Dù sao lúc trước đã chiếm được tiện nghi của Trình Dao Già lớn như vậy, nếu không thay nàng làm chút chuyện, thì cũng có chút ít băn khoăn.
Đi qua điều tra, đã tìm ra nơi sứ đoàn Nam Tống bị trông giữ, trong đó từ nơi trông giữ Hàn Thác Trụ là thủ vệ sâm nghiêm nhất, dựa vào võ công Tống Thanh Thư nếu muốn không kinh động những người khác mà cứu Hàn Thác Trụ ra, cũng tuyệt không có khả năng.
Đương nhiên Tống Thanh Thư cũng sẽ không cố hết sức mà làm như vậy, hắn rất nhanh tiếp tục điều tra xuống dưới, đã tìm được chỗ giam của Lục Quan Anh.
“Xem ra địa vị của Lục Quan Anh tại trong sứ đoàn thật đúng là không có lớn.”
Tống Thanh Thư sở dĩ cảm thán như vậy, là vì trông coi Lục Quan Anh chỉ có hai tên phiên tăng, hắn đối với thủ hạ của Vương Bảo Bảo khắc sâu ấn tượng chính là đám phiên tăng kia, dù sao đêm đó bọn họ khi dùng hợp lực chi thuật bị tổn thất nặng, bất quá hai tên phiên tăng này thì không thuộc về đám Thập Bát Kim Cương dưới trướng Vương Bảo Bảo, võ công cũng chỉ có thể tính là bình thường…
Thân hình nhanh chóng lướt qua hai tên phiên tăng, Tống Thanh Thư phong bế huyệt đạo bọn chúng, làm cho thoạt nhìn giống như bình thường không khác, sau đó thuận tay theo bên hông bọn chúng lấy ra chìa khóa, mở cửa phòng ra, nhìn chằm chằm vào bên trong Lục Quán Anh đang bị khóa sắt trên thân…
Lục Quán Anh lúc này thân dính máu đen, trên hai bả vai bị treo ở trên giá gỗ, hiển nhiên là chịu người Mông Cổ nghiêm hình tra tấn, đâu còn có nửa phần khí phách thiếu trang chủ Quy Vân trang?
– Mông Cổ cẩu tặc, bỏ cái ý nghĩ đó đi, ta sẽ không có nói cho các ngươi biết bất cứ chuyện gì đâu…
Lục Quan Anh cũng không có ngẩng đầu nhìn, chỉ là thì thào nói ra.
– Tuy rằng ta rất bội phục ngươi thân xương cứng, bất quá không thể không nói ngươi quá ngu xuẩn.
Tống Thanh Thư lắc đầu.
Lục Quan Anh lúc này mới giật mình ngẩng đầu, khi thấy rõ hình dạng Tống Thanh Thư, cả giận nói:
– Lại là ngươi tên cẩu tặc này!
– Hừ… lời này của ngươi ta không thích nghe rồi, ta đến đây là muốn cứu ngươi để có con đường sống, ngươi như thế nào lấy oán trả ơn kiểu như vậy?
Tống Thanh Thư nói.
– Hừ!
Lục Quan Anh nhổ ngụm bọt máu, ánh mắt tràn ngập màu huyết, hung hăng nhìn hắn…
– Ngươi khi dễ thê tử của ta, chẳng lẽ còn muốn ta mang ơn sao?
– Ngươi có chứng kiến ta khi dễ nàng…
Tống Thanh Thư bỗng nhiên trong tâm hư nhược, không khỏi nghĩ đến lúc giở trò bú liếm âm hộ Trình Dao Già ở trên giường…
– Được rồi, coi như ta khi phụ Lục phu nhân đi, còn ngươi bây giờ tự mình cũng khó bảo toàn, chẳng lẽ còn muốn báo thù hay sao?
– Ngươi…
Lục Quan Anh muốn xông tới, chỉ là thân thể bị khóa sắt siết chặt khóa lại.
– Tốt rồi, trở lại chuyện chính, ta lần này là nhận lời nhờ vả của tôn phu nhân, đến đây để cứu ngươi ra đây.
Tống Thanh Thư khoát tay áo, ý bảo hắn an tĩnh lại.
– Cứu ta?
Nghe được cái tin này, Lục Quan Anh cũng cao hứng không nổi, dù sao hắn cùng với đối phương không thân chẳng quen, đối phương tới cứu hắn, hiển nhiên là bởi vì nguyên nhân từ thê tử của hắn. Nhưng đối phương tại sao lại đáp ứng thê tử cứu mình? Đáp án đã không cần nói thì cũng biết.
– Lợi dụng lúc người lúc gặp khó khăn, thật là hèn hạ!
Lục Quan Anh mặt sắc mặt xanh mét…
Tống Thanh Thư không quản đến hắn, nói ra:
– Bất quá ngươi đừng cao hứng quá sớm, hôm nay bên trong Ngọc Thanh Quán cao thủ rất nhiều, ta cũng chưa có cách nào cứu ngươi đi ra ngoài, bất quá thể thay ngươi mang lời nhắn đến cho tôn phu nhân, ngươi có lời gì liền nhanh nói đi.
– Không cần!
Lục Quan Anh lạnh lùng đáp.
Tống Thanh Thư khẽ cười:
– Ta biết rõ ngươi bây giờ hận không thể giết chết ta, bất quá ta không thể không nhắc nhở ngươi, tình hình của ngươi hôm nay nói không chừng ngày mai sẽ bị người Mông Cổ giết chết, rất có thể đây là câu nói cuối cùng của ngươi đối với thê tử, nếu bỏ qua cơ hội này thì ta cũng thôi…
– Được… bất quá ta không tin ngươi, đưa cho ta giấy bút, để ta tự chính mình ghi ra…
Lục Quan Anh lạnh lùng nói ra.
– Lúc này ta đi nơi nào tìm giấy bút cho ngươi?
Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, từ trong lòng móc ra cái khăn tay đưa cho hắn, phóng ra ngoài chỗ hai tên phiên tăng, trên cái bàn có sẵn cây bút ghi chép số tù nhân…
– Ngươi ghi ở phía trên này đi.
“Vô Sinh Lão Mẫu, Chân Không Gia Hương!”
Vừa lúc đó, thoáng xa xa truyền đến thanh âm, Tống Thanh Thư tu vi tinh thâm, nên nghe được rõ ràng.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensextv2.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-5/
Tiếng động lớn náo từ phía bên này nhà tù còn có một đoạn khoảng cách, Tống Thanh Thư cũng chỉ có thể mơ hồ nghe được, Lục Quan Anh thì không biết phát sinh ra chuyện gì.
“Bạch Liên giáo?”
Tống Thanh Thư trong lòng cả kinh, không biết Bạch Liên giáo tại sao lại tìm đến người Mông Cổ gây phiền toái, chẳng lẽ là nghĩ lầm bên trong Ngọc Thanh Quán vẫn còn là của sứ đoàn Nam Tống?
Tống Thanh Thư càng nghĩ càng cảm thấy khả năng, Vương Bảo Bảo đã khống chế Ngọc Thanh Quán, liền phong bế tin tức truyền ra bên ngoài, đồng thời kiến tạo ra đối ngoại loại chuyện gì cũng không có phát sinh, Bạch Liên giáo không biết bên trong đã có biến hóa thật sự chẳng có gì lạ.
“Cũng không biết Chỉ Nhược có cùng tới không.”
Nghĩ đến Vương Bảo Bảo dưới trướng cao thủ nhiều như mây, Tống Thanh Thư có chút lo lắng.
Tống Thanh Thư lâm vào trầm tư, Lục Quan Anh lại nhìn thấy cái khăn trong tay Tống Thanh Thư mà toàn thân run lên, đây là cái khăn lúc trước thê tử đã thêu cho mình, hắn lại làm sao không nhận thức ra chứ!
Cái này chẳng khác gì là tín vật đính ước đều là do thê tử tùy thân mang theo, giờ đây rõ ràng tại trong ngực nam nhân trước mắt, giữa bọn họ cuối cùng đã sinh cái gì quả thực không cần nói cũng biết!
– Cái khăn này vì sao lại ở trong tay ngươi?
Cho dù trong lòng đoán được tám, chín phần, Lục Quan Anh vẫn ôm một chút ít hy vọng, hy vọng từ trong miệng đối phương có thể đưa ra đáp án không giống như mình suy nghĩ…
– Hả?
Chú ý tới đối phương kịch liệt phản ứng, Tống Thanh Thư liền đem cái khăn thu hồi vào trong ngực, cầm cái khăn khác của hắn đưa ra…
– Um… ta cầm nhầm.
Cái khăn kia là chi vật Trình Dao Già mang theo bên mình, hắn làm sao nỡ bỏ lấy ra để cho người khác loạn ghi loạn viết lên đây.
– Ngươi…
Lục Quan Anh nhìn thấy hành động của hắn khiến cho suýt chút nữa thổ huyết.
Tống Thanh Thư lúc mới ý thức tới nam nhân ở trước mắt là trượng phu của Trình Dao Già, ngượng ngùng cười cười:
– Ngươi đừng có hiểu lầm, cái khăn này là ta theo từ chỗ của tôn phu nhân giành lấy đấy, không phải là của tôn phu nhân đưa cho ta…
Hắn bổn ý là muốn thay Trình Dao Già giải thích, dù sao hắn cũng có được vô số phương pháp để chiếm hữu lấy Trình Dao Già có, cho nên khinh thường những cái thủ đoạn nhỏ kia. Bất quá những lời này rơi vào trong tai Lục Quan Anh lại thay đổi ý, đối phương lại suy nghĩ hắn cùng thê tử của mình quan hệ đã thân mật đến loại tình trạng này, rõ ràng chủ động thay thê tử mình giải vây rồi.
– Tiện nhân kia!
Lục Quan Anh ghen ghét dữ dội, hai mắt gần như muốn phun ra lửa.
Tống Thanh Thư nhún vai, lời muốn giải thích hắn đã giải thích, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, cho nên hắn không cần phải lại nói thêm cái gì, ai bảo Lục Quan Anh không tin chính thê tử của mình đây.
– Này, ngươi đến cùng còn có muốn hay không ghi chép? Ta cũng không có nhiều thời gian lãng phí như vậy.
Nếu là bình thường thì Tống Thanh Thư không ngại hảo hảo trêu đùa Lục Quan Anh, thế nhưng là lúc này hắn đang lo lắng Chu Chỉ Nhược tham dự cùng hành động lần này của Bạch Liên giáo, lo lắng hơn nữa là nàng sẽ gặp phải nguy hiểm, nên làm gì mà còn tâm tình cùng Lục Quan Anh ở chỗ này nói lời vô nghĩa.
– Được, ta viết!
Lục Quan Anh ngữ khi tức giận đến mức trở nên lạnh lùng vô cùng, tiếp nhận Tống Thanh Thư đưa tới bút khăn, rất nhanh liền viết tràn ngập cả cái khăn tay.
– Hưu thư (thư bỏ vợ)?
Thấy rõ nội dung viết trên khăn tay, Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại…
– Ngươi có biết hay không tôn phu nhân vì cứu ngươi, đã bỏ ra bao nhiêu sức lực?
Lục Quan Anh trong đầu liền bổ sung thêm thê tử lấy công sức là thân xác mang ra bán đứng, da mặt kéo giãn ra, giận dữ hét:
– Ai muốn nàng cứu ta!
Hắn lo sợ về sau sự tình này lan truyền đi ra ngoài thì sẽ làm hỏng mất thanh danh Lục gia, hắn sẽ bị thế nhân cười nhạo, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường, vượt lên trước một bước đem nàng trục xuất khỏi gia môn, như thế thì còn có thể miễn cưỡng bảo trụ được mặt mũi mình.
Tống Thanh Thư đối với đạo lý đối nhân xử thế này thì sớm đã thấy rõ, chần chừ một lát liền cũng đoán được ý nghĩ của đối phương, không khỏi cảm thán:
– Thật đáng thương lòng cho lòng tự trọng nam nhân a…
– Ngươi nói cái gì!
Lục Quan Anh lúc này như dã thú bị thương, gắt gao nhìn theo hắn.
– Không có gì.
Tống Thanh Thư không có tiếp tục đâm kích Lục Quan Anh, thậm chí trong lòng có chút ít lý giải tâm tư của Lục Quan Anh, nếu là thay đổi lại là chính hắn, chắc hẳn biểu hiện của mình so với Lục Quan Anh cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào, ghen tức là mặt trái tâm tình vốn là nhân tính, không cách nào khắc chế được cái nhược điểm này, trên đời này ai có thể chính thức làm được mỗi lần đều có thể dùng lý trí mà suy nghĩ vấn đề?
Trước khi rời đi, Tống Thanh Thư quay đầu lại nói:
– Đúng rồi, tuy rằng ngươi không lĩnh tình, nhưng ta không muốn chứng kiến về sau Lục phu nhân phải thương tâm, chỉ là nhắc nhở ngươi một câu, đối phó với địch nhân tra hỏi, sách lược tốt nhất không phải là nghiến răng thà chết không nói, mà là hãy cố ý nói dối, nhớ kỹ những lời này, miễn cho ta đến lúc tới cứu ngươi, thì ngươi đã bị người Mông Cổ tức giận đánh chết rồi…
Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, Tống Thanh Thư liền biến mất ở ngoài cửa, một đường hướng đến tiền viện mà đi, muốn quan sát một chút có thể hay không đụng gặp được Chu Chỉ Nhược.
Nhưng Tống Thanh Thư rất nhanh thất vọng rồi, toàn bộ bên trong Ngọc Thanh Quán thây người ngang dọc khắp nơi, cũng không có bóng dáng Chu Chỉ Nhược đâu cả.
Tống Thanh Thư đang muốn rời đi mặc cho người Mông Cổ cùng Bạch Liên giáo chó mèo cắn nhau, bỗng nhiên ánh mắt liếc qua quét nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, không khỏi quái lạ, liền vội vàng dừng bước.
Bạch Liên giáo hiển nhiên đánh giá sai lực lượng thủ vệ bên trong Ngọc Thanh Quán, lần giao chiến này lập tức bị tổn thất nặng nề, bởi vì vừa rồi Tống Thanh Thư tại chỗ Lục Quan Anh bị chậm trễ thời gian, thời điểm này trong tràng thế cục đã rất rõ lãng.
Nhữ Dương Vương Phủ cao thủ nhiều như mây, lại kiêm ưu thế địa lợi, hơn nữa Bạch Liên giáo tin tức sai lầm, giờ khắc này Bạch Liên giáo bại cục đã định, chỉ còn lại có một số ít phần tử tinh anh vẫn còn gắng gượng chèo chống.
Đương nhiên Bạch Liên giáo lần này tinh anh đã xuất ra hết, Nhữ Dương Vương Phủ đồng dạng cũng là bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng.
Vốn song phương chó mèo cắn nhau, Tống Thanh Thư cũng lười hao tâm tốn sức chú ý tới, thế nhưng lúc này Bách Tổn đạo nhân, Kim Cương môn chủ cùng với Huyền Minh nhị lão đang vây công nàng kia, chính là nữ nhân thần bí trước kia xuất hiện bên trong rừng trúc.
Bách Tổn đạo nhân, Kim Cương môn chủ cùng Huyền Minh nhị lão liên thủ, nữ nhân thần bí võ công mặc dù cao, nhưng dù sao nàng không phải là Tống Thanh Thư, cho nên ngắn ngủn trong một lát đã mấy lần gặp nạn, rõ ràng nhìn ra được nàng đang bị nội thương không nhẹ, nếu không có dựa vào Lăng Ba Vi Bộ tinh diệu, chỉ sợ sớm đã bị bại vong.
Lúc này tuy rằng nương nhờ khinh công còn có thể miễn cưỡng giao đấu, nhưng Nhữ Dương Vương Phủ còn có các cao thủ khác, sau khi thu thập xong giáo đồ Bạch Liên, lại tới đây vây kín, nàng khinh công cho dù cao hơn, chỉ sợ cũng không cách nào thi triển được.
“Nàng cùng Bạch Liên giáo có quan hệ như thế nào?”
Tống Thanh Thư vốn cho là nàng là người phái Tiêu Dao, nhưng xem ra tựa hồ có chút không giống.
Hắn nghi ngờ trong lòng rất nhanh cởi bỏ, chỉ thấy nam nữ hai giáo đồ Bạch Liên giáo chém bay tên phiên tăng trước mặt, lập tức phóng tới ngăn ở phía trước Bách Tổn đạo nhân cùng Kim Cương môn chủ, đồng thời đối với nàng kia hô lớn:
– Thánh Mẫu, đi mau!
“Bạch Liên Thánh Mẫu!”
Tống Thanh Thư giật mình kinh sợ, Bạch Liên giáo trong giang hồ xưa nay vô cùng thần bí, hầu như người nào cũng không biết thủ lĩnh là ai, trên giang hồ cho tới bây giờ chỉ biết giáo lĩnh Bạch Liên giáo là một nữ nhân được gọi là Bạch Liên Thánh Mẫu.
“Ta có phải hay không là người đầu tiên trên giang hồ đã nhìn thấy dung mạo của Bạch Liên Thánh Mẫu đây?”
Tống Thanh Thư khóe miệng hơi cong lên, bỗng nhiên có chút đắc ý.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 5 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/08/2022 11:38 (GMT+7) |