Bất quá Tống Thanh Thư rất nhanh bình thường trở lại, nàng có một thân võ công đỉnh cấp, khinh công cũng không kém mình bao nhiêu, tự mình muốn bắt nàng vốn là không có dễ dàng như vậy.
Cứ như vậy hắn loanh hoanh hắn quay trở về gặp Tác Ngạch Đồ đi dạo quanh các phủ tìm kiếm thêm thông tin, nhưng cũng không có gì mới, trời cũng đã tối dần, thẳng đến khi quay trở lại nha môn của mình.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensextv2.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-5/
– Phu nhân đã có trượng phu rồi, vì cái gì mà cứ lưu lại bên người Tống đại ca?
– Ta… ta làm chuyện gì, cũng không cần phải giải thích với cô nương…
Vừa lúc đó, bên trong truyền đến tiếng cãi vã làm cho Tống Thanh Thư đang trầm tư giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng chạy tới, thì thấy Mộc Uyển Thanh đang bất thiện nhìn chằm chằm vào Trình Dao Già, mà Trình Dao Già thì tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt…
– Vì sao không giải thích? Phu nhân như vậy rõ ràng là đang câu dẫn Tống đại ca, chẳng lẽ ta không thể hỏi sao?
Mộc Uyển Thanh vốn là cái loại người chí tình chí nghĩa, Chu Chỉ Nhược cùng hắn có hôn ước trước đây thì cũng thôi, nhưng Trình Dao Già thuộc loại này nữ nhân đã thành gia lập thất, thì nàng đâu còn nhịn được…
Trình Dao Già mới đầu thì ở trong phòng đang tự xót xa thương cho thân phận của mình, thì Mộc Uyển Thanh đột nhiên xông vào đối với nàng tngữ khí bất thiện chất vấn, nàng tính tình tuy rằng ôn nhu thẹn thùng, nhưng dù sao cũng không phải là bùn nhão, hơn nữa trong khoảng thời gian này bởi vì sự tình của trượng phu mà phiền lòng, cũng nhịn không được nữa phản kích lại:
– Cô nương cũng không biết đến tột cùng là thê tử của hắn hay là đã cùng hắn có hôn ước bên người chưa?
– Ta…
Lời nói Trình Dao Già vừa vặn đánh trúng vào uy hiếp Mộc Uyển Thanh, nàng vốn là đối với cái sự tình này tương đối mẫn cảm, lại bị đối phương nói kích, lập tức nổ lông.
Tống Thanh Thư đau đầu, trở về vừa vặn đụng phải hiện trường này, đang muốn xoay người rời đi, thì đã bị hai nàng phát hiện.
– Tống đại ca, nữ nhân này cùng đại ca đến cùng là có quan hệ như thế nào?
Mộc Uyển Thanh đã chạy tới giữ chặt hắn lại, ngữ khí vừa ủy khuất lại là vừa phẫn nộ.
Tống Thanh Thư lúng túng, đáp:
– Nàng là phu nhân Quy Vân trang, có thể cùng ta có quan hệ gì chứ?
Trình Dao Già cho dù trong lòng không có chờ mong gì, thế nhưng khi nghe được hắn nói như vậy, thần tình ảm đạm, nghiêng đầu đi, môi mím thật chặt không nói gì.
Tống Thanh Thư cũng cảm giác mình có chút không có phúc hậu, mấy canh giờ trước, hai người cũng đã triển tiển hoan ái đến trình độ như vậy, cho dù chưa có kịp tiến hành bước sau cùng, nhưng về mặt khác cái gì không nên làm thì đều đã làm sạch sành sanh rồi, thời điểm này nói như vậy không khỏi giống như kéo quần lên bỏ của chạy lấy người.
– Nếu như phu nhân này cùng Tống đại ca không có quan hệ, vì sao cứ đem nàng giữ ở bên người, cô nam quả nữ ở tại sát vách, cũng không sợ tin đồn bậy sao?
Theo ánh mắt của hai người, Mộc Uyển Thanh cũng đoán được điều gì, thần tình càng là đau khổ.
– Ách, nàng hiện tại vô thân vô cố, vừa cần gấp sự trợ giúp, bên ngoài người Mông Cổ đang hướng sứ đoàn Nam Tống nhìn chằm chằm, lúc này bảo nàng đi ra ngoài, chẳng phải là đem nàng hướng trong hố lửa đẩy sao?
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
Nghe được hắn thời điểm này còn vì mình mà nói chuyện, Trình Dao Già tâm tình rốt cuộc có chút chuyển biến tốt đẹp.
– Muội mặc kệ, Tống đại ca rõ ràng chính là không nỡ bỏ nàng.
Lại chứng kiến hai người mắt đi mày lại, Mộc Uyển Thanh tức giận tới mức dậm chân, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất.
Tống Thanh Thư cũng hiểu được, lại càng nhức đầu vô cùng, bởi vì cái gọi là thanh quan khó đoạn việc nhà, võ công của hắn cao đến đâu, nhưng hậu cung xảy ra hoả hoạn thì hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Chính không biết làm như thế nào cho phải, thì bên ngoài bỗng nhiên có một thị vệ chạy đến bẩm báo:
– Báo, thám tử an bài tại phụ cận Ngọc Thanh Quán hồi báo, nghe nói Lý Khả Tú có thể vài canh giờ nữa sẽ đến Ngọc Thanh Quán…
– A, vậy ta phải đi lập tức nhìn xem.
Tống Thanh Thư mặt nghiêm nghị, sau đó đối với hai nàng nói ra…
– Chuyện của hai người chờ ta quay trở lại rồi hãy nói, bây giờ trước phải đi xử lý chính sự.
Nói xong cũng không đợi các nàng trả lời, vội vã đi ra ngoài.
Tống Thanh Thư đi, Mộc Uyển Thanh liền thấy mình nếu tiếp tục nhao nhao nữa thì cũng không có ý nghĩa gì, đành phải hừ một tiếng, kiêu ngạo xoay người rời đi, Trình Dao Già tuy rằng phiền muộn, bất quá dù sao nàng cũng đuối lý, đành đóng cửa phòng lại phiền muộn mà thôi…
Ra khỏi nha môn về sau, Tống Thanh Thư dài thở phào, lập tức nói với tên thị vệ kia vừa rồi mới bẩm báo:
– Ngươi đi lĩnh trăm lượng bạc đi, bản soái thưởng cho ngươi đấy.
– Hả?
Thị vệ kia không hiểu thấu, nghĩ thầm mình đâu có lập được công gì a? Bất quá có ban thưởng hắn nào há lại không vui, vội vàng đáp…
– Đa tạ nguyên soái!
Tống Thanh Thư khẽ gật đầu, nghĩ thầm chắc mình phải nên chủ động tìm mấy cấp dưới lanh lợi, khi nào chứng kiến hậu trạch của mình xảy ra hoả hoạn liền nhảy ra cứu trận đây?
Đường đến phụ cận Ngọc Thanh Quán, cự tuyệt bọn thị vệ đi theo, Tống Thanh Thư lúc đi ngang qua một kỹ viện, dưới tình huống tâm phiền ý loạn Tống Thanh Thư bất chợt nhìn thấy La Lập Như đang nằm bên phía lề đường bên ngoài kỹ viện say như chết, trong nội tâm cảm thấy có chút đáng thương, lại có chút hổ thẹn, hắn nhìn thoáng qua lại nhớ tới Tiêu Uyển Nhi thẹn thùng với ánh mắt vũ mị kia, thầm nghĩ còn đến mấy canh giờ thì Lý Khả Tú mới đến ngọc Thanh Quán theo lời bẩm báo của thuộc hạ, đành cười khổ lắc đầu, mang La Lập Như đang say như lợn chết quay trở lại chỗ ở của Tiêu Uyển Nhi…
Ngày mai La Lập Như sẽ quay trở về Sơn Đông, nhưng hắn đi ra ngoài từ sáng sớm mà đến bây giờ vẫn chưa về nhà, Tiêu Uyển Nhi vẫn đang chờ đợi hắn…
Tiêu Uyển Nhi mặc bộ y phục nhuốm màu hoa đào, vừa nhìn thấy La Lập Như say đến bất tỉnh nhân sự với y phục dính đầy bụi đất được Tống Thanh Thư mang về, nàng sửng sốt cau mày, cùng Tống Thanh Thư đem La Lập Như đỡ nằm đến trên giường, tại trong nháy mắt buông La Lập Như ngã nằm trên giường, nàng bởi vì nghiêng thân thể, vạt áo bị kéo ra một khe hở, qua cái yếm bị xô lệch, Tống Thanh Thư lại thấy được phân nữa đôi bầu vú tuyết trắng no đủ của nàng, trong nội tâm không khỏi một hồi kích động…
Buông La Lập Như, Tiêu Uyển Nhi có chút khẩn trương đem Tống Thanh Thư kéo đến một bên, lạnh lùng hỏi hắn:
– Đại đương gia đã nói với hắn cái gì? Vì sao hắn uống thành như vậy!
Lời của nàng trong mang theo tức giận.
– Ta cái gì cũng không nói, như thế nào mà nói lung tung chứ? Ta chỉ là đi ngang qua đường, đụng phải hắn đang say nằm bên ngoài kỹ viện, có thể chính hắn đụng phải mỹ nữ bên trong kỹ viện nên uống quá nhiều…
Tống Thanh Thư nói.
– Ngươi…
Tiêu Uyển Nhi thở dài một hơi rồi đem áo ngoài La Lập Như cởi bỏ, khi nàng vểnh lên bờ mông tháo giày cho La Lập Như, Tống Thanh Thư nhìn từ phía đằng sau mông nàng mà xúc động, trong khoảnh khắc đó hắn lại có chút ít do dự, tựa hồ là đạo đức hồi quang phản chiếu, trong nội tâm nghĩ dù sao nàng cũng là thê tử của La Lập Như, bọn họ cũng là thuộc hạ của mình, nhiều ít gì cũng có chút xấu hổ…
Thời điểm Tiêu Uyển Nhi giúp La Lập Như thoát y phục, phát hiện trong người hắn có cái tiểu nội khố màu đen, khi Tiêu Uyển Nhi hiểu rõ mình đang cầm trên tay chính là cái gì, đầu tiên là vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, cuối cùng lại có chút ít mê mang hỏi Tống Thanh Thư cái này là nơi nào tới? Tống Thanh Thư đành phải nói:
– Cái này đương nhiên là của mỹ nữ trong kỹ viện đưa rồi…
Hắn đưa tay cầm lấy cái tiểu nội khố đưa lên trước mũi, mà Tiêu Uyển Nhi lại như điện giật, cực kỳ chán ghét giật lấy cái tiểu nội khố này ném qua một bên, quay đầu lại, trừng mắt trượng phu trong lúc ngủ say, vẻ mặt rất ủy khuất phẫn nộ.
Nhìn xem bộ dáng nàng tức giận, Tống Thanh Thư trong nội tâm có chút băn khoăn, có thể là nguyên nhân từ lần đó vì tránh né La Lập Như phát hiện chuyện hắn và nàng, nên nàng đã bảo La Lập Như tìm đến kỹ viện, từ đó La Lập Như phát sinh hiện ra thú vui mới nên đâm ra nghiện chăng? Cho nên thấp giọng an ủi nàng nói:
– Các người đã ở cùng một chỗ lâu như vậy, đây chỉ là một ít việc nhỏ, đừng để trong lòng, La Lập Như kỳ thật là uống rượu nhiều quá, chỉ là cầm giữ không được, nam nhân đều như vậy, hắn khẳng định vẫn còn là rất ưa thích phu nhân, đừng có quá chú ý đến là được rồi…
Nghe xong Tống Thanh Thư mà nói, Tiêu Uyển Nhi tựa hồ cũng không có được trấn an, lại nghiêng đầu lại, đôi mắt to trừng mắt hắn, từng chữ một nói với hắn:
– Đây không phải cũng là xuất phát từ đại đương gia sao?
Tiêu Uyển Nhi nói xong đã đỏ bừng mặt, gương mặt xinh đẹp bay đầy hồng vân, một đôi mắt to bất an hướng một bên trượng phu La Lập Như ngủ say rồi nghiêng mắt nhìn đi, tựa hồ lo lắng trượng phu mình nghe được cái gì…
La Lập Như như cũ ngủ được như lợn chết, tiếng ngáy đều đều làm cho nàng yên tâm một ít, Tống Thanh Thư đến gần nàng, nàng vô thức hướng về sau lui chân, nhưng đằng sau chính là giường, nàng không còn chỗ thối lui, hắn đem miệng tiến đến bên tai của nàng, nhỏ giọng nói:
– La phu nhân chỉ là ngoài miệng nói thế, nhưng trên thân thể lại cổ vũ ta, theo mỗi lần ta ôm lấy, trong nháy mắt đó thì phu nhân cũng rất muốn đúng hay không?
Tiêu Uyển Nhi mặt cũng đã hồng đến bên tai, thân thủ muốn tới đẩy hắn ra, hướng hắn gắt giọng:
– Ngươi nói bậy!
Tống Thanh Thư một phát nắm bắt cánh tay của nàng, hướng một bên ngủ say La Lập Như, Tiêu Uyển Nhi mở to hai mắt nhìn, giật mình quan sát trượng phu vẫn ngáy khò khè, một bên Tống Thanh Thư đang lôi kéo mình, tựa hồ không thể tin được Tống Thanh Thư dám có động tác như vậy, hắn lúc này thừa cơ ôm cổ nàng, đem nàng đổ nằm lên trên giường…
Trong phòng ánh đèn vẫn sáng, La Lập Như ngủ ở một bên giường, trầm hàm khò khè, mà thê tử lại bị Tống Thanh Thư ấn ngã xuống bên kia giường, Tiêu Uyển Nhi vẻ mặt bối rối, muốn la lên, Tống Thanh Thư quỳ gối bên giường, cánh tay đặt ở trước ngực của nàng, dùng tay bụm miệng nàng lại, dùng tay kia để trước môi miệng, ra hiệu nàng không được lên tiếng, Tiêu Uyển Nhi cố gắng giãy giụa né tránh hắn…
Chính là do trượng phu của nàng đi nằm ngủ ở một bên, động tác của nàng cũng không dám quá lớn, như một con sơn dương bất lực, nằm tại trên thớt gỗ, lại thêm cảnh tượng La Lập Như đang ngủ say bên cạnh lại làm cho Tống Thanh Thư lớn lao bị kích thích, cho nên Tiêu Uyển Nhi phản kháng quả thực trở nên không đáng giá nhắc tới rồi.
Tống Thanh Thư dùng hai tay nắm ở Tiêu Uyển Nhi gò má, cẩn thận xem xét tường tận khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, mái tóc đen như mây của nàng tại trên gối tản ra, càng thêm phụ trợ ra da thịt trắng nõn, lông mi thật dài, một đôi mắt ngập nước bất an nhìn lấy hắn, môi của nàng đầy đặn hồng nhuận, tràn đầy hấp dẫn, hắn nhịn không được cúi đầu đem môi dán tại nàng trên miệng như anh đào nàng, nàng đóng chặt lại đôi môi, cự tuyệt hắn hôn môi, nhưng hai gò má lại bị bàn tay hắn giữ lấy, vô pháp tránh né, hắn cố gắng dùng đầu lưỡi cạy mở cái miệng mềm mại cùng hàm răng trắng noãn, từng điểm từng điểm đem đầu lưỡi với vào trong miệng của nàng, rốt cục đầu lưỡi của hắn đã chạm đến đến đầu lưỡi hương nhuyễn ấm áp kia, khi bọn họ đầu lưỡi chạm vào nhau, trong nháy mắt đó, thân thể của hắn run rẩy, hắn cảm giác được thân thể của nàng cũng cùng theo một lúc run rẩy, lúc này hắn không có phí quá lớn khí lực, đầu lưỡi của hắn cùng với cái lưỡi thơm tho của nàng quấn lại với nhau, mà tay của hắn còn đang dùng sức cách xiêm y của nàng xoa nắn lấy bầu vú của nàng, mỗi lần ngón tay của hắn văn vê qua đầu núm vú, thân thể của nàng mẫn cảm rung động.
Tiêu Uyển Nhi hô hấp càng lúc càng nặng, càng lúc càng dồn dập, có thể nàng vẫn cố gắng dùng tay đẩy ra bờ vai của hắn, chỉ là phản kháng của nàng là vô lực, khi hắn giật ra vạt áo của nàng, cởi bỏ nút thắt cái yếm ra, một đôi bầu vú tuyết trắng no đủ, mềm mại kiều đỉnh run rẩy lộ ra, hai hạt tiên diễm ướt át đầu núm vú đỏ cao cao vểnh lên nhọn đột mượt mà dựng đứng lấy, nàng càng luống cuống, thẹn thùng, Tống Thanh Thư thật sự nhịn không được, đột nhiên cúi đầu một ngụm cắn lên đầu núm vú của nàng, không ngờ là nàng vậy mà nhịn không được đột nhiên kêu lên âm thanh.
– A…
Trong màn đêm yên lặng, tiếng thở gấp của Tiêu Uyển Nhi có vẻ càng rõ ràng, làm hắn cùng nàng giật mình, mà một bên La Lập Như đang ngáy khò khè cũng đột nhiên trở mình nhúc nhích trở mình, mặt hướng phía bên bọn họ tiếp tục khò khè.
Tống Thanh Thư chỉ là âm thầm kinh hãi, còn Tiêu Uyển Nhi lại hoảng sợ, nàng cầm lấy tay của hắn, trong lòng bàn tay tươm ra mồ hôi lạnh, thân thể bởi vì kinh sợ mà không tự chủ được run rẩy lên…
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lấy Tiêu Uyển Nhi, phát hiện trong mắt của nàng tràn đầy sợ hãi bất an, một bộ điềm đạm đáng yêu bộ dáng, sau khi vững tin trượng phu La Lập Như vẫn còn ngủ say về sau, Tiêu Uyển Nhi dùng cơ hồ run rẩy cầu khẩn hắn rời đi.
Nhìn xem nàng thẹn thùng đáng thương, Tống Thanh Thư lại cảm thấy càng thêm tính dục tăng vọt, nhưng hắn biết rõ trong nội tâm nàng xác thực rất sợ, lại không nghĩ đến lợi dụng trong lúc người ta gặp khó khăn, cho nên hắn nói khẽ với nàng, nếu như nàng chịu để cho hắn hôn lên bên dưới hạ thể của nàng, thì hắn sẽ buông ra nàng.
Tiêu Uyển Nhi hoảng sợ nhìn xem hắn, đôi mắt to ngập nước trừng lên lắc đầu, rất kiên quyết cự tuyệt, kỳ thật, hắn cũng không có chờ mong nàng sẽ đáp ứng mà chỉ là muốn trêu đùa nàng, cho nên lúc nàng cự tuyệt thì cũng là bên trong dự liệu của hắn, Tống Thanh Thư cứ tiếp tục cò kè mặc cả nói:
– Không hôn lên chỗ đó của La phu nhân cũng được, vậy phu nhân hãy hôn lên cái đồ vật của ta thoáng cái, thân xong ta liền đi.
Nàng không có trả lời, nhưng nhìn biểu lộ tựa hồ so với vừa rồi buông lỏng một ít, Tống Thanh Thư cảm thấy đây là cơ hội, dù sao hắn cũng không sợ La Lập Như phát hiện, rốt cục Tiêu Uyển Nhi không lay chuyển được hắn, không thể thế nào không đáp ứng rồi, nhỏ giọng nói:
– Tựu thân xuống, xong rồi ngươi phải lập tức đi!
Tống Thanh Thư gật đầu đồng ý, hưng phấn điều chỉnh tốt góc độ, thân thủ lấy ra cây côn thịt, quy đầu thô to dinh dính dịch nhờn từ nơi mã nhãn có chút tươm ra, Tiêu Uyển Nhi liếc nhìn cây côn thịt cương dương của hắn, có chút khép mắt lại, nghĩ lại tới cái đồ vật thô to nam căn này đã từng mấy lần tại trong hành lang âm động của mình hùng phong vạn trượng uy phong, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trắng nõn nổi lên đỏ ửng, hắn giữ chặt bàn tay của nàng đặt ở trên côn thịt của hắn, nàng hơi có chút chần chừ, do dự một chút mới cầm lấy…
Tiêu Uyển Nhi nhìn xem quy đầu cực đại của hắn, Tiêu Uyển Nhi nhíu mày, Lúc này Tiêu Uyển Nhi tựa hồ hoàn toàn đã không còn tâm tình cùng hắn cò kè mặc cả, nàng thầm nghĩ nhanh chút đem hắn đuổi đi, cho nên mở ra đôi môi anh đào, phồng má ngậm lấy quy đầu của hắn, sau đó dùng đầu lưỡi khẽ liếm lấy mã nhãn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 5 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/08/2022 11:38 (GMT+7) |