– Phương ơi! Phương đang ở đâu vậy? – Tôi gào thét trong mưa chỉ mong em sẽ lộ diện.
Thế nhưng không có gì ngoài những tiếng lá cây ướt sũng khua nhau nghe xào xạc.
– Nếu Phương còn ở đây thì hãy ra gặp mặt Phong đi!
Lần này chỉcó những tiếng mưa rơi lách tách trả lời tôi mà thôi.
Hết hy vọng thật rồi, từ nay chắc bé Phương sẽ không muốn gặp mặt mình nữa, cô ấy thế nào cũng nghĩ rằng mình là một tên sở khanh, xấu xa, chiếm đoạt tình cảm của con gái, là kẻ thù của phụ nữ lúc nào cũng đem lại thương đau cho họ, và còn nhiều nhiều điều khác nữa…
Chằng còn cách nào khác, tôi đành quay lại chỗ giữ xe mà lết thần tàn như chuột lột về nhà, ngay cả đến ông chủ giữ xe còn phải giật mình khi thấy tôi đi lật lờ như một cái xác sống vậy, nhìn kinh tởm, dị hợm đến phát sợ.
Nhưng nếu như thế thôi thì vẫn chưa đủ tàn đâu, Sài Gòn hễ mưa thì lại ngập, nhất là ở chỗ của tôi một khi đã ngập thì nước lênh lán như biển, đã vậy mà mấy ông lái xe hơi, xe máy các kiểu cứ phóng nhanh vun vút qua làm nước mưa, nước sình cứ bắn tung tóe vào người tôi như đạn pháo.
Xui hơn nữalà lúc quẹo qua khúc cua về nhà thì tôi lại vấp trúng ngay cái ổ voi chưa kịp sửanên cả người và xe cứ chúi nhũi xuống mặt đường đầy nước sinh bùn hôi tanhtrông phát tởm, trông phát khiếp nhìn muốn nôn cả bữa tối ra ngoài.
Phải khó khắnchậc vậc lắm tôi mới lết cái xe cà khổ của mình về tới nhà được, ấy vậy mà vẫn chưa hết xui đâu, vừa mở cửa nhà ra thì đã thấy Hoàng Mai ngồi chờ ở ghế sofa với vẻ mặt hết sức khó chịu rồi, có vẻ như cơn giận kiềm nén đã lâu nên gặp tôi là em xả ra ngay không kịp chào hỏi:
– Anh đi học gì giờ này mới về?
Tôi thì chẳng còn hơi sức đâu để mà mở miệng nữa, em vừa hét xong câu đó là tôi ngã bệch ra cả sàn nhà luôn, vừa thở hồng hộc mà mắt cứ mở trao tráo, thi thoảng tôi cố vuốt nước mưa lăn trên mặt nhưng chả được, tay chân tôi hoàn toàn kiệt sức rồi, bây giờ chẳng thua gì cọng bún thiu cả.
– Phong, bị gì vậy? Anh ngồi dậy đi! – Hoàng Mai hối hả lấy cái khăn lau mặt cho tôi.
– M… mệt… quá rồi! Không nói được nữa! – Tôi thiều thào trong cơn mê.
– Bị sốt rồi, trời ơi sao lại dầm mưa thế này! – Em sờ trán tôi hốt hoảng.
– Anh… xin… lỗi, anh… về… trễ!
– Giờ này còn xin lỗi gì nữa chứ, Phong cứ nằm đấy đi, để Mai lấy chai dầu gió đã!
– Đừng đi mà, đừng có bỏ anh… – Tôi kéo ghì tay em lại.
– Không được đâu, phải lấy dầu gió xoa cho anh để ấm người đã! Không khéo bệnh lại nặng hơnđó!
– Không cần! Em ở lại đi! – Tôi càng giữ tay em chặt hơn.
Dường như đã bí cách với một tên cứng đầu bị sốt như tôi nên Hoàng Mai đã sử dụng vũ khí cực kì khủng khiếp, đó chính là:
Bé ơi, ngủ đi.
Đêm đã khuya rồi.
Để những giấc mơ đẹp.
Sẽ luôn bên em.
Bé ơi, ngủ ngoan.
Trong tiếng ru ời.
Vầng trăng, đợi em.
Cùng bay vào giấc mơ.
À ơi, à ơi, à à ơi…
Vừa hát em vừa lấy chiếc khăn lau đi những chỗ ướt trên người tôi cùng với đó là những cử chỉ vuốt tóc, vuốt luôn cả mi mắt của tôi chùn xuống làm tôi cứ buồn ngủ không thể nào tả được. Giọng hát của em đã hay sẵn rồi, giờ cộng thêm lời hát ru ngủ của “chúc bé ngủ ngon nữa” thế nên chẳng thế nào khác được, tôi dần dần, dần dần chìm vào giấc ngủ trong lời ru nhẹ nhàng, êm dịu của Hoàng Mai…
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensextv2.com/doi-hoc-sinh/
– Phương ghét Phong lắm, Phong là đồ tồi tệ, đồ nhẫn tâm, đồ vô cảm!
– Phong xin lỗi mà, Phong không thể làm gì khác!
– Đừng có biện hộ cho cái tính xấu của Phong nữa, Phương chán lắm rồi!
– Ơ, Phương à!
– Phong đi đi, Phương không muốn nhìn thấy Phong nữa, biến khỏi mắt của Phương đi!
– Phương đừng như thế mà, Phong rối lắm!
– Uổng công cho Phương thích Phong bấy lâu nay, giờ chỉ đổi lại là một câu trả lời phũ phàng, từ nay Phương sẽ rời xa Phong mãi mãi, vĩnh biệt…
– Ơ Phương… – Tôi hoảng hồn tỉnh dậy và nhận ra rằng đó chỉ là một cơn ác mộng.
Ngoài cửa sổ những tia nắng vàng lóe đã chíu vào phòng tôi như báo hiệu trời đã sáng, khắp người tôi giờ đây ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng cơ thể của mình đã khỏe hơn nhiều so với ngày hôm qua phải khụy cả chân xuống vì kiệt sức.
Cố gắng chồm người ngồi dậy để thư giản gân cốt, đột nhiên một chiếc khắn ướt rớt xuống từ trên trán tôi. Cầm chiếc khăn mát lạnh trong tay tôi biết chắc rằng không ai khác ngoài Hoàng Mai đã đắp nó cho tôi rồi, và cũng không cần tìm em đâu xa bởi vì em đang tựa đầu vào cạnh giường tôi mà ngủ ngon lành hệt như chú mèo con vậy.
Bất giác tôi bỗng thấy em xinh đẹp vô cùng, vẻ mặt tươi tắn, cổ điển được ánh nắng chíu rọi làm nó trở nên hồng ửng một cách tự nhiên mà không cần phải trang điểm. Nhưng có một sự thật thế này, từ ngày em làm bạn gái của tôi thì tôi ít khi nào ngắm nhìn em lắm, bởi lúc nào em cũng diện một bộ mặt khó chịu khiến tôi hơi có ác cảm nên dần không chú ý đến nét mặt của em nữa, nhưng cũng có lẽ tôi đã ngắm nhìn em đến chán chê rồi nên cũng không chú ý nhiều như trước.
Vậy mà hôm nay được ngắm nhìn Hoàng Mai say sưa ngủ như thế này lại phát hiện em dễ thương, xinh xắn cực luôn. Bởi thế do quá phấn khích mà tôi đã lòn tay véo má em một cái cho đã thèm, ai ngờ đâu bị em bắt ngay tại trận, thó luôn cái tay véo làm tôi chẳng thể nào phi tan vật chứng được:
– Phong dê cụ, nhân lúc người ta ngủ mà lợi dụng hở! – Em dụi mắt nũng nịu.
– Th… thì thấy dễ thương quá, véo tý! – Tôi cười giả lả chữa thẹn.
– Sao lúc người ta thức đó không véo đi, sao lại canh lúc ngủ, bộ còn có ý đồ gì nữa sao? – Em nhìn tôi cười tủm tỉm.
– Bậy, làm gì có ý đồ nào khác! Véo thế đủ rồi, hề hề!
– Ừ cứ véolén riết đi, mai mốt hai má em mà xệ xuống như bà già thì anh rán mà chịu!
– Éc, có dzụđó nữa hả?
– Sao lạikhông, lúc trước em hay nựng má em trai của em thì mẹ cũng có nói thế mà!
– Uầy, con nít khác, người lớn khác!
– Anh nhìn em chỗ nào mà ra người lớn vậy!
– Ơ thì… – Tôi bối rối đến đỏ mặt vì bị em gài hàng.
– Thôi khôngnói chuyện đó nữa, anh biết chọc ghẹo, đùa giỡn thế này thì chắc cũng khỏi rồi nhỉ?
– Ờ hề hề, anh con nhà võ khỏe mạnh mà!
– Chưa hỏi tội anh hôm qua tại sao dầm mưa như thế là hên rồi đấy còn khỏe với mạnh nữa! – Em chu mỏ giận dỗi.
– Eo, anh xin lỗi mà!
– Vậy nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì đi nào?
– Ơ, chuyện gì là chuyện gì?
– Thì chuyện ở nhà Ngọc Phương, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lăn ra sốt hết thế?
– Sao, Ngọc Phương cũng bị sốt à? – Tôi giật thót.
– Ừa, sáng nay em gọi qua nhà Ngọc Phương hỏi chuyện thì gặp ba của bạn ấy nói là Ngọc Phương đang bị sốt cao lắm, còn định hỏi tội anh đã làm gì bạn ấy đấy!
– Ẹc, chẳng lẽ hôm qua Phương cũng đã dầm mưa cả đêm sao? – Tôi lều bều trong miệng.
– Nói cho em nghe xem, nếu không anh sẽ lãnh hậu quả mọi chuyện đấy, em không can thiệp vào đâu!
Xét tìnhhình cho thấy sự việc đã đi xa quá mức tưởng tượng của tôi rồi thế nên tôi chẳng biết làm thế nào để giải quyết việc này nữa, để lâu chắc chắn sẽ gặp hậu quả khôn lường như Hoàng Mai đã nói, dù gì thì em cũng là bạn gái của tôi mà, chắc sẽ thông cảm cho tôi thôi.
Vậy nên tôi đành ngồi xuống giường mà kể hết mọi việc giữa tôi và Ngọc Phương cho em biết…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/08/2018 03:39 (GMT+7) |