Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Câu chuyện đời tôi » Phần 108

Câu chuyện đời tôi

Phần 108

Tan làm ở quán caffe, tôi nhanh chóng thay đồ lấy xe chạy qua quán ông Kha tiếp tục làm việc. Vừa ra đến cổng tôi, ông anh bảo vệ gọi lại đưa cho tôi một chiếc hộp màu trắng khá nặng.
– Gì vậy anh Khải?
– Ông xe ôm nói gửi cho mày, tau cũng không biết. Ổng kêu mày ăn xong mai cứ gửi hộp ngoài này cho tau để ổng lấy.
– Là sao?
– Đéo biết, đâu mày mở ra coi, chắc đồ ăn chớ gì.
– Dạ.

Tôi dựng xe ngồi xuống loay hoay mở hộp ra chưa sử dụng loại hộp này bao giờ nên cả hơi khó mở, dưới ngọn đèn đường ngoài cổng tuy không đủ sáng nhưng cũng dễ dàng nhận ra bên trong là một món súp vẫn còn nóng nghi ngút khỏi, mùi nấm, mùi thịt, mùi gia vị thơm lừng.
– Đù! Đồ ăn gì coi mậy. Đặt mua hả?
– Canh, mà em có mua gì đâu.
– Vậy đồ ăn đâu ra?
– Ai biết.
– Đ.M thôi gởi cho mày thì ăn đi cho nóng, ngồi nói hồi nguội ngắt bây giờ.
– Dạ dạ.

Tôi ngập ngừng ngồi xuống ghế, bên trong có cả một chiếc muỗng bằng sứ để ăn súp.
– Hổng ăn đi kiếm gì vậy mậy?
– Kiếm cái gì chia ra, làm miếng với em cho vui anh.
– Thôi khỏi khách sáo ông nội, chút tau có kèo nhậu rồi khỏi rủ.
– Dạ.

Tôi lắc đầu cười trừ rồi cắm cúi thưởng thức món ăn ngon lành của mình, không kể đến đây là món ăn ưa thích mà mùi vị cũng rất ngon, cứ như ai đó làm món ăn này theo khẩu vị riêng của tôi vậy. Làm sạch hộp súp trong vòng mười lăm phút, bụng no căng, mồ hôi đổ như tắm, vừa ngon vừa đã, tôi vui vẻ tu hết luôn ly trà đá anh Khải rót sẵn cho tôi.
– Quá đã!
– Hà hà nhìn mày ăn phát thèm. Rồi đưa hộp đây tau giữ, mai cha xe ôm qua tau đưa chả. Nghe nói cỡ này mày làm thêm bên thằng Kha hả?
– Dạ!
– Đù! Chịu khó cày dữ mậy. Tới giờ làm chưa?
– Dạ cũng tới, thôi vậy em chạy qua bển.
– Ờ đi đi.

Tôi vui vẻ chạy xe qua quán nhậu của ông Kha tiếp tục làm việc với tinh thần khá thoải mái vì được nạp năng lượng từ món canh súp, có điều cả buổi tôi cứ thắc mắc ai gửi món súp đó cho tôi, nghĩ đi nghĩ lại chẳng biết ai, thật kỳ lạ.

Cả một ngày dài trôi qua với lịch học, lịch làm việc dày đặc, nhưng tôi chỉ mong tới tối canh ông xe ôm qua lấy hộp để hỏi cho rõ ràng. Dặn đi dặn lại anh Khải khi ông xe ôm qua thì kêu tôi ra, đã đời cả buổi cuối cùng tan làm ra chỉ nhận được cái lắc đầu của ông anh bảo vệ.
– Ổng qua đổi cái hộp này với hộp hôm qua rồi dong mất tiêu, tau có kịp kêu may ra đâu.
– Trời sao anh không kiếm cách giữ ổng lại.
– Tau cũng hỏi tùm lum mà ổng cười cười đưa xong chạy mất tiêu thành ra tau hổng kêu mày làm gì.
– Rồi ổng đưa hộp khác nửa hả?
– Ờ! Chắc đồ ăn nửa, mày mở ra coi coi.
– Bắt đầu thấy tào lao rồi đó.
– Haha có đồ ăn thì ăn, thắc mắc chi mệt mày ơi. Chắc con nào nó mê mày đó mà.
– Rồi nay có nhậu không, làm miếng với em cho vui.
– Xử một mình đi mày, khỏi khách sáo.
– Không ăn thôi em ăn.

Tôi cũng chẳng thèm khách sáo với ông bảo vệ nửa, lại mở hộp ra, hôm nay là món ăn ưa thích khác của tôi, một chiếc đùi gà quay ngon lành bọc trong giấy bạc cùng với nước sốt, khoai tây, cà rốt, bông cải luộc.
– Đó thấy chưa, có cái đùi gà mày đòi chia với tau ra sao. Thôi từ mai có đồ ăn nửa khỏi mời, tau nhìn là biết con nào tôi làm đủ cho mình mày ăn, khỏi mời mọc mất công. Haha!

Ông bảo vệ cười khanh khách rót ly trà đá đưa tôi vỗ vỗ vai.
– Ăn cho khỏe có sức cày đêm mày.
– Dạ. Ăn thì ăn nhưng có gì mai anh canh giữ ông xe ôm lại em hỏi coi chứ đồ ăn sẵn đâu ra ăn hoài cũng ngai. Hai bửa rồi chứ ít gì.
– Rồi có gì mai tau hỏi cho.
– Thôi ăn nhanh còn đi làm mày.
– Dạ.

Tuy có nhiều suy nghĩ, nhiều thắc mắc nhưng đồ ăn ngon trước miệng là đầu óc tôi mờ hết đi, giờ cái đùi gà này có độc chắc tôi cũng thà ăn xong rồi ra sao thì ra chứ không rảnh nghĩ ngợi nhiều nửa. Nhưng nói gì thì nói, ngày mai chắc phải xin ông Kha cho làm khu vực gần cổng để canh ông xe ôm lại còn hỏi chuyện nửa, ủa mà quên tôi cũng giống quản lý, muốn làm đâu làm chứ xin làm gì cho mệt. Thế là cả buổi làm hôm tiếp theo tôi cứ loanh quanh ngoài gần khu vực cổng để ông anh bảo vệ kêu một cái là chạy ra liền. Lần này thì ông xe ôm không thể chạy đi đâu được vì ông Khải giúp tôi kéo dài thời gian bằng cách cất hộp đồ ăn tuốt phía trong. Tôi chạy ù ra nhảy ngay đầu xe cứ như sợ thấy tôi là ông xe ôm chạy mất vậy, hình như thấy mình làm hơi quá, tôi gãi gãi đầu đứng sang một bên.
– Dạ chú là người đem đồ ăn cho con phải không? Đồ ăn của ai gửi cho con vậy chú?
– Cậu là M đúng hôn?
– Dạ.
– À tui làm xe ôm, có cô kia thuê tui chuyển đồ qua cho cậu chớ tui đâu có biết gì đâu.
– Mà người đó ra sao, ở đâu, có nói gì nửa không chú?
– Cổ dặn cậu hỏi gì tui cũng không được trả lời hổng thôi cổ không thuê tui nửa. Thôi cậu nhận dùm đừng hỏi mất công, tui chạy xe ôm, có khách thuê thì làm chớ cũng không có hỏi nhiều, cậu thông cảm.
– Nhưng…
– Cậu thông cảm dùm, tui nói thiệt tui hổng có biết nhiều, có biết tui cũng đâu có nói được. Thôi tui đi.

Ông xe ôm nhất quyết không nói gì, chỉ gật đầu cười xã giao khi nhận lại chiếc hộp hôm qua từ tay ông bảo vệ rồi cho xe chạy thẳng bỏ lại sau lưng thằng tôi ngơ ngác, chưng hửng với bao thắc mắc trong đầu.
– Mày thấy chưa, hôm qua tau cũng hỏi quá trời mà ổng có thèm nói đâu. Thiệt vụ này làm tau nhức đầu quá, haha thôi mở ra ăn đi mày, suy nghĩ nhiều chi cho mệt.
– Em cũng nhức đầu lắm rồi đó, thiệt khó hiểu.

Ông anh bảo vệ cũng chỉ cười khà khà không nói gì nửa mà lấy thuốc ra châm hút. Còn phần tôi vừa mở hộp đồ ăn ra vừa cố sử dụng tất cả chất xám của mình để suy nghĩ xem ai đang bày đặt bày ra cái trò bí bí ẩn ẩn này. Tất nhiên khi nhận ra bên trong là món mỳ ý sốt thịt bò thơm phức thì bao nhiêu suy nghĩ bay đi đâu sạch trơn. Mọi sự tập trung là danh cho việc thưởng thức món ăn ngon lành, dù mục đích của người gửi đồ ăn là gì, người đó là ai thực ra cũng không còn quá cần thiết nửa vì bày ra việc này cũng tốn công tốn sức, thôi cứ thuận theo ý người ta, vừa được ăn vừa khiến người đó vui với việc họ đang làm… với lại chắc gì vụ này diễn ra hoài, vài ba bửa chứ ai đâu rảnh làm đồ ăn miễn phí cho tôi hoài.

Khi đã nghĩ thông suốt như vậy, tôi cũng không còn làm khó ông xe ôm vào hôm sau nửa mặc dù nếu muốn tôi có thể xin ông Kha nghỉ sớm để lén chạy theo ông xe ôm. Phần cũng không nghĩ theo dõi sẽ đem lại kết quả, lại mất thời gian nghỉ làm cho nên tôi cũng để yên không nói gì nửa. Vụ việc tuy diễn ra vào lúc tan ca, rốt cuộc cả cái quán ai ai cũng biết, suốt cả ngày tôi cứ nhận được những câu hỏi, lời bàn tán của nhân viên quán mà thực ra chính tôi cũng có biết nhiều hơn họ gì đâu ngoài mùi vị của mấy món ăn. Những ngày tiếp theo, tôi vẫn bận rộn với công việc, học hành, vẫn thiếu ngủ nhưng do đã quen cho nên không còn quá mệt mõi nửa, một phần chắc chắn do mấy món ăn khuya khiến sức khỏe tôi cũng tăng cao. Với số tiền hôm trước phát hiện sót trong túi quần, tôi vẫn ăn uống đầy đủ, có tiền uống caffe và chuyển nhượng luôn thùng mỳ gói cho mấy thằng bạn trong phòng.

Lại thêm một tuần nửa trôi qua, cái trò mỗi đêm đều gửi đồ ăn theo cách gọi “bày trò” của tôi vẫn diễn ra đều đặn, không hề có dấu hiệu dừng lại theo suy đoán của tôi. Không còn là vài ba ngày nửa mà kéo dài cả tuần liền, mỗi ngày đều là món ăn khác nhau, trùng hợp đều là món ăn tôi thích cũng như mùi vị rất vừa miệng, đặc biệt chưa bao giờ đồ ăn bị nguội cả. Có nhiều khi với cái đầu óc vô tâm của mình thì không nghĩ được gì ra hồn, cách tốt nhất là hỏi ai đó thông minh hơn tôi như chị chẳng hạn, nhưng không hiểu vì sao tôi lại sợ chị biết chuyện này, có lẽ trước khi xác định rõ mọi chuyện, tôi sẽ không nói với chị.

Nhắc đến chị thì cứ y như xuất hiện ngay lập tức. nói thì nói vậy chứ cũng đến chủ nhật chị mới qua gặp tôi. Không biết chị qua từ bao giờ nhưng tôi ngủ đến tận hơn mười hai giờ thức dậy đã nhìn thấy chị đang ngồi xếp quần áo của tôi.
– Ủa chị qua hồi nào sao không kêu nhóc dậy.
– Hihi nhóc còn muốn ngủ nửa hôn? Bộ chị làm nhóc thức hả?
– Đâu có, nhóc ngủ đủ giấc rồi tự dậy thôi. Sao qua không kêu nhóc dậy?
– Ai thèm kêu nhóc dậy làm gì chứ. Chị đói rồi, nhóc đưa chị đi ăn đi!
– Ờ rồi chờ nhóc chút, tắm cái đã. Mà chị xếp đồ nhóc chi mất công, coi chừng lộn đồ sạch với đồ dơ đó.
– Biết rồi biết rồi, cái nào cũng hôi như heo hết ha, đồ ở dơ! Người gì đồ đạc vứt lung tung, đồ dơ đồ sạch lộn hết trơn luôn.
– Nè nè qua chơi hay qua đây nói xấu người ta vậy hả?
– Cả hai. Mệt nhóc ghê đi tắm đi, chị đói bụng lắm rồi nè.
– Ờ thì từ từ để lấy đồ đã.

Tôi nhảy lại gần chị để tìm đồ mặc, chị liền đẩy tôi ra.
– Để chị lấy cho, nhóc lộn xộn quá à.
– Ơ người ta lấy đồ cũng la.
– Hihi mệt ghê, nhóc mặc bộ này đi, bộ này sạch nè.

Chị đưa cho tôi một cái quần jean có vẻ mới nhất của tôi với một cái áo thun màu trắng, nhìn lại chị cũng đang mặc áo thun màu trắng, lại bày trò cho giống màu áo đây mà. Tôi lắc đầu nhận bộ quần áo cũng một cái khăn, chưa kịp đi ra khỏi phòng đã nghe tiếng chị gọi lại.
– Chết rồi áo nhóc bị rách nè.
– Đâu đưa nhóc coi.

Tôi quay lại cầm cái áo lên xem xét, là cái áo trắng để đi học bị đứt chỉ.
– À bị đứt chỉ chứ không phải rách, áo đi học của nhóc mặc nhiều chắc tôi bị đứt.
Chị cũng đứng dậy cầm cái áo lên xoa xoa xem xét.
– Uhm hen chỉ mục đứt nè. Ủa áo nhóc mua ở đâu sao bị đứt chỉ rồi.
– Áo mẹ nhóc may, à nhớ rồi cái áo này may hồi học mười hai hay sao ấy.
– Trời áo từ lớp mười hai mà nhóc mặc tới giờ hả?
– Hehe thì có cái nào mặc cái đó, mẹ có may thêm 3 cái mới nè tại học cả tuần thành ra nhóc gom hết áo trắng theo mặc cho thoải mái khỏi phải giặt mỗi ngày.
– Xí! Đồ lười biếng!

Tôi cười trừ quay lưng đi vào trong wc, vừa đi vừa nói ngược lại.
– Chị xếp để vô balo cho nhóc đi, có dịp về quê cho mẹ may lại. Mà áo người ta tự nhiên nay đứt chỉ… à biết rồi, qua đây nảy giờ ngồi xé áo nhóc chứ gì.
– Hihi cái đồ điên, ai xe áo nhóc hồi nào chứ.
– Thôi ghét nhau nên xé áo chứ gì, biết mà, hiểu quá mà.
– Uýnh chết bây giờ, kiếm chuyện đổ thừa hả, đừng hòng nha nhóc con! Hihi!

Dòng nước mát lạnh cùng với nụ cười trên môi xua tan đi cơn buồn ngủ và cả mệt mõi sau cả một tuần dài làm bận rộn. Phía ngoài chị lại nói vọng vào:
– Nhóc ơi còn cái áo này cũng bị đứt chỉ nửa nè, cái quần này nửa…
– Ờ coi xé hết quần áo người ta đi.
– Hihi đồ con heo ai xé đâu chứ!
– …
– Nhóc ơi trước giờ áo đi học toàn mẹ nhóc may hả? Chị thấy mấy cái áo này giống nhau nè.
– Ừ! Từ nhỏ lớn đồ đi học toàn mẹ nhóc may không à, có cái giờ đi học trên này trường không bắt mặc quần tây nên nhóc mặc quần jean, mẹ chỉ may áo thôi.
– Nhóc ơi chị đem mấy cái áo này về may lại cho nhóc nghen.
– Hả biết may không đó, thôi để đó đi.
– Chị biết mà, yên tâm yên tâm.
– Chắc không đó?
– Siêu chắc luôn hihi.
– Ờ làm sao hư hết áo người ta đi.
– Vô duyên! Có hư thì … thì kệ nhóc chứ hihi cho khỏi mặc đồ đi học luôn, đồ con heo!

Tôi cười khì trong tiếng nước chảy khắp người, chị bên ngoài vẫn vui vẻ nói chuyện với tôi, có thể nhận ra sự hào hứng trong giọng của chị, dường như việc gặp tôi khiến chị rất vui thì phải. Điều này càng làm tôi thấy hơi có lỗi với chị, cả tuần bỏ bê chị một mình, chỉ nhắn tin gọi điện có lẽ là không đủ, nhất định sau việc lần này tôi sẽ thường xuyên qua chơi với chị nhiều hơn. Nghĩ vậy tôi liền tắm rửa thay đồ thật nhanh để tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi còn lại trong ngày để đi chơi với chị.
– Xong… giờ xin hỏi nữ hoàng muốn đi đâu trước tiên?
– Hihi ta muốn đi ăn ốc.
– Hả lại ăn ốc, giữa trưa mà ăn ốc gì trời.
– Chị thích! Đi thôi!

Chị vui vẻ kéo tay tôi chạy nhanh xuống nhà, không biết bà chủ nhà đi đâu mất tiêu nên khỏi phải thưa gửi mất công bà lại có thêm cơ hội trêu tôi với chị. Hai đứa dắt nhau đi ăn ốc, ăn kem, ăn trái cây, bánh tráng trộn… hôm nay vì chị để yên tôi ngủ đến trưa nên ăn uống, dạo vài vòng Sài Gòn rồi tôi đưa chị về nhà chứ không đi xem phim hay chơi ở nơi khác.

Tạm biệt chị, tôi lại lao vào một guồng quay bận rộn của một tuần dài sắp đến. Buổi tối, nhỏ Ly lại ghé qua chơi, ngồi nói chuyện linh tinh chứ cũng không có gì đặc biệt. Thi thoảng bạn bè, chị Thủy cũng có ghé qua uống nước chơi, tuy nhiên vụ việc được ai đó gửi đồ ăn mỗi đêm khiến tôi hoàn toàn dành mọi sự quan tâm, quên hết mọi việc khác diễn ra hằng ngày. Suốt tuần này cũng vậy, mỗi đêm ông xe ôm vẫn đều đều mang đồ ăn qua đúng giờ tôi tan ca làm. Sang đến tuần liên tục thứ hai này, dường như việc này trở nên quen thuộc đối với tôi và cả mọi người trong quán nửa. Không còn ai hỏi hay bàn tán về việc này, cả tôi cũng không còn thắc mắc quá nhiều mặc dù danh tính, mục đích của chủ nhân mấy món ăn này vẫn hoàn toàn bí ẩn đối với tôi.

Cuối tuần thứ ba bận rộn của mình, tôi vẫn nhận được món ăn khuya ngon lành, rõ ràng những món ăn này không còn là “bày trò” nhất thời nửa mà diễn ra hằng ngày, đều đặn suốt nửa tháng và chưa hề có dấu hiệu ngừng lại. Tuy nhiên hôm nay là thứ bảy, tôi được phải nghỉ một ca làm ở quán caffe để lên công ty phụ chuẩn bị cho một event sắp diễn ra, vậy mà món ăn lại được mang thẳng về nhà tôi.

Càng ngày càng thấy việc này chẳng khác nào một sự quan tâm mà người ta chỉ có thể tìm thấy trong nhưng bộ phim tình cảm hay tiểu thuyết ngôn tình nào đó. Nhưng càng thắc mắc tôi lại càng không cố tìm ra người đó là ai, không phải tôi không tò mò, không phải tôi không thể tìm ra cách… chỉ là tôi ngại phải đối xử như thế nào với sự quan tâm này, hoặc có thể tôi sợ nếu người đó không phải người tôi nghĩ đến thì chính tôi sẽ dùng sự vô tâm của mình để dừng sự chăm sóc này lại.

Hôm nay là chủ nhật, tôi không hề có ý định ngủ bù, có lẽ chị sẽ lại qua chơi và tôi không muốn chị phải lặng lẽ ngồi chờ trong khi tôi mãi mê say giấc. Mệt thì có mệt, buồn ngủ thì có buồn ngủ nhưng tôi vẫn dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt cho thật tỉnh táo chạy xuống quán caffe cóc đầu hẻm ngồi chờ chị qua. Khoảng 7h rưỡi chiếc ôtô màu trắng quen thuộc của chị dừng lại cách nhà tôi vài mét, bước xuống xe là dáng người xinh đẹp quen thuộc, chị càng cuốn hút người nhìn hơn bởi chiếc quần ngắn vừa đủ khoe đôi chân dài chứ không ngắn cũn cỡn. Tôi đoán hôm nay chú ba đưa chị qua chứ không phải đi taxi nửa. Vừa thấy chị, tôi liền vẫy vẫy tay kêu lớn.
– Chị! Nhóc ở đây nè! Chị Phương! Nhóc ngồi đây nè!
Chị ngơ ngác nhìn đi về phía tôi.
– Ủa sao nhóc ngồi đây?
– Ngồi chờ chị sẵn uống ly caffe cho tỉnh.
Chị mím môi xụ mặt xuống ra vẻ không vui.
– Đồ ngốc này ai cần nhóc dậy sớm chứ. Sao nhóc hổng ngủ bù đi.
– Hehe thôi ai để chị ngồi chờ hoài được.
– Ai nói với nhóc chị qua sớm chứ, ai nói chị chờ nhóc chứ.
– Thì không phải chị qua sớm đây sao, nhóc mà ngủ không phải chị sẽ ngồi chờ nhóc dậy đây sao?
– Nhưng… nhưng chị hổng muốn vì chị mà nhóc không được ngủ bù. Biết vậy chị sẽ hông qua sớm đâu.
– Chị không qua sớm thì nhóc cũng đã dậy rồi.
– Nhưng… chị chỉ muốn…

Chị chu miệng nói lầm bầm gì đó ngồi phịch xuống ghế ra vẻ hơi hất vọng, chắc tình bày trò gì mờ ám không cho tôi biết đây mà.
– Nhóc biết chị sẽ qua sớm, nhóc cũng muốn dậy sớm để đi chơi được nhiều hơn với chị. Tại nhóc cũng mê chơi như chị mà haha.
– Hứ! Đồ con heo, ai mê chơi hồi nào chứ, chị hổng có mê chơi nha.
– Không mê chơi mà qua sớm, tui rành mấy người quá, khỏi chối vô ích.
– Hihi uýnh phù mỏ giờ, kiếm chuyện nói xấu chị hả, đáng ghét!

Chị nhéo tôi một cái rồi đứng dậy đi nhanh về phía nhà, tôi mĩm cười nhìn theo. “Chị khờ… thực sự nhóc không muốn chị phải chờ mà”. Tính tiền vội ly caffe tôi cũng chạy ào về nhà, lên đến phòng tôi đã thấy chị đang ngồi xếp xếp lại đồ đạc của tôi.
– Thôi mình đi kiếm gì ăn sáng rồi đi chơi, chị để đó đi.
– Ăn ở gì bừa bộn, nhìn ngứa mắt gì đâu đó.
– Hehe. Đi đi chị, nhóc đói quá trời rồi nè.
– Mệt nhóc ghê, ai cần nhóc dậy sớm chứ. Lại đây!
– Gì nửa?

Chị kéo tay tôi lại gần tự tay cởi nút áo của tôi ra tỉnh bơ khiến tôi ngẫn người chẳng kịp phản ứng.
– Chị sửa áo cho nhóc rồi nè, nhóc mặc thử chị coi.
– Ghê vậy, biết sửa áo thiệt luôn.
– Hihi chị mà, đừng coi thường chị nha!

Chị lấy trong túi ra hai chiếc áo sơ mi trắng bị đứt chỉ hôm trước ra rồi vui vẻ giúp tôi mặc vào, tự tay chị cài nút áo, tự chị xoay xoay người tôi để kiểm tra đường chỉ.
– Uhm! Vừa rồi đó, cỡ này nhóc ốm hơn, phải bóp lại mặc mới đẹp.
– …

Chị nghiêm mặt, miệng thì thầm nho nhỏ tôi không nghe rõ lắm.
– Người gì đâu áo may lâu rồi mà phải bóp lại mới vừa.
– …

Chị lại cởi áo tôi ra rồi mặc chiếc áo khác cho tôi, lại xoay xoay xem xét thật kỹ rồi mới chịu cho tôi cởi ra.
– Nhóc mặc áo lại đi, chị phải xem xét một số thứ nửa mới đi được.
– Không đói hả, xem xét gì nửa không biết.
– Kệ chị đi.

Tôi đành ngồi sang một bên cho chị xem xét đống quần áo của tôi, chắc lại kiểm tra xem còn cái nào rách để đem đi sửa đây mà, làm như lúc nào cũng có đồ rách không bằng. Kệ mặc cho chị làm gì làm, miễn chị muốn là được, trong lúc đó tôi giở hai cái áo chị sửa ra xem xét. Tuy không biết may vá nhưng mẹ có nghề may nên tôi cũng nhận ra hầu hết đường chỉ may đều trắng tinh so với màu của những đường chỉ cũ, dường như chị đã phải tháo toàn bộ áo ra để may lại. Trong tưởng tượng của tôi rằng dù có sửa được áo thì chắc cũng chỉ là vài đường may lại một cách vụng về để tôi có cơ hội trêu chị, không nghĩ rằng chị như vậy mà biết cả may vá. Một đứa suy nghĩ, một đứa xem xét đã đời mới hài lòng kéo nhau đi chơi. Đang dát xe ra khỏi nhà chị vội tháo giày ra chạy ngược trở lên trên phòng.
– Nhóc dẫn xe ra trước đi, chờ chị chút.
– Gì nửa đó?
– Quên đồ!
– Có chút xíu vậy cũng quên.

Tôi lắc đầu cười cười dẫn xe ra ngoài, tranh thủ lúc chị lấy đồ tôi lau vội bụi trên xe. Chắc rớt đồ nên tôi lau gần như trọn chiếc xe chị mới xuống.
– Kiếm được đồ không lâu vậy?
– Được rồi.
– Giờ đi đâu đây?
– Mình đi ăn gà rán đi nhóc.
– Rồi gà rán thẳng tiến.

Tôi cho xe chạy lên tuốt tiệm KFC ở quận 5 ăn, định bụng xong sẽ đi lòng vòng cho chị ăn kem, ăn vặt, xem phim… Vẫn như bao lần ăn gà rán, hai đứa giành nhau, cãi nhau như trẻ con cả tiếng mới chịu rời đi.
– No chưa, giờ muốn đi đâu hay ăn gì nửa không?
– Về nhà chị đi nhóc.
– Hả? Về nhà chi? Không đi chơi hay ăn gì nửa hả?
– Về rồi đi sau.
– Nhưng đang ở gần rạp chiếu phim nè, đi coi phim đi.
– Hihi thôi về nhà chị đi, có cái này hay lắm.
– Ờ ờ vậy thì về.

Hơi khó hiểu nhưng tôi cũng vui vẻ chở chị về nhà. Hôm nay bé Xíu mở cổng thay vì chú ba như thường.
– Chú ba đâu Xíu?
– Dạ ba em chở má đi siêu thị. Lâu quá hổng gặp cậu M đó nha.
– Ờ dạo này hơi bận.
– Cậu M bận gì hổng tới bỏ cô Phương cả tuần luôn vậy?
– Xíu!

Chị chen vào bịt miệng Xíu lại, tôi gãi gãi đầu, câu nói của bé Xiu hình như mang ý trách tôi hơn là câu hỏi. Dựng xe vào gara xong chị kéo tay tôi chạy thẳng lên phòng. Vẫn căn phòng quen thuộc với tông màu trắng chủ đạo, mùi lavender nhè nhẹ khiến tôi cảm giác như đang trở về nhà, bình yên, thoải mái sau những chuỗi ngày bận rộn. Chị chạy ù thả người lên giường vùi mình vào đống mền gối êm ái.
– Mệt quá đi…hihi chị muốn ngủ.
– Ơ! Đừng nói đòi về nhà để ngủ nha.
– Chứ sao hihi. Hổng lẻ ngủ ngoài đường.
– Tự nhiên ngủ gì giờ này, rồi không đi ăn đi chơi gì nửa hả?
– Hôm nay hổng đi chơi nửa, chị muốn ngủ thôi hihi.

Tôi chưng hửng, cứ tưởng đòi về nhà có việc gì cần thiết lắm, ai ngờ về nhà đòi ngủ, hết biết nói gì với cái người nắng mưa thất thường này. Tôi lắc đầu mở tủ lạnh rót một ly nước cam ép rồi đi thẳng lại ban công nhìn xuống bên ngoài vườn. Dù sao được trở về căn phòng này, đứng đây nhìn ngắm khu vườn nhà chị, được hít thở cái không khí nhè nhẹ hương lavender… vẫn thích hơn những khói bụi phía bên ngoài. Chợt tôi nhìn sang một phía góc phòng, chiếc máy may còn mới đã ở đó từ bao giờ, không lẽ chỉ vì hai cái áo bị đứt chỉ mà chị phải mua hẳn một cái máy may để sửa, thực sự quá nhiều cho hai cái áo cũ. Vừa định quay lại nói chuyện thì chị đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, tay cầm một dây thước đo.
– Nhóc con đang nghĩ gì vậy hả? Đâu đứng thẳng lại chị đo coi.
– Đo gì nửa?
– Hihi kệ chị, nhóc chỉ việc đứng thẳng thôi đó.

Tôi im lặng, mắt nhìn ra phía ngoài cửa kính trong khi chị chăm chú lấy từng số đo của tôi, không định nói gì nửa, không nghĩ ra nói gì, càng không nghĩ đến chị sẽ làm gì với những số đo của mình, tôi chỉ việc mĩm cười thưởng thức món cam ép ngon lành.
– Xong rồi, người gì số đo xấu ơi là xấu luôn.
– Chứ số sao mới đẹp.
– Hihi số đo như chị mới đẹp nè. Mệt nhóc đừng đứng đây nửa, đi ngủ thôi, nhanh nhanh lên.
– Thì chị ngủ đi, kéo nhóc theo làm gì.
– Hihi điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!

Chị kéo tay tôi lại giường rồi đẩy tôi nằm xuống, sau đó chị nằm kế bên, tay chỉ chỉ vào trán tôi.
– Nhóc con ngủ ngoan, hổng được thức đi lung tung nửa biết chưa, đây là lệnh!
– Uhm!

Tôi gật đầu mĩm cười, giờ thì tôi biết vì sao chị đòi về nhà rồi, không phải chị buồn ngủ đâu, chỉ là chị buồn ngủ dùm tôi. Thở phì một cái, tôi nghiêng người vùi đầu vào đống mền bông mềm mại của chị nhắm mắt vỗ mình vào giấc ngủ, bên cạnh chị nhẹ nhàng ôm lấy bắp tay tôi, hơi thở chị nhè nhẹ, giọng chị la la hát khẽ như muốn ru tôi ngủ nhanh hơn. Mọi lo toan, công việc học hành tan biến đi nhường chỗ cho một giấc ngủ ngày ngon lành hơn cả những giấc ngủ bình thường khác. Ở bên chị đôi khi cũng không xác định được tôi là trẻ con hay người lớn so với chị, dù sao cảm giác luôn bình yên, cảm giác như trở về nhà.

Lần này tôi là người thức giấc trước, chị vẫn ngủ say ngon lành. Tôi đứng dậy duỗi tay duỗi người cho đỡ mõi, sau một giấc ngủ ngon, tinh thần càng thoải mái hơn. Vệ sinh cá nhân xong tôi mở tủ lạnh chọn món nước ép nho rồi xuống sân đi dạo. Giờ này là giờ mọi người nghỉ trưa, chú ba đang ngồi ngủ trên ghế xếp bằng gỗ trước hiên nhà. Trời Sài Gòn buổi xế trưa nóng nôn nao, tuy nhiên sân nhà chị nhiều cây cối, không khí mát diu hơn. Tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ quen thuộc dưới gốc cây, những cuộn giấy nằm lăn lóc khắp bàn,có cả bút, thước, bút vẽ nửa. Cầm một mảnh giấy to lên, tôi nhận ra những thứ này là của chị, nét vẽ không lầm vào đâu được.

Trước mắt hiện lên khung cảnh của một ngôi nhà nhỏ màu trắng, xung quanh là hoa, là cây, là ghế gỗ, là chiếc bàn nhỏ với những ly tách bé xíu phía trên và quan trọng một người nam đang ngồi ngả người trên bậc thang trước nhà, một cô gái mặc váy trắng, đội nón trắng đang đứng như muốn hứng những chiếc lá bay bay. Đã lâu không nhắc đến sở thích vẽ của chị, cứ tưởng đó chỉ là sở thích tùy hứng của chị, nhưng nét vẻ nghệch ngoạc ngày nào đã trở thành cả một bức tranh thực sự, tôi cứ như đi lạc vào một thế giới riêng của chị, nhẹ nhàng bình yên. Đặt bức tranh xuống vị trí cũ, tôi tò mò mở một cuộn giấy khác ra, lần này cũng là một bức vẽ bằng mực in, những chi tiết hình khối lạ mắt, những ký hiệu, cả những số liệu… Suy nghĩ một hồi tôi nhận ra đây là một bảng thiết kế chứ không phải tranh vẽ như tôi tưởng, chữ trên bảng vẽ toàn bằng tiếng anh, tất nhiên tôi không thể hiểu được.
– Uidaaaaaaaaaaaaaaa…đau đau…

Đang say sưa nghiên cứu, tôi nhận ngay một cú nhéo đau điếng vào hông, mùi hương con gái quen thuộc từ phía sau lưng phả vào mũi, không cần nhìn cũng biết là ai.
– Cái tên đáng ghét này, dám bỏ chị trên phòng một mình xuống đây nghịch đồ của chị hả?
– Này nghịch hồi nào, ai kêu quăng lung tung chi.
– Chị chưa xong việc chị chưa dọn được chứ bộ. Hứ cái đồ tò mò, ai cho nhóc mở ra xem chứ. Đáng ghét đáng ghét!!!
– Phải tò mò thôi, ai kêu chị tối ngày bí bí ẩn ẩn chi.
– Hứ! Trả đây, hổng cho nhóc xem nửa.
– Ậy từ từ để nghiên cứu chút coi.
– Hihi hông cho mà, rách của chị bây giờ.
– Thì chị đừng có giật, rách thiệt bây giờ.

Chị chu chu miệng bất lực ngồi xuống bên cạnh, dù sao tôi cũng đã thấy tất cả, tự chị biết có giật lại cũng không giấu được tôi nửa.
– Cái tranh này thì tạm được, còn mấy bức vẽ thiết kế này là gì vậy, nói nghe coi.
– Bảng thiết kế sân vườn của người ta chứ gì.
– Là sao không hiểu lắm nói rõ nghe đi.
– Là bảng thiết kế sân vườn của khách hàng, chị đang làm nó được chưa. Hỏi hỏi hoài.
– Ơ…đừng nói một mình chị thiết kế ra cái này à.
– Chứ ai nửa, xí xem thường chị hả?
– Không phải, nhưng mà cũng khó tin lắm.
– Đáng ghét, làm như người ta tệ lắm vậy. Nè nè đây là công việc của chị đó biết chưa đồ heo.
– Là chị làm thiết kế sân vườn thiệt à?
– Uhm.
– Vậy mà biết lâu nay chẳng thấy nói gì, ra là chị làm việc này.
– Hihi nhóc biết làm gì chứ, đây là công việc của gia đình chị mà.
– Nhà chị làm thiết kế cái này không hả?
– Hông. Gia đình chị làm ngành xây dựng, từ thiết kế tới hoàn thiện luôn. Hihi tại chị thích làm sân vườn nên chỉ học phần này thôi.
– Rồi sao lâu nay có thấy chị làm đâu, nay mới thấy làm.
– Tại Phong hổng cho chị nhận việc làm, hắn với nhà chị hổng cho chị làm việc trong thời gian chị ở Việt Nam.
– Sao vậy?
– Đó là bí mật.
– Hay nửa, lại bí mật, vậy sao giờ đem ra làm đây.
– Chị lén nhận của bạn chị đó, tại ở nhà một mình buồn quá nên chị mới làm giết thời gian.

Tôi im lặng nhìn chị, việc chị làm đó là việc của gia đình chị, không cho chị làm cũng là việc của gia đình chị, điều khiến tôi im lặng không còn hỏi chị nửa là vì chị nói ở nhà một mình buồn. Tôi vẫn luôn nói sẽ không để chị buồn, vậy mà tôi vẫn luôn để chị phải buồn. Dù sao cũng lỡ bày ra chuyện mua sợi dây chuyền rồi, ráng hết tuần xong xuôi, sẽ rủ chị đi chơi đâu đó, rồi từ nay về sau sẽ dành nhiều thời gian hơn với chị, không ham mê công việc kiếm tiền một cách quá đà như thế này nửa, mặt khác tôi cũng lo làm mà bỏ bê việc học nhiều quá, vì chị cũng được, vì học cũng được, không ôm quá nhiều việc nửa.
– Chị nè!
– Sao nhóc?
– Anh Phong không cho làm thì đừng làm nửa. Hết tuần sau nhóc sẽ rảnh, mình đi chơi đâu đó nha.
– Thật không nhóc?
– Thật mà. Đi đâu đó xa xa thành phố cũng được. Sao chịu không?
– Hihihi chịu mà chịu mà.
– Vậy nên coi nghe lời anh Phong đừng làm nửa, nhóc có ông anh cũng làm thiết kế nhóc biết làm cái này nhiều khi không ăn không ngủ tập trung mà làm cho xong. Như vậy hại sức khỏe lắm, thôi chuyển cho người khác trong gia đình làm đi. Nghe lời anh Phong nhé, nếu không tính tới anh Phong thì nghe lời nhóc, không làm nửa được không?
– Chị biết rồi, nhưng chị làm sắp xong rồi.
– Nhưng…
– Chị sắp làm xong rồi thiệt mà. Nè nhóc coi đi, chị hoàn thành gần xong bản vẽ rồi, còn chỉnh sửa chút xíu xíu à. Nhóc cho chị làm hết nha, nha nhóc?

Chị vừa chu chu miệng thuyết phục tôi, vừa vạch bản vẽ ra chỉ chỉ cho tôi xem, tất nhiên tôi có biết bản vẽ nào hoàn thiện, hay chưa hoàn thiện đâu. Cũng giả bộ gật gù xem xét.
– Uhm cũng được, nhưng xong rồi không được lén nhận việc khác nha.
– Chị biết rồi. Hihi nhóc nhóc mình sẽ đi Đà Lạt nha nhóc.
– Lại Đà Lạt hả?
– Uhm…chị thích ở đó mà, được hông nhóc?
– Rồi chị thích là được.
– Hihi!

Chị ngả đầu lên vai tôi hát khe khẽ như trẻ con, rõ ràng là chị vui, chị vui tất nhiên tôi cũng vui. Còn về việc anh Phong không cho chị làm việc trong lúc ở Việt Nam, tôi sẽ hỏi anh sau, tuy chưa biết lý do nhưng tôi hiểu anh Phong luôn làm những điều tốt nhất dành cho chị, anh không cho làm thì tôi cũng sẽ không để chị lén anh làm việc. Tôi nhẹ nhàng cùng chị mở bức tranh ra xem, lần này có chủ nhân bên cạnh thuyết minh, bức vẽ càng sống động hơn nhiều lần.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Câu chuyện đời tôi
Câu chuyện đời tôi – Ngoại truyện
Thông tin truyện
Tên truyện Câu chuyện đời tôi
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 06/09/2017 12:36 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hoàng Dược
Chỉ một cú đẩy hông nhẹ thì cặc lão đã chui tọt vào trong vài phân, Ngọc ngửa cổ nấc lên thành tiếng đứt quãng, cố rướn người lên như muốn đẩy cu ông ra nhưng vô nghĩa khi lúc này 2 tay lão đang giữ chặt phần eo khiến sự vùng vẫy của Ngọc giờ chỉ như có lệ, âm đạo Ngọc quá khít...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex hiếp dâm
Uống nhầm thuốc
Dũng vừa mở cửa vào nhà đã nghe thấy tiếng rên rỉ của ông Quân, đảo mắt qua ghế sofa nó nhìn thấy ngay cái đầu của ông Quân, thêm tiếng nhóp nhép, Dũng chắc chắn rằng Kim Phượng và ông Quân đang làm tình. Nội tâm hơi chút khó chịu, Dũng chào qua một tiếng liền đi thẳng lên phòng. Dũng vừa...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Sextoy Thuốc kích dục Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện liếm đít Truyện liếm lồn
Cô gái đi xe đạp điện
Những ngày sau đó là những ngày trải đầy mưa xuân. Mưa lâm thâm nho nhỏ nhưng dai dẳng. Nó một mình, hàng ngày lên núi như một thằng điên, hết chạy sang bên này rồi lại sang bên kia nhặt từng hòn đá, dọn từng tí cây cỏ một. Suốt một tuần liền, đôi bàn tay của nó chai xước, đau xót. Máu ri...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba