Về đến nhà, tôi hướng mắt lên phòng chị hai ở trên lầu. Cánh cửa phòng vẫn đóng chặt như ngăn cách tôi với chị vậy. Ngồi xuống ghế sofa, tôi nhìn lên trần nhà một cách tuyệt vọng. Những kí ức buồn hôm qua tua đi tua lại trong đầu tôi.
Vẻ mặt buồn bã của chị, giọt nước mắt chực chờ ở khóe mi, ánh mắt chán ghét… từng biểu cảm, cử chỉ của chị như những con dao sắc nhọn liên tục cứa vào trái tim tôi.
Thật không ngờ, chị lại tỉnh dậy ngay lúc đó.
“Đi ra ngoài đi!” Một câu nói yếu ớt, bất lực của chị khiến tôi câm lặng, không thể nói hay làm gì, chỉ biết bước ra ngoài trong tuyệt vọng.
Tôi sai rồi.
Tình hình bây giờ cực kì tệ. Tôi không dám nghĩ khi cánh cửa kia mở ra, chị hai và tôi đối mặt nhau, lúc ấy mọi chuyện sẽ như thế nào?
Giờ chỉ ước có thể quay ngược thời gian để tôi không phạm vào cái sai lầm chết người này.
“Oe… oe…”
Tiếng cu Bin khóc làm tôi giật mình. Có lẽ đến giờ nó dậy rồi. Và chị hai cũng sẽ dậy theo. Tiếng khóc của cu Bin càng lớn, mọi thứ trước mặt tôi càng tối tăm.
Nhưng sao nó khóc mãi thế, chị hai vẫn chưa dỗ nó sao?
Đã hơn 10 phút rồi, cu Bin vẫn cứ khóc. Tôi thấy lo quá, bèn đến trước phòng chị. Áp tai vào cửa, tôi chẳng nghe thấy động tĩnh gì ngoài tiếng khóc của cu Bin. Nhưng sao tiếng khóc của nó có phần khác lạ.
“Chị… hai… chị hai…”
Tôi nói lí nhí rồi to dần. Nhưng không thấy chị hai đáp lại. Chị giận và không muốn nói chuyện với tôi sao? Hay là chị vẫn chưa ngủ dậy?
Tôi cảm thấy lo sợ. Có khi nào vì chuyện hôm qua mà chị nghĩ quẩn tự sát không?
Tôi do dự định đẩy cửa vào nhưng lại không dám. Tôi chôn chân trước phòng chị. Chưa bao giờ việc mở một cánh cửa lại khó khăn đến vậy. Nhưng tiếng khóc của cu Bin như đang cổ vũ tôi vậy. Tôi hít một hơi lấy can đảm rồi nhẹ nhàng mở cửa.
“Chị hai!”
Tôi như hét lên. Chị hai tôi đang nằm dưới đất, ngay sát nôi của cu Bin. Chẳng nghĩ suy gì nữa, tôi chạy đến đỡ chị dậy.
Nóng quá! Cơ thể chị tỏa nhiệt hừng hực.
Tôi sờ lên trán chị để xác nhận. Quả nhiên, chị bị sốt rồi, lại là sốt cao nữa chứ.
“Chị hai… chị hai…”
Tôi hốt hoảng gọi chị dậy. Có vẻ chị nghe thấy nhưng chỉ có thể đáp bằng những tiếng rên nhẹ.
Tôi bế chị hai lên giường. Sau đó dỗ cu Bin để nó nín khóc trước. Cũng may thằng nhóc chịu yên lặng. Quay sang chị hai, tôi thấy cơ thể chị đang run lên từng nhịp rõ rệt.
Giờ tôi cần phải lau người cho chị đã. Chạy vào phòng tắm, tôi chuẩn bị một thau nước ấm và một chiếc khăn.
Đặt thau nước cạnh chị hai, tôi đưa tay cởi chiếc áo ngủ của chị. Từng nút áo được tháo bỏ, da thịt nóng hổi cùng bộ ngực phập phồng theo từng nhịp thở của chị hiện ra trước mắt tôi. Nhưng tôi chẳng có chút hứng thú nào cả, bây giờ tôi lo cho tình trạng của chị hai hơn.
Nhúng khăn vào trong nước, vắt ráo rồi nhẹ nhàng lau lên người chị hai. Không ngóc ngách nào bị tôi bỏ sót cả. Chỉ có điều, lúc lau qua ngực chị, tôi có chút bồi hồi. Trông chị rên nhẹ lên khi tôi chạm vào ngực thật thích thú.
Phần trên đã hoàn thành, tôi thay nước để tiếp tục lau phần dưới. Nắm lấy lưng quần chị, tôi nhẹ nhàng kéo xuống một cách dễ dàng. Chiếc khăn trong tay tôi di chuyển khắp đôi chân đang khép hờ của chị. Dần dần, hai chân chị cũng thả lỏng ra. Tôi đưa tay tách đùi chị sang hai bên, cái chốn thiêng liêng kia lại hiện ra trước tầm mắt, khơi gợi nỗi buồn từ tối qua.
Nhìn âm đạo chị hai, tôi bất giác nuốt nước bọt. Cảm giác sung sướng tối qua ùa về. Tôi làm sao quên được cái cách âm đạo chị siết chặt lấy dương vật mình, làm sao quên được từng nhịp chuyển động kéo theo khoái cảm tột cùng.
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó, tôi vắt ráo khăn rồi xoa háng chị hai. Tay tôi run run vì phải kiềm chế không hành động bậy bạ.
Lau người xong, tôi mặc quần áo cho chị, sau đó vắt một chiếc khăn khác chườm lên trên trán. Chị hai tôi trông có vẻ đỡ hơn rồi, nhiệt độ hạ xuống, không còn nóng gắt như lúc nãy.
“Oe… oe…” Lúc này cu Bin lại òa khóc, có lẽ nó đói bụng rồi.
Tôi ẵm nó đi lấy sữa uống. Tôi không đem cu Bin lên phòng chị hai nữa vì không muốn làm phiền chị nghỉ ngơi. Vừa trông cu Bin, tôi vừa nấu cháo cho chị hai.
Nhanh chóng một nồi cháo thơm ngon đã hoàn thành. Giờ chỉ cần đợi chị hai tỉnh dậy thôi. Khoảng nửa tiếng sau, tôi nghe trên phòng có tiếng động. Vội vã chạy lên xem thì thấy chị hai đã mở mắt ra. Tôi không hỏi han gì mà xuống bếp hâm cháo lại rồi bưng lên, ngoài ra, tôi còn kèm theo một vài viên thuốc hạ sốt có sẵn trong nhà nữa.
Chị hai vẫn đang nằm, gương mặt mệt mỏi vô cùng. Tôi đặt tô cháo ở chiếc bàn cạnh giường, mắt tôi khẽ liếc qua chị hai. Chị không nhìn tôi, ánh mắt vô hồn dán chặt vào trần nhà.
“Hôm qua… chuyện gì đã xảy ra…”
Chị hai mở lời khi mà tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần.
“Hôm qua, chị hai bị tên Nam chuốc thuốc mê, em kịp thời đến để cứu chị…” Tôi đáp một cách ngắn gọn. Cả hai lại rơi vào im lặng. Tôi thì bứt rứt trong người nên lại cất tiếng: “Chị… ăn cháo đi rồi uống thuốc cho đỡ mệt…”
Tôi nói một cách thiếu tự nhiên. Nhưng cũng chịu thôi, đến nhìn chị tôi còn chẳng dám nữa.
“Ừm… em ra ngoài đi…” Một câu nói lạnh lùng nhấn chìm tôi trong tuyệt vọng. Nhưng biết làm gì hơn, tôi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Chị vẫn chưa nhắc gì đến chuyện tối qua giữa tôi và chị. Tôi ước gì chị quên nó đi. Nhưng làm gì có chuyện đó.
Trông cu Bin đến trưa thì tôi đi nấu ăn. Thật sự chẳng có chút cảm hứng nào nhưng vẫn ráng nấu vài món ngon để chị hai ăn dưỡng bệnh. Thế nhưng khi tôi gõ cửa, thậm chí gọi chị hai thì vẫn không nhận được chút phản hồi nào.
Buổi trưa hôm ấy trôi qua trông chán nản. Lòng tôi nặng trĩu như có tảng đá nào đó ở trong. Tôi có thử làm nước cam cho chị, nhưng khi gõ cửa thì chị vẫn im bặt. Tôi lo lắm. Lẽ nào chị không nhìn mặt tôi nữa?
Thoắt cái đã đến buổi tối, tôi quyết định sẽ nấu toàn món chị thích. Mọi sự tâm huyết được đổ dồn vào căn bếp ấy. Một bàn ăn thịnh soạn ra đời.
Tôi ngóng lên phòng chị hai, dự định sẽ lên kêu chị lần nữa. Nhưng cánh cửa bất ngờ mở ra, chị hai với chiếc áo khoác hoodie bước xuống.
Tim tôi đập thình thịch vì vẫn chưa biết phải đối mặt với chị như thế nào. Nhưng cứ vui vẻ trước đã.
“Chị hai… em dọn cơm rồi…” Thấy chị hai đến bên cu Bin, tôi bảo.
“Ừm…” Chị hai lạnh lùng đáp nhưng tôi vẫn thấy ấm áp trong lòng, ít nhất chị đã trả lời tôi. Nhanh chóng chạy lại bên bàn ăn, tôi bới cho chị một chén cơm nóng hổi.
“Chị ăn nhiều vào để mau khỏe…” Đặt chén cơm của chị xuống bàn, tôi quay sang bới cơm cho mình. Từ nãy đến giờ, chị vẫn chưa hề nhìn vào tôi.
Chị cầm đũa lên nhưng lại bỏ đũa xuống. Tôi thấy lo quá bèn hỏi: “Không hợp khẩu vị ạ, hay để em đổi món khác…”
“Không…”
Chị hai thở dài sau đó nhìn thẳng vào tôi. Một dòng điện chạy dọc sống lưng, cảm giác bất an bao trùm lấy trái tim đang liên tục tăng nhịp.
“Minh… Chị có chuyện muốn nói…”
Tôi như nín thở để đáp lại chị: “Chuyện gì chị hai? Hay là để ăn xong hẳn nói…”
Chị hai lắc đầu và tiếp tục thở dài, môi chị mấp máy một chút rồi dứt khoát nói: “Minh. Từ nay, em hãy dọn ra ngoài ở đi!”
Giọng chị lạnh ngắt.
Tôi đơ người, mất khoảng vài giây mới kịp phản ứng: “Chị nói vậy là sao?”
“Để chị nói lại một lần nữa. Em hãy dọn ra ngoài sống đi!”
“Tại sao…”
“Minh! Chúng ta không thể ở cùng nhau!”
Đây rồi, cái khoảnh khắc mà tôi lo sợ đã đến.
“Em… em xin lỗi chị… em không làm như vậy nữa đâu…”
“Nhưng em đã làm rồi!” Chị hai nói một cách khó khăn, mặt chị đỏ lên nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định. Chị nói tiếp: “Chị sẽ thuê một phòng trọ gần trường của em để em tiện đi học, chị vẫn sẽ chu cấp đầy đủ cho em…”
Những lời lạnh tanh chị thốt ra làm tôi muốn đổ gục. Tôi thật sự không thể chấp nhận cái thực tại tàn khốc này nữa.
“Chị đuổi em sao?”
Chị hai nghe vậy không trả lời gì cả.
Như một sự ngầm khẳng định.
Tôi đứng dậy bỏ đi.
… Bạn đang đọc truyện Cuối con đường tại nguồn: http://truyensextv2.com/cuoi-con-duong/
10 giờ khuya…
Dừng xe tại một công viên nọ, tôi chọn một góc ít ai để ý rồi đặt mông xuống. Khui lon bia trong tay, tôi uống liên khúc như một thằng chết khát. Mong rằng những giọt bia này có thể giúp tôi quên đi mọi thứ.
Vậy là hình phạt cho hành động dại dột kia đã tới rồi. Chị hai không muốn tôi ở chung với chị nữa. Nghe lời chị nói mà chua xót làm sao. Cảm giác bị vứt bỏ đau đớn quá.
Nhưng đều do lỗi của tôi mà ra.
Nếu hôm qua tôi không động vào chị.
Nếu hôm qua tôi không để bản thân hành động theo bản năng.
Nếu hôm qua tôi biết sợ.
Thì bây giờ mọi thứ vẫn bình thường rồi. Tôi vẫn có thể sống chung cùng chị, được ngắm nhìn chị, được cười đùa cùng chị.
Quá muộn rồi.
Càng lạc trong những suy nghĩ ấy, tôi càng thêm đau khổ.
Uống hết lon bia này đến lon bia khác nhưng chẳng tài nào say nổi.
Trong lúc đang thẩn thờ ngắm sao, một ánh đèn ô tô chiếu thẳng vào người tôi. Chói mắt quá, không biết ai lại vô ý thức như vậy.
Nhưng chợt tôi nhận ra chiếc xe đang chiếu đèn vào mình rất quen. Nó chạy đến trước mặt tôi, cửa kính từ từ hạ xuống, một nhan sắc đậm chất dâm dục hiện ra.
“Chào cưng, lâu quá không gặp.”
Là chị Hằng.
“Chị… đi đâu vậy?” Tôi bước đến hỏi.
“Chị vừa mới dự tiệc bên nội về. Lẽ ra tính ở lại nhà bà nội bé Xoài một đêm nhưng ngày mai có việc gấp nên cần về nhà chuẩn bị. Thế còn em?”
Chị Hằng chống cằm nhìn tôi.
Tôi không đáp gì cả. Đúng hơn là không biết nên kể gì. Bỗng chị Hằng lên tiếng: “Về nhà chị không?”
… Bạn đang đọc truyện Cuối con đường tại nguồn: http://truyensextv2.com/cuoi-con-duong/
“Vậy, có chuyện gì mà em ra đó uống bia một mình thế?”
Chị Hằng ngồi xuống ghế sofa, cặp chân trắng bắt chéo nhau trông yêu kiều biết mấy.
Tôi do dự không đáp, chỉ uống bia liên tục.
“Hửm?” Bất ngờ, chị Hằng tiến sát lại, tay xoa lên đùi tôi. Có phải đây là một hình thức hỏi cung không? Chị chỉ cần xoa vài cái là tôi muốn tuôn ra hết nỗi lòng đang chất chứa.
“Haiz… em đang buồn thôi…”
“Buồn chuyện gì?” Chị Hằng giật lon bia trong tay tôi rồi uống ngon lành.
“Em… lỡ làm điều có lỗi với một người…”
“Em chịch con gái nhà người ta hả?”
“Hả? Sao chị biết?” Tôi trợn tròn mắt.
“Đoán thôi hehe…” Chị Hằng cười thích thú.
Tôi giật lại lon bia, tính uống nhưng rốt cuộc chỉ còn cái lon rỗng. Chị Hằng thấy vậy khui cho tôi một lon khác. Nhưng chị không đưa cho tôi, thay vào đó, chị ngồi lên người tôi, mặt đối mặt.
Chị uống bia sau đó hôn tôi. Ngụm bia mát lạnh từ bên trong miệng chị chuyển sang bên miệng tôi rồi trôi tụt xuống cổ họng.
“Chị Hằng…” Tôi hơi ngơ ngác.
“Giờ thì kể tiếp đi!” Chị Hằng quay lại chỗ cũ.
Tôi thở dài rồi nói: “Như chị biết… em đã chịch… cô ấy… em đã làm điều đó trong lúc cô ấy ngủ… say… cô ấy giận em và không muốn gặp em nữa…”
“Hử? Nếu thế thì lời rồi còn gì? Em chịch con gái nhà người ta sướng vậy rồi. Không bị kiện cáo gì, quá ngon!”
Chị Hằng châm chọc.
“Nhưng… nhưng mà…”
“Nhưng em có tình cảm với người ta?” Chị Hằng chỉ vào ngực tôi, ngay chỗ trái tim đang đập.
“Em không biết nữa…”
“Đúng vậy rồi! Em có tình cảm khá mãnh liệt với người ta đó. Chị không rõ là tình dục hay là tình yêu, nhưng mà cũng không quan trọng là cái nào. Chắc chắn em có một trong hai cái, hoặc là có cả hai. Nên em mới buồn đến vậy.”
“Chị nói phải…” Tôi phải công nhận điều đó.
“Vậy thì em hèn quá đó.”
Câu nói của chị Hằng như thức tỉnh tôi.
“Đối với chị, một người mạnh mẽ sẽ sẵn sàng làm bất cứ mọi thứ để đạt được điều mình muốn. Người ta mới nói không muốn gặp em là em đã bỏ cuộc rồi sao? Nếu em yêu người ta hãy nghĩ đến khoảnh khắc hạnh phúc khi cả hai bên nhau. Còn nếu em chỉ đơn thuần thèm khát tình dục thì hãy tưởng tượng về cái lúc được chịch họ, được chơi đùa với cơ thể họ, làm họ sung sướng…”
“À… ừm… sao cái tình dục nghe giống tư tưởng của chị vậy?”
“Đúng rồi hehe!” Chị Hằng đưa tay bóp lấy thằng em còn đang cương cứng do nụ hôn lúc nãy.
“Nhưng mà… có nhiều điều ngăn cấm em làm chuyện đó…”
“Em thích người đã có người yêu à?”
“Hơn thế nữa, có chồng…”
Chị Hằng hơi nhướng mày: “Cũng ghê gớm đấy nhóc. Nhưng chẳng phải chị cũng là người có chồng hay sao? Em chơi chị rồi còn gì?”
“Nhưng…” Tôi định nói gì đó thì bị chị áp ngón tay lên môi.
“Đừng nói gì hết, giờ em có 2 lựa chọn. Một là như chị, sống để thỏa mãn bản thân. Hai là cứ nấp mãi trong chiếc lồng của những lo sợ và để khao khát bị nhấn chìm.”
Chị Hằng như vừa mới tiêm nhiễm vào não tôi một thứ chân lý kì quặc nào đó. Quái lạ thay, tôi lại thấy nó rất đúng. Do tôi say, hay đơn giản nó đúng vì nó là CHÂN LÝ.
Đang trong lúc suy nghĩ, chị Hằng tóm lấy đầu tôi, môi cả hai áp vào nhau, lưỡi liên tục đấu đá. Chúng tôi ngấu nghiến đến tận 5 phút sau mới thả ra.
Chị Hằng nhìn tôi cười dâm: “Hôm nay rất muốn làm tình với em, nhưng mà chị không thích làm tình khi đối tác đang nghĩ về một đứa con gái khác. Giờ thì về nhà đi, sau đó kiếm cô gái kia và chiếm lấy cổ. Khi nào chơi chán cô ta thì em có thể tìm đến chị!”
Chị Hằng đứng dậy cột lại đầu tóc. Tôi nhìn chị một lúc rồi hỏi: “Em muốn hỏi chuyện này… chị không sợ anh Sang sẽ phát hiện ra sao?”
“Sợ ư, chắc cũng có một chút. Nhưng…”
Chị Hằng tiến đến nâng cằm tôi rồi thì thầm: “Chị không quan tâm.”
… Bạn đang đọc truyện Cuối con đường tại nguồn: http://truyensextv2.com/cuoi-con-duong/
1 giờ khuya, nhà chị hai là ngôi nhà duy nhất còn sáng đèn.
Chị vẫn còn thức sao? Thức để chờ tôi sao?
Mở cổng, dắt xe vào rồi đóng cổng. Tôi làm mọi thứ cực kỳ nhẹ nhàng. Từng bước chân lặng lẽ tiến vào nhà. Tôi thấy chị hai đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách. Có lẽ chị biết tôi về nhưng chị lại không nói năn một lời. Tôi cứ thế đi lên phòng mình.
Thay cái áo rồi ngả lưng lên giường, tôi muốn ngủ một giấc để quên đi cái ngày tồi tệ này. Nhưng mắt tôi nhìn trúng cái điện thoại ở đầu giường. Lúc này, tôi mới biết khi nãy mình đi ra đường không mang theo điện thoại.
Thử mở điện thoại lên xem thì giật cả mình, tôi thấy gần 70 cuộc gọi nhỡ của chị hai. Thử mở phần điều chỉnh âm thanh thì thấy tôi để chế độ im lặng. Hèn gì chị cứ gọi mãi thôi. Nếu không để chế độ im lặng, chị đã có thể nghe thấy chuông và biết tôi không mang theo điện thoại rồi.
Nhưng chị hai tôi gọi tôi nhiều đến thế sao? Chị lo lắng cho tôi ư?
Đang lúc suy tư thì có tiếng gõ cửa vang lên kèm tiếng gọi của chị hai: “Minh… em ngủ chưa? Cho chị vào phòng một lát được không?”
Tôi không nghĩ nhiều, chạy đến mở cửa cho chị hai vào.
Nét mặt chị trong nhợt nhạt quá, đôi mắt thấm đẫm sự mệt mỏi. Chị đang bị bệnh mà. Vậy mà chị còn ráng thức để chờ tôi. Trong lòng tôi dấy lên một tràng ân hận vì hành động trẻ con lúc tối.
Chị hai bước vào rồi ngồi xuống giường tôi. Sau đó chị nở một nụ cười dịu dàng khiến tôi tan chảy. Chị bảo: “Lại đây!”
Tôi ngồi kế bên chị và im lặng. Chị nhìn cánh tay của tôi rồi nói: “Tay em… bị sao vậy?”
Nhìn xuống cánh tay bị rách do té xe hôm qua, một cảm giác đau rát bỗng lan tỏa khắp cơ thể tôi.
“Hôm qua… em bị té xe…”
“Ừm! Cảm ơn em… vì hôm qua đã đến đón chị…”
“Em bảo vệ chị là chuyện thường thôi mà…” Tôi cúi mặt.
Lại im lặng.
Chị bắt đầu nói bâng quơ: “Em trai chị… lớn quá rồi nhỉ…”
Tôi không đáp, chỉ ậm ừ trong họng.
“Em giỏi thật… biết nấu ăn, biết chăm sóc người khác, biết làm đủ mọi thứ… người con gái nào được em thích chắc hẳn may mắn lắm!”
“Nhưng… người ta không thích em!”
Tôi thở dài.
Chị hai nghe vậy trợn tròn mắt vì ngạc nhiên. Chị biết mà, người em đang nói tới chính là chị.
“Em đừng nói vậy Minh…”
“Tại sao?” Tôi nhìn thẳng vào mắt chị.
Chị hơi rụt người lại: “Em… em phải biết điều mình làm là sai trái chứ Minh… chuyện ngày hôm qua… cả những cảm xúc khác biệt mà em dành cho chị… những thứ đó đều không được cho phép.”
Vừa dứt lời, nước mắt chị chảy thành dòng.
“Chị sợ lắm em có biết không? Ngày hôm nay chị đã nghĩ rất nhiều. Em làm vậy với chị là phá vỡ đi tình thân, mối quan hệ chị em trong gia đình. Em đang khiến chúng ta xa cách đó em biết không? Em đã làm điều cấm kị. Rồi chị với em sẽ thế nào? Nếu ai đó biết, cả đời này em và chị sẽ mang tiếng xấu. Em không nghĩ cho chị thì cũng phải nghĩ cho mình chứ Minh.”
Càng nói, chị càng khóc to hơn. Những cảm xúc dồn nén từ hôm qua đến giờ bộc phát dữ dội.
Tôi bị lay động, tiến đến ôm chặt chị vào lòng.
“Em xin lỗi chị hai!”
Chị tôi trông thật nhỏ bé và mỏng manh. Chị khóc đến cạn nước mắt. Phải mất một lúc lâu, chị mới bình tĩnh lại. Khi vẫn còn đang trong vòng tay của tôi, chị hỏi:
“Em có biết việc làm của mình tai hại như thế nào không?”
“Em biết…”
“Vậy tại sao? Tại sao em lại làm hả?”
“Em không biết nữa… nhưng đối với chị… em luôn có những cảm giác đặc biệt. Không đơn giản là tình cảm chị em…”
“Em nói cái gì vậy? Em có bị điên không?”
“Chị nói đúng, em bị điên rồi. Em biết việc mình làm là sai trái… nhưng em chấp nhận nó. Em không thể chối bỏ những cảm xúc chân thật của mình được.”
“Dừng lại đi Minh, em đi quá…”
Chị chưa kịp nói hết câu thì đã bị tôi dán môi vào. Tôi khóa chặt miệng chị lại.
Chị vùng vẫy, nhưng có lẽ cơn sốt hôm nay khiến chị yếu đi trông thấy. Dù ra sức vùng vẫy, tôi vẫn chẳng thấy chút phản kháng rõ rệt nào.
“Đừng Minh…” Chị vừa đẩy ra, tôi lại tiến đến. Môi tôi dính chặt môi chị, trong khi đôi bàn tay liên tục xoa trên tấm lưng chị hai.
Một nụ hôn gượng ép dần chuyển sang tự nhiên hơn. Tôi hôn chị bằng tất cả sức lực của mình. Lưỡi tôi mạnh bạo tách môi chị, tìm đến vùng miệng ẩm ướt. Cái lưỡi chị luôn cố né tránh nhưng vẫn bị lưỡi tôi chơi đùa như thường.
Chị phản kháng yếu dần, mặc cho tôi tận hưởng bờ môi mềm.
Được một lúc, tôi thả chị hai ra. Tôi nhìn thẳng vào mắt chị: “Chị hai, em biết mình làm vậy là phá vỡ mọi thứ… nhưng em chấp nhận… điều đó. Em thật sự muốn chúng ta đi xa hơn.”
“Em…” Nước mắt chị hai lại rưng rưng. Chị đang bất lực trước sự quyết tâm của tôi ư?
“Em xin chị… đừng đuổi em đi. Em không thể rời xa chị đâu. Chúng ta đã xa cách 7 năm rồi. Em thật sự không muốn phải xa chị.”
Tôi ôm chặt lấy chị, từng lời, từng lời đều xuất phát từ tận đáy lòng.
“Xin chị hãy cho em cơ hội.”
“Em muốn gì ở chị chứ…” Chị khổ sở nói.
“Rồi chị sẽ biết thôi!”
Chị hai gục vào vai tôi, giọng lí nhí: “Em làm chị khó xử quá Minh…”
Sau đó, chỉ còn lại không gian yên tĩnh. Chị hai ngủ rồi. Chị đã trải qua một ngày quá mệt mỏi. Tôi bế chị về phòng.
Đặt thân thể mềm nhũn của chị xuống giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn. Tôi mỉm cười hạnh phúc vì ít nhất mâu thuẫn giữa tôi và chị đã có dấu hiệu được hóa giải. Không phải hoàn toàn, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều.
Ngắm chị một lúc tôi khẽ đưa mắt lên tấm ảnh cưới treo đầu giường. Chị hai tôi đang khoác tay chồng của mình. Trông họ thật hạnh phúc. Nhưng càng nhìn, một ngọn lửa quyết tâm càng bùng cháy dữ dội trong tôi.
“Sớm muộn thôi, chị sẽ là của em.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cuối con đường |
Tác giả | MrX |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bú cặc, Truyện bú vú, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 18 |
Ngày cập nhật | 03/10/2021 11:36 (GMT+7) |