Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Ân Tố Tố » Phần 89

Ân Tố Tố - Dịch giả Meode


Update Phần 144

Phần 89

Ngày hôm sau, Ân Thiên Chính nhìn thấy Ân Tố Tố bước chân đi khập khiễng, lại trách cứ Cố Hàn Uyên không thương hương tiếc ngọc, sau đó mấy ngày, hai người tránh mặt Trương Vô Kỵ, nồng tình mật ý tựa như là một đôi phu thê thật sự…

Cố Hàn Uyên mấy ngày nay quét qua trên thân Ân Tố Tố thu được 4800 điểm nhân vật phản diện.

Đồng thời hắn gán cho Ân Tố Tố lên Thần Niệm Định Vị, hắn cũng đem phiên bản đơn giản Cửu Âm Chân Kinh cùng Âm Dương Quyết và Âm Thiên dạy cho Ân Tố Tố.

Còn có kho tàng Liên Thành Quyết đủ loại châu báu, cùng tượng Kim Phật đều giao cho Ân Tố Tố xử lý, nàng đã có sẵn Thiên ưng giáo, xử lý những tài vật này thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Số ngân lượng còn lại thì hắn thì lưu giữ trong hệ thống trữ vật.

Ân Tố Tố mặc dù rất giật mình Cố Hàn Uyên làm như thế nào mà có thể mang theo tài vật nhiều như vậy, nhất là bức tượng Kim Phật to lớn kia cùng đưa đến Thiên Ưng Giáo, nhưng nàng không có hỏi nhiều, chỉ là dựa theo phân phó của hắn mà xử lý.

Cố Hàn Uyên đối với Ân Tố Tố độ tín nhiệm đã rất cao, thậm chí còn hướng đến nàng tiết lộ ra mình có năng lực trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm bằng hình nhân phân thân, còn những sự việc dư thừa thì không có chứng minh với nàng, tạm thời chưa có cần thiết…

Bất quá có số tài vật này, tổ chức thu thập tin tức trong tay của Ân Tố Tố liền có thể nhanh chóng phát triển.

Mà lúc này hình nhân đi đến Phúc Châu cũng đã đến gian nhà của của Lâm gia lấy Tịch Tà Kiếm Phổ, bí tịch vẫn là đặt ở chỗ cũ, chỉ là đem nội dung trong sách ghi chép lại mà thôi…

Hình nhân còn truyền đến cho Cố Hàn Uyên tin tức Lưu Chính Phong của phái Hành Sơn muốn rửa tay gác kiếm.

Cái tràng diện này, Cố Hàn Uyên không muốn bỏ lỡ, sau khi suy nghĩ, hắn cáo biệt cùng Ân Tố Tố, nàng mặc dù có chút không muốn, nhưng vẫn là lựa chọn tôn trọng quyết định của Cố Hàn.

Giống như Cam Bảo Bảo trước đây, nàng cũng chuẩn bị cho Cố Hàn Uyên mấy bô y phục tinh xảo, lúc hắn sắp rời đi, nàng cũng giống như thê tử tha thiết lo lắng vì hắn sửa sang lấy cổ áo, vuốt lên mỗi nếp nhăn trên y phục…

Cố Hàn Uyên cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi mọng của nàng từ giã, rồi rời khỏi Thiên Ưng giáo.

Ân Tố Tố nhìn theo bóng lưng Cố Hàn Uyên rời đi, suy nghĩ phải thật tốt trợ giúp hắn làm tốt tổ chức thu thập tin tức kia…

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://truyensextv2.com/an-to-to/

Cố Hàn Uyên thông qua hình nhân dùng Định Vị Truyền Tống, rồi để hình nhân người đi mang theo trong mình bản ghi chép Tịch Tà Kiếm Pháp tiếp cận những người có thâm cừu đại hận, thiên hạ đại loạn, sự tình phá gia diệt môn nhìn mãi quen mắt, Lâm Bình Chi cũng không phải duy nhất là một người trong chuyện dạng này…

Mà dạng người như thế này rất dễ dàng nhất bị cừu hận khống chế, chỉ cần cho bọn họ có năng lực báo thù, thì liền có thể thu được vào dưới trướng.

Tịch Tà Kiếm Pháp có thể nói là an toàn nhất lại là vô hại đối với Cố Hàn Uyên, chỉ cần tự cung, thì rất nhanh liền có thể biến thành cao thủ.

Còn Cố Hàn Uyên thì tự mình đi tới Hành Dương thành, đang tại trên đường đi thì ngoài ý muốn phát hiện ra một sự việc…

Chỉ thấy một nam tử thô hào khôi vĩ, biểu lộ lại âm tà hèn mọn, mặc y phục lòe loẹt, bên hông mang theo một thanh trực đao.

Một nữ nhân khác đầu không tóc, ngũ quan tinh xảo, dù cho sắc mặt đang kinh hoảng cũng không mất đi dáng vẻ tú mỹ, thân mang tăng bào mộc mạc, hiển nhiên đó là một tiểu ni cô, trường kiếm trong tay đang quơ lấy không theo chiêu thức gì…

– Ngươi đừng bước tới đây! Nếu cứ tới, thanh kiếm của ta sẽ đâm bị thương ngươi đấy…
– Nghi Lâm tiểu sư phụ, ngươi tâm tính rất tốt, có phải là không nỡ làm tổn thương ta a? Ha ha…
– Ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây!

Cố Hàn Uyên ẩn nấp vào trên cây, mặt cổ quái nhìn xem trước mắt hai người đang đuổi trốn, tiểu ni cô chính là Nghi Lâm phái Hằng Sơn.

Nam nhân kia dĩ nhiên chính là hái hoa đạo tặc nổi tiếng trong giang hồ Vạn Lý Độc Hành Điền Bá Quang.

Cố Hàn Uyên ngắm nhìn chung quanh, muốn tìm kiếm Lệnh Hồ Xung có xuất hiện tại phụ cận hay không, về phần hắn vì cái gì không xuất thủ cứu người, đó là vì không muốn cùng Nghi Lâm có quá nhiều liên quan.

Nói chung bên trong Tiếu ngạo giang hồ, bi kịch của Lệnh Hồ Xung có thể nói có một nửa là từ Nghi Lâm đưa tới, nhất là Nghi Lâm về sau được phụ thân nàng là Bất Giới hòa thượng vì muốn tác hợp cho hai người nên dùng bất cứ thủ đoạn nào, dẫn đến cái Đào Cốc Lục Tiên làm hư việc nhiều hơn là thành công, có một trận chơi đùa lung tung với Lệnh Hồ Xung, đã làm cho Lệnh Hồ Xung trọng thương khó lành, nội lực lại mất hết, cuối cùng cơ duyên xảo hợp làm hắn bị trục xuất khỏi phái Hoa Sơn.

Nếu Lệnh Hồ Xung không phải có hào quang là nhân vật chính, lại được Nhậm Doanh Doanh ưu ái cùng Hấp Tinh Đại Pháp của Nhậm Ngã Hành, trước mộ phần cỏ đã mọc cao ba thước rồi, khó trách Lệnh Hồ Xung từng nói “Gặp phải ni cô, đánh cược tất thua…”

Nhưng mà Cố Hàn Uyên đợi một hồi cũng không phát hiện thân ảnh Lệnh Hồ Xung, đoán chừng Lệnh Hồ Xung thật sự không có ở chỗ này rồi.

Điền Bá Quang lúc này đã kéo Nghi Lâm vào bên trong rừng chuẩn bị cưỡng gian nàng, Cố Hàn Uyên do dự một chút cuối cùng quyết định xuất thủ cứu giúp, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, dù cho hắn thật cùng có liên quan với Nghi Lâm, chuyện có phiền phức cũng là chuyện sau này, huống chi Cố Hàn Uyên cũng không có sợ Bất Giới hòa thượng.

Lệnh Hồ Xung không xuất hiện ở nơi này thật đúng là có chút quan hệ đến Cố Hàn Uyên, nguyên lai ngày đó Cố Hàn Uyên tại Tương Dương thành cùng Bạch Bản Sát Tinh giao thủ, tin tức hắn đã đột phá đến tông sư truyền khắp gần phân nửa Tống quốc.

Lệnh Hồ Xung vốn là niên kỷ hai mươi ba, thực lực đã đột phá đến tiên thiên thì đắc chí, cảm thấy mình xem như là đã thành danh trong thế hệ trẻ tuổi, bây giờ đột nhiên bốc lên một nam nhân không đến hai mươi đã là tông sư, không chỉ là bị đã kích, còn đem Nhạc Bất Quần cũng bị cuốn theo…

Cho nên Lệnh Hồ Xung liền không giống như nguyên bản tự do du ngoạn khắp nơi.

Lệnh Hồ Xung bị Nhạc Bất Quần đi đâu cũng mang theo bên người chỉ đạo tu luyện, ngay cả rượu là thứ ưa thích nhất cũng không cơ hội uống.

– Điền Bá Quang, thả ra vị tiểu sư phụ kia…

Cố Hàn Uyên vận khởi khinh công nhảy hướng phía hai người quát lên.

Điền Bá Quang bị giật mình, mắt thấy Cố Hàn Uyên phá không mà đến, Điền Bá Quang tiện tay liền điểm huyệt đạo Nghi Lâm, cho dù là cao thủ khinh công, Điền Bá Quang cũng bị chiêu này của Cố Hàn Uyên làm kinh động đến, tư thái phiêu phiêu dục tiên kia thì là hắn không bao giờ làm được.

– Thật là khinh công cao minh, không biết là vị anh hùng hảo hán nào mà muốn tới đây quản lấy chuyện của Điền mỗ?

Điền Bá Quang ánh mắt ngưng trọng nhìn xem Cố Hàn Uyên rơi xuống trước mặt mình hỏi.

– Cố Hàn Uyên…
– Anh Hùng kiếm… Cố Hàn Uyên?

Điền Bá Quang con ngươi co rụt lại, nghe qua sự tình Tương Dương, hắn đương nhiên biết xưng hào của Cố Hàn Uyên.

Cố Hàn Uyên ngoài ý muốn thế, mình bây giờ lại có cái xưng hào Anh Hùng kiếm, bất quá người lấy vũ khí thường dùng làm tên gọi cũng là bình thường.

Nghi Lâm cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn xem nam nhân này không có lớn hơn nàng bao nhiêu, Cố Hàn Uyên lại anh tuấn không giống như là phàm nhân, nàng mới nhìn liền hơi đỏ mặt, cúi đầu mặc niệm…

– A Di Đà Phật…
– Cố Hàn Uyên, ngươi thật muốn quản đến chuyện của ta?

Điền Bá Quang vô cùng kiêng kỵ võ công Cố Hàn Uyên, không chỉ là bởi vì Cố Hàn Uyên có cảnh giới tông sư, mà bởi vì khinh công của hắn.

Phải biết chỗ dựa lớn nhất của Điền Bá Quang không phải một tay khoái đao, mà là do đa số tông sư đều đuổi không theo kịp khinh công Vạn Lý Độc Hành của hắn, bằng không dựa vào võ công của hắn còn không bằng Vân Trung Hạc, thì Điền Bá Quang làm sao có thể sống lâu được như vậy.

– Hái hoa đạo tặc, người người đều có thể tru diệt.

Cố Hàn Uyên cũng không cùng Điền Bá Quang nói nhảm, rút kiếm liền muốn tấn công.

Điền Bá Quang quyết định thật nhanh đem Nghi Lâm ném về phía Cố Hàn Uyên đồng thời toàn lực vận chuyển khinh công chạy trốn, Cố Hàn Uyên đưa tay đón lấy Nghi Lâm cũng không vội vã đuổi theo Điền Bá Quang.

Bởi vì hắn nhìn ra phương hướng Điền Bá Quang trốn chạy là hướng về phía Hành Dương thành, cho nên hơn có thể là rất nhanh lại sẽ gặp mặt.

Um… chính là không nghĩ tới Nghi Lâm so trong tưởng tượng thì bầu vú cùng bờ mông lại phát triển no tròn như vậy, vậy mà nàng mặc tăng y rộng thùng thình thật là đáng tiếc.

Cúi đầu nhìn về phía Nghi Lâm đang vẫn chưa hết sợ hãi, càng nhìn gần hơn cảm thấy nàng thanh tú tuyệt tục, dung mạo chiếu người.

Hắn cười nói:

– Vị tiểu sư phụ, không sao chứ? Bị điểm huyệt vị nơi nào?

Nghi Lâm nhìn xem gần tại hằn gần trong gang tấc, trên mặt đỏ ửng càng lớn, tiếng như muỗi vằn.

– Không có… không có sao, huyệt điểm… dưới rốn ba tấc.

Cũng may Cố Hàn Uyên nghe vẫn là rõ ràng.

Dưới rốn ba tấc? Thật đúng là huyệt vị phù hợp với hái hoa đạo tặc Điền Bá Quang này…

Cố Hàn Uyên không có cổ hủ như Lệnh Hồ Xung vậy, phải nắm lấy bàn tay Nghi Lâm chỉ cho cho nàng giải huyệt, huống chi lấy công lực điểm huyệt của Điền Bá Quang đối với hắn mà nói, cũng không tính là phiền phức.

Tiện tay đẩy kiếm trong tay ra, chuôi kiếm đâm vào giải khai huyệt Quan Nguyên nằm ở bụng dưới Nghi Lâm, nàng bị đụng vào vị trí này thì có chút xấu hổ, lại thêm bị điểm huyệt thời gian không ngắn, thân thể một hồi tê dại, hai chân mềm nhũn suýt nữa té ngã trên đất.

– Cẩn thận.

Cố Hàn Uyên đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Nghi Lâm ngã xuống, đưa tay đỡ lấy nàng…

– Đa tạ Cố thiếu hiệp.

Nghi Lâm bị hắn đỡ lấy sau, chỉ cảm thấy bàn tay Cố Hàn Uyên dưới mông mình nóng lên, cúi đầu nhỏ giọng nói lời cảm tạ.

Cố Hàn Uyên cười cười cũng không để ý, đưa tay thu hồi lại rồi hỏi:

– Tiểu sư phụ là đệ tử môn phái nào? Làm sao lại một mình ở tại nơi đây…
– Ta gọi Nghi Lâm, là đệ tử phái Hằng Sơn, cùng sư phụ bị tách ra, liền bị Điền Bá Quang đuổi tới nơi đây, còn tốt có Cố thiếu hiệp cứu giúp, bằng không thật không biết bây giờ đã ra sao rồi…

Nghi Lâm giải thích, lại hướng Cố Hàn Uyên nói cảm ơn một lần, hiển nhiên trong lòng nàng rất cảm kích.

– Đã như vậy, Nghi Lâm tiểu sư phụ cùng tại hạ đi đến Hành Dương thành a, trên đường cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://truyensextv2.com/an-to-to/

Cố Hàn Uyên trước khi gặp Nghi Lâm, thì hắn đối với ni cô là vô cảm.

Nghi Lâm ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt đẹp sáng tỏ thanh tịnh châu tròn ngọc sáng, đầu không tóc càng làm cho người ta có một loại cảm giác điềm đạm đáng yêu, hơn nữa thân hình nàng thướt tha, mông cong vú vểnh mặc dù quấn tại bên trong một thân tăng y rộng lớn, vẫn không thể che hết yểu điệu chi thái.

Lại thêm thân là ni cô có khí chất bất đồng với nữ nhân khác, cũng khó trách Điền Bá Quang bị Nghi Lâm làm cho mê thần hồn điên không thể kiềm chế được.

Nghi Lâm đối với cùng đồng hành với hắn thì trong lòng cũng là vui vẻ, rập khuôn từng bước mà đi theo, hai người một đường cười cười nói nói, hàn huyên đủ chuyện trên giang hồ, hoặc là Nghi Lâm kể ra riêng phần mình trong phái sinh hoạt tu hành các loại. Ra sao…

Quan hệ gần gũi hơn khá nhiều, Nghi Lâm xưng hô từ Cố thiếu hiệp đã biến thành Cố đại ca, hai người đi vào Hành Dương thành, tại trong đám người huyên náo đi ngang qua.

Có lẽ là bởi vì thế giới này có quá nhiều môn phái, Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm tràng diện so với ban đầu lớn hơn rất nhiều, đều có thể thấy được giang hồ nhân sĩ trì đao, bội kiếm khắp nơi.

Đi một hồi, Cố Hàn Uyên nhìn thấy phía trước có một nữ nhân thân hình yểu điệu, lấy tay che mặt đang tiến lên, nhìn kỹ càng thì chính là Nhạc Linh San dịch dung, tại đây người đi đường đông đảo, rõ ràng nàng không muốn bị người dùng ánh mắt dò xét mình, nên muốn lấy tay che mặt lại.

Nhạc Linh San trên mặt có vết sẹo tảng lớn bao trùm nửa gương mặt rất khó coi, cơ hồ người thấy được dung mạo nàng lúc này, liền trước tiên bị vết sẹo của nàng nổi bật thu hút ánh mắt, mà lại không để ý đến dáng người yểu điệu mảnh khảnh của nàng cùng với đôi mắt linh động kia.

Nhạc Linh San dịch dung thực sự quá xấu, thỉnh thoảng có người thấy ghê tởm đẩy nàng ra không muốn tiếp xúc, trong lúc bị xô đẩy, Nhạc Linh San lại bị đẩy về phía của Cố Hàn Uyên, hắn liền đưa tay đỡ lấy Nhạc Linh San suýt nữa bị đẩy ngã.

– Cô nương không có sao chứ?

Nhạc Linh San vốn cho là mình lại sẽ bị đẩy ra, không ngờ nam nhân kia lại vững vàng đỡ lấy chính mình, ngữ khí ôn hòa hỏi đến.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền đã cảm thấy không thể di dời ánh mắt sang chỗ khác được, trong lòng cảm than trên đời lại còn có nam nhân đẹp mắt như vậy…

– Cô nương?

Cố Hàn Uyên gặp nàng không có phản ứng, lại hỏi thêm một tiếng.

– A… tạ… cảm tạ công tử.

Nhạc Linh San cuối cùng phản ứng lại, nhanh chóng đứng vững, có chút thẹn thùng nói lời cảm tạ.

Cố Hàn Uyên gật đầu liền muốn mang theo Nghi Lâm rời đi, thì Nhạc Linh San lại xông tới.

– Ta gọi Uyển Nhi, vị công tử tên là gì? Cũng là tới tham gia đại hội rửa tay gác kiếm của Lưu Chính Phong sao?

Nhạc Linh San vẫn là dùng tên giả danh, đây là phụ thân nàng Nhạc Bất Quần nhắn nhủ, hành tẩu giang hồ lúc nào cũng phải cẩn thận là hơn.

Nàng một đường trợ giúp Lâm Bình Chi đào thoát phái Thanh Thành đang truy sát, cho nên cũng là vừa tới Hành Dương thành, còn chưa có kịp cùng phái Hoa Sơn tụ hợp.

Nhạc Linh San bình thường tùy hứng đã quen, cho dù Lệnh Hồ Xung đã bị Nhạc Bất Quần gọi trở về, nàng vẫn là đi theo Lâm Bình Chi một đoạn đường.

– Uyển Nhi cô nương, tại hạ Cố Hàn Uyên, Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm náo nhiệt lớn như thế nên cũng muốn đến xem.

Cố Hàn Uyên đối với nàng giấu diếm hành tung cũng không quản đến, mỉm cười trả lời Nhạc Linh San.

– Hả… ngươi chính là Anh Hùng kiếm Cố Hàn Uyên? Chẳng thể trách trên giang hồ đang thịnh truyền là một mỹ nam tử tuấn lãng không giống phàm nhân.

Nhạc Linh San có chút kinh ngạc che miệng thở dài nói, nàng không ngờ xảy ra vô tình va chạm lại nhảy xô ra một đại nhân vật.

Có thể nói gần đây giang hồ danh tiếng thịnh nhất không ai bằng Cố Hàn Uyên.

Càng không có nghĩ tới Cố Hàn Uyên danh chấn giang hồ đối với mọi người thân thiết ôn hòa, một chút ngạo khí cũng không có, dù cho nhìn thấy trên mặt nàng đang dịch dung xấu xí khó coi, cũng không có lộ ra chút nào ghét bỏ.

Nhạc Linh San đột nhiên có chút hối hận vừa rồi mình dùng giả danh.

– Uyển Nhi cô nương quá khen rồi, tại hạ bất quá là so với người khác thì có nhiều hơn chút cơ duyên mà thôi, không đáng giá nhắc tới.

Cố Hàn Uyên duy trì thiết lập nhân vật khiêm tốn nói.

– Cố thiếu hiệp, cảm ơn mới vừa rồi giúp ta, phía trước có tửu điếm Hồi Nhạn lâu, ta mời ngươi đến uống chén rượu a.

Nhạc Linh San đối với sự tình của Cố Hàn Uyên thì tò mò, cho nên tìm một cớ mời như thế.

Cố Hàn Uyên nghe được tên Hồi Nhạn lâu, liền quyết định đi đến xem một chút.

– Nghi Lâm, đi lâu như vậy chắc cũng đã mệt mỏi a? Cùng nhau đến Hồi Nhạn lâu nghỉ ngơi một lát đi, như thế nào?

Nghi Lâm vừa rồi gặp Cố Hàn Uyên cùng Nhạc Linh San nói chuyện trời đất thì nàng chỉ là im lặng không lên tiếng nhìn xem, từ nhỏ nàng ở tại phái Hằng Sơn đối với thanh quy kỷ luật, nàng đối với tâm tình của mình không phải là hiểu rất rõ ràng, chỉ là bây giờ vô thức muốn thân cận với Cố Hàn Uyên, nàng cảm thấy nếu như quay trở lại phái Hằng Sơn thì sẽ không thể đi theo Cố Hàn Uyên được nữa, lúc này chỉ muốn có thể ở lâu thêm được lúc nào thì hay lúc đó…

Nàng không có khái niệm sáng tỏ như Nhạc Linh San.

Ba người tiến vào Hồi Nhạn lâu thì nghe được một tràng âm thanh đao kiếm giao kích, hiển nhiên là có người đanh xuất thủ, tranh đấu song phương một là Thiên Tùng đạo trưởng của phái Thái Sơn, một chính là Điền Bá Quang trước kia vừa chạy trốn.

Bên cạnh còn nằm một thi thể, là Trì Bách Thành đệ tử phái Thái Sơn.

Cùng Điền Bá Quang ngồi cùng bàn chính là Lệnh Hồ Xung, một thân đầy những vết đao, một bộ muốn tiến lên phía trước cũng không có thể ra sức được, cũng không biết hắn như thế nào lại cùng Điền Bá Quang đối đầu, rồi lại phát triển đến thành cùng bàn ngồi uống rượu.

Cách đó không xa còn có một tên ăn mày Lâm Bình Chi sợ hãi rụt rè ẩn núp trong góc, bất ngờ là trong tràng còn có một cao thủ ẩn vào trong đám người.

Tại trên chỗ ngồi một nơi xó xỉnh có một lão giả mang theo một nữ tử đang có chút hăng hái quan chiến, lão giả kia chính là trưởng lão Khúc Dương của Nhật Nguyệt thần giáo.

Mà bên cạnh nữ tử niên kỷ tầm mười bốn, mặc bộ y phục xanh biếc, tóc dài xõa vai, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú khả ái, đôi con ngươi trong sáng lại mơ hồ để lộ ra một tia cổ linh tinh quái, mặc dù nàng tuổi còn trẻ, chỉ cần qua mấy năm nữa thì sẽ trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc bại hoại, chính là Khúc Phi Yên.

Nguyên lai Lệnh Hồ Xung hôm nay thật vất vả mới tìm được cơ hội lén chạy ra Hồi Nhạn lâu uống rượu, vừa uống thì xúi quẩy gặp phải Điền Bá Quang tiến vào Hồi Nhạn lâu.

Điền Bá Quang bởi vì lo lắng Cố Hàn Uyên đuổi kịp, cho nên chạy không ngừng nghỉ tới Hành Dương thành, thì mới phát hiện Cố Hàn Uyên không có đuổi theo, vừa nhẹ nhàng thở ra lại là tức giận, cảm thấy Cố Hàn Uyên quá xem thường hắn.

Cho là Cố Hàn Uyên không đuổi kịp, Điền Bá Quang định nghỉ ngơi thật tốt uống chén rượu, sau đó tiếp tục trốn chạy, dù sao dáng vẻ Cố Hàn Uyên rất có thể mục tiêu đó là đại hội Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm.

Điền Bá Quang tiến vào Hồi Nhạn lâu sau liền bị Trì Bách Thành nhận ra được, Trì Bách Thành liền muốn thay trời hành đạo, chỉ là Trì Bách Thành thực lực không tốt, không quá hai chiêu liền bị Điền Bá Quang tìm được nơi trút giận giết chết…

Lệnh Hồ Xung cũng là không kịp cứu viện, nên cùng Điền Bá Quang đánh nhau, mặc dù Điền Bá Quang khinh thường võ công Lệnh Hồ Xung, nhưng mà đối với tư cách làm người của Lệnh Hồ Xung thì có chút bội phục, nên không có động thủ giết hắn, ngược lại cùng Lệnh Hồ Xung ngồi chung một bàn uống rượu tán phiếm.

Tiếp theo chính là Thiên Tùng đạo trưởng tới Hồi Nhạn lâu tìm Trì Bách Thành thì nhìn thấy Trì Bách Thành đã chết, lại cùng Điền Bá Quang xuất thủ, Lệnh Hồ Xung cũng muốn tiến lên hỗ trợ Thiên Tùng đạo trưởng, nhưng bởi vì bị Thiên Tùng đạo trưởng nhìn thấy hắn cùng Điền Bá Quang ngồi cùng bàn trò chuyện vui vẻ, cho nên mắng rất nhiều lời khó nghe, vì thế Lệnh Hồ Xung không tiện áp sát…

Nhưng mà phái Thái Sơn chính xác đang sa sút, Thiên Tùng đạo trưởng mặc dù võ công so với Lệnh Hồ Xung mạnh hơn, nhưng mạnh đến mức có hạn, rất nhanh liền bị Điền Bá Quang dồn ép cực kỳ nguy hiểm, mắt thấy sắp bước theo gót Trì Bách Thành rồi…

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://truyensextv2.com/an-to-to/

– Điền Bá Quang, ngươi không lo chạy trốn đi, lại còn ở tại nơi này hung hăng, hôm nay ta phải lấy mạng chó của ngươi…

Điền Bá Quang vốn là đang chiếm thượng phong, chỉ cần xuất thêm mấy chiêu nữa thì liền có thể lấy mạng Thiên Tùng đạo trưởng, nhưng lúc nghe được âm thanh sắc nhọn quen tai của Cố Hàn Uyên, sắc mặt liền đại biến, cũng không lo gì đến Thiên Tùng đạo trưởng, lui sang một bên, hoành đao tại trước ngực, như lâm đại địch.

Mọi người ở đây đều bị phản ứng Điền Bá Quang làm cho choáng váng, dù sao Điền Bá Quang có thể nói là đại xuất danh tiếng, giết Trì Bách Thành, đả bại Lệnh Hồ Xung, đấu Thiên Tùng đạo trưởng, vậy mà lúc này chỉ vừa nghe được cái thanh âm kia liền kinh sợ thành cái dạng này, khiến người hiếu kỳ chú ý nhìn đến người tới là ai.

Nhìn thấy phong thần anh tuấn Cố Hàn Uyên thì mọi người phản ứng không giống nhau, Khúc Phi Yên tò mò nhìn nam nhân vừa xuất hiện đã cướp đi tất cả ánh mắt mọi người, một đôi mắt tinh linh tràn đầy thần sắc hứng thú.

Nhạc Linh San ngay từ đầu lực chú ý cũng bị người trong sân đánh nhau hấp dẫn, lúc này mới nhìn đến bên cạnh Lệnh Hồ Xung tràn đầy vết đao, đau lòng bất kể mình đang dịch dung, chạy đến bên cạnh hắn hô:

– Đại sư huynh, như thế nào lại bị thương nặng như vậy chứ?
– Tiểu sư muội, sao lại đến nơi này?

Lệnh Hồ Xung lúc này mới phát hiện Cố Hàn Uyên cùng đi với Nhạc Linh San, cảm thấy nghi ngờ đồng thời lại có chút ghen ghét.

Nhạc Linh San lúc này không có thời gian giải thích, nghĩ đến có vị sư muội phái Hằng Sơn, trên thân có thể mang theo thuốc chữa thương, phái Hằng Sơn xưa nay lấy luyện dược trị thương nổi tiếng, nhất là trị liệu ngoại thương thì có Thiên Hương Đoạn Tục Cao còn trị liệu nội thương thì có Bạch Vân Hàng Xà Hoàn trên giang hồ là nhất đẳng thánh dược chữa thương.

– Nghi Lâm sư muội, xin ban thuốc cứu đại sư huynh của ta…

Nghi Lâm vốn là tâm địa thiện lương, có người xin thuốc đương nhiên sẽ không từ chối, huống chi là cho người sử dụng cùng thuộc Ngũ Nhạc kiếm phái.

Chỉ là vô thức nhìn về phía Cố Hàn Uyên, chờ lấy quyết định của hắn, Cố Hàn Uyên thì đang nhìn xem Nhạc Linh San bận trước bận sau, cũng không nói gì, chính là nhìn nàng chằm chằm, Nhạc Linh San bị Cố Hàn Uyên nhìn như vậy thì bắt đầu ngại ngùng, liền quyết định bốc dịch dung trên mặt, lộ ra khuôn mặt thuần chân khả ái tú mỹ, quả nhiên dung mạo xinh đẹp, ngọt ngào thanh tú.

Lúc này mọi người nhìn thấy dung mạo Nhạc Linh San từ xấu biến đẹp thì cả kinh hít vào một hơi.

– Cố thiếu hiệp, tiểu muội là Nhạc Linh San phái Hoa Sơn, vừa rồi có nhiều giấu diếm, xin đừng trách móc.

Nhạc Linh San lúc này trong lòng cũng là thấp thỏm, dù sao vừa rồi còn giả danh lừa gạt Cố Hàn Uyên, vừa lo lắng hắn không chịu cho thuốc trị liệu cho Lệnh Hồ Xung…

Nhưng mà sự tình hoàn toàn hướng về phát triển tốt nhất, Cố Hàn Uyên không có trách nàng, mà còn lý giải.

– Không quan hệ, Nhạc cô nương không muốn lấy dung mạo thật gặp người, hẳn là trong lòng có chuyện đang lo lắng, huống chi Nhạc cô nương nguyên lai dáng dấp xinh đẹp như vậy, tại hạ lại nào có ý trách tội được chứ?

Cố Hàn Uyên thuận tay khẽ vuốt mái tóc Nhạc Linh San an ủi lấy, xem như là mình không có để ở trong lòng, rồi đối với Nghi Lâm phân phó nói:

– Nghi Lâm có Thiên Hương Đoạn Tục Cao sao? Nếu có thì hãy đưa cho Nhạc cô nương a.

Nghi Lâm nghe được Cố Hàn Uyên nói, liền lấy ra một bình thuốc nhỏ đưa cho Nhạc Linh San, sau khi tiếp nhận Nghi Lâm đưa cho thuốc, nàng trở lại bên cạnh Lệnh Hồ Xung thì mới phản ứng được, vừa rồi cư nhiên bị Cố Hàn Uyên sờ đầu, trong nháy mắt mặt liền đỏ lên…

Thủ pháp cưng chiều cùng bàn tay ấm áp kia phảng phất lưu lại tại trên mái tóc, hơn nữa còn nghe hắn tán dương mình xinh đẹp, thần sắc càng thêm hoảng hốt, thậm chí vì vậy lúc xức thuốc cho Lệnh Hồ Xung còn va mạnh trên vết thương, làm hắn phải kêu lên…

Nhạc Linh San vội vàng tạ lỗi, một lần nữa bôi thuốc cho Lệnh Hồ Xung, nhưng lại thỉnh thoảng vụng trộm nhìn Cố Hàn Uyên, nhất là ngẫu nhiên ánh mắt tiếp xúc thì mau cúi đầu, vượt qua một hồi lại nhịn không được tiếp tục ngẩng đầu nhìn lén.

Lệnh Hồ Xung ở một bên nhìn thấy lông mày cau chặt, nhìn thấy tiểu sư muội mà mình ái mộ lại đối với một nam nhân khác có phản ứng như thế, khó tránh khỏi cảm thấy trên đầu trầm xuống.

Đáng tiếc lúc này không phải thời cơ tốt để hỏi cho rõ ngọn ngành, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Nghi Lâm ở bên cạnh nhìn, trong lòng suy nghĩ động tác vừa rồi Cố Hàn Uyên đối với Nhạc Linh San, nhìn thấy Nhạc Linh San biểu lộ giống như thật là thoải mái, vừa suy nghĩ miên man, vừa không tự chủ giơ tay lên tại trên đầu của mình sờ một cái, cũng không có cảm thấy có cái gì đặc biệt…

Lâm Bình Chi từ trong góc yên lặng nhìn xem, khi biết nữ nhân xấu xí kia chính là Nhạc Linh San thì nhíu mày, hắn nghĩ thầm dù sao dọc theo trên đường đi được nàng nhiều lần cứu giúp, hẳn là không phải là người có ý đồ xấu gì, nhưng trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.

Điền Bá Quang lúc này hoàn toàn không dám chuyển động một chút, dù cho đang xảy ra nhiều chuyện như vậy, biết được Cố Hàn Uyên đang chú ý trên người mình, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, khí thế của Cố Hàn Uyên đã hoàn toàn đem hắn khóa chặt…

Do dự mãi, trong lúc mọi người há hốc mồm thế mà Điền Bá Quang liền quỳ trên đất, hắn biết hôm nay nếu chạy không khỏi kiếp nạn này thì chắc chắn sẽ chết ở chỗ này, ngoại trừ cầu xin tha thứ thì hắn cũng nghĩ không ra biện pháp nào khác.

– Cố đại hiệp, tiểu nhân có mắt không biết thái sơn, suýt nữa mạo phạm Nghi Lâm tiểu sư phụ, trước đó làm ác không thiếu, xin cho tiểu nhân có cơ hội hối cải để làm người, tiểu nhân thề về sau không còn tiếp tục hãm hại nữ nhân nữa, về phần đệ tử phái Thái Sơn bị tiểu nhân ra tay quá nặng, xin nguyện ý vì hắn mà chịu tang ba năm, cầu Cố đại hiệp xem tiểu nhân như là cỏ rác, buông tha cho…

Điền Bá Quang than thở khóc lóc cầu khẩn nói.

Đám người thấy Điền Bá Quang vô sỉ mà choáng váng, nhưng khi nghe đến hắn bộc quang ra thân phận Cố Hàn Uyên thì cảm thấy chuyện này là đương nhiên, bởi vì hắn cũng không còn có con đường nào khác…

– Nguyên lai là Anh Hùng kiếm Cố Hàn Uyên, khó trách Điền Bá Quang giống như chuột thấy mèo…

Khúc Dương thì nghĩ thầm: “Không hổ là gần đây danh chấn giang hồ Anh Hùng kiếm Cố Hàn Uyên, ngay cả Thánh Cô cũng hạ lệnh đi tìm kiếm tung tích của hắn…”

Bên cạnh Khúc Phi Yên càng là cảm thấy nam nhân dễ nhìn này thực sự là lợi hại, chỉ mới có biết được tên tuổi liền dọa Điền Bá Quang phải quỳ cầu xin tha thứ.

Lệnh Hồ Xung nhíu mày, bởi vì hắn tao ngộ gần đây của hắn có thể nói là do Cố Hàn Uyên ban tặng, hết lần này tới lần khác lại cùng Nhạc Linh San thân mật như vậy, trong lòng khó chịu thì khỏi nói.

Nhạc Linh San càng đối với Cố Hàn Uyên khắc sâu hơn nhận biết, cảm thấy hắn có thể sánh ngang với phụ thân Nhạc Bất Quần của nàng.

Kỳ thực Nhạc Linh San hiểu sai, ít nhất Điền Bá Quang nếu đụng phải Nhạc Bất Quần thì sẽ không cầu xin tha thứ, Điền Bá Quang từng cùng Bạch Bản Sát Tinh đã đối mặt đánh qua, rõ ràng nhất là Cố Hàn Uyên có võ công lợi hại, lại thêm khinh công cũng không phải là đối thủ của Cố Hàn Uyên, cho nên mới sợ hãi như vậy.

Nếu như là Nhạc Bất Quần ở nơi này, Điền Bá Quang cho dù đánh không lại, nhưng chạy trốn vẫn là không hề có một chút vấn đề.

Nghi Lâm nghe được Điền Bá Quang nói, nhớ tới lúc Cố Hàn Uyên cứu mình, nếu không có hắn thì bây giờ mình có kết cục như thế nào không cần nói cũng biết.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Ân Tố Tố
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang
Tình trạng Update Phần 144
Ngày cập nhật 16/01/2024 12:51 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba