Kỳ thật so với Lý mặt rỗ, tôi còn lo lắng hơn, nếu chiêu này không có hiệu quả, chỉ e cả tôi cũng bị chiếc giày thêu hại chết. Nhưng trước mặt Lý mặt rỗ, vẫn phải trấn an hắn, chỉ thản nhiên nói: “Có chín mươi % chắc chắn.”
Trong đại sảnh tĩnh lặng, vọng lại tiếng đồng hồ quả lắc, tích tắc từng giây, trong lòng tôi chột dạ, thời gian trôi qua rất chậm, mới được một giờ, tôi bất giác rùng mình. Vả lại, trong làng thường tối tăm, không có đèn đường, thậm chí ngay cả mặt trăng cũng bị mây che mất phân nửa. Chỉ nghĩ tới việc chúng tôi với con quỷ kia cách nhau có một bức vách, càng tạo một cảm giác khủng bố.
Sát vách cực kỳ yên ắng, điều này tạo một cảm giác kỳ lạ. Thông thường nông thôn rất nhiều chuột và rắn, đúng ra ban đêm phải tạo ra chút tiếng động. Tôi nghĩ cái này chỉ sợ là do chiếc giày quỷ gây ra, bởi chiếc giày quá hung, mà rắn chuột đối với khí thế hung ác mà không dám ló mặt.
Nửa đêm mười hai giờ, tiếng chuông đồng hồ kêu vang, toàn thân tôi đều căng thẳng tập trung, nếu đúng như dự tính, ắt sẽ có động tĩnh. Quả nhiên, bên cạnh bỗng có tiếng động truyền đến. Nghe tựa hồ như một cơn gió nhỏ, thổi vào sát vách trong viện, hất đổ mấy chồng ghế xuống đất. Lý mặt rỗ trong nháy mắt đổ vào người tôi co quắp, tôi thầm mắng một câu vô dụng.
Rất nhanh, trận gió kia ngừng lại, trong viện ngập đầy tro bụi, trên người chúng tôi đều dính nhọ nồi, mỗi lần hít thở đều hút vào một nắm lớn, cảm giác thật sự buồn nôn. Tôi cố nén cái hắt hơi.
Lạch cạch, lạch cạch. Thời gian dần trôi qua, trong viện lại bắt đầu truyền đến tiếng bước chân. Thanh âm nghe rất mơ hồ, theo tiếng bước chân tới gần tôi có thể nghe thấy tiếng chân ngắt quãng, giống như một người què đang đi đi lại lại trong sân vậy.
Tôi cố gắng hết sức tập trung, không để cho mình suy nghĩ lung tung, nhưng đầu óc vẫn không tự chủ được, mơ hồ trông thấy một nữ nhân mặc đồ trắng, tóc tai bù xù đi lại trong sân tìm giày.
Tiếng bước chân cứ tới gần, tới gần, khi nghe chỉ còn cách chúng tôi mấy bước, bỗng tự nhiên im bặt. Lý mặt rỗ càng hoảng sợ, co quắp, tôi cũng vì thế mà nghĩ lung tung, “Mẹ nó, hẳn là bị phát hiện rồi?”
Lý mặt rỗ không tự chủ được, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vách tường, làm tôi cũng không thoải mái, trong đầu tưởng tượng cảnh nữ nhân kia leo lên đầu tường, ở trên cao ngó nhìn chúng tôi. Ngay lúc này, bên chiếc giếng cổ lại bốc lên bọt khí, giống như nước giếng đang sôi trào. Thanh âm rất lớn, ở một nơi tĩnh mịch trong đêm thế này càng lộ vẻ quái đản. Loáng thoáng ở giữa, tôi tựa hồ còn nghe thấy tiếng khóc thê thảm của nữ nhân.
Bỗng lạch cạch tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, tốc độ rất nhanh, tới bên cạnh cái giếng. Ùm một tiếng, nhảy xuống giếng, tự nhiên tiếng sôi trào biến mất, toàn bộ không gian bỗng trở lại yên tĩnh.
Đợi hơn nửa giờ, không có gì diễn ra, tôi mới lau mồ hôi lạnh trên trán, nói xong rồi.
Lý mặt rỗ đã sớm bị dọa toàn thân co rút, nghe ta nói câu này lập tức thở dốc một hơi:”Trương gia tiểu ca, tôi không đứng nổi nữa rồi.” Tôi khiêng Lý mặt rỗ sang phòng bên, chịu đựng nốt đêm nay.
Trời vừa sáng, chúng tôi liền chạy thật nhanh vào trong viện. Cửa mở ra, tôi và Lý mặt rỗ đều nổi da gà. Trong sân, cành liễu xếp ngay ngắn, nhưng nhọ nồi lại bị thổi tan, trên mặt đất nhọ nồi tạo thành hai dấu chân, một lớn một nhỏ xuất hiện đầy viện. Mà tối hôm qua tôi đã đặt chiếc giày ở cửa ra vào, giờ lại thấy xuất hiện ở miệng giếng. Tôi biết, một cái khác đang nằm dưới giếng. Chỉ là không biết làm cách nào vớt chiếc giày kia lên.
May mắn thay, Lý mặt rỗ kinh nghiệm sinh hoạt phong phú, vào thôn tìm được một bộ đồ nghề vét giếng, là một sợi dây thừng, đầu cột móc sắt.
Mấy lần đầu vét đều chỉ móc được chút tạp vật, rong rêu, rác rưởi. Tuy nhiên không phải chờ lâu, móc sắt đã móc được một vật có vẻ rất nặng, người thợ dùng hết sức mình cũng không thể kéo lên được.
Tôi liền bảo Lý mặt rỗ, ba người cùng hợp sức mới kéo lên. Khi thứ này được kéo lên, tất cả mọi người trợn tròn mắt. Kia chẳng phải một chiếc rương sao? Chiếc rương kiểu dáng rất cổ quái, mặt ngoài sơn hồng, miệng bị khóa chặt.
Tôi tìm một chiếc xà beng, miễn cưỡng mới nạy được khóa rương. Rương vừa nạy ra, cây sắt trên tay tôi rơi ầm một tiếng xuống đất, Lý mặt rỗ bên cạnh còn hét to hơn, chạy ra.
Trong rương là một bộ xương người trắng ởn, quần áo trên người còn chưa hoàn toàn bị phân hủy, có thể nhận ra là một bộ quần áo thời Mãn Thanh. Mà trên chân bộ xương còn mang một chiếc giày thêu màu đỏ. Tất cả y phục đều bị mục rã, duy chỉ có chiếc giày vẫn đỏ son, mới tinh.
Quan sát kỹ một lượt, phần bụng bộ xương còn có thêm một bộ hài cốt nhỏ, khỏi phải nói, là lúc chết còn đang mang thai. Tất cả điều này cho tôi hiểu rõ, đây chính xác là Tử mẫu nhục ấn.
Ông lão hàng xóm thở dài, ngời xổm một bên, châm thuốc. Tôi nhận ra ngay, ông lão đối với sự việc này chắc biết nội tình, bèn ngồi lại gần, hỏi sơ qua một chút. Ông lão rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ đơn giản vài câu: “Thời nhà Thanh, nơi này là phủ của một đại phú hộ. Thiếu gia nhà hắn phong lưu, lỡ làm nha hoàn có thai, nữ nha hoàn kia dứt khoát giữ cái thai không chịu bỏ, thiếu gia kia liền đem nha hoàn nhốt vào trong rương, ném xuống giếng. Cặp giày kia là đồ vật duy nhất thiếu gia tặng cho nàng lúc còn sống, là vật mà nàng vô cùng trân quý…”
Sau khi nói xong, ông lão liền đứng lên: “Ta đi báo cho trưởng thôn một tiếng, ngày mai mọi người trong thôn góp chút tiền, mua cho nàng một cỗ quan tài.”
Tôi thì thừa lúc mọi người di tản, tháo chiếc giày thêu trên chân hài cốt xuống. Theo hiệp ước ban đầu với Lý mặt rỗ, đôi giày này thuộc về tôi.
Lão Lý cũng thật biết điều, sau khi về nhà còn mang quà cáp sang cảm tạ. Đêm đó lưu lại nhà tôi uống rượu. Uống nhiều quá, hắn mơ mơ hồ hồ hỏi tôi, tại sao muốn thu nhưng vật này, mà trong mắt người khác là vật âm tà? Một đôi giày này liệu bán được mấy đồng? Tôi nói tránh đi, chắc cũng cỡ mấy chục vạn. Lý mặt rỗ vừa uống ngụm rượu thì liền phun ra, đoán chừng hối hận phát điên, tuy vậy cũng không dám mở mồm đòi chia phần. Chỉ là hắn nói, sau này hắn tìm được vật tà âm như vậy, muốn cùng tôi chia 50%. Đương nhiên là chuyện tốt, tôi liền đáp ứng.
Sau đó, tôi truyền tin mình có được Tử mẫu nhục ấn, không quá mấy ngày liền có một vị bụng bia tìm tới cửa. Tử mẫu nhục ấn này, mặc dù là vật âm tà, nhưng chỉ cần bày một đôi trong nhà, ắt có thể làm quan. Đối phương là người trong quan trường, nên tôi dùng chút mồm mép, đưa Tử mẫu nhục ấn một bước lên mây xanh. Lão bụng bia không hề tính toán. Chỉ hỏi một câu không có tác dụng phụ gì à, liền đưa tám mươi vạn tệ, mang đôi giày thêu đi.
Quả là làm đồ cổ, ba năm không khai trương, nhưng khai trương có thể ăn ba năm. Mà chúng tôi là âm tà thương nhân, là mười năm không khai trương, khai trương là ăn mười năm!
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm tại nguồn: http://truyensextv2.com/dan-buon-do-am-full/
Tám mươi vạn tệ, giống như từ trên trời rơi xuống, tôi quả thực rất phấn khích. Việc đầu tiên là sửa sang lại cái tiệm đồ cổ, tôi đã thầm quyết định ngày sau sẽ dựa vào nó mà sinh sống. Riêng việc này ngốn mất phân nửa tiền, còn lại bốn mươi vạn tôi mang gửi ngân hàng. Làm một chuyến này thấy rằng muốn sinh lời phải đầu tư, vì vậy trong tay cần chừa chút tiền mặt.
Một tháng trôi qua, không hề có thương vụ nào, trong lòng tôi không khỏi có chút nôn nóng, bởi mỗi ngày ngồi không canh tiệm quá nhàm chán. Nhưng cũng chẳng phải đợi lâu, tôi không kiếm ra thương vụ, thì Lý mặt rỗ lại bày ra trước mắt.
Hôm đó, Lý mặt rỗ vẻ ngoài hớn hở, mang theo một đống đồ vật đến cửa tiệm. Nhìn hắn mặt đỏ hồng, nói chuyện hồ hởi, tôi liền biết chắc có công việc tốt.
Nhà hắn với nhà tôi có chút khác nhau, tiệm của hắn đều có thuê nhân viên trông coi, một mình hắn có thời gian về các vùng quê nghèo đói thu mua đồ cổ. Vả lại nhà hắn buôn bán sớm hơn nhà tôi, giao thiệp rộng, so với nhà tôi quan hệ phong phú hơn nhiều. Cho nên chính lúc Lý mặt rỗ muốn hợp tác cùng tôi, là tôi nói vận may đã tới.
Lý mặt rỗ đem một bình rượu “Trung Hoa Lam” giá hơn ba trăm đồng, tôi gọi một nồi lẩu bò, ăn uống nói chuyện.
Tôi hỏi hắn, có phải có khách hay không mà tới tìm tôi?
Lý mặt rỗ nhếch môi cười “Trương gia tiểu ca, lần này là có khách lớn. Lần trước chỉ riêng một đôi giày, ngươi đã kiếm được tám mươi vạn, ta có linh cảm lần này chúng ta ít nhất phải kiếm được một trăm vạn trở lên.”
Tôi lập tức hứng thú, bảo lão Lý nói rõ sự tình. Hắn nhấp một ngụm rượu, thong thả nói. Từ lần trước biết tôi bán đôi giày được tám mươi vạn, hắn bắt đầu không chuyên tâm với nghề cũ nữa. Bởi vì mặc dù đồ cổ cũng là ngành kiếm tiền tốt, nhưng bây giờ Chính phủ quản lý gắt gao, kiếm sống ngày càng khó khăn. Mà giày thêu lại là hắn kiếm được, nên hắn muốn chuyển nghề, làm một âm tà thương nhân giống tôi.
Hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, cũng đã được nghe nhiều chuyện truyền tai về đồ cổ, cho nên sau khi trở về liền lục lại trong đầu, ôn lại những sự lạ một lần. Rồi tiếp đó cẩn thận sàng lọc thông tin, đi từng nhà điều tra xem nhà ai vẫn còn xảy ra sự lạ.
Đương nhiên vật tà âm không thể dễ dàng mà tìm ra như thế, rất nhiều sự việc quái dị, phần lớn là do dân chúng tự bịa ra, cũng không có căn cứ chứng thực. Có điều, Lý mặt rỗ cực kỳ kiên nhẫn, cuối cùng cũng tìm được một manh mối trong đầu.
Tại quê của hắn, có một việc đặc việt nổi danh. Cuối thời nhà Thanh, tại bản địa có một hộ danh gia vọng tộc, gia đình đó dùng rất nhiều tiền tài, mới đưa được con gái vào hoàng cung, làm phổ nghi phi tử. Sau đó nhà Thanh diệt vong, phi tử được một lão thái giám hộ tống về quê nhà, khi trở về trên xe ngựa còn chở theo một đống bảo bối trong hoàng cung.
Tuy vậy gia đình đó đoàn tụ không bao lâu, trong nước lại bùng phát chiến sự, trong chiến loạn bảo bối của gia đình bị cướp đi hết, chỉ kỳ quái là có một bình sứ Thanh Hoa được giữ lại.
Mà cả gia tộc khổng lồ, bây giờ chỉ còn lại một gã thanh niên lười biếng. Hoa cỏ mọc trong viên cũng không thèm để ý, quanh năm suốt tháng chỉ rau cháo qua ngày, xem như cả gia tộc đã lụi bại.
Cho đến một ngày, có một người buôn bán nhỏ, nghe nói gia đình này có bảo bối, liền đến hỏi mua. Gã thanh niên vừa nghe nói bình sữ có thể bán được hai ngàn đồng, liền không lưỡng lự mà bán đi. Nhưng từ khi bán bình sứ đi, liền bắt đầu xuất hiện sự việc quái đản. Mỗi buổi sáng hắn thức dậy, trên thân máu me đầm đìa, xuất hiện từng vệt máu dài, giống như bị người ta dùng móng tay cào vậy.
Quái lạ ở chỗ, hắn bị thương nặng như vậy, nhưng lại không có cảm giác đau đớn gì. Hắn cho rằng ai đang trêu chọc mình, nên hắn khóa hết mọi cửa sổ, ban đêm tất cả cửa ra vào đều cột một sợi tóc. Chỉ cần có người đẩy cửa đi vào ắt cọng tóc sẽ đứt.
Nhưng không ngờ hôm sau tỉnh dậy, hắn phát hiện trên người mình còn thê thảm hơn hôm trước. Sau cột sống phía trên xuất hiện năm vệt ngón tay, da thịt bị róc cả ra, nhìn mà giật mình. Hắn vội nhìn sợi tóc cột trên cửa, không sợi nào bị đứt, trong gian phong cũng không có dấu hiệu của người ngoài.
Gã thanh niên lúc này bắt đầu hoang mang, hắn đoán chắc là chiếc bình sứ đang tác quái. Bởi lúc sinh thời, tổ tiên hắn có giáo huấn co cháu, cái bình sứ này là gia bảo tổ truyền, đời đời truyền lại, cho dù cùng đường mạt lộ, cũng phải mang tính mạng ra để bảo vệ nó, nếu không ắt gặp họa sát thân.
Gã thanh niên dù là loại tham tiền, nhưng vì tính mạng, cũng không thể không thận trọng. Cũng may, kẻ lừa gạt bình sứ đó cũng là người cùng địa phương, gã thanh niên liền tới đòi lại, không được thì đứng ngoài cổng chửi bới, gia đình kia cũng đành đem bình sứ trả lại hắn.
Nhắc tới cũng kỳ quái, từ lúc đó về sau, gã thanh niên liền bình an vô sự. Để tăng thêm độ tin cậy, Lý mặt rỗ liên tục nói với tôi, chuyện này lúc ấy rất nổi tiếng, mười mấy thôn bên cạnh đều biết, thậm chí còn có nhà báo tới phỏng vấn. Lý mặt rỗ trong lúc sực nhớ ra chuyện này, bèn đến nhà gã thanh niên kia một chuyến. Mà chuyến đi này của hắn thật không phí công, bởi vì hắn phát hiện gã thanh niên kia gần đây lại gặp quái sự.
Mỗi ngày gã thanh niên căn bản không dám đi ngủ, vì mỗi khi ngủ dậy, toàn thân liền bị cào đẫm máu. Nhưng lần trước đòi bình sứ về, gã đã cất giữ cẩn thận, không biết đã đắc tội gì với nó mà xảy ra việc này?
Lý mặt rỗ ý thức được, rất có thể bình sứ Thanh hoa đó là một vật tà âm, liền bảo cho gã thanh niên kia biết, có thể tìm nhân sĩ chuyên nghiệp giải quyết chuyện này. Lý mặt rỗ bản thân mở tiệm, trong thôn cũng coi là nhân vật có máu mặt, cho nên hắn nói một câu, gã thanh niên tin không hề nghi ngờ.
Tôi nghe qua thì rùng mình: “Lý mặt rỗ à Lý mặt rỗ, ngươi đại nạn không chết, lần trước xảy ra cớ sự, lần này còn dám tìm vật hung ác như vậy. Giày thêu chỉ có thể khiến người ta mộng du, chưa làm hại tính mạng người, mà thứ này có thể trực tiếp làm bị thương người, chắc chắn lai lịch không nhỏ.”
Lý mặt rỗ có chút kinh ngạc: “Trương gia tiểu ca, đừng nói vậy, lần trước ta nhìn ngươi rất bản lĩnh mà.”
Tôi thở dài: “Chúng ta làm nghề này, có ba thứ không thu, theo thứ tự là làm hại tính mạng con người, loạn nhân khí con người, cuối cùng là hút máu người. Ngươi tìm vật này, liền phạm vào hai đại cấm kỵ, hại tính mạng còn hút máu người, chuyện này ta không quản được!”
Lý mặt rỗ lập tức đau khỏi cầu khẩn: “Trương gia tiểu ca, chuyện này ngươi mặc kệ không được đâu, ta đều ở trước mặt hắn khoe khoang khoác lác. Cùng lắm thì chúng ta đi xem qua một chuyến, quản được thì quản, không thì thôi, dù sao cũng đang nhàn rỗi, coi như đi thăm thú.”
“Chúng ta còn có một quy tắc, phàm là vật tà âm, một là cả đời không nhúng tay vào, hai là đã cầm vào thì phải quản cả đời.”
“Các ngươi làm nghề này sao khắp nơi đều là quy tắc? Được, tiểu ca, chúng ta người quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám, ngươi cứ nói thẳng, việc này ta không chia đôi, ngươi sáu mươi, ta bốn mươi được rồi.”
“Đây không phải vấn đề tiền nong.”
“Ngươi bảy ta ba, thế nào?”
“Chốt kèo.”
“Con mẹ nó!”
Việc này không nên chậm trễ, chúng ta liền lái xe, tiến về quê Lý mặt rỗ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |