Đột nhiên Hoàng Dung cảm thấy trước mắt tối sầm lại, phản ứng đầu tiên của nàng nhìn mình đã bị hai thanh kiếm đâm trúng chỗ nào, một chốc lát sau mới hoàn hồn được, đó chính là Tống Thanh Thư đang đứng che ở trước mặt mình.
“Hắn muốn thay mình chịu đựng một đao một kiếm này sao?”
Hoàng Dung trong đầu lóe qua ý nghĩ.
“Hắn vì sao lại nguyện ý dùng thân thể thay cho mình chặn lại đao kiếm?”
Tống Thanh Thư thì không nhàn hạ quản đến Hoàng Dung đang suy nghĩ cái gì, chằm chằm nhìn vào Kim Đao Hắc Kiếm đang lao tới, sắc mặt nghiêm trọng duỗi ra hai tay che chắn ở trước người, mắt thấy Kim Đao Hắc Kiếm sắp chém trúng hai tay của hắn, lại đột nhiên như va vào một bức tường khí vô hình, cách hai tay Tống Thanh Thư mấy tấc thì ngừng lại, thân đao thân kiếm chấn động rung rung phảng phất đang chịu đựng hai luồng khí lực giằng co.
– Hóa Khí Thành Tường…
Huyền Trừng khiếp sợ, thân là người có võ công cao nhất trong vòng hai trăm năm trở lại đây của Thiếu Lâm Tự, lão đương nhiên có kiến thức võ công vượt xa người bình thường, trong chốn giang hồ cao thủ tuyệt đỉnh không thiếu người có thần công hộ thể, như mình có Kim Cương Bất Hoại Thần Công, phái Tiêu Dao có Bắc Minh Chân Khí, Thiếu Lâm có Cửu Dương Chân Khí… nếu ai luyện thành thì chân khí tùy ý lưu chuyển quanh thân, gặp phải kẻ địch tập kích, chân khí sẽ tự động hộ chủ, có còn có thể nhân cơ hội phản kích lại kẻ địch.
Nhưng những loại chân khí hộ thể này chỉ có tự thân trong kinh mạch lưu chuyển, chắc chắn sẽ không có lưu chuyển ra bên ngoài cơ thể, cho dù là hạng người tuyệt diễm có nội lực đăng phong tạo cực, nếu có thể đem nội lực chân khí hộ thể này đẩy ra bên ngoài thân thể, cao lắm thì cũng chỉ che chắn được gió mưa mà thôi, tuyệt đối không có cách nào ứng đối với sự công kích của cao thủ võ lâm, huống chi là hai thanh đao kiếm sắc bén cộng thêm nội lực của hai đại cao thủ?
Huyền Trừng đại sư đem trong đầu tất cả cao thủ mà mình biết đến loại bỏ ra một lần, sau đó phát hiện chỉ có vị Thần tăng kia ở Tàng Kinh Các là có thể đồng dạng có công phu để Hóa Khí Thành Tường như thế này, nhưng Tống Thanh Thư thì niên kỷ mới bao lớn? Trong lòng Huyền Trừng đại sư tuyệt không tin vào võ công của hắn thật đạt đến loại trình độ đó!
Bất quá Huyền Trừng đại sư rất nhanh nghĩ đến vừa rồi kiếm khí của A Thanh quét ngang dọc, sắc mặt liền không dễ nhìn, vốn tưởng rằng chỉ đơn giản là một cái đại hội Kim xà, Hư Trúc có mình ở bên cạnh lược trận, thì sẽ chắc chắn thắng, bây giờ xem ra võ lâm thiên hạ thực sự là tàng long ngọa hổ a.
Tống Thanh Thư thấy được kình lực trên Kim Đao Hắc Kiếm đã bị mình trung hòa, hừ lạnh một tiếng, hai tay vung ra bên ngoài xoay tròn, lập tức Kim Đao, Hắc Kiếm mất phương hướng, đứt thành từng khúc rơi tán loạn trên khắp mặt đất.
Công Tôn Chỉ mới vừa mới thở ra hơi, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, da mặt co rúm lại, hự lên một tiếng, phun mạnh ra một ngụm máu tươi.
– Hay lắm…
Giữa trường quần hùng cũng mặc kệ Công Tôn Chỉ, thấy Tống Thanh Thư trong thế ngàn cân treo sợi tóc đã cứu được Hoàng Dung, ai ầm ỉ lớn tiếng la lên.
Ở trong mắt đại đa số người xem, nhìn thấy Tống Thanh Thư đánh gãy Kim Đao, Hắc Kiếm cũng đã đủ chấn động, còn có thể nhìn thấy thực tế càng chấn động hơn với công phu Hóa Khí Thành Tường, toàn trường đều không ngoại lệ, ai nấy thần sắc phức tạp trầm mặc, trong đó chỉ duy có có một người, chỉ thấy A Thanh hồn nhiên vỗ hai tay vui mừng gọi:
– Công tử thật là lợi hại…
– Đó là một tên bại hoại! Hắn là kẻ địch của chúng ta đấy…
Viên Tử Y ở một bên liền nhắc nhở, lần trước ở phái Nga Mi, nàng bị hắn trêu chọc một phen, cho nên Viên Tử Y đối với Tống Thanh Thư không có hảo cảm gì, hơn nữa lại còn nghe sư huynh Trần Gia Lạc, đám người Hồng Hoa Hội như Vu Vạn Đình, Văn Thái Lai trong lúc nói chuyện thêm mắm dặm muối, nên nàng càng có ấn tượng xấu với Tống Thanh Thư.
– Có gì đâu… hắn lần này không phải là vừa cứu người sao?
A Thanh tò mò hỏi.
– Hắn…
Viên Tử Y nghẹn lời, rồi nghĩ đến một lý do bậy.
– Hắn cứu người mục đích không thuần khiết, mà có ý định bất lương…
– Cái gì ý định bất lương a?
A Thanh kế tục hỏi tiếp.
– Hắn… hắn là một tên đại sắc phôi.
Nghĩ đến trong chốn giang hồ đồn đại cùng với chuyện Văn Thái Lai nhắc tới hắn việc làm đối với Lạc Băng, Viên Tử Y bật thốt lên.
– Hoàng bang chủ trong chốn giang hồ là có tiếng mỹ nhân tuyệt sắc, hắn chẳng qua là tham niệm nhan sắc của nhân gia, muốn nhân cơ hội tìm cách thân cận với Hoàng bang chủ mà thôi.
Viên Sĩ Tiêu nghe đến đó liền nhướng mày, nặng nề ho khan nhắc nhở:
– Tử Y, ăn nói cho cẩn thận…
Viên Tử Y nói như vậy thì cũng không tính là oan uổng cho Tống Thanh Thư, chỉ có điều Viên Tử Y lại nhắc tới Hoàng Dung như vậy, trong khi Hoàng Dung ở Trung Nguyên đối với võ lâm nhân sĩ uy vọng cao ngất, Cái Bang lại có tai mắt đông đảo, nếu ăn nói không cẩn thận bị người nghe được, có thể là sẽ bị gặp phiền toái lớn.
– Um…
Viên Tử Y phiền muộn nổi lên khóe miệng, nàng trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư từ xa xa…
Chỉ có điều Tống Thanh Thư thì không có mẫn cảm như vậy, từ cách xa thì không biết Viên Tử Y có ý nghĩ gì, hắn lúc này vừa vặn quay đầu lại đỡ lấy bên hông của Hoàng Dung:
– Hoàng bang chủ không sao chứ?
– Không có chuyện gì.
Hoàng Dung không chút biến sắc lách ra khỏi bàn tay của Tống Thanh Thư vừa đỡ trên hông của mình, hơi lùi về sau một bước, đến một khoảng cách an toàn, thở phào nhẹ nhõm.
– Đa tạ Tống thiếu hiệp…
Tống Thanh Thư cười ha ha, chỉ dùng giọng nói mà chỉ có hai người có thể nghe thấy rằng:
– Vừa rồi tiểu đệ cùng lúc cứu mẫu tử của Hoàng phu nhân một lần, Hoàng phu nhân phải nhớ đã thiếu tại hạ một món nợ ân tình đấy.
Nói xong cũng không đợi Hoàng Dung phản ứng, liền quay trở lại chỗ ngồi.
Hoàng Dung sắc mặt có chút không tự nhiên, nàng có thể cảm nhận trong ánh mắt của tên nam tử trẻ tuổi này một ít điều dị dạng, nhất là khi nhìn thấy hắn ôm ấp đề huề với các nàng kia, hắn cũng giống như Âu Dương Khắc phong lưu ngày trước, chỉ là không biết vì sao, năm xưa khi mình nhìn thấy Âu Dương Khắc, thì trong lòng rất là phản cảm, còn hiện tại thì rõ ràng có thể đoán được chút ít tâm tư của Tống Thanh Thư, lại không có quá nhiều ác cảm…
Thấy Tống Thanh Thư làm hỏng chuyện tốt của mình, Dương Quá thật sâu nhìn hắn một chút, hừ lạnh liền xoay người rời đi, Công Tôn Chỉ thì một chiêu bị hắn đánh bay binh khí, bây giờ có thể đứng lên rất là miễn cưỡng, thắng bại tự nhiên đã phân ra rồi.
Tống Thanh Thư thầm than, lấy tu vi võ công Công Tôn Chỉ, vốn là không thể bị bại một cách thảm như vậy, trong chốn giang hồ kiếm pháp bình thường thì đều chú ý tới tinh diệu nhẹ nhàng, ai có thể ngờ đến Dương Quá lại nổi bật khác người luyện thành một thân trọng kiếm Vô Phong Kiếm Pháp, nếu Công Tôn Chỉ đã sớm từng trải qua uy lực của thanh trọng kiếm Huyền Thiết, thì lúc bắt đầu đừng có ý định vội vàng đánh tốc chiến tốc thắng dùng cứng đối cứng với Dương Quá, dưa vào trình độ Kim Đao, Hắc Kiếm của Công Tôn Chỉ, có thể chống đỡ trên trăm chiêu cũng là không khó.
Đáng tiếc trên thế gian này không có nếu như, giang hồ chỉ có một điều là “thắng làm vua, thua làm giặc”, Công Tôn Chỉ hiện tại là như vậy, lão cũng sẽ không có ngoại lệ, một chiêu bại vào tay của Dương Quá, Kim Đao Hắc Kiếm lại bị hủy, Tuyệt Tình cốc chủ sau này nhất định sẽ trở thành trò cười với nhân sĩ giang hồ.
Hoàng Dung lúc này cũng có tâm sự nặng nề, trên lôi đài tổng kết vòng thi đấu vừa rồi, giới thiệu một đôi tuyển thủ Lệnh Hồ Xung của Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng với Tây Hạ nhất phẩm đường Đoàn Diên Khánh ra trận, liền vội đi xuống, bởi vì trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ một vấn đề: “Tại sao khi Tống Thanh Thư che chắn ở trước người mình, thì suy nghĩ đầu tiên của mình không phải là hắn sẽ đánh rơi Kim Đao Hắc Kiếm, mà là cho rằng hắn sẽ dùng thân thể thay mình chặn đao…”
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
Một sát na phát sinh xúc động tình cảm khiến cho Hoàng Dung kinh hoảng, những năm qua, nàng vẫn vì Quách Tĩnh ma cùng bận tâm việc phòng ngự thành Tương Dương, hầu như đã quên chính mình cũng đã từng là một cô nương có nhiều ước mơ lãng mạn, nàng rất yêu Tĩnh ca ca, nhưng lại phải chịu trải qua mười mấy năm thanh xuân để lại tại thành Tương Dương, hơn nữa cũng có thể là tương lai cả đời cũng sẽ ở lại tại Tương Dương, nhớ tới chuyện như vậy, thì nàng trong lòng có một tia tiếc nuối.
Dựa vào trí thông minh của Hoàng Dung, nàng đương nhiên biết rõ ràng triều đình Nam Tống đã mục nát, phía Mông Cổ bên kia thì lại phát triển không ngừng, cho nên kết cục cuối cùng không khó mà đoán trước được, đến thời điểm thành Tương Dương bị phá, với tính cách của Tĩnh ca ca, chắc chắn là sẽ tự sát tuẫn quốc, tới thời điểm đó thì mình làm sao sống tạm trên cõi đời này?
Trước đây nàng đều không muốn nghĩ đến cái cục diện kết thúc như vậy, nhưng hôm nay nàng đột nhiên có chút không khống chế được tư tưởng cảm xúc của mình, nghĩ đến tất cả mọi chuyện, tự đáy lòng nàng nổi lên một cảm giác vô lực.
Hoàng Dung rất nhanh lắc đầu, đem tâm tình hỗn loạn quên sạch sành sanh, tự an ủi mình, bởi vì chính nàng chưa từng thấy Tống Thanh Thư ra tay, cho nên không biết thực lực của hắn mà thôi, dù sao lấy võ công của mình cũng không có khả năng ngăn chặn an toàn lúc đao kiếm đang bay tới, hắn còn trẻ như vậy, theo bản năng mình cảm thấy hắn cũng sẽ không ngăn cản được, cho nên mới nghĩ đến việc hắn dùng thân thể che chắn nguy hiểm cho mình…
Hoàng Dung thần sắc biểu hiện dị thường, giữa trường mọi người cũng chỉ cho rằng bởi vì nàng bị kinh hãi quá độ, nên cũng không nghĩ nhiều, nào ai có biết trong lòng nàng đang có sóng to gió lớn? Lực chú ý của nhân sĩ giang hồ rất nhanh bị hai người tuyển chọn giao đấu hấp dẫn, dồn dập nhìn chằm chằm không chớp mắt đánh giá song phương trên lôi đài.
Lần này song phương lại là những nhân vật nổi danh lừng lẫy trong chốn giang hồ khác với các cặp đầu trước.
Đoàn Duyên Khánh không cần phải nói, đứng đầu trong Tứ đại ác nhân, đệ nhất cao thủ của Tây Hạ nhất phẩm đường, hoành hành giang hồ suốt mấy chục năm tuyệt đại hung nhân, có tin đồn đại lão có cùng huyết thống với hoàng gia Đại Lý, với tu vi Nhất Dương Chỉ là tục gia duy nhất của Đại Lý.
Còn Lệnh Hồ Xung là nhân tài nổi danh nhất mới xuất hiện mấy năm qua trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái, một thân kiếm pháp xuất thần nhập hóa, có người nói từ lâu hắn đã vượt qua sư phụ của hắn “Quân tử kiếm” Nhạc Bất Quần cũng chính là chưởng môn của phái Hoa Sơn, trước đây không lâu trợ giúp giáo chủ Nhậm Ngã Hành của Nhật Nguyệt Thần Giáo tru diệt trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, trận chiến đó Nhâm Ngã Hành bị mù một con mắt, Lệnh Hồ Xung lại có thể toàn vẹn trở ra, thì võ công của hắn có thể tưởng tượng ra được.
Điều làm cho giang hồ nhân sĩ hâm mộ không phải là võ công của Lệnh Hồ Xung, mà là hắn có số chó ngáp phải ruồi, trước đây là một đệ tử bình thường của phái Hoa Sơn, vì cách nào đó đã quen được Nhâm đại tiểu thư của Nhật Nguyệt Thần Giáo, từ đây một bước lên mây, trong chốn giang hồ người biết được dung mạo Nhâm đại tiểu thư tuy ít, nhưng cũng không phải là không có, lời lưu truyền có thể xác định, Nhâm đại tiểu thư chính là một tuyệt sắc nhân gian tựa như tiên nữ…
Nghe được từ xa xa đám võ lâm nhân sĩ hạ thấp giọng nghị luận, Tống Thanh Thư nở nụ cười, xem ra bất luận thời đại nào, dục vọng bát quái đều là tối bản năng của con người a.
Lại nhớ tới trên đỉnh Hắc Mộc Nhai trong thùng nước tắm, lúc đó hắn duỗi ra một tay giữ chân nhỏ của Nhậm Doanh Doanh đang muốn hất hắn, một bàn tay khác vuốt ve cái âm hộ nàng, lúc hắn tay vùi vào giữa háng nàng, thảm lông mu mềm mại nhẹ dính trong lòng bàn tay của hắn, khi một ngón tay của hắn lách vào trong khe thịt hở âm hộ của nàng, khiêu khích trên cái đài hoa âm hạch, cuối cùng cũng bắt buộc nó sung huyết nhô đầu ra thì trong lòng Tống Thanh Thư rung động, theo bản năng nhìn tới bên kia, thì cũng vừa đụng tới Nhậm Doanh Doanh đang nhìn chằm chằm qua bên này, đối với nàng hắn khẽ mỉm cười.
Ánh mắt của Nhậm Doanh Doanh vừa đụng phải hắn, thì hoảng loạn né nhanh qua, vẫn kịp lườm hắn một cái, tầm mắt của hai người nhìn trộm lẫn nhau không có giấu diếm được Chu Chỉ Nhược, nàng cười lạnh:
– Trước đây thật đúng là không nhìn ra ngươi có bản lĩnh như thế, cũng có thể dám cám dỗ đến Thánh cô ma giáo.
Tống Thanh Thư lúng túng cười cợt:
– Đừng nói khó nghe như vậy, chỉ là từng có chi duyên gặp mặt mà thôi, hời hợt cũng chưa bằng với sơ giao nữa.
Nghĩ đến Nhậm Doanh Doanh mỗi lần nhìn thấy hắn dáng vẻ đều muốn đánh muốn giết, Tống Thanh Thư cảm giác mình cũng không có nói láo chút nào.
– Nhậm Doanh Doanh không tính là sơ giao, vậy thì vị Hoàng bang chủ kia cùng với Quách tiểu thư con của nàng thì sao đây?
Chu Chỉ Nhược nói tiếp.
– Ngươi liên tục cứu giúp hai mẫu tử người ta, vậy chắc là họ rất vô cùng cảm kích ngươi a.
Cảm nhận được trong không gian tràn ngập thuốc nổ ghen tuông, Tống Thanh Thư liền nghiêm nghị nói:
– Nhiều năm qua Quách đại hiệp cùng Hoàng phu nhân nghĩa thủ thành Tương Dương, bảo vệ bách tính nhà Hán, ta lại há có thể ngồi xem hai người bọn họ ở trước mắt gặp nạn sao?
– Hừ…
Chu Chỉ Nhược không chút lưu tình, đâm thủng lời nói dối của hắn.
– Vậy vừa rồi bàn tay của người làm gì đặt ở trên bờ eo của Hoàng phu nhân?
– Còn giống như nhân cơ hội kéo Hoàng phu nhân sát vào người của mình…
Không nghĩ tới Tằng Nhu cũng thấy rất rõ ràng, cũng gia nhập lên tiếng phê phán cái việc… hiệp nghĩa của hắn.
– Chẳng qua là vịn nhầm mà thôi.
Tống Thanh Thư xin tha.
– Nhanh xem bọn họ thi đấu ở phía trên kìa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/04/2020 11:29 (GMT+7) |