Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Con đường quan lộ » Phần 186

Con đường quan lộ

Phần 186: LỚN CHUYỆN RỒI

Vì Lương Thần nghe không hiểu ngôn ngữ đó, cho nên hắn nghĩ người này chỉ đơn giản là đang thể hiện sự kinh động giận giữ. Điều này có thể hiểu được, dù là ai đang lúc vui vẻ bỗng nhiên có người xông vào chĩa súng vào người cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu. Hiểu được bị người khác gài bẫy, Lương Thần muốn lập tức rời khỏi nơi này. Người gọi điện thoại cung cấp tin có khả năng là muốn cho hắn và những người trong phòng này xung đột, do đó rước lấy rắc rối vào mình.

Bên cạnh hắn, Tiểu Trác Tử cũng thay đổi thần sắc, hung hăng trừng mắt nhìn người Hàn Quốc một cái. Tuy nhiên, y cũng biết hiện tại không phải thời điểm nhiều chuyện. Vì thế đành nhẫn nhịn quay đầu.

– Các đồng chí cục Công an thành phố đang thi hành công vụ, ha ha, khiến chủ tịch Kim sợ hãi rồi. Tôi thay mặt cho các đồng chí ấy xin tạ tội với ngài!

Phó chánh văn phòng Sở đúng là rất biết đối nhân xử thế, chủ động ra mặt xin lỗi thay cho Lương Thần. Thật là một người có tình có nghĩa.

Gã thanh niên trắng trẻo kia rõ ràng là phiên dịch, y thuật lại lời nói của phó chánh văn phòng Sở với chủ tịch Kim cùng ba người Hàn Quốc khác. Chủ tịch Kim mặt không vui liếc nhìn đám người Lương Thần, phất tay ra hiệu cho bọn họ khẩn trương đi ra.

Nhưng một gã thanh niên Hàn Quốc khác giọng điệu vô cùng nham hiểm nói một câu.

Lương Thần và Đại đội phó Khương Bằng thì không hiểu, nhưng Tiểu Trác Tử giận đỏ cả mắt, cao giọng mắng:

– Bọn Hàn Quốc chết tiệt!

Tên thanh niên trắng trẻo kia thần sắc biến đổi, lập tức quay qua chủ tịch Kim và bọn người Hàn Quốc nói một câu. Sau đó, những tên Hàn Quốc béo lùn đều đứng lên, chỉ vào tiểu Trác Tử quát mấy câu bằng tiếng Hàn.

Phó chánh văn phòng sở cũng hoảng hồn nói với Trác Tử:

– Ngươi vừa nói bậy bạ gì đó, còn không xin lỗi chủ tịch Kim!

Lương Thần cũng thấy kỳ lạ, hắn lôi cánh tay Tiểu Trác Tử hỏi:

– Mấy tên kia nói gì vậy?

Tiểu Trác Tử nghiến răng nghiến lợi phiên dịch lại những câu nói của bọn người Hàn Quốc. Lương Thần, Đại đội phó Khương Bằng cùng đội hình sự lập tức cũng thay đổi sắc mặt, lầm bầm chửi:

– Bọn người Hàn Quốc thật ngang ngược!

Không đợi phản ứng của Lương Thần bên này, một tên thanh niên Hàn Quốc đã ngà ngà say tức giận quát một tiếng. Nói rồi y cầm chén rượu trong tay ra sức ném sang, thế nào lại trúng vào giữa trán Tiểu Trác Tử.

Chỉ nghe một tiếng “choang” vang lên, máu tươi từ trán Tiểu Trác Tử chảy xuống thành dòng. Thấy vậy, Lương Thần và đám người Đại đội phó Lương Bằng phía sau không kìm được cơn giận, hướng về phía gã vừa ném chén rượu, không hẹn mà cùng hô to:

– Cho hắn chết!

Sau đó như cơn cuồng phong cùng lao sang phía bọn người Hàn Quốc.

– Bình tĩnh, bình tĩnh!

Phó chánh văn phòng Sở sợ tới mức chân run muốn đứng không vững. Những người Hàn Quốc này không phải là người bình thường, đều là những quý khách đến Liêu Dương tham gia hoạt động của tuần lễ giao lưu Trung Hàn. Không chỉ có Phó chủ tịch tập đoàn Venga, hơn nữa còn có con trai của Tổng lãnh sự Hàn Quốc tại Liêu Dương. Ông ta biết rõ, một khi đã liên quan đến cái gọi là tranh chấp quốc tế, thì cái chức quan nho nhỏ phó chánh văn phòng thành ủy coi như kết thúc.

Nhưng mà cái gì càng sợ lại càng nhanh đến. Lương Thần cùng thành viên đội hình sự bất chấp mọi chuyện xông tới đánh nhau một trận với cả đám kể cả tên thanh niên trắng trẻo phiên dịch. Biết rõ chuyện này sẽ gây ồn ào lớn, cũng biết làm như vậy đã đúng ý kẻ thù gài bẫy, nhưng lúc này Lương Thần cùng thành viên đội hình sự không thể kiềm chế được, đều muốn cho mấy cái miệng không sạch sẽ của bọn Hàn Quốc một trận.

– Hỏng rồi! Hỏng rồi!

Phó chánh văn Sở trong lòng kêu lên kinh hãi, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Trưởng ban thư ký Thành ủy Đằng Hạo cầu viện trợ giúp.

– Mang tất cả đi!

Đánh xong, Lương Thần ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Đã tính đến tình huống xấu nhất nên hắn sử dụng thủ đoạn nhanh gọn để giải quyết sạch sẽ. Ra lệnh cho các thành viên đội hình sự đem bốn gã người hàn quốc cùng với tên thanh niên trắng trẻo về đồn, đồng thời lấy khăn tay băng lại vết thương trên trán của tiểu Trác Tử bị chén rượu kia ném trúng.

Vừa thấy hành động của Lương Thần, Đại đội phó Khương Bằng ngay lập tức hiểu ý của đại đội trưởng, liền đến gần thấp giọng nói:

– Đội trưởng, sự tình đã trở nên khó kiểm soát, dù sao đã dạy chúng một bài học rồi, hay là đem thả bọn Hàn Quốc khốn kiếp kia đi.
– Thả đi?

Lương Thần cười lạnh một tiếng nói:

– Tiểu Khương, đầu óc của cậu trở nên hồ đồ hay là làm sao? Cậu cảm thấy chuyện này có thể như vậy là xong sao? Sự tình đã thành chuyện lớn rồi, cách duy nhất bây giờ là căn cứ vào việc bọn Hàn Quốc khốn kiếp này đã động thủ trước, bắt nhốt bọn họ vì gây trở ngại cho người thi hành công vụ. Như vậy dù là xét về mặt pháp lý hay về tình lý chúng ta đều có thể nói được. Bây giờ mà thả bọn họ, tôi dám cam đoan bọn họ chắc chắn cắn ngược lại chúng ta một cái, đến lúc đó người bị động chính là chúng ta!
– Đội trưởng, anh nói rất đúng!

Đại đội phó Khương Bằng vẻ mặt kiên quyết nói:

– Đội trưởng yên tâm, có chuyện gì tôi và anh cùng nhau chịu trách nhiệm!

“Chỉ sợ, cả hai chúng ta đều không gánh nổi!” Lương Thần nghĩ trong lòng nhưng lại không nói ra cho Khương Bằng biết. Hắn tiến đến trước vẻ mặt khổ sở của phó chánh văn phòng Sở trầm giọng nói:

– Phó chánh văn phòng, nếu cần ông làm chứng, tôi hy vọng ông đến lúc đó có thể nói một câu công bằng!
– Haizzzzz, Tiểu Lương, cậu lần này gây đại họa rồi!

Phó chánh văn phòng Sở vừa thấy Lương Thần còn muốn bắt nhốt những người Hàn Quốc thì không khỏi thầm kêu trời, vội vàng kéo tay hắn mà nói cho hắn nghe thân phận của bọn họ. Vừa rồi ông ta gọi điện cầu cứu với Trưởng ban thư ký Đằng Hạo, Trưởng ban thư ký Đằng bảo ông ta tạm thời hãy cố ổn định cục diện. Nhưng tình hình này, ông ta cơ bản ổn định không được. Ông ta biết Trưởng ban thư ký Đằng cũng muốn gọi điện thoại để xin chỉ đạo của cấp trên. Nhưng mà sự tình càng lúc càng lớn, ông ta thật không biết xử trí ra sao rồi!

– Mọi chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng không kịp!

Lương Thần trong lòng rất bình tĩnh, nếu chuyện này có thể lập lại hắn cũng sẽ lựa chọn hành động vừa rồi.

Đem bốn người Hàn Quốc và tên công tử bột cùng nhau áp tải ra khỏi phòng Hoa Mai. Bên ngoài hành lang, Lương Thần và đội hình sự gặp Tổng giám đốc khách sạn Đế Hào Tiêu Tự Cường đi cùng vài tên bảo an.

– Đội trưởng Lương, anh đang làm gì vậy?

Tổng giám đốc Tiêu với vẻ mặt tươi cười nhưng lóe lên sự nham hiểm mà người ta không dễ dàng nhận thấy, sau đó lại ra vẻ phẫn nộ chỉ vào bọn người Hàn Quốc phía sau Lương Thần nói:

– Đây đều là khách quý của khách sạn Đế Hạo, bọn họ phạm tội gì mà anh lại đối xử như vậy?
– Tôi kháng nghị!

Đúng lúc đó, tên thanh niên phiên dịch bị áp giải phía sau cao giọng kêu lên:

– Tôi muốn kháng nghị đến chính phủ của các anh, các anh đã sử dụng bạo lực với người dân Hàn Quốc!
– Tôi đã báo cáo với sở công an tỉnh! Mời các vị yên tâm, sẽ không ai dám đe dọa các vị lần nữa. Những cảnh sát này chỉ là con sâu làm rầu nồi canh, nhất định sẽ phải chịu hình phạt!

Tổng giám đốc khách sạn Tiêu Tự Cường dùng giọng điệu che giấu sự đắc ý nói.

Tên này đến thật đúng lúc làm sao! Lương Thần chăm chú nhìn năm giây, đột nhiên tiến lên kéo cổ áo đối phương, lạnh lùng mói:

– Dẫn tôi đến phòng giám sát ngay lập tức!

Vẻ đắc ý trong mắt Tiêu Tự Cường đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt kinh hãi như thể nhìn thấy quỷ.

Lương Thần dám quả quyết rằng cái gọi là tin mật báo là do khách sạn Đế Hào giở trò. Mục đích là muốn trả thù hắn lần trước đã xông vào gây náo loạn ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của khách sạn. Gã Tổng giám đốc này xuất hiện cũng không phải là trùng hợp. Hắn đã dùng năng lực đặc biệt và nhìn thấy cảnh tượng đối phương vừa mới theo dõi sự việc trong phòng Hoa Mai qua màn hình giám sát. Đây rõ ràng là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân. Đương nhiên, cứ cho là không nói đến điểm ấy thì Lương Thần cũng chủ yếu muốn thông qua hành vi này của Tiêu Tự Cường mà phán đoán xem liệu chuyện này có phải là một mắt xích mà khách sạn Đế Hào tạo nên để nhằm vào cá nhân hắn hay không. Hắn muốn nắm trong tay băng theo dõi ghi hình, bất kể đối với chuyện gọi là thượng khách vừa bị bắt giữ hay đối với chuyện khách sạn có ác ý muốn hãm hại hắn, hắn đều có thể nhờ đó lật lại tình hình.

– Các anh không phải muốn động thủ chứ?

Lương Thần nhìn bọn bảo an khách sạn có chút rục rịch, lớn tiếng hỏi.

Lương Thần đánh đòn phủ đầu, vẻ mặt của những tên trong đội bảo an lập tức biến đổi. Bọn họ cũng không phải ngốc mà không hiểu hàm ý đối phương. Nếu bọn họ thực sự thực sự dám động thủ, như vậy sẽ bị gán vào tội chống người thi hành công vụ. Vì vậy, bọn họ không thể có chút phản kháng nào khi đối mặt với cảnh sát hình sự. Mà nếu có phản kháng thì không loại trừ sẽ có nổ súng xảy ra!

– Tôi không hiểu anh đang nói gì?

Tổng giám đốc khách sạn Tiêu Tự Cường cố gắng giữ bình tĩnh, làm ra vẻ ngạo mạn nói:

– Tác phòng làm việc của các anh quả thực rất thô bạo, tôi nhất định sẽ báo lên trung đoàn cảnh sát để xử lý các anh!
– Tôi lặp lại một lần nữa, đưa chúng tôi đến phòng giám sát!

Lương Thần mặc kệ đối phương uy hiếp, lạnh lùng nói. Hắn nhìn tên giám đốc đang ngoan cố chống lại, biết rằng thời gian kéo dài sẽ mất cơ hội khống chế đối phương nên đành sử dụng năng lực đặc biệt một lần nữa. Vài giây sau, Lương Thần buông Tổng giám đốc Tiêu ra, một mình mang theo Diêu Tiểu Thuận đi về phía bên phải quầy bar.

Vừa thấy Lương Thần dời đi, Tổng giám đốc Tiêu Tự Cường luống cuống tay chân, vội vàng ra lệnh cho đám bảo an:

– Ngăn hắn lại, mau ngăn hắn lại!
– Giám đốc Tiêu, ông nên suy nghĩ cho kỹ trước khi nói!

Lương Thần nói to:

– Ngang nhiên sai đám bảo an khách sạn cản trở người thi hành công vụ, chủ mưu tập kích cảnh sát cướp đoạt súng ống, làm như vậy hậu quả ông có thể gánh vác được không?

Vẻ mặt Tiêu Tự Cường trở nên nhợt nhạt. Mặc dù y có hậu thuẫn hùng mạnh, nhưng nghe đại đội trưởng hình sự nói đến hậu quả, y thật đúng là gánh vác không nổi! Cảnh tượng lần trước đối phương nổ súng cảnh báo vẫn còn ghi rõ trong trí nhớ y. Trực giác nói cho hắn biết viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi này rất mạnh mẽ, cứng rắn và quả quyết. Nếu thực sự y sai bọn bảo an động thủ, có khả năng đối phương sẽ nổ súng. Một khi sự việc trở nên quá lớn, đối phương có lẽ sẽ bị xử phạt nhưng y cũng khó mà thoát tội!

Trơ mắt nhìn Lương Thần biến mất ở hành lang dẫn đến phòng giám sát, Tiêu Tự Cường, hoang mang lo sợ cố gắng tìm số điện thoại của Chủ tịch. Mấy tên Hàn Quốc cũng nhân cơ hội này gọi điện thoại cầu viện.

Đến khi Lương Thần và Diêu Tiểu Thuận lấy được băng ghi hình theo dõi, áp giải mấy tên người Hàn Quốc từ thang máy đi xuống đại sảnh tiếp đãi ở lầu một, chợt nghe ở ngoài cửa có tiếng còi cảnh sát vang lên. Tuy rằng sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng Lương Thần cảm thấy trong lòng giật nảy lên, nhóm thành viên đội hình sự phía sau hắn trên mặt đều lộ vẻ khẩn trương.

Ở cổng khách sạn Đế Hào, Lương Thần gặp lãnh đạo trung đoàn cảnh vệ Sở công an tỉnh cùng với thành viên của trung đoàn này.

– Tôi là trung đoàn trưởng cảnh vệ Hình An Ninh!

Chính là trung đoàn trưởng Hình An Ninh của sở công an tỉnh. Sau khi được cấp báo về sự việc liên quan đến khách nước ngoài người Hàn Quốc, ông không thể xem nhẹ được nên tự mình dẫn đội đến khách sạn Đế Hào. Ngay khi trên xe, ông đã nhận chỉ thị qua điện thoại của Phó giám đốc sở Lâm Tường, Bí thư tỉnh ủy Thôi Thắng Quân yêu cầu ông phải lấy chứng cứ cẩn thận, điều tra rõ ràng toàn bộ chân tướng sự việc đồng thời báo cáo kịp thời.

– Xin chào trung đoàn trưởng, tôi là Đại đội trưởng chi đội một đội hình sự Lương Thần!

Lương Thần không dám chậm trễ. Hướng về vị lãnh đạo có dáng người cao gầy, nhìn rất có khí chất này chào theo nghi thức cảnh sát.

– Lương Thần?

Trung đoàn trưởng Hình An Nình nhíu mày, nhìn hắn từ trên xuống dưới. Thảo nào nhìn có chút quen mắt, hóa ra là viên cảnh sát trẻ tuổi nổi đình nổi đám thời gian gần đây. Thảo nào lá gan lớn như vậy, dám sai đội viên động thủ với khách ngoại quốc! Tuy nhiên xem ra lần này tiểu tử này đã gây họa lớn rồi!

– Trung đoàn nhận được cấp báo, nói ở khách sạn Đế Hào cảnh sát hình sự có ẩu đả nghiêm trọng làm nhục khách nước ngoài.

Hình An Ninh lướt qua những người Hàn Quốc, trầm giọng nói:

– Về điều này, cậu giải thích như thế nào?

Sự tình đến nước này, Lương Thần căn bản không có gì sợ sệt. Hắn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tiến lên một bước đem chân tướng sự việc tường thuật lại một cách chi tiết rõ ràng, cuối cùng nói:

– Chuyện này tôi có trách nhiệm, nhưng những người Hàn Quốc lại càng có trách nhiệm lớn hơn.

“Thật là điếc không sợ súng!” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của viên cảnh sát trẻ, Hình An Ninh trong lòng có chút phức tạp. Không phải chú ý và nghe một bên, hắn cũng có thể phán đoán ra những điều đối phương nói là chân thực. Ông nhìn thấy trong đội mắt Lương Thần chất chứa nhiệt huyết của tuổi trẻ cùng với sự chân thật tinh khiết ngây thơ. Đối phương có thể không hiểu rằng những chuyện như vậy bất kể là trách nhiệm ở đâu, ai đúng ai sai cuối cùng cũng là bản thân mình chịu thiệt. Chính vì suy nghĩ cổ hủ này mà làm mất đi nhiệt huyết tuổi trẻ trong phần lớn các thanh niên cấp tiến.

– Trước hết anh cùng mọi người hãy quay trở về đại sảnh đi!

Sự việc lớn như vậy, Hình An Ninh cũng biết chính mình căn bản không có quyền xử lý, ông chỉ có thể đem các đương sự cùng với những người chứng kiến sự việc về đại sảnh để điều tra. Sau khi có kết quả điều tra sẽ báo lên cấp trên.

Ngay đêm hôm ấy, Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn, Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ lần lượt nhận được điện thoại của hai vị là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lục Minh Tường và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Chư Quan Văn. Ở trong điện thoại, hai vị Trưởng ban thư ký báo cáo nội dung sự việc gây kinh ngạc như nhau: Tổng lãnh sự Hàn Quốc tại Liêu Dương đề xuất kháng nghị nghiêm trọng với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh yêu cầu phóng thích đám người Hàn Quốc kia ngay lập tức, truy cứu trách nhiệm đối với những cảnh sát đã đánh người Hàn Quốc bao gồm xin lỗi, bồi thường và quy trách nhiệm trừng phạt nghiêm khắc!

Tên Tiểu Thần này, thật đúng là tự chuốc lấy phiền toái! Nghe được những tin tức này, Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn không khỏi tức giận. Ngay tuần vừa qua, ông cùng với Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ vừa hội kiến với Đại sứ Hàn Quốc tại Trung Quốc Park Yuan Hee đang tham gia tuần hoạt động hữu nghị Trung – Hàn tại Liêu Dương. Hơn nữa mới hôm trước, Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ là đại diện tỉnh Liêu Đông đã ký kết thỏa thuận khung hợp tác với tập đoàn Venga Hàn Quốc. Cả hai bên cùng hợp tác xây dựng đô thị hóa dọc các tuyến đường, mở ra các khu công nghiệp tổng hợp, xây dựng kênh phân phối vật liệu, tăng cường hợp tác ngành công nghiệp sắt thép và các ngành công nghiệp mới.

Ngay trong tuần hoạt động hữu nghị lại xảy ra chuyện lớn như thế này. Hơn nữa điều khiến Lý Thư Hãn lo lắng chính là tổ điều tra nghiên cứu Trung Ương từ Bắc Kinh xuống vẫn chưa rời khỏi Liêu Dương sau khi hoàn thành công tác điều tra nghiên cứu.

Đi theo tổ điều tra nghiên cứu còn có hai phóng viên là người phát ngôn có tiếng nói rất quan trọng của tờ báo Đảng. Một khi chuyện này được báo cáo lên Bắc Kinh sẽ không tránh khỏi một trận cuồng phong, sinh ra rất nhiều phiền toái!

Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ sau khi tiếp điện thoại thì nhíu mày trầm tư một lúc lâu, ông đã nắm rõ mọi sự tình. Điều đầu tiên phải làm đó là bất kể trách nhiệm thuộc về ai thì cũng phải xử phạt nghiêm khắc đội cảnh sát hình sự. Nhưng khi biết được là do Đại đội trưởng đội hình sự thuộc cục Công an Thành Phố Lương Thần chỉ huy, ông ta trong lòng lại nảy ra ý tưởng khác.

Nếu không có Lâm Tử Hiên thì cho dù là có Lý Thư Hãn che chở, ông ta cũng sẽ không chút do dự xử phạt, thậm chí là khai trừ cái tên tiểu tử Lương Thần. Nhưng Lâm Tử Hiên và Lương Thần lại có quan hệ, điều này khiến ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại còn phải suy xét xem có nên đem chuyện này chủ động báo cho Lâm Tử Hiên hay không.

Có một điều Đằng Vũ không biết là nhất cử nhất động của Lương Thần, Lâm Tử Hiên đều biết rõ. Tuy sự việc có chút phiền phức, nhưng đối với y mà nói thì không có khó khăn gì. Y cầm lấy điện thoại di động để trên bàn, đang tìm kiếm số để gọi thì đột nhiên cảm thấy choáng váng chóng mặt. Những con số trở nên mơ hồ không rõ, trời đất như tối sầm lại, tim đập dồn dập loạn nhịp, đến cuối cùng giống như nhịp trống gấp gáp tràn ngập màng nhĩ y.

Lâm Tử Hiên há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh, cả người y như chìm vào ác mộng vô tận, các ngón tay đều không thể nhúc nhích. Bóng ma tử thần như đang bao phủ y. Từ lúc tỉnh lại đến nay, y đã miễn nhiễm với cái chết, đôi khi y thậm chí còn hy vọng rằng có thể được giải thoát sớm. Nhưng hiện tại, y không muốn chết, y muốn có thời gian nhiều hơn để đào tạo người kế thừa mình cho hoàn thiện hơn. Người được y lựa chọn vẫn còn rất non nớt, giống như một đứa trẻ đang tập đi không thể rời khỏi sự nâng đỡ của y được.

Trước mắt Lâm Tử Hiên chỉ thấy một màu đỏ như máu. Y dùng ý chí mãnh liệt để đối mặt với cơn mê đang ập đến. Nhưng cuối cùng, thân thể y trở nên cứng đờ ngã nhào từ trên xe lăn xuống. Chỉ nghe một tiếng khô khốc khi va xuống nền đất.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, nhìn thấy cảnh tượng này, tên vệ sĩ Lan Kiếm biến sắc, trong nháy mắt đã vọt đến trước người Lâm Tử Hiên. Thấy trạng thái nguy hiểm của Lâm Tử Hiên không kìm được quát khẽ:

– Mau gọi bác sĩ Bành lại đây!

Một tên vệ sĩ khác nhanh tay gọi điện cho bác sĩ riêng của Lâm Tử Hiên.

Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ suy nghĩ, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cuối cùng cũng bấm số gọi. Tuy nhiên sau khi kết nối được điện thoại, nghe đầu dây bên kia trả lời, ông ta không khỏi biến đổi sắc mặt.

– Lâm Tử Hiên bệnh tình nguy kịch? Hiện tại đang cấp cứu tại bệnh viện nhân dân tỉnh?

Lúc này tại sở Công an tỉnh, các vị lãnh đạo chủ yếu của thành phố như Bí thư tỉnh, Giám đốc sở công an Thôi Thắng Quân, Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Lam Phúc Sinh, Bí thư Thành ủy Liêu Dương Trương Anh Kiệt, chủ tịch tỉnh Liêu Dương Vương Tiểu Diệp… đang tập trung một chỗ. Xét thấy sự việc có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến ngoại giao, sau khi nhận được báo cáo, các lãnh đạo tỉnh đều chạy đến trụ sở Công an tỉnh. Ngoài ra còn có toàn bộ nhân viên lãnh sự quán Hàn Quốc tại Liêu Dương.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Con đường quan lộ
Con đường quan lộ – Quyển 2 (Update Phần 102)
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 03/04/2024 03:52 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hai đứa bạn thân - Tác giả Leysek
Dũng nằm ở ghế xem TV thì thấy mẹ đã dậy và cầm quần áo để đi tắm. Nằm cho tay vào trong quần vuốt chim mà cảm thấy thèm khát nhục dục. Cái tuổi đang dậy thì như nó thì lúc nào cũng nghĩ đến vú vê đàn bà, chim lúc nào cũng cửng tót lên được. Dũng bật dậy lò dò đi xuống dưới bếp...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ em gái Đụ mẹ bạn Đụ mẹ ruột Sextoy Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình
Con đường bá chủ – Quyển 16 - Tác giả Akay Hau
Lạc Nam và Thái Diễm tỷ thí suốt ba năm trong Gia Tốc Trận... Thái Diễm nhập vai thành đối thủ của Lạc Nam, tạo áp lực cho hắn. Đương nhiên hắn không thể thắng được nàng, nhưng cũng thành công được Thái Diễm tán thành, cho phép thông qua cuộc khảo nghiệm. Lạc Nam lại đổi thành mặt của...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện xuyên không Tuyển tập Con đường bá chủ
Phá trinh lớp trưởng
Anh đã ngủ chưa? Có chuyện gì thế, anh đang chuẩn bị ngủ. Dưới quê vừa báo tin bác em mất. Vậy à, mất lúc nào vậy em. Bác em bảo là bác bị xuất huyết dạ dày mất lúc 12h đêm. Bình tĩnh em, thế em có định xuống đó không? Xuống chứ anh, nhưng em … Sao vậy? À không có gì, anh thấy chưa, bác em...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex nhẹ nhàng Truyện sex phá trinh Truyện teen
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba