Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chinh phục gái đẹp – Chương 4 » Phần 102

Chinh phục gái đẹp - Chương 4 - Dịch giả Meode

Phần 102

Đột nhiên Đinh Nhị Cẩu thấy vị y tá trưởng đang khom người chỉnh sửa tâm ga giường, thấy thấp thoáng bên dưới cổ áo nàng hai bầu vú tuyết trắng rất là no đủ, còn có cái rãnh sâu mê người kia, ánh mắt không khỏi ngơ ngác nhìn, lúc này cánh tay của nàng nhẹ nhàng làm động tác giơ lên, hai bầu vú co dãn tựa như là đang không có cái nịt ngực trói buộc, lắc lư lay động càng thêm kịch liệt, cái mông bự hồn viên thật cao vễnh lên, mái tóc dài rủ hờ tại trên tấm lưng, bên dưới hạ thân cái váy vừa vặn che lại hai bắp đùi tròn trịa đầy đặn, hợp với màu đen đôi giày sandan, càng thêm gợi cảm mê người, chọc người hà tư, nhìn xem Đinh Nhị Cẩu trong lòng càng thêm đại động, hắn không dám liếc nhìn trộm nữa đánh phải đánh trống lảng:

– Là chuyện ăn uống ấy ư? Tôi đây có thể yêu cầu sao?

– Phải.. chỉ cần điều kiện của em có thể đáp ứng, nhất định sẽ thỏa mãn theo nhu cầu của cậu.

– À.. um… em có một tật xấu, đó chính khi nhìn không thấy được khuôn mặt, em liền đối với người đó có cảm giác là không tín nhiệm, chị luôn miệng nói chiếu cố kỹ lưỡng em, nhưng là ngay cả dung mạo của chị ra sao cũng không biết, thế thì làm sao em tín nhiệm chị được?

– Tật xấu cũng không ít, xem đi, có nhớ, mặt chưa? Có chuyện gì thì tìm chị, nhớ cho kỹ, bây giờ nói đi… em muốn ăn cái gì, chị nhờ người đi mua cho em.

Chu Hồng Diễm đem khẩu trang kéo xuống…

Lần đầu tiên nhìn thấy vị y tá trưởng này, hắn như là há hốc mồm, tại sao là mê người như vậy… đúng thế… rất là mê người, mặt trái xoan, gương mặt tinh xảo vừa tầm, trên khuôn mặt hoàn mỹ không son phấn, nhưng làn da non mềm nõn nà hạ tựa hồ có một tầng trong suốt lưu động, đôi môi đỏ mộng tự nhiên, đôi lông mày dài nhỏ dài đậm đen, tạo nên cặp mắt ngọc như hồ sâu thăm thẳm, cái mũi rất thẳng, phối hợp dưới mũi cái là cái miệng nhỏ nhắn…

Chu Hồng Diễm mặc là một bộ đồng phục váy áo màu hồng y tá trưởng, hai vú cao ngất, đem cái áo đồng phục phía trước đẩy lên căng đầy, mặt ngoài như ma mị phập phồng đường cong, theo thân thể đong đưa thỉnh thoảng lại nổi lên mãnh liệt làn sóng ba đào, trên khuôn mặt kiều mỵ, khóe mắt nếp nhăn mơ hồ có thể nhìn thấy được, nhưng không ảnh hưởng chút nào sự diễm lệ của nàng, ngọc thể ngang dọc đều tản ra một loại khí chất thành thục mỹ phụ cao nhã của người đàn bà y tá trưởng bệnh viện này.

– Thôi… em không ăn… cái gì cũng không ăn.

Đinh Nhị Cẩu lẩm bẩm nói.

– Vì cái gì? Không ăn được sao?

– Hì… bởi vì đã nhìn thấy khuôn mặt y tá trưởng thì cảm thấy đã no bụng đầy đủ, tú sắc khả xan quá tuyệt vời luôn a.

Đinh Nhị Cẩu cười hì hì nói.

– Ai.. không nghĩ tới thoạt nhìn qua thì thấy em là một người rất cứng rắn, nhưng cũng biết nói ngọt dịu dàng như thế, được rồi… bây giờ em nói không ăn cái gì phải không? Thì chị tôn trong quyết định của em vậy…

Nói xong, Chu Hồng Diễm quay người đem khẩu trang lại kéo lên mặt, thướt tha đi ra cửa, nhìn xem nàng giãy dụa bờ mông bên dưới cái váy đồng phục y tá, cái quần lót ôm sát mông đít của nàng hằn lên đường viền, Đinh Nhị Cẩu vừa mới bị Tào Băng dẫn tới dục hỏa, lại bắt đầu hồi phục căng đau thêm rồi.

Chu Hồng Diễm tuy đi rồi, nhưng lúc xoay người, nàng nở nụ cười, tên tiểu tử này, miệng rất ngọt, bạn thân của mình không có nói sai, thằng gia hỏa này đúng là vừa chính vừa tà, thật sự là không biết vì cái mà bạn thân của mình lại coi trọng hắn như vậy.

– Này, là tui đây.

Chu Hồng Diễm đóng lại cửa phòng bệnh, vừa quay đầu nhìn quanh thấy không có ai, lúc này mới cầm điện thoại di động lên gọi, bởi vì nàng biết đầu bên kia điện thoại có người vẫn đang chờ tin tức.

– Thế nào rồi, hắn không có sao chứ?

Trịnh Hiểu Ngãi khẩn trương hỏi.

– Bà khẩn trương cái gì vậy… mà này, bà sẽ không cùng hắn có cùng một chân chứ?

Chu Hồng Diễm nói đùa.

– Bà nằm mơ đi, nếu tui có cùng hắn một chân, chắc chắn sẽ không quên bà, sẽ cho bà tham dự vào chung cho vui, nói mau… cuối cùng tình huống như thế nào rồi?

– Cũng may, không có việc gì, chỉ là cái miệng hắn không thành thật một chút nào, mới vừa rồi còn bóp vú của tui đấy.

Chu Hồng Diễm cố ý nói ngoa.

– Thật sự à? Không phải là bà câu dẫn hắn chứ?

Trịnh Hiểu Ngãi không chút lưu tình hỏi.

– Bà đi chết đi… nói cái gì đó, à… đúng rồi, bà làm sao mà quen biết hắn vậy? Tiểu Ngải, đừng nói là tui không có nhắc nhở bà nhé, bà làm như vậy rất là nguy hiểm, nếu để cho lão gia hỏa kia biết, bà cũng biết hậu quả sẽ ra làm sao mà..

Chu Hồng Diễm thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị nói ra.

– Ai da… tui cùng hắn không phải là có loại quan hệ đó, bà đừng có nghỉ bậy, đêm nay lão Hầu có ở nhà không, tui đi đến nhà bà ăn chực cái.

Trịnh Hiểu Ngãi ở trong điện thoại nói, theo lôi nói chuyện trong điện thoại cũng có thể thấy được Trịnh Hiểu Ngãi cùng Chu Hồng Diễm quan hệ không bình thường, ít nhất là ngay chuyện Trịnh Hiểu Ngãi là nhân tình của Tưởng Văn Sơn, chuyện bí ẩn như vậy nàng cũng biết.

– Hừ… lão ta suốt ngày không có nhà, tui cũng không biết là đêm nay có trở về nhà hay không nữa, bà cứ tới là được, tôi sẽ đuổi lão ra ngoài, lão khốn khiếp này…

Chu Hồng Diễm hận hận nói ra.

– Hắc hắc, vậy thì tốt, buổi tối nay tui sẽ đi qua ah.

– Được rồi, mục đích của bà tới chỉ sợ không phải là ăn chực đơn giản như vậy, bất quá tui có thể nói cho bà biết nên tự kiềm chế bản thân mình, đừng bị người phát hiện, có lẽ bà bị mê trai trẻ rồi, có phải là lão kia làm không đã, cho nên bà muốn tìm cái mới lạ nóng sốt hả?

Chu Hồng Diễm bụm lấy điện thoại nhìn chung quanh rồi nhỏ giọng hỏi.

– Đi chết đi… lại bậy bạ, có tin là tối nay tui xé nát miệng của bà ra không.

Trịnh Hiểu Ngãi thoáng cái bị Chu Hồng Diễm nói trúng tâm tư, tại đầu điện thoại bên kia nói có chút khỏa lấp..

Trở lại văn phòng, Thạch Ái Quốc lật một chút các văn kiện trên bàn, không có văn bản nào cần gấp ý kiến phúc đáp, đúng lúc này thì thư ký riêng Trần Khánh Long đi đến.

– Thưa chủ tịch, nửa giờ sau tổ chức cuộc họp về vấn đề giải tỏa di dời, em đã thông báo hết rồi, chủ tịch cứ nghỉ ngơi một lát.

– Ừ, Khánh Long, ngồi đi.

Trần Khánh Long không ngồi, mà là đứng nhìn Thạch Ái Quốc:

– Thưa chủ tịch còn có việc?

– Cũng không có việc gì khác, mà là về chuyện của cậu, ngồi xuống đi, nhân dịp này, chúng ta tâm sự chút.

Trần Khánh Long vừa nghe qua, trong lòng vui mừng như điên, xem ra việc ông nhờ qua qua một người khác nói với thư ký trưởng Đào Thành Quân giúp giùm đã thấy có hiệu quả rồi, Trần Khánh Long đi theo Thạch Ái Quốc làm thư ký cũng một thời gian, nhưng tận mắt trông thấy vòng tròn chính trị thành phố Hồ Châu quá luẩn quẩn bấp bênh, không biết là Tưởng Văn Sơn và Thạch Ái Quốc chẳng biết hươu nào chết về tay ai, ông nghĩ đến nên thừa dịp lúc Thạch Ái Quốc vẫn còn tại nhiệm, có thể sắp xếp cho mình về một địa phương tốt, nói như vậy cũng không uổng công mình hầu hạ vị chủ tịch thành phố này thời gian mấy năm qua.

Nói thật… Thạch Ái Quốc rất thích Trần Khánh Long người thư ký này, an tâm chịu làm, không nói nhiều, lính hoạt thông minh, nhưng khi thư ký trưởng Đào Thành Quân nói úp mở đề cập về chuyện của Trần Khánh Long, nói giúp để cho thư ký của mình về địa phương rèn luyện thêm, lúc ây ông vô cùng phẫn nộ, ta là lãnh đạo, ngươi là thư ký của ta, có thể nói về mặt công tác là người thân cận nhất của ta, thư ký biết rõ rất nhiều chuyện mà người khác không biết, thông qua cùng công tác mấy năm qua, chẳng lẽ có chuyện gì mà người không thể cùng ta nói, lại phải đi nhờ người khác truyền tới lời này?

Lúc đó Thạch Ái Quốc liền quyết định, Trần Khánh Long đã muốn đi, vậy thì cứ để cho hắn đi thôi, nếu ép ở lại thì cũng không có ý tứ gì, hôm nay sẵn lúc này nói chuyện một lần cho xong.

Tuy Trần Khánh Long che giấu rất tốt, nhưng Thạch Ái Quốc là một người ở trong chốn quan trường hơn nửa đời người, làm sao còn có thể nhìn không ra Trần Khánh Long phập phồng lồng ngực vì hân hoan, tuy trên mặt hắn cũng không có lộ ra thần sắc kích động, nhưng Thạch Ái Quốc vẫn cảm giác được, chính hắn đúng là thật sự muốn rời khỏi mình rồi, vậy thì coi như xong, đi thì đi đi, thiên hạ không có tiệc nào không tan, hơn nữa để lưu lại một nội bộ lục đục người tại bên cạnh mình, cũng không phải là chuyện tốt.

– Thư ký trưởng có nói, nên để cho cậu xuống địa phương rèn luyện một thời gian, có việc này sao?

– Vâng.. thưa chủ tịch… em không phải muốn rời đi, lâu nay em cảm thấy ở bên cạnh chủ tịch đã học được rất nhiều thứ, nhưng em vẫn thấy kiến thức mình cũng còn quá nông cạn, cho nên em muốn xuống dưới cơ sở rèn luyện một chút, ngoài ra em không có ý tứ gì khác, em biết ý nghĩ của mình rất ngây thơ, còn nếu không, thì em vẫn tiếp tục ở lại làm thư ký cho chủ tịch a.

Trần Khánh Long nói một hơi mà không dám nhìn vào ánh mắt của Thạch Ái Quốc, điều này làm cho Thạch Ái Quốc cũng có chút an ủi, chứng minh rằng người thư ký này trong lòng vẫn còn ông đấy, ít nhất thì cũng không quyết liệt ly khai, Thạch Ái Quốc vốn muốn nói vài câu khó nghe, nhưng lời nói đến khóe miệng lại lại biến thành những câu nói động viên.

– Ý nghĩ của cậu rất tốt, chuyện của cậu, tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp, chuyện này cũng phải chờ có cơ hội thì mới đi được, hiện giờ thì chưa có, cậu cứ tạm thời an tâm làm việc, hiểu chưa?

Trần Khánh Long gật gật đầu nói:

– Vâng..

Thạch Ái Quốc gật đầu, cũng không nói thêm nữa, Trần Khánh Long nhẹ nhàng quay đi ra ngoài, Trần Khánh Long giống như là một con mèo vậy, lặng yên không tiếng động biến mất ở cửa ra vào, ngay tiếng đóng cửa cũng thật rất nhỏ, không thể không nói, Trần Khánh Long người thư ký này làm việc khá tốt…

Thạch Ái Quốc bưng chén lên nhấp một ngụm trà, lại đem ly đặt lại chỗ cũ, cầm lấy một cây viết ở trên một tờ giấy ghi chép, cũng không biết ông ta viết những gì, nhưng trong lòng của Thạch Ái Quốc đang suy tính, tết âm lịch sắp đến..

Sang năm chính là nhiệm kỳ mới, như vậy ở trên tỉnh có thể đợi đến lúc nhiệm kỳ mới đối với quan trường thành phố Hồ Châu động thủ hay không? Chuyện này ai cũng không nói trước được, tình hình phát triển kinh tế thành phố Hồ Châu đã làm cho các lãnh đạo trên tỉnh rất là bực bội rồi, không biết năm nay công tác thống kê kết quả sẽ lại như thế nào đây?

Với tư cách chủ tịch thành phố, phát triển kinh tế là một phương diện, trên phương diện khác còn là kiến thiết xây dựng thành phố, nhưng việc đầu tiên đụng phải chính là giải tỏa và di dời đi nơi khác có đúng hạn hoàn thành hay không, chuyện Đường Kiến Chính dự định cưỡng chế giải tỏa, suýt nữa phát sinh ra chuyện bất trắc, nếu xảy ra thì tiền đồ chính trị của mình coi như là đã nhập vào kho đồng nát.

Nghĩ tới đây, Thạch Ái Quốc lại nghĩ đến cái tên tiểu tử liều mạng bò lên trên nóc nhà đàm phán với hai tên bắt cóc con tin, ông cũng tin tưởng lới nói của Đàm Quốc Khánh, nếu như cuối cùng chuyện đàm phán không xong, nhất định là Đàm Quốc Khánh sẽ đem hai anh em kia bắn gục đấy…

Đinh Trường Sinh… Thạch Ái Quốc dùng bút tại trên tờ giấy trắng viết ra cái tên này, điều này chứng tỏ là Thạch Ái Quốc thật sự là nhớ kỹ đến hắn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Chinh phục gái đẹp – Chương 1
Chinh phục gái đẹp – Chương 2
Chinh phục gái đẹp – Chương 3
Chinh phục gái đẹp – Chương 4
Chinh phục gái đẹp – Chương 5
Chinh phục gái đẹp – Chương 6
Chinh phục gái đẹp – Chương 7
Chinh phục gái đẹp – Chương 8
Chinh phục gái đẹp – Chương 9
Chinh phục gái đẹp – Chương 10
Chinh phục gái đẹp – Chương 11 (Update Phần 61)
Thông tin truyện
Tên truyện Chinh phục gái đẹp - Chương 4
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/04/2018 08:36 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba