Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chuyện tình buồn » Phần 19

Chuyện tình buồn

Phần 19

Xuống đến bãi để xe, lớ ngớ thế quái nào mà bây giờ lại nhìn thấy xe Phương ở đây, thế mà lúc đến tìm mãi không thấy. Lạ thật. Chẳng lẽ thằng bảo vệ nó mới dắt ra cho mình?
– Ô, xe bà đây này, thế mà lúc đến tôi tìm mãi chẳng thấy.
– Tôi thấy cái Khoa của ông có vấn đề đấy!
– Vấn đề gì? Sao tự nhiên dính dáng đến Khoa tôi?
– Sao người ta lại giữ một sinh viên thiểu năng như ông chứ?
– Ai thiểu năng? Gì mà thiểu năng?
– Hôm qua ai đi xe tôi về? Hôm nay tôi phải đi taxi ra đây này! Đồ hâm dở.
– À à, ờ, gì mà căng! – Giờ mới nhận ra mình đi xe của Phương, thế mà đến quán việc đầu tiên là cứ đâm đầu đi tìm xe Phương – đúng là cuống lên chẳng nghĩ được việc gì ra hồn.

Điện thoại của Phương… Mấy hôm nay mình bắt đầu dị ứng với chuyện nghe điện thoại của Phương.

– Khoan đợi chút, tôi có điện thoại
– Alo, em nghe đây anh.
– …
– Tối nay ạ? Vâng, em chưa biết được, em sẽ trả lời anh sau nhé.
– …
– Vâng ạ, em chào anh!

– Ai gọi đấy?
– Anh trưởng phòng, rủ tối đi ăn
– Sao lại đi ăn?
– Sao lại không đi?

Đúng! đã là cái gì mà cấm người ta! Mình hơi thái quá rồi. Những cái nắm tay hay quàng vai kia chẳng khẳng định được điều gì cả, nó đâu có chứng tỏ Phương là của mình đâu mà cấm với đoán? Phương đưa mình xuống mặt đất rất nhanh chóng, và phũ phàng
– Uhmm, tôi hỏi vậy thôi. Tại không muốn bà đi buổi tối.
– Hì, biết vậy là tốt. Chị cộng điểm.

Trong thâm tâm mình giờ đang có hai suy nghĩ cứ đan xen vào nhau, một bên bực bội vì Phương không thèm để ý đến thái độ của mình, một bên lại thấy khó chịu với chính bản thân mình vì đã hơi ích kỉ! – con gái, khi chưa thuộc về gia đình thì người ta có quyền lựa chọn trong tất cả những người đàn ông đến với họ chứ, con gái có thì mà.

Nhưng người ta cũng nói là chỉ khi nào con người ta yêu thương nhau, sợ mất nhau thì mới cảm nhận được mình ích kỉ thế nào. Lo lắng, bồn chồn, và khó chịu, thậm chí khó chịu với chính người mình yêu nữa. Cảm giác khi phải đối đầu với tình địch mình chưa hề được trải nghiệm lúc yêu Mai, vì em phong tỏa gần như 100% những ai giới tính nam, hơn tuổi bên cạnh. Còn với Chúc, rõ ràng có tình địch đấy, nhưng mình lại không hề có cảm giác sợ sệt mất em, chẳng biết vì mình tin em hay vì mình tự tin quá nữa!

Có lẽ đây chỉ là cảm giác tự nhiên thôi mà, mặc kệ đi, mình nghĩ quá nhiều rồi.
Cứ coi như là lần đầu tiên đi thì đã sao!

Hình như Phương nắm bắt được điều mình đang suy nghĩ nãy giờ và không muốn đẩy những suy nghĩ của mình đi quá xa. Phương vẫn vậy, vừa gần vừa xa, nhưng đúng lúc.
– Anh ấy có vợ con rồi.
– Ai? Anh trưởng phòng á? Thế đi giới thiệu cho thằng ku Phó Phòng Úc phải không?
– Sao ông biết hay vậy?
– Chỉ có 1 khả năng thôi mà.
– Uhmm, anh ấy cũng tốt nên tôi ngại quá.
– Tốt là một chuyện, còn tình cảm là một chuyện chứ.
– Thì tôi biết thế, nhưng từ chối nhiều quá cũng ngại, anh em còn làm với nhau lâu dài.
– Vậy thì càng nên thẳng thắn, bà chỉ ngại nếu đúng bà có tình cảm với ông người Úc kia.
– Ông này, dở hơi à? Ông đang thử tôi phải không?
– Có sao đâu, con gái có thì, bà được quyền lựa chọn chứ sao.
– Càng nói càng thấy điên, tốt nhất là ông stop đi!
– ………
Rồi Phương lấy tay chỉ “chóc chóc” vào đầu mình:
– Cái đầu của ông chỉ dùng để làm thí nghiệm với dạy học được thôi, ông hiểu không? Đầu của ông không phải để nghĩ về những cái ấy? Nó quá cao siêu.
– Bà dìm hàng vừa thôi…
– Ông chẳng biết trong đầu con gái người ta nghĩ gì đâu, nên đừng có phán bừa. Hạ hỏa, hạ hỏa…

Sao mà chẳng biết Phương nghĩ gì, chẳng qua mình ghét nên cứ trêu đùa vậy cho bõ ghét. Lúc Phương tức lên là mỏ bắt đầu chu ra, 2 má phính lên, miệng cứ phun phì phì nhìn như con cá dọn bể, xong còn lấy 2 bàn tay quạt liên tục vào mặt, miệng lẩm bẩm “hạ hỏa, hạ hỏa”, nhìn đáng yêu lắm. Chắc từ giờ phải tích cực trêu hơn mới được!

Nghĩ trong bụng thế thôi nhưng bên ngoài mình vẫn làm mặt lạnh. Suốt cả đoạn đường mình chẳng nói thêm lời nào. Phương hình như cũng biết thái độ của mình nên…….. cũng chẳng nói gì cả, thỉnh thoảng có tin nhắn mới lấy điện thoại ra xem, nhìn qua gương chiếu hậu xem thái độ mình thế nào rồi lại bỏ điện thoại vào túi. Cứ như đang làm điều gì lén lút lắm vậy, mấy lần tí nữa thì mình phì cười.
Trước khi đến chợ, Phương ghé vào tai mình nói nhỏ:
– Không đi! Được chưa? Lão già khó tính!

Mình chẳng nói gì, nhưng trong bụng thì thấy vui. Ít ra Phương cũng có sự đồng cảm với suy nghĩ của mình. Không phải mình ích kỉ, mà đơn giản nếu như không có tình cảm với người ta thì không nên gieo vào đầu người ta hy vọng, nó chỉ làm họ phấp phỏng chờ đợi, để rồi khi đón nhận sự thật thì càng nhân thêm nỗi đau đớn cho người ta mà thôi. Càng là những người tiếp xúc nhiều thì càng nên thẳng thắn. Huống hồ trong trường hợp này “người ta” là người nước ngoài, quan điểm yêu đương của họ rất thoải mái chứ không nặng nề như mình.

– Này, có nghe thấy tôi nói gì không?
– Nói gì cơ?
– Đồ điếc kia!
– Nghe rồi. Tôi chỉ nói vậy còn bà hiểu phải làm gì hơn tôi mà. Nhiều khi tôi thẳng thắn quá cũng chưa chắc đã hay.
– Từ chối em nào rồi à?
– Sao bà nhanh mấy vấn đề này vậy? Tụi sinh viên thôi, chẳng phải nghiêm túc như chuyện của bà.
– Uhmm, tôi mà, không nhanh có mất chồng như chơi. Bọn con gái giờ nhanh như điện.
– Cứ có chồng đi đã bà ơi…

Đi chợ mua ít đồ mẹ dặn xong, Phương còn cố kéo vào quán chè mà nàng gọi là “căn cứ địa cách mạng” mỗi khi phải trốn mấy ông theo đuôi. Nghe mà thấy ghét, tinh vi tinh tướng. Chẳng lẽ mình cũng khoe chuyện mấy em sinh viên gửi thư với nhắn tin
– Ông ăn chè gì?
– Tôi á, gì cũng được mà.
– Mà thôi, để tôi gọi.
Rồi Phương ngoái ra cô bán chè
– Cô ơi, cho con 1 cốc không có gì màu đen, với 2 cái thìa.
– Sao lại một cốc? – Mình bất ngờ.
– Tôi thích ăn thế.
– Mất vệ sinh bỏ xừ
– Uhmm, thế ông gọi đi, gọi cốc khác đi – mặt xị ra ngay được.
Lại bắt đầu dỗi đấy! Nói thế thì có cho tiền cũng chả dám. Mình ngồi im thít.

– Sao 2 đứa lại ăn 1 cốc thế này? Người yêu đây hả Phương?
– Đâu cô! Em trai con đấy, mới ở quê lên.
– Em trai hả? Sao chẳng giống nhau gì. Mày trêu cô hả?
Rồi cô quay sang mình
– Này cháu ơi, mỗi hôm nó dẫn 1 thằng ra đây ăn chè đấy.
– Vâng, chị cháu có nhiều người tán càng tốt cô ạ, bố mẹ cháu đang sợ ế.
Bà bán chè tịt luôn.

Phương cầm cái thìa dí dí vào trán mình, khuôn mặt đầy vẻ sở khanh.
– Ông giáo quèn, có biết nhiều người rủ tôi đi ăn còn khó không hả?
– Đi ăn mà cho nửa cốc thì người ta không thèm rù ý. Lại còn không có gì màu đen. Bà dị quá đi mất.
– Hì, hôm nay tôi vui nên mới ăn thế đấy, mấy năm nay tôi mới ăn không có gì màu đen!
– Thế những hôm buồn thì sao?
– Thì ăn toàn màu đen.
– Bà lắm trò hơn tôi tưởng đấy!
– Tôi còn nhiều trò lắm, hihii
– …
– Kìa, Cường, nhìn kìa:

Mình quay ra.

Chúc và Đ, hai người đang xúng xính bước vào quán chè. Quán chè này cũng là nơi mà hồi cấp 3 mình với đám bạn, cả Chúc hay tụ tập.

4 mắt nhìn nhau, à không, 6 mắt nhìn nhau. Khựng lại.

Ngay sau đó là 1 nụ cười nửa miệng của Chúc cùng ánh mắt e dè của Đ – Nó đang sợ thì phải. Nhưng mày có thể yên tâm, tao chỉ khùng điên lên khi ai đó động chạm đến cái của tao thôi, giờ thì mày có thể thoải mái. Mọi thứ quá rõ ràng rồi còn gì.
Mình thở dài.

Ngày gì vậy nhỉ? Không thể có một phút nào được yên lành sao? Vừa cãi chửi nhau qua điện thoại giờ lại gặp mặt nhau ở đây. Thành phố này nó quá bé nhỏ.

Riêng với Phương, từ lúc Chúc vào em đã thay đổi hẳn thái độ, Phương tỏ ra như không biết, nhưng mặt đã không còn nét hiền lành, e lệ nữa, đổi lại là một khuôn mặt vô cảm, ánh mắt thì sắc như dao cạo, quét qua quét lại làm mình nổi da gà. Nhưng có một điều lạ đó là mỗi khi ánh mắt Phương nhìn mình thì mình lại cảm nhận được nó rất tình cảm, và ướt át hơn. Vì sự xuất hiện của Chúc à?

Trong khi đó thì bàn bên kia của đôi bạn Chúc – Đ.
– Anh, há miệng ra….

Phương e dè nhìn sang mình để dò xét thái độ, như sợ mình sẽ không kiềm chế được mà nổi xung lên, nhưng thấy mình đang cười nhếch mép, Phương có vẻ đã an tâm hơn, cũng cười theo. Đúng là đang làm trò.
– Ông ngồi đây nhé! – Phương nói nhỏ.
– Đi đâu?
– Tôi mua cái này….

Còn lại mình mình ngồi đây với đôi uyên ương kia, họ vẫn đang “chim chuột” nhau theo đúng nghĩa đen của nó. Tâm điểm của hành động thì ai cũng biết hướng về ai. Thằng Đ sau khi được Chúc bật đèn xanh thì tung hứng rất nhiệt tình, bón, đút cho nhau liên tục.

Sao bây giờ em lại rẻ rúng bản thân đến thế hả Chúc? Hay căm thù trong em quá lớn biến em thành người như thế? Anh đã giữ những gì tốt đẹp nhất của em rồi mà. Những hành động này em nghĩ có thể làm anh phát điên lên sao? Anh không còn yêu em nữa, dù là một chút. Nên em càng làm như vậy anh càng thấy thương hại em mà thôi!

Phương về rồi, may quá không mình cứ phải một mình ngồi xem kịch. Em xách theo 1 con gà với 1 túi đồ hầm.
– Nãy quên hả?
– Không, cái này tôi mua thêm
– Thức ăn đầy rồi mua lắm thế.
– Có mua cho ông đâu.!
– Bố mẹ tôi không thích đồ hầm đâu
– Thật hả? – Phương tỏ ra rất lo lắng.
– Thôi tôi đùa đấy. Tôi cũng đâu biết đâu.
– Con cái thế đấy! Ông bà bây giờ tiêu hóa cũng kém rồi, ăn mấy đồ này cho dễ vào.
– …

Đúng là phụ nữ thì vẫn khác hẳn đàn ông về mặt tinh tế. Mình là con mà trước giờ chỉ biết có hưởng thụ, chẳng cần biết bố mẹ thích ăn gì, thỉnh thoảng mua thuốc thang rồi họa hoằn gọi điện hỏi han là hết. Chủ yếu bắt 2 bố mẹ chủ động gọi điện, rồi phải thân chinh lên tận nơi xem ăn ở thế nào.

Mình cứ nhìn Phương trân trân từ lúc em nói xong câu nói đó. Phương chưa là gì của mình cả, mới chỉ hơn bạn bè một chút nhưng khi về nhà đã biết quan tâm đến bố mẹ mình, một cử chỉ nhỏ thôi nhưng ý nghĩa thì rất lớn. Bố mẹ mình chắc hẳn sẽ vui lắm khi được quan tâm như thế này!

Chúc về nhà mình nhiều lần rồi, nhưng chưa thấy lần nào em có cử chỉ để ý đến sở thích hay quan tâm đến bố mẹ mình. Nếu quyết tâm rước em về có lẽ mình đã thành 1 thằng bất hiếu.

Trở lại với đôi uyên ương kia. Trái ngược với họ, mình và Phương đều giữ khoảng cách hết mức có thể. Cách thể hiện tình cảm như thế chỉ càng chứng tỏ mình đang khốn khổ mà thôi. Lúc ra về, hai đứa ra đến gần quầy tính tiền rồi vẫn nghe rõ lời Chúc nói: “ loại gian phu dâm phụ” – Phương bấm nhẹ vào tay mình – “đi về, không chấp nó”.

Trèo xe, Phương vẫn ngồi xa giữ khoảng cách. Vẫn là cái giữ ý tứ ấy, nhưng bây giờ thì nó đâu còn cần thiết nữa nhỉ? Chưa có chuyện đáng nói giữa 2 đứa, chính xác là một cái gì đó chính thức, nhưng đâu có đến mức như-hai-người-bạn-thân nữa? Đưa nhẹ tay ra sau vòng qua eo của Phương, mình kéo nhẹ Phương lại gần. Khẽ vỗ vào vai mình
– Gối đầu vào đây – Phương làm theo, nhẹ nhàng gối đầu lên vai mình.

Thẽ thọt cầm lấy tay Phương vòng qua eo mình, Phương giật tay lại nhưng trước “quyết tâm” của mình thì em cũng để yên như vậy, nhưng hình như chẳng thấy chút gì tình cảm ở đây, có vẻ như Phương đang miễn cưỡng làm theo vậy. Đúng như mình nghĩ, Phương cất tiếng nói:
– Cường ơi, đừng như thế nữa. Được không?
– Thế là sao?
– Tôi sợ.
– Sợ……?.

Phương sợ? Cũng phải. Phương đang sợ nó đến quá nhanh mà. Điều gì đến quá nhanh thì khó là bản chất, và sẽ không duy trì được lâu. Trách sao được, với con gái, lại là người nhạy cảm như Phương thì chuyện để chấp nhận cái gì đó mới mẻ 1 cách nhanh chóng, theo hướng xoay 180 độ sẽ không hề dễ dàng, chứ chưa nói đến chuyện cự tuyệt! Tự thân em sẽ có “đề kháng” với những thứ lạ lẫm như vậy! – Bàn tay này đây vài ngày trước còn đang ôm người khác vào lòng, giờ lại cầm tay em ngay được – những người con gái tự trọng chẳng thể nào chấp nhận và tin vào cái thực tế ấy! Chắc chắn!

Cứ đi thật chậm, không ai nói với ai câu nào. Mải mê suy nghĩ mình lại đưa Phương vào con đường này từ bao giờ – đường Xuân Phương. Con đường đã chứng kiến bao nhiêu lần đón đưa của mình với Mai, với Chúc, và giờ là Phương. Có khi nào nó là định mệnh? Mình đang đi cùng Xuân Phương trên đường Xuân Phương?. Sao bây giờ mình mới để ý điều này nhỉ? Phương hình như cũng bất ngờ, đơn giản vì đây mới là lần đầu mình cùng em đi qua đây thôi.

Người ta vẫn nói “quá tam, ba bận” như để cho con người những cơ hội làm lại, để nhận ra cái gì là quan trọng với mình, để sửa chữa và có quyết định chính xác cho bản thân. Giờ đang là lần thứ 3 đấy Cường ạ! Hãy bắt đầu lại nào, như những người bạn, như lần đầu gặp gỡ! Cường sẽ lại là 1 chàng trai với balo lên đường chinh phục đỉnh núi. Hãy chờ nhé Phương!

Dừng xe lại ngay cạnh 1 gốc cây xà cừ thật to, mình xuống xe. Phương vẫn đang ngồi trên xe, lơ ngơ chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
– Ơ ơ, đi đâu đấy, ơ! Cường!

Mình chạy ra xa tầm hơn chục mét rồi dừng lại. Phương lúc này chắc đang băn khoăn lắm, không biết thằng dở hơi này lại định làm gì nữa.

Đứng lấy lại tinh thần một lúc, mình quay người lại, từ từ tiến lại gần, chìa tay ra. Như lần đầu gặp mặt:
– Chào Phương! Tớ là Cường rất vui được làm quen với bạn.
Một thoáng bất ngờ trên mặt Phương, nhưng em nhanh chóng hiểu ra và chìa tay ra:
– Chào Cường, tớ là Phương!
– Cho tớ làm quen nhé, tớ muốn được chinh phục bạn! Từ bây giờ!
– Uhmm – Phương e thẹn gật đầu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyện tình buồn
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex nhẹ nhàng, Truyện teen
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 22/07/2016 12:53 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Cưỡng bức trong phòng tắm
“A... Chú... Đừng mà... lỗ nhỏ của Hiểu Nhu bị chú đâm thủng mất!” Hiểu Nhu ôm lấy tấm lưng rộng của chú mình, tuy ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể lại thành thật mà quấn chặt lấy chú không buông, đong đưa theo từng cú thúc của chú cô. “Cháu gái dâm, ăn dương vật của...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Dịch giả damnu94 Đụ em gái Đụ lỗ đít Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện dịch Truyện người lớn Truyện sex cưỡng dâm
Thầy dạy gym của tôi
Ngoại truyện Câu chuyện này sẽ đứng với vai trò Quang là nhân vật chính nên danh xưng ngôi thứ nhất của Quang sẽ lấy tên là Tôi! Chị Trân Nhân viên bảo hiểm xinh đẹp... Giữa cái nắng cực của đất Sài Thành, tôi đang ngồi máy tính tìm khách hàng và đọc truyện trên truyensextv2.com, thì chị khách...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác đụ vợ mình Đụ nát lồn Some Truyện BDSM Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện NTR Truyện sex ngoại tình
Hành trình tuổi thơ
Sáng hôm sau em thức dậy vươn vai một phát, bây giờ em chỉ cảm thấy hơi nhức đầu thôi và vẫn có thể đi học bình thường nên đi làm các thủ tục buổi sáng rồi chào ba mẹ đi học. Ánh nắng buổi sáng dịu nhẹ chiếu xuống phá tan những giọt sương sớm còn sót lại. Cỏ cây ven đường đều dang...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba