Cơn ấm ức đã lên đến đỉnh điểm, tôi dõng dạc to miệng:
– Bác là một người cha vô tâm…
– Như thế nào?
– Ngọc Phương bị đánh đập, bị hành hạ dã man, bác đi công tác xa có biết được không, bác có rành bằng những người bạn thân như chúng con không?
– Thế thì sao…
– Ngọc Phương đã từng khóc, khóc rất nhiều, những nỗi đau khổ đó bạn ấy chỉ để sâu vào tim không muốn cho ai biết cả, nếu con không tình cờ bắt gặp mụ ta đang hành hạ Ngọc Phương thì con cũng không tin vào đều này đâu. Bác có bao giờ nghĩ nguyên nhân Ngọc Phương không nói không?
– Nguyên nhân ra sao?
– Tất cả chỉ vì mụ đàn bà này đã chèn ép Ngọc Phương phải rời khỏi nhà đến sống trong một cái thư viện cô đơn lạnh lẽo suốt 3 năm trời, bác có tưởng tượng được cuộc sống lúc đó của Phương như thế nào không? Thế mà bạn ấy không dám nói ra, chỉ vì mong muốn bác được hạnh phúc bên mụ đàn bà ác độc này thôi.
– Con là gì của Ngọc Phương vậy hả?
– Chỉ… chỉ là bạn bình thường thôi. – Tôi ấp úng.
– Chỉ là bạn bình thường thì đừng có xen vào chuyện vủa người khác, con có biết những lời nói không bằng chứng như thế có thể phá vỡ hạnh phúc gia đình người của khác không? – Ông ấy đã mất bình tĩnh thực sự.
– Con không quan tâm, bởi vì những lời nói đó hoàn toàn là sự thật, con không bao giờ đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác đâu, con là con nhà võ, một lời nói ra không bao giờ hối hận, chí ít là đến lúc chết…
– Con chỉ là một thằng nhóc con thôi mà dám to mồm với người lớn là, học ở đâu cái thối như thế vậy hả?
– Con không học ở đâu cả? Chỉ tại bác là một người cha vô trách nhiệm, không chăm lo cho con gái nên con cảm thấy bất bình thôi.
– Nhưng lời nói của con chung quy lại thì chỉ là một phía, không bằng không chứng, ai mà tin. Bác cũng có thể nói con dụ dỗ con gái bác đấy, con chịu không?
– Con… – Tôi dần đuối lí.
– Bây giờ bác hỏi lại một lần nữa, con có bằng chứng để chứng mình cho những lời nói đó không?
– Con không có nhưng xin cam đoan chắc chắn là nhưng thế!
– Vô căn cứ.
– Người cha vô trách nhiệm.
– Con nít ranh.
– Yêu mù quáng…
– Tất cả mọi người thôi đi…
Giữa bầu không khí căng thắng của cuộc khẩu chiến long trời lở đất, quỷ khóc thần sâu, tan nhà nát cửa, một giọng nói quen mà lạ cất lên làm tất cả mọi người dường như chết lặng trong sự kinh ngạc tột độ. Một giọng nói quen mà lạ, lạ vì tất thẩy mọi người đều chưa nghe giọng nói đó bao giờ cả, còn quen vì người phát ra giọng nói đó chính là Ngọc Phương, lần đầu tiên từ lúc trong phòng y tế đến giờ, tối mới có thể nghe lại giọng nói của nhỏ một lần nữa, và lần này rõ hơn gấp trăm, gấp nghìn lần…
– Phương… Con đang nói đấy à… – Ba em còn chưa tin vào tai mình.
– Phải, con đang nói, con đã nói, con muốn nói vì sự vô tâm của cha…
– Là như thế nào…
– Tất cả đúng như bạn Phong đã nói, những lần ba đi công tác, dì ấy và cả đứa con riêng đều đánh đập hành hạ con không thương tiếc. Vì muốn mọi chuyện êm xuôi, con phải rời khỏi nhà để sống ở thư viện đã 3 năm rồi, đáng lẽ ra con không muốn nói việc này đâu, nhưng mọi chuyện đã đi quá xa rồi, con không muốn nói cũng không được.
– Vậy tất cả…
– Là sự thật đó ba…
– Bà… – Ông tức tối quay sang mụ mẹ kế.
– Em xin lỗi, chỉ là lúc đầu nó cứ im lìm nên em chỉ kích thích nó để nó nói chuyện thôi mà, ai ngờ nó chịu không được nên mới bỏ nhà ra đi thôi.
– Dì quả là một người nói láo trắng trợn, ngay cả tài sản của ba con dì cũng muốn chiếm.
– Ê nè, nói cho rõ ràng, dì nhận việc đã đánh con, còn việc chiếm tài sản gì đó dì không có nhe, cả việc con Kiều Linh không phải con của ba con nữa… tất cả là vu khống!
– Dì… – Ngay cả khi Ngọc Phương đã lên tiếng cũng phải chịu thua.
– Phải đó con, chuyện dì ấy đánh con, ba sẽ làm sáng tỏ, còn việc chiếm đoạt tài sản và con riêng gì đó nữa, phải có chứng cớ đã…
– Hề hề, ai nói không có chứng cớ nào…
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensextv2.com/doi-hoc-sinh/
Lại một giọng nói nữa vang lên, lần này mọi người mới thực sự ngỡ ngàng đến bàng hoàng rồi chuyển sang ngơ ngác. Một giọng nói hết sức quen thuộc, quen bởi vì giọng nó đó tôi đã nghe đi nghe lại hàng trăm lần rồi, mỗi khi tôi bị bơm đểu là xác định có giọng nói đó vang lên, quen bởi vì chủ nhân giọng nói đó không ai khác chính là thằng cô hồn Toàn phởn, người đã mất tích bấy lâu.
– Ề, mày Toàn… – Tôi há hốc.
– Uầy, đáng lẽ ra tao đến sớm hơn ấy chứ, nhưng mà vừa lên đến lớp thì thấy tụi bây đã tan mất tiêu, ai ngờ tụ tập ở đây đông vui quá hẻn?
– Này, con là ai vậy? – Ba Ngọc Phương nghi hoặc.
– À quên, con xin giới thiệu tự với bác, con là Nguyễn Nhật Toàn, bạn cùng lớp với Ngọc Phương xinh đẹp đây và được mọi người giao trọng trách thu thập chứng cứ về mụ mẹ kế này! – Toàn phởn lại giở trò lẻo mép.
– Sấc xược, đừng có tin lời thằng đó! – Mụ ta tái xanh mặt.
– Vậy bằng chứng đâu? – Ba Phương vẫn giữ bình tĩnh.
– Đây, mời bác, phiếu xét nghiệm ADN của Kiều Linh và lão tình nhân đó nhá, trùng khớp luôn, cha con hạnh phúc…
– Mày… giấy đó là giả đó… – Mụ gân cổ.
– Ô, có chứng nhận hẳn hòi của trung tâm xét nghiệm luôn chớ bộ… – Toàn phởn vẫn làm trò.
– Kiều Linh không phải là con ruột của tôi sao… – Ba Phương nhíu mày, chất vấn mụ ta.
– Em… xin lỗi… – Mụ ta chã biết nói gì hơn.
– Vậy cả việc bà lừa tài sản của tôi?
– Em không có, mấy đứa này nó vu không đấy… – Vẫn cãi cùng.
– Ấy, dì bớt nóng, để con cho dì nghe một đoạn nhạc giải trí nhế – Toàn phởn cười đểu móc chiếc điện thoại trong túi ra.
Khi đoạn nhạc mà thằng Toàn phởn nói cất lên từ chiếc điện thoại của nó, tất thẩy mọi người đều chăm chú lắng nghe, duy chỉ có tôi, Lam Ngọc, Hoàng Mai và cả Ngọc Phương mới hả hốc mồm kinh ngạc thí đều chưa có đụng đất thôi, bởi lẽ không một ai trong chúng tôi có thể ngờ được, nó lại thông minh đến thế, đoạn nhạc đó chính là:
“ – Chừng nào xong vậy em… Anh chờ sốt ruột thật… ”
– “Anh cứ đợi đi, tuần sau ông già đó công tác về chuyển giao một nửa tài sản cho em rồi thì li dị ngay ấy mà… ”
– “Ừ, làm nhanh nhanh nhé, chúng mình cùng đi nghỉ mát ở nước ngoài… ”
– “Anh chỉ được cái vòi vĩnh… Có biết em khỗ cực thế nào với con gái của ông ta không? ”
– “Con gái ông ta sao? ”
– “Nó như là con câm ấy, suốt ngày cứ lằm lằm lì lì… Em chỉ giả bộ thân với nó trước mặt ông ta thôi, chứ em ghét nó bỏ xừ… ”
“…”
Vâng thưa quý vị và các bạn, bản nhạc đó không gì khác hơn chính là cuộc đối thoại của bà ta với lão tình nhân giang hồ ngoài công viên hôm nào. Mọi lời nói, mọi giọng điệu, và cả ý đồ lừa gạt tài sản của ba Ngọc Phương nữa, tất cả đã được phơi bày một cách công khai, rành rọt trước bàn dân thiên hạ và cả ba của Ngọc Phương, đã thế mà thằng quỷ này còn vặn điện thoại max volume làm người ta không muốn nghe cũng không được, phen này vụ án đã đi đến hồi kết rồi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/08/2018 03:39 (GMT+7) |