Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Con đường quan lộ – Quyển 2 » Phần 79

Con đường quan lộ - Quyển 2


Update Phần 102

Phần 79: CHÉN VƠI THÀNH CHÉN ĐẦY

Lời nói của Giáo sư Kim khiến cho Lan Kiếm và Hà Binh là những bộ đội đặc chủng nhiều năm, đã luyện được sắc mặt lạnh lùng giờ phút này cũng không kìm nổi niềm vui bất ngờ, cùng kêu lên:

– Trưởng khoa Kim, Lương Thần thật sự là không sao chứ?
– Còn giả nữa sao?

Giáo sư Kim tức giận trả lời. Dừng lại một chút, ông lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lan Kiếm và Hà Binh hỏi một câu:

– Thế ban đầu vị Lương Thần này đã kiểm tra ở đâu?
– Ở bệnh viện trung tâm thành phố!

Lan Kiếm đã hơi chút bình tĩnh, cũng dùng giọng điệu nghi hoặc nói:

– Lúc ấy, tại bệnh viện trung tâm thành phố, các bác sĩ khoa não thần kinh đã cùng nhau hội chẩn, nhất trí chẩn đoán bệnh của Lương Thần là u não ác tính thời kỳ cuối.
– Bệnh viện trung tâm thành phố?

Giáo sư Kim trở nên đăm chiêu. Bệnh viện trung tâm thành phố là bệnh viện xếp thứ ba, sau bệnh viện nhân dân tỉnh. Thiết bị y tế và trình độ chuyên môn cũng có sự thua kém so với bệnh viện nhân dân tỉnh. Hơn nữa, tại khoa não thần kinh, bác sĩ chủ nhiệm Tôn Sở Bình cũng là sư đệ của ông. Tại sao cả một đám bác sĩ đã tham gia hội chẩn lại có thể tuyên bố bệnh tình của bệnh nhân sai lầm đến như vậy?

Sau khi Lan Kiếm và Hà Binh rời khỏi, không kiềm chế được sự nghi ngờ, Giáo sưkim đã gọi điện thoại cho sư đệ của mình là Tôn Sở Bình để hỏi thẳng vấn đề:

– Sở Bình à, có phải gần đây cậu đã chẩn đoán bệnh cho một bệnh nhân trẻ tuổi tên là Lương Thần phải không?
– Làm sao mà anh lại biết chuyện này? Em cũng xin nói qua với anh, người bệnh nhân trẻ tuổi tên Lương Thần đó cũng thật là tội nghiệp. Năm nay chỉ mới hai mươi lăm tuổi, đang là Trưởng phòng công an huyện, hơn nữa lại là nhân tài đang được Bí thư Tỉnh ủy trọng dụng. Tối hôm trước, chỉ vì cậu ấy mà toàn bộ lãnh đạo chủ yếu của tỉnh đã đến bệnh viện của chúng em.

Tôn Sở Bình đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là nuối tiếc, rồi lại cảm thán và cuối cùng là trình bày tất cả đầu đuôi sự việc.

– Cậu thật là… Tôn Sở Bình, cậu khiến tôi phải nói với cậu như thế nào đây? Cái người tên Lương Thần vừa mới đến chỗ tôi kiểm tra. Một căn bệnh nhỏ cũng đều không có thì làm sao mà có khối u ác tính trong não chứ. Đầu óc của cậu để đâu vậy?

Giáo sư Kim vừa nghe tiểu sư đệ trình bày kết quả chẩn đoán thì không khỏi cắt ngang lời đối phương, sau đó là mở miệng quở trách.

Chủ nhiệm Tôn bị mắng thì như lọt vào đám sương mù, cảm thấy vô cùng kinh ngạc như muốn cắn rớt đầu lưỡi của chính mình, lớn giọng nói:

– Không có khả năng đó được. Em vẫn còn lưu giữ tấm phim chụp phần não của Lương Thần. Sự chẩn đoán đó không hề sai lầm.
– Vậy thì cậu hãy mang những tấm phim đó qua cho tôi. Tôi cũng có những tấm phim chụp não bộ của Lương Thần. Chúng ta sẽ cùng nhau đối chiếu xem là cậu sai hay là tôi đã sai.

Giáo sư Kim hậm hực nói.

Bên này, Lương Thần hoàn tất việc chụp MRI cho não bộ. Sau khi hắn mặc áo khoác đi ra thì chỉ thấy Lan Kiếm và Hà Binh đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn. Một hồi lâu, hai người mới thốt lên một câu:

– Tiếp theo, chúng ta đến bệnh viện quân khu tỉnh.

Lương Thần vốn không muốn bị gây sức ép nhưng thật sự cũng không chịu nổi thái độ kiên quyết của hai vị bộ đội đặc chủng này. Hắn nghĩ bệnh viện quân khu tỉnh thì còn được chứ cái gì mà bệnh viện thủ đô với đi Mỹ thì thật lòng hắn không muốn đi, chi bằng dành thời gian đó ở cạnh người thân của mình thì hay hơn.

Chiếc xe nhanh như chớp tiến đến bệnh viện quân khu tỉnh. Cũng vẫn là chụp MRI cho não bộ. Chỉ gần một giờ sau, bác sĩ trưởng khoa Điền khoa não thần kinh giọng điệu thoải mái nói với Lan Kiếm và Hà Binh:

– Chàng thanh niên này rất khỏe mạnh. Không có vấn đề gì cả.

Nghe vị nữ bác sĩ này kết luận, Lan Kiếm và Hà Binh thở phào nhẹ nhõm. Liên tục hai bệnh viện, cùng lúc hai bác sĩ đầu ngành đưa ra cùng chung một kết quả, chắc hẳn là không sai. Chỉ có điều là tại sao bệnh viện trung tâm thành phố lại đưa ra kết quả hội chẩn như vậy?

Liên tục kiểm tra sức khỏe tại hai bệnh viện khiến Lương Thần cũng có chút nhàm chán, hướng về hai người vệ sĩ nói:

– Lan thúc, Hà thúc, cái gì cần kiểm tra thì cũng đã kiểm tra rồi. Cháu muốn về nhà.
– Không được!

Lan Kiếm và Hà Bình đồng thời lắc đầu đáp.

– Đánh chết cháu, cháu cũng không đi thủ đô đâu, cũng đừng bắt cháu phải đi Mỹ.

Lương Thần ánh mắt lộ ra thần sắc sợ hãi. Hắn biết nếu như không nghe lời hai vệ sĩ này thì có lẽ họ sẽ dùng sức mạnh đối với hắn. Mà nói về vũ lực thì cho dù hắn có tận sức cũng không bằng một phần mười của hai người này.

– Không đi thủ đô, không đi Mỹ thì cũng được. Nhưng tất cả các bệnh viện trong thành phố này chúng ta đều phải đi.

Lan Kiếm và Hà Binh đồng thời đều thay đổi chủ ý. Hai người cũng muốn kiểm tra thêm các bệnh viện khác xem kết quả như thế nào? Vì thế, không cần giải thích nhiều lời, Lương Thần lại bị ép lên xe đi đến quá trưa. Cũng tiến hành chụp MRI cho não bộ Lương Thần mà kết quả cũng không có gì thay đổi, tất cả đều bình thường.

Đến chạng vạng, Lan Kiếm và Hà Binh mới cảm thấy thấm mệt, đưa Lương Thần quay trở về khu chung cư Hoa Sen rồi lái xe đến câu lạc bộ Hoàng Triều ở khu vực ngoại thành. Trương Ngữ Giai đã đến đây ngày hôm qua, còn Chủ tịch Lâm thì đã đến trước đó.

Mấy ngày nay, Trương Ngữ Giai cứ nghĩ mình nằm mộng. Cô không phải là con nhà giàu có, cũng không phải thiên kim tiểu thư gì. Nhưng nhờ thường xuyên cập nhật thông tin trên mạng, cô cũng có khả năng nhận thức những mặt hàng sang trọng.

Ít nhất tại đây, cô có thể nhận biết được trong căn biệt thự tráng lệ này, từ bức tranh cổ cho đến bình hoa hoặc một cái gạt tàn thuốc nhỏ cũng đã nói lên chủ nhân của chúng là một người giàu có như thế nào. Chỉ có thể dùng bốn chữ “vô cùng xa hoa” để hình dung về chúng.

Chẳng những Trương Ngữ Giai kinh ngạc mà đến Yến tỷ cũng không khỏi ngây dại người khi đặt chân vào trong căn biệt thự.

Trong căn biệt thự này, Trương Ngữ Giai đã gặp một người đàn ông đầu bạc ngồi xe lăn.

– Nếu cô cần điều gì có thể nói cho bảo mẫu hoặc người hầu biết.

Giọng điệu của người đàn ông đầu bạc lộ ra sự mạnh mẽ, chân thành. Sự uy nghiêm này khiến cho cô và Yến tỷ cảm thấy căng thẳng. Ban đầu đã chuẩn bị các câu hỏi nhưng lúc này lại không thốt lên được chữ nào.

– Hãy cố gắng tĩnh dưỡng cho tốt để sanh em bé một cách thuận lợi. Là bé trai chứ?

Nhắc đến đứa bé, giọng của người đàn ông đầu bạc trở nên dịu dàng hơn, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười:

– Tôi là cha nuôi của Lương Thần. Cô cũng có thể gọi tôi là cha nuôi như Lương Thần đã gọi.

Trương Ngữ Giai theo bản năng mà gật đầu. Lúc này cô mới nhận ra khuôn mặt người đàn ông này và Lương Thần có những điểm giống nhau. Cô liếc nhìn sang Yến tỷ bên cạnh cũng thấy chị ấy đang tỏ vẻ kinh ngạc.

Sau khi Lan Kiếm và Hà Binh về đến hội quán Hoàng Triều đã không giấu được sự hưng phấn mà thông báo kết quả cho Lâm Tử Hiên biết. Vị Chủ tịch Lâm này không kìm nổi cất tiếng cười to:

– Tôi đã nói rồi mà, đứa nhỏ này rất may mắn, làm sao mà xảy ra tình trạng đó được chứ.

Nhìn thấy ông ta có sự xúc động, sớm có chuẩn bị Hà Binh lập tức cầm trong tay lọ thuốc, lấy ra hai viên, một tay vỗ nhẹ lưng Chủ tịch Lâm, tay còn lại nhét viên thuốc vào miệng đối phương. Cuộc phẫu thuật của Chủ tịch Lâm đã thành công nhưng rất kỵ xúc động mạnh. Những ngày gần đây, sức khỏe của Chủ tịch Lâm bị ảnh hưởng vì tin tức bệnh tình của Lương Thần. Điều đó cũng khiến cho bọn họ một phen đổ mồ hôi lạnh.

– Tôi không sao, tôi không chết được đâu.

Lâm Tử Hiên ngừng thở gấp, khuôn mặt già nua giống như ruộng khô hạn gặp nước bừng lên sức sống. Ông quay sang Lan Kiếm và Hà Binh cười nói:

– Tôi cảm thấy mình còn có thể chứng kiến đứa con của Tiểu Thần được sanh ra và lớn lên.
– Chủ tịch Lâm, trước tiên ngài cần uống nốt viên thuốc còn lại đã.

Hà Binh nhìn vị Chủ tịch của mình mà trong lòng không khỏi cảm thán. Từ khi bắt đầu đi theo đối phương, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy đối phương hưng phấn đến như vậy. Duyên phận giữa người với người thật sự là kỳ diệu. Có lẽ kiếp trước Chủ tịch Lâm và Lương Thần chính là cha con.

– Chuyện này Tiểu Thần có biết không?

Lâm Tử Hiên ngửa đầu uống nốt viên thuốc còn lại, trong lòng đã có chút bình ổn liền hỏi Lan Kiếm và Hà Binh.

– Tạm thời vẫn chưa nói cho cậu ấy biết.

Lan Kiếm và Hà Binh cùng đáp. Bọn họ đã suy xét cẩn thận, đối với bệnh tình của Lương Thần vẫn còn một chút hoài nghi.

– Ừ, tạm thời đừng nói cho nó biết, cũng đừng để lộ tin tức này ra ngoài. Hãy kiên nhẫn một vài ngày, đối với Lương Thần chỉ có lợi chứ không có hại.

Sự lo lắng trong lòng đã tan hết, Lâm Tử Hiên đã khôi phục lại được sự linh hoạt.

– Cậu ấy đã biết ngài đã khỏe lại.

Lan Kiếm nhẹ giọng thuật lại những gì Lương Thần đã nói.

Lâm Tử Hiên đầu tiên đã ngẩn người ra sau đó lắc đầu cười nói:

– Đứa nhỏ này dường như nhìn thấu được tất cả mọi việc. Nếu biết thế, tôi sẽ không vĩnh viễn dấu nó làm gì.

Lương Thần sau khi bị Lan Kiếm và Hà Binh ép đi một ngày, rốt cuộc đã quay về gia đình nhỏ ấm áp của mình.

Vừa mới bước vào cửa đã nghe một làn gió thơm đập vào mặt. Một thân hình nhỏ nhắn chạy đến ôm chầm lấy hắn từ đằng sau:

– Tiểu Thần ca thật đáng chết mà.

Nghe được giọng nói ngọt ngào như vậy, Lương Thần đã biết cô bé Lan Nguyệt được nghỉ cuối tuần nên trở lại.

– Tiểu Nguyệt à, hiện nay anh không đủ sức khiêng nổi em đâu.

Lương Thần uể oải đáp, vừa đi vừa năn nỉ cô gái trên lưng.

– Sao trông anh mệt mỏi như vậy?

Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm đều giật mình kinh hãi hỏi.

– Không có gì, Lan thúc và Hà thúc cùng với anh luyện quyền cả ngày.

Lương Thần nói dối, nhẹ nhàng thả cô gái vào ghế salon, còn mình thì ngồi một bên thở dốc.

Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm đều không tin nhưng cũng không ai tỏ vẻ nghi vấn gì. Lan Nguyệt cũng không có nửa điểm hoài nghi, vươn bàn tay nhỏ bé đấm vào ngực Lương Thần dịu dàng nói:

– Tiểu Thần ca, em thấy sau khi anh làm lãnh đạo thì sức khỏe kém đi rất nhiều. Như vậy không được, anh phải thường xuyên tập thể dục chứ.
– Xin tuân lệnh Tiểu Nguyệt của chúng ta.

Lương Thần mỉm cười, giơ tay búng chóp mũi đối phương một cái, trong lòng nảy lên một sự chua xót. Có lẽ chẳng bao lâu nữa hắn không còn có thể được cô bé này làm nũng nữa. Càng ngày đến ngày chết, hắn lại càng cảm thấy lưu luyến những người thân bên cạnh mình. Lương Thần nhận thấy cái mà mình quý trọng nhiều lắm. Nếu có thể, hắn nguyện dùng tài sản mấy trăm triệu của mình cùng với quyền lực để đổi lấy sinh mạng.

Lương Thần nằm trên chiếc giường đơn trong phòng đọc sách, mở mắt nhìn lên trần nhà, dường như đang chìm vào trạng thái vô thức.

Cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, một thân hình quen thuộc nhẹ nhàng bước vào. Lồng ngực của hắn lập tức được một thân thể mềm mại áp sát. Lương Thần không cần nhìn cũng biết đây chính là tiểu yêu tinh.

Sau khi ân ái xong, Diệp Tử Thanh nằm trên cánh tay của chàng thanh niên thở mạnh, một tay họa vòng tròn trên ngực hắn, cười nhẹ hỏi:

– Giữa em, Oánh Oánh và dì, anh cảm thấy thoải mái nhất khi ân ái với ai?

Thân thể của Lương Thần hơi cứng lại. Hắn theo bản năng mà cúi đầu đón nhận ánh mắt lóe hào quang của tiểu yêu tinh. Trầm mặc một lúc, hắn thấp giọng hỏi:

– Em đã biết rồi à?
– Thanh âm của dì la lớn như vậy, cách mấy bức tường cũng có thể nghe thấy.

Diệp Tử Thanh cười nói:

– Đã nhiều năm rồi dì không có làm điều ấy nên thân thể có chút mẫn cảm. Ừ, em biết đấy. Tổng cộng hai người đã làm chuyện ấy mấy lần?

Mấy lần? Dường như là ba lần. Lương Thần không khỏi nhớ lại đêm hôm qua, vương phi xinh đẹp đã uyển chuyển quỳ dưới thân của hắn. Sau khi thỏa mãn, cơ thể của bà đã co giật. Hình ảnh này trước đây hắn chưa từng thấy. Tiểu yêu tinh nói rất đúng, Vương Phỉ Hạm thể chất đặc biệt mẫn cảm. Khi đã nằm nghỉ ngơi trên giường năm, sáu phút nhưng khi hắn lơ đãng đụng vào bất cứ nơi nào trên cơ thể của bà cũng khiến cho đối phương run rẩy kịch liệt.

Như vậy, đàn bà chính là một báu vật trời sinh cho đàn ông hưởng thụ và đạt được khoái cảm chinh phục. Hắn không cũng hối hận khi nắm giữ trong tay một người đàn bà đẹp như vậy.

Kỳ thật Lương Thần rất muốn hỏi Diệp Tử Thanh là sự việc đêm hôm qua Diệp Thanh Oánh có phát hiện hay không nhưng rồi lại thôi.

Chắc là vẫn chưa phát hiện, bởi vì ngày hôm nay thần sắc của Thanh Oánh cũng không có gì bất thường.

– Oánh Oánh vốn cũng muốn đến đây. Chỉ có điều nơi đó vẫn còn đau. Em cũng đã xem qua một chút. Đúng là hơi có vấn đề.

Giọng nói của Diệp Tử Thanh trở nên ma mị, một tay chậm rãi lần xuống phía dưới, cuối cùng nắm được điểm trời sinh của đàn ông, tự mình nói:

– Em nhất định đêm nay phải báo thù cho Oánh Oánh, khiến cho anh không thể chịu đựng nổi.

Tiểu yêu tinh nói là làm, liền tốc chăn cưỡi lên người chàng thanh niên. Sau đó giống như một nữ kỵ binh bắt đầu rong ruổi trên sa mạc, gáy ngọc ngửa ra đằng sau, gương mặt sung mãn mê ly nhưng đôi mắt vẫn không quên hướng về phía cửa. Cô nhớ rõ ràng, khi cô bước vào trong phòng thì nơi cửa đã xuất hiện một thân hình nhỏ nhắn.

Trước cửa phòng, một cô gái đang đứng nhìn xuyên qua cửa trận giao hoan kịch liệt giữa đôi nam nữ, trong lòng vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy hưng phấn. Dáng người của Tử Thanh tỷ thật là đẹp, còn thân hình của Tiểu Thần ca thì thật là cường tráng. Tử Thanh tỷ đúng là biết hưởng thụ. Làm cái chuyện này thật sự là nhanh như vậy sao? Không được, không được!

Lan Nguyệt cảm thấy một dòng nước ấm trào ra, dường như đã làm ướt quần lót của cô khiến cô không kìm nổi rên khẽ một tiếng, một tay không còn sức lực nắm lấy khung cửa sổ, thân thể mềm mại khụy xuống nền nhà. Ôi, mắc cỡ chết đi được.

Liên tiếp hai ngày, Lương Thần luôn được hưởng cảm giác diễm phúc khôn cùng. Có khi hắn không kìm nổi mà phán đoán rằng, nếu như hắn không vướng phải cái bệnh nan y chết tiệt kia thì cuộc sống bây giờ tốt đẹp biết mấy. Nhưng lập tức ý nghĩ này biến mất đi. Nếu như hắn không mắc bệnh nan y thì làm sao ba người phụ nữ trong ngôi nhà này lại có thể dung túng hắn, thỏa mãn hắn đến như vậy.

Ngày 25, Lương Thần quay trở về huyện Giang Vân. Việc hắn trở về khiến cho các lãnh đạo đều quan tâm. Bởi vì đồng hành với hắn còn có Trưởng ban Tổ chứccán bộ thành phố Liêu Dương Trương Thu Hiền.

Trước khi Lương Thần quay trở lại huyện Giang Vân một ngày, hắn nhận được điện thoại của Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy yêu cầu hắn phải đến Thành ủy ngay lập tức. Tại văn phòng Bí thư Ủy ban Chính trị – Pháp luật thành phố, hắn đã cùng với Bí thư Ủy ban Chính trị – Pháp luật Văn Trị Thủy nói chuyện rất lâu.

Lương Thần cảm thấy trong lòng không vui cũng không buồn. Cho dù có cho hắn làm Chủ tịch huyện hay Chủ tịch Thành phố thì hắn cũng không vui lên được. Tuy nhiên hắn loáng thoáng hiểu được đây là ý của lãnh đạo. Đại khái là thời gian của hắn không còn nhiều nên đặc biệt thăng nửa cấp cho hắn. Điều này cũng đã có sự đồng ý ngầm của Bí thư Tỉnh ủy Lý.

Vì thế ngày 25, chịu sự ủy thác của Thành ủy, Ban Tổ chức cán bộ đã đến huyện Giang Vân, tuyên bố quyết định Lương Thần thay thế cho Trịnh Ngọc làm Ủy viên thường vụ huyện ủy, Bí thư Ủy ban Chính trị – Pháp luật kiêm Trưởng phòng công an huyện.

Việc bổ nhiệm này khiến cho ai cũng cảm thấy kinh ngạc. Không ai nghĩ đến, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, vị Trưởng phòng công an huyện trẻ tuổi kia được thăng nửa cấp, trở thành Bí thư Ủy ban Chính trị – Pháp luật.

Mặc dù bệnh tình của Lương Thần đã được che giấu ở tỉnh. Nhưng dù sao giấy cũng không gói được lửa. Không ít người đã cảm thấy vui mừng khi người khác gặp họa. Có người lại vừa thông cảm vừa thấy tiếc. Nhưng bất kể là gì thì ai cũng cảm thấy khiếp sợ khi Lương Thần lên chức như vậy.

Ai ai cũng biết chi tiết về con người Lương Thần. Chàng thanh niên này từ một cảnh sát nhân dân không có tiếng tăm gì tại một đồn cảnh sát nông thôn nho nhỏ được phá lệ đề bạt lên làm Đai đội trưởng đại đội trị an. Sau đó được điều đến Liêu Dương làm Đại đội trưởng đại đội hình sự của cục công an thành phố Liêu Dương. Cho đến nay thì là Trưởng phòng công an huyện rồi Bí thư Ủy ban Chính trị – Pháp luật. Theo cấp bậc thì là Phó phòng rồi mới đến Trưởng phòng, tiếp theo rồi mới lên nữa. Đối với người khác thì cần phải tốn thời gian vài năm nhưng Lương Thần thì chỉ mất có một thời gian ngắn. Tốc độ lên chức này sợ còn nhanh hơn so với hỏa tiễn.

Sau khi đọc quyết định bổ nhiệm xong, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Trương Thu Hiền nắm tay Lương Thần khẽ thở dài nói:

– Bí thư Lương cứ yên tâm công tác, giữ gìn sức khỏe. Có điều gì khó khăn thì cứ thông báo lên cấp trên.
– Không có gì khó khăn đâu, cảm ơn thành ý của lãnh đạo thành phố. Xin cảm ơn Trưởng ban Trương đã tín nhiệm và ủng hộ cho tôi.

Lương Thần cười, trên mặt vẫn không biểu lộ chút khác thường nào. Tất cả mọi người dường như đều biết bệnh tình của hắn và chính hắn cũng phải giả bộ như không biết gì cả.

Nhìn theo đám người của Trưởng ban Trương leo lên xe rời khỏi, Lương Thần xoay người tiếp nhận sự chúc mừng của những người đồng nghiệp tại Huyện ủy. Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến, Phó bí thư Trịnh Ngọc, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương và các Ủy viên thường vụ lần lượt đều bắt tay. Thậm chí đám người Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, Dương Nguyên Thanh cũng đi tới biểu đạt sự chúc mừng đối với Lương Thần. Mấy ngày trước, đối phương còn là cấp dưới của bọn họ nhưng hiện nay đối phương đã vượt qua mặt, chẳng những đã là cấp Phó cục mà còn là Ủy viên thường vụ. Chỉ có điều, sau khi biết được hậu thuẫn đằng sau của Lương Thần, đám người Vương Ái Quân, Dương Nguyên Thanh không thể không phục.

– Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm trưa tại căng tin đi!

Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến đảo mắt nhìn mọi người, đề nghị:

– Coi như là chúng ta chúc mừng cho Bí thư Tiểu Lương.

Được nhân vật số một của Huyện ủy đề nghị, những lãnh đạo khác của Huyện ủy đều vui vẻ tán thành, cùng nhau hướng về căng tin của Huyện ủy.

Buổi chiều, Lương Thần về đến phòng công an huyện.

Biết được Trưởng phòng đại nhân, không, biết được Lương Thần đã được thăng chức làm Bí thư Ủy ban Chính trị – Pháp luật, Chủ nhiệm Trung tâm Chỉ huy Diêu Kim Minh và Trưởng phòng Công tác chính trị Ngô Quốc Hùng không khỏi nước mắt lưng tròng. Mặc dù hội nghị thường vụ đã quyết định cho bọn họ chủ trì công việc nhưng nhiều người lại sợ Chính ủy Quách Ninh. Hơn nữa một vài thành viên Đảng ủy đã lách sang bên Quách Ninh khiến cho bọn họ không còn ý nghĩa gì.

– Các anh hãy triệu tập cuộc họp các thành viên Đảng ủy mau!

Lương Thần sắc mặt âm trầm nói. Hắn hiện tại chính là một thùng thuốc nổ, nếu ai không sợ chết thì cứ phóng lại đây. Hắn sẽ không ngại cho đối phương bùng nổ tan xương nát thịt.

– Vâng, thưa Bí thư!

Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng vội vàng tiếp nhận mệnh lệnh rời khỏi. Ông chủ đã trở lại, bọn họ không kìm nổi sự hãnh diện của mình. Tư thế khom lưng mấy ngày trước bây giờ đã có thể đứng thẳng trở lại.

Trong cuộc họp Đảng ủy mở rộng, Lương Thần từ đầu đến cuối vẫn giữ sắc mặt âm trầm. Đầu tiên, hắn nghe Đại đội phó Trác Hiểu báo cáo về vụ giải cứu cho Mã Hồng Trung bị bắt cóc. Tiếp theo đó là bắt đầu hướng về Chính ủy Quách Ninh khai hỏa.

Trước đây đã không có cảm tình thì bây giờ làm gì có tình cảm nữa. Hắn khiển trách Chính ủy Quách Ninh một cách thẳng thắn, khiến cho bà ta sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang tái xanh, từ tái xanh biến thành đen, cuối cùng vị nữ Chính ủy này không kiềm chế được, vỗ bàn quát lớn:

– Họ Lương, nếu cấp trên không thương xót cho tính mạng sắp tàn của cậu thì làm gì mà đến bây giờ cậu được làm Bí thư Ủy ban Chính trị – Pháp luật. Không thừa dịp bây giờ còn sống thì lo ăn, lo uống đi, đụng chạm đến bà già này làm gì? Cậu uống lộn thuốc rồi sao?

Phó trưởng phòng Lưu Gia Võ, Phù Đại Cương, Hà Nghĩa Trung dùng ánh mắt khác thường nhìn sắc mặt xanh mét của Bí thư Ủy ban Chính trị – Pháp luật. Bệnh tình nan y của Bí thư Lương đã trực tiếp phát ra từ miệng của nữ Chính ủy Quách Ninh thì cái tin tức mà bọn họ bán tín bán nghi nay đã được xác minh là đúng.

Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng cũng lo lắng liếc nhìn Lương Thần một cái. Hiện tại hắn chính là chỗ dựa vững chắc cho bọn họ. Nếu hắn có xảy ra việc gì không hay thì tiền đồ của bọn họ xem như đã bị tuyên án tử.

Đại đội phó hình sự Trác Hiểu, Diêu Hiểu Thuận, Đại đội trưởng trị an Lưu Quân đều nhìn về phía Lương Thần, hy vọng đối phương sẽ có đủ dũng khí để bác bỏ lời nói của Quách Ninh. Bởi vì, bất kể như thế nào thì bọn họ cũng không tin rằng, Trưởng phòng còn trẻ tuổi như vậy lại mắc bệnh nan y.

– Tiểu Liêu, đem những gì mà Chính ủy Quách mới vừa nói ghi vào trong biên bản cuộc họp.

Lương Thần nhếch mép cười, quay sang thư ký phụ trách ghi biên bản cuộc họp Liêu Đông Đông nói, rồi lại hướng về Chính ủy Quách Ninh lạnh lùng tiếp:

– Tôi sẽ đem những gì thảo luận ngày hôm nay lên cuộc họp thường vụ của huyện. Tôi muốn nhìn kỹ một chút thuộc cấp đã dùng những từ ngữ ác độc công kích cán bộ lãnh đạo rốt cuộc có thể hay không được các lãnh đạo Huyện ủy thừa nhận. Đồng chí rốt cuộc có còn muốn làm Chính ủy của phòng công an huyện nữa không?

Nghe xong những lời nói của Lương Thần, sắc mặt Chính ủy Quách Ninh không khỏi biến đổi. Cha chồng đối với bà đã có sự bất mãn tới cực điểm. Hiện tại, Lương Thần lại dùng phương pháp này để uy hiếp bà. Lúc này, bà ta cảm thấy gần như đoán được mình sẽ bị cắt chức hay không. Nhưng không được, tuyệt đối bà ta không thể ngồi chờ chết. Bà phải nghĩ ra đối sách để giải quyết mới được.

Trong lúc này, bác sĩ não khoa tại bệnh viện trung tâm thành phố Tôn Sở Bình đã trải qua một thời gian đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cuộc đã báo cáo với lãnh đạo bệnh viện về việc kiểm tra, chẩn đoán bệnh tình của Lương Thần đã hoàn toàn trái ngược với kết quả chẩn đoán của bệnh viện nhân dân tỉnh.

Viện trưởng Hầu Hải Dương sau khi nghe Tôn Sở Bình báo cáo thì phản ứng đầu tiên chính là lo sợ. Nếu thật sự là vậy thì rất có khả năng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của bệnh viện trung tâm thành phố. Nhưng che giấu thì lại không thể che giấu được. Mà không che giấu được thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Vì thế, viện trưởng Hầu cũng chỉ biết báo cáo lên lãnh đạo chủ quản của thành phố.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Con đường quan lộ
Con đường quan lộ – Quyển 2 (Update Phần 102)
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Tình trạng Update Phần 102
Ngày cập nhật 14/04/2024 11:14 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Cha và vợ – Quyển 2
Sau khi suy nghĩ một lúc về nó, thư ký của tôi gõ cửa và nói rằng cuộc họp sắp bắt đầu. Tôi xoa xoa má, tạm thời thoát khỏi rối rắm, bắt đầu một ngày làm việc, sử dụng công việc để làm tê liệt bản thân mình. Bởi vì tôi đã xác nhận phỏng đoán trong lòng nên khi tôi bước vào phòng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Truyện sex ngoại tình Tuyển tập Cha và vợ
Ký ức ngày xưa
6 ngày sau... ngày 8 tháng 5, em tỉnh lại... Hư... đau... quá... Tôi lao đến bên em, nắm tay em, tôi khóc nhiều lắm... Thu à! Em tỉnh rồi... em đừng bỏ anh nha... Thu ơi! Đừ... ng bỏ c... hị, đừ... ng bỏ a... nh H nha. E... m, em c... ố lên huuu... Em nhìn mọi người, ba mẹ em lao vào... Khóc... rồi ôm lấy em...
Phân loại: Truyện sex dài tập Con gái thủ dâm Đụ tập thể Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Làm tình với đồng nghiệp Tâm sự bạn đọc Truyện người lớn Truyện sex có thật Truyện sex học sinh Truyện sex phá trinh Truyện teen
Về quê - Tác giả Oceano
Việc gì cũng thuận lợi, hiệu trưởng trường cấp ba của Thịnh phê duyệt rất nhanh đơn xin chuyển trường của Thịnh và chuyển xuống văn phòng để rút học bạ cho Thịnh với những lời nhận xét rất tốt từ các thầy cô giáo chỉ với một phong bì nho nhỏ. Hồ sơ của tư pháp và hộ khẩu của...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện bú lồn Truyện sex có thật Truyện sex Full
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba