Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Con đường quan lộ – Quyển 2 » Phần 72

Con đường quan lộ - Quyển 2


Update Phần 102

Phần 72: TÔI TỪ CHỐI VÀ TÔI CẦN THỜI GIAN

Rất xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh một chút!

Ngoài dự kiến của mọi người, Lương Thần nói một câu khiến ai cũng cảm thấy bất ngờ. Hắn đứng lên, quay sang các vị lãnh đạo và Ủy viên thường vụ lễ phép gật đầu, sau đó xoay người đi ra khỏi hội trường.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An sắc mặt âm trầm. Ông ta cảm thấy quyền uy của mình bị khinh khi và bị làm nhục. Ông ta đã hỏi một câu hỏi nghiêm túc, thế mà không ngờ đối phương lại tìm cớ đi vệ sinh. Câu trả lời này thật là vô sỉ.

Con người này đang làm cái quái quỷ gì vậy? Chủ tịch huyện Lý Minh Dương không khỏi nhíu mày. Y rất hiểu rõ tính cách và con người của đối phương. Y không tin đối phương lại chọn phương thức trốn tránh nhàm chán như vậy trong lúc này.

Trong nhất thời, không khí trong hội trường có phần trở nên tẻ ngắt khi Trưởng phòng Lương đi khỏi. Cục trưởng Phùng Côn của cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất thành phố tính lên tiếng phê bình nhưng khi thấy không khí trong phòng có phần kỳ lạ thì đành nín nhịn, không nói nữa.

Ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ trợn mắt, há hốc mồm đứng yên ngay tại chỗ. Gã vừa rồi dội cho đối phương một bát nước bẩn, chờ đợi đối phương sẽ thẹn quá hóa giận mà phản bác lại. Nhưng gã tuyệt đối không ngờ rằng đối phương lại lấy cớ muốn đi nhà vệ sinh để bỏ đi một cách thoải mái như vậy.

Nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam thì vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy lo lắng. Cô không thể hiểu nổi chàng thanh niên trẻ tuổi đó làm vậy là có ý nghĩa gì? Nhưng cô lại có cảm giác chàng thanh niên đó rất thoải mái và tự tin.

Toàn bộ các lãnh đạo trong hội trường ngơ ngác nhìn nhau. Không khí tẻ ngắt lúc này là do sự bỏ đi của Trưởng phòng Công an huyện trẻ tuổi. Trong cuộc họp ngày hôm nay, cậu ta chính là diễn viên chính. Không có hắn thì sẽ không có tiết mục vui.

Khoảng thời gian Lương Thần rời khỏi cũng không dài. Sau vài phút hắn đã quay về vị trí của mình, định thần nâng tách trà lên miệng hớp một ngụm, rồi dùng ánh mắt vô tội nhìn các lãnh đạo đang ngồi ở đó. Không khí trong hội trường bỗng nhiên rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

– Trưởng phòng Lương, đối với lời nói của Ngả Liên Hỉ, đồng chí có lời giải thích nào không?

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An gần như là nghiến răng nghiến lợi hỏi. Thằng nhóc này muốn giả ngây giả dại hay sao mà sau khi đi nhà vệ sinh về vẫn bình chân như vại, như không có chuyện gì xảy ra.

Ồ! Lương Thần lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Đây chính là sự vu cáo hãm hại, phỉ báng tôi. Tôi khẩn cầu lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật làm chủ, trả lại sự trong sạch cho tôi.
– Chuyện này còn cần phải điều tra lại. Còn bây giờ, tôi cho rằng đồng chí Lương Thần không thích hợp để tiếp tục điều tra sự cố tại mỏ than nữa.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật vốn muốn tỏ ra khó xử, bất đắc dĩ phải làm như thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngênh ngênh của đối phương, ông ta cũng không muốn tỏ vẻ như vậy.

– Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Khương.

