Quan hệ giữa nam nhân và nữ nhân chính là như vậy, cần một nơi trùng hợp, nếu như ở một địa điểm thích hợp mà không có thể tiến lên thêm một bước, như vậy về sau còn muốn gặp được tình huống tốt hơn như vậy, thì thật là khó khăn.
– Thôi em đi đây.
Tạ Phương Quỳnh bước ra tiễn đưa Đinh Trường Sinh.
– Cút nhanh lên đi, chị buồn ngủ lắm rồi…
– Này… em đi về… chị không lưu em ở lại sau…
Đinh Trường Sinh cỡ nào ngóng trông Tạ Phương Quỳnh có thể lưu mình lại thêm một chút, mặc dù không là tới đâu, nhưng ít nhất có thể an ủi một chút tâm linh của mình ah.
“Rầm”.
Trả lời hắn là cánh cửa đóng mạnh lại, đồng chí Đinh Trường Sinh lắc đầu, bất đắc dĩ đi ra ngoài…
Mới vừa đi ra khỏi khu nhà nghỉ, thì thấy một người đàn bà ở cửa taxi xuống xe, vội vã đi tới gần bên, một phát nắm lấy cánh tay của Đinh Trường Sinh hỏi.
– Này cậu… lầu Vọng Hải nằm ở đâu vậy, tôi đang tìm lầu Vọng Hải.
– Lầu Vọng Hải? Ah… ngay tại bên kia núi, chỗ cái nóc nhà kia, mà chị tìm ai lại vội như vậy.
– Tôi tìm con gái của tôi… nó…
Người đàn bà mang theo tiếng khóc nức nở chạy lên núi, nói là núi, kỳ thật chính là một cái đồi không cao, chỗ này gọi là lầu Vọng Hải, là nơi có căn nhà cao cấp nhất của làng du lịch hồ Thiên Nhất Sắc, vốn là Đinh Trường Sinh muốn thuê cho cha con Tạ thị, nhưng là lúc đó được cho biết là có người đặt thuê trước rồi.
Đinh Trường Sinh liếc nhìn người đàn bà trong đêm tối đi tìm con gái của mình, hắn quay người hướng bãi đỗ xe đi đến, nhưng vừa đi vài bước, đột nhiên nghĩ đến vừa tới đây đụng phải Tưởng Hải Dương cũng đi về hướng kia, hắn còn nhớ lại Tưởng Hải Dương hình như là mang theo một cô gái, chẳng lẽ người đàn này đang muốn tìm chính là Tưởng Hải Dương?
Một là xuất phát từ tò mò, một là đối với Tưởng Hải Dương thằng này nhạy cảm, cho nên liền âm thầm đi phía sau người đàn bà này, lặng lẽ cùng tới gần lầu Vọng Hải.
Lúc này Tưởng Hải Dương đang mắc cái áo tắm màu trắng, tuy bên ngoài vẫn còn hơi se se lạnh, nhưng trong phòng lại ôn hòa như xuân, trong tay hắn bưng hai ly rượu chát, đi đến khu ghế sa lon phòng khách, nhìn xem thiếu nữ ngồi trên ghế sa lon, trong nội tâm ngứa ngáy một chút, nhưng hắn còn phải đợi một người đàn bà khác.
– Em gọi điện thoại cho mẹ thì nói lúc nào đến?
Tưởng Hải Dương hỏi.
– Mẹ nói nếu mau lắm, thì đi xe tới cũng phải mất hết một tiếng đồng hồ, chưa kể là bị kẹt xe, anh họ… anh tìm mẹ em có chuyện gì vậy?
Thiếu nữ khiếp sợ hỏi, mẹ của nàng đã từng nói với nàng, người anh họ này không phải là thứ tốt gì, nhưng không thể nào đắc tội với hắn, cho nên khi nàng đang đi trên đường thì bị Tưởng Hải Dương kêu lên xe, cũng không biết rõ Tưởng Hải Dương đem nàng kéo đến tới nơi này để làm gì.
Đúng vậy, thiếu nữ này tên gọi Trần Ý Hàm, là con gái của Trần Vượng Hải chi đội trưởng chi đội cảnh sát giao thông trước đây, mà bên ngoài cửa người đàn bà đến tìm con gái của mình đúng là Trinh Lan Ni lão bà của Trần Vượng Hãi.
Đinh Trường Sinh cùng Trinh Lan Ni là trước sau cùng đến lầu Vọng Hải, chỉ có điều Trinh Lan Ni thì không có phát hiện Đinh Trường Sinh đang tồn tại phía sau mình, Trinh Lan Ni thì đang sốt ruột vì con gái, vừa đến trước căn nhà liền nện đùng đùng vào cánh cửa.
– Ai, mợ à… không biết chừng nào thì mợ mới có thể nhẹ nhàng một chút a, hơn nửa đêm, mợ không thể nhẹ tay một chút sao, đập phá cửa như vậy, có phải là muốn cho người biết nửa đêm mợ mò tới chỗ của cháu?
Mở cửa ra quả nhiên là Tưởng Hải Dương.
– Hàm Hàm đâu rồi, ở nơi nào? Hàm Hàm ở nơi nào?
Trịnh Lan Ni đẩy Tưởng Hải Dương ra, chen vào.
– Mẹ, con đang ở chỗ này đây.
Trần Ý Hàm chạy mau tới.
Đinh Trường Sinh lúc này mới rõ ràng đến đáy ngọn nguồn mối quan hệ của ba người này, nhưng khi bọn họ vào trong nhà thì không còn nghe được bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng có mặt thằng hỗn đãn Tưởng Hải Dương này, khó mà có được chuyện gì tốt.
Nhìn trên lầu hai giống như là không người, vì vậy Đinh Trường Sinh lại trổ tài ăn trộm ngày xưa của mình, hắn nương nhờ ống thoát nước men bám vào leo lên lầu hai, từ t sân thượng luồn vào bên trong căn nhà, lần lượt từng gian phòng đều ngó qua một lần, đúng là không người, điều làm cho Đinh Trường Sinh khó hiểu là hơn nửa đêm Tưởng Hải Dương đem mợ cùng em họ của hắn đến tới nơi này để làm cái gì?
Đinh Trường Sinh tận lực cô gắng không gây ra tiếng động, thời gian dần qua đã đến gần khúc quanh thang lầu, từ nơi này có thể nhìn trông thấy bên dưới phòng khách cảnh vật hầu như là toàn bộ, với lại tiếng nói chuyện của ba người này cũng có thể nghe rất rõ.
– Mợ… trong phòng này ấm áp lắm, cởi áo khoác ra đi.
Tưởng Hải Dương không cấm kỵ bên cạnh còn có em họ Trần Ý Hàm của mình, thò tay đem Trinh Lan Ni kéo đến bên cạnh mình, cũng không để ý đến Trinh Lan Ni có nguyện ý hay không, liền đem áo khoác của nàng cởi ra.
Quả nhiên, bỏ áo khoác ra thì thân hình của Trinh Lan Ni càng là liêu nhân, vóc dáng thân hình đang hồi chín mọng khiến cho Tưởng Hải Dương không đứng yên, cho dù Trinh Lan Ni dùng ánh mắt như thế nào cầu khẩn Tưởng Hải Dương, nhưng tên hỗn đản này cũng đều bất vi sở động, một đưa tay vào bên trong bóp lấy bầu vú của nàng, một tay mò xuống bên khe mông của nàng xoa nắn…
– Hàm Hàm, con đi lên trên lầu xem tivi đi, mẹ và anh họ của con có chút chuyện muốn nói.
Trinh Lan Ni biết rõ Tưởng Hải Dương là có ý gì, có thể là hắn muốn trước mặt Trần Ý Hàm đè mình ra cưỡi lên, làm cho mình xấu mặt, đây mới chính là điều nàng lo lắng nhất.
– Vâng…
Trần Ý Hàm ước gì mau rời khỏi nơi đây, vì vậy đứng dậy muốn rời khỏi nhưng Tưởng Hải Dương không cho.
– Ngồi xuống đây cho anh, anh đã cho em đi chưa?
Tưởng Hải Dương trừng mắt, bị dọa sợ Trinh Lan Ni cùng Trần Ý Hàm đều không dám lên tiếng, mà Trần Ý Hàm cũng sợ sệt ngồi xuống lại.
– Hải Dương, nếu có chuyện gì thì nói cùng với mợ, em họ của cháu còn nhỏ, cháu…
– Kỳ thật cũng không có việc gì, cháu chỉ muốn mợ giúp cho cháu một việc, nếu như mợ đáp ứng, đợi chuyện này xong xuôi, cháu sẽ không quấy rối đến mợ nữa, như thế nào đây?
Trịnh Lan Ni nghe Tưởng Hải Dương nói như vậy, trong nội tâm mừng rỡ, nhưng lại lập tức liền lo lắng, Tưởng Hải Dương đem mình gọi đến nơi đây, nếu chỉ nhờ mình hỗ trợ giúp hắn, thế thì tại sao lại còn mang Hàm Hàm cũng mang tới nơi này, cho nên trong trong của nàng bắt đầu chìm xuống, nhìn xem ánh mắt của Tưởng Hải Dương, trong lòng của nàng như chìm đến tận đáy cốc.
– Lát nữa cháu có bằng hữu vô cùng trọng yếu đến đây, hai mẹ con mợ giúp cháu bồi hắn, chỉ cần bằng hữu cháu cao hứng, thì cháu sẽ đáp ứng mợ, tuyệt sẽ không tới tìm mợ nữa, như thế nào được chưa?
– Cháu có ý tứ gì? Còn Hàm Hàm…
Trịnh Trịnh Lan Ni nghe rõ cái gọi ‘bồi’ là có ý gì, nhưng nếu một mình thì thôi cũng không nói, nhưng cùng Trần Ý Hàm thì có quan hệ gì?
– Không phải một mình mợ, mà là hai mê con của mợ, người bằng hữu này của cháu tính tình có điểm lạ, hơn nữa lại có thân phận cao quý, nếu như mẹ con mới có thể giúp cháu đem hắn hầu hạ cho tốt, lời nói của cháu quyết không nuốt lời.
Tưởng Hải Dương sau khi với tay vào âm hộ của Trinh Lan Ni xoa xoa rồi rút ra, đốt một điếu thuốc hút nói.
Lúc này Trinh Lan Ni tâm như tro tàn, nàng đã biết rõ đêm nay không dễ dàng thoát thân, chính mình thì không sao, nhưng còn Trần Ý Hàm còn là một học sinh, nàng muốn cầu xin Tưởng Hải Dương buông tha cho Trần Ý Hàm, nhưng là nàng không thể nào mở miệng, bởi vì nàng biết rõ, lòng dạ độc ác Tưởng Hải Dương thì hắn sẽ không đáp ứng.
Trần Ý Hàm tuy vẫn là thiếu nữ, nhưng nàng không phải không hiểu ý tứ trong lời nói Tưởng Hải Dương, cho nên nàng chậm rãi đi tới, ôm lấy cánh tay Trinh Lan Ni, các nàng rất muốn khóc lớn một hồi, nhưng lại không dám khóc, thân thể run rẩy tràn đầy vô tận bi ai, trong đêm tại đây tội ác nở rộ cùng với việc làm bẩn thỉu dạ chi hoa.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 7 tại nguồn: http://truyensextv2.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-7/
Đinh Trường Sinh nghe đến đó, không khỏi muốn mắng chửi Tưởng Hải Dương đúng là loài súc sinh, ngay cả thân thích của mình cũng không buông tha, dù nói thế nào Trần Vượng Hải cũng là cậu, Trinh Lan Ni cũng là mợ của hắn, hắn đối với mợ mình cưỡng bức cũng đã đủ ác rồi, thậm chí ngay cả em họ của mình cũng không buông tha.
Hơn nữa còn là sau khi hưởng dụng no nê rồi lại đưa cho người khác dùng, thật sự là không biết có phải là người hay không nữa, ngay trong lúc Đinh Trường Sinh thầm mắng không ngừng, thì hắn nghe dược bên dưới lầu có tiếng gõ cửa.
– Có thể là bọn họ đến rồi, hai người các cứ vào ở bên trong phòng chờ đi.
Tưởng Hải Dương đem Trinh Lan Ni cùng Trần Ý Hàm đưa vào trong một cái phòng.
Lúc này hai mẹ con bây giờ là cá trên thớt, chỉ có thể mặc cho Tưởng Hải Dương loạn chặt, nhưng chuyện phát sinh kế tiếp lại làm cho Đinh Trường Sinh khiếp sợ thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, bởi vì đem lúc Tưởng Hải Dương mở cửa ra, bước vào hai gã đàn ông, hắn chẳng những biết mặt, mà còn đã từng cùng uống rượu qua.
Một là Lương Khả Tâm, một là Tề Tam Thái.
Lương Khả Tâm chính là mới con trai của tân chủ tịch tỉnh Lương Văn Tường, Tề Tam Thái ngoại hiệu gọi Tề lão tam, phó bộ trưởng bộ thuỷ lợi Tề Bá Quân là cha của Tề Tam Thái.
Làm cho Đinh Trường Sinh càng thêm kinh ngạc chính là hai người này tại sao lại cùng Tưởng Hải Dương quấy cùng một chỗ, rõ ràng còn lại để cho Tưởng Hải Dương hạ xuống vốn gốc lớn như vậy, ngay cả mợ và em họ của mình cũng đều mang ra cống hiến.
– Anh Lương, anh Tề… thật xin lỗi, đã trễ thế như vậy còn gọi hai người từ xa như vậy mà chạy đến đây.
Tưởng Hải Dương tươi cười mở cửa ra, dẫn hai người vào trong.
Lương Khả Tâm cùng Tề Tam Thái đối với Tưởng Hải Dương cũng có chút cảnh giác, nhìn quanh cái gọi là lầu Vọng Hải này, đồng thời cũng liếc hướng về phía chỗ ẩn thân của Đinh Trường Sinh, nếu Đinh Trường Sinh trốn không nhanh hơn, suýt chút nữa thì bị phát hiện rồi.
– Tưởng Hải Dương, đã trễ thế như vậy, đem chúng ta hẹn đến cái chỗ này, đến cùng là chuyện gì vậy?
Tề Tam Thái vẫn là một bộ dạng thái tử ca, cũng không nhìn liếc nhìn Tưởng Hải Dương, trực tiếp ngồi vào trên ghế sa lon.
– Anh Tề, uống chút gì không, trà hay là rượu đỏ?
Tưởng Hải Dương vốn là cuộc sống ở nhà quan, đã quen được những người khác nịnh bợ, cho nên đối với những thái tử ca này phải nịnh bợ như thế nào cũng là quen thuộc.
– Tưởng Hải Dương… có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng có dông dài nữa.
Lương Khả Tâm cũng nói.
– À… đúng là có việc nên đã trễ như thế này mà còn mời hai anh đến đây, đích thật là có một đại sự, hơn nữa còn là chuyện tốt, nếu một mình em độc chiếm, thì thấy trong nội tâm bất an.
Tưởng Hải Dương tuy rằng nói lời sạch sẽ dễ nghe, nhưng Lương Khả Tâm, Tề Tam Thái căn bản không có đem lời hắn nói nghe vào, bởi vì bọn họ biết rõ Tưởng Hải Dương cũng không phải là đèn đã cạn dầu, tuy bọn họ đến tỉnh Trung Nam thời gian cũng chưa dài, nhưng cũng đã nghe nói tới Tưởng Hải Dương vẫn luôn ôm chặt bắp đùi của La Đông Thu, đã trễ thế như vậy mà còn kêu mình tới điều này không khỏi làm cho trong lòng bọn họ tràn đầy hoài nghi.
Tưởng Hải Dương đã nói ra vài câu, nhưng thấy Lương Khả Tâm cùng Tề Tam Thái cũng chỉ là ậm ừ không muốn nghe mình diễn thuyết nói nhảm, nên liền dứt khoát đem hoa quả khô ném ra.
– Anh Lương… công trình đê điều bắc Nam Thủy anh biết chưa, ăn ngay nói thật, em định nhúng tay vào, chuyện này em đã hoàn thành về mặt giấy tờ được một nửa rồi, nhưng phần còn lại thì định nhờ anh Lương cùng anh Tề hỗ trợ, công trình này không nhỏ, nếu như hai anh có hứng thú, chúng ta hợp tác kiếm ăn, như thế nào đây?
Tưởng Hải Dương nói xong nhìn xem phản ứng của Lương Khả Tâm cùng Tề Tam Thái.
– Tưởng Hải Dương, việc này cùng tôi chẳng có quan hệ gì, tôi không tham gia, cũng không thọc vào tay vào cùng với cậu đâu.
Tề Tam Thái nói trước, nghe hắn nói, khiến cho Đinh Trường Sinh cũng phải thay đổi cách nhìn, những tên nha nội này đa số đều lợi dụng tất cả các cơ hội để kiếm tiền, thằng này rõ ràng xem như là một ngoại lệ.
– Anh Tề, đừng nóng vội, kỳ thật việc này rất đơn giản, chỉ cần anh trở về nghe ngóng tình hình ở bên bác trai, cho nên cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức, nhưng lại có thu nhập không phải là bình thường.
Tưởng Hải Dương tiếp tục vứt mồi nhử.
Tưởng Hải Dương một mực giảng đạo lý cùng Tề Tam Thái, hơn nữa nghe qua còn rất chân thành, Đinh Trường Sinh cũng chú ý tới điểm này, trong nội tâm thở dài, Tưởng Đại Dương thủ đoạn thật đúng là cao tay, Lương Khả Tâm là xà con trai của Lương Văn Tường, nếu như hắn nhúng tay vào công trình bắc Nam Thủy, rất khó nói là có người sẽ không nể mặt hắn…
Còn Tề Tam Thái là con trai của Tề Bá Quân, bộ thuỷ lợi làm sao mà cùng với công trình đê điều bắc Nam Thủy lại không có liên quan? Cho nên đây cũng là một trong những nguyên nhân Tưởng Hải Dương lôi kéo mặt mũi của Tề Tam Thái vào, như vậy có thể tưởng tượng ra được, nếu như chuyện này La Đông Thu không có tham dự vào, thì Tưởng Hải Dương làm sao một mình có thể làm thành?
Biểu hiện ra, đây là một đám con cháu quan lại lợi dụng trong tay giao thiệp nhúng tay vào tài nguyên công trình của các địa phương, nhưng trong lúc này cho dù là La Đông Thu là người giảo hoạt như vậy, cũng sẽ không có nghĩ tới, chính là chuyện Tưởng Hải Dương tiếp xúc cùng Lương Khả Tâm.
Như vậy Tưởng Hải Dương hẳn là đang bố cục nhắm vào đối tượng rất rõ ràng, cái kia chính là Lương Văn Tường cha của Lương Khả Tâm so với La Minh Giang trong tương lai sẽ có ưu thế hơn rồi…
– Ai, tôi biết ngay, không có việc thì chẳng mời đến, coi như rồi, hai người nói chuyện đi, tôi bất kể rồi, toa – lét ở nơi nào vậy?
Tề Tam Thái nhìn ra Lương Khả Tâm đã động tâm, cho nên lấy cớ đi WC tránh né.
Muốn nói Tề Tam Thái không phải là không ưa thích tiền, nhưng trong nhà lão gia tử quản rất kỹ, tiền gì nên kiếm, tiền gì không nên cầm, lão gia tử cả ngày nhắc nhở, so với Lương Văn Tường mà nói, thì Tề Bá Quân khiêm tốn hơn nhiều, bất luận như thế nào, Tề Bá Quân đều không cho Tề lão tam phanh ra ngoài làm ăn kiếm tiền, tài chính của Tề gia đều nằm trong tay của hai cô con gái đang kinh doanh, bọn họ không kinh doanh ở trong nước, mà là ở địa khu Hong Kong.
– Anh Lương, tôi nói cũng chỉ có vậy, đêm nay khoan chớ vợi về, em đã chuẩn bị cho anh có chút quà nhỏ, mong rằng anh không cự tuyệt.
– Lễ vật? Có ý tứ gì?
Lương Khả Tâm hỏi.
So với Tề Tam Thái tự biết mình, Lương Khả Tâm lại thuộc về cái loại lòng dạ rất cao, chỉ là không có năng lực, người như vậy chỉ có thể làm đại, hoặc là làm một ngụy quân tử, nếu như làm đại, mười việc thì có đến tám cái chỉ biết mò mẫm…
Thế nhưng Lương Khả Tâm giờ có cảm giác được năng lực của mình đã có đất dụng võ rồi, lần này tới Hồ Châu, một là do Tưởng Đại Dương mời, còn một nguyên nhân khác là hắn nghe nói trong thành phố Hồ Châu có một vị trí đất trống rất tốt nhưng vẫn chưa có mở ra được cục diện, đồng thời hắn còn nghe nói đệ nhất công tử La Đông Thu tỉnh Trung Nam có chủ ý đánh mảnh đất này, Lương Khả Tâm ưa thích tiền, nhưng là hắn cũng muốn cùng La Đông Thu đấu một trận, để xem ai sẽ xứng với cái danh xưng đệ nhất công tử tỉnh Trung Nam.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 7 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/04/2020 11:29 (GMT+7) |