– Sau khi xem xét lại toàn bộ, xét lời khai của các bị cáo tại phiên xét xử, HĐXX nhận thấy, việc Viện kiểm sát truy tố các bị cáo là đúng người đúng tội. Tuy nhiên, căn cứ vào tình tiết giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo: thành khẩn ăn năn hối cải, gia đình bồi thường thiệt hại để khắc phục một phần hậu quả… HĐXX đã tuyên phạt bị cáo Hoàng Trung Kiên mức án 5 tháng tù giam, chiếu theo thời gian tạm giam. Tòa tuyên bố phóng thích tại tòa.
Vị thẩm phán dõng dạc tuyên án trước vẻ mặt lạnh tanh của nó. Tất cả những điều này nó đã được biết trước ngay từ khi được chuyển từ quận vào trại ít lâu. Mẹ nó đã dàn xếp êm xuôi tất cả theo một cách nào đó. Hơn hết vừa may mắn vừa cay đắng người bị hại lại là người thân ruột thịt với cái đứa đang đứng trước vành móng ngựa này.
5 tháng tạm giam không phải là quá lâu cũng không phải là quá nhanh. Nói cho cùng nó cũng chẳng còn lạ lẫm gì nơi này nữa nhưng khác với lần trước, lần này nó thực sự mong ngóng được ra ngoài hơn cả. Cảm giác 5 tháng này đối với nó dài hơn cả 5 năm. Dù đây là lần đầu tiên mẹ đi thăm nuôi nó, cả thằng Hãn nữa nhưng không làm nó cảm thấy nhẹ lòng hơn lần trước.
Tuy nhiên lại không có chị… và Dương nữa. Nhưng nó đòi hỏi có Dương ở đây là thừa và lố bịch. Dương liệu có biết nó đang ở đây không? Dương liệu có chấp nhận nó không khi biết đời nó lại có thêm một vết nhơ dài. Chị đâu? Chị ra sao? Cái thai thế nào?… Hàng trăm câu hỏi đan xen cày xới tâm trí nó. Nhưng những phút thăm nuôi ngắn ngủi lại không cho phép nó đủ thời gian tìm hiểu mọi việc. Chiếc xe hơi hôm nay do thằng Hãn cầm lái chầm chậm đèo nó về phía nội thành sau khi hoàn thành các thủ tục cần thiết. Nó nhận lại đống đồ của mình và ôm khư khư trong lòng. Mẹ ngồi sát ngay bên cạnh nó, nó có thể mở miệng hỏi nhưng tất cả đều chọn cách im lặng để giết thời gian. Nó thiêm thiếp ngủ gục bên ô cửa kính lúc nào chẳng hay…
– Anh ơi. – Thằng Hãn vỗ vỗ vai nó – Dậy anh ơi. Về đến nhà rồi.
Nó mở mắt nhìn xung quanh, đây là cái bãi đỗ xe quen thuộc của nhà nó. Chẳng có gì lạ, thậm chí một hàng cây ngọn cỏ sau gần 6 tháng vẫn y nguyên như cái đêm nó mới đi. Thằng Hãn cười.
– Về nhà rồi anh, đường giờ này đang đông anh chịu khó đi bộ với bác về nhé. Em đi gửi xe.
– Ừ…
Nó rảo bước đi theo mẹ về nhà. Cánh cửa cuốn quen thuộc và ngứa mắt cứ chầm chậm kéo lên mang theo những tiếng lạch cạch quen thuộc, nó chạy một mạch lên tầng hai, khẽ khàng mở cửa phòng chị không ồn ào đập cửa hay đá tung nó như mọi khi. Nhưng cũng chẳng có tiếng chị the thé chửi rủa nó nữa. Căn phòng gọn gàng ngăn nắp nhưng tuyệt nhiên thiếu hơi người cũng đủ để ai đi vào ngửi thấy cái mùi lạnh toát và trống rỗng. Nó lặng lẽ đóng cửa bước về phòng.
Nó ngủ, 2 ngày liền cái kiểu ngủ nửa thức nửa tỉnh khốn nạn. Thôi coi như là ngủ bù cho 5 tháng sống và làm việc một cách khoa học theo quy định của nhà nước. Ngủ nhưng có lúc mắt mở thao láo vào đầu trống rỗng hoàn toàn. Nó vẫn biết mẹ nó thi thoảng mang khay đồ ăn lên nhẹ nhàng đặt đầu giường rồi lại lặng lẽ lên dọn nguyên cả khay ấy vào bữa tiếp theo.
Nó không ăn, thi thoảng uống nước và bước vào wc. Chấm hết. Nó gọi đấy là ngủ vì nó không hề suy nghĩ gì trong suốt hai ngày ấy. Cánh tay trái gác lên trán nặng chình chịch thì nó đổi bên. Có lẽ cảm giác nặng chình chịch ấy là thứ duy nhất nó cảm nhận được trong hai ngày nằm liệt một chỗ. Cho đến buổi chiều hôm ấy khi mẹ nó bước vào phòng và thấy nó vẫn mở mắt thao láo, không giả vờ úp mặt xuống đệm nằm im như mọi khi. Nó cứ vô thức nhìn lên trên trần và dõi theo tường miếng viền thạch cao. Thì lúc đấy chắc bà mới dám ân cần hỏi.
– 5 tháng xa nhà, có cảm thấy thay đổi được điều gì không?
– Dạ có mẹ ạ.
Rồi lại im lặng, chắc mẹ nó chưa chuẩn bị được gì cho kịch bản ấy nên chưa biết nói gì thêm. Ai mà nghĩ được nó sẽ ngoan ngoan đáp lời một cách gọn lỏn như thế. Bà đứng dậy kéo tấm ri đô che cửa ra. Nó lật người lại, xếp hai tay lên gối đầu nhìn trời áng chừng cũng đã chiều chiều.
– Chị đâu hả mẹ.
– Chị ổn, tốt nhất con đừng bận tâm.
– Còn cái thai…
– Chuyện của con giờ không phải là lo nghĩ về điều ấy.
– Vâng…
– Chắc con cảm thấy không thoải mái khi mẹ ở nhà.
– Con không dám ạ.
– Mẹ cũng phải nói trước với con là mẹ sẽ ở nhà này, chắc chắn là như thế. Mẹ đang phải lo cho nhà hàng trên Linh Đàm và chỗ cổ phần còn lại trên bar của nhà mình. Vì thế không thể cứ nay đây mai đó được. Ở nhà này sẽ tiện hơn cả. Con cứ ở nhà nghỉ ngơi hoặc đi đâu đó cho khuây khỏa, rồi sau đó tính tiếp xem có làm tiếp trên bar hay không hoặc mẹ sẽ bán bớt cổ phần đi. Mẹ cũng yếu rồi không thể lo được một lúc nhiều việc. Còn nếu không – bà rút trong ngăn kéo ra một chùm chìa khóa đặt lên mặt bàn – đây là chìa khóa nhà dưới Hà Đông, con có thể về đấy ở tạm cho thoải mái.
– Vâng con biết rồi mẹ ạ.
– Điện thoại của con trong ngăn kéo, mẹ vẫn phải nạp tiền để giữ số hàng tháng nhưng có người gọi nhiều quá nên mẹ tắt đi. Các tin nhắn của con mẹ cũng không đọc. Nếu có vấn đề gì quan trọng liên quan đến làm ăn thì con xem qua rồi thu xếp giải quyết.
– Con biết rồi. – Nó bật dậy ra khỏi giường toan đi xuống nhà – Con xin phép đi ra ngoài ăn cái gì đó đã.
– Khoan đã. – Mẹ nó gọi giật giọng khiến nó khựng lại và ngoái đầu lại nhìn và chờ đợi. Nhưng bà chỉ nhẹ nhàng nhắc – Nhà dưới đấy lâu không có người ở rồi, gọi bà đồng nát nào qua mà dọn nhà. Ví và chìa khóa với điện thoại không cầm đi à? Mẹ để tiền trong tài khoản đấy.
– Con biết rồi. – Nó quay lại mở ngăn kéo nhặt đống đồ cầm trên tay rồi lại bước thẳng.
… Bạn đang đọc truyện Cô gái đi xe đạp điện tại nguồn: http://truyensextv2.com/co-gai-di-xe-dap-dien/
Tận hưởng phố phường, tận hưởng sự tự do, hít thở cái mùi bụi bụi của Hà Nội dù vẫn đang ngồi trong xe hơi và bật máy lạnh tưng bừng. Giờ không nhầm thì cũng đã cuối năm, chẳng hiểu sao trời vẫn oi như mới đầu hè. Không phải lần đầu tiên nó tận hưởng cái cảm giác này, cái cảm giác thoát ra khỏi một thứ gì đó kìm kẹp và đè nặng lên mình suốt một quãng thời gian dài, nhưng không phải vì thế mà nó không cảm thấy quý cái sự tự do dễ chịu này.
Nó vừa lái xe vừa hý hoáy mở điện thoại ( không khuyến khích các bạn trẻ làm điều này) vài trăm tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Phần lớn là của Dương, có vài email được cập nhật cũng như vài thông báo trên facebook. Nó không quan tâm lắm lại tắt máy và ném chiếc điện thoại vào cái hộc trên xe. Nó vẫn chưa biết phải đối mặt với Dương thế nào. Nhỡ chẳng may, Dương gọi…
– Vẫn chivas 18 chứ anh? Một ly đầy? – Con bé ở quầy bar nhìn nó cười tươi – Chào mừng anh trở về nào.
– Ừ thì chào mừng – Nó cười gượng gạo nâng cốc với con bé và thằng Hãn – Cảm ơn vì giữ chỗ cho anh trong suốt gần nửa năm.
– Ok, em cạn rồi nhé – Con bé dốc ngược cốc sau khi tu một hơi dài – Hai anh ngồi tâm sự nhé, em ra đứng quầy đây.
– Ok, làm việc đi. – Thằng Hãn phẩy tay.
Nó trầm ngâm ngồi nhấp nhấp từng ly nhỏ như mọi khi lấy lại cảm giác thân thuộc ở cái góc tối này. Khà một hơi nhẹ nhàng cho cái vị cay cay tan khỏi đầu lưỡi nó. Thằng Hãn cũng bắt chước làm theo và vỗ vỗ vai nó.
– Cứ từ từ mà uống anh ơi. Trong đấy thì đào đâu ra chivas.
– Đm, có cuốc lủi mà uống đã là trọng tội rồi. – Nó văng tục. – Mày nghĩ mẹ tao bơm vào cho tao nhiều xèng lắm à? May là tao không nghiện cỏ như mày đấy không chắc nhà tao bán nhà đi mua thuốc.
– Xời, em thì có bao giờ phải vào đấy đâu mà anh lo. Xoắn. Thôi anh ạ, về là mừng, thi thoảng đi an dưỡng vài tháng về anh em nó lại nể thêm vài phần. Dính vào cái nghiệp này thi thoảng vào trường một vài tháng xá gì. Anh em ngoài này biết chuyện cả, ai cũng thông cảm và nể anh cực.
– Ờ… – Như sực nhớ ra điều gì, nó nắm vai thằng Hãn hỏi – Mày có biết chị Linh đâu không?
– Ơ, anh là em ruột chị ấy còn không biết thì hỏi em, em biết trả lời sao? – Thằng Hãn tròn mắt ngạc nhiên – Hay anh hỏi bác xem sao?
– Mẹ tao không nói – Nó vỗ tay đồm độp lên trán. Mắt nhắm nghiền ra vẻ suy nghĩ. – Đm, có thằng em nào như tao không, xiên chị xong rồi đéo biết bà ấy giờ đang sống hay chết.
– Luyên thuyên, hôm ấy em đưa chị vào viện mà. Rồi bị triệu tập lấy lời khai nên không rõ có nặng không vì sau đó là bác vào viện kí sổ khám rồi. Mấy lần em định qua thăm cùng với mấy đứa nữa thì bác bảo chị đang ngủ không phiền nên chỉ tiếp bọn em dưới phòng khách thôi. Độ 2, 3 tháng trước thấy chị qua chào mọi người, nghe bảo đi xa. Đấy là lần cuối em thấy chị Linh. Thề – Thằng Hãn giơ hai ngón tay lên làm dấu thề độc.
– 2, 3 tháng trước – Nó nhẩm nhẩm tính toán trong đầu – Lúc ấy thì cũng phải được tầm 6,7 tháng rồi, mày có thấy bụng chị ấy to hay nhỏ không?
– Đợt đấy tự dưng rét đậm anh ạ. Ai cũng mặc áo bông to sù sụ. Chị anh thì phang nguyên cả cái áo lông thú, em chỉ loáng thoáng nhìn qua, không để ý lắm. Hôm ấy cũng bận nữa, cứ tưởng chị ấy qua bình thường thôi ai ngờ nghe mấy con bé PG nói lại mới biết chị ấy lặn luôn. Nhưng em nói thật là anh cũng nên xác định tinh thần. Hôm ấy vết đâm khá sâu, người lại văng lung tung, em cũng không dám đảm bảo…
– Mà đm mày, sao hôm ấy mày với con chị tao lại ở đấy. Muốn xách cổ mày đấm cho mấy phát. – Nó tự nhiên nổi xung.
– Em hôm ấy thì chỉ lo cho anh thôi, thấy anh cứ cầm con dao như thế. Em sợ anh sinh chuyện gì, nên mấy hôm liền em đều gọi điện báo chị Linh. Chị ấy nhắc em để mắt, thì em để mắt. Hôm nào anh về sớm em cũng phải len lén vác xác về theo xem anh đi đâu, sung sướng gì đâu. Lúc thấy anh núp đứng đợi ông Cường em đã sinh nghi rồi, báo ngay chị Linh vừa dòng được bà ấy định chạy qua chỗ anh thì thấy anh đã vác dao định xiên người ta rồi. Lúc đấy nói thì lâu lắm nhưng mà nhìn mọi việc nó nhanh như cắt ý, chị Linh thúc em đâm thẳng vào lão Cường may ra thì cứu được lão, nhưng em tay run với cả lúc ấy cũng nhụt đâm mẹ nó vào giữa hai người. Cứ tưởng phát ấy anh xiên vào em thì nhẹ nợ ai ngờ chị Linh lại dính. Rồi mỗi người văng ra một nơi, bỏ mẹ. May mà lúc ấy mấy con Chim Sẻ đến không dễ thằng Cường nó cho cả nhà mình nhai kẹo lắm. – Thằng Hãn luyến thoắng một hồi mắt long lên sòng sọc đỏ ngầu hai thái dương lại giật giật.
Nó với vội tay lấy cốc nước đã úp cả lên đầu thẳng Hãn rồi nắm lấy hai tai nó giữ chặt. Nước lạnh chảy tong tong từ trán nó xuống đến cằm rơi lã chã xuống đất.
– Bình tĩnh… Bình tĩnh… anh không trách gì mày cả… Nào bình tĩnh thở đi… Chậm thôi. Mày mà sùi ở đây thì không lấy được vợ đâu. Có cỏ trong người không làm một điếu cho ấm nào?
– Mang cỏ lên đây, nhỡ bị dích thì sập mẹ nó bar à? Em có ngu đâu. Cho em cốc nước đá. Mẹ, dạo này xấu giời dễ lên cơn quá.
– Rồi rồi. Thôi bỏ qua đi. Chị tao thì trốn tao đi đâu được. Kệ bà ấy, đi chán rồi về.
– Vâng, mà anh tính đi làm lại không?
– Đang xem thế nào đã. Trên này giờ ai quản lý.
– Thuê người ngoài anh ạ. Nhưng tốt hơn là để người nhà mình làm. Bọn ngoài phiền lắm. Anh cứ bảo bác họp cổ đông lại. Gì chứ đi tù chứ có phải là đi ăn cắp ăn trộm gì đâu mà sợ. Có thêm tí tiền án tiền sự anh em càng nể.
– Cái đấy tính sau…
Nó chạnh lòng, đi tù… Ừ đúng rồi, với những đứa thuộc đáy xã hội như chúng nó hai từ ấy nhẹ như không vậy. Nhưng không phải là nó đã đang muốn leo lên khỏi cái đáy đấy rồi sao. Rồi giờ sao cứ tụt dần tụt dần xuống tiếp mãi thế. Chúng mày chấp nhận anh. Nhưng ngoài kia người ta có chấp nhận hay không. Tự nhiên điều ấy khiến nó cay đắng nghĩ đến Dương.
– Có ai đến tìm anh không?
– Ai ạ? Không anh ạ. Mà em cũng không biết nữa. Em không thấy ai báo lại.
– Chuyện anh đi trại…bên ngoài có biết gì không?
– Chắc cả Hà Nội biết anh ạ. Chả sót ai.
– Ý tao là người ngoài ý.
– Nếu anh muốn nói đến “chị dâu” ý. Em nói thật nếu chị ấy muốn tìm hiểu thì chả giấu được đâu. Anh xem dọc các quán trà đá từ đây về nhà anh. Ngồi xuống hỏi bừa một câu cũng ra chuyện.
– Ờ… – Nó khẽ thờ dải, thực ra hỏi cho có chuyện chứ nó biết câu trả lời hẳn là như thế.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô gái đi xe đạp điện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 03/12/2016 03:06 (GMT+7) |