Trước giờ vẫn không mở miệng, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ bỗng nhiên tỏ thái độ nói. Ngay sau đó, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân đều gật đầu phụ họa.

Chủ tịch huyện Lý Minh Dương nhướn mày, đang muốn tỏ vẻ phản đối, thì Bí thư Huyện ủy đã lên tiếng trước:

– Cứ như vậy đi! Đồng chí Lương Thần tạm chấm dứt công tác điều tra sự cố của mỏ than, toàn lực xây dựng lại bộ máy nhân sự của phòng công an huyện.

Chủ tịch Hội đồng nhân dân, Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện đã tỏ thái độ, thì lời nói của Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến cơ bản chính là giải quyết dứt khoát. Thân là Chủ tịch Huyện nhưng Lý Minh Dương nghĩ rằng mình cũng không có khả năng lật ngược ván cờ.

Lý Minh Dương thầm mắng trong lòng, ngẩng đầu nhìn chàng Trưởng phòng Công an trẻ tuổi, thấy vẻ mặt của Lương Thần vẫn bình tĩnh, căn bản không có gì là tức giận hay là phản đối. Quái lạ! Thật sự là có điều gì đó rất quái lạ.

Vì thế, đề nghị của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Khương Truyền An, phần đông lãnh đạo có mặt tại đó đều tỏ ra ủng hộ. Lương Thần vẫn duy trì sự im lặng của mình. Trong lúc Phó bí thư Trịnh Ngọc tiếp tục đề tài thảo luận tiếp theo thì ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ đã hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng cảm thấy đắc ý, chuẩn bị rời khỏi hội trường thì một biến cố nho nhỏ đã phát sinh. Trưởng phòng Quản lý giám sát an toàn sản xuất huyện, Trưởng phòng Phòng Than – Khoáng sản, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân trước sau lộ ra vẻ mặt khác thường. Một người rút chiếc điện thoại di động bỏ trong túi ra gọi.

Khi vừa mới bước ra khỏi cửa hội trường, Ngả Liên Hỉ liền nghe thấy tiếng điện thoại reo lên, liền lấy áp vào tai. Chỉ sau khoảng hai giây, khóe miệng đang nở nụ cười đắc ý liền biến mất, thay vào đó là sự kinh hoàng khó có thể tin.

Rầm! Cửa phòng hội trường bị đẩy ra. Ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ quay trở lại, vẻ mặt phẫn nộ chỉ thẳng vào Trưởng phòng công an huyện Lương Thần quát:

– Họ Lương kia, cậu lấy cái gì mà phái người lục soát nhà khách Hồng Tinh của tôi? Cậu dựa vào cái gì vậy?

Biến cố phát sinh khiến mọi người cảm thấy kinh hãi. Sau đó, các vị lãnh đạo điều hiểu rõ sự việc đang xảy ra. Dường như Trưởng phòng Lương đã phái người khám xét nhà khách Hồng Tinh của Ngả Liên Hỉ.

Người này… Lý Minh Dương nhíu mày lại. Y đương nhiên biết mục đích của Lương Thần là gì nhưng không thể không nghi ngờ đây là một hành động rất mạo hiểm. Nếu không nắm chắc phần thắng thì hành động này chính là tự đem nhược điểm của mình cho đối phương. Quả thật hắn rất lỗ mãng trong việc này.

– Trưởng phòng Lương, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình trầm giọng hỏi. Phản ứng của ông ta cũng không chậm, lập tức hiểu được suy tính của Trưởng phòng công an huyện trẻ tuổi. Theo như lời của Cục trưởng Lạc cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất quốc gia đã nói thì nhân chứng chính cho sự kiện này chính là nhân viên kiểm nghiệm khí gas Mã Hồng Trung. Chỉ cần tìm được Mã Hồng Trung thì rất dễ điều tra ra được chân tướng sự việc.

– Đại đội hình sự của chúng tôi chỉ tập trung nghi ngờ vào một nơi. Chúng tôi hoài nghi nhân viên kiểm nghiệm khí gas Mã Hồng Trung bị bắt cóc và giam giữ tại nhà khách Hồng Tinh.

Lương Thần không chút hoang mang trả lời.

– Lại là hoài nghi! Đồng chí không có căn cứ chính xác sao? Chỉ dựa vào hoài nghi thì có thể công nhiên phái người lục soát nhà người ta sao?

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An tức giận, suýt chút nữa là đã đập bàn, giọng nói nghiêm khắc chấn vấn Lương Thần:

– Đồng chí đừng quên rằng, hiện tại vụ án này không phải do đồng chí phụ trách nữa.
– Bí thư Khương nói không sai!

Lương Thần thản nhiên đón nhận ánh mắt đối phương.

– Tôi không phải là người phụ trách điều tra vụ án này nhưng tôi vẫn còn là một Trưởng phòng công an huyện thì tôi có quyền xử lý các vụ án thuộc phạm vi hình sự. Hiện tại, phòng công an huyện chúng tôi đã tiếp nhận việc người nhà Mã Hồng Trung báo án anh ta đã bị mất tích, cho nên chúng tôi mới truy tìm dấu vết của anh ta.
– Đồng chí…

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An vô cùng tức giận, không nói nên lời. Ông ta chính là người thứ hai sau Trưởng phòng Cung bị Lương Thần phản bác làm cho á khẩu.

– Trưởng phòng Lương, tôi muốn hỏi đồng chí một câu. Đồng chí luôn miệng nói đến quyền lực. Thế ai là người giao cho cậu quyền lực để lục soát nhà khách của Ngả Liên Hỉ?

Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình cực kỳ nghiêm khắc nói:

– Khi tiến hành khám xét nhà khách Hồng Tinh, đồng chí đã có chỉ thị phê duyệt của Viện kiểm sát huyện hay không?

Thái độ của Lương Thần vẫn trầm mặc. Đối phương đã đánh trúng điểm yếu của hắn. Sự thật, việc lục soát nhà khách Hồng Tinh chỉ là hành động nhất thời của hắn. Qua năng lực đặc biệt, hắn biết được tung tích của Mã Hồng Trung từ Ngả Liên Hỉ. Hơn nữa, nếu cần chỉ thị phê duyệt của Viện kiểm sát huyện thì trước sau gì cũng xin được nhưng có thể sẽ làm lộ tin tức về thông tin mà hắn mới thu thập được. Vừa rồi, hắn viện cớ đi nhà vệ sinh chính là để ra lệnh cho Đại đội phó Trác Hiểu đang âm thầm giám sát nhà khách Hồng Tinh tiến thẳng vào bên trong nhà khách để lục soát, chủ yếu tập trung ở tầng một.

– Hồng Tinh chính là nơi buôn bán than đã được cơ cấu. Khi không có chỉ thị thì đồng chí lấy quyền lực gì để phái người đến điều tra, khám xét? Hành động xâm phạm của đồng chí đã vi phạm pháp luật, đồng chí có biết hay không?

Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình cao giọng nói, xuyên qua micro vang cả hội trường.

– Trong những tình huống đặc biệt thì cơ quan công an có thể không cần phải chứng minh bất cứ cái gì để tiến hành điều tra.

Lương Thần mặt không chút thay đổi mà phản bác lại.

– Ồ, những lời của Trưởng phòng Lương nghe thật là hay. Chưa có một loại tình huống nào mà ủng hộ cho chủ trương vượt quá giới hạn quyền lực của đồng chí.

Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình cười nói.

Những lãnh đạo và Ủy viên thường vụ khác không khỏi lắc đầu. Rõ ràng mọi người có thể thấy được Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình từng bước từng bước áp đảo khiến cho chàng Trưởng phòng Công an huyện trẻ tuổi chỉ có thể chống đỡ một vài phần.

– Khi chứng cứ cấu thành phạm tội bị mất đi, trong tình huống đó, cơ quan công an huyện có quyền tiến hành điều tra.

Lương Thần bình tĩnh trả lời:

– Mã Hồng Trung chính là do Ngả Liên Hỉ bắt cóc.

Hoài nghi này có chút gượng ép nhưng nói có sách, mách có chứng. Quả thật, theo quy định pháp luật, trong một số tình huống đặc biệt, công an công an có quyền tiến hành điều tra mà không cần sự ủy nhiệm quyền lực từ ai.

– Đây lại là phỏng đoán của đồng chí?

Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình cười lạnh nói:

– Như vậy, nếu sự thật có thể chứng minh những phỏng đoán, những hoài nghi của đồng chí là sai lầm, tôi xin hỏi Trưởng phòng Lương một câu. Trưởng phòng Lương có biết mình phải đối mặt với hậu quả như thế nào không?
– Là một Trưởng phòng công an huyện, tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm.

Lương Thần gằn từng tiếng một:

– Nếu khám xét mà không thể tìm ra được Mã Hồng Trung, tôi sẽ xin chủ động từ chức.

Lời vừa nói ra, tất cả các lãnh đạo và nhân viên đều cảm thấy chấn động. Không ai rõ tại sao Lương Thần lại tự tin đến như vậy? Chỉ dựa vào những phỏng đoán của chính mình lại có thể đưa ra quyết định qua loa như vậy. Dễ nghe một chút thì có thể gọi là có quyết đoán nhưng khó nghe hơn chính là quá mức tự phụ, quá mức lỗ mãng. Tiền đồ đang rộng mở nhưng sẽ vô cùng có khả năng tan thành mây khói hết. Đây chính là kiếm củi ba năm nhưng đốt trong một giờ.

Chủ tịch huyện Lý Minh Dương trong lòng có sự thay đổi, cuối cùng quyết định im lặng. Y biết kết quả của chuyện này đối với y không có lợi cũng không có hại. Nếu Lương Thần thắng cuộc thì là một người lãnh đạo trực tiếp, y cũng có một phần công lao. Nếu Lương Thần thua cuộc thì nhân cơ hội này tống khứ Lương Thần đi luôn.

Nói cho cùng, trong lòng y vẫn còn ý nghĩ thù địch với Lương Thần.

Đúng là tiểu tử ngốc! Nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam cắn môi. Cô biết tính khí quật cường của chàng thanh niên này lại nổi lên. Trong những tình huống như vầy, chỉ e là cậu ta không sợ bất cứ kẻ nào.

– Lương Thần!

Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến vỗ bàn, quay sang đối phương trầm giọng nói:

– Tôi ra lệnh cho đồng chí phải rút đại đội hình sự về ngay lập tức.

Tất cả các ánh mắt đều tập trung vào vị Trưởng phòng Công an trẻ tuổi. Người có chức vụ cao nhất là Phó cục trưởng cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất quốc gia, tiếp theo là Phó giám đốc sở Long của sở Than – Khoáng sản tỉnh và Phó giám đốc Ôn của sở Quản lý giám sát an toàn sản xuất nhưng lời nói lại không có trọng lượng như Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến.

Hãy mau trả lời đi tiểu tử ngốc! Nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam cảm thấy lo lắng trong lòng. Lời nói của Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến tuy ngoài mặt là khiển trách nhưng thực ra là để cứu Lương Thần.

Có bằng lòng không hả? Tổ sư nhà mày! Ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ trán rỉ đầy mồ hôi. Gã âm thầm cầu cho Trưởng phòng Lương chấp nhận yêu cầu của Bí thư Huyện ủy. Nếu mà để cho hắn lục soát được thứ cần tìm thì coi như là cuộc đời của gã đã được quyết định.

Vị Trưởng phòng trẻ tuổi trở nên trầm mặc. Hắn tuy có dũng khí làm bừa nhưng lại không đủ khả năng chống lại những trở ngại sau lưng. Kinh nghiệm này hắn đã rút ra được từ vụ án cưỡng hiếp của cháu trai Đằng Tuấn Tề của Chủ tịch tỉnh Đằng. Thông qua năng lực đặc biệt, hắn biết Mã Hồng Trung đang bị giam giữ tại nhà khách Hồng Tinh nhưng địa điểm chính xác thì vẫn còn mơ hồ, chỉ có thể xác định là tại lầu một. Hắn không cam đoan Đại đội phó đại đội hình sự Trác Hiểu có thể hành động thành công nhưng trong giờ phút này hắn đành phải mạo hiểm, đánh một canh bạc với sự nghiệp của mình.

Một lời đã nói ra thì không thể rút lại được. Bố mày sẽ đánh cuộc một phen! Lương Thần suy nghĩ trong lòng. Nếu không làm được Trưởng phòng Công an huyện thì bố mày sẽ đi làm một tỷ phú, sống một cuộc sống giàu sang.

Vì thế khi tất cả các ánh mắt đều đổ dồn vào mình, Lương Thần vẫn ngẩng cao đầu, trong miệng kiên quyết nói ra ba chữ:

– Tôi từ chối!

Phó cục trưởng Lạc, Bí thư An, Phó chủ tịch huyện Cổ, ông chủ Ngả và tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Khi Lương Thần nói ra ba chữ “Tôi từ chối” thì tại nhà khách Hồng Tinh tại xã Hồng Kỳ, mười nhân viên bảo an của nhà khách đang giằng co với hơn mười cảnh sát của đại đội hình sự do Trác Hiểu dẫn đầu.

– Muốn khám xét nhà khách của chúng tôi? Các anh dựa vào cái gì? Hãy đem chỉ thị cho phép khám xét ra đây.

Quản lý nhà khách Thôi Vĩnh Khang la lớn. Y nhận được mệnh lệnh của ông chủ Ngả Liên Hỉ, bất kể như thế nào cũng không để cho bất cứ ai vào trong nhà khách Hồng Tinh.

Nhóm nhân viên cảnh sát hình sự có chút lo lắng. Bọn họ dù sao thì cũng không có bất cứ chỉ thị nào cho phép khám xét nhà khách Hồng Tinh cả. Danh bất chính mà ngôn cũng không thuận. Hành động của bọn họ bây giờ là trái với pháp luật. Đại đội phó Trác Hiểu chau mày. Trưởng phòng đã ra lệnh cho y phải mau chóng đột nhập vào lầu một nhà khách Hồng Tinh để tìm tung tích của Mã Hồng Trung.

Đối với Trưởng phòng, Trác Hiểu vẫn có lòng sùng bái mù quáng. Trưởng phòng từ lúc được điều đến làm Đại đội trưởng đại đội hình sự một của cục công an thành phố Liêu Dương đã bộc lộ được tài năng phá án của mình. Trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi đã phá được vô số vụ án. Không phải khoa trương, y cảm thấy quả thật vị Trưởng phòng trẻ tuổi kia cũng xấp xỉ tuổi với y nhưng lại có sự bí hiểm khiến người khác không đoán được. Dường như dưới cái nhìn của Trưởng phòng thì tất cả mọi bí mật đều không thể che giấu được.

– Sếp Trác, bây giờ phải làm sao?

Một đội viên của đại đội hình sự hỏi.

– Cứ xông vào!

Trác Hiểu cắn răng đáp lại.

– Sếp Trác, việc này không thể được.

Các đội viên ngơ ngác nhìn nhau, lắp bắp nói.

– Xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Trác Hiểu hung hăng nói:

– Nếu tôi không chịu trách nhiệm được thì còn có sếp Lương. Người nào hèn nhát thì cút khỏi đây trước tiên cho tôi.

Bị Đại đội phó quát như vậy, các đội viên lập tức im thin thít. Nếu đó là mệnh lệnh của Trưởng phòng thì có gì phải sợ. Nói thật, hiện tại phòng công an huyện đang trải qua đợt chỉnh đốn nhân sự, các cơ quan khác từ trên xuống dưới đều kính nể Trưởng phòng Lương. Nguyên nhân tại sao thì mọi người đều biết rõ. Các Trưởng phòng công an huyện trước đây chưa có người nào có thái độ cứng rắn, hành động mạnh bạo, tính cách quyết đoán như Trưởng phòng Lương. Chẳng có bất cứ một nhân viên cảnh sát nào lại muốn bị dân chúng chán ghét, bị đám lưu manh khinh thường đâu.

– Đại đội chúng tôi nhận được trình báo, nhà khách Hồng Tinh hiện nay đang giam giữ nhân chứng quan trọng của chuyên án 320 trong sự cố xảy ra tại mỏ than Hồng Tinh là nhân viên kiểm nghiệm khí gas Mã Hồng Trung. Tôi tuân theo chỉ thị của lãnh đạo Phòng công an huyện đến điều tra nhà khách. Tôi cảnh cáo các người, hành động của các người là chống đối người thi hành công vụ, sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

Trác Hiểu đứng trước các đội viên của đại đội hình sự cao giọng nói.

Bây giờ đến lượt các nhân viên bảo an cảm thấy trong lòng không yên, nhất là những tên có tật giật mình thì không kìm nổi nét mặt lo sợ. Chứng kiến thái độ cứng rắn, mạnh mẽ như vậy của các nhân viên cảnh sát, có thể khẳng định nếu tìm được Mã Hồng Trung thì vụ án chắc chắn sẽ được phá.

– Đừng nghe bọn họ nói bậy!

Nhìn thấy đồng bọn đang bị dao động, quản lý nhà khách Thôi Vĩnh Khang vội vàng quát:

– Không nói nhiều. Không có tờ giấy khám xét nhà thì đừng ai mong có thể bước qua khỏi cửa.
– Tôi nhắc nhở các người một câu, các người đang chống đối người thi hành công vụ đấy.

Đại đội phó Trác Hiểu chỉnh lại chiếc mũ cảnh sát, sau đó quay về phía sau vung tay lên, lạnh lùng nói:

– Hiện tại, cảnh sát hình sự chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ. Nếu cản trở sẽ bị quy kết hành vi vi phạm pháp luật.

Các nhân viên cảnh sát đại đội hình sự dũng cảm tiến lên phía trước. Tên quản lý nhà khách Thôi Vĩnh Khang vội vàng nói:

– Ngăn chúng lại, ngăn chúng lại!

Ba tên bảo an thì do dự nhưng bảy tên còn lại thì xông lên, nhưng tóm lại bọn chúng cũng không dám dùng gậy chặn đường cảnh sát, chỉ dùng hai tay ngăn không cho đối phương tiến qua.

Pẳng! Trác Hiểu tức giận móc súng ra bắn một phát chỉ thiên, sau đó hướng đến các nhân viên bảo an quát:

– Các người đang chống đối cảnh sát sao? Các người có biết chống đối người thi hành công vụ sẽ bị xử phạt ra sao không? Có biết tập kích cảnh sát, đoạt súng ống có thể bị khép vào tội chết hay không?

Lại quay đầu sang các đội viên hình sự nói:

– Nếu có bất cứ sự ngăn trở nào, lập tức bắn cho tôi. Tiểu Trương, cậu hãy xin cầu viện từ phòng công an huyện, xin phái thêm nhiều người đến nữa.

Tụi nhân viên bảo an lập tức bị Trác Hiểu hù dọa, đứng ngây ra đó, vẻ mặt do dự. Hiện tại phòng công an huyện đã không còn giống như trước kia. Những lời nói của gã Đại đội phó không phải là hù dọa. Chẳng phải Hào ca và hơn hai mươi đàn em dưới trướng đều bị tống giam đó sao? Thậm chí Hào ca còn bị tuyên án năm năm tù giam.

– Đừng nghe y nói. Y không dám nổ súng đâu.

Tên quản lý nhà khách Hồng Tinh Thôi Vĩnh Khang quát to lên. Không còn biện pháp nào khác. Gã và Ngả Liên Hỉ đã leo lên lưng cọp, nếu Ngả Liên Hỉ không xong thì gã cũng tiêu đời.

– Các người đúng là lũ khốn kiếp!

Trác Hiểu bước lên phía trước, đẩy đối phương lảo đảo vài cái, nói:

– Anh và Ngả Liên Hỉ muốn ăn cơm tù cũng đừng bắt người khác phải ăn chung. Ngả Liên Hỉ đã phạm vào tội lớn, không đáng để cho anh phải bán mạng của mình.

Những lời nói của Trác Hiểu đã hoàn toàn làm tan rã ý chí chiến đấu của các nhân viên bảo an. Đúng vậy, ông chủ Ngả đã phạm vào tội lớn, chắc chắn sẽ không thoát khỏi tội. Thôi Vĩnh Khang thì không nói làm gì nhưng chẳng lẽ bọn họ cũng không thành vấn đề sao? Bọn họ không đáng phải ăn cơm tù cùng với họ Ngả.

Nghĩ thông suốt, các nhân viên bảo an lập tức buông gậy gộc xuống, sau đó tránh đường đi. Trác Hiểu liền nắm lấy cơ hội, cùng với các đội viên tiến vào lầu một của nhà khách Hồng Tinh.

Đội trưởng đội bảo an của nhà khách cảm thấy hoang mang, lo sợ. Khi đang hận chính mình không có đủ sức mạnh để chống lại những nhân viên cảnh sát thì thấy một đám người cao to, vạm vỡ bước vào liền không khỏi vui mừng kêu to:

– Huy tử, lão Thiết, mau mau ngăn bọn cảnh sát này vào đi.

Hai tên đang dẫn đầu đám người không nói một lời nào liền xông vào trong nhà khách. Vương Đại Huy và Thiết Đầu chính là những tên được Ngả Liên Hỉ nuôi cơm để làm cận vệ cho mình.

Đang chuẩn bị phái người tìm kiếm xung quanh lầu một để tìm ra manh mối thì lập tức xuất hiện một đám người, tay mang dao, gậy hướng đến các nhân viên cảnh sát mà lao vào. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hai nhân viên cảnh sát hình sự tránh không kịp liền gặp nạn. Một người bị chém trúng vào cánh tay, một người thì bị gậy đánh trúng vào đầu.

Những nhân viên cảnh sát không phải là đối thủ của đám người này. Chỉ vừa mới đối mặt thì đã có ba bốn cảnh sát bị chém trúng.

Đại đội phó Trác Hiểu cảm thấy tức giận, phẫn nộ vô cùng. Sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát đã vào làm việc tại đại đội hình sự cục công an thành phố Liêu Dương. Y đã từng tham gia biết bao nhiêu vụ án nhưng chưa từng gặp qua việc cảnh sát lại bị các phần tử tội phạm đánh đến thảm hại như vậy. Đối mặt với bọn này thì các cảnh sát viên không thể chống lại nổi. Thân là thủ trưởng của những cảnh sát đó, Trác Hiểu sẽ phải có trách nhiệm với nhân viên của mình.

Trác Hiểu cắn răng, rút súng ra, không chút do dự bắn thẳng vào một tên đang cầm dao lao tới. Chợt một tiếng súng vang lên, trong khoảng cách gần như thế, tên đó đã bị bắn trúng. Pằng! Lại một tiếng súng nữa vang lên, lại thêm một tên nữa ngã xuống.

Liên tục hai phát súng được bắn ra. Đám côn đồ đang hành hung lập tức dừng lại, nhìn đồng bọn đang nằm trong vũng máu rên rỉ thì không khỏi lộ ra vẻ kinh sợ, đồng loạt lui về sau hai bước. Võ công có cao tới đâu thì cũng phải thua dao làm bếp. Dao làm bếp có sắc cách mấy cũng thua súng ống thôi. Bọn chúng chỉ là côn đồ chứ không phải sát thủ. Đối mặt với họng súng đen ngòm, bọn chúng đương nhiên phải cảm thấy sợ hãi. Bọn chúng quả thật không nghĩ đến đối phương sẽ nổ súng.

Quay trở lại hội trường Huyện ủy huyện Giang Vân, khi vị Trưởng phòng trẻ tuổi thốt lên ba chữ “Tôi từ chối” thì không khí trong hội trường trở nên căng thẳng và áp lực. Phó cục trưởng không có từ nào thích hợp để hình dung vị Trưởng phòng trẻ tuổi này. Cả Phó chủ tịch huyện, Chủ tịch Ủy ban Kỷ luật và Bí thư Huyện ủy đều có chung một tâm trạng. Kiêu ngạo, ngông cuồng không đủ để hình dung hắn thì chỉ có là to gan lớn mật, tự cao tự đại.

– Đúng là vô tổ chức, vô kỷ luật. Đây là cách làm của một Trưởng phòng công an huyện sao? Cả huyện Giang Vân này có phải là chỉ có mình Trưởng phòng Lương quyết định?

Đây chính là câu nói nặng lời nhất của Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình trong cuộc họp ngày hôm nay.

– Tôi cần thêm thời gian. Tôi phải chờ đến khi có kết quả cuối cùng.

Ánh mắt Lương Thần trở nên sáng ngời, giọng nói thể hiện sự tự tin khiến những người khác đều thay đổi sắc mặt.

Vị Trưởng phòng công an huyện trẻ tuổi này trước sau vẫn không thỏa hiệp, kiên trì giữ vững lập trường của mình.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Con đường quan lộ
Con đường quan lộ – Quyển 2 (Update Phần 102)
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Tình trạng Update Phần 102
Ngày cập nhật 14/04/2024 11:14 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Con đường bá chủ – Quyển 6 - Tác giả Akay Hau
“Lạc công tử, thật ngại quá...” Mộng Chi Tiên tiễn Lạc Nam rời khỏi Thiên Địa Hội, dung nhan tuyệt mỹ mang theo sự áy náy. Hiển nhiên, việc mấy lão quái kia đưa ra cái giá quá cao khiến Lạc Nam không đạt được thứ mình muốn khiến nàng cảm thấy có lỗi với hắn. “Nàng đừng suy...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện sex Full Truyện xuyên không Tuyển tập Con đường bá chủ
Kẻ hai mặt
Thời tiết đang giao mùa, những cơn gió thu heo may chẳng thể mang đến sự mát lành cho những người đang đối diện trong phòng khám tư của anh bạn bác sỹ. Anh đang đau đầu với sự cố chấp của Hải Yến, cô nàng nhất quyết ko chịu hợp tác với anh nhằm chữa trị cho Hạ Vy dứt điểm bệnh… Cô...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ tập thể Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Sextoy Truyện bóp vú Truyện sex bạo dâm Truyện sex hiếp dâm
Con đường bá chủ - Tác giả Akay Hau
Trước sự vô sỉ của Lâm Khánh, ngay cả bản thân Băng Lam Tịch cũng không kịp phản ứng... Nàng và người này mặc dù đều là thành viên Băng Huyền Đế Quốc, tuy nhiên số lần tiếp xúc không nhiều... Luyện Hư Kỳ mỗi khi ra tay đều là thế như lôi đình, sơ sẩy một chút đã ăn phải quả đắng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện liếm cặc Truyện sex Full Truyện xuyên không Tuyển tập Con đường bá chủ
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba