Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chinh phục gái đẹp – Chương 5 » Phần 47

Chinh phục gái đẹp - Chương 5 - Dịch giả Meode

Phần 47

Sau khi vợ chồng Thẩm Mộc đi rồi, không có bao lâu, vừa vặn đến giờ Đinh Nhị Cẩu uống thuốc, lúc này cũng đã hết giờ quy định thăm nuôi của bệnh viện, Trịnh Hiểu Ngãi đẩy một cái xe đựng thuốc, bên trên là tất cả các loại thuốc của Đinh Nhị Cẩu, đi theo sau là Chu Hồng Diễm…

Thay bộ váy áo y tá, trên đầu đeo đội cái nón hộ sĩ, mặt bịt khẩu trang, nếu không phải là người rất thân quen thật đúng là không thể nào nhận ra được, duy nhất có sơ hở chính là Chu Hồng Diễm không tìm được đôi giầy thích hợp cho Trịnh Hiểu Ngãi, cứ thế một hộ sĩ có y tá trưởng đi phía sau, hướng phòng bệnh đi đến.

Sau khi vị khách thăm bệnh cuối cùng rời khỏi, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy rất mệt mỏi, vừa nằm ở trên giường nghỉ ngơi, thì đã nghe có tiếng bước chân bước tới, Đinh Nhị Cẩu mở mắt ra.

– Đinh thư ký, đến giờ uống thuốc rồi, cảm giác tốt hơn nhiều chưa?

– À… tốt hơn nhiều, chỉ là có quá nhiều người đến nên hơi mệt, chị Chu này, mấy thứ này em cũng ăn không hết, chị lấy về cho mọi người cùng ăn đi…

Đinh Nhị Cẩu nhìn đầu giường chồng chất các loại quà thăm bệnh, hướng về Chu Hồng Diễm cầu viện nói.

Hắn có nguyên tắc của riêng mình, nhưng nếu như người này người nọ mang quà đến, cũng không tiện từ chối, cái gọi là nước quá trong thì sẽ không có cá chính là ý tứ này, một chút nhân tình cũng không gần gủi nhận cho, thì về sau này sẽ bị cô lập, như vậy thì cũng nguy hiểm.

Nhưng hắn lại không muốn thông đồng làm bậy, cho nên quà mang đến thì có thể lưu lại, tiếp nhận lấy hảo ý của người, nhưng nếu đưa tiền, hắn sẽ một mực khéo léo từ chối, đây là vấn đề nguyên tắc, trong giai đoạn này Thạch Ái Quốc cũng như là chính bản thân hắn vậy, đây là thời khắc mấu chốt, một khi mình đang nằm viện mà thu tiền của bất cứ người nào, chẳng những đối với hắn, mà ngay cả đối với Thạch Ái Quốc cũng là một sự đả kích trí mạng, cho nên, đây là mấu chốt nguyên tắc.

– Ừ… tốt như vậy, chị thay những y tá kia cám ơn em nhé, trước cứ uống thuốc rồi nói sau…

Chu Hồng Diễm nháy mắt với Trịnh Hiểu Ngãi rồi nói.

Nhưng lúc Trịnh Hiểu Ngãi ngẩng đầu lên, thì Đinh Nhị Cẩu liền phát hiện có gì không đúng, đây không phải là y tá, khi nhìn ánh mắt của Chu Hồng Diễm, Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu ra chuyện gì, còn Chu Hồng Diễm thì cũng biết điều, vừa thấy Đinh Nhị Cẩu nhận ra Trịnh Hiểu Ngãi, liền xoay người rời đi rồi, chỉ còn lại Trịnh Hiểu Ngãi một tay cầm thuốc, một tay cầm ly nước đứng ở nơi đó rồi.

– Như thế nào, em muốn chị cứ cầm thuốc đứng như thế này sao?

– Sao chị lại tới đây, đã vậy còn giả dạng thành cái dạng này, sao vậy? Tới gặp em còn sợ người nhìn thấy, em đã nói rồi, em đã dám leo lên trên người của chị, thì sẽ không còn sợ bất cứ người nào, chị xem lại mình kìa, làm như một tên trộm như vậy, sợ em không bảo vệ được chị sao?

Đinh Nhị Cẩu một tay cầm lấy thuốc từ tay Trịnh Hiểu Ngãi đưa tới, một bên nhận lây ly nước của cô, rồi uống sạch…

– Vẫn còn tức giận sao?

– Em hỏi chị, ngày đó có phải nếu em đến chậm một chút, hai người đã lại bắt đầu làm chuyện đó?

– Đừng hỏi chuyện như vậy được không? Chị biết là có lỗi với em, chị đã hạ mình với em biết bao nhiêu rồi, em còn muốn chị như thế nào nữa, em cũng biết chị chỉ là một người đàn bà, đúng vậy… là chị sợ hắn, nhưng em có thể bảo hộ tất cả mọi việc cho chị sao? Bây giờ chị tạm nhân nhượng hắn cũng chẳng phải là vì lợi ích toàn cục sao?

Trịnh Hiểu Ngãi cũng đầy bụng uất ức, nàng nghĩ đến ở trong này có thể được Đinh Nhị Cẩu tha thứ bỏ qua, nhưng hắn vẫn lòng dạ hẹp hòi cứ đeo đuổi bắt lấy việc này không chịu bỏ qua, chính mình phải chịu tội gì, còn không phải là do sợ cho hắn bị Tương Văn Sơn đến gây phiền toái, nhưng thằng tiểu tử này lại không hiểu nổi khổ của mình, bộ Tương Văn Sơn là dễ trêu vào như vậy hay sao?

– Làm sao chị biết em không dám đối đầu với ông ta? Em đã làm được, bây giờ vẫn đang làm được, tương lai cũng sẽ làm được, em muốn cho ông ta biết, chạm vào người phụ nữ của em thì sẽ trả giá nặng nề như thế nào, chị cũng là một quan viên, thì cũng thừa biết quan trường có quy tắc tranh đấu của quan trường, nơi này không phải là xã hội đen, động một chút thì là lấy đao ra liều mạng, em hiện nay cũng đang liều mạng, chẳng qua chỉ là bên ngoài làm như êm thấm, nhưng em đang đâm vào sau lưng người đấy, muốn hung ác bao nhiêu thì em có hung ác bấy nhiêu, rất nhanh… rất nhanh chị sẽ biết em nói có ý như thế nào.

Nói câu này, Đinh Nhị Cẩu nghiến răng, đủ để thấy Đinh Nhị Cẩu phẫn nộ đến cỡ nào.

– Tiểu Đinh, chị biết ngay vừa mới bắt đầu thì đã biết mình sai rồi, chị quá ngây thơ khi nghĩ đến em sẽ không để ý đếnđiều này, nhưng trên thực tế, em vẫn để ý tới, chị sai rồi, bỏ qua cho chị được không? Hãy tha thứ cho chị, chị biết em cũng lý giải được nổi khổ tâm riêng của chị mà…

Trịnh Hiểu Ngãi cúi đầu, ngồi ở bên mép giường bệnh của Đinh Nhị Cẩu.

– Chị đi đi, chúng ta cần phải yên tĩnh một thời gian, chính chị cũng vừa nói, ta hiện tại em vẫn chưa tạo được cho chị cảm giác an toàn, chờ qua trong thời gian này, chờ đến lúc khi nào thấy em có thể bảo hộ được cho chị, lúc đó hãy đến tìm em, em không muốn người phụ nữ của mình trong sinh hoạt lại bị khủng hoảng lo âu, lại càng không muốn người phụ nữ của em trên chân lại đạp đến mấy con thuyền, chị đi đi… em đang rất mệt mỏi.

Đinh Nhị Cẩu ngửa đầu về sau nhắm mắt lại, không để ý tới Trịnh Hiểu Ngãi đang ngồi ở trên giường nữa…

Trịnh Hiểu Ngãi nhìn thấy bộ dạng Đinh Nhị Cẩu, trong lòng vô cùng đau đớn oan uổng, từ ngày biết hắn đến nay, chưa từng có gặp qua hắn lên cơn tức giận như vậy, ngẫm lại thì thấy cũng đúng, bất kỳ một người đàn ông nào, bắt gặp người đàn bà của mình chuẩn bị cùng với một người đàn ông khác lên giường, sự căm tức đến chừng nào cũng là có thể đoán được, cho nên Trịnh Hiểu Ngãi tuy rằng thấy mình bị ủy khuất, nhưng một câu cũng không dám nói thêm nữa, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, nước mắt vẫn giữ lại được trên khóe mắt.

Vừa đi đến phòng của Chu Hồng Diễm, Trịnh Hiểu Ngãi khóc một hồi, cái khẩu trang che mặt cũng đã cỡi bỏ ra, không có chú ý tới những người khác chung quanh, cũng không có để ý phía trước mặt mình có một người đàn ông vừa thấy cô thì vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Dĩ nhiên, người đàn ông này chính là Đàm Quốc Khánh.

Gã âm thầm đi theo phía sau Trịnh Hiểu Ngãi, lúc này gã tựa như là phát hiện ra tân đại lục vậy, gã không hiểu vì sao Trịnh Hiểu Ngãi mặc lấy bộ đồ y tá xuất hiện ở trong bệnh viện, chẳng lẽ là kiêm chức làm thêm? Đây quả thật là một chuyện tiếu lâm.

Nhưng Trịnh Hiểu Ngãi lại quen thuộc bước vào phòng làm việc của nữ y tá trưởng, Đàm Quốc Khánh không có lý do gì để cùng vào, các quan chức trong thành phố Hồ Châu nói không chừng Trịnh Hiểu Ngãi cũng nhận ra mình, đồng thời nếu Trịnh Hiểu Ngãi biết gã và Tương Văn Sơn có mối quan hệ, thì sẽ làm cho cô cảnh giác lại cang cao hơn.

Vì thế Đàm Quốc Khánh nhìn chung quanh, khu vực này cũng không có người nhiều lắm, vì thế hắn áp tai vào trên cửa phòng của Chu Hồng Diễm, nghe lén bên trong nói cái gì.

– Lại có chuyện gì xảy ra nữa vậy? Hòa giải không thành rồi hả?

Chu Hồng Diễm vừa thấy Trịnh Hiểu Ngãi khóc sướt mướt đi vào, liền biết chắc là bọn họ lại nháo nhào mâu thuẫn.

– Hắn rất khi dễ người, tui đã cầu hắn, hắn lại còn mắng tui, hắn không hiểu nỗi khổ tâm của tui, tui giả trang mặc đồ y tá chẳng qua là vì muốn tốt cho hắn, sợ liên lụy đến hắn mà thôi.

Trịnh Hiểu Ngãi vừa nói vừa khóc sụt sùi.

– Ặc… bà sao trẻ con như vậy, hắn là thanh niên trẻ tuổi, trong lòng nhất định có tự ái rất cao, hắn không trút giận lên người bà, thì biết trút vào ai đây?

– Vậy cũng không thể quên được chuyện đó sao?

– Thay đổi là bất cứ ai khác, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, có người đàn ông nào thấy chính người đàn bà của mình đang cùng đàn ông khác trên giường mà im lặng được? Nếu ai mà im lặng bỏ qua, thì tui cũng xem người đàn ông đó chính là một kẻ bất lực, không lấy dao ra chặt người là còn may lắm rồi, bà con làm như là oan ức lắm, không phải tui đã nói với bà rồi sao? Bà cùng với tiểu Đinh đã có quan hệ gần gủi như thế này, mà vẫn cùng lão gìa kia hỏa kia còn vương tơ lòng làm gì, bà thấy bây giờ ra sao, rối tung rối mù cả lên…

– Tui cũng không biết làm sao bây giờ, thôi tui đi về đây, cám ơn bà, thôi tui mặc kệ cho số phận tới đâu thì hay tới đó.

Trịnh Hiểu Ngãi buồn bả cô đơn nói, cô chậm rãi đem bộ đồng phục y tá cởi ra đưa cho Chu Hồng Diễm, chuẩn bị ly khai.

Ở ngoài cửa Đàm Quốc Khánh nghe lén cũng đủ, nhanh chóng rời khỏi trốn vào một nhà vệ sinh bên cạnh đó…

“Tiểu Đinh… ai là tiểu Đinh đây, nhưng dù lai ai đi nữa, cái tên tiểu Đinh này, nhất định là người đàn ông mà Trịnh Hiểu Ngãi vừa mới đi gặp qua, từ đó suy đoán, đánh ngất xỉu bí thư Tương, cũng có thể chính là người kia, nhưng tiểu Đinh là ai đây?”

Đàm Quốc Khánh vừa đi tiểu vừa suy đoán…

Đi ra toilet xong rồi quay trở ra, thì cũng vừa nhìn thấy một cái hộ sĩ.

– Cô Y tá… cho tôi hỏi thăm một chút, tôi có người quen là họ Đinh đang nằm viện trong đây, đến thăm mà hắn lại tắt điện thoại nên không biết là phòng nào, vậy cô y ta có biết hắn ở phòng bệnh nào không?

– Họ Đinh à… có phải là một người trẻ tuổi?

– Ừ… đúng vậy.

Đàm Quốc Khánh đáp.

– Vậy thì đó là Đinh thư ký, anh đi thẳng rồi rẽ trái, đến phòng đầu tiên.

Hộ sĩ tưởng rằng có người đến thăm bệnh Đinh Nhị Cẩu, cho nên rất nhiệt tình chỉ dẫn.

Nghe hộ sĩ vừa nói như vậy, Đàm Quốc Khánh giật mình, thì ra là hắn, Đinh thư ký… Đinh Trường Sinh, tên tiểu tử này thật là có bản lĩnh, dám chơi cả tình nhân của bí thư thành ủy, lại còn dám đánh người, quả thật có năng lực đấy, nghĩ đến đây, Đàm Quốc Khánh nở nụ cười nham hiểm…

Đã biết như vậy hắn bây giờ cũng không cần gấp gáp, từ từ đủng đỉnh đến trước phòng bệnh của Đinh Nhị Cẩu, còn chưa kịp gỏ cửa chợt nghe có tiếng người từ phía sau sau lưng hỏi đến:

– Này anh… Đinh thư ký đã nghỉ ngơi, hay là ngày mai anh đến nhé.

Đàm Quốc Khánh xoay người nhìn lại, thấy một gã đàn ông to cao khỏe mạnh, trong tay cầm một phích nước nóng, xem dáng dấp là người chăm sóc cho Đinh Trường Sinh đây.

– À… là như thế này, tôi là Đàm Quốc Khánh của cục công an thành phố, có việc gấp muốn gặp Đinh thư ký, vì thế nhờ anh vào báo cho Đinh thư ký một chút…

– Cục công an? Vậy anh đợi chút, để tôi vào hỏi thử xem.

Đỗ Sơn Khôi cũng không rõ ràng cho lắm chuyện gì, nhưng sợ có việc làm trễ nãi, cho nên đi vào, lúc này đinh nhị cẩu chưa ngủ, chỉ là vừa đuổi trịnh hiểu Ngãi đi, trong lòng cũng đang buồn bả.

– Này… có một người xưng tên là Đàm Quốc Khánh của cục công an thành phố muốn gặp em, bị anh cản ở ngoài cửa rồi, có muốn gặp mặt không?

Đỗ Sơn Khôi đem nước ấm đổ xuống trong chậu, chuẩn bị nước ấm để Đinh Nhị Cẩu lau mặt.

– Đàm Quốc Khánh? Hắn tới làm gì? Em và hắn hình như là không có kết giao mà?

Đinh Nhị Cẩu nói nhỏ:

– Cứ cho hắn vào đi, dù sao đó cũng là phó cục trưởng công an, chút mặt mũi cũng phải nể.

– Trong chốc lát, Đàm Quốc Khánh đi vào, thấy giường Đinh Nhị Cẩu đang nằm ở trên giường bệnh.

– Đinh thư ký, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi chứ?

Đàm Quốc Khánh tuy bên ngoài cười nhưng trong long đang tính toán, gã tự cho là nắm được tử huyệt của Đinh Nhị Cẩu, tuy rằng Tương Văn Sơn sắp rời khỏi Hồ Châu, nhưng là chỉ cần gã muốn, thì lúc nào có thể bóp chết Đinh Trường Sinh, cho nên Đàm Quốc Khánh không chút nào kiêng kỵ.

– Không có gì, Đàm phó cục trưởng, xem như chúng ta là lần thứ hai gặp mặt, không biết đã trễ như thế này, Đàm phó cục trưởng có chuyện gì quan trọng mà đến tìm tôi?

Đinh Nhị Cẩu mở miệng ra gọi tiếng nào cũng gọi là Đàm phó cục trưởng, rất rõ ràng đem vị trí của Đàm Quốc Khánh phân biệt, tại vì thông thường trong chốn quan trường, chức vụ phó nếu gặp người nói chuyện theo lối xã giao thì ai cũng đều gọi là trưởng, tỷ như ai gặp cũng kêu là cục trưởng Đàm… do đó lối xưng hô của Đinh Nhị Cẩu làm cho Đàm Quốc Khánh rất là khó chịu, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm để phát hỏa.

Đàm Quốc Khánh chưa nói gì, rồi nhìn qua phía Đỗ Sơn Khôi, nói:

– Có một số việc, tôi muốn nói riêng với Đinh thư ký.

– Không thành vấn đề.

Lập tức Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Đỗ Sơn Khôi, hiểu ý Đỗ Sơn Khôi liền đi ra ngoài, đóng cửa lại.

– Đàm Phó cục trưởng, ông thích đứng nói chuyện với người ta lắm hay sao vậy? Cứ ngồi xuống đi, ông cứ đứng vậy làm cho tôi ngượng ngùng lắm, tôi không đứng lên thì thôi, mà lại còn nằm như thế này chẳng qua là vì vết thương, còn ông thì đứng, tựa hồ là không công bằng lắm đâu.

Đàm Quốc Khánh vẫn nhẫn nhịn, nhưng lúc này đã ngồi lên chiếc ghế ở trước giường Đinh Nhị Cẩu.

– Đinh thư ký, mấy ngày nay cậu có đến khu cư xá tên là Ngự Phủ Uyển không vậy?

– Đây là câu hỏi cá nhân, hay là đại diện cho cục công an hỏi?

Đinh Nhị Cẩu hỏi ngược lại.

– Um… xem như câu hỏi cá nhân đi.

Đàm Quốc Khánh do dự một chút rồi nói.

– Vậy thì tôi có thể lựa chọn là không trả lời.

Đinh Nhị Cẩu cơ trí đáp, đồng thời trong lòng hắn cũng chấn động, chẳng lẽ Đàm Quốc Khánh đã phát hiện ra điều gì đó, muốn nói là gã đã phát hiện ra tung tích của hắn thì không có khả năng, nhưng tại sao hắn lại tìm tới đúng nơi này? Chẳng lẽ là đã theo dõi từ Trịnh Hiểu Ngãi mà đến đây?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Chinh phục gái đẹp – Chương 1
Chinh phục gái đẹp – Chương 2
Chinh phục gái đẹp – Chương 3
Chinh phục gái đẹp – Chương 4
Chinh phục gái đẹp – Chương 5
Chinh phục gái đẹp – Chương 6
Chinh phục gái đẹp – Chương 7
Chinh phục gái đẹp – Chương 8
Chinh phục gái đẹp – Chương 9
Chinh phục gái đẹp – Chương 10
Chinh phục gái đẹp – Chương 11 (Update Phần 61)
Thông tin truyện
Tên truyện Chinh phục gái đẹp - Chương 5
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/03/2019 06:29 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba