Kim Xà đại hội tiến hành trong một giáo trường của Kim Xà doanh, chung quanh đài đầu từ xa xa là vòng quanh chỗ ngồi, dùng để an trí các môn phái và đông đảo võ lâm nhân sĩ đến đây xem.
Tống Thanh Thư tới rất sớm, giữa sân vẫn còn thưa thớt người ngồi, đại bộ phận người trong võ lâm đang lục tục đến vòng ngoài.
Chu Cửu thân là Tiền Minh công chúa, thân phận tương đương mẫn cảm, cho nên che trên mặt một cái khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi đẹp động nhân phảng phất biết nói, nơi nàng đi qua, mọi người suy đoán cái này nhân vật như tiên tử này lai lịch ra sao.
Nhìn Tăng Nhu đi theo phía sau Chu Cửu, một bộ rất là cung kính, Tống Thanh Thư thấy nói:
– Nhu muội đâu cần câu nệ như vậy chứ, A Cửu cũng không phải người ngoài, dáng dấp cung kính chẳng khác nào phụng dưỡng sư phụ của mình…
Chú ý tới thấy hắn thay đổi cách xưng hô với mình, Tăng Nhu sắc mặt hơi đỏ lên, ngượng ngùng nói:
– Cửu công chúa võ công cao cường, làm sao muội có tư chất làm đệ tử chứ.
Chu Cửu kéo tay Tăng Nhu nói nhỏ:
– Ta từ lâu không còn là công chúa, huống chi chúng ta về sau sẽ là người một nhà, muội cứ lấy tỷ muội mà tương xứng ah.
Tăng Nhu cúi đầu ừ một tiếng, hiển nhiên trong lòng có chút kích động.
– Nhắc đến đệ tử, thật sự ta cũng có một người bái ta làm sư phụ, niên kỷ cỡ như Nhu muội đấy.
Chu Cửu đột nhiên nhớ ra, che miệng cười nói.
– Vậy thì chẳng phải là chỉ kém ngươi vài tuổi? Người nào ngốc như vậy lại muốn báo ngươi làm vi sư a… Ách, chẳng lẽ là nam nhân ah…
Tống Thanh Thư sắc mặt có chút khó coi, hắn thấy giải thích duy nhất chính là một nam nhân nào đó coi trọng A Cửu, sau đó mượn cớ bái sư để tới thân cận với nàng…
– Ngươi nói cái gì vậy, đương nhiên đây là nữ nhân.
Chu Cửu sắc mặt đỏ lên.
– Không những là nữ nhân, mà còn là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương đây, lần sau gặp lại nàng, ta đem nàng giới thiệu với ngươi a.
Tống Thanh Thư sửng sốt:
– Ngươi khi nào thì biến thành người dẫn mối rồi a…
– Hừ… ngươi mới là người dẫn mối a.
Chu Cửu nhịn không được, đôi bàn tay trắng như phấn quơ lên.
– Tên đồ đệ này thân phận đặc thù…
Tống Thanh Thư trong đầu linh quang lóe lên, thốt ra:
– Đồ đệ này có phải là A Kha…
– Làm sao ngươi biết?
Lúc này đến phiên Chu Cửu giật mình.
Nguyên nhân là lúc đầu Chu Cửu vì tức giận Ngô Tam Quế bối chủ cầu vinh, có hành vi bán nước, nên nàng liền lẻn vào Bình Tây vương phủ ở Sơn Hải Quan để ám sát đối phương.
Bất quá Ngô Tam Quế tự biết mình là công địch của người Hán, trong phủ phòng vệ tựa như thành đồng vách sắt, Chu Cửu không tìm được sơ hở nào để hành động, trong lúc đang muốn rút lui, thì vô tình tại trong Vương phủ gặp phải một cô nương phấn trang ngọc thế.
A Cửu ngày trước đã từng mắt thấy diễm tuyệt thiên hạ Trần Viên Viên, mà cô nương này cùng Trần Viên Viên đúng là giống nhau như là một khuôn đúc ra i, nàng không cần hỏi thì cũng biết, người này nhất định chính là nữ nhi của Ngô Tam Quế.
Từ thuở nhỏ bị giam tại Vương phủ, A Kha vẫn đối với võ công thế giới bên ngoài vô cùng hâm mộ, vừa nhìn thấy xuống A Cửu bạch y phiêu phiêu như từ trên trời giáng xuống, kinh vi thiên nhân, liền bật người quấn quýt lấy muốn bái A Cửu làm vi sư.
Vốn định bị bắt giữ nàng, A Cửu dở khóc dở cười, thấy cô nương kia thiên chân vô tà, nhất thời trong lòng chùng xuống không thể hạ thủ, sau cùng lại hồ đồ nhận làm sư phụ của A Kha.
Bất quá sau này A Cửu nhớ lại thân phận phụ mẫu của A Kha, khó mà đối với A Kha ôn hòa, tạm dạy cho nàng vài phần công phu mèo quào rồi bồng bềnh rời xa.
Bởi vì A Cửu khinh công cao tuyệt, còn A Kha thì thủ khẩu như bình, đoạn thời gian quan hệ của hai người thì bên ngoài không có một ai biết được, ngay cả người trong Bình Tây Vương trong phủ cũng không biết đến, do đó A Cửu cảm thấy rất kỳ quái tại sao Tống Thanh Thư lại biết.
Lỡ miệng nói qua đi, Tống Thanh Thư lúng túng cười cười, cũng không thể lại nói cái gì giang hồ Bách Hiểu Sanh biết hết mọi chuyện để lừa gạt Chu Cửu ah, loại chuyện này cực kỳ riêng, cho dù là có thật Bách Hiểu Sanh cũng không có khả năng biết đến.
– Thật ra thì ta có nhận thức A Kha, là chính nàng nói cho ta biết.
– Các ngươi quen nhau?
Dù có cái khăn che mặt che, Tống Thanh Thư vẫn cảm giác được vẻ mặt A Cửu cổ quái.
– Trong thiên hạ này còn có nữ nhân xinh đẹp nào mà ngươi không nhận biết?
– Có a… ví như cô nương bên kia đó…
Tống Thanh Thư chỉ chỉ cách đó không xa, một cô nương có vẻ nhanh nhảu đang đi qua lại.
A Cửu dựa theo ánh mắt của hắn nhìn, thì thấy một cô nương mặc bộ y phục màu hồng, trên cổ có một chuỗi minh châu, nhan sắc bạch nộn trơn bóng không gì sánh được, tựa hồ muốn tích xuất ra thủy, hai mắt lưu động, đôi mi dài thanh tú, tự cho là mình xinh đẹp, nàng cũng phải thừa nhận cô nương đó dung mạo tuyệt mỹ, không có thua kém gì nàng.
Tống Thanh Thư trong lòng thấy lạ, cái khu vực chỗ ngồi đó, nếu không phải là sứ giả của danh môn đại phái, thì cũng là các nhân vật được các đầu lĩnh Kim Xà doanh đề cử, cô nương này bất quá tầm mới mười mấy tuổi, tại sao lại ở chỗ này.
Khuôn mặt cô nương này hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở nơi nào? Thế nhưng chắc chắn là điều đó không có khả năng, trí nhớ của hắn không có kém cỏi như vậy, tại sao lại nghĩ không ra?
Tựa hồ nhận ra ánh mắt của Tống Thanh Thư, cô nương kia quay đầu liếc mắt trừng hắn, “hừ…” lên một tiếng, nhưng khi chú ý tới dáng người hai nàng ở bên cạnh hắn, cũng không nhịn được ngẩn ngơ.
Tống Thanh Thư cũng không biện giải thêm nhiều, liền tìm chỗ ngồi, dựa theo thân phận võ công của hắn bây giờ, đương nhiên cũng sẽ không cùng với một cô nương trẻ tuổi gây chuyện khó xử.
– Này, ngươi là đệ tử của môn phái nào? Làm sao lại có thể đến chỗ này ngồi chứ?
Cô nương này thấy hắn không thèm nhìn đến mình, nên có chút tức giận, nàng xưa nay không hiểu biết gì về lễ tiết là gì, thật ra khi nàng hỏi hắn như vậy thì cũng không có ác ý, chỉ là đơn thuần muốn biết Tống Thanh Thư thân phận như thế nào mà thôi. Bất quá bị nàng hỏi như, người ngoài nghe được, cũng cảm thấy Tống Thanh Thư không tư cách ngồi ở chỗ này.
A Cửu nghe được đôi mi thanh tú nhíu lại, ngay cả một bên Tăng Nhu cũng bất mãn nhìn cô nương trẻ tuổi này.
– Ta có thể đủ tư cách ngồi ở chỗ này hay không, cần ngươi phê chuẩn sao?
Tống Thanh Thư mỉm cười nói.
– Đương nhiên là có liên quan, vạn nhất là gian tế của quân thát tử Mãn Thanh trà trộn vào thì sao?
Cô nương kia thản nhiên đáp.
Lúc này hai người ở bên cạnh người nghe qua cũng có chút không nhịn được, đều nghĩ thầm gian tế nào ngu ngốc như vậy, lại lựa chọn vị trí tại nơi đây vô cùng nổi bật chói mắt?
Thiếu nữ nghiêng đầu tiếp tục nói:
– Các đệ tử của danh môn chính giáo, ta đều có ấn tượng, chỉ có người là từ trước cho tới bây giờ thì ta chưa thấy qua a.
– Vậy sao? Tất cả đệ tử danh môn chính giáo ngươi đều gặp qua?
Tống Thanh Thư thấy buồn cười hỏi.
– Đó là đương nhiên.
Cô nương kiêu ngạo ưỡn bộ ngực, tựa như con gà trống nhỏ tập gáy vậy.
– Phụ thân của ta…
Cô nương lời còn chưa nói hết, thì đã bị một giọng nam nhân lạnh lùng cắt đứt:
– Lâu như vậy không gặp lại, tính tình của ngươi vẫn vậy, mở miệng ngậm miệng thì đều nhắc đến phụ thân, mẫu thân của mình, một chút tiến bộ cũng không có.
Cô nương hai má thoáng cái đỏ bừng, quay đầu lại đang muốn quát mắng, nào ngờ vừa thấy rõ hình dạng người nói, nàng phảng phất như là gặp quỷ vậy, vốn nàng có làn da trong trắng lộ hồng, thoáng cái huyết sắc mờ nhạt, trở nên tái xanh không gì sánh được:
– Dương… Dương…
Tống Thanh Thư đã sớm biết vừa tới phía sau một cao thủ, chẳng biết tại sao giọng nói có chút trầm trọng, lúc này liền quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sinh uy, chỉ là sắc mặt tái nhợt, nhìn qua có vẻ tiều tụy, trên lưng mang theo một thanh Huyền kiếm, cánh tay phải kia tay áo trống rỗng phấp phới, nhìn qua có chút nổi bật…
Đặc thù rõ ràng Như thế, ngoại trừ Dương Quá thì còn là ai khác?
Tống Thanh Thư cũng thoáng cái liền nhận ra thân phận cô nương kia, dáng dấp xinh đẹp như vậy, lại hung hăng càn quấy, thấy Dương Quá thì sợ hãi như chuột thấy mèo, chính là Quách đại tiểu thư.
Thảo nào nhìn thấy nàng có chút quen mắt, lúc trước ở trong phủ Giang Lăng, mình đã gặp qua Hoàng Dung, hai mẫu tử này xinh đẹp không sai biệt lắm, có bảy, tám phần giống nhau, chỉ là Hoàng Dung biểu hiện ra dạng nữ nhân thành thục tiên diễm quyến rũ, Quách Phù thì thể hiện ra ngây thơ hoạt bát, hình dạng xấp xỉ nhưng khí chất lại khác xa, chẳng trách mình nhất thời không nhớ ra được.
“Dương Quá quả nhiên dáng dấp tuấn tú a, bản công tử được xưng Ngọc Diện Mạnh Thường, so với hắn cũng còn kém vài ba phần… Ách, cái loại khí chất này có thể làm cho nữ nhân như con thiêu thân lao đầu vào lửa.”
Tống Thanh Thư một bên cảm khái một bên hỏi hai nàng bên cạnh mình.
– A Cửu, Nhu muội, hai người nhìn thấy người nam nhân này có anh tuấn hay không vậy?
Tăng Nhu sắc mặt đỏ lên, cúi đầu không nói, ngược lại thì Chu Cửu mày liễu dựng thẳng:
– Ý ngươi hỏi vậy là cho chúng ta là cái loại nữ nhân đứng núi này trông núi kia hay sao?
Tống Thanh Thư vốn chỉ là đùa giỡn một chút, thấy nàng phản ứng kịch liệt, đang muốn giải thích, thì Chu Cửu thấy trên mặt Tống Thanh Thư hiện lên bộ dáng ngượng ngùng, nàng liền tươi cười:
– Bất quá nhìn kỹ, nam nhân kia đích xác thật tốt…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
Tống Thanh Thư không có ganh tỵ, trái lại có chút hưng phấn nói:
– Các ngươi có biết là hắn có mị lực bao lớn không, có vài cô nương vì hắn mà chung thân không quản đến nam nhân khác đấy.
– Có khoa trương không vậy?
Chu Cửu không tin hỏi.
Còn Tăng Nhu biểu lộ thất vọng:
– Thì ra hắn là hoa hoa công tử a.
Tống Thanh Thư hơi thở cứng lại, có chút lúng túng cười cười:
– Hắn cũng không phải là hoa hoa công tử cái gì, mà do nữ nhân tự si tình, cả đời hắn chỉ thích một nữ nhân, cho nên mới làm khổ cho mấy nữ nhân khác vì hắn mà tiếc hận a.
Chu Cửu lôi kéo tay của Tăng Nhu, vội nói:
– Nhu muội, trước mặt của hắn mà nói hoa hoa công tử, chẳng phải là làm cho hắn chột dạ xấu hổ sao?
Tăng Nhu bừng tỉnh cả kinh, lúc này mới nhớ tới Tống Thanh Thư về phương diện này danh tiếng không thể nào tốt hơn, nên có chút quẫn bách nói:
– Kỳ thực muội nghĩ nam nhân đó vì mình chuyện tình của mình, lại cho những nữ nhân khác cả đời, thì cũng thật là vô tình đấy. Ngược lại Tống đại ca thì khác, mặc dù… tuy rằng lưu tình khắp nơi, nhưng ít ra không để cho người nào phải vì mình mà cơ khổ một đời…
Luôn luôn ngượng ngùng, Tăng Nhu đột nhiên nói ra câu đại luận này, Chu Cửu kinh ngạc, Tống Thanh Thư nghe được qua thì mặt mày rạng rỡ:
– Chỉ có Nhu muội là hiểu ta nhất, ha ha…
– Dương Quá, ta cũng đã tạ tội với ngươi rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa đây? Ngươi cho là chỉ một mình ngươi bị thảm sao? Ta cũng bị rất thảm có khác gì đâu, phụ thân của ta muốn chém cánh tay của ta để bồi thường cho ngươi, suốt một năm qua ta phải phiêu bạt bên ngoài, ngay cả nhà của mình cũng không thể quay về, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên.
Quách Phù lên giọng nói, hiển nhiên tâm tình hết sức kích động.
– Quách đại tiểu thư này thật đúng là danh bất hư truyền a.
Tống Thanh Thư nghe xong lời phản ứng của nàng, thần sắc cổ quái, thật đúng là di truyền lý lẽ giống như mẫu thân xinh đẹp kinh người của nàng.
Dương Quá giận dữ cười lên:
– Ngươi nói ngươi bị như vậy là thảm? Ngươi phải nói là may mắn không có ở nhà, nếu không thì ta đã chém đứt cánh tay của ngươi để trả thù rồi.
Nguyên lai lúc đầu Dương Quá từ cốc thần điêu tu luyện võ công thành tài đi ra, chuyện làm đầu tiên chính là đi tới Tương Dương tìm Quách Phù báo thù, nhưng không ngờ trước đó Quách Tĩnh muốn chém đứt cánh tay của Quách Phù để bồi tội cho Dương gia, Hoàng Dung hoảng loạn liền an bài nàng ly khai khỏi Tương Dương, nên Dương Quá ra sức bị bất thành.
Sau khi chặt đứt một cánh tay, Dương Quá tình thần chán nản, nghĩ lại đau xót cho thân mình, tuy rằng biết rõ Tiểu Long Nữ cũng không ghét bỏ hắn, nhưng trong tiềm thức luôn luôn sợ đến lúc cùng Tiểu Long Nữ gặp mặt. Nên ngay sau đó quyết định trước tìm Quách Phù báo thù, rồi sau đó mới đi tìm Tiểu Long Nữ.
Nhưng suốt một năm qua không tìm được Quách Phù, mãi đến khi trước đây không lâu gặp lại nghĩa phụ Âu Dương Phong, thì biết được một bí mật… Bởi vì Kim Quốc cùng Mãn Thanh có quan hệ đồng minh, cho nên đoàn người Hoàn Nhan Lượng không tiện ra mắt, vì thế Hoàn Nhan Lượng âm thầm vận dụng các mối quan hệ, nếu không có vậy thì các đầu lĩnh Kim Xà doanh làm sao dễ dàng để cho Đoàn Duyên Khánh, Trác Bất Phàm, Hà Thiết Thủ, Công Tôn Chỉ được đề cử, lại còn có một Dương Quá.
– Tốt… ta trốn tránh một thời gian quá đủ rồi, hôm nay chúng ta quyết một trận sinh tử…
Quách Phù ngang ngược giận dữ nói xong, liền rút kiếm liền phóng đến trên người Dương Quá đâm tới.
– Quách đại tiểu thư này thật đúng là lỗ mãng a, đừng nói là Dương Quá đã có thanh Huyền kiếm sau khi tu luyện đại thành võ công, cho là trước kia chưa có học được, thì hắn ta cũng là trẻ cao thủ hàng đầu, lần đó chẳng qua là thừa dịp hắn trúng độc nêm mới chém đứt hắn một cái cánh tay, còn hiện tại bây giờ liền có thể đánh thắng hắn sao?
Tống Thanh Thư thấy vậy lắc đầu.
– Vậy thì Quách đại tiểu thư sợ rằng sẽ bị thua thiệt rồi.
Chu Cửu có chút lo âu nói.
– Ngươi không phải là là người hay thương hương tiếc ngọc sao? Lã nào nhẫn tâm nhìn một mỹ nhân xinh đẹp như vậy bị chém đứt một tay sao?
– Thế nhưng Quách đại tiểu thư này cũng hơi quá đáng, chém đứt người ta một cánh tay, bây giờ một chút áy náy cũng không hề có.
Tăng Nhu bất mãn nói.
Tống Thanh Thư khôn có ý kiến, lạnh nhạt nói:
– Trước cứ xem tình huống một chút rồi hãy tính.
Quách Phù từ nhỏ được hun đúc trong nhà danh gia, tuy rằng tư chất có hạn, võ công chỉ thường thường, nhưng một kiếm này đâm tới, vẫn là rất có phong cách danh gia, mắt thấy nàng một kiếm đâm tới, Dương Quá cũng không nhúc nhích, một mực lạnh lùng nhìn nàng.
Người sử dụng kiếm nếu bị chặt đứt một ngón tay, kiếm pháp đã phải giảm bớt vài phần, huống chi Dương Quá bên tay phải lại bị chặt đứt tận gốc, người bình thường xem ra hắn một thân võ công sợ rằng đã phế đi, cho nên Quách Phù mới dám cùng hắn rút kiếm tấn công tới.
Mắt thấy mũi kiếm gần đâm trúng Dương Quá, ánh mắt Quách Phù lại liếc tay áo cánh tay phải của đối phương trống rỗng, trong lòng liền mềm nhũn lại, mũi kiếm liền tách ra khỏi chỗ yếu hại của hắn, lệch qua vài phần.
Cùng lúc đó, Dương Quá cũng động, nửa người trên hơi nghiêng, ống tay áo bên thoáng cái quấn trên thanh kiếm Quách Phù, nàng liền chỉ cảm thấy hổ khẩu như bị sấm đánh trúng, tê dại cầm không được trường kiếm trong tay, cả người loạng choạng ngã xuống.
– Phù muội!
Gần bên Quách Phù hai nam nhân trẻ tuổi vội vàng phóng lên đỡ lấy nàng, đến lúc Quách Phù đứng vững, cả ba người đi phía nhìn thấy phía trước thanh kiếm của Quách Phù văng trên đất đã bị cong xoắn lại mấy vòng, ai cũng hít một hơi khí lạnh.
– Nội lực thật thâm hậu!
Chu Cửu cũng cả kinh.
Nhìn thoáng qua Quách Phù cùng hai nam nhân kia có dung mạo tương tự, Tống Thanh Thư nhận ra: Hai người này chính là chó săn cho Quách Phù, huynh đệ Đại Tiểu Võ ah.
Một năm trước Tống Thanh Thư tại trong phủ Giang Lăng cũng đã gặp hai người, bất quá khi đó sự chú ý của Tống Thanh Thư đều bị thiếu phụ Hoàng Dung xinh đẹp hấp dẫn, nên không nhớ được đi theo sau Hoàng Dung là huynh đệ Đại Tiểu Võ.
Nhìn Dương Quá đi bước một tới gần, huynh đệ Đại Tiểu Võ liền rút ra trường kiếm che chở phía trước Quách Phù:
– Dương huynh đệ, vốn ngươi đối với huynh đệ chúng ta có đại ân, chúng ta không nên ngăn trở ngươi, nhưng Phù muội là nữ nhi duy nhất của sư phụ và sư mẫu, ngươi cũng xem lại phân thượng sư phụ, sư mẫu mà bỏ qua cho Phù muội ah.
Dương Quá lúc đầu tuy rằng có ý niệm chém đứt một tay của Quách Phù để báo thù, nhưng qua một lúc lâu, hắn cũng đã bớt giận một ít, vốn chỉ muốn làm nhục Quách Phù một phen thì sẽ dừng tay. Nhưng không ngờ trước đó không lâu hắn gặp Hoàn Nhan Lượng và Âu Dương Phong đang đi cùng một chuyến, biết được ngày trước một ít bí mật, đồng thời cũng rõ ràng là phụ thân của mình chính là chết vào chi thủ của Quách Tĩnh, Hoàng Dung, thù mới hận cũ đều xông lên đầu một lượt, ánh mắt thoáng cái nghĩ đến đó thì ửng đỏ.
– Cút ngay!
Thấy ánh mắt Dương Quá lộ vẻ điên cuồng tức giận, huynh đệ Đại Tiểu Võ thất kinh, vội vã hoa kiếm ngăn cản.
“Kee… ng!”
Một tiếng rền vang như long ngâm, hai thanh trường kiếm bị đánh bay đến mấy trượng có hơn, huynh đệ Đại Tiểu Võ ngã nhào trên đất, hoảng sợ nhìn thanh Huyền kiếm trong tay Dương Quá.
Dương Quá tay cầm Huyền kiếm, chỉ vào Quách Phù, trong mắt lóe lên một tia sát khí, một kiếm hướng đến cánh tay phải nàng bổ tới.
Nhìn thanh Huyền kiếm kèm theo tiếng sấm nổ hướng tới mình chém tới, Quách Phù sợ choáng váng không nhúc nhích được đứng yên tại chỗ, mặc cho Dương Quá một kiếm đang chém tới.
“Ầm…”
Sàn nhà dưới chân của Quách Phù vừa đứng bị thanh Huyền kiếm đánh nát bấy, Dương Quá thần sắc tối tăm nhìn một nam tử đang cách đó không xa vừa cứu lấy Quách Phù mang đi.
Quách Phù rốt cục phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đang nửa nằm tại trong lồng ngực người nam nhân kia mà mình vừa quát mắng, vẻ mặt đang trắng bệch dần dần hiện lên một tia huyết sắc:
– Đa tạ công tử cứu giúp…
Tống Thanh Thư cười nhạt, đỡ hông của nàng đứng vững lên, liền giao nàng cho huynh đệ Đại Tiểu Võ vừa chạy tới bên cạnh, chắp hai tay, mỉm cười nhìn Dương Quá…
– Ngươi muốn cứu nàng ta?
Nhìn thấy vừa mới rồi thân hình đối phương cực nhanh, thần sắc Dương Quá ngưng trọng vài phần.
– Mỗi cô nương xinh đẹp đều là do lão thiên tinh điêu tế trác làm lễ vật đưa đến trong thế gian này, Dương huynh thủ đoạn độc ác, không khỏi quá mức nhẫn tâm.
Tống Thanh Thư trong lòng thấy lạ vì sao Dương Quá dùng kiếm chém tới không giống như là nương tay gì cả, vội vã bay tới cứu Quách Phù trong lúc chỉ mành treo chuông…
– Nói đến thủ đoạn độc ác, ai lại hơn được vị Quách đại tiểu thư này…
Dương Quá sờ sờ tay áo trống rỗng của mình, thần sắc thay đổi mãnh liệt.
– Võ công của ngươi rất cao, nhưng nếu như muốn ngăn trở ta báo thù, thì đừng có trách thanh Huyền kiếm này không khách khí.
Tống Thanh Thư khoát tay:
– Dương huynh đừng có hiểu lầm, ta cũng không phải là muốn ngăn cản ngươi báo thù.
Lời hắn vừa nói ra, Quách Phù mặt liền trắng nhợt, thần sắc vừa mới vừa hồi phục, tâm tư liền lại nổi lên, Dương Quá thì càng nghi hoặc:
– Nếu không ngăn cản ta báo thù, tại sao huynh đài lại cứu nàng?
Tống Thanh Thư cũng không giải thích, trái lại hỏi:
– Dương huynh, ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu ngươi chém đứt cánh tay của vị Quách tiểu thư này, thì cánh tay của ngươi có thể mọc lại ra sao?
– Đương nhiên không thể.
Dương Quá sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trầm giọng cả giận nói.
– Ngươi đang đùa giỡn với ta?
– Dương huynh đừng nghĩ như thế.
Tống Thanh Thư cười nhạt.
– Ta chỉ là đề nghị Dương huynh thay đổi một chút phương thức báo thù, nếu chém đứt cánh tay của Quách tiểu thư thì chỉ hại người chứ mình chẳng có lợi gì, vậy chi bằng lựa chọn một phương thức có lợi cho mình hơn.
Dương Quá nhướng mày:
– Xin lắng tay nghe…
Tống Thanh nhìn thoáng qua Quách Phù, vừa cười vừa nói:
– Vị Quách tiểu thư này tuy rằng không dám khen tặng, nhưng hình dạng cũng là một tuyệt sắc mỹ nhân trong vòng ngàn dặm mới thấy được, Dương huynh tại sao không đem nàng về nhà ân ái, vừa báo thù, bản thân lại chiếm đoạt được chỗ vô cùng tốt.
– Vô sỉ!
Quách Phù vừa sợ vừa tức giận đến run cả người.
Dương Quá hừ một tiếng:
– Dương mỗ đã có ý trung nhân, vô luận dung mạo tính cách bát cứ nữ nhân nào đều cho dù tốt hơn cô nương này gấp trăm lần, tại hạ cũng chẳng màng đến, không làm phiền nhọc đến các hạ phí tâm.
Nghe Tống Thanh Thư đề nghị, Quách Phù đủ sinh khí, kết quả lại thấy Dương Quá đối với nàng không màng đến, thì cảm thấy tâm trí minh đều nhanh tức điên lên rồi.
Thấy Dương Quá bất vi sở động, Tống Thanh Thư ngẩn người ra, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, có chút nghiền ngẫm cười nói:
– Theo tại hạ biết, mẫu thân Quách tiểu thư lúc nào cũng chán ghét Dương huynh, vì thế để cho Dương huynh nhận hết đau khổ, trong lòng Dương huynh đương nhiên cũng chán ghét vị Hoàng bang chủ có vạn người kính ngưỡng kia. Vị Quách tiểu thư này dù sao thì cũng có một chỗ tốt, đó chính là dung mạo cùng vị Hoàng bang chủ kia có bảy, tám phần tương tự, Dương huynh trong lúc cùng nàng, lúc thích hợp cứ ảo tưởng ra là đang ân ái với Hoàng bang chủ, há không hả giận được nhiều năm ác khí tồn đọng trong lòng sao…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/04/2020 11:29 (GMT+7) |