Nhìn thấy Lạc Nam bay đến gần Đạo Thụ, một đám đệ tử canh gác ngoài Độ Đạo Môn hai mắt tỏa sáng vội vàng bay đến.
“Cái gì? Tiểu Ma sư huynh về? Làm sao thiếu phần của ta?”
Rất nhanh, một đám hàng nghìn đệ tử nhanh chóng tập hợp trước mặt Lạc Nam.
“Cái quỷ gì thế?” Lạc Nam tròn xoe cả mắt.
“Hì hì, sư huynh tốt, vừa trở về có mệt lắm không?” Đám sư đệ, sư muội ân cần hỏi thăm.
Một tên lấy ghế ra kéo hắn ngồi xuống, mấy tiểu sư muội thi nhau đấm vai, bóp chân… đem hắn hầu hạ như vua chúa.
Chú ý đến ánh mắt chờ mong của cả bọn, Lạc Nam xem như hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết im lặng.
Thì ra lần trước hắn trở về một chuyến, có tiện tay ban thưởng cho mấy tên đệ tử canh gác tuần tra bên ngoài, mà những gì hắn thưởng có thể sánh bằng mười năm bổng lộc, vất vả làm nhiệm vụ của các đệ tử bình thường.
Cho nên lần này khi thấy hắn trở về, một đám đệ tử đông đảo đã lập tức tập trung chờ quà từ hắn…
Nhìn thấy những khuôn mặt thanh niên, thiếu nữ tràn ngập sùng bái và ngóng chờ… Lạc Nam cũng nhịn không được nở nụ cười.
Con đường tu luyện đầy rẫy gian nan thử thách, thật nhiều thăng trầm… nhưng có tông môn, thế lực sau lưng làm chỗ dựa, có đồng môn nương tựa vào nhau là một điều đáng quý.
Con đường của Lạc Nam đi, hắn chưa từng lựa chọn một mình cô độc… từ những ngày đầu tiên cho đến hiện tại, bên cạnh hắn đều có người đồng hành.
Ngày đầu hắn tiến vào Độ Đạo Môn cũng được Cầm Dao Nhã, Đan Phỉ, Bùi Vũ đám người hết lòng chiếu cố…
“Xếp hàng ngay ngắn, ai cũng có phần, không cần chen lấn.”
Cũng may Lạc Nam vừa thu được một lượng Điểm Danh Vọng khổng lồ sau trận chiến với Hoài Khánh ở Đạo Vực, mà các vật phẩm từ Đại Đạo Cấp trở xuống trong Cửa Hàng May Mắn bán không quá đắt, hắn có thể mua số lượng lớn mà không hao tốn bao nhiêu.
Thế là Lạc Nam đánh giá từng vị sư muội, sư đệ… tìm kiếm vật phẩm trong Cửa Hàng May Mắn phù hợp với thiên phú và khả năng của bọn hắn mà ban tặng lễ vật.
Nếu có đệ tử là Đạo Cảnh Sơ Kỳ, hắn sẽ tặng vật phẩm Đạo Cấp Trung Phẩm.
Nếu có đệ tử là Đại Đạo Trung Kỳ, hắn sẽ tặng vật phẩm Đại Đạo Thượng Phẩm.
Tóm lại hắn ra tay cực kỳ hào phóng, tặng vật phẩm là vượt trên tu vi của mỗi đệ tử một tiểu cảnh giới.
Hơn nữa các vật phẩm cũng cực kỳ đa dạng và phong phú, từ Đạo Bảo, Vũ Kỹ, Công Pháp, Thân Pháp, Đan Dược… không thiếu một thứ gì, đặc biệt nhất đều là vật phẩm mà các đệ tử có thể sử dụng cho bản thân, mang lại hiệu quả ngay lập tức.
Trong lúc nhất thời, vô số đệ tử cảm động muốn khóc, Tiểu Ma sư huynh quá chu đáo… lại còn quá giàu, chắc là nhiều năm lăn lộn bên ngoài rất khá đây mà, đúng là tấm gương sáng cho các tiểu sư đệ, sư muội bọn hắn noi theo.
Lạc Nam ngồi trên bảo tọa, lần lượt vung tay phát quà cho từng sư đệ, sư muội.
Động tĩnh ở bên ngoài tông môn ngày càng lớn, đệ tử truyền tai nhau chạy ra xếp hàng ngày càng nhiều.
Người của Toàn Chức Đạo Thống, Vực Thần Đạo Thống, Thiên Âm Đạo Thống đều không ngoại lệ…
“Tiểu Ma sư huynh công đức vô lượng a.”
“Từ giờ Tiểu Ma sư huynh chính là thần tượng của ta.”
“Tiểu Ma sư huynh có tuyển chọn thị nữ, tùy tùng không?”
Lạc Nam khóe miệng giật giật, bởi vì hắn nhìn thấy ngay cả những đệ tử nhập môn trước mình cũng chạy vào xếp hàng tham gia náo nhiệt, sau đó đến lượt các vị Sơn Chủ.
Mấy con hàng này có tu vi Đại Đạo Viên Mãn trở lên, nếu tặng quà cho bọn hắn chẳng mấy chốc sẽ tiêu sạch Điểm Danh Vọng không chừng.
Mà ngay Bùi Vũ cũng không biết xấu hổ chạy vào xếp hàng, cái tên khốn này đã là Thiên Đạo Viên Mãn, còn muốn lễ vật của sư đệ, có biết xấu hổ hay không hả?
Thế là hắn nhanh trí phất tay, lễ vật cho các tiểu sư đệ và sư muội tự động còn lại tự động phân phát.
Còn bản thân Lạc Nam đã chạy thục mạng khỏi đám đông, chọc cho đám người cất tiếng cười to.
“Cái tên này… vừa trở về đã gây ra náo động lớn như vậy.”
Đan Phỉ đứng trên một nhánh cây ra vẻ tức giận nói, nhưng ý cười trong mắt không thể che giấu được, còn kiêu hãnh ưỡn lên bầu ngực căng tràn nhựa sống.
Tiểu Ma chính là Thiếu Thần Tử của Toàn Chức Đạo Thống, hắn đang vì Toàn Chức Đạo Thống tranh thủ mặt mũi.
Nhìn xem, người của Toàn Chức Đạo Thống chúng ta chính là hào phóng như thế, khí phách như thế… ra ngoài một chuyến trở về, lập tức có quà cho tất cả sư đệ và sư muội.
Nhìn các Đạo Thống còn lại, ai có thể làm được?
Đan Phỉ cố ý khiêu khích nhìn Cầm Dao Nhã cười tủm tỉm.
Cầm Dao Nhã ở bên cạnh không nói lời nào, thầm nghĩ nếu để Đạo Phỉ biết hắn đem tài sản của Bắc Đẩu Đạo Thống cho hết Thiên Âm Đạo Thống, không biết nàng sẽ còn đắc ý được hay không.
Lạc Nam đã thấy Đan Phỉ từ phía xa, bất quá hắn chỉ phất tay chào hỏi với nàng, sau đó chuyển hướng bay đến Thanh Trà Sơn.
Mặc dù hiện nay hắn là người của Toàn Chức Đạo Thống… nhưng hắn vĩnh viễn không quên Thanh Trà Sơn mới là nơi đầu tiên của mình, Thanh Trà Sơn mới là chỗ hắn muốn đặt chân đến ngay khi vừa trở về Độ Đạo Môn.
Đan Phỉ cũng biết địa vị của Thanh Trà Sơn ở trong lòng hắn, cho nên không gấp gáp… ngược lại tán thưởng vị sư đệ này trọng tình trọng nghĩa.
Từ trên cao nhìn xuống, vẫn là cả một ngọn núi được nhuộm xanh bởi sắc trà…
Tại đỉnh núi có một bóng hình lười biếng ngã lưng trên tảng đá, miệng ngậm cọng cỏ, dáng vẻ phiêu nhiên tự tại, hòa quyện cùng trời đất.
Ánh mắt Lạc Nam híp lại, nội tâm giật bắn…
Dù cố tình sử dụng Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn quan sát, hắn vẫn không phát hiện tu vi thật sự của Hương Trà.
Bên ngoài nàng tỏa ra khí tức Thiên Đạo Sơ Kỳ, xem như có chút tiến bộ so với trước đây… nhưng đánh chết Lạc Nam cũng không tin nàng thật sự là Thiên Đạo Sơ Kỳ đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam giả vờ thi triển Bạo Vực Quyền cách không đấm xuống đầu sư tỷ.
“Cái tên điên nhà ngươi.” Hương Trà đang cực kỳ hưởng thụ thiên nhiên trong lành liền mở miệng mắng to.
Nào có sư đệ vừa trở về đã vung quyền đấm sư tỷ như hắn?
Cũng không thấy rõ nàng làm cách nào, cơ thể vậy mà trơn trượt như cá trạch nhẹ lách một cái đã dễ dàng tránh thoát quyền kình của Lạc Nam.
ẦM.
Tảng đá nơi nàng đang nằm ầm ầm tan vỡ.
“Hahaha, chỉ muốn thử một chút thực lực của sư tỷ, thật lợi hại.” Lạc Nam cười to, nâng lên ngón tay cái.
“Bất kính với sư tỷ, cẩn thận trời đánh ngươi!” Hương Trà hừ một tiếng.
ĐOÀNG!
Nào ngờ nàng vừa dứt lời, một đao Kiếp Lôi bỗng nhiên từ thiên không nện thẳng xuống đầu Lạc Nam, động tĩnh khiến vô số người giật mình.
Lạc Nam khóe miệng co quắp, sức mạnh thể tu vận chuyển, Bạo Vực Quyền ngưng tụ đấm lên.
Hắn bị đánh đến ngã lăn ra đất, toàn thân khét lẹt…
Đang trong thân phận Tiểu Ma, hắn không thể thi triển những thủ đoạn cường đại của bản thể a.
Trong lòng Lạc Nam dâng lên sóng to gió lớn, thầm nghĩ bà nương này chẳng lẽ là hiện thân của Giới Linh? Vậy mà gọi sét đánh mình thật.
“Đáng đời.” Hương Trà cười tủm tỉm ngồi xuống vỗ vỗ mặt hắn:
“Ngươi về ai cũng có quà, vậy quà của sư tỷ đâu?”
“Sư tỷ thích gì cứ nói một tiếng.” Lạc Nam cười khổ.
Những hồng nhan khác của mình như họa Thuỷ, hắn đương nhiên biết tặng lễ vật gì sẽ khiến nàng vui lòng… bởi vì hắn có thể hiểu rõ được các nàng ấy.
Nhưng còn Hương Trà, có trời mới biết vị sư tỷ bí ẩn này của mình thích cái gì… hắn không thể đoán được.
“Vào đây!” Hương Trà phất tay ra hiệu, sau đó xoay người đi vào bên trong động phủ.
Lạc Nam bán tính bán nghi, bất quá cũng bước chân theo nàng.
Vừa vào trong động, Hương Trà bỗng nhiên nói:
“Cởi y phục ra đi!”
Lạc Nam nhảy dựng lên, một tay che ngực, một tay che hạ bộ kêu cứu nói:
“Sư tỷ xin tự trọng.”
“Tự trọng cái rắm, ta thèm vào.” Hương Trà buồn cười mắng một tiếng:
“Kêu ngươi cởi thì cởi, đừng ý kiến.”
Lạc Nam gãy gãy đầu, động ý niệm giải trừ Bá Y…
“Cởi sạch!” Hương Trà hất cằm ra lệnh.
Hắn cắn răng, đem mảnh vải duy nhất còn sót lại chấn nát, tiểu huynh đệ nhất trụ kình thiên, triệt để trần như nhộng ở trước mặt sư tỷ.
Nhìn từng khối cơ đạt đến trạng thái hoàn hảo của hắn, đặc biệt là thanh hung khí kinh khủng, Hương Trà cũng có chút ửng hồng trên gò má.
Nàng bước đến dùng hai tay xoa xoa nắn nắn khắp người hắn.
“Sư tỷ đừng làm vậy, ta sẽ hét lên.” Lạc Nam thẹn thùng vô hạn.
“Đứng im!” Hương Trà hừ lạnh.
Lạc Nam chỉ đành im miệng, mặc cho nàng cảm thụ khắp toàn thân mình, tay nàng lướt đến đâu hắn rùng mình đến đó a.
Sau đó chỉ thấy Hương Trà đến bên giường, phất tay lấy ra một khối đất.
“Đây là…” Lạc Nam tròng mắt co lại.
Khối đất này thuần một màu đen, bên trên chằn chịt các văn tự cổ xưa huyền bí, tỏa ra luồng khí thế rất thô bạo khiến không gian xung quanh vặn vẹo.
“Đây là Bạo Thần Thổ?” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt, sau nhiều năm lăn lộn ở Đạo Giới, có được nhiều truyền thừa, kiến thức của hắn cũng gia tăng đáng kể.
Bạo Thần Thổ là một loại tài nguyên khủng bố, tương truyền một tia thổ thuộc tính ẩn chứa bên trong nó là có thể bạo tạc huỷ diệt một tiểu hành tinh.
Bạo Thần Thổ được tạo ra khi hỗn độn phát nổ tạo thành các phương đại thế giới cấp cao như Nguyên Giới, thường nằm sâu nhất ở lõi thế giới…
Được gọi là Bạo Thần Thổ, bởi vì uy năng của nó có thể nổ chết cả Thần Đạo Cảnh, nổ banh cả Thần Đạo Quy Tắc cấp cao…
Trận Pháp, Thần Bảo các thứ cũng có thể bị nổ tan tành.
Thời kỳ thượng cổ, các tu sĩ thường vận dụng Bạo Thần Thổ như cấm vật sử dụng một lần, trong lúc quan trọng mang ra ném chết đối thủ…
Bất quá Bạo Thần Thổ vô cùng quý hiếm, lại bị tu sĩ thượng cổ khai thác quá nhiều lạm dụng trong các trận chiến… đã tuyệt tích từ lâu lắm rồi.
Nó là loại tài nguyên có giới hạn, dùng hết là thôi, thế giới sẽ không thể tự sản sinh ra được nữa.
“Tỷ muốn làm gì? Thứ đồ chơi này quá nguy hiểm.” Lạc Nam ngưng trọng nói.
“Không có gì, dự định đem nó nặn thành một tên cận vệ tồn tại vĩnh viễn, để có thể nổ tung không giới hạn.” Hương Trà nở một nụ cười tươi tắn.
Nhưng nụ cười của nàng lọt vào mắt Lạc Nam lại giống như ác ma đang cười nhe răng nanh dài và sắc nhọn.
“Làm sao có thể nặn được Bạo Thần Thổ?” Lạc Nam nuốt nước miếng.
“Nghịch Thế Thần Thông – Luyện Thổ Thành Binh, nghe qua chưa?” Hương Trà cười tủm tỉm.
Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, đây chính là môn Nghịch Thế Thần Thông khủng nhất của Thổ Hệ Thuộc Tính a…
Nếu có được Luyện Thổ Thành Binh, vậy Bạo Thần Thổ thật sự có thể sử dụng theo cách như vậy, biến thành một binh sĩ có thể phát ra những đòn tấn công huỷ diệt.
Nghĩ đến đây Lạc Nam tê dại cả da đầu, thực lực của Hương Trà còn chưa rõ sâu cạn, bên cạnh nàng lại có một tên như vậy rồi…
Nhân tố bí ẩn… đích thị là Hương Trà.
“Khoan đã, sư tỷ muốn nặn tượng sao lại sờ mó đệ?” Lạc Nam giật mình.
“Ta muốn dùng ngươi làm hình mẫu để nặn ra nó.” Hương Trà cười tủm tỉm đáp:
“Không sờ ngươi thì sờ ai?”
Lạc Nam khóe môi co quắp, rốt cuộc hiểu vì sao đột nhiên lại muốn mình trần trụi cho nàng khám phá.
“Không thể, đệ là độc nhất vô nhị… sư tỷ không thể tạo ra một tên cận vệ giống ta được.” Lạc Nam kịch liệt phản đối ý tưởng của nàng.
“Hừ, đây là tác phẩm mạnh mẽ nhất của ta từ trước đến nay, dùng ngươi làm mẫu chính là vinh hạnh của ngươi, thế mà còn không chịu?” Hương Trà chống nạnh.
“Sao lại dùng đệ làm hình mẫu vậy?” Lạc Nam chớp chớp mắt.
“Vì nhìn ngươi thuận mắt nhất.” Hương Trà thẳng thắng đáp:
“Ta sẽ đặt tên cho nó là Bạo Chủ, gặp kẻ nào chướng mắt nổ chết kẻ đó.”
“Thôi cho đệ xin.” Lạc Nam không muốn có kẻ nào giống với mình, dù nó chỉ là khôi lỗi hay tượng đất, hắn mỉm cười nói:
“Đệ có một ý tưởng rất hay cho nó đây.”
“Ý tưởng gì?” Hương Trà nghi hoặc.
Lạc Nam động ý niệm, Thần Chiến Giáp bao trùm toàn thân, kim cương giáp sáng lấp lánh bao phủ từ đầu đến chân, che đậy cả khuôn mặt, oai phong lẫm liệt.
“Tỷ hãy luyện ra một tên mặc giáp như thế này, nhìn sẽ ngầu và uy phong hơn thay vì đệ phiên bản trần trụi.” Lạc Nam đề xuất.
Hương Trà đi một vòng đánh giá, cảm thấy cũng khá có lý… dù sao cũng là tượng đất, nàng thích nặn kiểu gì thì nặn, thích nhào kiểu nào thì nhào.
“Thôi được rồi, ta sẽ nặn ra ngươi phiên bản mặc giáp.” Hương Trà đáp, dùng tay cảm nhận mọi ngõ ngách trên lớp giáp của hắn.
Lạc Nam gật đầu đáp ứng…
“Nghịch Thế Thần Thông – Luyện Thổ Thành Binh.”
Hương Trà lẩm bẩm niệm khẩu quyết, hai tay dùng sức nhào nặn Bạo Thần Thổ, bắt đầu tạo hình.
Thật ra khi sử dụng Luyện Thổ Thành Binh, nàng có thể dùng ý niệm để tạo hình theo ý muốn…
Nhưng Bạo Thần Thổ là nguyên liệu quý hiếm nhất, cần phải cẩn thận… không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào, cho nên nàng mới đích thân dùng tay để hoàn thiện từng chi tiết.
Phải biết rằng nàng cũng bỏ ra rất nhiều công sức mới thu được một khối Bạo Thần Thổ, gần như là khối cuối cùng còn sót lại ở Nguyên Giới rồi.
Theo động tác của Hương Trà, một tên chiến binh mặc giáp dần dần hiện ra…
Chính là trạng thái Lạc Nam mặc Thần Chiến Giáp.
Nhưng khác biệt ở chỗ, màu sắc bộ giáp được nặn ra chính là màu đen và những văn tự kỳ bí của Bạo Thần Thổ, khác với màu kim cương kết hợp hoàng kim chói lọi cao quý của Thần Chiến Giáp.
Cũng chính màu sắc đen kịch cùng những văn tự như họa tiết kỳ lạ này đã mang đến một cảm giác càng thêm âm trầm, nguy hiểm đầy tính đe dọa.
Màu sắc khác biệt, vậy cũng sẽ không bị lầm lẫn với Lạc Nam khi hắn mặc giáp trên người.
Hương Trà hài lòng vỗ vỗ hai bàn tay, có đồ chơi này… nàng không cần đích thân ra tay cũng làm thịt được một số Thần Đạo Cảnh.
“Dám thử uy lực của nó không?” Hương Trà đề nghị.
Lạc Nam cảm nhận được sự nguy hiểm từ con hàng này, nở nụ cười hứng thú:
“Sợ gì không dám?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 16 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 107 |
Ngày cập nhật | 18/12/2024 15:39 (GMT+7) |