– Nội thương của phu nhân vừa vặn mới chữa xong, cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, tại hạ vẫn không rõ ràng lắm vì sao Hoàng Thường tại sao lại phải muốn giết phu nhân, trong khoảng thời gian này cứ ở tại chỗ này dưỡng thương đi.
– Ừ…
Trần Viên Viên nhu tình như nước nhìn hắn, lại nói tiếp nàng nên hận người nam nhân này mới đúng, cũng không biết vì cái gì, hôm nay trong nội tâm nàng rồi lại một chút hận ý cũng cầm lên không nổi, thay vào đó chính chỉ là ngượng ngùng xấu hổ…
Cũng không biết hắn đã gây tai họa cho biết bao nhiêu nữ nhân rồi mới luyện được bản lĩnh như vậy, chỉ có ngón tay mà đã làm cho người muốn sống thì sống, muốn chết thì chết. Nghĩ đến ngón tay vừa rồi của đối phương làm ác sâu trong thân thể mình, Trần Viên Viên gương mặt phát cháy sạch đến lợi hại.
Nàng âm thầm gắt một cái: “Thiệt thòi ta lúc trước còn cảm thấy hắn đúng thật sự thương tiếc bảo vệ cho ta, không nghĩ tới hắn cùng nam nhân khác cũng không có gì khác biệt, đều là sắc dục hun tâm.”
Bất quá nàng rất nhanh lại lắc đầu, âm u thở dài một hơi: “Lại nói tiếp cũng là do thân thể của mình quá mức mẫn cảm, dưới loại tình huống đó cũng khó trách hắn cầm giữ không được…”
Nghĩ đến tình cảnh mình đã có đến ba lần hai chân kẹp chặt phát run bàn tay của hắn lại khi có được cao trào, Trần Viên Viên hận không thể có một cái lỗ chui vào, thật sự là ba năm kiếm củi chi thiêu trong một canh giờ, chính mình chút ít mấy năm đau khổ tu hành, kết quả rõ ràng lại không có định lực gì cả…
Nhưng cuối cùng hắn cũng không giống như nam nhân khác, chỉ biết ham muốn cùng ta trên giường để đưa cái đồ vật kia vào trong thân thể của mình, nghĩ đến vừa rồi đối phương dùng ngón tay ôn nhu, Trần Viên Viên trong lúc nhất thời không khỏi có chút ngây dại, thêm trên thân mệt nhọc xông tới, rất nhanh nàng liền lâm vào mộng đẹp.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 tại nguồn: http://truyensextv2.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-6/
Lý Nguyên Chỉ đem Tống Thanh Thư kéo qua một bên, nhìn về phía giường Trần Viên Viên đang ngủ, chép miệng, nhỏ giọng nói ra:
– Nữ nhân này có phải bị điên hay không a, trong chốc lát vẻ mặt buồn rười rượi, trong chốc lát lại bật cười không hiểu thấu…
– Khục… khục…
Tống Thanh Thư có chút chột dạ đáp…
– Nàng trọng thương mới khỏi, nằm mơ chứng kiến một ít huyễn tượng cũng là rất bình thường mà.
– Vậy a…
Lý Nguyên Chỉ gật đầu, sau đó bĩu môi nói ra…
– Muội không muốn cùng nữ nhân này ở cùng một chỗ.
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Thế nhưng lúc này ta tại Lâm An thành đã là mục tiêu quá lớn, khắp nơi các thế lực đều nhìn chằm chằm vào ta, nếu như ta đem nàng mang ra khỏi hoàng cung, rất dễ bị người phát hiện đấy.
Lý Nguyên Chỉ vểnh miệng lên:
– Đâu có cần mang nàng ra khỏi hoàng cung, cứ đem nàng đưa trở về thì không phải là tốt rồi sao?
Tống Thanh Thư kinh ngạc nói:
– Nàng thân phận đặc thù, có thể được cho đầu cơ kiếm lợi, người như vậy làm sao có thể tùy tiện để cho chạy đây. Ta còn chưa nghĩ ra cách như thế nào đem cái lợi ích này thay đổi, vì vậy tạm thời để nàng ở chỗ này nhờ muội trông coi, bởi vì cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, không ai nghĩ tới nàng còn giấu tại trong hoàng cung.
– Thật không phải là bởi vì nàng xinh đẹp sao?
Lý Nguyên Chỉ hồ nghi hỏi.
– Đương nhiên không phải…
Tống Thanh Thư thời điểm trả lời cũng chột dạ, vội vàng nói sang chuyện khác…
– Đem nàng để ở tại chỗ này cũng xem như là muội có một lá bùa hộ mệnh, ta lo lắng việc muội sẽ lại bị thái giám ban thưởng rượu độc, hiện tại đã có Trần Viên Viên, lúc thời khắc nguy cơ muội có thể dùng nàng để làm mệnh phù, có thể kéo dài thời gian để chờ ta tới cứu muội…
– Um… vậy được rồi.
Lý Nguyên Chỉ có chút miễn cưỡng đáp ứng.
– Trong khoảng thời gian này vất vả muội chiếu cố nàng.
Tống Thanh Thư nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này không còn sớm…
– Nguyên chỉ muội muội, hôm nay Triệu Cấu thiết yến khoản đãi ta, bây giờ ta phải quay về tửu điếm chờ đợi, bằng không thì bọn họ nếu tìm không thấy người, lại đem chuyện ta cùng thích khách trong hoàng cung liên hệ thì đại sự không ổn.
– Ừ, Tống ca ca cẩn thận.
Lý Nguyên Chỉ sửa sang lại y phục của hắn, lưu luyến không rời cùng hắn cáo biệt.
Tống Thanh Thư lặng lẽ ly khai hoàng cung, trở lại tửu điếm thì lúc này mất tên quan hướng dẫn lễ nghi quả nhiên đang tìm hắn khắp nơi, sau khi nhìn thấy hắn liền la to.
– Ai ui… Tổ tông của ta, ngươi chạy đâu vậy, yến tiệc sắp bắt đầu, chúng ta chạy khắp nơi tìm ngươi đây…
Tống Thanh Thư nhún nhún vai:
– Vẫn chưa chưa bắt đầu mà…
Tên quan hướng dẫn lễ nghi thiếu chút nữa ngất đi:
– Chưa bắt đầu, nhưng chúng ta phải vào trước chờ a, chẳng lẽ để cho hoàng thượng ngồi ở chỗ đó mà chờ chúng ta hay sao…
Gặp tên quan hướng dẫn lễ nghi nói om sòm, Tống Thanh Thư vội vàng ngắt lời nói:
– Được rồi… được rồi, ta đây không phải là đã trở về sao, chờ ta đổi bộ y phục liền đi.
Nói xong chắn qua trở lại trong phòng đóng cửa lại.
Hắn sở dĩ phải thay đổi y phục, một là vừa rồi cùng Trần Viên Viên dính sát với nhau, trên thân toàn bộ là mùi vị của nàng, lo lắng lộ ra kẽ hở, thứ hai này lúc trong cung cùng Hoàng Thường đối mặt đánh qua, tuy rằng đeo mặt nạ, nhưng y phục thì Hoàng Thường nhất định có thể nhận ra, Tống Thanh Thư làm rất cẩn thận, đương nhiên sẽ không tại để lộ ra kẽ hở như vậy.
Đem cởi ra y phục vò thành một cục, vận khởi nội lực thuần dương, y phục cũ lập tức hóa thành tro bụi, Tống Thanh Thư lúc này mới mặc y phục khác đi ra ngoài cùng mấy tên quan lễ nghi cùng nhau tiến cung.
Rõ ràng cảm thấy được thị vệ trong hoàng cung so với ban ngày thì đông hơn rất nhiều, Tống Thanh Thư biết rõ nguyên nhân là bởi vì mình vừa rồi đại náo trong cung, hắn tiếp tục cùng theo quan lễ nghi hướng chỗ cung điện yến hội đi đến.
Rời đi không bao lâu, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, thấy xa xa đang đâm đầu đi tới một nữ nhân mặc khinh sam vàng nhạt, tư thái yểu điệu, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, mặt không huyết sắc.
Mấy tên quan viên lễ nghi nhìn thấy nàng liền hai mắt tỏa sáng, vội vàng tiến lên hành lễ, nàng phất phất tay ý bảo miễn lễ:
– Các ngươi đi xuống đi, Tống công tử để ta mang đến yến hội.
Thanh âm lạnh lùng sâu thẳm, lại vẫn là dễ nghe êm tai như ngày nào.
Đám quan viên lễ nghi do dự một chút, cuối cùng hành lễ cáo lui, chờ đám quan viên lễ nghi đi xa, Tống Thanh Thư cười nói:
– Xem ra mặt mũi của cô nương vẫn còn rất lớn nha, ta đến cùng nên xưng hô là Dương cô nương hay là Triệu cô nương đây?
Trước mắt nữ nhân kia dĩ nhiên là là xa cách đã lâu Hoàng Sam Nữ Tử rồi.
– Mặt mũi của ta vốn là rất lớn rồi…
Hoàng Sam Nữ Tử liếc hắn một cái, hai người tại hoàng cung Kim quốc chung đụng lâu như vậy, nàng đã quá quen thuộc tính tình của hắn…
– Về phần nên gọi là Dương cô nương hay là Triệu cô nương, ta nhớ được trước kia đã từng nói qua cho ngươi.
Tống Thanh Thư nhún vai:
– Ta là người có rất nhiều sự tình, đâu phải chuyện gì cũng nhớ hết được…
Hoàng Sam Nữ Tử vẻ mặt bên ngoài nói mây trôi nước chảy, nhưng trong nháy mắt bị nghe hắn nói những lời này khiến cho nghiến răng, bất quá nàng rất nhanh ý thức được cái gì, mặt giãn ra cười nói:
– Ngươi vẫn là như vậy, một chút cũng không thay đổi cái gì…
– Dừng, ta biến hóa cũng không nhỏ, đoạn thời gian trước còn suýt chút nữa bị chết rồi, lúc đó đến bước đường cũng không gặp được cô nương xuất thủ cứu giúp, xem ra bằng hữu này thật sự là dùng không được rồi…
Tống Thanh Thư bĩu môi, nhàn nhạt vừa nói vừa đi…
Hoàng Sam Nữ Tử vẻ mặt áy náy:
– Thực xin lỗi, đoạn thời gian đó ta vừa vặn phải đi đến Tây Vực có việc, khi ta biết được ngươi gặp chuyện không may thì đã thật lâu về sau rồi.
Nếu như là những nam nhân Nam Tống chứng kiến trước mắt tình cảnh này chỉ sợ là ai cũng chấn kinh, Hoàng Sam Nữ Tử tựa như thánh nữ đối với bất kỳ người nào sắc mặt luôn luôn không chút thay đổi, rõ ràng đối với một nam nhân tuổi còn trẻ như vậy lại mềm giọng đến mức như vậy…
Tống Thanh Thư mỉm cười, đối với lời này không đáp…
Hoàng Sam Nữ Tử dậm chân đuổi theo, sẵng giọng:
– Nguyên bản ta lần này tới là hưng sư vấn tội đấy, không ngờ bị ngươi lại đi tiên trước một quân cờ…
Tống Thanh Thư giật mình:
– Hưng sư vấn tội gì đây chứ?
Hoàng Sam Nữ Tử hừ một tiếng:
– Nghe nói ngươi muốn đem hai công chúa Đại Tống về làm thiếp, thật sự là có khẩu khí thật lớn.
– À… thì ra vì bênh vực muội muội rồi…
Tống Thanh Thư lập tức nở nụ cười…
– Bất quá cô nương trước khi bênh vực kẻ yếu, có được hay không được hãy đem khoản nợ của ta trả cho xong đi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 6 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 29/12/2023 06:33 (GMT+7) |