Nhưng đúng y như thím năm nói, đêm xuống những cơn mưa mùa hè bắt đầu rơi lợp đợp lớn dần rồi lớp dần kèm theo những cơn gió rít thổi lùa vào hành lang nơi tôi ngủ nghe lạnh rung, tê cóng.
Chỉ với chiếc gối kê đầu tôi chẳng thể nào chống lạnh được, ngặc một nỗi nữa là tôi đã quen nằm ngủ ôm gối nay chẳng có cái gì xung quanh tôi cảm thấy bức rức vô cùng, cho nên với cái lạnh và nỗi thèm gối ôm, tôi cứ nằm co rúm, cố dỗ giấc ngủ cho bằng được, đếm cừu, đếm số đủ kiểu cả.
Nhưng một lúc sao tôi bỗng cảm thấy xung quanh tôi đột nhiên có thứ gì bao trùm, nó rất ấm, rất mềm, khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu và dần đi vào giấc ngủ.
Tuy nhiên trước khi chỉm hẳn vào vô thức, tôi cảm giác như má mình có một vật gì đó rất mềm rất ấm chạm vào, sau đó tai tôi bỗng nghe một lời thì thầm êm dịu:
“Ngủ ngon, em yêu anh…”
Và rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay…
Mà như người ta thường nói, thời gian trôi như thôi đưa, chẳng mấy chốc thời gian tôi lên đây thăm con bé cũng đã hết, giờ đã đến lúc tôi phải trở về với đám bạn lóc chóc ở nhà nội để cùng vui chơi đây đó như trước đây. Con bé Linh cũng nhận ra điều đó, lúc đứng cùng tôi đợi xe bus, hai má nó cứ xụ xuống mà chẳng nói với tôi một lời nào cả.
Cố nhịn cười, tôi khẽ cốc đầu nó:
– Nè, có phải là anh đi luôn đâu mà mặt chề ra một đống vậy?
– Sao lại hông, anh về lần này biết bao giờ mới gặp!
– Thì năm sau, hoặc em có rảnh lại lên Sài Gòn thăm anh!
– Em sợ lại không có dịp thôi!
– Uầy, nếu không khi anh rảnh lại xuống đây thăm em!
– Hứa đấy nhé! Mà lần này anh thấy em thế nào?
– Thế nào á?
– Về tính cách ấy, có như lúc trước hông?
Thoáng suy nghĩ về câu hỏi của con bé, tôi cười nhẹ:
– Thì cũng như lúc trước thôi!
– Như lúc trước thôi hả? – Con bé bỗng xụ mặt.
– Nè, làm gì mà buồn thế, anh chưa có nói hết mà! Tuy nhiên em đã có đôi nét chững chạc rồi đấy!
– Thật hả, hí! – Và nó đã vui trở lại.
Thoáng thấy xe bus đã đến từ xa, tôi vỗ vai con bé cười khì:
– Thôi, xe gần đến rồi anh đi nhá! Em ở đấy phải cố gắng đấy, không được làm quá sức đâu!
– Hì, biết rồi cụ non! Lần sau anh gặp em sẽ không còn là “đôi nét” nữa đâu, chờ đấy!
– Được rồi anh chờ!
Và rồi chiếc xe bus cũng đến và đưa tôi trở về nhà nội. Nhưng chắc chắn con bé Linh đã tạo trong long tôi một ấn tượng gì đó rất đặc biết, nó cứ khiến trái tim tôi cứ bồi hồi một cách lạ lùng như cái chạm má và cả lời thì thầm tối hôm đó nữa, dẫu vẫn còn đôi chút khó hiểu nhưng tôi vẫn biết chuyện gì đã xảy ra, có thể đó sẽ là một bước ngoặc khá lớn trong đời tôi.
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.com/doi-hoc-sinh-quyen-3/
Chuyến xe bus uể oải cuối cùng cũng dừng lại trước ngỏ vào nhà nội tôi ở đường lớn. Tôi vật vờ xuống xe bắt đầu những bước đi bộ của mình hệt như lúc đầu về nhà nội vậy. Nhưng con đường đá dẫn vào nhà nội tôi hôm nay thật tiu đìu, nó vắng quá, chẳng có lấy một bóng người ngoài những con chó thi thoảng chạy ngang, những con chào mào mỏi cánh đâu lại nhìn tôi hót ríu rít như muốn thông báo một điểm xấu gì đó mà tôi chuẩn bị gặp phải.
Vừa nghĩ tới đó, một vệt đen lao ra từ lùm cây bên cạnh làm tôi giật mình lùi bước về phía sau né tránh. Dường như chủ đích của nó là nhắm vào tôi, khi đòn vừa rồi đã bị tôi né tránh, nó liền lao tới thêm một lần nữa toan tấn công tôi với một khúc cây to trên tay. Bình tĩnh tôi dịch về sau thu người né đòn đánh đó, khi nó chuẩn bị đánh đòn tiếp theo thì bị tôi chụp lấy tay đồng thời tọng vào ngực nó một đòn gối. Nó bật ngửa ra sau, tôi lại chụp lấy cánh tay nó sử ra một chỉ vào ngay khớp vai khiến nó bị tê liệt buông khúc cây rơi xuống đất.
– Mày là người của bọn Bình An à?
Tôi sốc cổ áo nó lên tra hỏi tra hỏi.
– Hề, ừ đấy thì đã sao?
– Địa phân Đại An mà mày cũng dám qua hả, có biết tao là ai không?
– Tao cóc cần biết, bọn tao được lệnh thấy thằng nào choai choai cùng tuổi thì đánh hết mà thôi!
– Bọn mày dám à?
– Sao lại không, như hôm qua bọn tao đã làm với thằng Mậu đấy thôi!
– Sao, mày nói cái gì?
– Hề hề, hôm qua nó dẫn hai con nhỏ đi ra đường lớn bọn tao vẫn nện cho nó một trận như thường, phải nói là đã tay lắm!
– Mày… phụt…
Trong lúc tôi không để ý, nó liền phun một bãi nước bọt vào mặt làm tôi mất phương hướng buông tay khỏi nó. Đến khi có lại được tầm nhìn thì nó đã mất hút sau bụi cây đến địa phận Bình An chẳng còn đuổi kịp nữa.
Nhưng tôi không để ý đến điều đó lắm, trong đầu tôi chỉ có một việc duy nhất là chạy ngay đến nhà thằng Mậu để xem xét tình hình, vì theo như cái thằng Bình An kia nói, thằng Mậu bây giờ chắc đang bị thương rất nặng. Ngay tức tốc, tôi chạy thật nhanh đến nhà nó, nơi có hàng dừa mọc cao lêu nghêu trước cửa.
– Ủa, Phong đó hả con, vừa đi đâu về đấy!
Vừa bước vào sân tôi đã nghe tiếng mẹ của thằng Mậu, dì ba Thành đang ngồi hái rau gần đó.
– Dạ con đi thăm cón bé Linh ở nhà thím năm Hưng mới về, mà thằng Mậu đâu rồi thím!
– Nó à? Ừm, hôm qua mới bị người ta đánh, còn nằm trong nhà kìa!
– Dạ con xin phép dì!
Mới nghe dì nói, tôi liền tức tốc chạy vào nhà tìm thằng Mậu giờ đang nằm trên chiếc phảng đặt ở phòng khách. Trông nó bây giờ thê thảm quá, mặt mũi thì bầm tím, tay chân trầy trụa còn hơn là té xe nữa.
Thấy tôi đứng sững sờ, nó vội cất tiếng:
– Mày về rồi hả Phong?
– Ờ, tao nè, mày sao rồi!
Tôi hớt hải chạy lại chỗ nó.
– Không sao, hôm qua tao dẫn nhỏ Lanna với nhỏ Phương đi mua đồ, ai ngờ bị đến 4 thằng tập kích, tao cứu 2 tụi nó, thế là cả đám 4 thằng đánh tao túi bụi.
– Tao xin lỗi, tao đã làm luyên lụy tụi bây rồi!
– Mày nói gì thế Phong, anh em có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Việc của mày cũng là việc của tao! Mày có biết bọn tao trông mày về để làm chi không?
– Sao?
– Mày… thiệt tình! Tụi tao trông mày về để cùng tụi tao giải quyết bọn Bình An, đem lại sự an toàn cho cả khu này đấy!
– Sao mà tao làm được!
– Mày chắc chắn sẽ làm được, đó giờ mày đâu có khiến tao thất vọng đâu! Thôi tao mệt quá nghỉ tý đã, mày về xem hai con bé kia sao rồi, chắc bọn nó đang trông mày đấy!
Cái vỗ vai của thằng Mậu là nhẹ nhưng những gì mà nó đặt vào cái vỗ vai đó thật sự quá nặng, một mình tôi thì làm sao có thể giải quyết được cả hai nhóm Bình An A và B chứ, nhất là khi ở Bình An B có một thủ lĩnh Tồ lớn cao cường và Bình An A lại có một thủ lĩnh xảo huyệt giấu mặt chi phối cả hai nhóm. Để hạ gục bọn nó là một điều quá khó khăn, ngoài sức của tôi rồi.
Tuy nhiên dù muốn dù không, tôi cũng phải lết cái thân rệu rã của mình về nhà nội với bao suy nghĩ tiêu cực trong đầu đến nỗi tôi cứ tưởng tượng mây đen lúc nào cũng bay lơ lững trên đầu của mình sẵn sàng đổ những cơn mưa bí bách như trút nước vậy. Thật là khó khăn làm sao, nhà nội tôi bây giờ như một nơi gì đó cấm kị lắm, tôi chẳng tài nào bước vào nổi, chỉ biết ngồi trên cây me gần nhà nhìn vào khoảng sân mênh mông mà tự trách mình thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/10/2018 03:38 (GMT+7) |