Mặc dù tôi rất tiếc khi mất đi một người bạn thân như nó nhưng tôi đã quyết định rồi, không thể nói hai lời được. Vả lại tôi muốn tự quyết định lối đi cho bản thân mình mà, không thể nào dựa dẫm vào nó quá nhiều như trước đây nữa.
Nó là nó còn tôi là tôi, nó không thể nào hiểu được cảm giác của tôi lúc này được. Nó chỉ là một người ngoài nhìn sự việc với cặp mắt khách quan thôi. Nó đâu biết rằng trong tim tôi giờ đây ai là người quan trọng nhất chứ.
Thiết nghĩ, nếu nó là tôi bây giờ nó cũng sẽ làm thế thôi. Dù gì nó là một thằng đang FA kìa mà, có giỏi cách mấy thì những chuyện như thế này nó vẫn không thể nào hiểu hết được.
Chỉ có tôi, người đã trãi qua biết bao nhiêu sóng gió với Hoàng Mai mới có thể hiểu được tường tận cảm giác đó. Một cảm giác bị bỏ rơi, một cảm giác bị ruồng bỏ. Nhưng tôi sẽ sớm chứng tỏ cho Hoàng Mai thấy được, tình yêu của tôi dành cho em lần này là thật và mãi mãi như thế.
Tôi nhất định sẽ làm được…
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv2.com/doi-hoc-sinh-quyen-2/
Tít… tít… tít! Tít… tít… tít…
Một ngày mới lại bắt đầu khi tiếng chuông báo thức được tôi cài vào điện thoại réo vang lên giữa không gian yên tĩnh của buổi sáng tinh mơ.
– Hoàng Mai à, để anh ngủ tý đừng đùa nữa!
Tôi buột miệng gắt nhẹ vì cứ mỗi buổi sáng Hoàng Mai lại lén vào phòng tôi canh cho đến khi chuông điện thoại reo lên rồi dí sát vào tai tôi đến điếng hồn.
Nhưng mãi đến một lúc lâu sau, khi tiếng chuông bao thức đã tàn thì cũng là lúc tôi nhận ra rằng Hoàng Mai đã không còn ở đây nữa. Em đã chia tay tôi vào tối hôm trước, một buổi tối định mệnh với biết bao nhiêu biến cố xảy đến.
Không có em, ngôi nhà của tôi trở nên lạnh lẽo, trống vắng vô cùng.
Căn Phòng của em trước đây đã từng là một căn phòng lộng lẫy với đủ các loại tượng thủy tinh lung linh sắc màu. Nhưng giờ đây nó chỉ là một căn phòng trống không, giường đây, nệm đây, bàn học đây nhưng người đã không còn. Vắng bóng em rồi căn phòng trở nên tiu đìu, quạnh hiu đến chạnh lòng.
Xuống đến khu bếp, những hình ảnh của Hoàng Mai trong đầu tôi lại hiện ra càng rõ nét. Đây là nơi em thường lui tới nhất với những món ăn tuyệt hảo khiến trái tim tôi rung động bao phen. Nhưng bây giờ những nồi nêu xoong chảo được em xếp gọn gàn vào tối qua càng khiến trái tim tôi đau buốt.
Nhớ hôm trước em đã quét dọn nhà cửa, lau chùi nhà tắm, dọn dẹp phòng ốc rất gọn gàn rồi sau đó mới lên phòng thu xếp đồ đạc vào hành lí. Như thế chẳng phải là em đã dự tính trước cho việc ra đi này rồi sao. Chỉ tại cái tính hay mềm lòng của tôi nên mới xảy ra cớ sự như vậy thôi.
Càng nghĩ tôi lại càng căm hận bản thân, muốn giết quách nó đi cho xong. Nhưng khi nhớ lại lần tự tử ngày hôm qua, tôi chợt cảm thấy rùng mình. Nếu như hôm qua thằng Toàn đến trễ hơn một tí thì giờ chắc tôi đã không còn đứng ở đây mà tơ tưởng về Hoàng Mai thế này đâu.
Cho nên đã sống thì phải có mục đích và mục đích hiện giờ của tôi chính là khiến Hoàng Mai trở về bên tôi. Mặc dù tương lai vẫn còn mù mịt lắm nhưng tôi tin chắc tôi sẽ thành công bởi vì bằng một linh cảm nào đó, tôi có thể cảm nhận được, Hoàng Mai vẫn còn yêu tôi… rất nhiều!
Nắng ấm ngã bóng trên mái trường đỏ ao…
Tôi bước vào lớp với tâm trạng cực kì hồ hởi rằng từ đây tôi đã là một thằng con trai thực thụ sẵn sàng kua một đứa con gái nào mình thích. Và mục tiêu kì này của tôi chính là Hoàng Mai, người con gái tôi yêu nhất lúc này.
Phải nói là tôi sảng khoái đến mức vừa vào đến chỗ thôi đã vẹo má bé Phương ngay một cái cho đã thèm khiến em nhăn mũi giận dỗi:
– Anh hai này… kì quá à!
– Hề hề, tâm trạng đang vui mà!
Nghe vậy thằng Toàn ngồi sau lạnh giọng lên với tôi:
– Làm gì thì làm, đừng có luyên lụy tới bé Phương của tao!
– Toàn…
Ngọc Phương đỏ mặt giãy nãy cả lên khi nghe thằng Toàn nói thế. Nhưng tôi vẫn còn chiến tranh lạnh với nó nên chẳng quan tâm lắm đến những biểu hiện của bé Phương lúc này.
Nhìn thằng Toàn, tôi nhếch môi:
– Mày yên tâm, tự tao sẽ giải quyết không nhờ vả ai cả!
Có lẽ vì thấy sự khác thường trong cách nói chuyện của hai tụi tôi nên bé Phương tỏ vẻ lo lắng:
– Hai người sao vậy, xảy ra chuyện gì à?
– Hông có gì đâu bé Phương ui, có người thích tự lực, tự cường ấy mà!
Toàn phởn vẹo mũi bông đùa với Ngọc Phương nhưng lời nói của nó sắc lẽm như dao cạo luôn nhằm vào tôi.
Nhưng có một chuyện khác còn khiến tôi phải quân tâm hơn là những lời nói móc câu của thằng Toàn.
Đó chính là sự xuất hiện của Hoàng Mai sau đêm chia tay ướt át ngày hôm qua.
Khi Hoàng Mai bước vào lớp không chỉ có mấy nhỏ con gái mà còn cả tôi đều hết sức ngỡ ngàng vì hình ảnh của Hoàng Mai lúc này quá lạ lẫm so với em mọi thường.
Mái tóc thề suông mượt giờ đã không còn nữa, thay vào đó là kiểu tóc bới cao chừa vài lọng tóc li ti buông hững hờ xuống chiếc cổ trắng ngần.
Chiếc cặp đen em ôm trước ngực cũng không còn, giờ đây đã được thay vào một chiếc ba lô con cóc cách điệu màu hồng lợt trông rất teen, rất trẻ trung.
Và quan trọng hơn hết đó là khuôn mặt thanh tú của em giờ đây được tô điểm thêm chiếc kính cận thời trang làm nó đã đẹp, này lại càng rạng ngời hơn gấp 10 lần.
Nhìn chung Hoàng Mai giờ đã thay đổi 180 độ so với Hoàng Mai trước kia đến nỗi tôi chẳng thể nhận ra được nếu như không được mấy nhỏ con gái trong lớp thông báo. Và nếu như tôi gặp em trên đường thế này, chắc gì tôi đã nhận ra em chứ?
Vẻ như Hoàng Mai biết được tôi đang lén nhìn em nên em khẽ ngước lên nhìn tôi, mỉm cười một nụ cười huyễn hoặc, lạnh rung rồi tiến về phía chỗ ngồi một cách bình thản khiến bao người kinh ngạc.
Còn về phần tôi, bị ma lực của nụ cười ấy đánh trúng tôi chẳng thể nào nói được nên lời, thậm chí toàn thân còn chẳng thể cử động được. Như thể tôi đã bị Hoàng Mai cho hóa đá bởi nụ cười ấy vậy.
Ngỡ ngàn, kinh ngạc, sững sốt là cảm giác của tôi lúc này. Tôi chẳng thể nào ngờ được chỉ qua một đêm Hoàng Mai lại thay đổi nhiều đến thế. Cứ như là một người khác hoàng toàn vậy.
Và nếu như không có Ngọc Phương lay tôi tỉnh mộng, chắc tôi đã bị Hoàng Mai cuống lên 9 tầng mây luôn rồi:
– Anh hai, làm gì mà bần thần vậy?
– Đâu, tại hơi mệt trong người tý!
Ấy thế mà vẫn chưa chịu thôi, Ngọc Phương sau đó lại hỏi tôi một tràn các câu hỏi vì sao khiến tôi phải đi từ khó chịu này, đến ức chế khác:
– Mà Hoàng Mai sao lại thay đổi nhiều vậy?
– Anh không biết!
– Sao hai người lại không đi chung?
– À thì…
– Hai người xảy ra chuyện gì rồi sao?
– Không, nhưng…
Bla… bla… bla…
Đến nỗi tôi chẳng thể nào kìm nén được mà lớn giọng khó chịu với em:
– Đủ rồi, hỏi hoài… Tự mà tìm hiểu!
– Ư, em xin lỗi…
Ngọc Phương giật thót đánh rơi cây viết xuống bằng vì bị tôi lớn giọng làm thằng Toàn ngồi sau liền đứng bật dậy túm cổ áo tôi lôi lên:
– Tao đã bảo mày đừng có làm luyên lụy tới bé Phương rồi mày không hiểu à?
Tức thì mấy đứa con gái trong lớp đều nhìn hai tụi tôi mà ồ lên khoái chí:
– Ố ồ, coi kìa! Có một vụ đánh ghen vừa xảy ra!
– Hông phải đâu, Phong và Toàn đang giành giật trái tim của Ngọc Phương đó!
– Trùi ui, Ngọc Phương coi vậy mà ghê quá xá ta, chiếm lấy trái tim hai chàng trai lớp mình rồi!
– Bla… bla… bla…
Cả lớp lúc này coi bộ còn nhao hơn cái lần đăng kí đi noel của thằng Toàn đợt trước nữa. Nhìn chẳng thua gì họp chợ cả. Tôi, thằng Toàn, Ngọc Phương lúc này phải nói là ngơ ngác toàn tập trước thái độ của tụi con gái trong lớp, quá loi choi, quá lóc chóc.
May sao lúc đó có Lam Ngọc đứng lên giữ trật tự cho lớp mới không xảy ra chuyện nguyên đám con gái bu lại tụi tôi phỏng vấn dò hỏi. Nếu không thì chắc Ngọc Phương phải khóc thét lên ấy chứ, thế nào cũng có chuyện rắc rối xảy đến thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2018 03:38 (GMT+7) |