Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 » Phần 79

Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3 - Dịch giả Meode

Phần 79

Cuối cùng cũng nhìn thấy Chu Cửu cùng Hoàng Dung, hai người đang lưng tựa lưng chống trả binh lính chung quanh, y phục trên người mang theo vài vết máu, không biết là máu của các nàng hay là của quân vấy vào, Tống Thanh Thư lòng như lửa đốt, hét lớn một tiếng liền thả người bay tới.

Hai nàng quả thật là quá mức đẹp đẽ, cũng không biết là do động tâm tư, một đám sĩ tốt cùng vây quanh hai nữ, chỉ là nỗ lực bắt sống hai nàng, nếu không phải là như thế, thì các nàng cũng đã chống đỡ không được thời gian lâu như vậy, hai nàng khí lực tiêu hao gần hết, đang định cùng nhau tiến lên liều chết, đột nhiên từ trên trời giáng xuống mấy chục thanh cương đao, đám quân binh trước mặt hai trước còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị đao khí lấy đi tính mạng rồi.

Đột nhiên sinh ra biến cố để cả đám người không ứng phó kịp, Thanh binh dồn dập lùi về sau, cảnh giác nhìn đột nhiên xuất hiện một nam nhân từ chính giữa trung tâm, Chu Cửu khi nhìn thấy rõ thân hình Tống Thanh Thư, kích động tiến lên ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói:

– Tống lang! Chu Cửu còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi đây.

– Là do ta không tốt, để hai người đặt mình vào nguy hiểm.

Cảm nhận được thân thể Chu Cửu hơi run rẩy, Tống Thanh Thư biết nàng giờ này tâm thần đang khuấy động, vội vã nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ủi lên.

Thấy hai người dáng vẻ thân thiết, Hoàng Dung đứng bên cạnh cực kỳ lúng túng, hữu tâm muốn nói cảm ơn lại không biết làm sao mà mở miệng, huống chi nàng vẫn chưa quên từ giấc mộng đi ra, nên vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư thì có chút tâm hoảng ý loạn.

Trải qua một chốc lát này, vòng vây của Thanh binh đã phản ứng lại, dồn dập hét to vọt tới, Tống Thanh Thư nhìn thấy Da Luật Nam Tiên vẫn đứng ngây ra ở tại chỗ, liền vẫy tay, dùng kình lực Cầm Long Công màng nàng hút tới.

Lấy công phu của Da Luật Nam Tiên, Tống Thanh Thư muốn từ cách xa như vậy đem nàng hút tới thì không có dễ dàng như vậy, nhưng không biết tại sao, Da Luật Nam Tiên do dự một chút, liền từ bỏ ý định chống lại, thậm chí còn dùng khinh công phối hợp, thân hình khoan thai bay xuống đến bên cạnh hắn.

Nhìn càng lúc càng nhiều Thanh binh đến gần, Tống Thanh Thư bảo vệ ba nàng, đột nhiên há mồm dùng Sư Hống Công, dựa vào nội lực hùng hậu làm chấn động đến mức một đám người trên lưng ngựa cũng ngã xuống, nhìn ba nàng há hốc mồm, Tống Thanh Thư mỉm cười…

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/

Đại doanh Thanh quân rốt cục vẫn là rối loạn dù cho các quan võ bên dưới đã chấn chỉnh, chủ soái đã chết, người đám quân binh nào chống lại thì lại bị Tống Thanh Thư cùng Dương Diệu Chân suất lĩnh nhân mã tiêu diệt từng bộ phận, đám quân còn lại thì không có cố liều mạng như vậy, một mạch cứ nối theo sau những tên quân binh khác, hướng về bên trong núi lớn bỏ chạy.

Lão Ưng Câu…

Trử Hồng Liễu đang ở trong lều lớn ôm tiểu thiếp ngủ say như chết, đột nhiên một tên tâm phúc hoảng loạn chạy vào:

– Không xong… lão đại… không xong rồi!

– Ai nha…

Tiểu thiếp thân thể trần truồng trắng như tuyết đang nằm bên ngoài, đột nhiên xông tới một nam nhân làm cho nàng theo hét rầm lên.

Chính thấy tiểu thiếp trần truồng trước mặt người khác, Trử Hồng Liễu rất là khó chịu, nhìn tên tâm phúc thâm trầm hỏi:

– Lão tử không xong cái gì?

– Ở ngoài… ở ngoài…

Tên tâm phúc chỉ ra bên ngoài, vì quá lo sợ nên hắn không có cách nào nói ra được một câu hoàn chỉnh.

– Bên ngoài làm sao?

Vào lúc này Trử Hồng Liễu cũng lúc ẩn lúc hiện nghe được từ bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, trong lòng nhảy dựng…

– Thanh quân, khắp núi đồi đều có Thanh quân!

Tên tâm phúc lúc này mới thuận lời, rốt cục cũng nói rõ ràng.

– Cái gì?

Trử Hồng Liễu sống lưng một làn hàn khí dâng lên, một tay tóm lấy cổ áo tên tâm phúc.

– Thanh quân không phải là đang đóng quân ở sườn núi Hồ Ly sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

– Quân Thanh ở sườn núi Hồ Ly bị đánh tan tác, toàn bộ hướng về phương hướng này chạy đến.

Tên tâm phúc vội giải thích.

– Hả… chuyện này không thể nào…

Đây là phản ứng đầu tiên của trử Hồng Liễu, Tống Thanh Thư làm sao có khả năng thật sự làm được chuyện tám ngàn quân thắng ba chục ngàn quân?

Bên ngoài tiếng chém giết càng ngày càng vang lên, Trử Hồng Liễu phục hồi tinh thần lại, vọt ra ngoài trướng nhìn, từ phía sườn núi Hồ Ly, quân Thanh chạy tán như một dòng lũ lớn hướng về bên núi Lão Ưng Câu vọt tới, nhất thời tay chân của hắn lạnh lẽo.

Những tên quân Thanh đang bỏ trốn thấy có nhân mã ở trên đường mình tháo chạy, lập tức mắt đỏ lên.

– Được… liều mạng…

– Giết một tên thì không thiệt thòi, giết hai tên thì đã có lời…

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/

Trử Hồng Liễu vẫn không cho là quân Thanh binh sẽ thất bại, nên chỉ kéo đám nhân mã của mình đến đây giả vờ trấn thủ chặn được tháo chạy của quân Thanh cho nên vẫn không có tổ chức chuẩn bị gì cả, ngay cả đầu lĩnh cũng có tư tưởng thái độ như vậy, thì phía dưới binh lính càng coi chuyện này không đáng kể, nhân mã của Trử Hồng Liễu có mấy ngàn quân, còn chưa có kịp phản ứng lại, thì đã bị hội quân Mãn Thanh vọt tới chém giất liểng xiểng.

– Lão tử tận mạt rồi a!

Nhìn thấy thảm trạng nghiêng về một phía của quân mình, Trử Hồng Liễu trái tim rướm máu, trà trộn trong chốn lục lâm nhiều năm, hắn so với ai khác thì đều biết nhiều hơn, ở cái thời loạn thế này, có quân trong tay mới là có tiền vốn, bây giờ tiền vốn của mình trong chớp mắt biến thành tro bụi, hắn làm sao mà không đau lòng?

– Lão đại, đi nhanh đi, nếu không đi thì không kịp nữa.

Đám thủ hạ dồn dập khuyên can nói.

Mất đi sức mạnh, hơn nữa đã cùng Tống Thanh Thư lập quân trạng, Trử Hồng Liễu dù sao thân là một phương kiêu hùng, làm sao có thể không hiểu điều gì đang chờ đợi mình phía trước, không chịu nhục, đầu hắn nóng lên, rút đao ra liền muốn tự vẫn.

Bất quá khi dư quang hắn nhìn thấy cách đó không xa nhìn thấy tiểu thiếp dáng vẻ đáng yêu, theo bản năng nghĩ tới tiểu thiếp xinh đẹp của mình còn chưa đủ để mình thỏa mãn đây, không biết sau khi lão tử chết rồi, thì sẽ tiện nghi cho tên khốn kiếp nào…

Một thoáng dũng khí nổi lên liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, Trử Hồng Liễu để đao xuống, mang theo mấy tên tâm phúc hốt hoảng chạy trốn, trong lòng giờ chỉ còn có chút chờ mong vào vận may: “Như thế nào đi nữa mà nói, lão tử cũng là nguyên lão của Kim xà doanh, không có công lao thì cũng có khổ lao, hắn Tống Thanh Thư dám đem lão tử ra xử chết sao?”

Trử Hồng Liễu quân binh dù sao cũng có mấy ngàn người, lại chiếm địa lợi, đoàn quân Mãn Thanh bỏ chạy hội quân đúng ngay phòng tuyến Lão Ưng Câu, đương nhiên quân Thanh cũng bị tổn thất cũng không hề nhẹ, nhưng nhân mã của Trử Hồng Liễu Binh lại càng thảm hại hơn, gần như toàn quân bị diệt!!!

Thành công phá vòng vây, quân Bát kỳ vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy phía trước núi rừng lại có phục binh phía trước, giương lên cờ xí của quân Thiên Địa hội.

Quân Bát kỳ đang muốn cắn răng chuẩn bị khổ chiến, nhưng ngạc nhiên khi phát hiện phục binh cũng không có dự định chủ động công kích tới bọn chúng, chỉ là ngăn chặn một con đường tiến tới, nhưng đồng thời cũng lưu lại một con đường có lỗ hổng.

Tuy rằng người tinh tường vừa nhìn qua liền biết từ nơi lỗ hổng chính là cạm bẫy, nhưng bây giờ đám hội quân bỏ chạy này tựa như người chết chìm đột nhiên nhìn thấy một nhánh cây, làm gì mà còn quản được nhiều như vậy, mặt sau thì có truy binh theo sát không nghỉ, bọn họ làm gì mà còn dám lãng phí thời gian xông vào phòng tuyến của Thiên Địa hội, vì thế dồn dập hướng về phía con đường có lỗ hổng kia bỏ chạy.

Con người thường thường chính là có bản tính như vậy, khi cảm thấy đã tuyệt vọng, thì sẽ có dũng khí liều mạng, chỉ khi nào bọn họ cảm thấy có một chút hy vọng sống, ai cũng không muốn liều mạng, dũng khí sẽ trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.

Đó cũng chính là lý do Thanh binh khi đụng tới nhân mã Trử Hồng Liễu thì liều mạng, đụng tới phục binh Thiên Địa hội thì đi đường vòng, bởi vì vị trí nhân mã của Trử Hồng Liễu ngăn chặn hết tất cả lối thoát của bọn chúng, trong khi nhân mã của Thiên Địa hội thì chừa cho bọn chúng một lối thoát.

Thanh quân một đường lưu vong, ven đường gặp phải nhân mã của Mộc Vương Phủ, Thanh Trúc bang, quân Hạ Thanh Thanh, phái Nga Mi phục binh lần lượt xuất hiện, nhưng tất cả đều chừa lại một con đường lưu vong cho bọn quân Thanh, bọn chúng bị bức ép không ngừng phải thay đổi lộ trình, cuối cùng thì đi tới một con sông mà lòng sông gần như khô cạn nước.

– Ủa… con sông này nước sao lại cạn như thế?

Trong đám quân Thanh không phải là không có người thông minh.

– Con bà nó, phí lời nói làm gì, bây giờ lòng sông khô cạn vừa vặn thuận tiện cho chúng ta thoát thân, đó là là trời cũng giúp chúng ta!

Thế là đại quân không còn tính toán nhiều, liều mạng hướng về phía bờ bên kia bỏ chạy qua.

Khi rất nhiều quân lính chen chúc giữa lòng sông, bất chợt trên thượng du con sông đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm như tiếng sấm, Thanh binh ánh mắt tuyệt vọng, một làn lũ sóng ngập trời ào ào ập tới…

Ở trên đỉnh ngọn núi phụ cận nhìn về phía hướng quân Bát kỳ vẫn tiếp tục nhảy xuống sông, bị cơn hồng thuỷ cuốn đi, dù là Hoàng Dung vẫn có chút ngại ngùng khi đối mặt với Tống Thanh Thư, nhưng vẫn không nhịn được nghi hoặc trong lòng, đi tới bên người Tống Thanh Thư nhẹ giọng hỏi:

– Đám quân Thanh này nếu như thấy nước chảy xiết như vậy, thì quay lưng lại kết thành trận thế liều chết chống cự lại, lấy binh lực của chúng ta, hươu chết vào tay ai cũng còn chưa biết, công tử vì sao có thể chắc chắc bọn họ thà nhảy xuống sông chứ cũng không chọn quay đầu chống lại?

– Từ cổ chí kim, cách lựa chọn tử chiến đến cùng thì có tướng lĩnh vô số kể, nhưng cuối cùng thành công cũng chỉ có Hàn Tín cùng với Hạng Vũ, phu nhân có biết vì sao không?

Tống Thanh Thư bình thản nói.

Có thể là bị chiến công lần này làm cho chấn động, Hoàng Dung luôn cảm thấy tên nam nhân này trên người tựa hồ có thêm một vầng sáng thần bí:

– Mong rằng công tử chỉ giáo…

Tống Thanh Thư cũng không có như ngày trước khiêm tốn nữa, mà là dùng một loại trầm ổn ngữ khí nói rõ:

– Thứ nhất là chủ tướng của bọn họ không phải là Hàn Tín Hạng Vũ, thứ hai, đại đa số quân lính đều có tâm ý nghĩ rằng mình sẽ gặp may mắn, qua sông tuy rằng cửu tử nhất sinh, nhưng nói không chắc thì mình chính là người may mắn sẽ thoát thân được.

Nói xong Tống Thanh Thư liền xoay người rời đi, không còn quan tâm chiến đến chiến trường chút nào nữa.

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/

Là ba vạn Thanh quân, toàn quân bị diệt…

Ngày thứ hai, tướng quân.

Phí Dương Cổ của Tây lộ quân Mãn Thanh, nhìn cách đó không xa một quân binh bước vào, hắn rất nhanh rơi vào trầm tư.

Tên quân binh trước mắt này thì Phí Dương Cổ nhận thức được, hình như đó là tên thân binh tâm phúc bên người Đồ Hải, tên là gọi Mục Cáp Đạt.

– Ngươi nói Đông lộ quân rơi vào trùng vây, Đồ Hải phái ngươi đến để cầu viện?

Phí Dương Cổ chăm chăm nhìn đối phương.

Tống Thanh Thư đương nhiên giờ khắc này đang mang thân phận của Mục Cáp Đạt gật đầu nói:

– Bẩm vâng… mong rằng tướng quân nể tình là quan cùng triều, mau chóng phát binh giải cứu chủ soái của hạ nhân…

Phí Dương Cổ sắc mặt đột nhiên biến đổi, vỗ bàn một cái:

– Người đâu, đem tên gian tế này kéo ra ngoài chém!

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/

Tống Thanh Thư biến sắc mặt, chẳng lẽ là mình đã lộ ra sơ hở nên bị phát hiện ra hay sao?

Liếc mắt nhìn Phí Dương Cổ gần đó, Tống Thanh Thư biết giờ khắc này mình đột nhiên ra tay, muốn lấy tính mạng đối phương cũng không phải việc khó gì, nhưng dưới tay hắn hai mươi lăm ngàn quân binh không có chút nào tổn, đến thời điểm lại bị chủ soái Nhạc Nhạc hợp nhất lại với nhau thì vô cùng nguy hiểm, coi như là kiếm củi ba năm thiêu rụi trong một giờ.

Tống Thanh Thư do dự một chút, từ bỏ xuất thủ, khẩu khí kêu to:

– Phí Dương Cổ, chẳng lẽ là bởi vì chủ soái Nhạc Nhạc cùng với tướng quân của hạ nhân bất hòa, nên có ý định thấy chết mà không cứu!

Nghe Tống Thanh Thư gọi thẳng tên huý, bên trong đám thị vệ tức giận, thậm chí rút đao ra muốn chém chết hắn ngay tại chỗ.

Phí Dương Cổ giơ tay, ngăn lại thủ hạ:

– Từ từ…

Nhìn thấy ánh mắt của Mục Cáp Đạt, Phí Dương Cổ lộ ra tán thưởng:

– Tốt lắm… ngươi đối với chủ soái của mình rất là tận trung.

Tống Thanh Thư âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng một mặt vẫn phẫn hận:

– Không biết tướng quân đây là có ý gì…

Phí Dương Cổ cũng không giải thích, trái lại hỏi tới:

– Đồ Hải tay cầm ba chục ngàn tinh binh, Kim xà doanh cho dù gom hết cả quân già yếu bệnh tật chì cũng chỉ có tầm mười ngàn, thì có tài cán gì mà có thể đem Đồ Hải vây nhốt?

Phí Dương Cổ tuy rằng nghi hoặc, nhưng nhưng trong lòng đã tin hơn nửa, dù sao đối phương vừa rồi biểu hiện không giống như tên gian tế, với lại chuyện Đồ Hải cùng Nhạc Nhạc bất hòa, người biết chuyện rất ít, đối phương có thể nói toạc ra tầng quan hệ như vậy, chứng minh hắn xác thực là tâm phúc của Đồ Hải.

Tống Thanh Thư không chút hoang mang giải thích:

– Kim Xà Doanh với số nhân mã như vậy, đương nhiên không bị chủ soái của hạ nhân để ở trong mắt. Chủ soái một đường thế như chẻ tre, chỉ trong chốc lát là triệt để tiêu diệt Kim Xà Doanh, nào ngờ phía sau lại đột nhiên xuất hiện ra hai đạo nhân mã, chúng ta bị đánh trở tay không kịp, tổn thất nặng nề, may là chủ soái Đồ tuy lâm nguy nhưng không loạn, vừa dẫn dắt những quân binh còn lại lên đỉnh núi cố thủ ổn định trận tuyến, vừa phái thân binh chúng ta phá vòng vây đi ra ngoài cầu cứu.

Phí Dương Cổ nhướng mày:

– Đột nhiên xuất hiện ra hai đạo nhân mã là từ thế lực nào vậy, ngươi có biết?

Tống Thanh Thư giả vờ nghiến răng nói:

– Đại chiến lâu như vậy, đương nhiên sẽ nhận ra đối phương. Một đạo nhân mã là của Hồng Áo Quân, một đạo nhân mã là quân của Khiết Đan.

Căn cứ trước đó những tin tức thu được, Hồng Áo Quân Dương Diệu Chân cùng Nam Viện Đại Vương Khiết Đan đều có tham gia Kim Xà đại hội, Phí Dương Cổ nhất thời tin hơn một nửa:

– Cũng không biết đám người Kim Xà Doanh cho bọn họ chỗ tốt gì, lại dám công khai xuất binh cùng Đại Thanh đối nghịch!

Hồng Áo Quân thì không nói, dù sao bọn họ mấy năm qua ở Kim Quốc hoành hành, vẫn cùng với tộc Nữ Chân đối nghịch. Chỉ là Phí Dương Cổ lại không nghĩ đến ngay cả Khiết Đan cũng xuất binh:

– Triều đình mới vừa cùng Liêu Quốc ký kết hiệp nghị đình chiến, bọn họ làm sao dám công nhiên xuất binh?

Tống Thanh Thư do dự, nhỏ giọng nói rằng:

– Nghe Đồ chủ soái có nhắc tới, Liêu Quốc là cùng với Bình Tây Vương Ngô Tam Quế đình chiến, chứ không phải cùng với triều đình chúng ta đình chiến.

Phí Dương Cổ cả kinh, thân là danh tướng cao tầng, hắn há không biết triều đình cùng Bình Tây Vương Ngô Tam Quế có mối quan hệ cực kỳ kỳ ảo, thấy có Ngô Tam Quế liên luỵ vào, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị cực kỳ.

– Phí tướng quân, vừa rồi có nhiều đắc tội, mong rằng tướng quân đại nhân rộng lượng bỏ qua, bây giờ Đồ chủ soái đang chống đỡ khổ sở, mong rằng tướng quân mau chóng phát binh cứu viện, sau đó muốn giết muốn đánh hạ nhân hay muốn làm gì cũng được, hạ nhân tuyệt không một chút nhíu mày.

Tống Thanh Thư lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của Phí Dương Cổ.

Phí Dương Cổ đang nghĩ đến, Đồ Hải ở trong triều xưa nay rất có uy vọng, nếu mình xuất binh cứu viện đến trễ, dẫn đến việc Đồ Hải đại bại, sau đó có kẻ tham chính khép mình tội danh thấy chết mà không cứu, hoàng thượng vạn nhất vào lúc tâm tình không tốt, đem lần xuất binh thất lợi này, tội danh đổ ở trên người mình, vậy thì là xong…

Dù sao Phí Dương Cổ cũng là danh tướng nhiều năm chinh chiến, tuy rằng quyết định xuất binh, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra nửa phần, trái lại cẩn thận hỏi dò tên thân binh trước mắt một số chi tiết:

– Nhân mã của Hồng Áo Quân cùng Khiết Đan khoảng tầm có bao nhiêu người? Sức chiến đấu bên Đông lộ quân còn được mấy thành…

– Hồng Áo Quân có gần một vạn người, quân Khiết Đan cũng không phải là nhiều, chỉ có khoảng hai vạn người, chỉ có điều tất cả đều là quân kỵ binh tinh nhuệ, sức chiến đấu không thể khinh thường…

Tống Thanh Thư trả lời từng cái một.

Phí Dương Cổ gật đầu, lúc này nghe qua mới phù hợp, quân Khiết Đan nếu mà xuất hiện quy mô lớn ở đây, thì lẽ nào quân trấn thủ biên cương của triều đình là ngáo ộp sao?

– Bây giờ bọn chúng đang bị Đông lộ quân chúng ta ngăn cản, tướng quân nếu như có thể dẫn dắt Tây lộ quân xuất hiện từ phía sau lưng bọn họ, hai lộ quân chúng ta trong ứng ngoài hợp, tất có thể đem kẻ địch triệt để tiêu diệt sạch.

Tống Thanh Thư cố ý mê hoặc nói.

Thấy Phí Dương Cổ còn do dự, Tống Thanh Thư quyết định hạ xuống thêm một liều độc dược:

– Chủ soái của hạ nhân có nói, chỉ cần lần này Phí tướng quân trượng nghĩa ra tay, sau này chủ soái của hạ nhân sẽ đem công lao trận chiến này quy đến trên người của Phí tướng quân, đến thời điểm đó còn có thể bẩm tấu lên triều đình phong hầu cho tướng quân…

Phí Dương Cổ đã động lòng, hắn tuy rất được Nhạc Nhạc tín nhiệm, tuổi tuy còn trẻ đã có chức vị không thấp, nhưng vẫn còn muốn tiến thêm một bước, nhưng chưa có tạo được công lao gì mới, nếu như lần này đầu công tiêu diệt được Kim Xà Doanh, lại được một ân tình của một lão tướng, thế thì sau này chính mình cũng thuận lợi hơn một bước lên mây…

– Bản tướng xuất binh cứu giúp cũng không phải là vì muốn chiếm lấy công lao gì, tất cả đều là vì một lòng phục vụ cho triều đình, cho nên cùng nhau tiến thối.

Phí Dương Cổ nghiêm nghị nói.

“Đã xong việc rồi.”

Tống Thanh Thư trong lòng mừng thầm, ngoài miệng vội vã theo khẩu khí đối phương cuồng đập thêm một trận nịnh nọt:

– Đó là tướng quân vì Đại Thanh cúc cung tận tụy, quả thật là tấm gương…

Phí Dương Cổ trên mặt lộ ra một nụ cười, trong lòng khá là dễ chịu, tên thân binh rất thức thời, đúng là cũng là người hiếm thấy, chỉ tiếc là thân tín của Đồ Hải, nếu không thì sẽ đề bạt làm thân binh cho mình cũng tốt…

Phí Dương Cổ cũng quyết định thật nhanh, nếu đã quyết định xuất binh thì không chậm trễ nữa.

– Người đâu, truyền lệnh xuống, lập tức rút trại xuất binh, tất cả thay đổi trang phục giản nhẹ, mang theo ba ngày lương khô, hành quân ngày đêm, dốc lực hướng về phía sườn núi Hồ Ly đi tới, còn lại quân lương thì từ từ đi theo sau…

Phí Dương Cổ rõ ràng nắm được đạo lý điều binh dốc sức như vậy thì hành sĩ tốt sẽ mệt mỏi không thể tả, nhưng chỉ cần có thể đúng lúc đến kịp sườn núi Hồ Ly, cùng Đồ Hải trong ứng ngoài hợp, thì có thể thành công tiêu diệt chủ lực kẻ địch.

Còn nếu dựa theo tốc độ hành quân bình thường, vạn nhất Đông lộ quân của Đồ Hải không chống đỡ được, bị kẻ địch tiêu diệt, đến lúc đó thì kẻ địch lại mai phục tại sườn núi Hồ Ly chờ mình tới, thì cho dù quân có thể trạng thái tốt đến đâu cũng không chống đỡ được.

Cân nhắc nặng nhẹ, Phí Dương Cổ thà để cho quân binh mình mệt nhọc…

Dưới sự hối thúc của Phí Dương Cổ, Tây lộ quân hành quân cả ngày lẫn đêm, lộ trình vốn là phải ba ngày mới có thể đến nơi tập kết, thì chỉ cần một ngày một đêm thì đã tới nơi.

Nhìn cách mấy dặm ở ngoài sườn núi Hồ Ly, đại doanh Đông lộ quân của Đồ Hải vẫn còn cờ xí phấp phới, Phí Dương Cổ thở phào nhẹ nhõm, may là quân mình chạy tới đúng lúc.

Phí Dương Cổ tuổi còn trẻ rất được Nhạc Nhạc thưởng thức, đương nhiên cũng có một thân bản lĩnh. Sau khi hành quân ngày đêm, mắt thấy đã đến nơi, nhưng không vội mang quân binh xuất kích, mà là trước hết để cho quân binh dừng lại nghỉ ngơi hai canh giờ, chờ sức chiến đấu khôi phục lại thì mới tấn công.

– Mục Cáp Đạt, ngươi tới đây, ta có việc muốn hỏi ngươi.

Phí Dương Cổ đột nhiên quay về Tống Thanh Thư vẫy tay, vẻ mặt khá là nghiêm nghị.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 (Full)
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 7 (Update Phần 14)
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 24/04/2020 11:29 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba