Tôi lập tức giận tím mặt “Vậy thì được, ngươi đừng làm, chúng ta cũng mặc kệ, ngươi đợi đến lúc tai họa ngũ quỷ rơi xuống cục cảnh sát đi, bọn hắn dám ban ngày ban mặt quang minh chính đại vào cục cảnh sát, lệ khí và oán khí đã vượt ra khỏi phạm trù lệ quỷ, giết người quả thực giống như chơi đùa…” Hiển nhiên tôi uy hiếp đã có tác dụng, cục trưởng liên tục xin lỗi, bảo tôi không nên tức giận, hắn sẽ đi chuẩn bị ngay. Tôi gật đầu, bảo hắn nhanh đi.
Lão Thử tiền bối thì bảo Tiểu Ái đưa bọn tôi đi tìm một cửa hàng Trung y, mua thớt cối chế biến thuốc Đông y, còn muốn một chút máu người. Tiểu Ái rất buồn bực hỏi Lão Thử tiền bối sao lại cần những vật kỳ quái này, Lão Thử tiền bối nói đến lúc đó ngươi sẽ biết. Tôi đương nhiên biết lão cần những vật này để làm gì, không cần nghi ngờ, chính là để nghiền thi cốt thành bột phấn. Nhưng tôi không nói cho Tiểu Ái, tránh làm nàng sợ hãi.
Chuẩn bị thỏa đáng xong, chúng tôi trở lại cục cảnh sát nghỉ ngơi. Gọi điện cho cục trưởng, hắn nói vẫn đang chuẩn bị, có lẽ một giờ sau sẽ hoàn thành. Chúng tôi biết cục trưởng đang liên hệ sai địa đầu xà đi làm.
(Địa đầu xà: Ý chỉ các băng nhóm lưu manh, xã hội đen chiếm cứ khu vực sở tại)
Chừng một giờ sau, một đám người đem hai mươi bao tải chứa thi cốt đưa tới, ném vào nhà xác rồi vội vàng rời đi, xem ra ngay cả bọn hắn cũng cảm thấy xúi quẩy. Cục trưởng làm việc rất chu đáo, không những đem thi cốt tới, thậm chí còn dán một tờ giấy nhỏ viết thông tin cơ bản của người chết, tên tuổi và tội danh… Cục trưởng nói cho chúng tôi, sau khi sử dụng xong những hài cốt này còn phải trả lại, cho nên không thể mơ hồ được. Lão Thử tiền bối liền đáp ứng.
Lão Thử tiền bối nói với cục trưởng, tối nay sẽ có một trận đại chiến, sợ rằng sẽ vô cùng nguy hiểm, cho nên đừng để ai ở lại cục cảnh sát, cũng không cần sắp xếp người trực ca đêm. Cục trưởng đáp ứng. Sau khi cục trưởng về, tôi nhìn thoáng qua giấy dán trên bao tải, những người này quả thật là tội ác tày trời, giết người cưỡng gian phóng hỏa tham ô cái gì sao cần có đều có, thậm chí còn có người phạm vào tội phản quốc.
Tôi hỏi Lão Thử tiền bối ác nhân như vậy có tính là tội ác tày trời không? Lão Thử tiền bối cười nói đương nhiên được rồi. Tôi không khỏi lo lắng, trên thực tế khả năng chuyển thế đầu thai của những vong hồn ác nhân này cũng không lớn, chúng tôi chuyển thi cốt bọn chúng tới đây, nói không chừng sẽ trêu chọc đến bọn chúng, đến lúc đó lại gây bất lợi cho chúng tôi. Lão Thử tiền bối cười nói không sao, đến lúc đó bảo đảm sẽ dọa cho bọn hắn ngay cả thi cốt của chính mình cũng không nhận ra.
Lý mặt rỗ nói đương nhiên là không nhận ra được, ngài không phải muốn đem những hài cốt này giã thành bụi phấn sao? Quỷ hồn đâu có thể nhận ra được. Tiểu Ái ánh mắt cổ quái nhìn chúng tôi, có lẽ không tin chúng tôi thật sự sẽ giã thi cốt thành bụi phấn a? Lão Thử tiền bối cũng không định giải thích với nàng, lúc này bắt đầu hành động, tìm một cái chậu lớn, dùng chùy đập bể thi cốt rồi lại dùng máy cán bắt đầu nghiền ép, cường ngạnh giã thi cốt thành thi phấn.
Đối với điều này tôi đã sớm không còn kinh ngạc, nhưng Tiểu Ái lại không cách nào thích ứng được, sắc mặt một trận xanh đỏ đen trắng, không đến năm phút đồng hồ đã ra ngoài. Ba người chúng tôi người thay phiên nghiền ép thi cốt, sau đó đem thi phấn để vào trong bao tải, không đến một giờ sau, hai mươi cỗ thi cốt đã biến thành bột phấn, chứa trong bao tải.
Sau đó là kiên nhẫn chờ đợi, Lão Thử tiền bối có ý chờ người trong cục cảnh sát về nhà hết rồi chúng tôi mới hành động. Nhưng Tiểu Ái cảm thấy sau khi người trong cục về thì trời đã tối rồi, lúc đó mới đi xử lý những hài cốt này thì quá ư làm người ta sợ hãi, cho nên dứt khoát báo với cục trưởng, để hắn cho mọi người về sớm. Chờ nhân viên cục cảnh sát về hết, tôi liền khóa cửa lớn của cục cảnh sát, Lão Thử tiền bối thì đưa chúng tôi đi dạo trong cục, cuối cùng lấy nhà xác làm trung tâm, ở xung quanh đặt tiêu ký ở hai mươi vị trí, sau đó căn dặn chúng tôi đào hố ở những chỗ đó, đem thi cốt đặt vào trong, nhỏ mấy giọt máu lên mỗi bộ thi cốt.
Trong lòng tôi hiếu kỳ, không rõ Lão Thử tiền bối làm vậy là có mục đích gì. Nhưng lúc này tôi cũng không hỏi nhiều, mà tranh thủ làm việc. Sau khi trời tối mới đi an trí những hài cốt này quả thật làm người ta hoảng sợ. Xong xuôi thì sắc trời cũng đã tối. Chúng tôi tụ họp trong nhà xác, hỏi Lão Thử tiền bối về bước kế tiếp. Lão Thử tiền bối nhìn Lý mặt rỗ, lại liếc nhìn Tiểu Ái, khuyên hai người đêm nay không nên ở lại cục cảnh sát, vì lão không nắm chắc có thể bảo vệ được hai người họ.
Lý mặt rỗ tự nhiên là không vui, nói có sóng to gió lớn gì mà hắn chưa thấy qua, còn sợ một đám quỷ sao? Tiểu Ái không nói gì, nhưng có thể nhìn ra được nàng cũng không muốn rời đi. Dù sao chúng tôi mạo hiểm hoàn toàn là vì Tiểu Ái, nàng là người trong cuộc mà lại rời đi, thực sự có chút bất cận nhân tình (không hợp đạo lý, không hiểu tình người).
Lão Thử tiền bối nói không đi cũng được, nhưng tối nay phải ở trong nhà xác, không được rời đi nửa bước, ở trong đó sẽ yên ổn hơn một chút. Lý mặt rỗ kinh ngạc, hỏi Lão Thử tiền bối vì sao trong nhà xác lại an toàn? Lão Thử tiền bối nói “Chưa nghe qua nơi càng nguy hiểm lại càng an toàn sao?” Lý mặt rỗ tặc lưỡi một cái, không nói gì. Sau đó Lão Thử tiền bối nhìn tôi một chút, bảo tôi đi cùng lão. Tôi biết lão khẳng định là có lời muốn nói riêng với tôi, nên tôi liền đi theo.
Lão Thử tiền bối dẫn tôi vào trong văn phòng, nặng nề nhìn tôi “Ngươi có sợ không? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, đưa vợ theo xa chạy cao bay, chỉ cần không bị Long Tuyền sơn trang phát hiện, về sau ngươi có thể sinh sống như người bình thường.” Tôi bật cười khanh khách “Lão Thử tiền bối, giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì? Ngài cảm thấy ta còn có đường lui sao?” Lão Thử tiền bối thở dài “Đó là ngươi không biết mức độ nguy hiểm của chuyện tối nay, nếu phạm phải sai lầm, đừng nói là mạng sống, cho dù là cơ hội chuyển thế đầu thai cũng không có.”
Tôi hít sâu một hơi, điều Lão Thử tiền bối nói đã vượt ra khỏi suy nghĩ của tôi. Vốn tôi rất có lòng tin với Lão Thử tiền bối, nhưng nghe như vậy, tôi mới ý thức được Lão Thử tiền bối tựa hồ cũng không có lòng tin với bản thân, không biết chúng tôi lần này sẽ gặp phải tình huống như thế nào. Lão Thử tiền bối trầm mặc một lát, sau đó hỏi tôi có biết Bách Quỷ Dạ Hành không?
Bách Quỷ Dạ Hành, tôi tự nhiên là biết. Cách nói này bắt nguồn từ thời kỳ Mạc phủ Nhật Bản, nói đến yêu quái tụ tập thanh thế rất lớn du hành, những nơi đi qua, thây ma khắp đồng, dân chúng lầm than, nhưng không biết có liên quan gì đến chuyện này? Tôi liền hỏi Lão Thử tiền bối. Lão Thử tiền bối nói “Bọn hắn hôm nay đưa tới sợi lông vũ đen, nhưng thật ra là lông vũ của một loại Miêu Nha (mèo quạ), Miêu Nha là một loại sinh vật nửa âm nửa dương, tương truyền bọn chúng là sứ giả của âm gian lưu lạc nơi dương giới, chuyên đánh thức các ma đầu yêu vương trong giấc ngủ sâu. Long Tuyền sơn trang đem lông vũ của Miêu Nha kẹp trong Vô Tự Thiên Thư rõ ràng là muốn đánh thức vong linh bị cầm tù trong Vô Tự Thiên Thư! Ta đếm qua, Vô Tự Thiên Thư tổng cộng có một trăm trang, nói cách khác là có một trăm vong linh bám vào trong đó.”
“Một trăm vong linh đó sợ là đã tỉnh lại, đêm nay chính là lúc bọn hắn tự do hành động, sẽ hình thành tràng diện hùng vĩ Bách Quỷ Dạ Hành. Đến lúc đó chỉ thoáng sơ xuất, tình hình có thể sẽ mất khống chế.”
“Ta bố trí trận pháp Phích Lịch Thiên Hỏa Trận, cũng không biết có thể khống chế một trăm vong linh hay không. Ai, một khi tình hình mất khống chế, ta sẽ bị phản phệ mãnh liệt!”
Tôi rất ít khi thấy lão uể oải mất tinh thần như thế, tôi biết tối nay e là dữ nhiều lành ít. Chưa chiến mà tâm lý đã bại, điều này đối với chúng tôi vô cùng bất lợi, cho nên tôi lập tức an ủi Lão Thử tiền bối “Hai người chúng ta liên thủ, không thể nào bại đến mức tan tác, cho dù thực sự không được, chúng tôi vẫn có thể cầu cứu Giang Bắc Trương gia.” Lão Thử tiền bối thảm đạm cười cười, nói “Vô dụng thôi, Giang Bắc Trương gia đoán chừng hiện giờ cũng đã tự thân khó bảo toàn a? Long Tuyền sơn trang nội tình thâm hậu, đối phó với một người trói gà không chặt như Tiểu Ái đã dùng tới âm vật cường đại như thế, vậy âm vật dùng đối phó với Giang Bắc Trương gia, e là sẽ càng lợi hại hơn, Giang Bắc Trương gia có thể giữ được tinh anh đã không tệ rồi.”
Trong lòng tôi kinh hãi, Lão Thử tiền bối muốn nói Giang Bắc Trương gia đã rơi vào hạ phong, hơn nữa xem tình thế này thì việc bị Long Tuyền sơn trang tiêu diệt là chuyện sớm muộn… Tôi hít sâu một hơi, không dám tưởng tượng liền vội hỏi Lão Thử tiền bối, lẽ nào chúng tôi không có biện pháp khác?
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv2.com/dan-buon-do-am-quyen-2/
Lão Thử tiền bối suy nghĩ một lát, nói “Đây cũng chính là nguyên nhân ta tìm ngươi, ý ta là, đến lúc đó ngươi trấn giữ Phích Lịch Thiên Hỏa Trận, thu hút sức tấn công của đối phương, còn ta ở sau lưng đánh lén, du kích chiến, từng tên từng tên đánh tan. Nếu như chúng ta phối hợp tốt, nói không chừng còn thắng được.” Tôi lập tức gật đầu “Được, vậy cứ theo lời ngươi.” Lão Thử tiền bối lại lần nữa thở dài “Ngươi lẽ nào không hề nghĩ cho bản thân ư?”
Tôi cười đắng chát “Hiện giờ Trương gia chúng ta đã sắp không giữ được, đến lúc đó ta cũng chỉ có đường chết, chẳng bằng cố gắng một chút, chỉ cần ngài không lừa ta, ta chết cũng không tiếc.” Lão Thử tiền bối nói “Ngươi có lẽ không biết thứ ngươi phải đối mặt là gì. Ta muốn ngươi ở trận nhãn của Phích Lịch Thiên Hỏa Trận, đến lúc đó chịu đựng một phần uy lực của Phích Lịch Thiên Hỏa Trận, hơn nữa còn phải nhận lấy sự chống đối của hai mươi hung linh tử tù, ta lo ngươi không chịu nổi a.”
“Một khi ngươi thất bại, Phích Lịch Thiên Hỏa Trận sẽ phản phệ, đến lúc đó đừng nói là ngươi, tất cả chúng ta đều sẽ gặp nạn.” Lão Thử tiền bối càng nói càng không tự tin “Hiện giờ sợ nhất là ngươi hữu tâm vô lực, cho dù thân thể đạt đến cực hạn, nhưng vẫn không thể chèo chống được Phích Lịch Thiên Hỏa Trận có uy lực cường đại…” Tôi thảm đạm cười “Chúng ta có lựa chọn tốt hơn sao? Chỉ có thể thử một phen. Ta sẽ dùng hết toàn lực.”
“Được.” Lão Thử tiền bối gật đầu “Ta truyền cho ngươi pháp quyết khu động trận pháp. Ngươi hãy ghi nhớ, pháp quyết này phối hợp với Phích Lịch Thiên Hỏa Trận thì uy lực sẽ cường đại hơn. Ngoài ra, đây là một viên Linh Giác Đan, khi ngươi không kiên trì nổi nữa thì nuốt vào, nó có thể giúp ngươi kiên trì thêm một lúc.” Tôi thận trọng cầm lấy Linh Giác Đan, bắt đầu ghi nhớ Phích Lịch Thiên Hỏa Quyết.
Sau khi ghi tạc pháp quyết vào đầu thì đã mười giờ tối, chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng đi chiến đấu. Tôi lại lo lắng cho Lý mặt rỗ và Tiểu Ái, liền hỏi Lão Thử tiền bối hai người họ ở trong nhà xác có an toàn không, nếu thực sự không được thì cứng rắn đuổi họ đi. Lão Thử tiền bối nói cứ việc yên tâm, hai người họ chỉ cần ở trong nhà xác không ra thì sẽ an toàn. Bọn họ ra ngoài ngược lại sẽ không an toàn, dù sao Tiểu Ái cũng nằm trong danh sách đồ sát của Long Tuyền sơn trang. Tôi gật đầu đồng ý.
Lão Thử tiền bối dẫn tôi tới trước nhà xác, vẽ một vòng tròn, bảo tôi đừng bước ra ngoài, trận nhãn phải cố định thì uy lực mới phát huy đến mức lớn nhất, đến lúc đó tôi dùng linh lực khu động Phích Lịch Thiên Hỏa Trận, bất luận gặp tình huống gì, khổ sở thế nào cũng phải chèo chống. Còn lão thì rời đi, tìm một chỗ trốn, chuẩn bị tiêu diệt từng con quỷ một. Lý mặt rỗ và Tiểu Ái thỉnh thoảng lại chạy đến, hỏi bọn họ có thể giúp gì không, ở trong nhà xác rất đáng sợ, không bằng ở đây với tôi.
Tôi mắng hai người họ thật là thân ở trong phúc mà không biết phúc, tôi tình nguyện trốn trong nhà xác đáng sợ, cũng không muốn ở đây nhận lấy nguy hiểm, con mẹ nó quá là tra tấn người ta a! Tôi cảnh cáo hai người họ đến lúc đó tuyệt đối không được tùy ý rời nhà xác, nếu không tôi sẽ phải phân thần bảo vệ hai người, có thể sẽ khiến kế hoạch thất bại. Lý mặt rỗ ủ rũ cúi đầu hỏi tôi có phải lần này không nắm chắc hay không, nhìn Lão Thử tiền bối là có thể đoán ra.
Tôi vội nói đừng nghĩ lung tung, tôi sẽ không để bọn họ xảy ra chuyện gì. Đang trò chuyện, tôi bỗng nhiên thấy từ trong nhà xác có một trận quái phong thổi ra, sau đó là tiếng từng trang sách lật ra rầm rầm. Tôi giật mình, vội bảo Lý mặt rỗ và Tiểu Ái trốn vào nhà xác, đừng đi ra ngoài. Lão Lý lập tức dắt lấy Tiểu Ái đi trốn, tôi thì vội vã nhìn chằm chằm vào cổng nhà xác. Cỗ tà phong ngày càng mạnh, cát bay đá chạy khiến tôi không mở mắt nổi, tiếng Vô Tự Thiên Thư lật qua lật lại xen lẫn trong gió.
Đến rồi! Tôi cẩn thận nhìn chòng chọc vào cổng, chỉ cần bọn chúng ra, tôi sẽ niệm quyết, phối hợp với linh lực khu động pháp trận. Đang nghĩ ngợi, một làn hắc vụ (sương mù đen) từ nhà xác bắn tung ra, tôi kinh hãi nhịn không được toàn thân khẽ run rẩy. Từng đoàn từng đoàn hắc vụ với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng tách ra, dần dần tụ thành hình người, nhanh chóng lao về hướng tôi. Tôi không nói hai lời, bắt đầu niệm pháp quyết, khu động Phích Lịch Thiên Hỏa Trận.
Khi Phích Lịch Thiên Hỏa Trận hình thành, tôi rõ ràng cảm giác được một cỗ hàn khí từ bốn phương tám hướng thổi đến, trong chớp mắt đã chui vào trong cơ thể tôi. Tôi cảm giác dưới da là một khối băng, làm cho nội tạng đông lại, khiến tôi căn bản là không thể hô hấp, toàn thân đau đớn, lạnh toát, thân thể của tôi dần dần mất đi cảm giác. Chớp mắt, những vong linh kia đã tới gần trận pháp, tựa hồ chuẩn bị khai mở đại trận. Tôi không để ý tới thân thể đau nhức, trong miệng niệm quyết. Cảm giác lạnh buốt thấu xương càng mạnh mẽ cường liệt, tôi thấy bờ môi đã cứng ngắc, phát ra thanh âm khàn khàn.
Cạch! Tôi rõ ràng trông thấy, rìa trận pháp sáng lên từng đoàn từng đoàn lửa xanh biếc không ngừng nhấp nhô lấp lóe, Phích Lịch Thiên Hỏa Trận rốt cục đã khởi động. Những vong linh định xông ra khỏi trận pháp bị ngọn lửa đánh ngược trở về, nằm co quắp trên mặt đất, trở nên tức giận không kiềm được. Nhân lúc vừa thích ứng với cảm giác khó chịu này, tôi trừng to mắt nhìn về phía vong linh.
Đó là một đám vong linh mặc quần áo vải thô thời cổ đại, hung thần ác sát chỉnh tề đứng chung một chỗ, mắt lộ hung quang nhìn tôi. Nhất là kẻ dẫn đầu càng kinh khủng, ngũ quan trên mặt ngưng tụ, nhìn tôi chòng chọc, răng nanh bén nhọn lấp lóe hàn quang, phảng phất như muốn nuốt sống tôi. Tôi không có thời gian nghỉ ngơi, ra sức niệm Phích Lịch Thiên Hỏa Quyết. Phích Lịch Thiên Hỏa Trận cũng dần dần tiến vào trạng thái ổn định, ngọn lửa càng ngày càng mạnh mẽ. Bọn chúng không dám tới gần tôi, kẻ dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, lần nữa phóng về phía rìa trận pháp.
Đáng chết! Trong lòng tôi thầm mắng, bọn hắn định cưỡng ép xông ra khỏi Phích Lịch Thiên Hỏa Trận. Tôi kiên trì niệm pháp quyết để ngăn chặn. Khi kẻ dẫn đầu lao vào Phích Lịch Thiên Hỏa Trận bị bắn ngược trở về, các vong linh sau lưng vẫn không sợ chết, tiếp tục mạnh mẽ lao tới. Điều quỷ dị là, khi bọn hắn va đập vào pháp trận, thân thể tôi sẽ có cảm giác đau đớn, giống như trong cơ thể có thứ gì đập mạnh làm tôi đau đớn khó nhịn.
Bọn hắn va chạm liên tiếp không ngừng, thân thể tôi bị va chạm ngày càng mạnh. Tôi phảng phất có thể cảm giác được, hai mươi đoàn hỏa diễm tựa như thiêu đốt trong cơ thể tôi, nhưng hỏa diễm không tỏa ra sức nóng, mà ngược lại là tràn ngập băng hàn chi khí! Những vong linh đó đâm sầm vào pháp trận tựa như đâm vào người tôi, làm tôi không ngừng thổ huyết.
Bọn chúng dường như biết như vậy có thể tạo thành tổn thương cho tôi, cho dù là không thể xông ra khỏi trận, vẫn hung hăng lao tới. Còn tiếp tục như vậy, tôi thật sự không kiên trì được bao lâu, đầu óc mê man, ánh mắt mơ hồ, thần trí không rõ, cảm giác lập tức sẽ ngất đi. Tôi hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo, nuốt lấy linh đan Lão Thử tiền bối cho lúc nãy. Trong bụng cuối cùng đã dịu lại, nhưng tác dụng cũng không nhiều. Không bao lâu sau, tôi đau đến chết đi sống lại, đầu óc trống rỗng, Phích Lịch Thiên Hỏa Quyết đã quên không còn chữ nào.
Đúng lúc này, một vong linh đãi đột phá Phích Lịch Thiên Hỏa Trận lao ra ngoài. Trong nháy mắt tôi cảm giác trong bụng như bị phá một cái lỗ, tôi có thể cảm nhận được linh lực đang nhanh chóng trôi đi, toàn thân tôi như bị điện giật ngã ra đất, không ngừng co quắp. Xong rồi, xong rồi! Tôi tuyệt vọng nghĩ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |