Lúc quay trở lại núi của phái Vương Ốc, A Cửu tò mò hỏi.
– Đương nhiên chính là A Thanh.
Chu Chỉ Nhược vẻ ưu lo, nàng đã thấy tận mắt A Thanh ra tay, ngay cả Minh Tôn cũng đều dễ dàng bại trận dưới tay của nàng, Chu Chỉ Nhược thực sự không thể nào nghĩ ra được Tống Thanh Thư có biện pháp gì có thể đối phó A Thanh.
– A Thanh chỉ có trận cuối cùng thì mới có thể đụng tới, trước mắt còn hai vòng khó khăn…
Nghĩ đến Tiêu Bán Hòa, Chu Cửu nhíu mày, nàng nhận ra Tiêu Bán Hòa chính là kẻ lúc trước tại Thịnh Kinh thành đánh lén Tống Thanh Thư, dẫn đến bị trọng thương, một chưởng đó suýt chút nữa thì lấy mạng của Chu Cửu, nàng hiện nhớ lại thì trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Mặt khác bất luận là Tứ Nương Tử Dương Diệu Chân hay là nam tử Thạch Phá Thiên kia, cũng đều không phải kẻ tầm thường, Dương Diệu Chân đã nổi tiếng bên ngoài thì không đề cập tới, còn Thạch Phá Thiên vô danh ngày hôm nay biểu hiện ra nội lực quả thực là có thể xưng tụng là vang dội cổ kim, là dạng người phòng ngự vô địch thiên hạ, nếu bị kẻ địch đánh trúng hắn thì chỉ như là gãi ngứa mà thôi, nếu hắn có chiêu thức cũng có trình độ ngang nhau với nội lực của hắn, thì đó tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ.
Nhìn thấy hai nàng lo lắng lo lắng, Tống Thanh Thư cười nhạt:
– Các người cứ yên tâm là được rồi, lần đại hội Kim Xà này, người thắng sau cùng ngoại trừ ta ra thì không còn có thể là ai khác.
– Ngươi làm sao tự tin như thế vậy?
Chu Chỉ Nhược tò mò hỏi, dưới cái nhìn của nàng, Tống Thanh Thư võ công tuy rằng cao, nhưng lần đại hội Kim Xà này có mấy người võ công rõ ràng không kém hắn, ai thắng ai thua đều có cơ hội ngang nhau, còn với A Thanh thì võ công thậm chí còn ở bên trên Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư cao thâm khó dò mỉm cười:
– Phật viết… không thể nói… không thể nói…
Thấy Chu Chỉ Nhược mày liễu nhăn lại, Tống Thanh Thư vội nói sang chuyện khác:
– Ta dự định đi đến nơi ở của Tiêu Bán Hòa thăm dò một phen, lát nữa nếu Hạ phu nhân trở về thì nói với nàng một tiếng.
– Ta sẽ cùng đi với ngươi…
Chu Cửu ý động, phải biết rằng lúc trước kia, nếu như nàng không trúng phải một chưởng của Tiêu Bán Hòa, thì mình sẽ không bị Tống Thanh Thư chiếm tiện nghi tại một nơi như trong Thịnh Kinh thành, nàng cũng đã từng vô số lần nghĩ qua cảnh tượng mình sẽ trao thân cho tình lang trong hoàn cảnh bình yên, chứ không phải là bên trong nơi đầy sóng gió như Thịnh Kinh thành, nhớ tới chuyện này Chu Cửu liền hận đến nghiến răng, Tiêu Bán Hòa là kẻ cầm đầu, nàng hận không thể đem hắn băm thành trăm mảnh.
Tống Thanh Thư do dự một chút, cuối cùng lắc đầu:
– Bây giờ Kim Xà Doanh đến quá nhiều cao thủ, tuy bên ngoài an tĩnh nhưng ẩn giấu hung hiểm, muội hãy tọa trấn ở phái Vương Ốc đề phòng bất cứ tình huống nào không hay xảy ra, ta đi chẳng mấy chốc sẽ quay trở về.
Tiêu Bán Hòa thân phận quá mức thần bí, Tống Thanh Thư lo lắng chuyến này nhỡ có nguy hiểm gì, hắn có khinh công cao tuyệt, xảy ra chuyện thì rất dễ dàng thoát thân, nếu mang theo A Cửu, vạn nhất nơi của đối phương sớm bày ra thiên la địa võng, Chu Cửu sẽ gặp nguy hiểm.
– Vậy cũng được…
Chu Cửu thất vọng thở dài.
– Chỉ Nhược, đêm nay muội cũng đừng đi đâu, cứ ở lại chỗ này hỗ trợ phối hợp cùng với Chu Cửu đi.
Tống Thanh Thư suy nghĩ lấy võ công Chu Chỉ Nhược cùng Chu Cửu, hai người liên thủ, cho dù là cao thủ sánh ngang giang hồ Ngũ Tuyệt đến đây, thì cũng khó mà chiếm được thượng phong trước hai nàng.
Chu Chỉ Nhược lại hiểu lầm ý của hắn, tường rằng hắn kêu nàng ở lài để đêm khuya quay trở lại để giao hoan cùng lúc ba người lần nữa, sắc mặt lập tức trở nên ửng đỏ chót, vừa muốn mở miệng từ chối, nhưng không biết tại sao, lại cảm thấy bên dưới hạ thể của mình chợt nóng lên, cuối cùng đầy ngập tâm tư hóa thành một tiếng ừ nhẹ…
Rời khỏi phái Vương Ốc, Tống Thanh Thư thân hình hóa thành một làn khói h, rất nhanh mò lên vị trí đỉnh núi có Tiêu Bán Hòa đang trú ngụ, Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, tọa trấn đỉnh núi chính là địa bàn của Thủy Giám, không biết Thủy Sinh hiện tại thế nào rồi, suốt ngày hôm nay cũng không nhìn thấy nàng.
Bây giờ đang thời buổi rối loạn, Tống Thanh Thư lo lắng Thủy Sinh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, do dự một chút liền hướng về phía khuê phòng của nàng tìm kiếm, thì thấy bên trong phòng trống không có một bóng người, liền giật nảy cả mình.
Vào lúc này lại có hai cái người hầu tới dọn dẹp ngoài sân, Tống Thanh Thư lắng nghe từ bọn họ tán gẫu thì biết được, Thủy Giám đã cùng Thủy Sinh mang theo linh cữu Thủy Đại đưa về Giang Nam an táng rồi.
Chợt đột nhiên hắn nghe được hai người hầu thầm thì bắt đầu nghị luận:
– Vị Tấn Dương đại hiệp kia không biết xảy ra chuyện gì, ngay cả hạ nhân chúng ta cũng không vào được, bên trong chắc phải là có bí mật gì đây?
– Xuỵt, ngươi không muốn sống sao, thế đạo bây giờ biết được càng ít thì càng an toàn, nếu có hiếu kỳ tò mò biết nhiều thì hãy cẩn thận coi chừng bị diệt khẩu.
– Vâng, lão đại giáo huấn, tiểu đệ hiểu rồi.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
Chờ hai người rời đi khỏi, Tống Thanh Thư lộ suy nghĩ: “Xem ra vị Tấn Dương đại hiệp, còn cất giấu không ít bí mật a.”
Dựa theo vừa rồi hai người hầu tán gẫu để lộ ra tin tức, Tống Thanh Thư rất nhanh liền tìm tới vị trí sân nơi của Tiêu Bán Hòa, thì không khỏi ngẩn người ra.
Toàn bộ ngoài sân không một ngọn đèn đuốc, trong đêm tối chỉ nghe các loại côn trùng phát ra tiếng kêu vang, ngoài ra thì viện yên tĩnh không hề có một tiếng động, có vẻ quỷ dị dị thường, phảng phất đang giăng cái bẫy, chờ Tống Thanh Thư tự chui đầu vào lưới.
Tống Thanh Thư khinh thường: “Ta cũng muốn thử xem cái đầm rồng hang hổ này ra sao.”
Hắn rất nhẹ nhàng như một cái lá rụng lẳng lặng lướt xuống đến trong sân, nếu có người bên ngoài nhìn thấy, tất nhiên vô cùng thán phục khinh công của hắn đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực.
Tống Thanh Thư cũng không có lỗ mãng liền xông vào, mà là chậm rãi đem tình huống của tòa viện khắc vào ở trong đầu của mình.
Đột nhiên Tống Thanh Thư vẻ mặt hơi động, cách đó không xa trong một gian sương phòng có bốn người, đều là giang hồ hảo thủ, Tống Thanh Thư cẩn thận từng li từng tí dán tới, vểnh tai lên lắng nghe.
“… Chúng ta làm như vậy có phải là quá dư thừa.”
“Cẩn thận nếu không sẽ có sai lầm lớn.”
“Nhưng Tiêu đại vương là người quang minh quang minh, chúng ta làm như vậy không khỏi có chút bỉ ổi.”
Bên trong nữ có nam có, Tống Thanh Thư nghe đứt quãng đột nhiên cả kinh, những người này lai lịch gì, lẽ nào muốn gây bất lợi cho Tiêu Phong?
– Ai…
Một tiếng quát lạnh vang lên, rất nhanh một luồng chưởng lực bài sơn đảo hải đánh tới.
Tống Thanh Thư cùng đối phương chạm nhau một chưởng, liền nhân cơ hội mượn lực lùi tới giữa sân, có điều bị động, đã có người chặn hắn đường lui phía sau, một thanh trường kiếm sáng lấp lóa hướng từ sau lưng Tống Thanh Thư đâm tới, chiêu kiếm này đối phương lựa chọn thời cơ quá tốt trong khi hắn đang lùi, đến lúc hắn kịp phản ứng lại, mũi kiếm cách áo hắn khoảng cách đã không tới một tấc.
Cảm nhận được mơ hồ truyền đến kiếm khí, Tống Thanh Thư trên người nổi da gà, liền dồn khí đan điền, toàn bộ thân thể vừa kịp lách sang một bên, trong thế ngàn cân treo sợi tóc tránh chiêu kiếm, nhân cơ hội liền vung chưởng đè tới trước ngực đối phương.
Đối phương thì đang khiếp sợ Tống Thanh Thư từ một góc độ không thể tách ra tránh thoát được chiêu kiếm này, chưa kịp biến chiêu, thì song chưởng của Tống Thanh Thư phản kích lại đã ở trước ngực mình.
Tống Thanh Thư đột nhiên quát to một tiếng, thân hình chợt lui mấy trượng, sắc mặt cổ quái nhìn cách đó không xa người mặc áo đen che mặt kia:
– Ngươi là nữ nhân?
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
Bàn tay Tống Thanh Thư vừa chạm đến trước ngực nữ nhân, trong giây khắc chưởng lực xuất ra, thì lòng bàn tay truyền đến bầu thịt xúc cảm mềm mại khiến vội vàng thu hồi chưởng lực, nội lực vừa thu lại, Tống Thanh Thư liền bị phản chấn gây nên nội thương không nhẹ.
Bất quá Tống Thanh Thư cũng không hối hận, hắn vốn không phải là loại người thích giết chóc, đối với nữ nhân thì càng không hạ thủ được, nếu vừa rồi song chưởng vỗ đến trên bộ ngực người nữ nhân này gây nên hương tiêu ngọc vẫn, đó mới là tràn đầy ân hận.
May là Tống Thanh Thư tu luyện nội công bất kể là Cửu Âm Chân Kinh, hay là Thần Chiếu Kinh, hoặc là là Hoan Hỉ Thiện Pháp, đều là nội công chữa thương đỉnh cấp, bây giờ Tống Thanh Thư đã tu luyện nội lực đến một cảnh giới thần kỳ tối cực, thoáng điều tức trong chốc lát, nội thương liền được hóa giải, bắt đầu đem sự chú ý đặt ở trên người của nữ nhân mặc áo đen trước mắt kia.
Nàng cả người hắc y, ngay cả dung nhan cũng bị cái khăn đen che hơn nửa, nếu không phải là may mắn lúc song chưởng Tống Thanh Thư ấn chạm tới trên hai bầu vú săn chắc được siết chặt lại gọn gàng của nàng, thì cũng rất khó phán đoán ra nàng là nữ nhân.
Bất quá nếu biết nàng đã là nữ nhân, sau khi đánh giá, Tống Thanh Thư có thể nhìn ra một ít thứ khác, nữ nhân này vóc người cao cao thành mảnh, càng dễ thấy chính là cặp chân dài thon kia, chính mình mắt có bao nhiêu mù mới không nhận ra được đây là nữ nhân a.
– Chờ đã… đôi chân này sao tại hạ nhìn thấy khá quen a?
Tống Thanh Thư phản ứng lại, đây không phải Liêu quốc mỹ nữ kiếm khách Gia Luật Nam Tiên sao?
Tống Thanh Thư rất muốn mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh lúng túng này, bất quá suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, dù sao mình mới vừa chiếm tiện nghi nhân gia, vẫn là làm bộ không nhận ra nàng là ai thì được rồi.
Gia Luật Nam Tiên thân là kim chi ngọc diệp, hơn nữa thiên phú dị bẩm, là hoàng tộc Liêu Quốc, còn trẻ đã thành đệ nhất cao thủ hoàng tộc, đám công tử bột Liêu quốc kia ai dám trêu nàng?
Gia Luật Nam Tiên từ trước đến giờ chưa từng bị nam nhân chạm qua, ai ngờ vừa rồi hai bầu vú của mình lại bị một nam nhân xa lạ tóm gọn, nàng vừa giận dữ, vừa xấu hổ, lại nhưng ngạc nhiên khi phát hiện người kia lại là Tống Thanh Thư.
Nàng cùng Tống Thanh Thư đã có mấy lần tiếp xúc, đối với võ công cao cường của hắn rất có ấn tượng, chỉ có điều ấn tượng là một chuyện, bị đối phương chiếm tiện nghi lại là một chuyện khác, chính mình ăn lớn thiệt thòi như vậy, thì cũng không thể chấp nhận mà bỏ đi?
“Nhưng chính mình thì đánh không lại hắn a…”
Gia Luật Nam Tiên phiền muộn cực kỳ, lần trước trên Thần Long đảo thì mình đã là không phải đối thủ của hắn, trải qua thời gian không gặp, trước đây không lâu ở trong tửu điếm thì phát hiện võ công của hắn lại tăng vọt, một mình hắn giao đầu với mấy vị cao thủ cấp độ tông sư của Mông Cổ thì không nói, ngay cả Nam Viện Đại Vương Tiêu Phong cũng không có chiếm được thượng phong với hắn.
Cái đáng nói là vừa rồi lúc nàng rõ ràng đã cảm nhận được trong lòng bàn tay của hắn đã dâng trào chưởng lực, Gia Luật Nam Tiên vốn tưởng rằng ngày hôm nay chết chắc rồi, không ngờ khi hắn vừa mới tiếp xúc với thân thể mình, liền đem chưởng lực thu về, khả năng khống chế nội lực của hắn thật sự quá tinh chuẩn làm cho người nghe kinh hãi, nội lực của hắn bây giờ sợ rằng vô số võ lâm nhân sĩ hiện nay đang ước mơ, đó chính là cảnh giới chân khí tâm tùy ý động.
Đang suy nghĩ, Tống Thanh Thư lại nghe tiếng tay áo phất phơ, liền xoay người lại.
– Tống công tử quả nhiên võ công thật cao cường…
– Hảo công phu, vãn bối vừa hơi thất thần, liền bị tiền bối phát hiện.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, người áo đen kia vừa rồi tung chưởng cũng che mặt, bất quá Tống Thanh Thư trước cùng Tiêu Bán Hòa đã từng giao thủ, nên dễ dàng liền nhận ra thân phận chân thật của lão.
Đêm hôm khuya khoắt ở ngay khu vực của mình nhưng lại che kín mặt mũi, hiển nhiên là bọn họ không muốn cho ai biết mình là ai, bây giờ bị chính Tống Thanh Thư phá vỡ, đêm nay sợ rằng khó có thể thoát ra dễ dàng, Tống Thanh Thư cảm thấy nhức đầu.
Ai ngờ Tiêu Bán Hòa đột nhiên thay đổi tư thái, khẽ mỉm cười ra dấu xin mời:
– Hóa ra là Tống công tử đại giá quang lâm, đêm nay là hiểu lầm, công tử xin cứ tự nhiên rời khỏi nơi đây.
Tống Thanh Thư sửng sốt:
– Cứ như vậy tiền bối thả cho vãn bối rời đi?
Lần này hắn âm thầm tới đây là vì muốn điều tra thân phận Tiêu Bán Hòa, tuy rằng rất nhanh bị bại lộ, nhưng Gia Luật Nam Tiên xuất hiện ở đây, nếu không có gì bất ngờ xảy ra là thì Gia Luật Tề cũng cách đây không xa, lại nghĩ tới thân phận của Tiêu Bán Hòa cũng là vô cùng sống động.
Ai lại biết đường đường Tấn Dương đại hiệp lại là người Khiết Đan, vẫn là hậu tộc Tiêu thị, tin tức này một khi tiết lộ ra ngoài, lão khổ tâm ẩn giấu mấy chục năm, ngay lập tức sẽ hủy hoại trong một ngày, Tống Thanh Thư cho rằng đêm nay sẽ có một cuộc ác chiến, không ngờ đối phương cứ như vậy thả hắn rời đi.
Tiêu Bán Hòa mở ra tấm khăn che mặt lộ ra diện mạo thật sự, lạnh lùng nói:
– Công tử là người thông minh, đương nhiên rõ ràng có một số việc nếu nói ra ngoài thì đối với công tử cũng không có chỗ gì tốt.
– Tiền bối chắc chắn rằng vãn bối sẽ không nói?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi.
Tiêu Bán Hòa lắc đầu, cao thâm khó dò nói:
– Công tử ngày sau sẽ biết rõ ràng vì sao, chúng ta xưa nay cũng không phải là kẻ địch.
– Thật không?
Tống Thanh Thư cười lạnh nói.
– Tại Thịnh Kinh lần kia tiền bối đã muốn lấy mạng của vãn bối…
Tiêu Bán Hòa không phủ nhận, cũng không quan tâm nói rằng:
– Ngày trước khác, ngày nay khác, vào lúc ấy có một số việc còn chưa có xảy ra, cho nên chúng ta đương nhiên không xem là bằng hữu.
– Vậy hiện tại bây giờ chúng ta là bằng hữu?
Tống Thanh Thư đầu óc mơ hồ.
– Ở trong lòng lão phu, đã xem công tử là bằng hữu, còn về phần công tử… ngày sau sẽ rõ ràng tất cả, chắc rồi lúc đó công tử cũng sẽ nhận lão phu là bằng hữu…
Tiêu Bán Hòa ôn hòa đáp.
Tống Thanh Thư tâm trí như rơi vào trong sương mù, nhưng Tiêu Bán Hòa đúng là không có biểu hiện ra chút nào địch ý, khiến hắn càng không hiểu, về chuyện khác tạm thời không nói, chỉ nói đến hai người ngày mai sẽ phải luận võ, tại sao lão không nhân cơ hội tốt lưu mình lại nơi đây, thì ngày mai phần thắng sẽ cao hơn rất nhiều?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/04/2020 11:29 (GMT+7) |