“Quên ngay chuyện ngày hôm nay nếu tôi nghe được bắt kỳ đầu thì tôi sẽ làm mọi cách tống em vào tù”
Thở phì phò nhìn cơ thể cô ta bầm tím vài chỗ tôi thấy hơi áy náy nhưng cũng chẳng quan tâm lời đe dọa.
Nếu cô ta làm thật thì chẳng thèm nói với tôi câu đó rồi. Chúng tôi thừa hiểu nhau, ở vị thế 2 gia đình việc này đồn ra mất nhiều hơn là được. Giải pháp tốt nhất là tôi kết hôn với cô ta làm quan hệ 2 bên sẽ lên tầm cao mới. Nhưng mà quên đi cả 2 sẽ chẳng ai đồng ý. Tôi còn quá trẻ còn cả rừng hoa ngu gì chấp nhận dừng ở đây.
Còn Thu Phương, hừ có thể hiện tại được nuông chiều vậy nhưng dám chắc tới tuổi kết hôn ả ta sẽ phải chấp chập kết hôn với 1 gia đình nào đó môn đăng hộ đối có tình yêu hay không tôi không rõ nhưng tất nhiên không thể nào là tôi.
Ngày hôm nay xem như một chút trừng phạt cho ả ta sau mấy năm liên tục làm khó tôi và Như Quỳnh cạnh nhau đi.
Rồi ngày thi Đại Học cũng tới, năm đó trường chúng tôi thi vào có thêm điểm thi tại thành Vinh. Địa điểm này cách xa trung tâm thành phố nên tôi và Như Quỳnh chọn một nhà dân sát trường để ở tạm mấy ngày. Cô chú cực kỳ nhiệt tình, dân quanh vùng đó vốn đã quen hằng năm tới dịp này sẽ ra đón các sĩ tử vào tá túc nên dù có nài nì thế nào cũng không chịu lấy tiền. Đã thế còn dậy sớm nấu xôi đỗ cầu may mắn cho chúng tôi nữa. Thật tiếc sĩ tử này mê gái hic.
Đợt thi đó tôi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một vệ sĩ chính hiệu. Từ chuẩn bị đồ dùng sử dụng trong lúc thi, đưa đón đúng giờ, tìm số báo danh số phòng những việc nhỏ hết sức nhưng được làm chút gì đó cho Như Quỳnh làm tôi vui lạ. Như Quỳnh mới đầu hơi ái ngại nhưng dần nàng cũng quen với điều đó, chỉ nhắc nhở tôi ráng thi thật tốt.
Đêm đến 2 chúng tôi tranh thủ vào Trung Tâm thành phố dạo chơi. Hòa mình vào bao bạn bè lứa tuổi thay vì bar này tụ điểm nọ. Tôi dẫn Như Quỳnh đi công viên Trung Tâm chơi xe đụng rồi ghé ra quảng trường lớn cùng ngắm cảnh.
Thành Vinh có lẽ đẹp nhất về đêm, cũng chính là lúc ôm em thật chặt băng qua mọi nẻo phố cổ ta từng đến.
Rồi sao bao ngày đợi chờ cũng tới thời điểm nhận điểm chuẩn của các trường Đại Học.
Ngành học 2 đứa chúng tôi thi vào năm đó điểm chuẩn vào trường là 28 điểm, Như Quỳnh với số điểm 29. 5 xuất sắc đậu vào còn tôi môn tiếng Anh kéo xuống chỉ đạt 19. 5 Điểm. So mặt bằng chung những năm đó cũng vào đa số trường nhưng không đủ để giúp tôi tiếp tục những ngày tháng bên em ấy.
Trúc Quỳnh cũng chọn 1 trường ở Hà Nội em ấy đậu vào sân khấu điện ảnh. Cũng phải thôi với ngoại hình sáng và nhiều tài lẻ có lẽ đó cũng phù hợp với nàng.
Rồi những ngày tháng sau, Bạn bè cùng lớp tui lên thành phố lớn nhập học cả. Cô bạn thân và Bạch Nguyệt Quang ra Bắc, mấy thằng trong nhóm vào Nam… Đứa gần nhất cũng học ở thành Vinh…
Còn mỗi mình tui với hành trình ôn thi lại…
Ban đầu địa điểm tui chọn là Sài Gòn, Vì còn đầu năm nên tui cũng chẳng học vội vàng…
Sáng tập Gym, trưa chiều đi học thêm anh văn…
Thành phố lớn ngày đó với tôi lạ lẫm lắm…
Tui ở 1 căn nhà của người quen ở Thủ Đức…
Tp Thủ Đức những năm 2008 – 2009 còn khá vắng. Chỗ khu tôi ở còn có những nơi vắng vẻ mà ban đêm ghé qua có ếch nhái kêu vang không khác gì ở quê tôi…
Rồi cơ duyên trong một buổi nói chuyện với ông chú làm bên mảng BĐS những năm sau tôi mang một số tiền dư giả mua một số lô đất khá lớn xung quanh vứt ở đấy.
Vốn dĩ từ sâu thẳm tính cách của tôi nó không có quá nhiều ham muốn như người khác. Đa phần tất cả chúng ta đặt cho mình mục tiêu A, cố gắng và khi đạt được A lại mong muốn B, C rồi tới tận Z luôn có những ham muốn lớn hơn trỗi dậy trong bản thân. Còn tôi thì chỉ cố gắng cho một mục tiêu ẩn cư thật sớm, từng nghĩ rằng sau này có khi mình không kết hôn kiếm một nơi nào đấy nơi thâm sơn cùng cốc tu tập.
Nhưng rồi duyên số không biết trước được điều gì. Năm 30 tôi kết hôn, nửa kia của tôi tròn 18 ưa nhìn sôi nổi nàng ưa thích chơi đàn và nấu ăn. Ngay từ lần đầu gặp mặt em ấy tôi đã biết đời này không thể sống thiếu em.
Nàng ấy tên H. Quỳnh, cái tên gắn liền xuyên suốt với cả cuộc đời tôi. Có lúc tôi thầm nghĩ phải chăng kiếp trước tôi và người con gái nào đó mang cái tên đó từng có mối tình đậm sâu nên kiếp này nối lại tiền duyên.
Nhớ như in ngày đầu tiên tôi quyết định tán tỉnh vợ tôi, khi tới nhà chơi thậm chí cô ấy còn tránh mặt không thèm ra tiếp chuyện. Em ấy bảo người nhà ra báo tôi rằng em không có ở nhà.
Trải qua bao nỗ lực và có lẽ là duyên số đã chấm cho chúng tôi về cạnh nhau. Sau 3 tháng tôi và em ấy kết hôn.
Cuộc sống của 2 chúng tôi chính thức thay đổi từ ngày nàng mang thai một thiên thần nhỏ.
Tôi bàn bạc với vợ bán hết số bất động sản mấy năm qua tôi có dự tính cho chuyện nghỉ hưu sớm.
Mọi thứ không được quá suôn sẻ khi gặp phải Covid vậy nên kế hoạch chậm tiến độ vài năm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Câu chuyện tình yêu |
Tác giả | Đặng Gia Tam Thiếu |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/11/2024 05:55 (GMT+7) |