Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Con đường quan lộ » Phần 28

Con đường quan lộ

Phần 28: TRUYỀN THUYẾT VỀ SẾP LƯƠNG

– Anh Cường!

Mặt sẹo nhìn vẻ hung ác đầy sát khí của Cường ca, lập tức nhũn như chi chi. Cả đám lâu la phía sau y cũng tỏ ra sợ sệt, không chỉ ngừng xông lên phía trước mà còn không hẹn mà cùng lùi về phía sau hai bước.

Không có bất kỳ chỗ dựa nào, từ một tên côn đồ tầm thường trở thành đại ca hắc đạo huyện Tây Phong như hôm nay, tiếng tăm của Ngụy Phúc Cường có thể nói nhờ đao thật, súng thật chém giết mà có. Y đứng một bên, con ngươi đầy hung khí chớp động, tự khắc có một luồng khí thế hung bạo tỏa khắp bốn phương.

– Cường Tử, mày có ý gì?

Điền Văn Bưu lo lắng sợ sệt quát lên. Hắn nằm mơ cũng không ngờ Ngụy Phúc Cường có thể nhảy ra cản đường vào lúc này.

Trưởng phòng Cát và ả Phương tỷ kinh ngạc nhìn hắn. Hai người đều không ngờ Ngụy Phúc Cường có thể đột nhiên đứng ra vì người khác mà ra mặt. Liên tưởng đến biểu hiện vừa rồi của hắn, trong đầu ả Phương đột nhiên lóe lên một điều, Ngụy Phúc Cường có lẽ sớm đã biết vị đội trưởng Lương kia, chẳng qua ngồi đóng giả câm điếc là vì muốn Điền Văn Bưu hoàn toàn đắc tội sếp Lương, nói theo cách khác, Ngụy Phúc Cường âm mưu đánh Điền Văn Bưu từ phía sau.

Từ đó có thể nhận thấy, đằng sau vị Đội trưởng Lương kia có một thế lực mà không phải ai cũng nhận ra, đủ để làm cho Điền Văn Bưu sống dở chết dở!

Ngụy Phúc Cường không phải là một người lỗ mãng, nếu không nắm chắc mười phần, hắn tuyệt đối không dễ dàng lật mặt với Điền Văn Bưu.

Nghĩ đến đây, ả Phương dồn ánh mắt vào viên quan cảnh sát trẻ tuổi có thần sắc lạnh lùng, trên khuôn mặt toát lên vẻ suy tư…

Đúng như Phương tỷ nghĩ, việc làm ăn thua lỗ từ trước đến giờ Ngụy Phúc Cường không bao giờ làm, giờ sở dĩ lộ liễu ra mặt vì Lương Thần, hoàn toàn vì trong lòng hắn đã nắm chắc mười phần thắng.

Trong xã hội này, bất luận quan thương, bất luận trắng đen, muốn làm mưa làm gió không có hậu thuẫn tuyệt đối không thể. Lấy hắn làm ví dụ, năm đó dựa vào chém giết lăn lộn mà có địa vị đại ca ngày hôm nay, nhìn bề ngoài, ngày tháng bây giờ của hắn có vẻ rất oai phong, nhưng trên thực tế hắn hiểu rất rõ, bản thân bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc. Thiên hạ này, xét cho cùng vẫn là của chính quyền. Nhỡ lúc tình thế thay đổi, rất có khả năng Cường ca hắn vốn uy danh lẫy lừng, sẽ trở thành vật hy sinh của chính phủ, cuối cùng cũng bị đưa lên máy chém mà thôi. Mấy năm nay, Điền Văn Bưu nổi lên với ưu thế vượt trội hắn, ba người chị của y đều có chân trong bộ máy nhà nước, trong tỉnh trong huyện đều có chỗ dựa vững chắc. Cho dù y có gây ra họa thì cũng tự có người đi chùi mông cho y. Nếu Ngụy Phúc Cường này không có chút quyền lực ở huyện Tây Phong, không chừng Điền Văn Bưu đã sớm cưỡi đầu cưỡi cổ hắn mà lộng hành.

Suy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Ngụy Phúc Cường hiểu rõ, tổ chức xã hội đen không thể có kế lâu dài. Năm đó, Kiều Tứ Gia thuộc tầm cỡ oai phong lẫy lừng, tha hồ tung hoành, toàn bộ Liêu Đông đều phải run rẩy hạ mình, nhưng giờ thì kết cục thế nào? Cuối cùng vẫn bị gô cổ lên pháp trường, tiếng súng vừa vang lên đã xuống gặp Diêm Vương. Có thể từ con đường xã hội đen mà lập nghiệp, nhưng khó có thể nửa đời còn lại yên ổn sinh sống, chỉ có con đường duy nhất là thay đổi, vì vậy hắn mới nghĩ đủ mọi cách để cùng hội cùng thuyền với Lý Bân, Lý Nha Nội, đồng thời sai thuộc hạ lùng những mỹ nữ mà bọn hắn vừa ý đến nhằm xu nịnh.

Tuần trước Bân Thiếu mời Đội trưởng Lương ăn cơm, Ngụy Phúc Cường cũng ngồi tiếp cùng, sau khi mọi người đã về hết, hắn thử thăm dò Bân Thiếu lai lịch của Sếp Lương, Bân Thiếu uống khá nhiều rượu, ngà ngà say, cười cười chỉ trỏ, sau đó đầy thâm ý nói:

– Một cây bút không viết nổi hai chữ Lương!

Chính vì nguyên nhân này, sự nhượng bộ của hắn không phải tầm thường, cũng chính vì thế, hắn mới dám không hề do dự mà trở mặt với Điền Văn Bưu. Muốn tỏ thiện ý với sếp Lương thì trước mắt là thời cơ ngàn năm có một. Nhưng cơ hội này, một nửa là do hắn rắp tâm tạo ra, nếu hắn sớm một bước mở lời, hắn tin rằng Điền Văn Bưu quen thói hung hăng làm càn, cũng tuyệt đối sẽ không giống như vừa rồi mở miệng ra là chửi Lương Thần là đồ nhãi nhép.

– Có ý gì à?

Ngụy Phúc Cường ngoảnh đầu liếc xéo Điền Văn Bưu, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:

– Tao nói cho mày biết nhé Bưu tử, sếp Lương chẳng qua chỉ gặp mày vài lần, mày cần gì phải làm lớn chuyện như vậy? Hơn nữa, việc này xét cho cùng cũng là mày sai trước, sếp Lương đến thi hành nhiệm vụ, mày không hợp tác thì thôi, lại còn nói năng bừa bãi. Bân Thiếu thấy Sếp Lương còn phải khách khí, huống hồ là Ngụy Phúc Cường tao, Điền Văn Bưu mày là cái thá gì mà dám ăn nói với Sếp Lương như vậy!

Lương Thần bất động nhìn Ngụy Phúc Cường, dù biết hắn cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng trong thời khắc quan trọng đã ra mặt, quả thực giúp Lương Thần giải quyết vấn đề. Bằng không, nếu đám lâu la kia lao vào, Lương Thần tất phải nổ súng, khó tránh khỏi đổ máu sát thương.

Nghe Ngụy Phúc Cường liên tục sỉ vả, Điền Văn Bưu không nén nổi cơn thịnh nộ. Ngày thường y với Ngụy Phúc Cường nước sông không phạm nước giêng, luôn miệng gọi nhau là anh em, vẫn luôn duy trì hòa khí, nhưng hôm nay Ngụy Phúc Cường như uống nhầm thuốc, đột nhiên ra mặt cho một tên đội trưởng trị an nho nhỏ, thậm chí không tiếc mà lật mặt với hắn…

Đúng lúc Điền Văn Bưu chỉ vào Ngụy Phúc Cường định chửi lại cho hả dạ thì hai chữ “Bân Thiếu” lại truyền vào tai y, làm y nuốt những lời nói lúc không làm chủ được vào bên trong. Nếu xét trong huyện Tây Phong, có thể làm y kiêng nể thậm chí kính sợ duy nhất chỉ có Bân Thiếu mà Ngụy Phúc Cường vừa nói! Thật ra không phải bố của lý Bân làm Bí thư huyện ủy, mà là do những ký ức hồi còn nhỏ vẫn còn ám ảnh. Bây giờ sau đầu y vẫn còn vết sẹo mà lúc mười một tuổi lý Bân dùng gạch để lại.

Điền Văn Bưu ngang ngược, kiêu ngạo nhưng không phải là y không có đầu óc. Sau khi nghe thấy Ngụy Phúc Cường nhắc đến Bân Thiếu, y lập tức tỉnh táo hơn nhiều. Nghĩ lại lúc đầu Ngụy Phúc Cường giả câm giả điếc, nhưng giờ lại ra mặt khác với vẻ thường, trong đầu y bỗng nhiên tỉnh ngộ. Mẹ nó chứ, thằng Ngụy Phúc Cường này sớm đã biết người họ Lương kia không dễ đối phó, do vậy đã giả câm điếc, nhìn mình mất mặt. Không, không thể như vậy được, thằng đểu giả này còn muốn mượn dao giết người, làm cho Sếp Lương đối phó với mình.

Sau một hồi suy nghĩ, y nhìn chòng chọc Ngụy Phúc Cường với ánh mắt hung dữ, y nghiến răng nghiến lợi nói:

– Ngụy Phúc Cường, mày giở trò sau lưng tao phải không? Mày hãy chờ đấy, món nợ này không sớm thì muộn tao cũng tính rõ với mày…

Điền Văn Bưu lời lẽ dù có hung ác nhưng trong đó vẫn toát lên vẻ yếu thế!

Từ chỗ hắn chuyển mũi nhọn từ Đội trưởng Lương đến Ngụy Phúc Cường có thể nhận ra điều này.

Trưởng phòng Cát và ả Phương nhìn nhau như muốn trao đổi cùng suy nghĩ, cuộc xung đột đêm nay đã đến phần kết.

Mặt sẹo và bọn tay chân không khỏi quay mặt nhìn nhau. Những lời Điền Văn Bưu nói bọn họ đều nghe rõ. Cho dù là đầu tối tăm, bọn chúng cũng hiểu đêm nay đã đập đầu vào đá, động đến địa lôi, dây vào đại thần không nên dây. Từng người một tỏ vẻ hoảng sợ, đến Điền Văn Bưu còn chẳng là cái thá gì, bọn thuộc hạ nhãi nhép như chúng càng không đáng gì! Kẻ nào cũng có ý muốn thoát thân, nhưng Điền Văn Bưu không nói gì, bọn chúng vì thế mà cũng không dám nhúc nhích! Ở cũng không được, chạy cũng không được, cái cảm giác đó thật giày vò con người!

– Chúng ta đi!

Điền Văn Bưu chỉnh lại quần áo, phất phất tay về phía bọn người mặt sẹo, chúng vừa thấy vậy liền vui mừng khôn xiết, lần lượt định chạy thoát. Nhưng không ngờ Ngụy Phúc Cường lên tiếng:

– Sếp Lương chưa cho phép mà chúng mày dám đi sao?
– Ngụy Phúc Cường, mày đừng khinh người quá dáng!

Điền Văn Bưu quay mặt lại, đôi mắt chứa đầy lửa căm phẫn.

– Nói đánh là đánh, đi là đi, chúng mày đã hỏi qua ý kiến của sếp Lương chưa?

Ngụy Phúc Cường khoanh tay chậm rãi bước đến trước mặt đám người mặt sẹo, trong mắt lóe lên những tia sắc bén, túm áo mặt sẹo uy hiếp:

– Chúng mày giỏi lắm, đến Đội trưởng Lương cũng dám ra tay, chúng mày như vậy đã phạm tội gây trở ngại công vụ, làm ảnh hưởng đến trật tự an ninh đấy, hiểu chưa?

Lương Thần nhìn hắn hơi ngạc nhiên, hắn mà cũng biết tội gây trở ngại công vụ sao? Lúc này tình thế dường như là đã được khống chế, công lao này đều thuộc về Cường ca kia. Hai lần trước sao Lương Thần lại không nhận ra Ngụy Phúc Cường uy phong như vậy, có thể làm cho lũ tay chân không biết điều kinh sợ, nhất cử nhất động cũng không dám. Lương Thần ít nhiều đoán được vì sao hắn đối tốt với mình, đơn giản vì lý Nha Nội, chỉ có điều thằng ranh này làm hơi thái quá!

Bị nước bọt của Cường bắn vào mặt, mặt sẹo nhất cử nhất động đều không dám, dè dặt hỏi:

– Anh Cường à, anh bảo em phải làm thế nào…

Nói xong lại liếc sang nhìn Bưu ca, chỉ sợ làm hắn bất mãn.

– Chẳng phải tao đã nói với mày phải làm gì rồi sao, Đội trưởng Lương bảo sao thì hãy làm như vậy!

Cường ca dõng dạc chỉ bảo, sau đó quay sang Lương Thần lập tức chuyển sang giọng điệu xu nịnh:

– Đội trưởng Lương, anh nói đi, lũ này nên xử lý thế nào, bắt nó nhốt mười ngày nửa tháng, anh thấy sao?

Bên kia Điền Văn Bưu tức đến xanh mặt, hắn đi qua một bên rút điện thoại và gọi. Nghe thấy giọng của chị trong điện thoại, sắc mặt Điền Văn Bưu dần biến đổi, ánh mắt từ từ ảm đạm, cuối cùng biến thành một sắc thái vô cùng khó coi.

Sau khi biết được thân thế của đối phương, nỗi khuất nhục trong lòng Bưu biến mất, mắt nhìn theo Lương Thần rất thức thời:

– Là em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, làm sếp Lương khó chịu, anh muốn đánh muốn phạt, Điền Văn Bưu em không một lời oán trách. Bọn đàn em này đều do em gọi đến, nếu anh muốn bắt, thì bắt mình em thôi, đừng chấp nhặt chúng!

Nói xong, bước lên phía trước giơ hai tay.

– Anh Bưu!

Mặt sẹo bị làm cho cảm động, nước mắt lưng tròng, đứng chắn trước người Điền Văn Bưu, luôn miệng:

– Sếp Lương, muốn bắt thì hãy bắt tôi đi!
– Cút hết sang một bên!

Điền Văn Bưu đẩy bọn đàn em ra, đưa hai tay ra trước mặt Lương Thần, rất khẳng khái:

– Bắt đi, Sếp Lương!

Nhìn thấy khuôn mặt đối phương thấy chết mà không sờn, Lương Thần nói, đây là do mày hết mực yêu cầu, nếu không đáp ứng có khi mày lại oán hận tao. Vì thế Lương Thần không do dự rút còng tay ra còng hai tay của Bưu lại.

– Đội trưởng Lương, mong anh xem xét, sự việc chưa đến mức phải như vậy…

Trưởng phòng Cát và ả Phương định qua giải hòa. Nhưng không ngờ Bưu ca đưa hai tay mang còng lên nói:

– Ông Cát, chị Phương, hai người đừng nói nữa. Mọi việc đêm nay đều là lỗi của tôi. Chỉ có điều…

Nói đến đấy Bưu dừng một chút. Nhìn sang Cường ca với ánh mắt đầy ngụ ý, lạnh lùng nói:

– Nếu lúc đầu mày nhắc một chút thân phận của sếp Lương thì tao cũng không đến nỗi gây xung đột với lớn như vậy. Mày lợi dụng sếp Lương hại tao, sau đó có thể xuất thân lộ diện khoe khoang nhân tình, đúng là một mũi tên trúng hai đích. Mày được lắm, Ngụy Phúc Cường, kế hoạch của mày hoàn hảo lắm, tao Điền Văn Bưu tâm phục khẩu phục.

Sắc mặt Ngụy Phúc Cường lập tức thay đổi, hắn không ngờ Điền Văn Bưu lại thức thời nhận thua, hơn nữa còn đột nhiên hạ thấp mình đến như vậy. Hắn liếc nhìn Lương Thần, biết được sắc mặt Lương Thần có chút không vui.

– Đừng có ở đó là oán thán nữa!

Ngụy Phúc Cường liền đi tới ôm chặt hai vai của Điền Văn Bưu, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:

– Tao ban đầu cũng muốn giới thiệu mày với Đội trưởng Lương, nhưng không ngờ mày lại cái mồm làm tội cái thân, thẳng thừng đắc tội với Đội trưởng Lương. Tao vốn có một chút ý nghĩ muốn xem mày gây náo nhiệt, thật không ngờ mày lại làm lớn chuyện như vậy!
– Đừng nói những điều vô nghĩa nữa…

Điền Văn Bưu cười nhạt cắt lời, đưa còng tay lên trước mặt Ngụy Phúc Cường tươi cười nói:

– Anh em tao ít nhất là phải vào tù ở hai ngày, đang lo không có ai nói chuyện giải sầu, thế nào Ngụy Phúc Cường, nếu đã là anh em thì cùng vào ngồi với tôi chứ?

Để ý thấy Lương Thần không có biểu hiện gì, Ngụy Phúc Cường định nói đó chỉ là ý kiến của hắn nhưng trong suy nghĩ đã thay đổi, rất sảng khoái cười nói:

– Bưu tử, nếu mày đã nói vậy, tao sẽ cùng mày vào tù nói chuyện giải sầu, để mày khỏi một mình trong đấy buồn đến phát hoảng!

Nói rồi, đi đến bên Lương Thần, nói nhỏ:

– Đội trưởng Lương, tôi thật sự không có dụng kế gì với anh, hãy còng tay tôi lại, sau đó ở Tây Phong sẽ không còn những tên nhãi nhép dám chọc giận anh nữa!
– Vậy, không hợp lý lắm!

Lương Thần giả bộ chần chừ một chút.

– Tuyệt đối hợp lý!

Ngụy Phúc Cường đưa mắt ra hiệu, rồi đưa hai tay ra, nói to:

– Nào, Đội trưởng Lương, hãy còng tay tôi lại!

Hắn thầm nhủ, tôi để cho anh một ân tình tốt như vậy, anh không nên nghi ngờ tôi chứ!

Trung đội trưởng trung đội 2 Hạ Chí Cường cầm còng tay đến và còng tay Ngụy Phúc Cường lại, Lương Thần rất hài lòng vẫy vẫy tay:

– Thông báo với các anh em, thu quân!

Cùng lúc đó, cảnh sát nhân dân bên ngoài đã hơi không khống chế được tình hình. Trong số nhưng tay cờ bạc mà họ bắt được, trong mười thì chín người là những nhân vật có thân phận trong huyện. Người này nói:

– Tôi với đội trưởng Chu của các anh là chỗ thân quen!

Người kia nói:

– Tôi với chủ nhiệm La của các anh vốn là bạn cùng học.

Thậm chí còn có người làm ầm ĩ:

– Các anh có gan thì cứ bắt tôi đi, xem các anh có dám làm không!

Hơn nữa, một đám du côn tay đao tay kiếm bỗng nhiên xông vào làm những viên cảnh sát nhân dân càng thêm nôn nóng bất an.

Nhưng rất nhanh, những sự bất an đó đã theo sự xuất hiện của Lương Thần tan thành mây khói.

Nhìn thấy Ngụy Phúc Cường Và Điền Văn Bưu tay mang còng sắt, còn lũ đàn em thì ngoan ngoãn như cừu non, đám nổi loạn đó lập tức xuống giọng, không gian lặng ngắt như tờ. Tên béo vừa rồi làm ầm lên ai cũng không bằng hắn giờ cũng phải cúi đầu, toát mồ hôi hột, kéo cánh tay của một viên cảnh sát thì thầm:

– Người anh em, người dẫn đội đến kia là ai vậy?
– Đại đội trưởng của chúng tôi, sếp Lương…

Viên cảnh sát hãnh diện nói, sau đó khinh bỉ nhìn tên béo:

– Vừa rồi anh nói gì nhỉ? Có phải hỏi tôi có dám bắt không?
– Không không, anh nghe nhầm rồi! Người anh em, anh cho là đúng hay sai tôi đều nhận hết!

Tên béo lắc đầu nguây nguẩy.

Trung đội trưởng trung đội 2 Hà Chí Cường và những cảnh sát khác nhìn Sếp Lương với ánh mắt ngưỡng mộ, có thể gô cổ Ngụy Phúc Cường và Điền Văn Bưu vào đồn cảnh sát, huyện Tây Phong này chỉ có Sếp Lương mới có thể làm.

Ở trong mắt bọn họ đây thực sự mà một truyền thuyết.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Con đường quan lộ
Con đường quan lộ – Quyển 2 (Update Phần 102)
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 03/04/2024 03:52 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Thời học sinh oanh liệt
2 người tôi bước vào, vì là dạy nên tôi cũng không chống cự lại, cơ mà đó là sai lầm... HAY... YYYYY... ẶC CHƠI XẤU... Tôi bị hắn vật ngã bay ra ngoài 1 cú rõ đau, và lần này thì tụi bạn tôi cũng chạy lại... Vậy là ý gì? Thằng D trừng mắt hỏi... Có gì đâu tôi chỉ muốn cho cậu ta thấy judo...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen
Xuyên không vào truyện doraemon - Tác giả Tiêu Dao
Ngày hôm sau là chủ nhật nên được nghỉ tôi ghé qua nhà xuka chơi... Xuka ơi xuống mở cửa cho tớ với... Chờ tớ chút tớ xuống liền đây nobita... Đi bơi với tớ không xuka trời nóng quá đi bơi cho vui... Vậy cậu đợi tớ 1 lát tớ vào lấy đồ bơi cái đã... Ừ cậu vào lấy đi tớ chờ... Một lát...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện xuyên không
Truyện loli
Lát sau xe chạy ngang một khu được xây dựng khá rộng lớn, có cái gì như vòng xoay nhưng to hơn rất nhiều, một bên kia thì có sân rộng lát gạch, có mấy bức tượng rất to, người cầm súng người giơ tay. Thằng Bi thắc mắc... Mấy tượng này có ý nghĩa gì vậy anh Nhàn? Sao nhìn ai cũng có vẻ... hung...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện Loli
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba