Con bé đặt một tay lên ngực, giọng tha thiết:
– Chỉ một lần này thôi, hãy cảm nhận em bằng những gì anh có, nha…
Giọng con bé thủ thỉ bên tai như tiếng gió cuốn vi vu. Hơi thở ấm nóng cùng với mùi hương thoang thoảng của nó làm đầu óc tôi quay cuồng với những hình ảnh rạo rực, cháy bỏng. Có phải con bé đang nằm dưới tôi hay không, hay đó chỉ là một ảo ảnh bởi sự bức rức trong lòng của tôi?
Có lẽ với khoảng cách gần như thế này, con bé có thể dễ dàng đoán ra tôi đang nghĩ gì. Nó cầm lấy bàn tay run rẩy của tôi, chạm nhẹ vào đôi má mịn màng của nó rồi di chuyển dần dần xuống ngực áo:
– Anh không nằm mơ, em vẫn là Ngọc Mi mà! Anh có nghe tim của em đang đập không?
Tôi rất muốn trả lời là có nhưng cổ họng của tôi đã khô ran không thể nói một lời nào. Tim của con bé cũng giống như tim tôi, vẫn đang đập từng hồi mạnh mẽ như muốn xé tan đi những rào cản lí trí của giữa tôi và nó. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể con bé đang mềm nhũn ra với những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và cổ.
– Không sao đâu, anh…
Một cách rụt rè và dịu dàng Ngọc Mi khẽ luồn những ngón tay bé xíu sau gáy tôi kéo nhẹ xuống. Có lẽ vì mắc cỡ nên nó quay mặt đi, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần làm đầu óc tôi càng trở nên quay cuồng, chộn rộn cuốn theo những cảm xúc của trái tim.
Tôi cúi xuống, lòng xốn xang khôn tả. Cơ thể của con bé chợt run lên như ngọn nến. Trong mê man tôi thấy đôi môi cháy bỏng của con bé thấp thoáng hiện ra, đôi mắt nó ngắm nghiền như cô công chúa ngủ say trong khu rừng xúc cảm.
Bất chợt, khi mà môi tôi gần chạm vào đôi môi con bé, những hình ảnh của Ngọc Lan từ đâu cứ tuôn ra ồ ạc như thác nước. Tôi thấy đôi mắt xanh biếc đang nhìn tôi cười hấp háy. Tôi thấy nàng đang trong bộ váy áo noel nhìn tôi cười tít. Tôi thấy nàng nắm tay tôi cùng hát những bài hát reo vui. Tôi thấy nàng ướt lệ nhìn tôi dưới gốc me và tôi sẽ hái những trái me dốt ngọt lịm cho nàng ăn. Những ý nghĩ trong đầu tôi mãnh liệt đến nỗi tôi chợt rùng mình vội vàng ngồi thẳng dậy.
Ngọc Mi chớp mắt, nhìn tôi ngơ ngác:
– Có chuyện gì vậy anh?
Tôi bồi hồi đáp, nghe tim mình đang dần đều nhịp:
– Anh xin lỗi, anh không thể ích kỉ với em như vậy được!
Ngọc Mi cũng ngồi thẳng dậy, chỉnh lại mái tóc của mình với chiếc kẹp thiên diên vĩ, nó thở hắc:
– Hì, đúng như em đã dự đoán!
– Dự đoán? Là sao anh không hiểu?
Con bé mỉm cười, nó bình thản:
– Anh đưa tờ cam kết cho em y!
Mặc dù không hiểu con bé đang nghĩ gì. Nhưng tôi cũng lật đật đi lấy tờ giấy cam kết ra. Tờ giấy duy nhất liên kết giữa tôi và con bé. Đã lâu rồi tôi mới được cầm lên, trông nó vẫn còn mới tinh như vừa được kí hôm qua.
Con bé nhận lấy tờ cam kết từ tôi. Nó cũng với tay lấy tờ cam kết từ trong chiếc túi xách của nó làm tôi rất đỗi ngạc nhiên. Nhưng chưa kịp hỏi, con bé đã chập hai tờ lại xé làm đôi, rồi làm tư trước cặp mắt bàng hoàng của tôi.
Tôi há hốc, nói không ra lời:
– Sao em…
Con bé đủ thông minh để hiểu tôi hỏi gì, đôi mắt nó chưa kịp ráo đã kéo thêm một làn sương mỏng, nó kìm giọng:
– Từ nay về sau anh và em sẽ không còn quan hệ gì nữa, anh được tự do rồi!
Tôi bàng hoàng, cả người muốn sụp đổ:
– Tại sao? Em đã gặp chuyện gì hả Mi? Có phải tại anh lúc nãy hay không?
Nó lắc đầu:
– Không phải đâu, anh đừng tự trách mình! Tốt nhất anh nên chuẩn bị cho thật tốt đi!
– Chuẩn bị? Cho chuyện gì?
Con bé hít một hơi thật sâu, nó cười, một nụ cười khiến trái tim tôi thắt lại:
– Tối mai nội em sẽ về và… chị hai em cũng sẽ về…
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv2.com/doi-hoc-sinh-quyen-4/
Tôi không nghe nhầm, con bé cũng không nói nhầm. Tối mai nội của nó và cả Ngọc Lan sẽ về. Đáng lí ra khi nghe tin này chắc chắn tôi sẽ vui đến nổi nhảy cẩng lên sung sướng. Nhưng không hiểu tại sao tôi không nhảy cẩng lên được, cũng không sung sướng được. Trong lòng tôi như đang hiện hữu một con đê vững chãi ngăn cản những xúc cảm của niềm vui lại khiến nó nghẹn ứ.
Con đê đó không được làm từ bất kì một loại vật liệu cứng cáp nào, mà đơn giản chỉ là những giọt nước mắt của Ngọc Mi. Con bé đang khóc, tôi biết nó đang mím môi để kìm lại cảm xúc nhưng điều đó có vẻ quá sức đối với một đứa con gái mong manh như nó. Những giọt nước mắt cứ thế chảy dài trên má.
Sau một lúc trấn tĩnh, tôi chầm chậm mở lời:
– Mi này, em đừng buồn! Mọi chuyện còn có cách giải quyết mà!
Con bé nấc từng cơn, nó cười lạnh:
– Giải quyết ư? Ngay từ đầu giữa em và anh chỉ là một tờ cam kết và cho đến bây giờ vẫn như vậy.
Tôi bàng hoàng, nghe tai mình cứ u u:
– Em nói sao? Tất cả chỉ là đóng kịch thôi ư? Ngay cả chuyện lúc nãy?
– Đúng, tất cả chỉ là kịch, em chăm sóc cho anh là kịch, em đi chơi với anh cũng là kịch, em… hức… yêu anh cũng là kịch… cho nên anh đừng đến gần em nữa…
Vừa nói xong, Ngọc Mi vùng dậy lao nhanh ra khỏi phòng tôi. Sau một thoáng đứng chôn chân tôi cũng giật mình chạy theo con bé. Do chiếc chân còn chưa quen với việc vận động mạnh, tôi không thể đuổi kịp với con bé được, chỉ gọi với trong bất lực:
– Mi, em chạy đi đâu vậy? Nghe anh nói đã!
Bất chấp tôi có kêu gào, con bé vẫn chạy. Nó mở cửa nhà ra rồi đóng sầm lại, tôi nghe như các ai đó tát vào tim mình. Vừa định vặn tay nắm cửa, giọng của con bé đã vang lên từ ngoài, nghe đứt quãng:
– Xin anh đừng mở cửa! Chỉ như thế này, em mới đủ dũng cảm nói chuyện với anh thôi.
Tôi thở dốc, áp bàn tay mình vào cánh cửa:
– Có chuyện gì vậy, nói cho anh biết đi Mi!
– Không có chuyện gì cả đâu anh! Chị hai về rồi, nhiệm vụ của em cũng kết thúc, cho nên anh đừng gặp em nữa!
– Nhưng em cũng không cần phải làm như vậy!
Tôi bùi ngùi nói, thầm đoán Ngọc Mi chắc đã khóc rất nhiều. Tôi không dám tự tay mở cửa, tôi sợ nếu đúng như những lời con bé nói, tôi sẽ vĩnh viễn không biết được chuyện gì đã xảy ra với nó.
– Anh ngốc lắm Phong à, lúc nào anh cũng tốt với người khác! Nhưng chắc có lẽ vì vậy, chị hai mới yêu anh, yêu cái tính bao đồng của anh… – Ngọc Mi đáp, lâu lâu lại nấc lên từng cơn.
– Mi, em đừng khóc!
Tôi cố trấn an, cảm thấy câu nói quá tầm thường so với những gì đã xảy ra với con bé, nhưng trong giờ phút này, tôi không thể nghĩ ra câu nào hay hơn.
Con bé tiếp tục nói, giọng chùng xuống:
– Anh biết không, anh đã làm em thay đổi rất nhiều! Anh kéo em ra khỏi cuộc sống tù túng. Anh làm em biết cuộc sống này luôn có những góc khuất. Cho em cảm giác vui vẻ cùng bạn bè là như thế nào. Và cho em biết được cảm giác ấm áp khi yêu ra sao…
Những lời nói của Ngọc Mi làm trái tim tôi xốn xang. Đối với tôi đó đơn thuần chỉ là những lần đi chơi vui vẻ. Nhưng tôi nào biết, điều đó lại quan trọng với con bé đến như vậy.
Rồi con bé bỗng nấc lên, giọng nó hòa với nước mắt:
– Nhưng anh Phong à, em biết em đã đi quá giới hạn những gì cho phép. Em đã làm những điều có lỗi với chị hai trong khi chị ấy phải vật vả từng ngày với bệnh tật. Em cảm thấy mình như đang lợi dụng sự tin tưởng của chị ấy. Em chỉ nghe theo trái tim của mình. Em ích kỉ lắm phải không anh?
– Không…
Tôi trầm giọng, cảm giác không khí như đang cô động lại trong cuống họng. Nó giống một trái chanh hơn, vừa chua vừa buốt làm tôi nghẹn ứ không nói được một lời. Bên ngoài Ngọc Mi cũng lặng thinh, chắc con bé đang chờ câu trả lời hoàn chỉnh của tôi. Tội nghiệp nó. Tôi là một thằng không ra gì. Tôi không xứng đáng với những gì con bé dành cho tôi. Nó vô tội, nó không có lỗi, người có lỗi là tôi mới đúng.
Và cuối cùng những cảm xúc ngập tràn trong lòng đã giúp tôi phun trái chanh đó ra, tôi bùi ngùi, nghe sống mũi cay xè:
– Em không có lỗi Mi à. Ai lại đổ lỗi cho trái tim bao giờ chứ. Nếu có ai đó sai trong chuyện này thì người đó là anh. Xưa nay chẳng phải chúng ta đều hành động theo trái tim mách bảo đó sao. Em là một cô gái tốt và vẫn mãi như vậy. Em tuyệt đối đừng bao giờ có lỗi với trái tim, nghe không?
Dù con bé vẫn im lặng, nhưng tiếng khóc nấc đã trả lời tôi. Có lẽ nó đã khóc từ nãy giờ. Trong không khí tĩnh mịt của buổi tối, tôi có thể nghe rõ tiếng khóc của nó dù có cách một cánh cửa dày. Tôi tự hỏi rằng ở ngoài cánh cửa đó, đã có dòng sông nào hay chưa, dòng sông nước mắt của con bé.
Để rồi, sau một lúc im lặng, tôi nghe giọng con bé nghèn nghẹt như phát ra từ đằng sau một chiếc khăn tay:
– Em cảm ơn anh, cảm ơn những gì mà anh đã mang lại cho em! Nhưng anh đã vượt qua thử thách cuối cùng, em không còn gì để nghi ngờ ở anh nữa. Thế nên… – giọng con bé bỗng nghẹn đi, nó cố kìm nén – hãy cố gắng sống tốt khi… hức… không có em nha…
Ở bên trong cánh cửa, tôi cũng không còn giữ được những cảm xúc trong lòng mình nữa. Như con đập bị vỡ, tôi òa khóc, cảm thấy mình chưa bao giờ khóc dễ đến thế, từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên má tôi thật ấm nóng. Tôi bấu lấy tay nắm cửa, cố gắng thốt tròn một câu:
– Mi à, hãy để anh mở cửa, được không?
– Không, anh đừng làm vậy! Em sợ khi anh mở cửa ra, em sẽ lại ích kỉ đó! Thế nên từ bây giờ, anh hãy quên em đi, nha!
Biết mình không thế làm gì vào lúc này nữa. Tôi khụy xuống, cảm thấy mình không hơn gì một đống thịt vô dụng, ngu ngốc. Nước mắt tôi ứa ra nhiều đến nổi tôi chỉ thấy trước mắt mình chỉ là một làn nước mỏng mờ ảo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 23/11/2018 11:38 (GMT+7) |