Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cha con ông bảo vệ » Phần 39

Cha con ông bảo vệ - Tác giả 69deluxe

Phần 39

Nhìn Ngọc Lan và Tuyết Nga rên rỉ sung sướng trong vòng tay ba đứa học trò làm thằng Thiên thật sự khó chịu muốn chết. Dù biết là bị bắt buộc, nhưng cũng phải tỏ ra miễn cưỡng một chút chứ… Đằng này… Muốn bức tử ông sao? Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại… Thằng Thiên chuyển ánh mắt mình sang nhân vật chính giữa phòng. Chợt nó phát hiện ông Phương lén liếc về phía góc phòng, dù chỉ thoáng qua, nhưng làm nó chú ý nhìn theo.

Nơi đó có một gã sát thủ dáng người gầy ốm, mặt đeo khẩu trang như bao gã khác… Từ giây phút đầu tiên đến giờ, gã vẫn luôn đứng đó không thực hiện bất cứ nhiệm vụ gì… thằng Thiên chợt nhíu mày suy nghĩ đến một chuyện mà từ giây phút đầu tiên nó đã bỏ qua… Tại sao những gã này phải che mặt, trong khi chỉ có ông Phương là không? Chúng là người của nước thù địch, dù có thấy mặt thì cảnh sát cũng không chắc tìm ra được thông tin gì? Hay… đôi mắt thằng Thiên chợt loé sáng… Chúng che mặt không phải vì sợ tiết lộ thân phận của mình, mà đang che giấu cho một người khác…

Nó lén quan sát gã sát thủ đứng trong góc phòng… Hắn khá đặc biệt. Vóc dáng không chỉ thấp hơn đồng bạn nửa cái đầu mà định lực dường như cũng kém hơn. Hắn đang nhìn chăm chăm về phía Ngọc Lan và Tuyết Nga, thân hình run run như kềm nén. Thằng Thiên nhíu mày suy nghĩ. Dáng người của kẻ này thật quen, dường như nó đã gặp ở đâu đó… Nó chợt nhìn lên so sánh với ông Phương.

Dáng người thon thả thư sinh với bờ vai thật vuông vắn… Không lẽ kẻ đó là… thằng Hùng? Thằng Thiên chợt rùng mình nghĩ đến một âm mưu thật ghê gớm… Mọi hành động bệnh hoạn điên cuồng của ông Phương chỉ là một chiêu trò đánh lạc hướng chú ý của mọi người. Ai cũng nghĩ giờ đây không còn lối thoát, thông số cuối cùng dù có thể giải mã cũng chẳng còn chút giá trị gì đối với ông ta.

Và chuyện bại hoại mà ông ta yêu cầu Ngọc Lan làm, bề ngoài là để giải khuây, nhưng đây có lẽ là cách duy nhất hiện giờ để thông số bí mật hiện lên. Song song với chuyện đó, ông Phương đã âm thầm bày ra một lối thoát khác, tuy không phải cho bản thân mình, nhưng bảo đảm đồ án vẫn được đem ra khỏi tòa nhà một cách bí mật. Tất cả đều dựa vào thằng Hùng… Nó sẽ mang theo bí mật đồ án, thong thả bước ra khỏi tòa nhà với thân phận một đứa học sinh trường Xuân Mai vừa thoát khỏi vòng nguy hiểm.

Thằng Thiên mím môi ưỡn hạ thể lên trước, dương vật nó cọ cọ vào khe mông mềm mại của Phương Trinh. Con bé đỏ mặt, bàn tay lén đưa ra sau tóm chặt lấy dương vật nó.

– Ai da… nhẹ tay… bên trái… – Thằng Thiên rít lên thật khẽ.

Phương Trinh giật mình nhưng vẫn bình tĩnh, giả vờ vuốt mái tóc quay sang nhìn lén gã sát thủ trong góc phòng.

– Thằng Hùng…

Một cái tên thốt lên thật nhỏ từ miệng thằng Thiên, lại như một tiếng nổ lớn trong tai Phương Trinh. Cơ thể con bé run lên nhè nhẹ, hai hàng lông mày nhíu chặt, tinh thần căng lên. Phương Trinh mồ hôi rịn ướt trán, lập tức suy luận ra âm mưu kín kẽ của ông Phương. Nếu không có phát hiện của thằng Thiên, con bé đã bỏ qua một tình huống không thể cứu vãn. Phương Trinh suy nghĩ thật nhanh và quyết định.

– Em cần anh khiêu khích ông ta… ngay lập tức… – Con bé vờ lơ đãng, nói thật nhỏ.

Thằng Thiên nhíu mày chưa hiểu ra ý đồ của Phương Trinh, nhưng nó tin con bé.

– Haizz… Thầy Phương… tui rất khó chịu ah… Cho tôi tham gia náo nhiệt nha… – Thằng Thiên nói lớn.

– Ha ha… Tôi hiểu mà… nhìn phụ nữ của mình rên rỉ dưới thân kẻ khác làm sao dễ chịu được? – Ông Phương quay sang, nhếch mép cười với thằng Thiên.

– Hắc hắc… Đúng đúng… – Thằng Thiên dửng dưng đáp trả. – Nhưng tôi nghĩ… xem vợ mình bị người khác chơi chắc còn khó chịu hơn nhiều…

Thằng Thiên nhếch mép cười, hả hê nhìn vẻ mặt sượng cứng đỏ bừng của ông Phương. Đây có lẽ là lần đầu tiên ông Phương biểu hiện rõ sự thù hằn với nó. Từ lúc bắt mọi người làm con tin đến giờ, không hiểu sao thằng Thiên luôn có cảm giác rằng ông Phương né tránh ánh mắt nó. Từ hành động uy hiếp, cho đến bắn người, toàn bộ đều đổ lên ông Lợi và ba đứa học sinh.

Trong mắt ông ta, thằng Thiên như không có mặt nơi đây. Thằng Thiên còn đang đắc ý, nhếch mép cười, nhưng không hề biết mình vừa mắc một sai lầm khá nghiêm trọng. Thâm ý của nó là trêu chọc ông ta vì dâng vợ mình cho ông Trung, theo lời kể của Hiền Mai. Nhưng máu ông Phương lại sôi lên cho rằng nó đang trêu tức mình về chuyện Hiền Mai hoang đàng với cha con nó dưới bóng cây trứng cá. Bí mật mà thằng Thiên vẫn đinh ninh là chỉ có ba người trong cuộc biết. Dù sao đi nữa, thằng Thiên đã hoàn thành vượt chỉ tiêu kế hoạch Phương Trinh phân phó.

Ông Phương mặt sắc lạnh, tái mét quay người trở về ghế ngồi. Ánh mắt ông sắc lạnh nhìn sang Hiền Mai làm cô co rút cả người. Có một điều ít ai biết về ông… ông Phương là một người rất sĩ diện. Một mặt ông có thể âm thầm hãm hại cha con ông Lâm, nhưng bên ngoài ông không muốn ai nhận ra ông căm thù họ. Đối với ông Phương, cha con thằng Thiên là Lâm cùng của xã hội. Chính bọn chúng đã làm nhơ nhuốc Hiền Mai, món đồ chơi yêu thích nhất của ông. Nếu không có chuyện đó, có lẽ không bao giờ ông Phương dùng đến thân thể Hiền Mai để làm điều kiện trao đổi với ông Trung và lão Tín.

– Lôi con bé kia ra đây… – Ông Phương chợt chỉ thẳng vào Phương Trinh ra lệnh.

Thằng Thiên giật mình nhìn sang Phương Trinh. Nó chợt hiểu ra, đây là chủ ý của con bé. Phương Trinh siết chặt bàn tay nó trấn an. Từ trong ánh mắt trong veo long lanh của con bé, thằng Thiên như nghe được lời nhắn gửi.

“Xin lỗi…”

Không chờ hai gã sát thủ đi tới, con bé ưỡn ngực bước vòng qua bục kính, đến trước mặt ông Phương. Ông ta nhếch mép cười nhìn gương mặt xinh đẹp của Phương Trinh.

– Phương Trinh… tên đẹp như người ah… Không phải cô bé thích chơi trò nữ cảnh sát và kẻ cướp sao? – Ông ta nhếch mép cười. – Bây giờ tôi sẽ cho cô bé cơ hội đó…

Phương Trinh nghe ông Phương nhắc lại chuyện cô bé chủ động khiêu khích lão Trung, khuôn mặt xinh đẹp chợt đỏ bừng lên. Đây không phải giả vờ, mà cô bé thật sự thấy tim mình đập thật nhanh cơ thể nóng lên. Trên thực tế, Phương Trinh chỉ vừa trở thành đàn bà thật sự ngay buổi trưa cùng ngày. Còn bao nhiêu thứ lạ lùng tò mò chưa kịp biết!

– Còn chờ gì nữa? Giúp cô ta đi… – Ông Phương hất hàm với gã sát thủ sau lưng Phương Trinh.

– Không cần… tôi tự làm được…

Phương Trinh mím môi, gò má đỏ bừng, chậm chậm kéo dây. Chiếc váy hoa mỏng manh uốn lượn rơi rũ xuống theo đường con cơ thể tuyệt đẹp của con bé. Cả căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ của Ngọc Lan và Tuyết Nga chợt trở nên im ắng lạ thường. Mọi ánh mắt dường như đều dừng lại phía bên này phòng. Phương Trinh gò má ửng đỏ, tay che ngang hai bầu vú trắng nõn phập phồng hồi hộp.

Cô bé không mặc áo lót, vì áo của Hiền Mai đem theo không vừa. Toàn bộ cơ thể trắng muốt nõn nà tuyệt đẹp của Phương Trinh chỉ còn che đậy bởi một chiếc quần lót ren trắng mỏng manh nhỏ xíu. Phương Trinh ngẩng đầu nhìn ông Phương, hai cánh tay chậm chậm buông xuống như chào đón ánh mắt ông ta chiêm ngưỡng hai bầu vú căng tròn săn chắc của mình.

Cả căn phòng như sáng lên, chỉ còn âm thanh xuýt hít hà ừng ực của mấy gã sát thủ đứng bao quanh. Cô bé cắn nhẹ bờ môi đỏ hồng nhóm chân bước tới. Ông Phương thấy hơi thở mình trở nên nặng nề ngột ngạt. Ông vội ném khẩu súng sang cho gã sát thủ như một hành động đề phòng, rồi mở rộng vòng tay chuẩn bị đón lấy thân thể mỹ miều ấy. Nhưng thật bất ngờ, Phương Trinh không lao vào lòng ông ta, mà chồm lên người Hiền Mai. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô bé hôn rít lấy đôi môi ngỡ ngàng của Hiền Mai.

– Ư…

Hiền Mai sững người, chưa kịp khép miệng lại thì một chiếc lưỡi nhỏ thơm ngát đã lùa vào cuống lấy lưỡi cô. Khuôn mặt xinh đẹp của Hiền Mai đỏ bừng vì ngượng và cũng vì một chút gì đó lạ lẫm phấn khích. Cô vô thức nhắm mắt lại, đôi môi mở rộng hơn đáp lại nụ hôn say đắm của Phương Trinh. Ông Phương nhếch mép cười, cánh tay đưa sang vòng bờ eo thon nhỏ của con bé hư hỏng, kéo về phía mình. Môi vừa rời môi, Phương Trinh vòng tay qua cổ Hiền Mai nói thật nhanh vào tai cô.

“Chị Hiền Mai… Tôi cần chị thoát ra khỏi phòng… chờ khi thằng Hùng đi ra… chị báo cho cảnh sát… tịch thu bất cứ vật gì nó mang theo người… Đó là bí mật quốc gia… an nguy quốc gia…”

Hiền Mai sững người, ánh mắt nhìn theo gương mặt chờ mong của Phương Trinh bị kéo xa dần. Đầu óc cô thật mông lung khó hiểu. Hiền Mai thầm nhẩm lại câu nói của Phương Trinh. Tại sao là thằng Hùng? Thằng Hùng làm gì có mặt ở đây?

Cơ thể trắng ngần nõn nà của Phương Trinh nằm dài vắt ngang qua hai chân ông Phương. Cô bé nhắm chặt hai mắt như không muốn nhìn gương mặt gã đàn ông điển trai đang hôn rít lấy môi mình. Cô bé lo lắng phát hiện ra vẻ mờ mịt khó hiểu trong mắt của Hiền Mai. Cơ hội trôi qua quá nhanh. Phương Trinh không kịp giải thích rõ ràng cho cô ta.

Để giờ đây, việc cô bé hy sinh lao vào vòng tay kẻ thù không đạt chút giá trị nào… Nghĩ đến chuyện đó mà lòng Phương Trinh đau nhói khó chịu. Cảm giác nhột nhạt trên cơ thể càng làm cô bé muốn điên lên. Nếu Phương Trinh còn một chút công lực có thể sử dụng, có lẽ ông Phương giờ đây đã chết không biết bao nhiêu lần. Không được bỏ cuộc… Phương Trinh tự ra lệnh cho mình. Đầu óc cô bé xoay chuyển thật nhanh tính toán mọi khả năng. Mấu chốt của vấn đề là Hiền Mai không nhận ra sự hiện diện của thằng Hùng trong căn phòng. Vậy thì cô bé phải làm điều gì để nó xuất hiện sơ hở để Hiền Mai nhận ra…

– Ư…

Phương Trinh chợt kéo ghì đầu ông Phương xuống, chủ động đáp trả nụ hôn của ông một cách nồng nhiệt. Hai người trao môi lưỡi cho nhau say mê như một đôi tình nhân lâu ngày không gặp mặt… Bàn tay ông ta ấm áp to lớn nhưng mềm mại lạ thường thuộc về một người suốt đời không biết lao động chân tay. Ông Phương mơn trớn quanh quanh hai bầu vú Phương Trinh một cách hời hợt như đùa giỡn làm cơ thể cô bé phập phồng, hai đầu vú săn cứng. Hơi thở Phương Trinh chợt nặng nề dồn dập. Cô bé nhận ra cơ thể mình đang rạo rực dưới bàn tay như có ma thuật của ông. Hai bầu vú vô thức ưỡn lên phó mặc cho bàn tay ông Phương thỏa thích vuốt ve vò nắn.

– Ư…

Đôi môi Phương Trinh mỏi nhừ tê dại, chiếc lưỡi thơm ngát nhỏ bé của cô mềm nhũn mặc cho ông Phương say mê nhấm nháp. Đến lúc mặt cô bé đỏ bừng vì ngạt thở, ông Phương mới chuyển nụ hôn mình xuống chiếc cổ thon dài, rồi vụt mặt vào hai bầu vú mơn mởn săn chắc. Phương Trinh cắn môi nhìn chiếc lưỡi ấm áp của ông ta liếm quanh quanh, đôi môi ông lại ngậm kín cả núm mút nhẹ nhẹ kéo lên như muốn vót nhọn hai đầu vú nhỏ bé săng cứng ray rứt.

– Ưm…

Cô bé bật rên khẽ, mặt đỏ lên như say rượu. Ông Phương tiếp tục say mê mút chùn chụt hai bầu vú trắng nõn săng cứng. Lưỡi ông đánh thật nhanh, làm cơ thể Phương Trinh ưỡn cong lên run rẩy. Một tay ông xoa nắn hai bầu vú, tay còn lại chậm rãi vuốt ve xuống dưới. Một cảm giác ấm áp lan xuống chiếc quần lót ren trắng mỏng manh của Phương Trinh.

Ông Phương chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía thằng Thiên, nhếch mép cười. Hai bàn tay ông vẫn tiếp tục vuốt ve cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của Phương Trinh. Bàn tay bên dưới của ông ta luồn tay vào hai mép quần lót lại, níu lên. Bờ mu của cô bé u rõ múp tròn dưới lớp vải mỏng manh. Hơi thở cô bé gấp gáp nhìn bàn tay ông nhẹ nhàng mân mê bờ mu mủm mỉm, ngón tay ông khẽ miết dọc lên để lại một khe trũng trên lớp vải quần lót mỏng manh. Cô bé run lên, hổn hển nhìn ngón tay ông Phương khẽ luồn vào đáy quần lót. Ngón tay ông nổi cộm bên dưới lớp vải khẽ di chuyển lên xuống làm cơ thể Phương Trinh nhấp nhỏm liên tục. Đột nhiên, ông kéo lệch mép quần sang một bên. Phương Trinh hoảng hốt khép chân lại.

– Ngoan nào… cô không muốn có người khác phụ giúp chứ? – Ông Phương rít khẽ vào tai cô bé.

Phương Trinh thở dồn dập nhìn cặp đùi thon dài của mình bị ông mở rộng sang hai bên. Một chân đặt lên nệm ghế, chân còn lại xoải rộng gác lên mép bục kính trước mặt. Âm hộ khít khao đỏ hồng óng ánh nước nhờn của Phương Trinh phơi bày trước của tất cả mọi người. Cô bé nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Chuyện này thật quá mức tưởng tượng của Phương Trinh… Phần cơ thể thầm kín nhất của một người phụ nữ của cô bé, đang phơi bày trước rất nhiều ánh mắt, cả người thân thuộc, lẫn kẻ thù… Một cảm giác nhột nhạt ray rứt làm cơ thể Phương Trinh ngột ngạt khó thở.

Mặt cô bé nóng bừng lên, bờ môi vô thức cắn nhẹ nhìn đôi mắt đỏ bừng của thằng Thiên, ông Lợi và cả ba đứa học sinh đang chết sững. Ánh mắt họ đang dõi theo bàn tay bóng nhẫy nước của ông Phương mơn trớn quanh hai mép âm hộ nhẵn thín trơn nhẫy, hai ngón tay ông vờn quanh mồng đốc đỏ mọng. Bất ngờ day day thật nhanh.

– Ưmmm…

Phương Trinh vít chặt lấy cổ ông, tay bưng kín miệng nhưng không ngăn được tiếng rên rỉ thật lớn. Bàn tay ông Phương thật ấm áp, thật mềm mại, trùm kín âm hộ cô bé day day thật nhanh. Nhanh đến mức cơ thể Phương Trinh chỉ biết co rút lại, há hốc thở không thốt nổi một lời. Cặp đùi thon dài trắng muốt nửa khép, nửa mở, lay động liên tục theo bàn tay ông.

– Ưmmmm… ôi…

Khi ánh mắt cô bé dại đi, thì ông đột ngột ngừng lại. Cô bé thở hổn hển, cặp đùi thon dài tròn lẳng rã rời xoải rộng sang hai bên. Hai ngón tay ông tiếp tục chơi đùa, vạch hai mép âm hộ đỏ mọng ra, ngón giữa day day nhẹ nhẹ lên mồng đốc, cảm nhận cơ thể Phương Trinh giật nảy lên từng hồi. Đột nhiên ông dùng bàn tay khác với một ngón tay to lớn chui vào âm hộ nức nở của Phương Trinh. Ngoáy sâu vào.

– Ahh… ưmmm…

Phương Trinh rên siết mãnh liệt. Cô bé há hốc giữ chặt cổ ông Phương, nhìn bàn tay ông không ngừng ra vào thật nhanh. Phương Trinh nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ bừng rịn ướt mồ hôi, cặp đùi thon dài mở rộng nhấp nhỏm liên tục, bàn chân co quắp chịu đựng. Tất cả mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào giữa hai chân thon dài mở rộng của Phương Trinh.

Âm hộ cô bé nhoè nhoẹt óc ách nức nở bắn ra những tia nước li ti theo nhịp bàn tay móc ngoáy của ông Phương… thật nhanh… thật nhanh… Khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp của Phương Trinh nhăn nhúm lại, mồ hôi nhỏ giọt loan khắp hai bầu vú căng tròn bóng loáng, đôi môi cô bé há hốc run rẩy… Dưới ánh đèn bàn tay ông ta chỉ còn một bóng mờ lay động, nhanh đến mức như biến mất trong tầm mắt mọi người. Đột nhiên, ông ta rút phăng ngón tay ra ngoài…

– Ahhh… ôi…

Phương Trinh rít lên khôn xiết. Hạ thể vô thức ưỡn lên. Ngay trước rất nhiều ánh mắt vừa sững sờ vừa khao khát, âm hộ cô bé tuôn trào, một dòng nước tràn ra ướt sũng cả nệm ghế. Ông Lợi mặt đỏ lựng, cơ thể sượng cứng, ngay cả bờ vai ướt máu cũng không còn cảm giác đau. Thằng Thiên há hốc sững sờ, bàn tay vô thức che ngang khối u cứng ngắc cộm rõ giữa hai chân. Thằng Mạnh, Trung trên bục cũng cứng đờ cả người, dương vật lại dựng đứng lên. Thằng Kiên nghiến răng ken két càng thúc dương vật vào âm hộ Ngọc Lan hăng hơn. Phương Trinh thở hổn hển tuột xuống nệm ghế, tay bưng kín gương mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu lên.

Hiền Mai mặt đỏ bừng đôi môi cắn chặt nhìn Phương Trinh với ánh mắt mâu thuẫn. Cảm giác đó cô biết rất rõ… lõa lồ nằm vắt ngang trên đùi ông ta… bàn tay ấm áp đó… những ngón tay ma thuật đó đã không ít lần làm cô mê mẩn… Hiền Mai hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, chợt cô bắt gặp một ánh mắt khá quen thuộc đang nhìn mình từ phía bên kia phòng.

Ánh mắt đó lại thuộc về một gã sát thủ đứng sát góc phòng, tay lăm lăm khẩu súng như muốn cho tất cả mọi người biết rằng mình có súng. Hiền Mai nhíu mày suy nghĩ, chợt hai mắt loé sáng nhìn sang Phương Trinh như đã hiểu ra mọi chuyện. Nhưng ngay sau đó khuôn mặt xinh đẹp của Hiền Mai lại đăm chiêu lo lắng… Phương Trinh có lẽ không còn lựa chọn nào, mới giao nhiệm vụ này cho cô. Có lẽ cô bé nghĩ dù sao Hiền Mai cũng là người duy nhất được đặc ân ngồi bên cạnh ông Phương. Nhưng hơn ai hết, Hiền Mai hiểu rằng đó là vì ông ta không thích cô đứng bên cạnh thằng Thiên. Còn việc muốn đi ra ngoài trong tình huống này lại là một chuyện khác…

– Ưmm… Ưm… Ưm…

Tiếng rên rỉ của Ngọc Lan chợt trở nên gấp gáp vang vọng cả phòng. Cô bé nhắm nghiền hai mắt, mông chổng lên cao hứng từng đợt nắc vũ bão của Kiên. Thằng bé dường như bị kích động sau khi được chứng kiến cơn cao trào mãnh liệt của Phương Trinh. Bị kích thích không chỉ có nó. Thằng Trung bắt đầu chuyển sang ôm ấp Tuyết Nga. Con bé vặn vẹo ư ử, hai bầu vú ưỡn lên cho thằng Trung vừa xoa nắn, vừa thèm thuồng mút chùn chụt.

Thằng Mạnh thì e ngại hơn nhiều, vì đối tượng của nó là Ngọc Lan. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Lan áp trên mặt kính, thân thể trần truồng của cô ửng đỏ lay động liên tục theo những cú thúc của thằng Kiên, nó chỉ biết nuốt nước miếng thèm khát. Nó mím môi nhích lại gần, bàn tay rụt rè hứng lấy bầu vú căng tròn núng nín trên mặt kính. Vừa xoa nắn nhè nhẹ, vừa sục dương vật liên tục.

– Ưmmm… Ôi… Chết mất… Kiên ơi…

Ngọc Lan rên siết như không để ý đến bất cứ chuyện gì khác. Cô từng có một giấc mơ hoang đàng sau lần xảy ra chuyện đó với thằng Hùng. Trong giấc mơ, cô bé không mảnh vải che thân, nhỏ bé yếu ớt vây quanh bởi rất nhiều học sinh nam trần trụi rắn chắc… Những bàn tay vuốt ve, những nụ hôn say đắm đến mệt mỏi, cơ thể cô bé như chìm đắm trong sự hoang lạc tột đỉnh. Vậy mà… giấc mơ đó đã trở thành sự thật… giờ đây, đã qua rồi những hổ thẹn ngượng ngùng của lượt đầu tiên… mùi vị ân ái đã thấm đẫm trong đầu óc Ngọc Lan. Cô bé chợt ngồi thẳng dậy, đẩy thằng Kiên ngã ngữa ra bàn kính. Ngọc Lan chồm lên trên, đôi môi khao khát trao cho nó một nụ hôn thật sâu.

– Ư…

– Ha ha… đến cao trào rồi…

Phương Trinh nhíu mày nghe câu nói của ông Phương. Cả cánh tay ông ôm vòng qua eo con bé, bàn tay mân mê bầu vú mơn mởn mát rượi. Phương Trinh biết ông ta đang chờ, chờ đợi bí mật cuối cùng hiển lộ trên bờ vai Ngọc Lan. Nhưng cảm giác toàn thân trần truồng ngồi bên cạnh một người đàn ông không ngừng sờ nắn cơ thể mình, vừa phải nhìn người khác làm tình hăng say ngay trước mặt làm con bé thật sự khó chịu.

Những ngón tay ông ta cứ vờn qua lại, vẽ tròn tròn quanh đầu vú đỏ hồng làm cả cơ thể Phương Trinh ray rứt hừng hực. Dù sao, ngay sáng nay con bé vẫn còn là con gái… Trước sự khiêu khích của một người đàn ông từng trải, đối diện với ánh mắt của bao nhiêu người, Phương Trinh không thể kiểm soát cơ thể mình bắt đầu phản ứng lại. Giữa hai chân cô bé hừng hực nóng, đã ướt đẫm một lần lại đẫm ướt thêm.

Ngọc Lan hối hả hôn rít lấy môi thằng Kiên. Lưỡi cô bé say mê cuốn lấy lưỡi nó, cổ họng phát ra những tiếng ư ử khao khát. Cô luồn tay xuống dưới, tóm lấy dương vật cong cớn trơn nhẫy của nó, nhét vào cửa mình. Hai tay chống lên ngực nó, Ngọc Lan ngồi dậy, âm hộ khao khát ngay lập tức căng kín.

– Ưmm… Ưm… Ưm.

Ngọc Lan nhúng người thật nhanh, hai mắt nhắm nghiền. Tinh dịch của đợt trước sót lại, trào ra khỏi âm hộ, bết lại trên đám lông xoăn tít của thằng Kiên. Đôi môi cô hé mở run rẩy. Hai bàn tay cô bé tự bóp nắn hai bầu vú nảy tưng tưng bóng loáng như muốn diễn tả sự sung sướng đã vượt quá tột cùng. Nếu người ta nói phụ nữ dâm đãng phóng túng là hư hỏng, thì bây giờ Ngọc Lan mới hiểu rằng chỉ có hư hỏng mới làm cho phụ nữ sống được hết cảm xúc của mình.

Thằng Kiên càng gần cuối càng hăng. Hạ thể nó hất ngược lên theo nhịp nhúng của Ngọc Lan từng tiếng chan chát vang vọng cả phòng. Tay nó vuốt dọc chiếc bụng phẳng lì hấp háy liên tục, lại luồn vào dưới tay Ngọc Lan, xoa nắn hai bầu vú săn cứng rạo rực của cô. Những ngón tay nó vít lấy hai đầu đỏ hồng vo tròn tròn se se liên tục. Ngọc Lan rên siết mãnh liệt. Âm hộ cô bé co thắt như có một bàn tay bóp nghiến lấy dương vật thằng Kiên, làm nó rùng mình sướng ngất. Hai dòng nước ấm cùng lúc xối xả hoà vào nhau. Cô bé run rẩy yếu ớt ngã xuống, nằm úp mình thằng Kiên. Hai cô trò lim dim thiêm thiếp, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt thấp thỏm nhìn ngó.

Làn da Ngọc Lan dưới ánh đèn ửng đỏ như say rượu. Vết bớt vuông vuông trên bờ vai mịn màn đỏ rực khác thường, một dãy số mờ nhạt hiện lên. Không ai chú ý tới điều đó, ngoại trừ ông Phương và con bé ư ử vặn vẹo trong vòng tay ông. Cả hai người như chơi trò tâm lý chiến. Ông Phương ngó lơ quanh quất như không thấy, bàn tay vẫn xoa nắn bầu vú mơn mởn của Phương Trinh.

Con bé thì rên khẽ, ngực ưỡn lên như chẳng quan tâm tới điều gì khác ngoài bàn tay ấm áp của ông. Nhưng thời gian không đủ để thách thức lòng kiên nhẫn của hai người, dãy số đó mờ dần theo nhiệt độ cơ thể Ngọc Lan giảm sút. Ông Phương không còn kiên nhẫn, khẽ đẩy Phương Trinh sang bên cạnh, rút điện thoại ra.

Ánh đèn flash chợt loé lên. Ngọc Lan bừng tỉnh hoảng hốt che mặt.

– Không… ông… làm gì vậy?

– Xin lỗi… Tự dưng muốn lưu lại một tấm hình làm kỷ niệm thôi… Ha ha… – Ông Phương lắc lắc cái điện thoại trong tay tít mắt cười.

– Không…

Ngọc Lan toan phản kháng, nhưng chợt nghĩ đến tương lai, lòng cô bé chùn xuống. Sau ngày hôm nay, nếu sống sót… có lẽ không bao giờ Ngọc Lan bước lên bục giảng lần nào nữa… Trước khi chấp nhận làm chuyện này… cô bé đã có quyết định này. Cô giáo, danh xưng thiêng liêng đó không thể bị hành động của mình bôi nhọ. Từ khoé mắt Ngọc Lan… Một giọt nước mắt âm thầm chảy dài xuống.

– #***#… Đến đây… – Ông Phương ra lệnh cho gã sát thủ đang đứng trong góc phòng bằng tiếng Trung, chợt chuyển sang tiếng Việt.

Thằng Hùng trong lớp vỏ của một gã sát thủ, bừng tỉnh, dáng vẻ lúng túng, bước nhanh lại bên ông ta. Phương Trinh ngẩng đầu lên nhìn như vô tình, bắt gặp ánh mắt non trẻ của nó đang dán chặt vào hai bầu vú căng tròn ửng đỏ của mình. Cô bé còn thấy được cuống họng của nó lén nuốt nước bọt. Ông Phương đưa chiếc điện thoại cho thằng Hùng, không nói một lời, nhưng ánh mắt lưu luyến như không muốn rời xa.

– *###*… – Ông Phương phát ra hàng loạt mệnh lệnh, ánh mắt ông khẽ liếc nhìn Hiền Mai.

Ba gã sát thủ xăm xăm bước tới bên Hiền Mai, kéo cô đứng dậy.

– Các người… anh muốn làm gì? – Hiền Mai hoảng hốt la lên.

Ba gã không nói không rằng, kéo theo Hiền Mai đi ra cửa. Thằng Hùng, cũng theo ngay bên cạnh. Cánh cửa vừa mở ra, năm người đi ra ngoài. Ngay lập tức bốn gã sát thủ khác đi vào phòng. Phương Trinh nhận ra bốn gã này, ban đầu được ông Phương phân công gác sân thượng. Nhìn bốn đàn ông đóng kín cửa, rút ra hai gói chất nổ C4 dán lên bên trong hai cánh cửa cắm dây điện kích hoạt, Phương Trinh thấy tim mình đập thật nhanh.

Đây là hành động tử thủ cực đoan. Cô bé không biết thằng Hùng thoát ra ngoài bằng cách nào, nhưng cảnh sát chắc chắn sẽ ập vào tòa nhà ngay sau đó… Ông Phương đã tiên liệu rằng mình không còn lối thoát, nhưng trước khi chết ông sẽ kéo tất cả mọi người cùng chôn chung. Ngoại trừ Hiền Mai và thằng Hùng… Liệu Hiền Mai có hiểu được điều Phương Trinh nói…

– Ha ha… – Ông Phương chợt bật cười lớn như vừa hoàn thành một tâm nguyện lớn.

– *##*…

Nghe lệnh của ông, bốn gã sát thủ còn lại trong phòng rú lênh thích thú. Bọn chúng nhanh chóng cởi quần áo, tháo khẩu trang ném xuống đất. Những họng súng lăm lăm làm ba đứa học trò hoảng hốt bật lui. Tuyết Nga và Ngọc Lan ngơ ngác nhìn bốn cái dương vật đen thui bóng lưỡng tòng ngòng trước mặt. Thằng Thiên kềm chặt ông Lợi đang vùng vẫy muốn xông lên liều mạng. Phương Trinh thở dài chán nản. So với những chuyện vừa xảy ra, đây mới đích thực là hành động điên cuồng của ông Phương. Những kẻ đã chấp nhận cái chết, liệu sẽ làm ra điều gì?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Cha con ông bảo vệ
Tác giả 69deluxe
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Con gái thủ dâm, Đụ công khai, Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Trao đổi vợ chồng, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex bạo dâm, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex học sinh, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 11/11/2020 08:29 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả 69deluxe

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba