La Hậu Văn không nghĩ tới, Đinh cục trưởng này dám xuống tay, ở Bắc kinh thật đúng là khó mà nói, chì sơ ý một chút có thể sẽ thành tội nhân, chứ đừng nói chi là trắng trợn rút súng đánh người như vậy.
Trong đối nhân xử thế, thì rừng nào cọp đấy, cho nên nếu không phải địa bàn của mình, tốt nhất vẫn là cẩn thận một chút.
Nhưng hắn rất bội phục đầu óc Đinh phó cục trưởng, với tình huống loạn như vậy, vẫn biết tách ra mà đi, lại còn đi quanh mấy vòng, tránh cho có người theo dõi, bất kể nói thế nào, thì mình vẫn là chủ nhiệm của nhà khách Hồ Châu, cho nên mình phải an toàn để còn ở tại Bắc Kinh lăn lộn.
Gần nữa đêm, thì Đinh Nhị Cẩu cùng Lăng Sam mới trở về, Lăng Sam mặc trên người áo khoác lông của Đinh Nhị Cẩu.
– Chủ nhiệm, không có sao chứ?
– Ai ôi… Đinh phó cục trưởng, đến giờ mới trở lại, làm tôi lo lắng muốn chết, tôi cũng chưa kịp lấy số di động của cậu, hai người cũng không có sao chứ?
La Hậu Văn nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đã an toàn bình thường, nhưng vẫn rất lo lắng hỏi.
– Không có việc gì, mấy tên nhóc đó cũng là lũ quỷ nhát gan, lúc đuổi theo ra ngoài, thì tôi đã lên xe đi rồi, tôi thì không có việc gì, nhưng khác với chủ nhiệm, ông còn phải công tác ở tại Bắc Kinh, cho nên mấy ngày tới hạn chế ít đi ra ngoài, đừng để người ta nhận ra.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Ừ… không có việc gì là tốt rồi, chỉ là buổi cơm tất niên này bị bỏ lỡ, tôi đã báo cho dưới bếp nấu cơm rồi, nếu không chúng ta ăn cơm chung tại đây đi…
La Hậu Văn quả nhiên làm rất tốt, sau khi trở về liền báo cho bếp trưởng Phó Sinh nấu cơm, dù sao thức ăn có rất nhiều, cho nên nấu cơm cũng dễ xử lý, chỉ trong chốc lát, bốn món ăn mặn đã làm xong…
– Cũng được, may là ông chu đáo…
Lăng Sam thì rất áy náy, nàng nhìn ra được tuy Đinh Nhị Cẩu bình thường không sợ trời không sợ đất, nhưng ở tại Bắc Kinh thì rất cẩn thận đấy, bằng không cũng sẽ không mang theo mình chạy tới chỗ này, nàng cảm thấy là mình gây họa cho Đinh Nhị Cẩu, vừa thấy mặt đã làm cho hắn rước lấy phiền toái.
– Có phải là em lại mang đến phiền phức cho anh?
Lúc thấy La Hậu Văn đi chuẩn bị cơm, Lăng Sam thăm dò hỏi.
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói gì, đi đến gặp cô tiếp tân nói:
– Cho cô gái này mướn một phòng, nhìn xem vóc dáng của cô ấy, ngày mai cô nhờ ai đi ra ngoài mua giúp giùm cái áo khoác bông nhé, đây là tiền.
Đinh Nhị Cẩu lấy bên trong xuất ra một ngàn khối tiền đặt ở trên quầy.
– Đinh phó cục, không cân đưa tiền đâu, chuyện này… để tôi báo cáo chủ nhiệm, ông ấy sẽ xử lý tốt mà…
– Ừ, nhưng đây là việc tư của tôi, coi như là tôi nhờ cô hỗ trợ giúp giùm, nhớ sắp xếp cho cô gái này gian phòng nhé.
Đinh Nhị Cẩu nói ra.
Ba người vừa nhìn xem tiết mục cuối năm trên tivi, ăn uống rất là thoải mái, điều này cũng làm cho Đinh Nhị Cẩu hiểu rõ năng lực làm việc của La Hậu Văn, chỉ một câu: Rất biết phục vụ cho người, mỗi người đều có sở trường của mình, xử lý quan hệ nhân mạch tốt đó cũng là một sở trường.
– Lăng Sam, nếu em thật sự muốn vừa học vừa đi làm, thì đến khách sạn Hồ Châu này đi, chủ nhiệm sẽ an bài cho em, nếu không thích thì cũng không cần làm việc, chỉ cần coi trọng việc học của em…
Đinh Nhị Cẩu nâng chén rượu cùng La Hậu Văn cụng một cái rồi nói ra.
– Làm việc ngoài giờ cũng là một cơ hội rèn luyện, bất quá em không muốn làm phục vụ viên lâu dài, nếu là có dịp thích hợp, anh giúp em tìm một ngành nghề phù hợp với chuyên ngành của em đi, như vậy em cũng có thể sớm tiếp xúc được một ít kinh nghiệm thực tế.
– Em học ngành tài chính. À… tài chính… anh cũng là nhận thức một người, nhưng không biết tại Bắc Kinh có chi nhánh công ty của cô ấy hay không…
– Công ty gì vậy anh?
Lăng Sam mặc cái áo khoác lông của Đinh Nhị Cẩu có chút hơi rộng, nên phải kéo tay áo, để gặm cái đùi gà.
– Tập đoàn đầu tư Bàn thạch… em có biết không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Tập đoàn đầu tư Bàn thạch? Em biết, nhưng công ty đó lớn như vậy làm sao dùng được sinh viên như em, nghe nói tổng giám đốc rất trâu bò, hình như là một người đàn bà thì phải, em cảm thấy việc này không khả thi, hay là kiếm công ty khác nhỏ hơn đi…
Lăng Sam đương nhiên sẽ không ngờ tới là Đinh Nhị Cẩu quen biết với bà chủ của công ty đầu tư Bàn Thạch, chẳng những quen mà còn đem bà chủ lên giường cày ải trên thân thể không sót một chỗ nào.
– Việc này em không cần để ý đến, hay là ngày mai em trở về nhà đi, để cho anh nói chủ nhiệm kiếm cho em một vé xe lửa, còn nếu không có, thì anh mời anh máy bay về nhà, một cô gái trẻ dám đi làm phục vụ viên cho nhà hàng, lá gan của em cũng lớn lắm, hôm nay nếu không có anh tại đó, thì em phải làm sao bây giờ, lão chủ nhà hàng đó cũng là loại hỗn đản, ngày mai anh theo dõi lão, nếu có cơ hội đem chân của lão đánh gãy, để cho lão nằm nghỉ vài ngày trong nhà cho biết, đồ thứ súc vật…
Đinh Nhị Cẩu uống vài chén rượu rồi nên nói chuyện cũng không quá giữ ý, La Hậu Văn nghe qua cũng sửng sốt một chút.
Ở trong mắt La Hậu Văn, lúc này Đinh phó cục trưởng giống như là một tên giang hồ vậy, rất là bá đạo.
– Được rồi… anh không nên làm như thế, gây thêm chuyện thì phiền toái, anh uống nhiều rồi, hay là đi nghỉ ngơi đi.
Lăng Sam nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu sắc mặt ửng đỏ, nói.
La Hậu Văn cũng nói trời không còn sớm, nghỉ ngơi một chút đi, Đinh Nhị Cẩu cũng không nói thêm gì, vì ngày mai còn phải đến nhà Trọng Phong Dương chúc tết, cho nên cũng không tiếp tục uống rượu nữa, trở về phòng nghỉ ngơi.
Lăng Sam được sắp xếp gian phòng đối diện phòng của Đinh Nhị Cẩu, lúc hắn vừa mới cỡi giày định leo lên giường, thì đã nghe được tiếng gõ cửa.
– Ai vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Là em, mở cửa ra, còn cái áo khoác của anh đây này.
Lăng Sam ở ngoài cửa nói vào.
Đinh Nhị Cẩu không muốn mở cửa, nhưng nghĩ tới ngày mai hắn còn đi ra ngoài, đến lúc đó không phải mặc áo khoác, vì vậy liền mở cửa ra.
– Bộ không muốn cho em vào ngồi chơi một chút sao?
Lăng Sam cầm cái áo khoác đưa cho Đinh Nhị Cẩu, thấy hắn có ý không gọi nàng vào, liền hỏi.
– Ừ… vậy cứ vào ngồi một chút đi.
Đinh Nhị Cẩu không muốn làm Lăng Sam tự ái, nếu hắn từ chối, nàng nhất định sẽ cảm thấy rất mất mặt.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 6 tại nguồn: http://truyensextv2.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-6/
– Em… uống nước không? Để anh lấy nước uống cho…
Nhìn thấy Lăng Sam đã vào, Đinh Nhị Cẩu đóng cửa lại nói ra.
– Em không uống đâu…
Lăng Sam nói.
Thế nhưng ngay trong lúc Đinh Nhị Cẩu xoay người, Lăng Sam từ phía sau ôm chầm lấy hắn, làm cho hắn có chút trở tay không kịp, Lăng Sam bây giờ đã không phải là một ca bé của hai năm về trước rồi, hai năm qua ở trong trường đại học thấy giữa bạn học chung lớp đua nhau theo mốt sống thử đầy ra, càng thấy như vậy, nàng càng thấy mình cô đơn.
Thật ra thì từ Bắc Kinh về đến huyện Hải Dương của thành phố Bạch Sơn cũng chỉ hơn mười tiếng đường xe chạy, mỗi ngày đều có xe buýt, thật sự muốn trở về cũng không khó, nhưng nàng trở về thì sợ nghe được tin tức Đinh Nhị Cẩu, cho nên nàng thà ở lại tại Bắc Kinh đi làm thêm chứ không muốn trở về.
Đinh Nhị Cẩu lãnh đạm, làm cho nàng đã mất đi lòng tin, nàng không biết mình đã sai chỗ nào, trong cô đơn nàng cũng đã từng sống thử với một nam sinh viên cùng trường hy vọng là sẽ được khỏa lấp tình cảm đơn phương của mình với Đinh Nhị Cẩu, nhưng sau vài lần giao hoan, nàng lại thấy cảm giác cô đơn lại càng mạnh hơn, nàng quên không được vào năm lớp 10 ở Bạch Sơn hắn mua cho mình cái áo lông, càng quên không được trong lần đầu tiên của một cô gái mới lớn, tên vô lại này đã sờ soạng bú liếm khi dễ mình, thế nên sau một tháng nàng đã chia tay với nam sinh viên kia, mà tập trung toàn bộ tinh lực cho việc học.
Lăng Sam đang chờ đợi một cơ hội để nghe một lời giải thích, nhưng những cơ hội này không biết khi nào sẽ đến, cho đến tối nay những chuyện phát sinh đã xảy ra, nàng biết rõ, nếu như bỏ qua tối nay, thì có lẽ cả đời này sẽ bỏ qua.
– Lăng Sam, không nên như vậy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không.
Đinh Nhị Cẩu rất khó khăn nói, hắn hiểu tấm lòng của Lăng Sam, nhưng trong lòng hắn hiện giờ thì không có sự thủy chung, hắn sợ rồi mình sẽ phụ cô gái này, chính mình phong lưu đã thành tính, đối với tình yêu tràn ngập hy vọng của một cô gái thì đâu có thể dễ dàng tha thứ cho bản tính của hắn, đến cuối cùng rồi cũng chia tay, vậy thì chi bằng không nên thương tổn đến người ta, như vậy mới là kết quả tốt nhất.
– Em muốn một câu giải thích, hai năm qua vì sao đối với em hờ hững như vậy, em gửi cho anh biết bao nhiêu tin nhắn, thì anh không trả lời, gọi điện thoại thì anh không nghe máy, có phải là không còn muốn gặp mặt em nữa, em nói cho anh biết… nếu anh không cho em một lời giải thích thỏa đáng, em sẽ chết trước mặt anh cho anh xem…
Lăng Sam từ phía sau ôm chặt Đinh Nhị Cẩu, hắn nói cái gì nàng cũng không buông ra.
– Được rồi… để anh giải thích, trước em buông anh ra cái đã, ngồi xuống nói chuyện, chứ cứ tiếp tục như thế này anh rất mệt…
– Không được, anh mệt mỏi, em không mệt mỏi sao? Hai năm qua anh làm tâm trí của em mệt chết hơn nhiều, còn anh mới chỉ mệt mỏi lúc này thì đã chịu không được rồi…
Lăng Sam vẫn không buông tay.
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ, đành mặc kệ Lăng Sam từ sau lưng ôm mình, nhưng đó cũng là một loại giày vò, thân thể của nàng áp sát vào lưng Đinh Nhị Cẩu, để cho hai bầu vú mềm mại ma ám trên người hắn…
– Vậy bây giờ em muốn nghe anh giải thích cái gì đây?
– Vì sao mà anh không còn để ý tới em… nếu không vì tự ái, em đã sớm đi tìm anh rồi, nhưng rồi em sợ lúc gặp anh cũng không ngó ngàng gì đến em, lúc đó em chỉ có nước nhảy sông mà chết… thời gian dần trôi qua, trong lòng của em như muốn chết lặng rồi, nhưng em lại không cam lòng.
Lăng Sam dựa người ở phía sau hắn, tự lẩm bẩm.
– Anh không đến gặp em là vì công việc quá bận rộn mà.
Đinh Nhị Cẩu chỉ có thể giải thích một cách gượng gạo.
– Anh bận rộn bề bộn nhiều việc? Em thấy anh có những phụ nữ khác thì đúng hơn, đừng cho là em không biết, anh đã có những người phụ nữ khác, hơn nữa không chỉ là một người, em làm sao mà không biết anh là một gã hoa tâm đại tặc, anh nói đi, những phụ nữ kia có cái gì gì…
Lăng Sam tức giận buông hắn ra rồi nói, nhưng lại lấy tay vặn chặt lỗ tai Đinh Nhị Cẩu…
– Uí buông tay… đau…
– Vậy anh nói đi, em có chỗ nào không bằng những phụ nữ…
Lăng Sam thở hồng hộc quát.
– Á… người ta không nhéo lỗ tai như em…
Đinh Nhị Cẩu bị vặn tay đau, không lựa lời liền nói.
Cái này đã xong, Đinh Nhị Cẩu nói xong thì mới biết mình nói không đúng, Lăng Sam làm sao biết được hắn có phụ nữ bên ngoài, cái này không phải là thừa nhận mình có đàn bà bên ngoài sao?
Trong lúc này trong phòng yên tĩnh trở lại, Lăng Sam nhìn lấy Đinh Nhị Cẩu, nhưng bàn tay của nàng tay cũng đã buông lỏng lỗ tai Đinh Nhị Cẩu ra, mắt ngấn lệ nói ra:
– Em biết ngay là anh có người khác nên đã quên em, chính anh thừa nhận. Tốt, anh rất giỏi, em nhớ kỹ…
Lăng Sam nói xong đứng người lên vừa khóc vừa chạy trở về gian phòng của mình.
Đinh Nhị Cẩu nhìn Lăng Sam rời đi, hắn muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn là không mở miệng được, hắn cũng tin rằng, chỉ cần mình dỗ dành, Lăng Sam sẽ tha thứ hắn, nhưng sau đó thì tính sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 6 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/10/2019 11:39 (GMT+7) |