Tống Thanh Thư từng bước một hướng phía Minh Tôn đi đến, khí thế từng lúc từng lúc được tăng cường lên:
– Cho nên ngươi dùng đến sự kết minh để phân tán lực chú ý của ta, thậm chí không tiếc lộ ra rất nhiều bí mật, chính là vì để ta tin tưởng ngươi là thật tâm muốn kết minh mà xem nhẹ ngươi tình huống chân thực của ngươi bây giờ.
Minh Tôn liền nhấc lên hai nàng, vội vàng lui lại mấy bước, một tay nắm vuốt vị trí hiểm yếu mỗi người, lạnh lùng nói:
– Ngươi tiến lên nữa một bước, ta liền giết chết bọn họ.
Trong lòng của lão âm thầm kêu khổ, lần trước bị chi thủ của A Thanh làm cho thương tổn, sau đó dùng tất cả các biện pháp cũng không cách nào bức ra kiếm khí nhập thể, ngược lại còn làm cho thương thế càng ngày càng nặng. Bất quá lão dù sao cũng là Minh Tôn sống mấy trăm năm, tích lũy xuống biết bao kinh nghiệm xương máu, chỉ sợ ngay cả Võ Đang Trương Tam Phong cũng không thể sánh nổi bằng lão, cuối cùng lão cũng nghĩ ra một chi pháp giải quyết, đó chính là dùng Bắc Minh Thần Công hoặc là Hấp Tinh đại pháp để chữa trị.
Kiếm khí A Thanh giống như là giòi bám xương cứ quấn quanh lấy chân khí của Minh Tôn, bởi vậy lão dù dùng nhiều khí lực cũng vô pháp bức ra, ngược lại chỉ làm kiếm khí cùng chân khí của lão kết hợp càng chặt một tầng, vì thế lão quyết định thật nhanh, biết nếu tiếp tục như vậy, thì thương thế của mình càng ngày càng nặng, chi bằng lập tức tán đi công lực toàn thân, thì kiếm khí của A Thanh không còn có chỗ đeo bám, tự nhiên sẽ vô hình hóa giải cùng.
Nhưng Minh Tôn thân là một người có võ công tối cao trong giang hồ, lẽ nào cam tâm tán công, để trở thành một kẻ phế nhân. Vừa lúc Bắc Minh Thần Công cùng Hấp Tinh Đại Pháp sẽ giải quyết được vấn đề này, không chỉ có thể thành công tán đi Kiếm Khí bên trong thể nội, mà còn có thể khôi phục công lực nhanh nhất. Bắc Minh Thần Công thực sự là quá thần bí, lấy khả năng của Minh Tôn trong lúc nhất thời cũng tìm không thấy, đành phải chạy tới Hắc Mộc Nhai tìm kiếm Hấp Tinh Đại Pháp.
Minh Tôn rõ ràng Nhậm Ngã Hành vẫn luôn có ý đồ không tốt, chỉ là Nhậm Ngã Hành e ngại võ công của lão, nên mới không dám dị động. Một khi bị Nhậm Ngã Hành biết được tình huống thật sự của lão bây giờ, Nhậm Ngã Hành tuyệt sẽ không bởi vì lão đang trên danh nghĩa người dẫn đầu, mà đem Hấp Tinh Đại Pháp chắp tay dâng lên cho lão, nói không chừng còn sẽ lập tức gây ra khó khăn.
Bởi vậy trong khoảng thời gian này, Minh Tôn một mực trốn ở bên trên Hắc Mộc Nhai ngay tại bên trong tòa biệt viện bỏ hoang này, vừa dưỡng thương, vừa đang tự hỏi tìm cách như thế nào để lấy được Hấp Tinh Đại Pháp, chỉ tiếc là dù nghĩ rất ra nhiều phương pháp, nhưng đều không có tự tin hoàn toàn để có thể lấy được Hấp Tinh Đại Pháp, cho nên lão mới một mực không có động thủ, mãi cho đến khi Tống Thanh Thư vô tình mang theo Triệu Mẫn, Lý Mạc Sầu xông vào.
Minh Tôn đang thụ thương, nhưng một thân võ công đã tận lực ẩn nấp hành tung, Tống Thanh Thư thì lại chủ quan coi thường, chi nên không có phát hiện ra được trong tòa biệt viện này còn có người. Khi lão biết được Tống Thanh Thư cũng đang đi tìm Hấp Tinh Đại Pháp, trong lòng liền động, ngồi một chỗ làm ngư ông đắc lợi.
Bởi vì Tống Thanh Thư võ công quá cao, Minh Tôn lo lắng có khả năng sẽ bại lộ hành tung dẫn đến thất bại trong gang tấc, thế là lựa chọn cách mai phục tại bên trong ngôi biệt viện này, đợi chờ Tống Thanh Thư mang theo Hấp Tinh Đại Pháp quay trở lại, bạo khởi chế trụ đối phương, thì lúc đó Hấp Tinh Đại Pháp chính là vật trong bàn tay của mình. Bất đắc dĩ người tính không bằng trời tính, hắn không ngờ tới Tống Thanh Thư võ công đột nhiên tăng mạnh nhiều như vậy, vì lão đang có thương tích trong người, đương nhiên không phải là đối thủ của hắn.
Đánh lén thất bại, Minh Tôn rất nhanh hiểu được mình đã bị cực kỳ nguy hiểm, nếu Tống Thanh Thư tiếp tục công tới, sớm muộn gì cũng phát hiện tình huống của mình, trong lúc sinh tử đó, thế là lão vội vàng dừng tay cũng thừa cơ cưỡng ép hai nàng làm con tin, thế nhưng hắn lại suy bụng ta ra bụng người, lo lắng Tống Thanh Thư cũng không quan tâm đến tính mạng hai nàng công tới, do đó lão ngụy trang ném ra ngoài một sự kết minh để hấp dẫn Tống Thanh Thư. Chỉ cần lão thuận lợi tránh thoát khỏi kiếp nạn này, về sau sẽ có cơ hội báo thù, về phần kết minh, bất quá chỉ là lời nói mà thôi.
Chỉ tiếc hắn biểu hiện quá mức thành ý, ngược lại gây nên sự cảnh giác của Tống Thanh Thư, suy nghĩ một phen, liền đoán được tình huống Minh Tôn bây giờ đang quẫn bách.
Nhìn đối phương từng bước tới gần, Minh Tôn nắm chặt bàn tay lại, lạnh nói:
– Chẳng lẽ ngươi quả thật là không cần tính mạng của bọn họ?
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Ngươi và ta đều rõ ràng, các nàng là bảo mệnh bài của ngươi, ngươi làm sao dám giết các nàng?
Bất quá hắn vẫn dừng lại, dù sao khoảng cách song phương đã đủ gần, đi tiếp nữa khó đảm bảo đối phương sẽ không lựa chọn cách lưỡng bại câu thương.
Minh Tôn im lặng, chốc lát cười gằn nói:
– Xem ra trước kia bổn tọa đánh giá thấp ngươi, tuy nhiên nếu ngươi không quan tâm đến tính mạng của bọn họ, vừa rồi thì đã động thủ, xem ra lần này ta đánh cược đã thắng.
Tống Thanh Thư ngại ngùng mỉm cười:
– Thật ra là ta đang tìm một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, để có thể vừa cứu tính mạng hai nàng, vừa có thể giết ngươi.
Minh Tôn da mặt không khỏi run run:
– Ngươi nghĩ đến biện pháp như thế nào?
Tống Thanh Thư thăm thẳm thở dài:
– Lấy võ công của ngươi, ta thật sự nghĩ không ra biện pháp nào lưỡng toàn kỳ mỹ cả.
Minh Tôn ha ha cười dài:
– Lỗ vốn bổn tòa trước đó còn xem ngươi là anh hùng giống như ta, bây giờ xem xét, bất quá chỉ là một hạng người cổ hủ lòng dạ mềm yếu mà thôi, với cục diện như thế này, đổi lại là ta nếu có cơ hội diệt trừ đối thủ lớn nhất đời này, bổn tọa tuyệt sẽ không để ý tới tính mạng hai nữ nhân này.
Minh Tôn dù sao cũng là lão yêu quái sống thiên niên, đối với cách nhìn người, nhìn thấu tâm tư đối phương là bực nào khắc sâu, lão dám phách lối như vậy, đương nhiên đã nắm chắc là tống Thanh Thư sẽ không xuất thủ đánh lão.
Tống Thanh Thư không quan tâm đến lời của Minh Tôn mỉa mai để ở trong lòng:
– Cho nên chúng ta có bản chất khác biệt, trong lòng ngươi chỉ có giang sơn thiên hạ, ta tuy cũng yêu giang sơn thiên hạ, nhưng ta lại càng yêu mỹ nhân nhiều hơn.
Nghe được hắn nói câu này, Triệu Mẫn trong đôi mắt bạo hiện lên từng đợt dị sắc, tựa như tâm trí cộng minh cùng Tống Thanh Thư, lúc trước nàng đường đường là quận chúa chi tôn, dưới trướng có vô số cao thủ, trong lúc nói cười cũng đã tiêu diệt một nửa giang hồ thiên hạ, về sau lại vì một nam nhân, vứt bỏ gia tộc, vứt bỏ quốc gia, đó không phải là vì “yêu giang sơn, nhưng càng yêu mỹ nhân hơn sao?”
Một bên Lý Mạc Sầu cũng là động không ngừng, ngày xưa vì tình gây thương tổn, nàng một mực hận đời, cảm thấy trên đời này trong chuyện yêu thương nỗ lực nhiều nhất rõ ràng là nữ nhân, nhưng tối hậu thường thường thụ thương cũng là nữ nhân, bởi vậy nên nàng trút hận lên toàn bộ nam nhân thiên hạ, nàng cảm thấy tất cả nam nhân đều là hạng người chi đồ thay lòng đổi dạ, nhưng vạn lần không nghĩ đến, trước mắt nam nhân này, vì nữ nhân mà ngay cả giang sơn cũng không màng.
Tống Thanh Thư với câu nói này đối với nữ nhân có lực sát thương rất mạnh, còn Minh Tôn thì nhịn không được cười lạnh:
– Ấu trĩ…
– Ấu trĩ cũng được, chín chắn cũng tốt, đây là lựa chọn của ta.
Tống Thanh Thư lạnh nhạt nói.
– Thả các nàng ra, ta sẽ để cho ngươi đi.
Triệu Mẫn trong lòng khẩn trương, nếu nàng có thể mở miệng, tất nhiên sẽ chửi Tống Thanh Thư ầm lên, cái loại cơ hội này ngàn năm một thuở, một khi để nó trôi qua chỉ sợ sẽ hối tiếc cả đời! Nàng rất thù hận Minh Tôn, cho nên chấp nhận sẽ cùng đối phương đồng quy vu tận.
Bất quá lo lắng qua đi, ở sâu trong Triệu Mẫn nội tâm lại dâng lên cảm xúc, nàng rõ ràng Tống Thanh Thư lần này là vì mình, mà buông bỏ cái gì…
Minh Tôn lại cười lạnh nói:
– Ngươi cho ta là tiểu hài tử sao, ta thả hai nữ nhân này ra, ngươi sẽ thả ta đi à?
– Ngươi nếu không thả người, ta cũng sẽ không để cho ngươi rời khỏi nơi này nửa bước.
Tống Thanh Thư từ tốn nói, bên trong gian phòng đột nhiên lâm vào thế giằng co.
Minh Tôn nhãn châu xoay động, đột nhiên mở miệng nói:
– Như vậy đi, ta trước thả một người, đến khi ta xuống dưới núi, lại thả một người nữa, ngươi cảm thấy thế nào?
Trong lòng của lão đã quyết, trước thả Lý Mạc Sầu, bởi vì đối phương chắc chắn là coi trọng Triệu Mẫn hơn, chỉ có mang theo Triệu Mẫn bên người thì sự an toàn mới có đảm bảo. Mà đến lúc đó mình đã chạy xa như vậy, cho dù là không thả Triệu Mẫn, hắn có thể làm khó dễ gì được mình?
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Không được, cả hai đều phải thả ở chỗ này.
– Ngươi lại muốn lừa gạt bổn tọa hay sao!
Minh Tôn giận dữ.
– Ngươi chỉ có cách là phải tin tưởng ta, thả các nàng, ngươi còn có một đường sinh cơ, còn cứ giằng co như thế này, thì ngươi chỉ có con đường phải chết.
Tống Thanh Thư trầm giọng nói.
Minh Tôn ánh mắt ngưng tụ, rõ ràng lời của hắn nói là thật, vừa rồi giao thủ dẫn đến trong cơ thể lão thương thế trầm trọng, càng ở đây lâu, trong cơ thể thương thế liền tăng thêm một điểm, mà lão lại suy bụng ta ra bụng người, càng sợ hơn Tống Thanh Thư đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng cứ như vậy thả hai nữ nhân này, mình làm như thế nào tẩu thoát được đây?
Chợt Minh Tôn hai mắt tỏa sáng, mở miệng nói:
– Bổn tọa có thể ở chỗ này thả bọn họ, nhưng ngươi phải đáp ứng bổn tọa một cái điều kiện.
– Nói…
Tống Thanh Thư đứng chắp tay, trên mặt nhìn không ra biểu lộ.
– Đem Hấp Tinh Đại Pháp đưa cho ta.
Minh Tôn hô hấp gấp rút, chỉ cần có cái này, thì cuối cùng mình mới có thể trở lại đỉnh phong…
Tống Thanh Thư nhíu mày, rất nhanh liền hiểu rõ ý nghĩ của đối phương:
– Ngươi muốn lấy Hấp Tinh Đại Pháp để hóa giải Tiên Thiên Kiếm Khí trong cơ thể?
– Phải thì như thế nào?
Minh Tôn không có giấu giếm ý tứ.
– Nếu như không thể hóa giải được kiếm khí, bổn tọa cho dù có đào thoát đi nữa cũng không có cách nào quay trở lại đỉnh phong. Đã là như vậy, ta sẽ liều mạng không cần đến cái thân thể này nữa, cùng lôi kéo hai nữ nhân này chôn cùng.
– Thân thể không cần?
Tống Thanh Thư đột nhiên giật mình, hắn lúc này mới nhớ đến lão quái vật trước mắt này có thể đoạt xá trọng sinh.
– Ngươi cũng biết ta là bất tử bất diệt, cùng lắm là lưỡng bại câu thương.
Minh Tôn cũng vô cùng khẩn trương, cứ cho là Trương Vô Kỵ sẽ thật chết ở chỗ này, thì lão vẫn có thể thần hồn bất diệt, nhưng mấy trăm năm trôi qua, chỉ có một Trương Vô Kỵ tu luyện đạt tới cảnh giới Càn Khôn Đại Na Di đệ thất tầng, đợi thêm đến cơ hội lần tiếp theo đoạt xá trọng sinh, nào há dễ dàng kiếm được người như vậy.
– Tốt…
Tống Thanh Thư gật đầu, trong lòng đã có tính toán.
Minh Tôn không dễ dàng mắc lừa như vậy, lo lắng Tống Thanh Thư thay đổi khẩu quyết bên trong, nên mở miệng nói:
– Đem khẩu quyết đọc ra, trước hết để cho đạo cô này tu luyện thử xem.
Tống Thanh Thư trầm ngâm một chút, đối Lý Mạc Sầu gật đầu ra hiệu:
– Không có vấn đề, Tiên Tử cứ tu luyện đí, đây là khẩu quyết…
Cảm nhận được ánh mắt của Tống Thanh Thư, Lý Mạc Sầu vô thức liền tin tưởng hắn sẽ không hại mình, huống chi nàng vốn là chỉ còn có nửa cái mạng, cho dù có luyện mà chết đi cũng không có gì là lớn lao. Trong lòng nghĩ như vậy, nên không chút nào do dự liền dựa theo khẩu quyết Tống Thanh Thư đọc ra tu luyện.
Đôi mắt Minh Tôn không nháy một chút, duỗi tay ra dùng chân khí khẩn trương tra lấy tình huống bên trong cơ thể của Lý Mạc Sầu.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
Khẩu quyết của Hấp Tinh Đại Pháp cũng không phải là rất dài, Tống Thanh Thư rất nhanh liền đọc xong, Lý Mạc Sầu cũng một mực chiếu vào tu luyện, chân khí của Minh Tôn cũng một mực đang giám thị tình huống trong cơ thể nàng.
Một lúc sau cảm nhận được trong cơ thể nàng các luồng chân khí đang hỗn loạn dần dần bị tiêu trừ, Minh Tôn âm thầm gật đầu, đột nhiên từ trong thể nội của Lý Mạc Sầu truyền đến một làn hấp lực, tuy nhiên Minh Tôn đã sớm chuẩn bị, rất nhanh liền chặn đứt làn chân khí của mình.
Chú ý tới thần sắc lão biến hóa, Tống Thanh Thư trầm giọng nói:
– Ta đã đem khẩu quyết nói ra, đến phiên ngươi thả người.
Minh Tôn cười ha ha:
– Ngươi đã tuân thủ ước định, bổn tọa cũng sẽ giữ lời, hai nữ nhân này ta trả lại cho ngươi.
Vừa dứt lời, đưa tay một chưởng vỗ tại trên lưng Triệu Mẫn, thuận thế đem hai nàng đẩy đi tới trước mặt Tống Thanh Thư, ảnh lóe lên, liền biến mất trong đêm tối.
Minh Tôn là một lão yêu quái thiên niên, làm sao lại đơn giản tin tưởng lời người khác hứa hẹn, khi Tống Thanh Thư đọc khẩu quyết của Hấp Tinh Đại Pháp một cách dễ dàng trơn tru, trong lòng nghi ngờ càng thêm sâu sắc một tầng, lão sợ rằng khi buông hai nàng ra, thì đối phương chắc chắn sẽ trở mặt xuất thủ, thế là một chưởng vỗ tại trên thân Triệu Mẫn vừa phải, để cho nàng lâm nguy vì trọng thương, cũng sẽ không lập tức bị đánh chết, vì muốn chữa thương cho nàng, Tống Thanh Thư đành phải từ bỏ truy kích mình.
Về phần vì sao không vỗ chưởng lên người Lý Mạc Sầu, là bởi vì lão phát hiện Lý Mạc Sầu bản thân đã là đang hấp hối, lo lắng nàng chịu không nổi một chưởng của mình dẫn đến thịt nát xương tan, đến lúc đó Tống Thanh Thư dốc lòng liều lĩnh báo thù thì sẽ phiền toái…
Triệu Mẫn chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại, phun ra một ngụm máu tươi, cả người không còn trọng lượng hướng phía trước ngã tới, trong lúc nàng cảm thấy ý thức sắp tiêu tán, thì ý thức được thân thể đổ vào trong một lồng ngực ấm áp, cố gắng mở mắt nhìn, nhìn thấy thần sắc Tống Thanh Thư lo lắng, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt, rồi ngất đi.
Tống Thanh Thư ôm thân thể mềm mại Triệu Mẫn, nhìn về phía bóng tối, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc, do dự một hồi, cuối cùng vẫn là bỏ đi ý nghĩ truy sát Minh Tôn, hắn không thể không thừa nhận, Minh Tôn chiêu này thực sự dùng rất xảo diệu.
– Nàng… thế nào rồi?
Những luồng chân khí hỗn loạn trong người của Lý Mạc Sầu tất cả tiêu tán, lại hấp thụ được một ít chân khí của Minh Tôn, dù không nhiều, nhưng nội lực của Minh Tôn là thuộc hạng gì, đạt được một ít tinh thuần chân khí này thì hiệu quả đã không thua kém gì hấp thụ nội lực của một nhất lưu cao thủ trên giang hồ. Bây giờ thương thế của nàng tuy còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng chỉ cần điều tức qua mấy canh giờ, thì đã không có gì đáng ngại.
– Không khả quan lắm…
Tống Thanh Thư nhíu mày nói.
– Tiên Tử ở một bên hộ pháp, tại hạ trước ổn định thương thế nàng rồi tính sau.
– Được…
Lý Mạc Sầu gật đầu, trong mắt lại hiện lên hưng phấn: “Trước đó ta trọng thương, đã bị Triệu Mẫn làm ra đủ loại nhục nhã, bây giờ phong thủy lưu chuyển, hừ… nhìn ta đến lúc đó làm sao thu thập ngươi…”
Một canh giờ sau, Triệu Mẫn âm u tỉnh lại, câu nói đầu tiên chính là:
– Ta chưa có chết sao?
Sau lưng truyền đến tiếng cười Tống Thanh Thư:
– Có tại hạ ở đây, quận chúa muốn chết thì cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Triệu Mẫn lúc này mới thấy mình chính nửa nằm nữa ngồi tại trong lòng Tống Thanh Thư, sắc mặt đỏ lên, vừa giãy giụa muốn đứng lên, thì tứ chi bách hài truyền đến một cơn đau đớn.
– Đừng có lộn xộn, quân chúa bây giờ thương thế chỉ mới ổn định, đừng có nhảy nhót lung tung vào thời điểm đây.
Tống Thanh Thư lời nói như trách móc nàng, nhưng trên mặt lộ rõ ân cần.
Triệu Mẫn trái tim thổn thức, không biết vì cái sao, chỉ là câu nói bình thường như thế lại làm cho nàng rất là cảm động, nàng lần đầu tiên nằm tại trong lòng Tống Thanh Thư mà cảm thấy mình cũng không cần làm bộ, lại còn thấy rất thoải mái dễ chịu, chỉ là bất quá khi nàng vừa nhìn thấy một bên còn có Lý Mạc Sầu, lập tức liền lúng túng, vội vàng nói chuyện để che giấu mình mất tự nhiên:
– Còn… còn… Minh Tôn đâu?
– Lão đã chạy mất.
Tống Thanh Thư lơ đễnh đáp.
– Ngươi cứ như vậy để lão bỏ đi?
Triệu Mẫn có chút bất mãn.
– Nếu không làm vậy thì phải làm sao bây giờ, để đó mặc kệ quận chúa, nhìn thấy quận chúa chết à?
Tống Thanh Thư mỉm cười nói.
Triệu Mẫn lại trầm mặc, thật lâu qua đi thở dài một hơi:
– Minh Tôn nói quả nhiên không sai, ngươi chính là hạng người có lòng dạ đàn bà.
– Muốn giết lão thì về sau thì còn có cơ hội để giết, còn để cho cô nương chết đi, thì trên đời này sẽ không có một quận chúa Triệu Mẫn thứ hai.
Ôm lấy thân thể mềm mại Triệu Mẫn, nghe trên thân thể nàng nhàn nhạt mùi thơm, Tống Thanh Thư lúc này không có chút nào dục niệm, ngược lại là vô tận thương xót trong lòng.
Triệu Mẫn hơi đỏ mặt, nói gấp:
– Ta đã biết ngươi cố ý thả lão, bởi vì ngươi còn cần lão giúp ngươi kiềm chế Mông Cổ, tựa như trong Tam Quốc lúc Quan Vũ thả Tào Tháo ở Hoa Dung vậy, cho nên ngươi đừng hy vọng ta sẽ cảm kích ngươi.
Một bên Lý Mạc Sầu không khỏi hừ một tiếng:
– Ta đã tự cho là mình lấy oán báo ân, đụng phải ngươi mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Trước đó bởi vì chuyện tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, nàng có ý đồ giết Tống Thanh Thư, tuy nhiên trải qua biến cố lần này, tận mắt nhìn thấy hắn vì cứu nàng và Triệu Mẫn, mà từ bỏ cái cơ hội ngàn năm một thuở kia, câu thích giang sơn, nhưng càng yêu mỹ nhân hơn đã đánh tan vào trong tâm trí cứng rắn băng lãnh của nàng. Lý Mạc Sầu sau mấy lần tiếp xúc, nàng thấy Tống Thanh Thư tựa hồ cùng với các nam nhân mà nàng chán ghét có rất lớn khác biệt, bất giác sát ý trong lòng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Triệu Mẫn nhất thời cả giận nói:
– Ngươi vụng trộm với hắn, đương nhiên là nói đỡ cho hắn.
– Ngươi nói cái gì!
Lý Mạc Sầu bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo.
– Hừ, cô nam quả nữ chung sống trong một phòng, còn cởi sạch y phục, không phải vụng trộm thì là cái gì?
Cứ việc Triệu Mẫn bản thân bị trọng thương, nhưng nàng vẫn không có ý chịu thua ý.
Hàn quang lóe lên, Tống Thanh Thư vội vàng dùng chỉ phong đánh bay Băng Phách Ngân Châm quét tới, cười khổ nói:
– Các người hà tất phải đối phó như vậy để làm chi?
Thấy Tống Thanh Thư đỡ ám khí cho đối phương, Lý Mạc Sầu buồn bực, hừ lạnh nói:
– Khó trách có người không biết kiêng nể gì cả, nguyên lai là biết có người ra mặt cho quận chúa, cũng không biết ai mới là vụng trộm với hắn.
Tống Thanh Thư nhức đầu:
– Hai người đều là cô nương gia, mở miệng một tiếng là nói vụng trộm cũng không thấy khó nghe a?
– Hừ…
– Hừ…
Hai nữ cùng lúc hừ một tiếng, đều quay đầu đi không nhìn đối phương.
Trong phòng không gian lúng túng vẫn là Lý Mạc Sầu phá trước, nàng do dự một chút, cuối cùng mới lên tiếng nói:
– Đa tạ Tống công tử đã đưa khẩu quyết Hấp Tinh Đại Pháp, ta hiện tại bên trong nội thương đã tiêu trừ hết, tuy nhiên nội lực so ra vẫn kém nhiều so với lúc trước, nhưng có Hấp Tinh Đại Pháp hẳn là rất nhanh có thể bổ sung lại…
Lý Mạc Sầu vốn là ma đầu giết người không chớp mắt, nói đến chuyện sau này hấp thu nội lực của người, cũng không có chút nào cảm giác tội lỗi.
– Chỉ là bất quá công tử lại đem khẩu quyết nói ra, để cho Minh Tôn nghe qua, thực sự có chút… ân tình của công tử lần này, Lý Mạc Sầu ta rất là cảm kích.
Nói cây về sau, Lý Mạc Sầu giọng nói dần dần thấp xuống, vẫn còn còn có một chút ngượng ngùng. Nàng coi là Tống Thanh Thư vì cứu nàng, mới đọc ra toàn bộ khẩu quyết thật sự để cho Minh Tôn nghe…
Một bên Triệu Mẫn nhìn thấy Lý Mạc Sầu bộ dáng xấu hổ, nhịn không được cười khúc khích:
– Thật là một nữ nhân ngốc nghếch…
– Ngươi nói cái gì?
Lý Mạc Sầu chỉ là vô tình tại trước mặt Tống Thanh Thư toát ra một thần thái của tiểu cô nương, còn đối với trước mặt những người khác, nàng vẫn là nữ ma đầu giết người không chớp mắt.
– Nói ngươi ngốc nghếch ngươi còn không thừa nhận, bộ ngươi cho rằng khẩu quyết kia là thật a?
Triệu Mẫn ngửa đầu nhìn qua Tống Thanh Thư, một mặt biểu lộ giống như cười mà không phải cười.
– Ngươi cũng đừng có nói cho ta nghe là ngươi cũng ngốc đến mức bên trong khẩu quyết đó mà không có thêm bớt gì đấy, nếu là quả thật như thế, thì ta đối với ngươi liền quá thất vọng.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng cười cười:
– Khẩu quyết đương nhiên là thật, bất quá thêm chân thêm tay một chút a.
– Vậy tại sao ta luyện lại không có việc gì?
Lý Mạc Sầu khẽ giật mình, liền vận hành Hấp Tinh Đại Pháp trong cơ thể, tựa hồ không có thấy cái gì khó chịu.
– Tiên Tử là nữ nhân, tự nhiên không có gì đáng ngại.
Tống Thanh Thư lúng túng tằng hắng nói.
– Vậy khẩu quyết này ngươi cải biến là nhằm vào nam nhân sao?
Lần này đến phiên Triệu Mẫn kinh ngạc.
– Ừm…
Tống Thanh Thư gật đầu, cũng không giải thích, phảng phất có chuyện khó mà mở miệng.
Thấy hắn bộ dáng như thế, Triệu Mẫn càng hiếu kỳ:
– Đến tột cùng là cải biến cái gì mà chỉ nhằm vào nam nhân vậy?
Tống Thanh Thư sắc mặt càng cổ quái, nguyên lai hắn luyện Hoan Hỉ Thiền Pháp, khi hành công có không ít liên quan tới việc tăng cường dương khí cho nam nhân, hắn vừa rồi liền dùng phương pháp đem khẩu quyết đảo lộn một phen, xen lẫn vào Hấp Tinh Đại Pháp chính thức làm trung gian, lấy hắn cảnh giới võ công bây giờ, cải biến nguyên lý võ học để phù hợp cũng không phải là việc khó gì, Lý Mạc Sầu là nữ nhân, tu luyện khẩu quyết này đương nhiên không có vấn đề, thuần âm chi khí càng đậm dày, đối nàng ngược lại còn là chuyện tốt, nhưng nếu nam nhân tu luyện, dương khí sẽ bị Hấp Tinh Đại Pháp làm biến mất dần, âm khí lại càng đậm, tối hậu dẫn đến cái chuyện giường chiếu sẽ là vô pháp hành sự…
Nghe hắn ấp úng giải thích một hồi, Triệu Mẫn cùng Lý Mạc Sầu hai nàng sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ quỷ dị, Lý Mạc Sầu cùng Tống Thanh Thư dù sao quen biết không lâu, trong lòng có chút ý nghĩ cũng không dễ biểu lộ ra, Triệu Mẫn thì không có lo lắng như vậy, nhịn không được phì phì một hơi:
– Nam nhân các ngươi quả nhiên đều là hạ lưu vô sỉ, không có một ai tốt cả.
Lần này đến phiên Tống Thanh Thư mặc kệ, bất mãn hừ một tiếng:
– Thế nào, tại hạ đem tình lang cũ của quận chúa hóa thành thái giám, quận chúa đau lòng sao?
Triệu Mẫn sắc mặt trắng nhợt, giãy giụa lấy từ trong lòng Tống Thanh Thư ngồi xuống bên ngoài, đột nhiên chuyển động tư thế, khiên động đến thương thế trong cơ thể nàng, ho lên từng cơn, từng giọt máu từ khóe miệng chảy ra.
Tống Thanh Thư lời vừa ra khỏi miệng, cũng thấy hối hận, có chút trò đùa không thể loạn mở, mình rõ ràng vẫn là không nhịn được cố ý trêu chọc nàng một câu.
Lý Mạc Sầu nhìn thấy có chút hả hê, trong lòng thầm nghĩ: “Cứ ho đi… ho ra máu chết đi là tốt nhất.”
Ai ngờ Triệu Mẫn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, lạnh lùng nói:
– Ngươi có phải là đang ước gì ta ho đến chết phải không?
Lý Mạc Sầu giật mình cả kinh, nghĩ thầm quận chúa này quả nhiên cực giỏi về nhận xét nhân tâm!
Lý Mạc Sầu cũng không phải là người dám làm mà không dám chịu, nghe vậy cười lạnh nói:
– Phải thì như thế nào?
Triệu Mẫn lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào nàng, đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp:
– Ta sẽ hết lần này tới lần khác không để cho ngươi toại nguyện được đâu.
Vừa nói vừa nhìn về phía Tống Thanh Thư, nũng nịu hỏi:
– Tống đại ca… ca sẽ có biện pháp cứu chữa cho muội phải không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/04/2020 11:29 (GMT+7) |