Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex cũ » Địt nhau trong sân vận động

Địt nhau trong sân vận động

Bạn đang đọc một phần của truyện Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau, bạn có thể đọc bản full tại đây: http://truyensextv2.com/hoi-uc-ngay-do-ta-ben-nhau-full/

Không hiểu anh M và chị nói với nhau chuyện gì nhưng được vài câu tôi thấy anh M vùng vằng quay ra xe nổ máy rồi gọi ông kia đang đứng hút thuốc gần đó đi về. Lão kia khệnh khạng đi ra sau xe anh M, còn chị quay vào trong cơ quan làm việc tiếp, giữa chừng như nhớ ra tôi vẫn ngồi đợi chị, chị quay lại nhìn sang bên đường, thấy tôi chị cười rạng rỡ và vẫy tay chào tôi, rồi coi như không có sự hiện diện của anh M và lão kia ở đó chị vượt qua đầu xe anh M sang đường đến thẳng quán nước nơi tôi đang ngồi đợi chị. Anh M cùng ông bạn nhìn theo chị mà không hiểu chuyện gì, một lúc sau anh M mới nhận ra tôi, quay lại nói với ông bạn điều gì đó rồi 2 ông nổ máy đi thẳng lên hướng Hà Nội.

Vừa tiến lại gần tôi chị vừa cười, chị nói:
– Anh đến đây lâu chưa?
– Anh đến được một lúc rồi.
– À, bố cho anh điện thoại rồi à.
– Ừm…
– Thích thế hihi…đâu, đưa đây em xem. Hihi…
Cầm điện thoại của tôi chị bấm bấm rồi kiểm tra mục gọi đi, gọi đến, tin nhắn… chị bấm thử số của chị rồi nhấn nút gọi, màn hình hiện lên chữ: đang gọi “Vợ yêu” chị cười hì hì rồi nói:
– Chờ em 15p nữa nhé. em làm nốt báo cáo rồi về.

Vừa vào được khoảng 5 phút chị đã ra lấy xe rồi sang quán nước đón tôi. Tôi đưa chị lên chợ Hà Đông mua đồ về nấu cơm. Ngồi sau xe chị gục vào lưng tôi rồi hít hà.
– Nhớ chồng quá chồng ạ.
Tôi không nói gì, tôi cũng nhớ chị nhiều lắm, nói gì lúc này cũng không đủ, không bao giờ đủ. Buông 1 tay và vòng ra phía sau tìm tay chị, chị nắm chặt tay tôi như thể không muốn cho tôi rút ra, rồi chị kẹp chặt bàn tay tôi giữa lưng tôi và bụng chị. Chị lại thủ thỉ, lại thì thầm nói rất nhiều với tôi. Thật sự từng ngày ở bên chị dẫu có bao nhiêu chuyện xảy ra thì những ngày ấy mãi vãn là những ngày ngọt ngào và hạnh phúc nhất của tôi. Hơi thở, ánh mắt và tất cả những gì thuộc chị đã ngấm vào máu, đã in sâu vào tâm trí của tôi. Xa chị tôi nhớ, tôi mong, tôi chờ đợi và khát khao được hít hà cái hơi thở ấy, vồ vập để được hòa lẫn vào cơ thể chị. Nhớ chị nhiều lắm chứ chị có biết không.

Đi chợ về, cất xe vào phòng chưa kịp cất thức ăn xuống bàn tôi và chị đã vồ lấy nhau. Đè tôi xuống giường chị nói:
– Nhớ chồng quá. chồng có nhớ vợ không?
Không nói gì tôi kéo chị xuống hôn ngấu nghiến. Những ngày xa nhau có lẽ chỉ làm cho tôi và chị thêm yêu, thêm gắn bó và khao khát nhau nhiều hơn. Nằm đè lên tôi, chị hôn tôi nồng nhiệt, bàn tay chị vẫn đang tự cởi những chiếc cúc áo xinh xắn của mình, hàng cúc áo được giải phóng, hai vạt áo chị bung ra, hai bầu vú căng tròn trắng nõn ép chặt xuống người tôi, vòng tay ra sau tháo nốt chiếc áo lót, ném sang bên cạnh, chị lại hôn, lại ép chặt bầu ngực căng tròn ấy xuống người tôi.

Đẩy chị ngồi dậy, để chị ngồi trên đùi tôi, vục mặt vào ngực chị tôi liếm láp hai đầu ti chị. Tay tôi xoa khắp lưng chị, chị ôm cổ tôi, cúi nhìn tôi bú chị và cười dịu dàng. Có lẽ chị cũng như tôi, thích lắm, khao khát lắm, đê mê lắm và muốn bùng cháy cùng người mình yêu. Quần chị và quần áo tôi lần lượt được cởi ra, vẫn ngồi trên đùi tôi, chị khẽ nâng mình lên để đưa cậu bé của tôi vào trong chị rồi chị nhấp, bướm chị nuốt gọn cậu bé của tôi, bụng chị cọ sát bụng tôi mỗi khi chị hạ mình xuống, những sợi lông loăn quăn của tôi và chị ướt nhẹp và bết lại vì nước của cô bé.

Tôi và chị cùng rên rỉ, cùng xít xoa. Tách chị ra, đẩy chị nằm úp xuống giường, từ đằng sau tôi lại cho cậu bé đi vào trong chị, hai môi cô bé tách ra rồi lại ngậm chặt cậu bé của tôi. Chị cong mông đón lấy tôi…. Tình yêu thăng hoa, tôi và chị như đang hòa vào làm một. Từng nhịp nhấp của tôi, từng cái hẩy mổng của chị làm cả tôi và chị bùng cháy. Tôi xuất ào ạt chị thắt liên hồi. Nằm xuống ôm chặt cơ thể chị, chị ôm chặt tôi mặc cho những dòng nước trắng đục của tôi đang trào ra từ trong chị.
– Yêu chồng lắm. – Chị thủ thỉ.
– Đã hết nhớ anh chưa?
– Chưa đủ, hihi. Vẫn nhớ nhiều lắm. Yêu vợ nhiều không.
– Nhiều hơn vợ. – Tôi trả lời.

Ôm chặt tôi chị cười hạnh phúc. Trưa đó tôi và chị không nấu cơm, ôm nhau ngủ đến đầu giờ chiều tôi và chị ra quán ăn tạm bát bún rồi tôi đưa chị ra chỗ làm, chị hẹn tôi chiều ra đón chị. Chiều hôm đó, tan làm tôi đưa chị đi chơi, lòng vòng lên Bờ Hồ rồi loanh quanh vài chỗ nữa. Đang định về đi ngủ thì nhà chị gọi điện lên. Nghe điện xong chị nói:
– Mẹ gọi hỏi em đang ở đâu.
– Em đã nói là em lên nhà Hương ngủ rồi mà. – Tôi nói.
– Nhưng… chắc anh M nói với mẹ em đi với anh. Phù….
– Mà trưa nay anh M đến gặp vợ có chuyện gì thế?
– Anh ấy và ông kia rủ em đi ăn trưa nhưng em không muốn, em nói trưa nay em bận. Ông ấy lại hẹn tối, em nói em không muốn vậy là ông ấy vùng vằng bực tức rồi bỏ về. Giờ mẹ bảo em không được ngủ ở nhà Hương mà phải về nhà bác ngủ… phù… – Chị thở dài.
– Phù… – tôi cũng thở dài.
– Thôi, giờ anh đưa vợ về nhà Bác nhé. – Tôi nói tiếp.
– Thôi, chồng ạ. Kệ, em không muốn về. – Chị buồn bã.

Mặc tôi nói thế nào chị cũng nhất quyết không về nhà bác. Chị nói bây giờ chị không quan tâm mọi người nói gì nữa, vì chẳng ai ủng hộ chị. Chị chỉ cần tôi ở bên chị chở che cho chị vậy là đủ. Tôi nói tôi biết chị buồn lắm, tôi biết chị muốn ở bên tôi, tôi biết điều đó và tôi cũng như chị nhưng có lẽ chị làm thế này là sai. Nói thế nào chị cũng không nghe. Tôi đành đưa chị về phòng. Về đến phòng, tôi và chị vừa tắt đèn đi ngủ thì điện thoại của chị lại đổ chuông. Mẹ chị gọi. Cầm điện thoại lên ngập ngừng một lát chị quyết định không nghe máy, chị tắt nguồn rồi vứt sang bên cạnh, quay sang ôm tôi mặc cho ngày mai bao nhiêu điều tồi tệ có thể đổ lên đầu chị.

Quay sang ôm chị tôi hỏi:
– Sao em lại làm vậy?
Bấu chặt vào tay tôi, nước mắt giàn dụa chị khóc thành tiếng, giọng chị ngắt quãng, trong nước mắt chị nói:
– Em không sợ mẹ ngăn cấm em yêu anh. Em chị sợ anh buồn, em chỉ sợ anh không chịu được sức ép từ mẹ rồi anh bỏ em. Nếu hôm nay em về… hu..hu..hu. Nếu hôm nay em về… hơ hơ hơ… – Chị khóc mà không nói được thành lời.

Ôm chặt chị trong lòng, thương chị nhiều lắm nhưng như này thì có lẽ tôi và chị sai rồi. Tôi cũng muốn ở bên chị lắm chứ, tôi cũng muốn được gần chị lắm chứ, tôi yêu chị nhiều lắm chứ chị có biết không, nhưng cứ như này thì khoảng cách giữa tôi và những người trong gia đình chị sẽ ngày một xa… phù…phù… những tiếng thở dài của cả tôi và chị cứ lặng lẽ rót vào trong đêm. Ruột gan dối bời tôi chỉ biết ôm chị vào lòng và im lặng. Những tiếng nấc, những tiếng thút thít của chị như đang xé nát ruột gan tôi. Chị lại nói tiếp:
– Em không muốn về, em không muốn bỏ anh những lúc như thế này. Mẹ thì gọi điện nhiếc móc, ngăn cản em đến với anh còn em lại nghe lời mẹ bỏ anh ở lại một mình… liệu… liệu anh có còn yêu em nữa không?

Ôm chị mà tôi không biết phải nói với chị thế nào để chị hiểu dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ vẫn ở bên chị và dành hết tình yêu cho chị. Chờ chị ngớt cơn khóc tôi nhỏ nhẹ với chị:
– Vợ dậy mặc áo ấm vào, giờ anh đưa vợ lên nhà Hương nhé.
– Để làm gì hả chồng?
– Nhỡ mẹ gọi cho vợ không được mẹ nói anh M lên tận nhà Hương tìm vợ thì sao?
– Anh M không biết nhà Hương đâu… với lại… vợ không muốn đi đâu cả.
– Nhưng thế này thì bố mẹ sẽ lo lắng lắm.
– Đằng nào thì cũng vậy thôi chồng ạ. Vợ biết Mẹ và anh M đang muốn vợ đồng ý yêu ông bạn anh M. Hôm nay có lẽ anh M cũng biết vợ xuống với anh… phù… Kệ chồng ạ, vợ như vậy chồng… chồng có coi thường vợ không?

Nói rồi chị gối đầu lên ngực tôi, ngước lên nhìn tôi chờ câu trả lời của tôi. Cúi xuống tôi hôn chị. Chị là tình yêu của tôi, chị là hơi thở, chị là cuộc sống của tôi, tôi yêu chị còn không hết làm sao tôi có thể coi thường chị. Tôi chỉ băn khoăn vì tôi mà chị phải chịu sự nhiếc móc và cả sự khó chịu của những người trong chính gia đình chị.
– Anh yêu vợ nhiều lắm. Đừng lo lắng gì cho anh. Đừng làm gì để bố mẹ ghét 2 đứa thêm nữa vợ ạ.
– Vâng, chồng đừng coi thường vợ nhé, chồng đừng bỏ vợ nhé.
– Ừm…
– Ngày mai hai bác về quê hội làng, vợ sẽ xuống ở với anh tiếp nhé.
– Hội làng vợ không về à?
– Không, vợ ở lại còn đi làm mà.
– Ừm…

Tạm gác những muộn phiền, những lo lắng của ngày mai tôi và chị lại quấn lấy nhau. Tôi nhịp nhàng đưa đẩy, chị nồng nhiệt đón nhận, những tiếng rên rỉ đây khoái cảm đầy hạnh phúc lại khẽ khàng bật ra từ đôi môi chị…

Tôi tỉnh giấc khi chị đang nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn. Dấu vết ái ân của đêm qua vẫn còn nguyên trên người chị. Chui ra hỏi chăn trên người chị chỉ còn chiếc quần lót bé xíu không đủ che hết đám lông đen nhánh loăn quăn bên trong . Thấy tôi tỉnh giấc và chăm chú nhìn chị, chị khẽ cười rồi quay lại đầu giường nơi tôi nằm, cúi xuống chị dịu dàng:
– Chồng được nghỉ thì ngủ tiếp đi. Vợ dậy chuẩn bị đi làm đây.
– Ừm…

Vệ sinh cá nhân xong chị chuẩn bị quần áo, giầy dép, chuẩn bị đi chị dặn tôi:
– Trưa chồng ra ăn quán nhé. Trưa nay em phải về qua nhà bác bảo bác 1 câu, với lại lấy quần áo, hết quần áo thay rồi.
– Ừm, nếu tối không xuống được thì thôi vợ ạ. – Tôi nói.
– Vâng, chắc chẳng có chuyện gì đâu, chồng đừng lo. Thôi, em đi làm đây. À, quần áo bẩn của em với lại cả của chồng nữa ở trong kia chồng cứ để đấy nhé. Tối đi làm về tắm xong em giặt một thể. Em đi đây.

Chị đóng cửa phòng rồi lên xe ra cơ quan. 9h tôi dậy, nằm trong chăn nghĩ đến chị tôi lo cho chị nhiều lắm. Chỉ sợ mọi người mắng chị, nhiếc móc chị. Sốt ruột tôi gọi cho chị, không biết chị đã bật máy chưa. Máy chị đổ chuông, nhấc máy lên tôi hỏi chị sáng nay mẹ và anh M có gọi lên không, chị nói mẹ không gọi, cũng không thấy anh M gọi. Cúp máy mà những lo lắng trong tôi chẳng vơi đi chút nào, những điều xấu nhất, những khó khăn vẫn như đang rình rập và treo lơ lửng trên đầu tôi và chị. Miên man suy nghĩ mà chẳng biết làm gì. Ngày mai tôi sẽ phải lên Vĩnh Phúc tập quân sự một tháng. Lại xa chị, lại là những ngày mong chị, nhớ chị và cả những bộn bề lo lắng trong lòng.

Chui ra khỏi chăn, vào nhà tắm đánh răng rửa mặt xong thấy chậu quần áo trong đó có cả của tôi và chị… cũng chẳng biết làm gì lúc này, tôi ngồi giặt, vò chiếc quần lót nhỏ xíu xinh xắn của chị lại nhớ đến chị. Ngọt ngào, hạnh phúc nhưng đầy những lo lắng, đầy những trăn trở. Đang phơi quần áo thì điện thoại báo có tin nhắn. Vào mở máy tin nhắn gửi đến từ chị. Chị nhắn Mẹ và chị Phượng vừa điện cho chị, mẹ nói trưa làm xong chị về nhà bác mẹ gặp có việc. Tôi nhắn lại nói chị không được cãi lại mẹ và có gì nhắn lại cho tôi. Trưa đó tôi chẳng còn bụng dạ nào mà ăn hay uống gì, chỉ mong mau đến buổi chiều chị đi làm để gọi cho chị.

12h30p, đang ngồi bên bàn máy tính bần thần nghĩ đến chị, nghĩ đến tình yêu của tôi và chị với hạnh phúc mịt mù và đây dẫy những âu lo thì điện thoại đổ chuông. Số điện thoại không có tên trong danh bạ, không biết ai gọi, tôi mới hòa mạng từ ngày hôm qua, ngoài bố mẹ tôi và chị thì không ai biết số của tôi. Nhấc máy lên tôi trả lời:
– Alo.
– Alo, T à, phải T không?
– Dạ vâng, ai đấy ạ?
– Chị Phượng, chị Phượng. Chị bảo này.
– Vâng, có chuyện gì thế ạ?
– Cái Phương nó gọi cho em chưa?
– Chưa ạ. Có chuyện gì thế chị?
– Cái Phương nhà chị nó vừa đi làm về được một lúc. Mẹ chị hôm nay không biết làm sao, nằng nặc đòi chị đưa lên gặp nó. Mẹ chị và thằng M vừa mắng nó một trận. Giờ mẹ chị đòi cái Phương dẫn mẹ chị xuống chỗ em ở để gặp em. Thế cái Phương nó chưa gọi cho em à?
– Chưa chị ạ. Thế giờ Phương đâu ạ?
– Lúc nãy chị thấy nó vào nhà tắm, chị nghĩ nó gọi cho em rồi nhưng chị vẫn phải gọi lại vì sợ chúng mày bây giờ hai đứa đều đang cuống cuồng hết cả lên rồi 2 đứa không nói được cái gì cho rõ ràng. Giờ nó đang trên phòng chuẩn bị quần áo rồi.
– Vâng, em không thấy Phương gọi cho em.
– Ừ, bây giờ chị bảo nhé: Chị cũng không muốn mẹ chị xuống gặp em đâu, vì chúng mày yêu thương nhau cũng là chuyện bình thường chứ cũng chẳng có gì mà phải gặp, xuống gặp rồi lại thành to chuyện, tốt nhất em đi đâu đi, đừng ở nhà. Nhỡ chị cản mẹ chị không được thì cái Phương cũng đành phải dẫn bà xuống đó. Mẹ chị nóng tính lắm. Đã vậy lại thêm cái thằng M nữa, theo chị thì em cứ đi đâu đó, không ở nhà là được.
– Phù…
– Không phải băn khoăn gì đâu, chị thì chị nghĩ chuyện cũng bình thường chứ không có gì đến mức mẹ chị phải xuống gặp em, nên không sao đâu, em cứ đi đâu đó đi, không phải băn khoăn gì cả nghe chưa. Mẹ chị khi nóng tính nên thế thôi xong rồi lại bình thường ấy mà. Đợi mẹ chị về rồi chị gọi lại hoặc chị bảo cái Phương nó gọi lại cho em.
– Vâng ạ.
– Thế thôi nhé, có gì 2 đưa liệu đường mà bảo nhau. Chị tắt máy đây.
Cầm điện thoại mà lòng tôi lo lắng vô cùng, khổ thân chị quá, giá như hôm qua chị nghe tôi, phù…. Sốt ruột tôi bấm số gọi cho chị.
– Alo, chồng à? – Giọng chị buồn bã.
– Ừ, thế giờ vợ với mẹ xuống đây à?
– Vâng, phù…
– Chị Phượng vừa gọi cho anh dặn dò……..
– Vâng, chị ấy cũng đang ngồi đây, chị ấy cũng đang dặn em.
– Thế giờ thế nào hả vợ. Hay anh cứ ở nhà gặp mẹ.
– Thôi, cứ như chị Phượng dặn chồng ạ. Vợ sợ gặp mẹ rồi chồng….phù… thôi, chồng ra quán net ngồi nhé. Khi nào vợ gọi thì chồng về.
– Ừm.

Thu dọn quần áo của tôi xong, tôi thu dọn hết quần áo, giầy, dép, guốc, cặp tóc… của chị vẫn để ở phòng tôi cất vào tủ đề phòng trường hợp mẹ chị hoặc anh M đến đột xuất, tôi sợ nếu mẹ chị hoặc anh M nhìn thấy những thứ đó ở phòng tôi sẽ không hay cho chị. Khóa cửa phòng lững thững tôi đi ra quán net ngồi. Bật máy, lúc này tôi không muốn chơi gì, cũng chẳng buồn vào mạng. Nghĩ đến chị mà thương chị, mà xót xa. Tôi lờ mờ hiểu ra rằng có lẽ tôi và chị rất khó để đến được với nhau, nhưng biết làm thế nào bây giờ, tôi và chị đã đi quá xa rồi, tình yêu với chị trong tôi là quá lớn, quá gắn bó mất rồi, làm sao tôi có thể rời xa chị.

Đêm qua nằm bên tôi chị nói, chị sẽ theo tôi, vì chị không làm gì sai, dù mẹ có cấm thì chị cũng sẽ vẫn yêu tôi, vẫn ở bên tôi, và chị sẽ làm vợ tôi chỉ cần tôi không bỏ chị một mình, chỉ cần tôi thương chị. Chị sẽ chấp nhận tất cả, kể cả dù cho bố mẹ chị không tổ chức đám cưới cho chị thì chị cũng vẫn sẽ theo về làm vợ tôi… Nghĩ đến những điều đó mà tôi trực trào nước mắt. Tất cả cũng chỉ tại tôi, bởi tôi chưa có gì trong tay, bởi tôi ít tuổi hơn chị. Chị đâu có lỗi gì mà chị phải chấp nhận cực khổ nhọc nhằn vì tôi như vậy. Bên tôi chị hạnh phúc, chị thấy ấm lòng, tôi cũng vậy. Nhưng sâu bên trong và luôn song hành cùng với tình yêu của tôi và chị, luôn trực chờ bên cạnh hạnh phúc và sự ấm áp của tôi và chị là bao nhiêu khó khăn vất vả, là bao nhiêu muộn phiền sẵn sàng ập xuống đầu tôi và chị bất kể lúc nào.

Càng nghĩ càng thấy thương chị. Nhiều đêm nằm một mình, nhớ chị lắm rồi lại nghĩ đến tương lai của tôi và chị tôi đã muốn buông xuôi mọi chuyện với ý nghĩ thôi thì chấp nhận buồn khổ một thời gian cũng được nhưng rồi những lúc tôi yếu mềm nhất chị lại đến và kéo tôi sát lại với chị. 20 tuổi tôi đã được nếm trải những gì ngọt ngào nhất của tình yêu. Tôi và chị không bao giờ có những giận dỗi, hờn ghen. Bởi được ở bên nhau đã là quá hạnh phúc rồi, đến được với nhau chỉ muốn quấn lấy nhau, thời gian còn lại thì cùng nhau lo toan chống chọi với những khó khăn cực khổ, những dèm pha, những châm chọc, chống chọi với những sự cố gắng chia cắt tôi với chị của những người trong gia đình chị, cũng có thể vì thế mà tôi và chị không có thời gian để giận dỗi, đê hờn ghen như bao đôi yêu nhau khác.

Sợ tôi buồn, chị tránh xa mọi lời tán tỉnh, mời mọc – Sợ chị lo lắng tôi chẳng bao giờ có lời nói hay cử chỉ với bất kỳ người con gái nào khác để họ hiểu lầm. Phù… nghĩ chỉ thấy thương chị. Thân con gái mỏng manh yếu mềm lẽ ra chị phải được chiều chuộng phải được vui vẻ hạnh phúc với lựa chọn của mình nhưng vì chấp nhận ở bên tôi mà giờ chị phải cực khổ… Đang ngồi nhìn thẳng vào màn hình máy tính ở quán net mà chẳng rõ mình đang nhìn gì và miên man suy nghĩ thì chị đập vào vai tôi.
– Anh.
– ………….. mẹ đâu? – Tôi giật mình.
– Mẹ và chị Phượng về rồi.
– Thế lúc nãy mẹ và chị Phượng có qua phòng anh không?
– Không, chị Phượng gàn mẹ mãi mẹ mới chịu nghe.
– Thế vợ không đi làm à?
– Em đang đi làm đây, gọi cho anh mãi không được. Em xin chị trưởng phòng cho ra ngoài một lát, em định chạy vào phòng xem có anh nhà không, qua đây thấy anh ngồi trong này nên em rẽ vào.
– Ừ, thế mẹ nói gì? Mà máy anh hình như hết pin. – vừa nói tôi vừa móc điện thoại ra xem.
– Để tối em kể, giờ chồng về nghỉ đi, mệt không?
– Cũng bình thường, chỉ sợ vợ làm sao.
– Không sao đâu, hay chồng đưa em ra chỗ làm rồi đi xe về, chiều chồng ra đón em nhé. Chiều đi mua thêm mấy thứ cho chồng, mai chồng phải lên Xuân Hòa rồi còn gì?
– Ừm, thế cũng được. Thế tối vợ không phải về à?
– Không, hai bác về quê từ sáng rồi. Mẹ cũng về luôn vì đang hội làng. Tối em xuống ở với chồng.

Rồi tôi đưa chị ra chỗ chị làm. Buổi tối ăn cơm xong tôi và chị đi lên khu phố chuyên bán đồ thập cẩm trong thị xã mua thêm vài chiếc áo đông xuân dài tay, giầy ba ta, quần sịp… cho tôi để ngày mai tôi bắt đầu học quân sự 1 tháng. Chị mua khá nhiều thứ vì chị nói để lên trên đó còn có đồ mà thay đổi (vì khoa tôi phải học tập trung trong vòng 1 tháng và không được ra ngoài, ăn ở sinh hoạt đúng như quân đội. Mỗi tuần mỗi phòng chỉ được đăng ký 5 xuất nghỉ 2 ngày cuối tuần và xe của nhà trường sẽ đưa đón trong 2 ngày cuối tuần đó). Rồi chị đi mua ruốc, mua xà phòng, dầu gội đầu cho tôi. Mua sắm xong tôi và chị rẽ vào mấy quán ốc cạnh bưu điện, chị chỉ ăn ốc và bánh còn tôi thì gọi thêm mấy chén rượu.

Về phòng tôi và chị cùng nhau đánh răng, rửa ráy rồi lên giường nằm nói chuyện. Tôi hỏi chị chuyện buổi chiều mẹ và chị Phượng lên, chị nói không có gì, mẹ chỉ bực vì sao mẹ gọi lại tắt máy. Còn mẹ chị muốn gặp tôi là để xem mặt mũi tôi ra sao. Sau khi chị Phượng gàn và nói qua qua về tôi thì mẹ cũng nghe chị Phượng và đồng ý đi về luôn. Chỉ có anh M, không hiểu sao anh M chỉ muốn chị nhận lời yêu bạn anh ấy, trước đây là lão K, giờ lại là lão Park Ji Sung (tên mà sau này tôi với chị hay gọi khi nói với nhau về ông bạn mới đi Hàn Quốc về của anh M ). Và anh M có vẻ rất quyết liệt trong việc này, chị nói anh M còn nói có lẽ chưa cho tôi một trận thì tôi chưa chừa.

Chị hỏi trêu tôi có sợ anh M đánh không, tôi chỉ cười mà không nói gì. 20 tuổi có lẽ tôi cũng hiểu được phần nào điều gì cần phải sợ và điều gì không nên quan tâm. Chị và tôi nằm ôm nhau và thủ thỉ đủ thứ chuyện, rồi toàn bộ quần áo của chị dần được tôi cởi ra, hôn lên đôi môi đỏ mọng của chị, hai đầu ti của chị bắt đầu cương cứng, cúi xuống vục mặt vào cặp vú tròn trịa của chị tôi mút mát như một kẻ đói khát lâu ngày, những tiếng rên rỉ lại bật ra từ đôi môi của chị. No nê với bầu ngực căng tròn ấy tôi tụt dần xuống cô bé của chị, chị khẽ nâng chân sang hai bên để dễ dàng đón nhận tôi. Đưa lưỡi lướt từ điểm cao nhất xuống đến điểm cuối cùng của dải thịt ngọt ngào nhất trên cơ thể chị, chân chị khẽ cử động rồi quặp chặt lấy đầu tôi kèm đó là những tiếng rên rỉ mỗi lúc một to hơn của chị.

Những sợi nước nhơn nhớt trong trong nối đám lông loăn quăn của chị với hai môi cô bé, chị không ngớt rên rỉ kèm đó là những lời nói yêu thương với tôi. Kéo tôi lên rồi đẩy tôi nằm sang bên cạnh, chị nhẹ nhàng quay trở ngược với tôi, cúi xuống chị ghé môi vào cậu bé của tôi rồi mút, miệng chị âm ấm, ướt át mút vào rồi lại nhả ra, mút vào rồi lại nhả ra, bên trên mông chị đung đưa theo mỗi lần chị mút chị nhả làm cô bé cũng đưa đẩy trước mắt tôi. Không chịu được sự kích thích tôi kéo hông chị sang cạnh tôi, để chân chị gác qua đầu tôi, ở dưới chị mút nhả cậu bé của tôi, phía trên lưỡi tôi chọc ngoái cô bé của chị. Sau khi cậu bé căng cứng và ướt nhẹp vì nước miếng của chị, chị ngồi dậy quay lưng về phía tôi đang nằm, cầm cậu bé chị từ từ đưa vào cô bé của chị. Chống tay xuống hai đùi tôi chị chầm chậm nâng mông lên rồi lại hạ mông xuống. Rồi nhanh dần nhanh dần. Tiếng rên rỉ đứt quãng sau mỗi lần nâng lên hạ xuống của chị làm tôi lạc đi trong khoái cảm. Ngồi dậy, đẩy chị quỳ xuống giường từ đằng sau tôi lại tiếp tục nhấp, chậm rồi nhanh dần rồi mạnh bạo, tôi đẩy hết sự kích thích vào trong người chị, chị rên rỉ hạnh phúc đón nhận. Rời nhau ra tôi và chị vào nhà tắm cùng nhau rửa ráy rồi lên giường ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Sáng nay, sau khi cùng tôi chuẩn bị đẩy đủ những vật dụng cần thiết, chị gọi điện cho chị trưởng phòng xin phép đi làm muộn rồi đưa tôi lên trường tập trung. Đến điểm tập trung có lẽ vẫn còn sớm nên chỉ lác đác vài người đến, ai cũng lỉnh kỉnh đồ đạc chuẩn bị cho 1 tháng xa nhà. Nhìn đồng hồ mới gần 7h. Còn tới 40p nữa mới đến giờ tôi phải tập trung, tôi giục chị về đi làm, chị lắc đầu rồi gục vào lưng tôi. Tôi và chị lại ngồi trên xe chờ đợi. Bỗng chị đập vào tay tôi chỉ về phía mấy bạn gái trong lớp đang hí húi kiểm tra lại đồ đạc ở phía mấy chiếc ghế đá góc sân, chị nói:
– Hai bạn gái kia là lớp anh à?
– Ừ, cả 2 đều học cùng lớp anh đấy.
– Xinh nhỉ.
– Bình thường, làm sao bằng vợ được.
– Nói phét hay nói thật đấy?
– Chẹp, chẳng lẽ lại nói phét.
– Hihi.
– Hay vợ đi về đi, giờ về chắc vẫn kịp vào làm.
– Không, vợ ở lại đến khi nào chồng lên xe thì vợ về, với lại… hihi…
– Với lại sao cơ?
– Ở lại xem có cô nào khả nghi không, hihi.
– Làm gì có ai, con gái lớp anh toàn có sỏi trong đầu, ai mà mê được.
– Biết đâu đấy.

Rồi chị lại gục đầu vào lưng tôi. Tôi thì ngồi ngáp ngắn ngáp dài, uể oải. Đằng sau chị vẫn hát nho nhỏ một mình. Bỗng mấy thằng bạn thường ngày hay đi chơi cùng tôi đến đập bộp vào đầu tôi:
– Con bệnh này, đến sớm thế? À, lại còn cho cả thư kí đi cùng nữa cơ à. Thế em X lớp PM đâu, thường ngày thấy xoắn xít với nhau lắm cơ mà.
Biết chúng bạn trêu nên chị chỉ cười, mấy cu bạn thì cứ đứng cạnh tôi và chị huyên thuyên đủ thứ. Tôi và chị chẳng nói gì, chỉ cười mỗi khi chúng bạn trêu. Chờ mãi rồi cũng đến giờ tập trung, nhà trường thông báo cho chúng tôi vị trí xếp hàng để lần lượt lên xe, thấy vậy chúng bạn lại trêu tôi và chị:
– Thôi,đến giờ tập trung rồi. Bây giờ hội anh quây lại cho em với thằng T hôn nhau. Tự nhiên thỏai mái đi, hội anh sẽ quay mặt đi chỗ khác. Nào, triển khai đi. À, riêng thằng B lác này thì được phép nhìn thẳng vào thằng T và em. Nào, một phút ngoái cổ bắt đầu.

Chúng bạn hài hước làm chị phì cười. Chị nói:
– Tối qua chúng em hôn nhau rồi, giờ không cần đâu. Chỉ cần lên đó các anh trông anh T giúp em là được rồi.hihi.
– Thằng này khó trông lắm, nó cứ lẩn mẩn đi lang thang một mình suốt ngày, chắc lên đó phải mua cái chuông gắn vào chân nó thôi em ạ. – Một cậu bạn đáp lời chị.
– Hihi. – Chị lại phì cười.
– Thôi, nói ít thôi các ông. Đi ra tập trung, thầy giáo đến rồi kìa. – Tôi nói.

Rồi tôi cùng hội bạn ra xếp hàng nghe thầy trưởng khoa phổ biến nội quy. Nghe phổ biến xong chúng tôi được phân lên từng xe, ổn định chỗ ngồi, nhìn xuống vẫn thấy chị ngồi trên xe nhìn tôi. Chị vẫy vẫy tay rồi lại cười. Hội bạn thấy vậy cũng vẫy tay với chị như thể thân quen lắm, thằng thì nói: “ anh đi nhé”, thằng thì hôn gió rồi chìa tay về phía chị.

Xe bắt đầu chuyển bánh thì chị nổ máy ra về. Lại xa chị thêm một tháng nữa. Vừa xa chị sau thời gian nghỉ tết, lâu nhất là 10 ngày mà đã nhớ chị da diết, nhiều khi tưởng như không chịu nổi rồi. Giờ lại xa chị thêm 1 tháng nữa, nhớ chị nhiều lắm, không biết rồi lên đó có được về gặp chị lần nào không. Những ngày qua tôi và chị được ở bên nhau, tuy có xảy ra vài chuyện làm chị phải buồn nhưng tôi vẫn cảm nhận được niềm vui niềm hạnh phúc trong chị khi chị ở bên tôi. Tôi cũng vậy, thật sự tôi chẳng muốn xa chị một giờ phút nào. Với tôi được gần chị bao nhiêu cũng không đủ. Nhớ chị nhiều lắm.

Những ngày dài và chán ngắt ở trên Xuân Hòa hết ăn lại tập, xen kẽ vào đó là những buổi học lý thuyết làm mọi người ai cũng cảm thấy rệu rạo. Thi thoảng thấy vài anh người yêu của các bạn gái trong khoa từ Hà Nội tranh thủ lên thăm một chốc một lát rồi lại về. Nghĩ đến chị tôi càng thấy nhớ chị hơn. Hàng đêm trước khi đi ngủ chị và tôi lại nằm nhắn tin cho nhau. Chị nói mọi chuyện ở nhà vẫn bình thường và chị nhớ tôi nhiều lắm. Chị dặn dò tôi ăn uống cẩn thận và đầy đủ, nếu ăn xuất trong trường mà vẫn đói thì ra ngoài ăn thêm, chị nói: “Vợ lo cho chồng và nhớ chồng nhiều lắm. Hết tiền mà không về nhà lấy được thì cứ bảo vợ nhé, vợ mang lên cho chồng”.

Nghe từ “vợ” sao gần gũi và thân thương quá. Chị có biết không tôi cũng yêu chị nhiều lắm. Đã từ lâu lắm rồi tôi cũng nghĩ đến cuộc sống vợ chồng của tôi và chị sau này, dẫu cho có bao nhiêu sóng gió, phải trải qua bao nhiêu cực khổ tôi cũng sẽ cố gắng để tôi và chị được ở bên nhau.

Rồi tuần đầu tiên cũng ì ạch trôi qua, những ngày qua tôi đếm từng ngày. Tuần này tôi nộp tờ đăng ký về nhưng vì có quá nhiều người cùng đăng ký nên tôi không được xét về nghỉ 2 ngày cuối tuần. Buồn bã tôi gọi cho chị:
– Alo, chồng à. Mệt không?
– Bình thường vợ ạ, nhưng tuần này anh không được về nghỉ rồi, đang chán vợ ạ.
– Vậy à, thôi để tuần khác cũng được. Hay là vợ lên thăm chồng nhé. Chiều nay vợ được nghỉ.
– Nhưng đi lại vất vả lắm. Đường thì bụi. Thôi để tuần sau anh xin về vợ ạ.
– Cũng chỉ mấy chục km thôi mà, lát làm xong vợ lên nhé, được không? 2 ngày nghỉ chồng có được ra ngoài không?
– Được nhưng những lúc điểm danh thì phải có mặt.
– Vâng, vợ lên rồi khi nào chồng phải vào thì vợ về. Vợ cũng nhớ chồng lắm. – Chị nói khe khẽ.
– Hay vợ đi xe khách lên cho đỡ mệt. Chứ đi xe máy bụi lắm.
– Vâng, để vợ tính xem thế nào đã. Cứ thế chồng nhé. Chiều vợ lên. Yêu chồng lắm. – Chị lại nói khe khẽ.
Lòng tôi lại khấp khởi đợi chị. Đang chán nản bổng trở lên vui phơi phới. Chiều nay tôi được gặp chị, nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm tôi thấy rạo rực trong người.

1h chiều, đang ngồi chơi bài cùng hội bạn trong phòng thì chị gọi, chị báo chị đang ở cổng rồi. Vội vã nhờ cậu bạn chơi thay, tôi ra cổng xin hai cậu trực ban cho tôi ra ngoài gặp chị. Nhìn thấy chị tôi chỉ muốn ôm lấy chị mà hít hà, mà quấn lấy chị cho bõ những ngày xa nhau. Đứng trước mặt tôi ánh mặt chị rạng ngời, chị cười, hai hàm răng trắng và đều tăm tắp, nhớ quá, muốn cắn lên đôi môi kia quá. Cái miệng hơi rộng kia, muốn nói với chị bao nhiêu điều nhưng người qua lại nhiều quá mà chẳng nói được gì. Nhìn tôi một hồi lâu chị lấy tay chỉnh hai cầu vai áo bộ đội của tôi chị nói:
– Nhìn chồng em khác quá. hihi. Giống bộ đội thật.
– Khì khì.
– Chiều chồng có phải tập không?
– Chiều nay cả khóa được nghỉ. Vì trưa nay một số người về Hà Nội rồi.
– Vậy chồng ra ngoài được lâu không?
– Khi nào điểm danh hội bạn nó gọi vào máy chồng. Không lo đâu vợ ạ.
– Vâng. Nhớ chồng quá. hihi. Nhớ vợ không?
– Khì khì… có chứ. Mà vợ mang gì lên vậy, nhiều thế, đưa chồng xem nào.
– Của chồng đấy. hihi. Chồng mang vào cất đi rồi ra đây.
– Vợ đi vào cùng chồng luôn.
– Vợ có được vào không?
– Có, anh thấy mọi người vẫn vào mà. Đi.
– Hihi, có em nào đánh ghen không đấy.
– Khì khì, đi.

Nói rồi tôi kéo tay chị đi vào, xin hai cậu trực ban cho chị vào cùng, vừa đi chị vừa hỏi chuyện tôi, chị kể những chuyện ở nhà tuần vừa rồi, cũng chẳng có chuyện gì quan trọng nhưng có lẽ với tôi và chị gặp được nhau là niềm hạnh phúc vô bờ, chuyện nhỏ chuyện to tôi và chị đều muốn tường thuật lại cho nhau nghe. Chị rộn ràng, tôi hồ hởi. Lên phòng chúng bạn lại trêu tôi và chị, rồi hội bạn rằng túi quà chị mang lên, chia nhau bánh kẹo, sữa và hoa quả, còn lọ ruốc thì mấy thằng cất đi bảo để khi nào anh em đi ăn cơm thì mang theo. Dặn dò chúng bạn nếu điểm danh thì gọi tôi, rồi tôi và chị đi ra ngoài.

Lên xe chị ôm chặt tôi, gục đầu vào lưng tôi xít xoa vì nhớ. Chị nói tôi thích dẫn chị đi đâu cũng được, chỉ cần chị được ở bên tôi thôi. Chiều hôm đó tôi và chị đến Hồ Đại Lải chơi, ngồi cạnh chị tôi kéo chị vào lòng rồi hôn ngấu nghiến. Muốn được đi vào trong chị lắm nhưng chẳng biết làm thế nào. Tôi và chị cứ ngồi nói chuyện với nhau như vậy, thi thoảng cúi xuống tôi tìm môi chị và hôn. Nắm tay tôi chị nói về tương lai, chị nói chị mong lắm ngày chị về làm vợ tôi, chị nói chị đã trao hết cho tôi tất cả, chị không muốn chia sẻ tôi cho ai, chị nói chị chỉ có một tình yêu và chị sẽ dành hết tất cả cho tôi. Ngồi đến hơn 5h không thấy hội bạn gọi, tôi gọi cho một cậu bạn trong nhóm tôi, cậu bạn nói vừa điểm danh rồi nhưng nhờ người lớp khác đến điểm danh hộ cho tôi, cậu ấy nói tôi cứ đi chơi đi không phải lo gì đâu. Nghe tôi nói chuyện xong, chị hỏi:
– Tối chồng có ra ngoài được không?
– Anh không biết, nhưng chắc là được.
– Vậy, tối nay vợ ở đây với chồng nhé.
– Nhưng hai bác với mẹ hỏi thì sao?
– Không sao đâu, vợ nói vợ đến nhà Hương là được.
– Ừm, thế vợ điện về nhà cho bác và mẹ đi.

Chị gọi cho bác xong, không thấy chị gọi cho mẹ chị, tôi hỏi tại sao chị không gọi cho mẹ thì chị nói:
– Mẹ cũng ít khi gọi lên hỏi, không điện có khi mẹ cũng không biết, lát em điện cho chị Phượng, có gì nhờ chị chống chế cho em với chồng nếu chẳng may mẹ gọi lên nhà bác là được.
– Ừm.
Chở chị đằng sau mà lòng tôi vui phơi phới. Đêm nay lại được ở bên chị, bao ngày nhớ mong, mong mỏi giờ tôi lại được ôm chị vào lòng. Lại được quện vào cùng hơi thở quen thuộc của chị.

Vào ăn cơm cùng hội bạn xong, tôi và chị cùng hội bạn ra căng tin ngồi uống nước, cắn hướng dương tán phét. 7h tối tôi và chị chào hội bạn ra ngoài, dẫn chị ra sân bóng ngay cạnh khu tập của chúng tôi, tôi và chị ngồi lên hàng ghế đá xây thành bậc quanh sân, khu khán đài khá tối. Cũng có vài đôi đang ngồi tâm sự cùng nhau. Nhớ chị quá tôi lại kéo chị đứng sát vào tôi. Môi chị môi tôi, lưỡi chị lưỡi tôi hòa vào nhau, những nụ hôn dài bất tận như chẳng muốn rời ra, nhớ chị quá, cậu bé của tôi cũng thít thít khóc, mắt đã ướt và hướng về phía chị. Chị đưa tay vuốt vuốt cậu bé bên ngoài quần tôi rồi cười cười. Luồn tay xuống quần chị tôi thọc tay vào trong quần lót, cô bé cũng ướt tự bao giờ, thứ nước nhơn nhớn dính đầy những ngón tay của tôi, chị ngửa cổ lên và rên khe khẽ mỗi khi tôi miết dọc đôi môi cô bé của chị. Cầm tay chị tôi đưa vào trong quần tôi, tay chị ôm gọn cậu bé, chị khẽ vuốt ve , tuốt ra rồi lại tuốt vào. Cậu bé không chịu được cương cứng hết mức, chị thì thầm:
– Nhớ vợ lắm à?
– Ừm..
– Vợ cũng vậy, ư..ư.

Chị lại khẽ rên lên, cô bé của chị đã ướt nhẹp, thứ nước nhơn nhớn làm ướt cả quần lót của chị. Tôi đưa tay cởi khuy quần chị thì chị giữ tay tôi lại.
– Ở đây… vợ sợ ai nhìn thấy.
– Nhớ vợ lắm. Tối thế này chẳng ai nhìn thấy đâu. Chồng nhớ vợ lắm, chồng không chịu được nữa rồi.
Rồi chị để mặc tôi cởi quần chị ra. Kéo một ống quần chị ra khỏi chân, tôi lại đưa tay xuống nghịch ngợm lồn của chị, chị lại rên rỉ và quắp chặt cổ tôi. Cởi quần, tôi cầm cu di lên di lên lồn của chị, chị hơi rạng chân để tôi đi vào được dễ dàng hơn, cô bé của chị ngậm chặt cậu bé của tôi như thể chị sợ cậu bé sẽ tuột ra ngoài. Nhịp được một lúc thì tôi không thể chịu được. Tôi thì thầm:
– Anh ra đây.
– Vâng, chồng ra đi… ư..ư – Chị hổn hển.
Kéo quần lên cài lại cúc cho chị, kéo chị ngồi lên lòng, chị ôm chặt tôi, hôn lên môi tôi chị thì thầm:
– Đỡ nhớ vợ chưa.
– Khì khì.
– Lát phải đền cho vợ nhé.
– Oki.
– Hihi.

Đêm đó tôi và chị thuê một phòng trong nhà nghỉ gần trường. Đêm đó với bao đam mê, tôi và chị lại quấn lấy nhau, lại hòa vào nhau làm một. Tôi hôn cô bé của chị say sưa, chị mút cậu bé của tôi cuồng nhiệt… rồi cùng đưa nhau lên đỉnh thần tiên. Có bao nhiêu tôi vắt sạch và dành hết cho chị – chị căng mình đón nhận tất cả tình yêu của tôi. Chị không để cho một giọt nhớ thương nào rơi ra khỏi người chị. Đêm đó tôi và chị ngây ngất trong hạnh phúc ngập tràn.

Sáng chủ nhật, tỉnh giấc nhìn sang bên cạnh chị vẫn ngủ say sưa, chỉ có chiếc chăn quấn ngang ngực chị, ngực chị phập phồng theo từng nhịp thở, bình yên và nhẹ nhõm trong lòng, nhìn chị tôi chỉ mong mỗi sáng thức giấc tôi đều thấy chị như thế này. Cúi xuống tôi hôn lên đầu ti chị, chị tỉnh giấc, giọng chị ngái ngủ:
– Chồng làm gì đấy?
– Yêu vợ – nhìn chị âu yếm tôi nói.

Chị lại quắp chặt tôi hưởng ứng. Một lần nữa tôi đi vào trong chị. Hạnh phúc và ngọt ngào tưởng chừng như bất tận. Tôi và chị đã bù đắp cho nhau tất cả những thiếu thốn của một tuần xa nhau. Trưa hôm đó ăn xong chị về Hà Nội. Lại bắt đầu một tuần xa nhau nữa. Lại nhớ chị nhiều lắm chị có biết không?

Những ngày tẻ nhạt và chán ngắt vẫn chậm chạp trôi qua. Sáng thứ 5 tôi nộp tờ xin về nghỉ 2 ngày cuối tuần lên ban quản sinh và chờ đợi. Hồi hộp, mong mỏi, chờ mãi rồi cuối cùng tên tôi cũng được sướng khi ban quản sinh đọc danh sách những người được nghỉ vào sáng thứ 7. Hôm nay là Valentine. Đêm qua nhắn tin cho chị tôi hẹn chị nay tôi sẽ về, có lẽ chiều sẽ về đến Hà Nội. Tôi nói khi nào về đến Hà Nội sẽ điện cho chị lên trường đón tôi. Chị nói chị nhớ tôi lắm, chị sẽ lên trường chờ tôi trước. Sáng nay sau khi nghe thông báo tôi được về nghỉ 2 ngày cuối tuần, không chờ xe nhà trường đến đón, gấp thêm một bộ quần áo cho vào balo tôi ra đường cái bắt thẳng xe về Hà Nội.

Đến Đường Hoàng Quốc Việt rẽ vào cửa hàng lưu niệm tôi mua một thanh socola, một tấm thiệp gói ghém cẩn thận rồi cho vào ba lô. Lên xe bus về thẳng điểm ở gần nơi chị làm. Đi bộ xuống quán nước đối diện ngân hàng chị làm tôi ngồi đợi. Hơn 1h nữa chị mới tan làm. Xe chị vẫn dựng ở ngoài, nghĩ đến lúc chị tan làm tôi sang đón chị, nhìn thấy tôi có lẽ chị sẽ bất ngờ và vui lắm…mong chị lắm, nhớ chị quá. Rồi cũng đến 11h20p. Mười phút nữa chị sẽ tan làm… nhớ chị lắm. Đang nghĩ đến ánh mắt rạng ngời, nụ cười hạnh phúc của chị khi nhìn thấy tôi thì anh M cùng ông bạn anh M xuất hiện, mỗi người đi một xe, sau xe anh M chở một người phụ nữ, còn bạn anh M đi một mình. Giỏ xe ông bạn anh M có cài một bông hoa hồng to. Có lẽ 3 người bọn họ đang chờ chị.

Bối rối, tôi chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi nhìn sang bên đường và nhìn 3 người bọn họ vui vẻ cười nói với nhau. 11h35P chị mở cửa bước ra, tôi căng mắt nhìn sang. Chị nói với anh M điều gì đó rồi lên xe ông bạn anh M. Rút điện thoại tôi định gọi cho chị nhưng rồi lại thôi. Gọi cho chị nói gì bây giờ…… Mắt tôi tối sầm, lòng tôi trào dâng nỗi tủi hờn. 4 người sang đường đi lên hướng Bưu Điện Hà Đông, tôi ngồi ngay đó nhưng có lẽ họ không để ý. Nhìn theo xe chị cổ họng tôi nghẹn đắng. Bao nhiêu dự định cùng những hi vọng một buổi chiều ngọt ngào và hạnh phúc bỗng chốc tan biến, chẳng nghĩ được gì chỉ thấy sống mũi cay cay, lững thững ra bắt xe bus mà tôi chẳng biết mình sẽ đi đâu lúc này. Xuống hàng ghế cuối cùng tôi gục đầu vào thành ghế, cổ họng mặn chát, mắt cay xè, mặc cho xe chạy, mặc cho bao người lên xuống tôi không để ý. Đi đâu lúc này, tôi nhớ chị, tôi chỉ muốn được gặp chị, tôi chỉ muốn làm cho chị bất ngờ, tôi chỉ muốn làm cho chị vui vậy mà.…. Tôi xuống xe khi xe đã về bến cuối. Ngồi một mình nhìn ra Hồ Gươm mà lòng buồn vô hạn. Chị đang làm gì, chị có biết tôi đang chờ chị không Phương?

Bạn đang đọc một phần của truyện Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau, bạn có thể đọc bản full tại đây: http://truyensextv2.com/hoi-uc-ngay-do-ta-ben-nhau-full/
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensextv2.com, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Địt nhau trong sân vận động
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex cũ
Phân loại Truyện cũ mà hay
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 11/07/2015 12:38 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hắn vuốt ngược vào trong lồn
Cho đến mãi về sau hắn vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao sau khi được Lệ Hòa bú cặc hắn tới lúc xuất khí thì hắn lại như trở thành một con người khác. Không chỉ như một sự bảo đảm về việc chắc chắn nàng sẽ giữ lời hứa của mình, sau khi mọi thứ đã xọng xuôi nàng sẽ cho hắn...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Con Phương dâm đãng
Đã một năm rồi, vào ngày này năm ngoái ông năm đè con Phương ra hiếp dâm nó lần đầu tiên. Từ đó trở đi thân thể con Phương tự nhiên thuộc quyền sở hữu của ông ta mà nó không dám kháng cự. Ngày ngày nó bị ông năm đè ra hãm hiếp đủ kiểu, bất luận sáng, trưa, chiều hay tối. Hễ ông ta...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Anh trai và em gái
Lan nằm chổng mông lên trời, một bên má áp xuống đất, hai vú nàng cũng bị đè cho dẹp ra, Thành thì nằm đè ngay bên trên của Lan. Từ khi làm tình với Thành đến nay thì đây là lần đầu tiên Lan được Thành ‘chơi’ hăng say và dữ dội như thế, Lan cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Lan không...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba