– Tuyệt! Lúc nào cũng ngon như lần đầu thưởng thức! – Tôi gật gù nhấp từng ngụm cà phê.
– Hì, thiệt tình! Mai mốt lỡ không có em ở đây không biết anh kiếm đâu ra uống đây!
Như có gì đó vừa đâm vào tim, câu nói của Ngọc Lan lại làm tôi gợi nhớ lại cơn ác mộng ban trưa.
Mặt khẩn trương, thấp thỏm, tôi vội bỏ ngay tách cà phê xuống ôm thật chặt nàng vào lòng:
– Em đừng nói như vậy! Hứa là em vẫn luôn ở đây, bên cạnh anh nhé!
Dù có hơi bất ngờ, Ngọc Lan cũng nhẹ nhàng ôm đáp lại, xoa nhẹ bàn tay lên lưng tôi:
– Em hứa mà chéri! Anh đã gặp chuyện gì trước khi qua nhà em sao?
Chợt nhận ra hành động mất kiếm soát của mình, tôi từ từ thả lỏng nàng ra:
– Không… không có gì đâu! Em chỉ cần hứa với anh như vậy là đủ rồi!
– Em hứa mà, yên tâm đi anh!
– Ừ… ừm, cảm ơn em!
– Hì, anh uống cà phê thư giản xíu đi, trông mặt anh mệt lắm!
– Anh biết rồi, hề hề!
Nhâm nhi cà phê một hồi, nàng chuyển chủ đề sang chuyện khác để tránh khoảng lặng quá lâu:
– Anh đã gọi Huy chưa? Lát mấy giờ tụi anh đá?
– À anh có nhắn nó rồi! Tầm 4h chiều đó em!
Nghe xong, mặt nàng bỗng hí hửng:
– Hì, cho em theo coi với nha!
– Hửm, em hả?
– Sao? Hông được à? Em nghe nói kì vừa rồi lớp anh đá banh vô địch mà em đâu có coi được! Giờ coi bù, hì hì!
– Ừm, cũng được! Tại anh không muốn em gặp thằng Sang chút nào!
– Thôi mà, sẽ không sao đâu anh! Anh tưởng em là ai chứ!
– Ừm, thôi được rồi! Nhưng em phải cẩn thận đấy!
– Yes sir! Hì hì! – Nàng cười khì với ánh mắt tinh nghịch!
– Thôi mình uống tiếp đi em! Mọi chuyện buổi chiều sẽ sáng tỏ thôi!
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensextv2.com/doi-hoc-sinh-quyen-5/
Tầm khoảng 4h chiều, tôi với Ngọc Lan đã có mặt tại sân nhân tạo gần nhà Huy đô. Từ nay chúng tôi chỉ có thể đá ở sân này. Sân cát gần nhà thằng Huy giờ không còn nữa, nó đã được người ta quy hoạch để xây nên một tòa cao ốc văn phòng trong hè vừa qua.
Sân cát này đã gắn liền với biết bao kỷ niệm thuở bé của tôi cùng với đám Huy đô ở đây, từ những trận banh rực lửa đến những lần đánh nhau đến u đầu mẻ trán với mấy đứa xóm khác. Cả những giò chơi bắn bi, thả diều của mấy đứa nhỏ trong xóm cũng đã in sâu vào tâm trí tôi. Tuy không bình dị mộc mạc như ở dưới quê nhưng mất đi hình ảnh đó, tôi cũng có một chút chạnh lòng.
Cùng Ngọc Lan tiến vào sân bóng, tôi không khỏi thấy ngứa ran người khi hàng chục cặp mắt tăm tia vào nàng. Ngọc Lan là đứa con gái duy nhất trong khu sân banh nhân tạo này, dù đã cho nàng đeo khẩu trang để tránh sự chú ý nhưng vẫn không thoát khỏi những cập mắt soi mói đó.
Thật ra thì đây không phải là lần đầu tiên tôi dẫn con gái đi đá banh. Còn nhớ cách đây không lâu, tôi đã từng một lần dẫn Ngọc Mi đi theo, và lần đó đã xảy ra chuyện xích mích với mấy thằng trong sân đến nổi suýt đánh nhau. Đó là lí do vì sao tôi hạn chế dẫn theo con gái đến sân banh. Cơ mà Ngọc Lan thì vẫn là ngoại lệ thôi nếu nàng muốn.
– Ở đây đông vui quá anh ha! Làm em cũng muốn đá ghê! – Ngọc Lan hí hửng nhìn khắp xung quanh sân banh.
– Hề hề, nếu muốn thì mai mốt mình rũ mấy nhỏ con gái trong lớp đá chơi! Dù gì đội nữ lớp anh cũng vô địch đó!
– Hì, em có nghe rồi! Đội nữ có Lam Ngọc đá hay mà!
– Mà em nè! Em có nghĩ Khanh khờ với nhỏ Kiều xảy ra chuyện gì không?
– Sao anh lại hỏi vậy?
– Do thấy hôm bữa hai đứa nó ngồi riêng, còn không thèm nói chuyện với nhau nữa nên anh thấy nghi nghi.
Ngọc Lan lắc đầu cười giả lả:
– Không sao đâu anh! Cặp đôi cãi nhau là chuyện bình thường mà, vài ngày là hết à!
– Anh cũng mong như vậy chứ bữa đó nhìn mặt nó thảm lắm!
– Hì, rồi sẽ có một ngày mình cũng cãi nhau như vậy đó anh! Nhưng đây sẽ là thử thách xem hai bên có nhường nhìn vì nhau không, Qua đó mình sẽ hiểu nhau hơn!
– Ừ, anh hiểu rồi! Chắc chắn tụi mình sẽ không có chuyện gì đâu mà, hề hề!
– Đừng có nói trước chàng à! – Ngọc Lan chun mũi bẹo má tôi.
Chừng 20 phút sau, cả đám Toàn phởn, Huy đô cũng tập trung đầy đủ ở sân banh.
Hôm nay có vẻ như Huy đô mang lên đội hình mạnh nhất với sự có mặt của cặp bài trùng Bình, Tú cùng dàn cầu thủ tuyến chọn của nó mà tôi đã nhiều lần đá chung trước đây và tôi có thể chắc chắn rằng trình độ của tụi nó không thua Huy đô là bao.
Tuy nhiên, team của tôi hôm nay cũng không phải là yếu với sự có mặt của tôi, Khanh khờ, cặp bài trùng Tiến, hiếu, Toàn phởn và cả… thằng Sang nữa.
Hôm nay thằng Khang đinh bận chuyện nên không đi được, hàng thủ của đội tôi mất một hậu vệ máu lửa. Thay vào đó là sự có mặt của thằng Sang, tôi vẫn chưa biết nó sẽ chơi ở vị trí gì.
Toàn phởn có lẽ cũng suy nghĩ giống tôi, nó quay sang hỏi thằng Sang:
– Ê, mày đá vị trí gì?
– Gì cũng được, team thiếu gì tao đá đó!
– Ừm, vậy mày đá hậu về với thằng Hiếu đi! Thằng Tiến ở giữa sân đánh chặn với mồi banh, tao đá tự do hộ công cho thằng Phong! Vậy ok không?
– Ok! Hợp lí đấy!
Toàn phởn cũng đá chung với tụi thằng Huy nhiều nên cũng hiểu rõ lực lượng team địch ra sao. Tuy nhiên cũng như bọn tôi, nó cũng hiểu khá rõ thực lực bọn tôi thế nào, cho nên kèo khá là cân sức. Nhưng với cương vị là đội bóng vô địch giải trường làm sao tôi có thể dễ dàng bị bọn nó đánh bại được.
Sắp xếp team xong, Toàn phởn quay sang Huy đô:
– Sao, nay đá ăn gì, chầu nước hả?
– Ờ, đội nào thua chung tiền nước mía!
– Ok, chơi mày luôn!
Đội tôi vào trận đấu với khí thế hừng hừng. Tôi và Toàn phởn giao bóng để bắt đầu trận đấu.
Mặc dù đã lâu không đá chung với nhau nhưng xem ra đội tôi đá văn còn ăn ý lắm. Tôi với Toàn phởn về quê đá với tụi thằng Khánh thì không nói, thằng Tiến đã lâu không đá với bọn tội vẫn phối hợp với tuyến trên ăn ý không kém.
Và trong một tình huống ngẫu hứng, thằng Tiến chuyền dài lên cho Toàn phởn ở cánh trái làm thằng Bình và thằng Tú bị hút theo. Khi banh gần tới, Toàn phởn liền co giò về sau móc quả banh ngược về phía tôi đang bon bon ở trung lộ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/12/2018 03:38 (GMT+7) |