Lạc Nam đem ý niệm truyền vào, rất nhiều tin tức quan trọng của Thiên Đình đã tuồn vào trong não.
Ví dụ như người sáng lập Thiên Đình, Du Thiên Nhai đã thành công hoàn thiện Thiên Đế Biến, tự xưng bản thân là Thiên Đế mặc dù tu vi chỉ còn là Địa Đế.
Ví dụ như tốc độ đột phá tu vi của Du Thiên Nhai cực kỳ đáng sợ nhưng chưa rõ nguyên do.
Lại ví dụ như Du Thiên Nhai đang ra sức chiêu mộ thiên tài, thao luyện binh mã, sáng lập và huấn luyện Thiên Binh Thiên Tướng.
Còn có một bảng danh sách những thế lực đã giao hảo với Thiên Đình, những kẻ đã đầu nhập vào Thiên Đình.
Tất tần tật, vô cùng rõ ràng.
Nhưng lại thiếu mất một tin tức mà Lạc Nam cho là cực kỳ quan trọng, chính là Bàn Đào Thụ.
Xem ra ngay cả tổ chức tình báo bậc nhất Long Tộc là U Linh Long cũng chưa điều tra được tin tức liên quan đến Bàn Đào Thụ, có thể thấy Du Thiên Nhai che đậy cẩn thận đến mức nào.
“Xem đi rồi hiến kế!” Lạc Nam đem Ngọc Bội ném cho Hắc Trư.
Hắc Trư tiếp nhận, một lần nữa nắm bắt tình báo U Linh Đệ Nhất đưa đến.
Rất nhanh, đôi mắt của nó sáng lên, ý niệm xảo quyệt đầy đầu.
“Có cách?” Tôn Hầu Tử giật mình, không thể không công nhận con heo này thông minh lanh lợi hơn chính mình.
Lạc Nam cũng hứng thú nhìn lấy nó.
“Dựa theo tình báo, Thiên Đế vì muốn tạo căn cơ vững chắc cho Thiên Đình nên đã kết minh với không ít Thế Lực khác!” Hắc Trư vuốt cằm ra vẻ trải đời:
“Mà phương thức kết minh chính là quan hệ thông gia, những Thế Lực kết minh cùng Thiên Đình sẽ đem nữ đệ tử của mình gả cho Thiên Đế, trở thành phi tần của hắn!”
“Gần đây nhất, Thiên Đế đang xúc tiến việc kết giao với Châu Gia – một Gia Tộc khá tiếng tăm, có đến 8 vị Địa Đế tọa trấn!”
“Châu Gia Đế Nữ – Châu Miên Mạn là một viên ngọc quý của Châu Gia, thiên phú và dung mạo đều là tuyệt hảo, nếu Thiên Đình và Châu Gia kết minh thành công, điều kiện của Châu Gia là Thiên Đế phải phong Châu Miên Mạn làm Thiên Hậu, đứng đầu Hậu Cung của hắn!”
“Vậy thì sao? Liên quan gì đến chúng ta?” Tôn Hầu Tử có phần khờ khạo hỏi.
Nhắc đến chuyện nam nữ, hắn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, khó chịu hơn đại chiến ba trăm hiệp.
Hắc Trư khinh bỉ nhìn con khỉ, không thèm đáp, chỉ chăm chú nhìn Lạc Nam cười bí hiểm:
“Thử nghĩ mà xem, nếu như Châu Miên Mạn và Chủ Công của chúng ta tình căn ý chủng, lại bị Thiên Đình và Châu Gia cưỡng ép kết hôn, đây chẳng phải là cái cớ rất hay để động thủ với Thiên Đình sao?”
Sơn Dương Đế cổ quái nhìn lấy Hắc Trư, âm thầm mắng chửi con heo này âm hiểm.
Bất quá không thể không nói, kế sách mà nó đưa ra cực kỳ có hiệu quả.
“Ngươi muốn ta dùng nam nhân kế?” Lạc Nam trừng mắt nhìn.
“Khà khà, gu nữ nhân của chủ công Tiểu Tiên đã nói cho ta biết, đây là chuyện tốt của ngươi chứ sao?” Hắc Trư nháy mắt nói:
“Hiện tại Châu Gia và Thiên Đình đang trong giai đoạn đàm phán, ngươi nhân cơ hội hớt tay trên Châu Gia Đế Nữ, lại có cớ ra tay với Thiên Đình, thập toàn kỳ mỹ a!”
“Gu nữ nhân của ta?” Lạc Nam nhíu mày khó hiểu.
Rất nhanh, hắn mới dựa vào ký ức của Long Nghịch, biết được một chuyện.
Thì ra, Nghịch Long quả thật là giống loài có chiếm hữu rất mạnh, nhất là đối với nữ nhân ở bên cạnh mình.
Nhưng mà, khẩu vị thưởng thức nữ nhân của Long Nghịch chỉ gồm hai loại: Nữ nhân Long Tộc và nữ nhân loại.
Ngoài ra, bất kỳ chủng tộc nào khác dù xinh đẹp đến mức nào, Long Nghịch cũng không cảm thấy hứng thú.
Nguyên nhân có lẽ là do phụ thân của Long Nghịch là Long Tộc, còn mẫu thân lại là nhân loại.
“Chẳng trách con khỉ từng nói Long Nghịch và Cửu Thánh Chủ chỉ xem nhau như huynh muội…” Lạc Nam bừng tỉnh.
Nói tóm lại, đó là khẩu vị của Long Nghịch, cũng không phải khẩu vị của Lạc Nam.
Chỉ cần là mỹ nhân và có tình cảm, dù là tộc nào thì Lạc Nam cũng tiến tới được.
Châu Miên Mạn là nữ nhân loại, quả thật hợp khẩu vị thường thức của Long Nghịch.
“Được rồi, vì đại sự… ta hy sinh một lần thì có sao?”
Lạc Nam cười tà, chậm rãi nói:
“Các ngươi an bài cho tốt, ta sẽ tiếp cận Châu Miên Mạn!”
Vì là ở trong Luân Hồi, Lạc Nam không ngại quậy cho thoải mái.
Nghĩ đến nàng này có thể là Thiên Hậu ở hiện thực, Thiên Đế lại là kẻ thù không đội trời chung của mình, Lạc Nam càng thêm khoái trá.
Tương đối kích thích…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 8 tại nguồn: http://truyensextv2.com/con-duong-ba-chu-quyen-8/
Bách Lan Sơn…
Tên như ý nghĩa, đây là một ngọn núi cao chót vót hùng vĩ, mây trắng như tuyết vây quanh, sương khói mông lung huyền ảo, suối nhỏ róc rách chảy xuôi xuống mặt hồ trong suốt như gương, chim cầm tẩu thú, cảnh vật nên thơ hữu tình.
Điểm đặc biệt nhất, ngọn núi này quanh năm mọc đủ các giống loài hoa lan, muôn màu muôn vẻ, hương hoa lượn lờ, khiến lòng người say đắm.
Cảnh đẹp là thế, Bách Lan Sơn lại chỉ là một ngọn núi bình thường ở một phương Đại Tiên Giới, mật độ Tiên Khí không được nồng đậm, dẫn đến nơi này tương đối hoang vắng, hầu như chẳng có người qua lại.
Nhưng mà hôm nay, một vị nam nhân phong trần tuấn lãng nhẹ nhàng bỗng nhiên hạ xuống, toàn thân khoác bạch y đơn giản, tóc dài búi cao, dung mạo như đao khắc từng đừng nét hoàn mỹ, đôi mắt thâm thúy như đêm đen, mày kiếm mắt sáng, lại ẩn ẩn có nét uy nghiêm.
Không phải Lạc Nam trong vai Long Nghịch thì là ai?
Lạc Nam đưa mắt đánh giá một vòng, mặt dày thầm nghĩ:
“Tình trường dày đặc, nhưng số lần ta dùng đến mỹ nam kế chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần đều thành công mỹ mãn, lần này cũng không ngoại lệ!”
Dựa theo tình báo U Linh Đệ Nhất cung cấp, Bách Lan Sơn này là ngọn núi hoang nằm gần lãnh thổ của Châu Gia, tuy nhiên vì Tiên Khí quá kém nên chẳng ai thèm ngó đến.
Tuy nhiên, Đế Nữ của Châu Gia là Châu Miên Mạn lại ưa thích hoàn cảnh nơi này, thường tiến đến thanh tu tĩnh tâm, thời gian ở Bách Lan Sơn còn nhiều hơn ở gia tộc.
Lạc Nam vuốt cằm suy nghĩ, lập tức có kế hoạch.
Hắn tìm một hòn đá bằng phẳng nằm giữa vườn hoa Lan, kế bên là mặt hồ, lưng tựa sườn núi, cảnh đẹp như họa.
Từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một thanh Cổ Cầm lơ lửng trước mặt, hai mắt khép hờ, bắt đầu gảy đàn.
Tiếng đàn lập tức vang vọng trong núi, lại thêm có lực lượng của Lạc Nam gia trì, khiến thanh âm phát ra càng thêm êm tai dễ chịu.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh mặc bạch y, tiếng đàn hòa cùng phong cảnh, tạo ra cảm giác siêu phàm thoát tục.
Tu vi của Long Nghịch hiện tại là Địa Yêu Đế, cố tình gảy đàn, tiếng đàn mang theo khí tức của một cường giả, động vật nhỏ may mắn nghe qua lập tức đốn ngộ, vô số thú hoang vô hại được lột xác thành Yêu Thú cấp thấp…
Thế là, toàn bộ Bách Lan Sơn trở nên nhộn nhịp, vô số thú hoang hội tụ mà về vây lấy xung quanh Lạc Nam, như si như say lắng nghe tiếng đàn của hắn.
Mãi đến khi tiếng đàn kết thúc, một đám Yêu Thú hướng bóng lưng Lạc Nam bái lạy kính cẩn, không dám thất lễ, nhao nhao rời đi.
Lạc Nam dừng tay, nhìn về một phương hướng.
Một tiểu nữ đồng ở phía xa xa hướng về hắn chạy đến, nhìn qua khoảng 10 tuổi, mặt hoa da phấn, quần áo hồng nhạt tung bay, đôi mắt lung linh như nước, vô cùng khả ái đáng yêu.
Nhìn thoáng qua, nàng đã có tu vi Ngọc Tiên, cũng xem như một thiên tài.
“Đến rồi…” Lạc Nam cười thầm trong bụng.
Nữ đồng vừa chạy đến, rất lễ phép hướng về hắn hành lễ, miệng nhỏ nhẹ nói:
“Ta là A Bích Đồng Tử, xin hổi tiền bối là cao nhân phương nào, vì sao lại gảy đàn ở trong núi?”
Lạc Nam nghe vậy, bình thản ung dung đáp: “Tại hạ chỉ là một tán tu, họ Lạc tên Nam, vô tình đi ngang nơi này nhìn thấy cảnh đẹp như họa, nhã hứng nổi lên nên không nhịn được đánh một khúc đàn… chẳng lẽ đã làm phiền tiểu muội muội?”
Nghe hắn gọi mình là tiểu muội muội thân mật như vậy, lại thêm khí chất hào hoa phong nhã của Lạc Nam, A Bích Đồng Tử có chút thất thần, vội vàng nói:
“Lạc tiền bối cầm nghệ cao minh hiếm thấy, tiểu đồng nghe qua tâm ý triền miên, sao có thể gọi là làm phiền được?”
Lạc Nam trong lòng đang đắc ý, nhưng lời tiếp theo của A Bích Đồng Tử lập tức khiến sắc mặt hắn cứng đờ:
“Tuy nhiên Bách Lan Sơn này là chỗ thanh tu của chủ nhân ta, mà chủ nhân vốn là người thanh tịnh, không thích bị thanh âm quấy nhiễu, cho nên tiểu đồng cả gan mời tiền bối đi nơi khác, mong tiền bối chớ trách!”
Lạc Nam thầm chửi má nó, uổng công phô diễn một phen lại bị đuổi đi vì gây phiền?
Bất quá Lạc Nam cũng là nhân vật mặt dày, sao có thể bỏ cuộc như vậy? Liền cố tình liếc mắt nhìn xung quanh, cất tiếng cười nhạt:
“Haha, tiểu muội đừng coi thường ta, nơi này chỉ là một ngọn núi hoang, ai muốn đến thì đến, sao lại có người? Hơn nữa dù có người thì người đó cũng không có quyền đuổi ta!”
“Tiểu đồng nào dám gạt tiền bối, chủ nhân của ta thật sự đang ở trong mật động của Bách Lan Sơn!” A Bích Đồng Tử sợ hắn tức giận, lí nhí giải thích.
Lạc Nam thầm nghĩ nha đầu còn quá non, ra vẻ tức giận nói:
“Dù chủ nhân ngươi ở trong núi thì đã sao? Tại hạ trời sinh thích nhất là cầm pháp, nay may mắn gặp được cảnh đẹp hữu tình, là nơi lĩnh ngộ sáng tác cầm khúc rất tốt, sao có thể bỏ đi? Chủ nhân ngươi muốn đuổi thì động thủ đi!”
A Bích Đồng Tử cảm thấy hắn nói cũng có lý, đây vốn là núi hoang, mình đâu có quyền đuổi người ta đi được? Đang ấp a ấp úng không biết phải nói thế nào.
Lạc Nam thấy vậy, nhân cơ hội nói tiếp: “Ngươi chỉ là một tiểu thị nữ, ta không muốn làm khó dễ ngươi, gọi chủ nhân ngươi ra đây nói chuyện!”
“Cái này…” A Bích Đồng Tử tiến thoái lưỡng nan, không dám dẫn hắn đi gặp chủ nhân khi chưa cho phép.
Bất quá lúc này, trên cao bỗng nhiên có tiếng chim hót, một con Hoàng Oanh bay xuống đậu trên vai A Bích Đồng Tử.
Thấy vậy, A Bích Đồng Tử thở phào nhẹ nhõm, hướng Lạc Nam làm động tác mời:
“Tiền bối lượng thứ, chủ nhân nhà ta cho mời!”
“Được!” Lạc Nam nghiêm túc gật đầu, trong lòng cười xấu xa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 8 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/07/2022 15:59 (GMT+7) |