Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Con đường quan lộ » Phần 192

Con đường quan lộ

Phần 192: THỜI THẾ TẠO ANH HÙNG

Lương Thần cầm khẩu súng lục đặt lên bàn làm việc của Chi đội trưởng Thân Lỗi, muốn dùng hành động thực tế của mình để tỏ rõ rằng, hắn quyết tâm từ chức. Nhưng ngay lập tức, Chi đội trưởng Thân Lỗi liền đứng dậy, cầm khẩu súng nhét lại vào tay hắn.

– Tiểu Lương, không được hành động theo cảm tính.

Chi đội trưởng Thân cuối cùng cũng mở miệng, gã vỗ vỗ vai Lương Thần, thở dài nói:

– Cho dù phải từ chức, cũng không nên nóng vội nhất thời. Đừng quên, mục tiêu hiện tại của cậu là tập trung diệt trừ kẻ buôn ma túy. Theo tình hình trước mắt mà nói, thì cậu còn cần đến khẩu súng này cũng như là thân phận cảnh sát hiện tại.

Lương Thần trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi cầm khẩu súng nhét vào trong áo. Hắn biết Chi đội trưởng Thân nói đúng, một khi đã từ chức, hắn cũng mất đi tư cách dùng súng. Hắn hiện tại vẫn còn cần đến khẩu súng lục này để đối mặt với những bất trắc lúc nào cũng có thể xảy ra.

Ra khỏi phòng làm việc của Chi đội trưởng, lúc đi ngang qua đại đội hình sự một, những thành viên đại đội một và mấy cô gái ở phòng thư ký sớm biết tin đã đứng chật cả dãy hành lang.

– Sếp, nghe nói anh muốn từ chức?

Tiểu Trác Tử trợn tròn mắt, lớn tiếng nói:

– Thế thì tôi cũng từ chức, bất luận anh đi đường nào, tôi cũng lăn lộn cùng với anh!
– Lăn lộn cái đầu cậu!

Lương Thần giơ tay trỏ vào trán gã, tức giận nói:

– Tôi đi cướp ngân hàng, cậu cũng đi cùng à?
– Sếp, tôi nói nghiêm túc đấy!

Tiểu Trác Tử nóng nảy nói:

– Anh không làm, tôi cũng không làm nữa.
– Ai nói tôi không làm nữa!

Lương Thần gục gặc nói:

– Đừng vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa (ý nói không có chủ kiến, bảo sao nghe vậy). Vây quanh đây làm gì? Về chỗ làm việc của mình đi!
– Sếp Lương, anh không được lừa chúng tôi!

Quả ớt nhỏ ở phòng thư ký mở to mắt nói:

– Chúng tôi đều biết trong lòng anh rất khó chịu, nhưng mọi người thực sự không muốn anh ra đi đâu.
– Được rồi, tôi còn chưa nói là nhất định phải đi mà.

Nhìn những ánh mắt tràn đầy sự chân thành, Lương Thần bỗng thấy trong lòng ấm áp, liền cười nói:

– Tất cả giải tán đi, tôi nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ quay lại làm việc.

Nghe Lương Thần nói như vậy, đại đội phó Khương Bằng, đại đội phó Tất Cạnh, các thành viên khác trong đội và Quả ớt nhỏ, Tiểu Triệu của phòng thư ký đều thở phào nhẹ nhõm. Lại cùng với Lương Thần nói dăm ba câu, rồi mới túm năm tụm ba mà tản đi.

Haizzz, Lương Thần thở dài một hơi, trong đầu đã kiên quyết từ chức rồi thế mà lại bị dao động. Kỳ thực, hắn cũng luyến tiếc công việc này, cũng không nỡ rời bỏ các thành viên và đồng nghiệp đã cùng vào sinh ra tử, gắn bó ngày càng khăng khít. Sở dĩ hắn phải từ chức, hoàn toàn là do lòng tự trọng thúc đẩy.

Từ từ rồi tính sau vậy! Lương Thần lắc lắc đầu, đi đến thang máy cuối hành lang. Trong thang máy, hắn may mắn thế nào lại gặp Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ và chủ nhiệm La của ban chính trị. Hơi giật mình một chút, hắn lấy lại tinh thần chào:

– Cục trưởng, chủ nhiệm La!

Biểu hiện của Cục trưởng Bộ và chủ nhiệm La không giống nhau. Cục trưởng Bộ sắc mặt không biểu lộ điều gì, ngược lại còn thân ái nói:

– Tiểu Lương ạ, đừng xem thất bại nhất thời là quá nghiêm trọng. Cậu có ưu thế về tuổi trẻ, hơn nữa năng lực lại xuất chúng, chỉ cần cố gắng, tôi tin rằng cơ hội sẽ còn nhiều. Điều cậu cần làm bây giờ là ổn định tư tưởng, tiếp tục tích cực công tác, cậu hiểu không?
– Vâng, thưa cục trưởng!

Lương Thần có chút bất ngờ. Mỗi lần gặp hắn, thái độ của ông ta đối với hắn luôn lãnh đạm thờ ơ, nhưng dường như hôm nay đã biến thành người khác. Hắn có thể nghe ra, những lời nói của ông là những lời động viên từ tận đáy lòng.

Chủ nhiệm La của ban chính trị tuy rằng không nồng nhiệt như ngày xưa, nhưng có thái độ của cục trưởng làm tấm gương, ông cũng đi về phía Lương Thần gật gật đầu, chỉ có điều không nói câu gì cả.

Ở cửa chính tòa nhà. Trong khoảnh khắc vừa bước lên xe, cục trưởng Bộ Khắc Kỷ không khỏi quay đầu nhìn theo bóng người thanh niên đang đi bộ về phía cổng tòa nhà, trong ánh mắt ông hàm chứa vài phần phức tạp. Đây quả thực là một nhân tài cực kỳ ưu tú, chỉ đến Liêu Dương có 3 tháng, mà đã lập được nhiều thành tích đáng nể như thế.

Thậm chí ngay cả Cục trưởng là ông cũng phải nhờ phúc của hắn. Bất luận là đối mặt với Phó chủ tịch thành phố Vương, Bí thư chính trị và pháp luật, viện kiểm sát và hội đồng nhân dân… đều có thể thẳng thắn không luồn cúi, trong lòng không hoảng hốt. Chỉ có điều đáng tiếc rằng, một khi đã liên quan đến việc đấu đá chính trị của các vị cấp trên, thì kể cả nhân tài ưu tú cũng có thể bị hy sinh như một quân cờ. Cái đó gọi là quy tắc tàn khốc vô tình của quan trường!

– Tiểu Tiểu à, bố về nhà ngay đây. Ồ, con đang đi chơi với bạn học à? Ừ, đi chơi đi, tối nhớ về sớm nhé. Một tuần nay không gặp con rồi, mẹ con nhớ con lắm đấy.

Ở trong xe gọi điện thoại, Cục trưởng Bộ lại trở về với vai trò của một người cha nhân từ. Đứa con gái duy nhất này, đối với ông là cầu được ước thấy, là bảo bối không gì sánh được. Đã một tuần nay ông không gặp con gái, cho nên cuối tuần vừa tan làm liền vội vàng về nhà ngay, nhưng không nghĩ rằng con gái lại đi chơi thành phố cùng với bạn học.

Lúc này, Bộ Tiểu Tiểu đang cùng với Lan Nguyệt, Vương Thiến và Văn Tĩnh, tay nắm tay đi dạo trong trung tâm thương mại tráng lệ. Bộ Tiểu Tiểu và Văn Tĩnh đều muốn mua hai bộ quần áo, còn Lan Nguyệt và Vương Thiến tuy không muốn mua gì cả, nhưng nghe đến việc đi dạo phố mua sắm, các cô cũng hào hứng ủng hộ.

Ở phía sau bốn cô gái, ba người là Lam Phàm, Bộ Phàm và Âu Dương Hạo đều có tâm trạng vô cùng chán ngán. Nếu như không phải là bốn cô gái thanh xuân đáng yêu, và trong lòng bọn họ cũng có chút ý đồ, thì bọn họ cũng không thèm để tâm đến.

– Lam Phàm, đừng có ý đồ tán em họ của tôi nhé.

Bộ Phàm lên giọng cảnh cáo. Y biết Lam Phàm là loại người như thế nào. Hơn nữa y cũng có thể nhìn ra, em họ y căn bản là không có sức kháng cự đối với gương mặt tuấn tú cực đỉnh kia của Lam Phàm. Hơn nữa, em họ y vẫn đang là một thiếu nữ thanh xuân mơ mộng, rất dễ dàng bị Lam Phàm nói dăm ba câu dụ dỗ lên giường.

Lam Phàm và y cùng với Âu Dương Hạo đều là cùng một loại người. Lam Phàm nhất định sẽ trở thành con rể của chủ tịch tỉnh Đằng, cho nên đối với Bộ Tiểu, gã chẳng có gì thật lòng, chẳng qua chỉ là thái độ muốn trêu đùa.

– Yên nào!

Lam Phàm cười cười. Ánh mắt gã chăm chăm nhìn vào người cô gái xinh đẹp với cặp mông căng tròn trong chiếc quần bò màu xanh lam phía trước. Nếu không có tuyệt phẩm nhan sắc này, thì gã cũng chẳng hề ngại tán tỉnh em họ của Bộ Phàm. Mặc dù nói về độ khó khăn, thì Bộ Tiểu ngây thơ kia cũng rất dễ bị gã dụ dỗ lên giường.

Bộ Phàm cũng không nói dông dài nữa, nghĩa vụ của y đã kết thúc. Những việc kiểu này đều là sự đồng tình của cả hai bên. Nếu em họ tự nguyện, y dù là anh họ cũng chẳng can thiệp được. Y biết Lam Phàm đã quyết định chọn cô gái tên Lan Nguyệt kia làm mục tiêu săn bắt. Điều này làm cho y có chút bất mãn trong lòng, nhưng bất mãn cũng chỉ là bất mãn, nếu so về gia thế và điều kiện bản thân thì y chẳng thể nào bằng được Lam Phàm. Hơn nữa, ngoài Lan Nguyệt ra thì hai cô bạn cùng phòng còn lại của em họ cũng khá xinh đẹp, y liền bỏ qua Lan Nguyệt, nhắm ngay vào cô gái xinh đẹp kiêu ngạo có tên Vương Thiến.

Trong đầu Âu Dương Hạo cũng có ý nghĩ như thế. Ngoại trừ Bộ Tiểu Tiểu không nên động chạm đến, ba cô còn lại cũng đủ mỗi người một cô. Nếu như thuận lợi, nói không chừng đêm nay có thể thưởng thức hương vị của các cô gái vừa vào đại học vẫn còn ngây ngô chưa biết mùi đời. Nói thật ra, cho dù ở trung học đi nữa thì tìm được vài cô gái thuần khiết như nước cũng chẳng dễ dàng gì, chứ đừng nói đến những tuyệt phẩm mỹ lệ ngay trước mắt kia. Những cô gái như thế quả thực là còn ít hơn gấu trúc.

Bộ Tiểu Tiểu và Văn Tĩnh đều đã mua hai bộ quần áo, thậm chí Vương Thiến cũng thấy cái mình thích là mua luôn một chiếc khăn lụa. Chỉ có Lan Nguyệt là từ đầu đến cuối không mua một món đồ nào như thế. Những bộ quần áo tuyệt đẹp mà bác Lâm tặng cô, xuân hạ thu đông đều có đủ hết rồi, cô cảm thấy mình hoàn toàn không cần có thêm quần áo nữa.

Đi mua xong quần áo cùng với Bộ Tiểu và Văn Tĩnh, Lan Nguyệt nhìn thời gian, đã hơn 4h chiều rồi. Cô và Lương Thần đã hẹn nhau trước đó là 4h30 chiều Lương Thần sẽ lái xe đến đón cô về nhà dì Vương.

Vương Thiến, Văn Tĩnh đều không có ác cảm gì đối với những gã thanh niên như Lam Phàm. Hầu hết các cô gái đều yêu thích vẻ đẹp trai tuấn tú, hơn nữa gương mặt của Lam Phàm lại đẹp trai không thua kém gì các minh tinh màn bạc, cộng với khí chất mê hoặc hơn người, đối với những cô thiếu nữ mới lớn như Vương Thiến, Bộ Tiểu và Văn Tĩnh mà nói thì quả thực có lực sát thương rất lớn.

Đi trên đường, ba cô gái không ngừng quay lại liếc nhìn Lam Phàm. Bộ Tiểu Tiểu sau khi mua được bộ quần áo mới thậm chí còn cố ý phô diễn thân hình xinh xắn trẻ trung của mình trước mặt gã. Điều này làm cho Bộ Phàm và Âu Dương Hạo cảm thấy rất buồn bực, trong lòng thầm mắng, tối nay mà làm không tốt thì bọn họ chỉ có cách ngồi nhìn Lam Phàm “ăn thịt”, còn mình thì đến canh cũng chẳng được uống.

– Cùng nhau đi ăn tối đi, sau đó sẽ đi hát. Dù gì hôm nay cũng là cuối tuần, hoàn toàn có thể thả lỏng một chút.

Khi đi xuống tầng dưới, Lam Phàm nhìn mấy cô gái với nụ cười mê hoặc, trưng cầu ý kiến với giọng điệu dịu dàng hết mức.

Bộ Tiểu Tiểu và Vương Thiến hơi chần chừ, rõ ràng là có ý lưỡng lự. Nhưng Lan Nguyệt không cần nghĩ đã vội lắc đầu nói:

– Thiến Thiến, Tĩnh Tĩnh, nếu các cậu muốn đi thì đi đi, lúc nữa anh Thần đến đón tớ, tớ không đi đâu.

Vừa nghe Lan Nguyệt nói sẽ không đi, trong mắt Lam Phàm không khỏi hiện lên vẻ thất vọng. Gã biết cô gái này từ trước đến nay vẫn rất lãnh đạm đối với gã. Khuôn mặt tuấn tú đến chính mình còn mê mẩn, vậy mà trước mặt chị em nhà họ Diệp và cô gái này đều chẳng có chút ảnh hưởng nào. Nguyên nhân duy nhất chính là do cái thằng Lương Thần chết tiệt kia.

Lam Phàm quét mắt nhìn qua khuôn ngực của cô gái. Mặc dù đã vào mùa thu lành lạnh, cô cũng đã khoác thêm áo trên người, nhưng cũng không thể ngăn được cặp nhũ hoa đầy đặn vun cao. Vừa nghĩ tới đó, Lam Phàm bất giác nắm chặt tay, trong đầu liền bốc hỏa. Được rồi, tối nay đành phải lấy em họ của Bộ Phàm để giải tỏa vậy!

Còn lại ba cô gái không thể cự tuyệt ánh mắt mê hoặc của Lam Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên gật đầu nhận lời gã. Lam Phàm hướng ánh mắt về phía Bộ Phàm và Âu Dương Hạo, ý tứ rất rõ ràng: Mỗi người một cô, ai cũng có phần.

Ba gã thanh niên và bốn cô gái cùng đi thang máy xuống tầng. Ngay khi vừa đặt chân xuống tầng một của khu thương mại, đột nhiên có biến động xảy ra. Ở phía đông bắc của khu thương mại vọng đến một tiếng nổ lớn. Ầm! Ầm! Tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục vang lên, nháy mắt đã truyền đến từng ngóc ngách của tầng một khu thương mại.

Hơn một trăm khách hàng ở tầng một lập tức lâm vào cảnh hoảng loạn, tranh nhau chạy về phía cửa lớn. Trong phút chốc, toàn bộ tầng một của khu thương mại đã biến thành một biển người hỗn loạn.

Ba người Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo mặt cũng biến sắc, không ai bảo ai mà cùng chạy vượt qua bốn cô gái phía trước, phi nhanh như bay gia nhập đội ngũ đang chen chúc kia.

– Anh, chờ em với!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bộ Tiểu Tiểu tái nhợt, theo bản năng thét gọi anh họ. Nét mặt của Văn Tĩnh và Vương Thiến cũng hết sức kinh hoàng, chỉ có Lan Nguyệt là còn bình tĩnh đôi chút, cố gắng trấn tĩnh nói:

– Chúng ta nắm tay nhau, đừng tách ra!

Tiếng còi xe cảnh sát chói tai vang lên. Nhưng ngay sau đó, truyền đến hai tiếng súng “Pằng! Pằng” từ phía đông bắc, có tiếng người hét lên đầy sợ hãi:

– Giết người! Giết người!

Tiếng súng và tiếng la hét là chất xúc tác càng làm tăng thêm sự kinh hãi và hoảng loạn. Một bộ phận người lúc trước còn chút bình tĩnh thì nay cũng lập tức gia nhập vào đội ngũ chạy nạn. Có người túi xách bị rơi cũng không dám nhặt, có người tuột cả giày mà cũng vội vã chạy chân không ra cửa. Người phía trước ngã, dòng người phía sau cũng không quan tâm, giẫm đạp lên nhau mà chạy. Tiếng la khóc, tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn vào nhau.

Tấm cửa thủy tinh của trung tâm thương mại không chịu nổi dòng người chen chúc đã bị vỡ nát, khung cửa hợp kim nhôm cũng bị biến dạng, mỗi người chen chúc ở cửa đều oán hận sao cánh cửa của trung tâm thương mại lại quá mức nhỏ hẹp.

Bộ Tiểu Tiểu và Vương Thiến bị đám người phía sau xô tới, bàn chân mảnh khảnh của Bộ Tiểu Tiểu bị người ta giẫm lên, cô liền kêu lên một tiếng thét đau đớn. Lan Nguyệt và Văn Tĩnh ra sức kéo Bộ Tiểu Tiểu và Vương Thiến lại, Lan Nguyệt vẫn giữ được sự bình tĩnh, lớn tiếng nói:

– Chúng ta ra sau cột nhà đi.

Cùng lúc đó, Diệp Tử Thanh lái chiếc xe BMW chở Lương Thần và Diệp Thanh Oánh vội vã tới trung tâm thương mại. Ở phía sau, theo sát chiếc xe BMW là một chiếc Ferrari 6 cửa. Diệp Tử Thanh cau mày, chiếc xe Ferrari kia giống như ruồi nhặng, đuổi cũng không đi, thật khiến người ta chán ghét.

Trong lòng Lương Thần hết sức tức giận, hắn hận không thể móc súng ra bắn nổ lốp bốn bánh xe của chiếc Ferrari kia. Diệp Thanh Oánh chú ý tới sắc mặt giận dữ của Lương Thần, bàn tay nhỏ nhắn khẽ nắm lấy tay Lương Thần tỏ vẻ an ủi. Cái gã Liên thiếu gia kia mấy ngày nay lúc nào cũng túc trực trước cửa tòa soạn của cô. Cũng có mày lần xông vào nơi cô đang làm việc để mời cô đi ăn cơm trưa hoặc cơm tối.

Cô không thể chịu nổi đã phải nhờ Lương Thần và Tử Thanh đến đón khi tan làm. Nhưng cái gã Liên thiếu gia kia cũng chẳng hề để tâm, vẫn kè kè đi theo cô không buông tha.

Khi xe đến gần khu trung tâm thương mại tráng lệ, những tiếng nổ mạnh và tiếng súng liên tiếp truyền đến khiến Lương Thần, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh đang ở trong xe vô cùng sợ hãi. Ba người đều ý thức được rằng khu trung tâm thương mại này nhất định đã xảy ra sự cố lớn. Mà cô bé Lan Nguyệt kia rất có thể vẫn còn ở bên trong.

Sau đó tiếng phanh xe chói tai vang lên. Chiếc BMW quặt ngang một đường, dừng lại chỗ sân rộng trước cửa khu trung tâm thương mại. Xuống xe, Lương Thần, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh vừa nhìn đã thấy cảnh dòng người bất kể nam nữ đang chen chúc nhau chạy ra từ cửa khu thương mại.

– Em với Thanh Oánh chờ ở đây. Anh đi tìm Lan Nguyệt!

Vừa nhìn thấy cảnh đó, Lương Thần trong lòng không khỏi lo lắng, liền quay sang nói với Tử Thanh và Thanh Oánh một câu, rồi xoay người chạy đến cửa khu trung tâm thương mại. Nhưng vừa mới chạy được hai bước liền nhìn thấy ba người Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo đang thở hổn hển chạy tới.

Lương Thần trong lòng càng lo lắng, vội chạy lại đón đầu, gấp gáp hỏi:

– Lan Nguyệt đâu?
– Không… không biết!

Bộ Phàm lắc đầu đáp. Đến em họ của mình gã còn bỏ mặc thì tâm trí đâu mà để ý xem Lan Nguyệt đang ở đâu.

Nhưng Lam Phàm đã dần lấy lại được bình tĩnh, xác định chắc chắn mình đã thoát khỏi nguy hiểm. Lại liếc nhìn thấy Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh, mắt không khỏi sáng lên, vội vàng đi tới lấy giọng lo lắng nói:

– Nhất định không được vào, bên trong có vụ nổ lớn, nghe nói có kẻ muốn cướp ngân hàng, đã đánh chết vài người rồi.

Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh vừa nghe lại càng lo lắng hơn. Vậy phải làm sao bây giờ? Nhất định Lan Nguyệt vẫn còn bên trong. Sao lại xảy ra sự việc như vậy chứ?

Lương Thần lúc này đã chạy đến cửa khu trung tâm thương mại. Nhưng nhìn dòng người đông nghìn nghịt đang chen chúc tuôn ra, hắn liền dừng chân. Nếu cứ cố ý ngược dòng mà tiến vào, không những không vào được bên trong để tìm Lan Nguyệt mà còn có thể bị đám người mất lý trí này giẫm đạp đến chết.

Lương Thần nhìn sang trái nhìn sang phải. Khu trung tâm thương mại này nhất định không chỉ có một cửa ra. Hắn cũng đã từng đến đây một lần, mà lần đó hắn nhớ rõ là mình đã đi từ cửa hông ra. Nghĩ vậy, Lương Thần liền chạy như bay về phía bên phải cửa chính.

Chạy một mạch hơn trăm mét, ở chỗ rẽ bên ngoài khu thương mại, Lương Thần bỗng nhiên nhìn thấy bốn, năm gã đàn ông lưng đeo túi vải từ cửa hông vụt ra rồi chạy lại chỗ chiếc xe tải màu xám. Lương Thần không nghĩ nhiều, bước chân chạy nhanh hơn. Trong lòng hắn chỉ muốn mau chóng tìm được Lan Nguyệt, căn bản không chú ý đến hành tung khả nghi của mấy gã đàn ông đó.

Nhưng mấy gã này lại chú ý đến người thanh niên xa lạ đang chạy như bay đến. Trong đó có một tên không giữ được bình tĩnh, đột nhiên móc từ trong túi vải ra một khẩu súng ngắn bắn đạn ria, nhắm ngay vào mục tiêu đang càng ngày càng đến gần.

Một cảm giác về nguy hiểm đột nhiên dâng lên trong lòng Lương Thần. Trong khoảnh khắc tầm nhìn của hắn tiếp xúc với họng súng đen ngòm, toàn thân không khỏi căng cứng, bản năng đến ngay lập tức. Pằng! Tiếng súng nặng nề vang lên. Bức tường phía sau Lương Thần lập tức xuất hiện một lỗ nhỏ.

Tiếng súng vừa kết thúc, gã đàn ông lập tức thu súng, cùng với mấy tên đồng lõa tiến vào xe tải. Ngay sau đó xe tải từ từ chuyển bánh.

Ánh mắt Lương Thần khóa chặt trên người gã đàn ông cầm súng săn bắn đạn ria. Năng lực đặc biệt bắt đầu hoạt động. Hắn nhìn thấy cảnh tượng mấy tên trùm kín mặt bằng những chiếc khăn đen đang xông vào ngân hàng cướp bóc giết người. Lương Thần cuối cùng cũng hiểu được, hai tiếng nổ lớn kia đúng là do những tên cướp dùng bom tự chế phá cửa kính chống đạn gây ra.

Mắt thấy chiếc xe tải đã bắt đầu khởi động, Lương Thần lập tức đứng lên chạy đuổi theo. Đúng lúc này, một đôi khách người ngoại quốc không biết sợ đã giơ điện thoại di động lên, nhắm ngay vào Lương Thần và chiếc xe tải đang bắt đầu chạy.

Vừa đuổi theo được vài bước, Lương Thần rất nhanh ý thức được rằng: Hai chân của hắn không có khả năng so với bốn cái bánh xe. Vì thế liền dừng ngay lại, móc lấy khẩu súng lục trong áo ra nhắm ngay vào chiếc xe tải. Năng lực đặc biệt lại khởi động. Cái mà Lương Thần cần là năng lực mới sau khi sử dụng dị năng lần thứ ba.

Sự đau đớn quen thuộc truyền từ sau đầu đến. Trong tầm mắt Lương Thần, chiếc xe tải màu xám kia được phóng đại đến vô hạn. Pằng! Một tiếng súng vang lên. Lốp sau bên phải của chiếc xe tải bốc lên một làn khói nhẹ. Chiếc xe tải đang chuẩn bị tăng tốc liền trượt mạnh về bên phải, suýt nữa đâm vào một chiếc xe bus từ bên trong đi ra.

Tên lái xe rõ ràng không phải tay tồi, y vội đánh tay lái, thuận thế đổi đầu xe, nhấn mạnh ga, điều khiển chiếc xe bị nổ lốp lao thẳng về phía Lương Thần.

Pằng! Tiếng súng thứ hai vang lên. Một dòng máu tươi phụt ra từ người tên lái xe. Tay lái bị mất điều khiển, chiếc xe không kiểm soát liền đâm vào hàng rào bảo vệ bên đường.

Cửa xe bật mở. Một tên cướp vừa mới thò đầu ra, liền bị một viên đạn bắn xuyên qua đầu. Thân thể y bị quật mạnh trở lại trong xe. Một tên khác lấy thân xe làm lá chắn, vươn nửa người ra chuẩn bị bắn.

Pằng! Tiếng súng thứ tư vang lên. Tên cướp trên mặt còn giữ nguyên thần sắc khó tin, ngửa mặt lên trời ngã sấp xuống đất. Vị trí hắn trúng đạn, vẫn là ấn đường!

Xe cộ đang qua lại trên đường bỗng nhiên như gặp ôn thần, có xe phanh gấp lại, có xe leo lên vỉa hè để vòng qua. Trong nháy mắt, con đường rộng lớn đã bị tắc nghẽn.

Nhóm hành khách trong chiếc xe bus dừng phía sau dán mặt vào cửa sổ xe nhìn cảnh tượng này với vẻ khiếp sợ. Hoàn toàn không phải là cảnh trong phim. Trước mắt họ là trận đấu súng thực sự giữa một viên cảnh sát mặc thường phục với một toán cướp. Một cô gái sau khi nỗi kinh ngạc đã qua đi, dường như sực tỉnh vội vàng rút điện thoại di động hướng thẳng ra phía ngoài cửa sổ. Hành động này của cô gái như nhắc nhở các hành khách khác. Ai mà chẳng có tính hiếu kỳ tọc mạch. Cho nên đám hành khách đứng cạnh cửa sổ xe, người nào người nấy đều mang vẻ mặt thích thú, lăm lăm di động trong tay chĩa ra bên ngoài.

Đang trong tiết trời lành lạnh cuối thu đầu đông, nhưng trán Lương Thần đổ mồ hôi ròng ròng. Tay cầm súng của hắn vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt như rađa cẩn thận quan sát toàn bộ chiếc xe tải. Bốn phát súng trúng ba tên cướp, giờ đây trong lòng hắn tràn đầy hưng phấn. Chỉ có điều cơn đau rất có quy luật phía sau đầu lại nhắc nhở hắn phải thật sự bình tĩnh. Dù sao ở trong xe vẫn còn có hai tên cướp mang súng có thể nhả đạn bất cứ lúc nào.

Trong xe tải, Trương Hoành Hải đã bị nỗi sợ hãi bóp nghẹt cả thể xác và tinh thần. Bên cạnh y chính là thi thể đứa cháu trai Trương Quân. Trương Quân đã bị một viên đạn xuyên thủng trán, nét mặt vẫn còn mang vẻ vô cùng kinh ngạc và không cam lòng. Bốn tiếng súng vang lên, cháu trai Trương Quân, em trai Trương Hoành, đồng hương Trương Đại Quốc lần lượt bị mất mạng. Giờ đây chỉ còn lại mình y và đứa con lớn Trương Siêu sắc mặt trắng bệch bên cạnh. Vì sao lại thế này? Không phải lúc bắt đầu tiến hành rất suôn sẻ sao? Cái gã bắn súng chuẩn xác đến khó tin kia từ đâu tới? Chẳng lẽ số mạng của bọn chúng được định đoạt là sẽ kết thúc vào ngày hôm nay sao?

Trương Hoành Hải biết tuyệt đối không thể ngồi chờ chết. Y hướng về phía đứa con trai ra dấu. Trước mắt vẫn còn cơ hội, chỉ cần trốn được vào đám người đang hỗn loạn kia, nói không chừng sẽ có cơ hội trốn thoát.

Trương Siêu hiểu ý bố, cắn mạnh môi rồi cùng Trương Hoành Hải vươn tay ra khỏi xe nổ mấy phát súng. Tiếp đó, lấy chiếc xe làm lá chắn ngăn cản tầm mắt của Lương Thần, hai bố con y một trước một sau chạy như bay hướng đến khu trung tâm thương mại.

Lương Thần ngồi thụp xuống tránh mấy phát súng bất ngờ. Rồi nhìn thấy hai tên cướp đang bỏ chạy, hắn vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Mấy người nước ngoài không biết sợ còn giơ nắm đấm lên kêu to:

– Hey! Hey!

Một người hành khách trong xe bus cũng không chịu thua, thò đầu ra ngoài cửa xe gào lớn:

– Người anh em! Cố lên!

Tiếng gào của y còn chưa dứt, hàng loạt tiếng la hét đã tiếp nối vang lên:

– Anh bạn nhỏ! Cố lên!
– Anh ơi, cố lên!
– Chú cảnh sát! Cố lên.

Lương Thần đang chạy nghe thấy mấy tiếng cổ vũ này cũng thiếu chút nữa ngã lăn quay ra đất. Hay thật! Hắn đang truy bắt bọn cướp chứ đâu phải đang trong cuộc thi chạy đường dài.

Hai tên cướp trong lúc hoảng loạn chạy không cần biết phương hướng. Ngờ đâu lại chạy đúng về phía cửa chính của khu trung tâm thương mại. Nhìn dòng người cả nam cả nữ đông nghìn nghịt đang chen chúc lao ra khỏi khu trung tâm thương mại, hai tên cướp như được hồi sinh, bất ngờ tăng tốc chạy nhanh hơn.

Hai bố con Trương Hoành Hải tính toán rất nhanh. Nếu như quả thật không còn đường chạy thì sẽ bắt người làm con tin. Còn nếu như thế cũng không thoát thì cho dù chết cũng phải kéo theo vài người chết cùng. Hai bố con y đều biết rất rõ, bọn chúng là những tên hung đồ tay đã nhúng máu, một khi đã bị bắt thì không còn đường thoát, cho nên chuyện tự nguyện đầu hàng chỉ là một trò cười mà thôi! Quyết định của bọn chúng là có thể chạy thì chạy, có thể trốn thì trốn, nếu trốn không được thì đành “cá chết lưới rách” vậy.

Pằng! Một tiếng súng lanh lảnh vang lên khiến cho đám người chưa kịp hoàn hồn đang đứng trên khoảng sân rộng trước cửa khu trung tâm thương mại một lần nữa lại lâm vào hoảng loạn. Một dòng máu đỏ phun ra từ sau đầu của Trương Siêu đang chạy sau bố. Lương Thần đã nhận ra ý đồ của hai tên cướp. Hắn liền dừng lại, quả quyết nổ súng bắn, chỉ trong nháy mắt đã tước đi sinh mạng của một trong hai tên.

Trương Hoành Hải quay đầu lại, trông thấy cảnh tượng đứa con trai của mình bị trúng đạn ngã xuống, y rú lên thảm thiết rồi điên cuồng nã súng vào một người đàn ông đang đứng gần.

Nhị thiếu gia nhà họ Liên từ đầu đến giờ ngồi lì trong xe quan sát động tĩnh. Lúc này xác định thấy bên ngoài đã không còn nguy hiểm, gã mới lập cập bước xuống đi đến chỗ hai chị em Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đang đứng cách đó không xa. Nhưng vừa mới đi được hai bước, gã đột nhiên nghe thấy một tiếng súng ngay bên cạnh. Còn đang run rẩy chưa biết làm gì tiếp theo, lại một tiếng súng nữa truyền đến tai. Nhị thiếu gia nhà họ Liên cảm thấy một cơn đau dữ dội ngay lập tức truyền đến. Nỗi khiếp sợ về cái chết dội lên trong lòng khiến gã không kìm nổi hai chân mềm nhũn, lảo đảo rồi ngã lăn ra đất.

Phát súng của Trương Hoành Hải đã trúng mục tiêu. Mắt y lóe lên, đột nhiên nghiêng người bước nhanh hai bước. Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào ba gã thanh niên phía sau xe. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của ba người họ, Trương Hoành Hải cười lạnh một tiếng, ngón tay bóp mạnh cò súng.

Pằng! Tiếng súng vang lên. Ý chí của Lam Phàm, Bộ Phàm và Âu Dương Hạo đã hoàn toàn biến mất, chỉ biết ôm đầu nhắm mắt đợi tử thần đến. Phịch! Tiếng một vật nặng rơi xuống đất truyền đến tai ba người. Lam Phàm dè dặt hé mở hai mắt, chỉ thấy tên hung đồ cầm súng kia đang ngã gục dưới chân gã, huyệt thái dương của y thấm đẫm máu tươi. Đôi mắt đã mất đi sự sống mở trừng trừng, dường như không cam lòng.

– Tôi là cảnh sát, mong mọi người hết sức bình tĩnh.

Đối mặt với đám người đang chạy tán loạn như ruồi nhặng, Lương Thần hét đến gần đứt cuống họng.

Nghe thấy tiếng hét của Lương Thần, lại thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng lại, đám người đang hoảng loạn rốt cuộc cũng bình tâm trở lại. Lương Thần đi đến chỗ hai chị em Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh. Vừa rồi hắn thực sự sợ hãi, khi nhìn thấy tên cướp đến gần chiếc xe BMW, trái tim hắn không kìm được căng như dây đàn. May sao mục tiêu mà tên cướp nhắm tới lại là đám người Lam Phàm.

Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh ngưỡng mộ nhìn Lương Thần đang đi đến. Trong mắt các cô bây giờ, Lương Thần chẳng khác nào người bảo vệ hòa bình thế giới, trừ gian diệt bạo, y như Batman trong phim vậy. Trong nguy nan, bản chất anh hùng của hắn đã bộc lộ, giờ phút này, hắn đang thực sự sắm vai người hùng cứu nguy cho dân chúng trong giờ phút nước sôi lửa bỏng.

– Anh đi tìm Lan Nguyệt.

Trái tim Lương Thần bỗng nhiên đập dồn. Mặc dù chuyện này không thể sánh ngang với cái phúc của Tề nhân trong truyền thuyết, nhưng hắn vẫn thấy thỏa mãn. Hắn rất lưu luyến cảm giác này, nhưng trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng phải làm.

– Chúng ta cùng đi!

Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đỏ mặt kêu lên.

– Được!

Lương Thần gật đầu. Toàn bộ toán cướp đã bị giết chết, bên trong hẳn là không có gì nguy hiểm. Để cho hai cô gái đi vào cùng hắn, hiệu suất tìm kiếm cũng sẽ nhanh hơn một chút.

Khi Liên Tuyết Phi ngồi trên xe của đài truyền hình Tỉnh tới khoảng sân rộng trước cửa khu trung tâm thương mại, cô nhìn thấy một cảnh tượng hết sức hỗn loạn. Hàng trăm cảnh sát đang canh gác nghiêm ngặt khu vực xung quanh khu trung tâm thương mại, bốn xe cứu hỏa cũng đã đứng chờ sẵn, các nhân viên khám nghiệm đang vội vã băng qua hàng dây cảnh giới để vào bên trong tiến hành kiểm tra.

Ở cửa bắc của khu trung tâm thương mại, hàng trăm đôi giày dép các loại rải rác ở cửa và trên sân. Cửa kính thủy tinh chịu lực của tòa nhà đã bị vỡ nát, khung cửa biến dạng, các tấm biển quảng cáo đặt ở cửa cũng đã bị văng xa đến hàng chục mét, móc chìa khóa, ví da, quần áo, vết máu… đâu đâu cũng có.

Mấy nhân viên ngân hàng sắc mặt tái nhợt đang trả lời các câu hỏi của cảnh sát. Là người chứng kiến cũng là đương sự, bọn họ vẫn chưa hết hoàn hồn khi miêu tả lại cho cảnh sát toàn bộ sự việc đã xảy ra: Khoảng 4h20′ chiều, năm tên côn đồ đầu đội khăn đen che kín mặt bỗng nhiên xô cửa vào. Chúng lấy súng săn, súng lục khống chế các nhân viên bảo vệ. Hai tên trong số đó dùng bom tự chế phá hỏng tấm thủy tinh chống đạn trên mặt quầy hàng, rồi dùng búa sắt đập vỡ cửa kính. Sau đó, chúng đi vào bên trong ngân hàng, ép các nhân viên ngân hàng phải giao nộp tất cả tiền mặt vào hai cái túi vải màu xanh. Xong việc, chúng chạy vội ra khỏi ngân hàng. Nhân viên ngân hàng lúc đó mới dám ấn chuông cảnh báo. Hai nhân viên bảo vệ của khu trung tâm thương mại đang trong ca trực nghe thấy tiếng chuông liền chạy qua cản đường, ngờ đâu bị mấy tên cướp nổ súng bắn chết.

Liên Tuyết Phi trong lòng vô cùng khiếp sợ. Ở trong thành phố đông đúc này lại có kẻ dám cầm súng ngang nhiên đi vào ngân hàng cướp bóc giết người. Hơn một triệu tiền mặt bị cướp đi, nhân viên ngân hàng hai người chết, năm người bị thương, ngoài ra còn có hơn mười người bị thương nặng do đám đông giẫm đạp lên. Chính mắt cô còn nhìn thấy một chú bé con miệng chốc chốc lại hộc máu đang được đưa lên xe cứu thương.

Một người quay phim của đài truyền hình vội vàng đi tới, trên mặt không kìm được vẻ hưng phấn, hạ giọng nói với Tuyết Phi:

– Truyết Phi, mau cùng tôi qua đây, có tin tức lớn.

Hơn trăm mét bên ngoài hiện trường, cảnh sát đã phong tỏa tất cả các con đường xe chạy. Một lượng lớn cảnh sát đã bố trí đường cảnh giới, ngăn cản đám đông ồn ào và tất cả các loại xe cộ ở bên ngoài ranh giới đó. Đội chống bạo động trung đoàn đặc công, chi đội hai trung đoàn hình sự của Sở công an tỉnh cùng với đại đội một đội cảnh sát hình sự của Cục công an thành phố đang vây quanh chiếc xe tải để khám xét hiện trường.

Trung đoàn trưởng trung đoàn đặc công Hồ Trình Phong khoanh hai tay, nhìn xác ba tên cướp đang được đặt cùng một chỗ, trên mặt không khỏi lộ thần sắc tán thưởng. Đội trưởng chi đội hai trung đoàn hình sự Lý Sơ Nhất cũng tấm tắc nói:

– Rốt cuộc là người anh em nào trong đội có tài bắn súng giỏi như thế? Một phát trúng lốp xe, ba phát kết liễu trúng ngay ba cái đầu của bọn cướp.
– Không chỉ có ba cái, bên kia vẫn còn hai cái nữa.

Chi đội trưởng Thân Lỗi của Cục công an thành phố chỉ tay sang phía khu trung tâm thương mại, vừa cười vừa nói.

– Năm tên đều bị tiêu diệt?

Lý Sơ Nhất kinh ngạc nói:

– Cừ thật, rốt cuộc là ai có thể tài giỏi như thế?

Nói xong quay đầu lại nhìn trung đoàn trưởng Hồ Trình Phong tiếp:

– Có bản lĩnh này, trăm phần trăm là xuất thân từ trung đoàn đặc công.
– Còn chưa rõ ràng. Theo những người chứng kiến nói thì là một cảnh sát trẻ tuổi mặc thường phục.

Thân Lỗi lắc đầu, trái tim nhảy lên vài nhịp. Cách bắn súng vào đầu này rất dễ làm ông liên tưởng đến Lương Thần.

– Trung đoàn trưởng! Sếp Lý! Sếp Thân!

Chi đội phó chi đội hai trung đoàn hình sự Phùng Tiểu Mã đi tới. Theo sau gã là hai người thanh niên Đức có thân hình cao lớn.

– Hai anh bạn ngoại quốc này nói có thể cung cấp đầu mối quan trọng.

Chi đội phó Phùng Tiểu Mã nói.

– Trời ơi, cái anh chàng kia đúng là James Bond của Trung quốc.

Hai người nước ngoài không đợi ba người Hồ Trình Phong, Lý Sơ Nhất, Thân Lỗi mở miệng, lập tức cảm thán bằng vốn tiếng Trung lưu loát của mình. Sau đó lấy chiếc di động đã ghi lại một đoạn hình ảnh đưa cho nhóm cảnh sát xem.

Nhìn thấy trong màn hình di động hình ảnh chàng thanh niên oai phong, liên tục đấu súng với tên cướp, cho dù chi đội trưởng đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng vẫn thốt lên:

– Đây là anh Lương trong đội của chúng tôi…
– Trong đội của các anh à? Chi đội cục cảnh sát hình sự thành phố!

Hai vị chi đội trưởng trong trung đoàn sở cảnh sát hình sự cũng không khỏi ngạc nhiên, họ thật sự không ngờ anh chàng cảnh sát trẻ tuổi trong Chi đội cục cảnh sát hình sự thành phố lại có tài bắn súng xuất thần như vậy.

– Tiểu Lương? Chắc là đại đội trưởng Lương Thần danh tiếng lẫy lừng trong cục cảnh sát thành phố của các anh có phải không?

Trung đoàn trưởng Hồ Trình Phong híp mắt lại, lập tức liên tưởng đến chàng cảnh sát trẻ gần đây rất nổi trội, danh tiếng lan truyền khắp tỉnh.

Nghe Hồ Trình Phong nói vậy, Lý Sơ Nhất và Phùng Tiểu Mã đột nhiên tỉnh ngộ. Bởi vì vụ án giao dịch thuốc phiện lớn trong Lễ Quốc Khánh và vụ tranh chấp với người hàn Quốc gần đây, tên của Lương Thần dường như cả tỉnh đều biết đến, bởi vậy họ cũng biết, chàng cảnh sát trẻ tuổi trong đoạn phim cũng vừa bị cách chức.

– Cảnh sát Trung Quốc của các anh, là như vậy!

Hai ông người Đức giơ ngón tay cái lên tán dương nói.

Trung đoàn trưởng Hồ Trình Phong suy nghĩ một chút, rồi bước lên giao tiếp với hai ông du khách người Đức, hy vọng có thể tạm thời mượn dùng chiếc di động này, hai ông du khách người Đức không hề do dự và đồng ý!

Trong khu thương mại, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh rất nhanh đã tìm được bốn cô gái Lan Nguyệt, Vương Tình, Văn Tịnh, Bộ Tiểu Tiểu đang trốn sau cây cột. Khi đám đông khách hàng đang ùa ra bên ngoài, Lan Nguyệt đã đưa ra chỉ huy chính xác, do vậy đã tránh nguy cơ bị giẫm đạp. Theo đám người thưa dần, khi bốn cô đang chuẩn bị đi ra ngoài thì lại nghe thấy tiếng súng từ bên ngoài khu thương mại, các cô trong lòng lo sợ nên quyết định cứ trốn sau cây cột. Lan Nguyệt cổ vũ ba cô còn lại:

– Đừng sợ, anh tiểu Thần sắp đến ngay mà!
– Tiểu Nguyệt, em không sao chứ?

Nhìn thấy Lan Nguyệt bình yên vô sự, Lương Thần, Diệp Thanh Doanh, Diệp Tử Thanh như trút được gánh nặng, liền chạy qua đó.

– Tiểu Thần ca, em không sao, chỉ có chân của Tiểu Tiểu bị giẫm lên làm bị thương thôi!

Sắc mặt Lan Nguyệt vẫn còn chút tái nhợt, nhưng sau khi nhìn thấy Lương Thần, nỗi lo sợ trong đôi mắt đã lập tức tan biến, chạy đến ôm nhào lấy Lương Thần, vừa khóc vừa nói. Làm đàn chị trong phòng, cô có trách nhiệm biểu hiện kiên cường và bình tĩnh trước mặt Bộ Tiểu Tiểu và những cô khác. Còn bây giờ, nguy hiểm đã qua, người thân cận nhất của cô cũng đã đến, cô không cần thiết phải che giấu sự yếu đuối của mình nữa.

– Không sao rồi, không sao rồi! Anh dẫn các em ra ngoài!

Lương Thần vỗ nhẹ vào vai của Lan Nguyệt dịu dàng an ủi. Thân hình đang run rẩy của cô bé khiến hắn cảm vô cùng thương cảm!

Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh kéo tay Lan Nguyệt, Vương Tình, Văn Tĩnh. Còn Lương Thần thì ôm lấy eo của Bộ Tiểu Tiểu và bế lên, mọi người cùng đi ra ngoài.

Nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nghe tiếng tim đập dồn dập, Bộ Tiểu Tiểu rhai hàng nước mắt trong veo tuôn trào.

Cô nhớ lại giây phút gặp nguy hiểm, anh chàng tuấn tú đẹp trai mà cô ngưỡng mộ, còn có người anh họ của cô không hề do dự bỏ lại cô và những người bạn chung phòng của mình. Hoạn nạn có thể khiến con người ta trưởng thành, mà Bộ Tiểu Tiểu chính vì trải qua việc này mà trưởng thành lên rất nhiều.

Tại quảng trường trước khu thương mại, các vị lãnh đạo thành phố, ông Lam Phúc Sinh Phó chủ tịch tỉnh tỉnh Liêu Đông, Thôi Thắng Quân Bí thư Đảng ủy tỉnh, giám đốc sở công an tỉnh, Trương Anh Kiệt Bí thư Thành ủy Liêu Dương, Vương Hiểu Diệp Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố, Vương Nhạc Thành Phó Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố, Diệp Hạo Phó Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố, Lâm Tường Phó giám đốc sở Công an tỉnh, Bộ Khắc Kỷ Cục trưởng cục Công an thành phố lần lượt chạy đến.

Ánh mắt của ông Lam Phúc Sinh Phó chủ tịch tỉnh không thể che giấu sự lo lắng, y chạy đến đây một mặt là vì vụ án rất khẩn cấp, mặt khác cũng là vì nhận được điện thoại của cháu trai. Trong ấn tượng của y, chứa từng nghe cháu trai Lam Phàm nói chuyện điện thoại với y bằng giọng điệu kinh sợ như vậy.

Còn biểu hiện của Bộ Khắc Kỷ Cục cục trưởng cục công an thì càng thái quá, bởi vì y biết con gái cưng Bộ Tiểu Tiểu đang mua sắm cùng với bạn chung phòng ở khu thương mại Huy Hoàng. Sau khi nghe khu thương mại Huy Hoàng xảy ra vụ trọng án giết người cướp của, hành động đầu tiên của y là móc di động ra gọi cho con gái, nhưng chỉ nghe tiếng đổ chuông mà không nghe thấy có người bắt máy càng khiến y đâm ra hoang mang hơn. Y không dám tưởng tượng, con gái chẳng may xảy ra chuyện gì!

Theo đa số đám đông khách hàng được sơ tán, người bị thương được đưa đến xe cứu thương, nhân viên quảng trường trước khu thương mại Huy Hoàng dần trở nên rõ ràng, căn bản đều là nhân viên cảnh sát cục công an thành phố và sở công an tỉnh.

Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo người đầy bụi đất xuất hiện trước mặt Lam Phúc Sinh và các vị lãnh đạo. Nhìn cháu trai của mình mặt mày tái xanh, như mất hồn, phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh kinh ngạc, vội bước tới hỏi:

– Tiểu Phàm, cháu sao vậy?
– Chú!

Lam Phàm chỉ nói một câu, sau đó đôi chân mềm nhũn rồi ngất đi.

– Xe cứu thương!

Không cần đợi phó chủ tịch tỉnh Lam lên tiếng, những thư ký đi theo liền luống cuống tay chân đỡ Lam Phàm đang bất tỉnh nhân sự, chạy đến bên xe cứu thương.

– Tiểu Tiểu đâu?

Bộ Khắc Kỷ lòng nóng như lửa đốt bước tới nắm lấy vai Bộ Phàm hỏi. Y cũng không bận tâm đến chuyện nịnh nọt phó chủ tịch Lam nữa, giờ đây y chỉ lo lắng cho con gái cưng của mình thôi!

– Đi, thất lạc rồi ạ!

Bộ Phàm xấu hổ nói.

Bốp! Bộ Khắc Kỷ cho cháu trai một cái tát thật mạnh, nghiêm nghị nói:

– Vậy là cậu bỏ lại em gái mình không lo à, cậu đúng là đồ khốn khiếp!

Chịu một cái tát, Bộ Phàm không dám hó hé một tiếng, bởi vì gã thật sự thấy xấu hổ. Trong lúc nguy kịch gã theo bản năng bỏ rơi em họ không lo, ích kỷ bỏ chạy lấy thân. Nhưng đến khi mình an toàn, gã không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình.

– Ba!

Vừa lúc này, Bộ Khắc Kỷ nghe được một giọng nói mà đối với y đó là giọng nói nghe êm tai nhất trên đời. Quay đầu lại thì thấy một chàng thanh niên đang bế con gái cưng của mình đi tới.

Đi đến trước mặt Bộ Khắc Kỷ, Lương Thần nhẹ nhàng thả Bộ Tiểu Tiểu xuống, sau đó làm một động tác kính chào của cảnh sát chào Bộ Khắc Kỷ:

– Cục trưởng!

Ánh mắt lại chuyển sang bí thư đảng ủy tỉnh Thôi Thắng Quân, bí thư thành ủy Trương Anh Kiệt, chủ tịch Vương Hiểu Diệp chào:

– Bí thư Thôi, Bí thư Trương, Chủ tịch Vương, giám đốc Lâm!

Lương Thần vừa lộ diện, đám người đứng ở sau đám cảnh sát lập tức xôn xao. Âm thanh hỗn loạn liên tục vang lên:

– Nhìn thấy chưa, chính là anh chàng đó! Không sai, chính là hắn, vừa rồi nổ sung bắn chết hai tên cướp! Hai tên đều bị bắn trúng đầu, ai nói cảnh sát bây giờ đều vô dụng…
– Tiểu Lương, hai tên cướp đều do cậu giết chết sao?

Nghe tiếng nói vọng đến bên tai, Thôi Thắng Quân, Trương Anh Kiệt, Vương Hiểu Diệp trong lòng tâm động, bí thư đảng ủy Thôi nói trước.

– Vâng!

Lương Thần giọng nói rất bình tĩnh nhưng lúc đó tim hắn vẫn đập loạn nhịp. Hắn nhắc nhở bản thân, không thể nào để lộ ra bất kỳ biểu hiện đắc ý nào. Hắn phải cố nhịn, rất nhiều cặp mắt nhìn hắn, hắn nhất định phải tỏ ra lạnh lùng đến cùng!

Bí thưthôi Thắng Quân, bí thư Trương Anh Kiệt, chủ tịch Vương Hiểu Diệp khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Còn chưa kịp hỏi, Thôi Thắng Quân đã thấy Tôn Chính Tài đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự sở công an tỉnh mặt mày vui vẻ đi tới.

– Báo cáo Bí thư Thôi, các vị lãnh đạo, thi thể ba tên cướp liên quan đến vụ án giết người cướp của lần này đã tìm được, số tiền bị cướp đã truy lại được. Trung đoàn trưởng Hồ Trình Phong và các đồng chí trong cục công an thành phố đang ở hiện trường đã được dọn sạch ở bên kia!

Đội trưởng đội hình sự Tôn Chính Tài báo cáo liền một mạch, sau đó ánh mắt liếc nhìn Lương Thần, đầu tiênlà ngẩn ra, sau đó lại vui mừng, không bận tâm đến sự có mặt của những vị lãnh đạo khác nắm lấy tay của Lương Thần rồi lắc mạnh:

– Lương Thần phải không? Tài bắn súng giỏi lắm, rất có bản lĩnh!
– Hai người bên này, ba người bên kia, cũng là do cậu giải quyết à?

Phó giám đốc sở Lâm Tường cũng xem như là người quen của Lương Thần, hắn bước lên một bước, khẩu khí vô cùng kinh ngạc.

Không chỉ là y, Thôi Thắng Quân, Trương Anh Kiệt, Vương Hiểu Diệp, Bộ Khắc Kỷ cùng với Lam Phúc Sinh vừa mới vội vàng chạy đến cũng biến đổi sắc mặt. Đơn thương độc mã, một người hạ gục năm tên cướp, điều này quả thật là một truyền kỳ trong giới cảnh sát!

– Vâng!

Lương Thần vẫn bình tĩnh đáp:

– Tình huống khẩn cấp, cho nên không tha chết được!

Giả bộ thì nhất định phải giả bộ đến cùng! Cố gắng qua hết đêm nay, hắn nhất định sẽ được lên bản tin trong tỉnh!

Kế đó sẽ có một anh hùng ra đời! Ha ha! Để mấy người cách chức của ta, ta sẽ dùng chuyện này đánh thật mạnh vào mặt của các người!

– Tiểu Lương, giỏi, giỏi, giỏi…

Bí thư Thôi vỗ vai Lương Thần, liên tục nói ba chữ giỏi! Có thể thấy mức độ hài lòng của các nhân vật to lớn cấp tỉnh đối với Lương Thần là thế nào rồi. Cái gọi là vinh dự đều là của tập thể, biểu hiện kiệt xuất của Lương Thần mặt khác cũng thể hiện sự ưu tú của sở công an tỉnh và hệ thống cơ quan công an toàn tỉnh!

Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh, Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt, Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Vương Hiểu Diệp cũng không kìm nổi không ngừng tán thưởng đối với biểu hiện của Lương Thần. Họ rất hiểu, chiều hôm nay xảy ra vụ án cướp của bằng súng, tính chất ác liệt, mức độ nghiêm trọng cũng đủ để chấn động toàn quốc. Nếu như quả thật để cho mấy tên cướp đó thành công chạy thoát, vụ án đó sẽ càng khó phá án, tỉnh và thành phố càng vì chuyện này mà chịu sự chỉ trích của trung ương. Còn Lương Thần có biểu hiện như một truyền kỳ, lại làm xóa đi nỗi lo âu vô hình của họ, thậm chí vì tốc độ phá án nhanh chóng, họ không chỉ không phải lo lắng mà còn có thể sẽ nhận được khen thưởng của thành phố! Một trời một vực, hai kết quả khác nhau rất xa!

– Tiểu Lương, cảm ơn cậu!

Bộ Khắc Kỷ từ tận đáy lòng nói cảm ơn Lương Thần. Con gái mới là toàn bộ với y, y cố nhiên cũng thích biểu hiện của Lương Thần, nhưng điều y xem trọng hơn là Lương Thần cứu con gái y từ trong khu thương mại ra.

– Không có gì, cục trưởng!

Lương Thần có chút ngượng ngùng, người hắn tìm là Lan Nguyệt, giúp Bộ Tiểu Tiểu chỉ là hành động tiện tay thôi.

Vừa đúng lúc này, thư ký của Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh hối hả chạy đến, nói vài câu vào tai của Lam Phúc Sinh. Kế đó, Lam Phúc Sinh thay đổi biểu hiện! Y quay đầu lại, nhìn Bí thư Thôi, Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt, Chủ tịch Vương Tiểu Diệp trầm giọng nói:

– Cháu trai của tổng bí thư Liên đang cấp cứu ở bệnh viện!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Con đường quan lộ
Con đường quan lộ – Quyển 2 (Update Phần 102)
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 03/04/2024 03:52 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Tình dục tuổi 13 - Tác giả Why Not Me
Lợi dụng lúc Hiếu vào nhà tắm thì Mai trong khi ôm con bé vào lòng đã kín đáo sờ khe lồn con Hồng để mỉm cười thích thú khi thấy nơi đó đã ươn ướt chất nhờn. Lần đầu tiên bị hứng tình thật sự sau khi được Hiếu kích thích, con Hồng không biết phải xử lý ra sao với cảm giác lâng lâng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện sex Full Truyện sex phá trinh
Đêm hoan lạc
Được một lúc, Trung rút buồi ra, ngồi sát vào, luồn tay bóp vú Hương rồi hỏi: Kể anh nghe, tối qua em làm tình thế nào: Hương thở gấp vì Cương đang bú càng ngày càng mãnh liệt ở lồn và đít nàng. Dạ, hôm qua kỷ niệm 2 tháng ngày cưới, sếp bắt em mặc lại váy cưới để sếp địt ạ, chồng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Đụ lỗ đít Đụ tập thể Đụ vợ bạn Liếm tinh trùng Thác loạn tập thể Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex hay Truyện sex mạnh Vợ chồng
Tổ chức Mỹ nhân
Nụ hôn đầu Thanh Thu đứng lên: Chủ tịch cũng nên nhớ rằng: Chủ tịch đã chứa huyết thanh Beta trong người, thì chủ tịch cũng giống như những cô gái ở đây: Không thể sống quá tuổi 50. Những tưởng sự thật phũ phàng ấy sẽ làm hắn chao đảo, nhưng không. Những người ở đây sao biết trong hai...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện xã hội
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba