Lão Thử tiền bối đi đến trước cửa phòng ngủ, lỗ tai kề sát lên cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong, sau đó lại đưa tay gõ cửa. Bên trong là yên lặng như tờ, không có ai đáp lại. Lão Thử tiền bối lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng ngủ. Cửa phòng ngủ vừa mở ra, trong nháy mắt mùi cháy khét lại càng nồng nặc truyền đến. Tiểu Ái dù đang bịt miệng bịt mũi, nhưng vẫn không nhịn được nôn thốc tháo.
Trên giường có một người, người kia không ai khác chính là lão Hoàng! Thân thể trần trùng trục, không mảnh vải che thân, chăn che nửa người bên trái, nhìn qua vẫn không có gì khác thường, không có vết tích bị cháy. Tôi cũng không vì vậy mà buông lỏng. Tràng diện này thật cổ quái, thi thể không bị đốt cháy, vậy mùi cháy khét cổ quái kia từ đâu mà đến?
Lão Thử tiền bối cũng hồ nghi nhìn quanh phòng, trong phòng cũng không có dấu vết cháy, ngay cả khói cũng không có. Sau đó tôi thấy Lão Thử tiền bối cắn răng một cái, đi tới lật chăn bông. Tình cảnh dưới chăn làm chúng tôi giật mình! Nửa bên thi thể bị chăn bông che kín đã biến mất, chỉ còn lại khung xương cháy thành than đen, da thịt đã biến thành tro tàn bám vào xương cốt, nhìn qua còn tưởng là một đống than cốc chất lên nhau.
Bên trái là nhục thân không chút tổn hại, bên phải là thân thể đã thành tro bụi, tương phản mãnh liệt thế này khiến tôi chịu không nổi, dạ dày cuộn lại, quay đầu ói ra. Lý mặt rỗ cũng không chịu nổi, ngã ngồi trên mặt đất, hét thảm một tiếng. Còn Tiểu Ái, có thể là sớm đã chuẩn bị tâm lý, nên cũng không chật vật như tôi, chỉ là sắc mặt xanh lét nhìn chằm chằm nửa thi thể cháy đen, không nói một lời, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, không để ý đến hình tượng cảnh sát mà khóc lớn.
Lão Thử tiền bối bất đắc dĩ nói “Được rồi, tất cả chớ khóc. Nhục thân bị đốt đi một nửa, hồn phách cũng bị hao tổn một nửa! Quỷ hồn kiểu này đã mất đi nhân hồn có ý thức tự chủ, là quỷ điên, lục thân bất nhận, nếu chậm chạp, hậu quả thiết tưởng sẽ không tưởng tượng nổi.” Tôi và Lý mặt rỗ an ủi Tiểu Ái, bảo nàng mau chóng thông báo cho lãnh đạo cục, cảnh sát chết không phải là chuyện nhỏ.
Tiểu Ái vẫn rất cảnh giác, nói nếu lãnh đạo hỏi sao đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở nhà lão Hoàng thì trả lời thế nào? Cấp trên chắc chắn sẽ không tin vào ma quỷ. Chúng tôi cũng vì chuyện này mà cảm thấy đau đầu, cuối cùng tôi đem tất cả tiền vốn đặt cược vào Giang Bắc Trương gia. Giang Bắc Trương gia đã có thể giúp cho Tiểu Ái vào được cục cảnh sát, thì ắt có thế lực nhất định trong ngành cảnh sát, cho nên tôi không chút do dự gọi điện thoại cho người của Giang Bắc Trương gia.
Nghe chính là Đại Kim Nha, tôi kể lại tình huống cho hắn, Đại Kim Nha rất kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn nói chúng tôi cứ việc phóng tay, không cần lo trước lo sau, cục cảnh sát bên kia đã có hắn lo, chúng tôi cứ chờ là được. Không bao lâu đã có hai lãnh đạo cục tới. Tiểu Ái gọi hắn là cục trưởng, xem ra Giang Bắc Trương gia rất có thế lực trong cục cảnh sát. Cục trưởng đối với chúng tôi cũng rất khách khí, hỏi han ân cần, nói không kịp tiếp đón từ xa gì gì đó. Tôi thầm nghĩ tên cục trưởng này cũng không sạch sẽ, nhân viên chết mà vẫn có tâm tư đi nịnh bợ chúng tôi.
Nhưng đưa tay không đánh người tươi cười, tôi cũng không tiện nói gì, sau khi đáp qua loa, liền thúc giục hắn mau xử lý chuyện của lão Hoàng. Cục trưởng gật đầu, bộ dáng dũng mãnh không e sợ tiến vào phòng ngủ, nhưng vừa nhìn thấy thi thể lão Hoàng thì thảm rồi, nếu không có chúng tôi ở đây, đoán chừng hắn đã sớm nôn ra mật xanh mật vàng… Cục trưởng cường ngạnh kiềm chế cảm giác muốn ói, rất lâu sau sắc mặt mới tốt hơn một chút.
Lão Thử tiền bối nói “Hồn phách Lão Hoàng đã lâm vào trạng thái điên dại, oán khí rất nặng, qua hai mươi bốn giờ sẽ có phản ứng, khẳng định sẽ đi hại người. Cho nên ta đề nghị mau chóng đem thi thể đi hoả táng, để hắn hồn phi phách tán, đây là cách duy nhất có thể ngăn cản hắn hại người.” Cục trưởng trầm mặc, cuối cùng bất đắc dĩ nói “Lão tiên sinh, ý kiến của ngài ta đồng ý cả hai tay. Nhưng lão Hoàng là nhân viên kỳ cựu của cục cảnh sát, chết không minh bạch như vậy, cấp trên khẳng định sẽ điều tra, hiện giờ chúng ta hỏa táng thi thể lão Hoàng, đây không phải là có tật giật mình sao? Ta thì không sao, cùng lắm là mũ ô sa khó giữ, nhưng chư vị thì lại nguy hiểm.”
Cái này đem đi lừa gạt người khác thì có thể, còn lừa gạt chúng tôi lại có chút coi thường rồi, có quỷ mới tin hắn, hắn rõ ràng là không muốn chọc phải phiền phức, đâu phải là suy nghĩ cho chúng tôi. Nhưng lời của hắn cũng không phải là không có lý, lão Hoàng dù sao cũng là nhân viên kỳ cựu, vừa mới chết còn chưa kịp điều tra đã hỏa táng, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều chỉ trích.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Lão Thử tiền bối cũng thỏa hiệp, nói “Thế này đi, mau chóng xử lý hiện trường cho thỏa đáng, sau đó đem thi thể đến nhà xác, tối nay ta sẽ nghĩ cách siêu độ cho hồn phách lão Hoàng.” Tôi biết Lão Thử tiền bối đang an ủi cục trưởng, đã không thể siêu độ được nữa, dù sao hồn phách lão Hoàng đã không hoàn chỉnh, chỉ có thể đánh cho hồn phi phách tán.
Cục trưởng liên tục gật đầu, đưa chúng tôi rời đi rồi báo cho tổ chuyên án đến xử lý. Trải qua một phen giày vò cũng đã bốn giờ sáng, sắc trời cũng đã sáng lên. Chúng tôi đều đã kiệt sức, nhưng Lão Thử tiền bối cũng không đưa bọn tôi về nhà Tiểu Ái nghỉ ngơi, mà lại đến nhà xác trông coi, thuận tiện còn đem Vô Tự Thiên Thư về nhà xác. Mấy vong linh làm loạn trong nhà xác đều bị Vô Tự Thiên Thư hại chết, Vô Tự Thiên Thư đối với mấy vong linh đó có lực áp chế trời sinh, như vậy không cần lo lắng mấy vong linh đó nữa.
Chúng tôi đến gian phòng bên cạnh nhà xác nghỉ ngơi, trời còn chưa sáng đã bị cục trưởng đánh thức, nói đã chụp ảnh lấy chứng cứ nhà của lão Hoàng, xử lý thỏa đáng xong xuôi rồi, bảo chúng tôi mau chóng đem thi thể đưa vào nhà xác. Tôi nhìn thoáng qua thi thể lão Hoàng lần nữa, nửa bên thi thể hoàn hảo đã cứng ngắc, biến thành màu nâu tím, nửa bên mặt vặn vẹo, hai mắt trợn trừng, con ngươi nhìn chằm chằm về phía trên đầu.
Trong lòng tôi rõ ràng đây là điềm báo thi biến, không khỏi có chút lo lắng. Xử lý xong sự tình lão Hoàng, cục trưởng muốn mời chúng tôi dự tiệc tẩy trần, nhưng chúng tôi đâu có tâm tư đi ăn tiệc nên đã cự tuyệt, chúng tôi muốn đến nhà xác trông coi hai mươi bốn giờ để tránh xảy ra việc bất trắc. Cục trưởng có lẽ không muốn chúng tôi nghỉ ngơi trong gian phòng chật hẹp bẩn thỉu nên đặc biệt cho chúng tôi ở một gian phòng làm việc, nơi này cũng có thể nhìn thấy nhà xác.
Sau khi cục trưởng rời đi, tôi liền hiếu kỳ hỏi Lão Thử tiền bối, vì sao thi thể lão Hoàng lại bị đốt cháy một nửa? Lão Thử tiền bối thở dài “Âm vật kiêng kỵ nhất chính là bị một đao đoạn âm duyên, lão Hoàng cắt tờ giấy kia thành hai nửa, tương đương với việc cắt đứt vong linh trong âm vật a.”
“Vong linh chỉ còn một nửa không những không giảm bớt tà lực, mà ngược lại vì oán khí bạo tăng mà càng thêm không kiêng nể gì cả! Cho nên mới có thể hại chết lão Hoàng. Mà bởi vì vong linh bị cắt đứt một nửa, chỉ có thể bám vào nửa người lão Hoàng, cho nên lão Hoàng mới có tình trạng tử vong kỳ quái như thế…”
Tôi bỗng nghĩ tới điều gì, vội hỏi Lão Thử tiền bối, chúng tôi vẫn chưa tìm được vong linh hại lão Hoàng, nó có thể nào đi hại người khác không? Tuyệt không thể để nó chạy loạn khắp nơi. Lão Thử tiền bối giải thích “Cho nên hiện giờ chúng ta phải tới nơi ở của lão Hoàng một chuyến, tìm cho ra tờ giấy da người. Trước đó còn lo lắng tìm tới tờ giấy da người đó sẽ chọc giận vong linh, cho nên ta mới không để cho các ngươi đi tìm, nhưng bây giờ là ban ngày, vong linh đã ngủ say, phải đi tìm ngay!”
Tiểu Ái đành phải lần nữa đưa bọn tôi tới nơi ở của lão Hoàng, lăn qua lộn lại tìm kiếm. Cuối cùng Lý mặt rỗ tìm được tờ giấy trong mớ giấy tờ công việc của lão Hoàng. Lão Thử tiền bối thận trọng dùng vải bọc tờ giấy da người lại, mang về nhà xác sau đó ghép lại lên trang cuối của Vô Tự Thiên Thư. Tiếp theo là chờ đợi dài đằng đẵng, chúng tôi phải chờ đêm đến, quỷ hồn ẩn hiện mới có thể đối phó bọn chúng. Đương nhiên, nhiệm vụ chủ yếu là triệu hồi hồn phách lão Hoàng, đánh cho hồn phi phách tán, tránh nó làm ra chuyện thương thiên hại lý.
Một ngày này vô cùng giày vò, nằm trên giường căn bản là không ngủ được, tới lui đều là sự tình Vô Tự Thiên Thư. Liên tiếp phát sinh những cái chết quỷ dị ly kỳ, đoán chừng trong lòng Tiểu Ái đã lưu lại bóng ma không thể xóa nhòa, nàng cũng không dám một mình về nhà ngủ, dứt khoát cùng chúng tôi ở trong phòng làm việc. Đến trưa, vừa mới buồn ngủ thì lại bị cục trưởng đánh thức, mời chúng tôi đi dự tiệc tẩy trần. Tôi và Lão Thử tiền bối ngại nhất là tiệc xã giao như vậy, đều không muốn đi, nhưng vì cục trưởng đau khổ cầu khẩn và Lý mặt rỗ góp lời nói khéo, cuối cùng vẫn đi.
Lần này người tới dự tiệc đều là người đứng đầu cục công an, đủ thấy cục trưởng đối với chuyện này rất coi trọng. Đồng thời trong lòng tôi cũng rất tò mò, Giang Bắc Trương gia rốt cuộc có thế lực to lớn nhường nào lại khiến cục trưởng cục cảnh sát coi trọng như vậy? Tôi hỏi bóng gió vài câu đã hiểu cục trưởng cũng không biết đến Giang Bắc Trương gia, có lẽ hắn căn bản là không có tư cách được biết. Hắn nhận được mệnh lệnh trực tiếp từ công an tỉnh.
Điều này khiến tôi giật mình, vạn lần không ngờ được, thế lực của Giang Bắc Trương gia lại vươn tới công an tỉnh. Cho dù quyền thế to lớn như Giang Bắc Trương gia vẫn bị Long Tuyền sơn trang bức cho phải thận trọng từng bước, xem ra thế lực của Long Tuyền sơn trang lại càng cường đại, nếu như có thể thì cả hai bên tôi đều không muốn trêu chọc.
Tôi liền nghĩ tới viên cảnh sát thực tập đưa giày cho Tiểu Ái khẳng định cũng là người của Long Tuyền sơn trang, liền hỏi cục trưởng có biết về viên cảnh sát thực tập kia không? Bầu không khí lập tức lúng túng, cục trưởng trên mặt cười ngượng “Kỳ thật tên thực tập sinh kia đã bị thay thế, đến khi hắn từ chức, chúng ta mới phát giác ra.” – “Thay thế?” Tôi giật mình, vội hỏi cục trưởng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv2.com/dan-buon-do-am-quyen-2/
Thì ra cục cảnh sát quả thực đã theo lệnh cấp tiếp nhận một cảnh sát đến thực tập. Cục trưởng cũng không cẩn thận thẩm tra đối chiếu, cho rằng sẽ không có người giả mạo liền cứ thế tiếp nhận. Ai ngờ mới được vài ngày, người kia đã vội vàng từ chức. Buổi sáng vừa từ chức, buổi chiều cục trưởng đã được cấp trên thông báo, nói rằng cảnh sát thực tập được chỉ định đã mất tích một cách kỳ lạ, tạm thời sẽ không phái người tới thực tập, mệnh lệnh trước đó bị huỷ bỏ.
Cục trưởng lúc này mới ý thức được, người vừa từ chức là kẻ giả mạo. Nhưng thấy kẻ đó cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với cục cảnh sát, hắn cũng không muốn chuyện này lộ ra ngoài liền bỏ mặc, tránh cho bản thân bị xử phạt. Tôi nghe xong đau cả đầu. Hiện giờ đã có hai người bị hại, lại mất tích một cảnh sát thực tập là người thứ ba, mà tôi dám khẳng định con số này sẽ còn gia tăng!
Tôi khuyên cục trưởng tốt nhất nên mau chóng tìm cảnh sát thực tập mất tích kia, nếu không đối phương khẳng định là dữ nhiều lành ít. Cục trưởng luôn mồm đồng ý nhưng tôi biết là hắn chỉ qua loa đáp lời mà thôi. Cảnh sát thực tập còn chưa đến đã mất tích, hắn trốn tránh trách nhiệm còn không kịp, như thế nào lại chủ động chọc vào chuyện này?
Lý mặt rỗ rất thích hợp kết giao với những quan lão gia này, nhớ tới lúc trước chúng tôi kết giao với các quan lão gia, mặc kệ quan lớn bé thế nào, chúng tôi tất thảy đều phải ra vẻ như con cháu họ vậy. Hiện giờ đã có chỗ dựa, những quan lão gia này hận không thể ra vẻ như con cháu trước mặt chúng tôi, nhưng tôi nhưng lại không có nửa điểm vui vẻ, nếu như có thể, tôi vẫn là muốn làm con cháu người ta hơn… Quyền thế càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Có mối lo thì không dám tùy ý làm việc nữa, tôi thà chịu chút uỷ khuất, cũng không muốn bị trói buộc như vậy.
Đang mùi mẫn, cục trưởng chợt có điện thoại, hắn vừa nghe điện thoại liền sầu mi khổ kiểm, buồn bã gục đầu xuống. Sau khi cúp điện thoại, cục trưởng vội vàng đi đến trước mặt Lão Thử tiền bối nói “Lão tiền bối, cục cảnh sát xảy ra chuyện.” Chúng tôi liền vội hỏi cục trưởng đã xảy ra chuyện gì? Cục trưởng hít sâu một hơi, nói “Giữa ban ngày trong nhà xác có động tĩnh, ai, dăm ba câu cũng không giải thích rõ được…” – “Đừng nói nữa.” Tôi quyết định thật nhanh “Mau đi nhìn xem.”
Lúc chúng tôi đi vào cục cảnh sát, phát hiện trước của nhà xác có không ít người vây quanh, đại bộ phận đều là cảnh sát, cũng có một số là người tới báo án, đều đangi châu đầu ghé tai nói gì đó. Cục trưởng thấy vậy lập tức nổi giận, hùng hùng hổ hổ xông tới, đuổi đám người này đi, cảnh cáo bọn hắn tuyệt đối không được nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, nếu không sẽ lấy tội làm mất trật tự trị an mà bắt giữ.
Sau khi đuổi đám người đi, cục trưởng liền tìm nhân viên quản lý nhà xác hỏi tình hình. Không ngờ Lưu lão cũng ở đó. Vừa nhìn thấy chúng tôi, lão đã quắc mắt mắng lớn “Ta tín nhiệm các ngươi mới đem nhà xác giao cho các ngươi, các ngươi lại quản lý như vậy?” Cục trưởng thấy Lưu lão dám làm khó dễ chúng tôi, lập tức giận tím mặt, xông tới mắng Lưu lão một trận, làm lão ta không nói nên lời, đoán chừng lão nghĩ không ra cục trưởng vì sao lại nghiêng về phía ba người chúng tôi.
Tôi ngăn cục trưởng lại, nói đừng trách cứ ai cả, hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tôi thay Lưu lão giải vây, Lưu lão rất cảm kích, vội vàng nhẹ giọng nói với chúng tôi. Khoảng nửa giờ trước có năm người kỳ quái xông vào cục cảnh sát. Năm người kia đều là các lão đầu, nhìn qua phải bảy tám chục tuổi, người mặc áo liệm, mặt đầy nếp nhăn. Nhưng tốc độ của họ rất nhanh, đều mở ô đen, nâng một cỗ quan tài sơn đen, còn có một lão đầu thổi kèn nhạc hiếu, mạnh mẽ tiến vào, người gác cổng không kịp ngăn trở.
Ngay từ đầu mọi người cho rằng người nhà của người chết oan đến cục cảnh sát làm loạn, nhưng năm người này lại một mạch đi tới nhà xác, oanh một tiếng đạp tung cửa. Sau khi đi vào, liền ném quan tài xuống đất, lầm bầm vài câu, rồi vội vội vàng vàng rời đi. Thời gian bọn họ lưu lại không quá ba phút, thậm chí ngay cả cảnh sát còn chưa kịp tới, bọn họ đã đi mất.
Nhà xác xảy ra chuyện như vậy, Lưu lão cảm thấy chuyện này thực sự rất mất mặt, là do mình thất trách, vội đi khóa cửa, định đuổi đám người vây quanh đi. Nhưng một đám người tò mò chưa rõ chân tướng sao chịu rời đi? Hết cách Lưu lão đành phải gọi cho cục trưởng. Tim tôi nhảy loạn lên, chúng tôi còn chưa đi tìm bọn họ, bọn họ lại dám đến tìm chúng tôi! Nếu tôi đoán không, năm lão già mở ô mặc áo liệm, hẳn không phải là người?
Tôi cũng không rõ năm lão già đó có mục đích gì, liền cố ý nhìn Lão Thử tiền bối, Lão Thử tiền bối gương mặt âm trầm, lại có nét buồn rười rượi, qua nét mặt của lão, tôi biết tình huống khẳng định là phiền phức vô cùng. Lão Thử tiền bối bảo Lưu lão mở cửa nhà xác để mấy người chúng tôi đi vào. Còn chưa tiến vào, đã cảm giác được khí nóng hừng hực. Tôi hoảng hốt, nơi này chính là nhà xác a, làm sao lại nóng như vậy? Tôi biết chuyện này không bình thường, lại liên tưởng trước đó Lão Thử tiền bối đã cảnh cáo của tôi, nói tôi trúng quỷ ấn, rất dễ trở thành đối tượng bị vong hồn công kích, cho nên tôi liền đề cao cảnh giác, nắm chặt Đào Hồn Hoa.
Khí nóng rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là một trận băng lãnh, cái lạnh sâu tận xương tủy, tôi trước đó cũng đã thể nghiệm qua trong nhà Tiểu Ái. Vừa bật đèn, tình cảnh trước mặt khiến tôi không nhịn được hít sâu một hơi! Một cỗ quan tài sơn đen, âm u đầy tử khí nằm chính giữa nhà xác, nắp quan tài vứt ở một bên. Bên trong có hai thi thể, chính là hai người bị hại liên quan đến Vô Tự Thiên Thư.
Thi thể vẫn có màu cháy đen, bởi vì bị di chuyển nhiều cho nên nhiều chỗ đã bị vỡ, băng sương đông cứng cũng đã tan chảy, theo thi thể chảy tí tách… “Ngũ quỷ chuyển quan, câu hồn đoạt phách a.” Lão Thử tiền bối bất đắc dĩ thở dài “Xem ra không cần chúng ta động thủ, Long Tuyền sơn trang đã câu đi vong hồn của hai người chết.” – “Bọn chúng câu hồn người chết làm gì?” Tôi giật mình hỏi.
Lão Thử tiền bối nói “Không rõ, nhưng ta cảm thấy hẳn là bọn họ lợi dụng hai quỷ hồn này để đối phó chúng ta? Cũng có thể là hai quỷ hồn đó biết nhược điểm của Vô Tự Thiên Thư, Long Tuyền sơn trang lo rằng chúng ta bắt được hai quỷ hồn đó, sẽ hỏi được điều gì bất lợi cho bọn họ, cho nên chi bằng sớm câu đi quỷ hồn.” Tôi ngẫm nghĩ gật đầu “Mẹ nó, Long Tuyền sơn trang thật đúng là gan lớn, giữa ban ngày dám phái quỷ tiến vào cục cảnh sát.”
Tiểu Ái lập tức trợn mắt hốc mồm, vội vã cuống cuồng nhìn tôi “Ngươi mới vừa nói… Năm người kia thật ra là quỷ hồn?” Tôi lúc này mới ý thức được mình lỡ mồm, vội vàng nói không chắc chắn, là tôi nói bừa thôi, đừng để trong lòng. Nhưng hiển nhiên là Tiểu Ái sẽ không tin, nàng và cục trường nhìn nhau, trên mặt thần sắc kinh sợ. Lão Thử tiền bối bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng đi tới chỗ tủ lạnh. Trước đó lão đặt Vô Tự Thiên Thư trong tủ lạnh, cũng không biết ngũ quỷ có trộm Vô Tự Thiên Thư đi hay không.
Cũng may, Vô Tự Thiên Thư vẫn ở trong tủ. Nhưng đặt trong tủ lạnh Vô Tự Thiên Thư đã co lại rất nhiều. Lão Thử tiền bối cầm Vô Tự Thiên Thư lên, nhẹ nhàng lật giở hai lần, cuối cùng tìm được một sợi lông vũ màu đen. Sợi lông vũ kia toàn thân màu đen, to bằng ngón tay, toàn thân tản mát ra khí tức băng lãnh, nhìn qua không giống lông của loài chim thông thường. Tôi nhìn Lão Thử tiền bối, hy vọng lão có thể cho tôi một lời giải thích!
Lão Thử tiền bối cầm sợi lông trong tay quan sát kỹ, đưa lên tai, dùng ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, sợi lông vũ phát ra thanh âm huyên náo như gió thổi làm cây cỏ xao động. Lão Thử tiền bối vừa nghe, gương mặt càng lúc càng khó coi. Sau khi Lão Thử tiền bối buông sợi lông xuống, tôi lập tức hỏi lão nghe ra cái gì? Lão Thử tiền bối thở dài “Ngũ Linh Chiến Thư, lũ con cháu đến hạ chiến thư. Chỉ cần tiếp nhận Ngũ Linh Chiến Thư, chúng ta không thể bại, nếu bại thì sẽ hồn phi phách tán. Thắng thì coi như giải quyết được vụ án Vô Tự Thiên Thư. Xem ra Long Tuyền sơn trang đã không chờ được nữa…”
Trong lòng tôi lo sợ bất an, vội hỏi lão, chúng tôi có thể không ứng chiến hay không? Dù sao chúng tôi vừa mới tới đây, còn chưa thăm dò nội tình kẻ địch. Lão Thử tiền bối lắc đầu, như có điều suy nghĩ nói “Ngũ Linh Chiến Thư không giống với các chiến thư khác, người nhận chiến thư chỉ có hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là không ứng chiến, điều này cho thấy người nhận chiến thư đã sợ hãi, hạ tràng không khác gì thua trận cả. Lựa chọn thứ hai là nghênh chiến, bằng bản lĩnh thật sự phân cao thấp với đối phương.”
Lý mặt rỗ tức khí nhảy chồm “Ông nội nó, ai chế định ra cái quy tắc đáng chết này, không muốn nghênh chiến cũng không được, đây là phá hoại nghiêm trọng nguyên tắc cạnh tranh công bằng a! Là nhiễu loạn trật tự chủ nghĩa xã hội, cục trưởng, ngươi mau bắt hắn lại.” Cục trưởng lúng túng cười hắc hắc, không nói một lời. Đã cùng đường mạt lộ, chúng tôi tránh né sẽ chỉ thêm bất lợi, cho nên tôi liền hỏi Lão Thử tiền bối có mấy phần nắm chắc có thể thắng được đối phương?
Lão Thử tiền bối trầm ngâm một lát, nói “Một mình ta thì không được, nhưng nếu chúng ta hai người liên thủ, nói không chừng còn có cơ hội.” – “Được.” Tôi nói “Long Tuyền sơn trang ép chúng ta đã đủ thảm rồi, nếu không hoàn thủ, sợ là bọn hắn sẽ càng làm bậy, cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta mà đi tiểu, cơn giận này ta nuốt không trôi.” – “Đi, chúng ta đi chuẩn bị ngay.” Lão Thử tiền bối nói “Mau đi chuẩn bị, thời gian vẫn còn kịp.”
Nói xong, Lão Thử tiền bối liền nói với cục trưởng “Cục trưởng, các ngươi hẳn là có quyền thi hành án tử hình chứ?” Cục trưởng không hiểu nhìn Lão Thử tiền bối, không biết Lão Thử tiền bối có ý gì, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Lão Thử tiền bối nói “Các ngươi xử bắn tội phạm, những thi thể không có ai nhận sẽ chôn ở nơi nào?” Cục trưởng ngẫm nghĩ, nói “Ở nghĩa trang công cộng cách đây không xa.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |