Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Đời là câu chuyện buồn » Phần 42

Đời là câu chuyện buồn

Phần 42

– Mày điên à Mạnh. – Quang nói thúc tôi dậy

– Ơ tao đang ngủ mà.

– Mày hét kêu Quỳnh từ nãy giờ kìa, Quỳnh ngồi kia còn giật mình đấy.

Tôi ngó sang, nhỏ đang nhìn tôi há hốc mồm.

– Ừ tại tao mê sảng thôi, tại mệt quá.

– Cơm nước rồi có ăn luôn không?

– Ăn trước đi lát tao ăn sau.

Nhỏ vẫn ngồi đó nhìn tôi, vẻ mặt hồn nhiên vô tư vô lo đấy làm tôi khá khó chịu, đúng nghĩa thì tôi không muốn nhìn mặt nhỏ, không muốn nhớ về kí ức của 3 ngày trước.

– Mày đi ăn cơm đi, ăn xong mua về cho tao là được rồi. – Tôi nói thằng Quang.

– Ừ, Quỳnh đi ăn không? – Quay sang nói.

– Anh cứ ăn đi em ở lại với anh Mạnh.

– Ừm vậy anh đi trước.

Nó nháy mắt với tôi, rồi từ từ đi về phía cửa ra vào và đóng chặt. Tôi không quan tâm nhưng cũng khá tò mò, tôi muốn nghe lời giải thích của nhỏ, nhưng không có can đảm để hỏi, cũng không có can đảm đế đối diện lời nói thật hoặc lời nói dối mà nhỏ nói khi giải thích.

Được một lúc, mặt nhỏ khó chịu hẳn lại, rồi ôm miệng chạy ra ngoài, biết ngay mà. Tiểu thư sang chảnh không thích hợp để ở những nơi như thế này, mùi thuốc men khiến tôi cũng đau đầu chứ khác gì nhỏ. Ra nôn ói gì gì đấy xong vào, gương mặt xanh xao hẳn.

– Không chịu được thì về, không ai bắt ở đây đâu. – Tôi nói giọng tỉnh bơ kèm theo phần đá xoáy.

– Không giữ mà là em tự nguyên.

– Giờ đuổi có về không?

– …

– Biến đi. – Tôi quát.

Mặt lại tròn xoe, đỏ rực trực chờ tuôn nước mắt.

– Anh….

– Anh em cái gì, đi đâu thì đi luôn đi, ở lại làm cái gì. Em quen anh bao lâu thì thừa hiểu tính anh như thế nào, anh cực ghét nói dối điêu toa, em đi gặp ai, hay làm gì, anh luôn tạo không gian cho em. Anh chẳng hề soi mói đến chuyện riêng của em nhưng ngoài lần này, anh thấy khác khác nên phải bám theo. Còn nếu không yêu được thì thôi, đi đi cho đỡ khuất mắt.

Tôi nói hết sức nhỏ nhẹ, và là những lời từ tận sâu trong lòng tôi, đau lắm, nói ra cũng thấy hơi sót vì tôi hiểu nhỏ sẽ như thế nào khi nhận được câu nói chẳng tốt đẹp gì của tôi cả. Lần đầu tiên tôi thấy nhỏ đau buồn mà không khóc, trái lại là cười, nhỏ cư xử khác xa với tính cách của nhỏ mọi ngày, nhỏ không giải thích, không nói, không khóc và chỉ cười. Rồi đi ra ngoài theo ánh mắt của tôi dõi theo. Vậy là cái kết cục nó trái ngang đến phũ phàng, chỉ biết vắt tay lên trán mà suy nghĩ. Nghĩ về cái sự đời, nghĩ về sau này sống như thế nào để quen em, để quên về một người mình yêu thật lòng…

– Cơm của mày này. – Thằng Quang mở cửa ngó nghiêng – Ơ Quỳnh đâu?

– Tao đuổi về rồi. – Ngồi dậy.

– Mày điên à? Thằng ất ơ, đi lâu chưa?

– Vừa đi thôi.

Nó để hộp cơm trên bàn rồi chạy ra ngoài, chẳng còn tâm trí mà ăn nữa. Ước gì bên cạnh là bao thuốc nhỉ, tôi có thể hút hết cả bao cũng được. Thằng Quang nó đi mãi không thấy về, rồi chiều 2 chị cùng đi vào mặt khá hớn hở và cầm theo con cục gạch 1280 của tôi nữa.

– Hì, tao xin được việc rồi nhé. – Chị Hương.

– Xin được rồi à? Chị xin ở đâu thế.

– Làm cho công ty tư nhân ở cầu giấy, tính toán sổ sách nhưng lương cũng tươm, lúc đầu là 5 triệu.

Nghe thấy thế lại nghĩ tới bà My, gia đình có công ty riêng rồi, bà ý muốn về làm lúc nào là được thôi. Cái tính vẫn trẻ con, nhăng nhít, ham vui ham chơi, nhưng về suy nghĩ thì rất người lớn, hầu như chuyện của tôi và Quỳnh cũng do bà này tư vấn hết.

– Quỳnh đâu, ơ thế mày ở đây một mình à?

– Vâng.

– À tối qua tao lấy điện thoại mày gọi cho Nhung rồi,chắc trong ngày hôm nay kiểu gì cũng qua.

Từ hôm ngã xe tôi cũng quên luôn cả Nhung, nằm viện cũng không phải viện Nhung thực tập nên không đến được cũng không trách gì, đến được thì vui đỡ tủi thân thôi. Về Mai nữa, từ lúc yêu Lâm là em quên luôn tôi, chẳng thân như ngày xưa và nói chung giờ chỉ là người quen biết, tôi biết giới hạn, thỉnh thoảng vẫn nhắn tin gọi điện hỏi thăm rủ đi ăn uống nhưng cái kết phũ phàng vẫn là con số 0 tròn trĩnh. Em xa lánh tôi dần, em biết tôi nằm viện nhưng chỉ đi theo 1 lần cùng thằng Lâm. Tôi không trách em, tôi chỉ trách bản thân đã khiến em yêu tôi nhiều quá. Mai là cô gái tốt, em xứng đáng có tình yêu trân thành hơn là thằng chỉ lấy em làm bia đỡ đạn để né tránh Quỳnh trong thời gian qua.

Thằng Quang cũng về, nó đi đúng 2 tiếng nhưng chỉ đi về 1 mình, tôi biết nhỏ sẽ chẳng bao giờ có chuyện quay lại cả. Tính nhỏ cũng bất cần như tôi, nhưng chỉ được vài bữa thôi, nhớ lần nhỏ giận tôi vì đón nhỏ ở siêu thị trễ, nhỏ giận tôi 3 ngày không thèm nói chuyện, cố gắng liên lạc thì cũng thế nên tôi chọn cách là im lặng. Bắt đầu sang ngày thứ 4 thì nhỏ mò đến phòng, ôm trầm lấy thủ thỉ ”Em nhớ anh” blah blah rồi chủ động làm lành. Không biết lần này thì sao… Lúc đó cũng hơi quá lời.

– Tao mua cơm từ nãy đến giờ mà mày không ăn à? – Thằng Quang hét.

– Ơ cơm chưa ăn à? Tưởng hộp bỏ nên tao không bảo nó. – Bà My chen

– Không đói ăn sao được.

– Kệ mẹ mày. Ăn không mặc xác mày. – Bà My hét

Tôi cười khì khì, rồi sau mọi người lại cười ầm lên về câu chuyện mơ hồ của chị Hương, thằng Quang thì cười nhạt, nó nhìn tôi từ nãy đến giờ, tôi hiểu nó muốn tôi và nó nói chuyện riêng. Hôm nay nó không ở lại được, tôi không muốn vì tôi mà mọi người phải vất vả hơn, ở được thì ở chứ tôi không bắt buộc ai cả. Vì sống một mình quen rồi mà…

– Thôi bọn chị đi về đây, mai ăn gì chị mang vào?

– Thuốc.

– Đm thằng này, đạp cho mày cái giờ, thuốc cái gì suốt ngày thuốc. – Bà My cáu.

– Thôi em dễ nuôi lắm, mang gì cũng được.

– Ừ nghỉ cho khỏe, mai chị vào. Quang bọn chị về nhé.

– Vâng.

Giờ chỉ con 2 bọn tôi, nó sẽ phải hỏi tôi rất nhiều đây, vẻ mặt nó luôn thế, luôn điềm tĩnh nhưng hôm nay nó lại có gì đó vội vàng gấp gáp.

– Mày với Quỳnh là làm sao thế? Chúng mày cứ làm tao đau hết cả đầu mãi thế.

– Chả thế nào, tao thấy Quỳnh ở đây phiền thêm, nên đuổi về cho đỡ ngứa mắt.

– Bố thằng điên, trong viện người ta cho mày ăn cứt hả? Nó đi khóc thút tha thút thít tao đuổi theo mà bao nhiêu người trong bệnh viện nhìn tao đấy.

– Kệ mày liên quan đéo gì tao.

Nó như hết cách rồi, nó hiểu tôi qua mà, tôi bất cần, tôi chẳng bao giờ níu kéo thứ không gọi là thuộc về mình. Nên tự buông còn hơn, không biết nó nói gì với nhỏ trong 2 tiếng đồng hồ, trong 2 tiếng đấy tôi cũng lo lắm chứ, tôi muốn biết về tất cả, hơn những gì tôi đã nhìn thấy ở quan cafe.

– Rốt cuộc mày nói gì với Quỳnh rồi? – Tôi hỏi.

– Mày muốn biết không?

– Nói đi.

– Tao đuổi theo, rồi kéo vào trong quán cafe đối diện bệnh viện để nói chuyện cho tiện. Quỳnh bảo thằng tao và mày gặp chỉ là thằng tán Quỳnh thôi, Quỳnh nhờ nó tìm nhà để mua và mua được rồi, thực ra cái tập giấy tờ gì đấy là sổ đỏ và giấy chuyển nhượng lại nhà đất. Cả lúc Quỳnh bảo mày dọn đồ là đã nói trước với chủ nhà mày là trả phòng luôn rồi. Quỳnh định cho mày bất ngờ nhưng không ngờ tới việc diễn ra sau đấy. Nói vậy thôi mày đủ hiểu.

Thôi xong, thế là biết tôi trách nhầm nhỏ rồi. Nếu có đủ động lực, có đủ sức để chạy đến chỗ nhỏ là tôi làm đấy. Nhưng mình mẩy thế này thì chẳng thể đi đâu được. Tôi bất ngờ, quá bất ngờ vì lời giải thích của thằng Quang, còn thằng tán tỉnh nhỏ chắc hẳn nhân cơ hội này để nói lời tỏ tình, khi nhờ vả rồi thì chẳng có cái nét mặt khó chịu nào cả… Hiểu rồi… Anh sai rồi…

– Mày… cho tao trốn viện được không? – Tôi nói khẩn cầu.

– Bây giờ?

– Ừ.

– Ở lại đi chứ người mày thế này đi thế nào được.

– Mày ra nói với bác sĩ bảo mẹ tao ốm phải về gấp, nhỡ có mệnh hệ gì tao hối không kịp..v.v… Chém ra. Giúp tao ra trong hôm nay thôi.

– Đm mày cũng lắm trò lắm, đợi tí tao ra bảo xem nào.

Tôi đợi nó, ngồi nhìn kim đồng hộ chạy mà nóng lòng quá. Cũng 10h30′ rồi, tôi thấy nó vào cũng với một cô y tá, hỏi thăm rồi bảo giữ sức khỏe mai chắc chắn phải vào viện. Rút mũi tiêm rồi lau lau qua và xem vết thương, tôi mặc quần áo rất khó khăn nên chẳng còn cách nào là mặc cái bộ quần áo đúng của mấy ông béo phì. Quần thì rộng thùng thình áo thì 2 thằng như tôi mặc cũng không vừa nổi.

Ra ngoài bắt taxi, đọc địa chỉ đến thẳng nhà nhỏ, một mình tôi thì không làm nên trò gì được rồi nên thằng Quang bắt buộc phải đi cùng. Đến cửa, bảo taxi đứng đợi vì chắc giải quyết nhanh thôi, tôi dặn thằng Quang làm theo như này như này rồi tôi núp ở cây bên cạnh. Nhỏ ở tầng 3 nhìn xuống cũng không thể thấy được.

Thằng Quang bấm chuông, đúng như tôi nói nhỏ ra ban công nhìn xuống rồi lúc sau chắc thay quần áo nên khá lâu. Thấy lóc cóc đi xuống mở cổng, tôi thấy thế cũng mừng vì thành công hơn dự kiến, rồi nhỏ bảo thằng Quang vào nhà.

– Em cứ vào đi anh khép cổng cho.

Xong bước 2, nó không khép trái lại là còn mở to ra thêm, đến lúc cả 2 đều vào nhà ngồi yên vị trên ghế rồi tôi mới đi vào, khép cửa nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động. Tôi đứng nép nép bên cửa, nháy cho nó để cho điện thoại nó rung trong túi quần báo động tôi đã đột nhập thành công. Người thì đau mà vận động nó còn đau gấp trăm lần. Có thể hơi hư cấu, vì người tai nạn xe không thể đi trong vòng 3 ngày như thế được. Vì tôi may mắn, bay thằng vào quán bày bán quần áo bên lề đường, mà quần áo bên lề thì xếp cả trồng lên nên bay vào nó chẳng có cảm giác gì cả thậm chí là còn êm. Rồi lê một đoạn ra ngoài sân gạch thì mới bị rách hết cả bên phải.

Tôi nhìn ở ngoài, mặt nhỏ buồn tiu hiu, lúc nào cũng cúi xuống chẳng thấy cười được cái nào cả. Rồi thằng Quang nói.

– Anh có bất ngờ này cho em này?

– Gì thế anh?

Nó đi ra chỗ tôi khẽ nói.

– Sân khấu của mày đấy, tao về trước nhé.

– Ừ, taxi vẫn đợi đấy, mai qua đón tao.

– Tao về đây.

Nó đi khuất, nhỏ thấy thằng Quang ra mở cổng thì cũng chạy ra theo, vừa ra đến cửa thì tôi kéo tay lại khi núp sau cái cửa gỗ đấy. Nhỏ cứ tưởng gặp ma, hét toáng cả lên vung vào tay phải tôi đang đau nữa. Tại tôi ăn mặc lố quá mà, chẳng hiểu cái style gì luôn. Thôi chịu mặc cho thoải mái vậy. Nhỏ nhận thấy là tôi, khóc um lên rồi sấn vào ôm cổ như lâu ngày không gặp.

– Bỏ ra xem nào, đau.

Sụt sịt lau nước mắt, mặt thì hốc hác xanh xao, mặc cái bộ mỏng dính ngắn cũn cỡn.

– Em nhớ anh lắm. – Nắm tay tôi

– Nhớ thương cái gì, đứng đây chết lạnh à?

– Hì, anh lên phòng đi em đóng cửa.

Tôi lê lết đi vào, từng bước từng bước một, nhỏ đóng cổng tắt đèn dưới tầng 1 rồi tôi còn chưa lê cái xác nổi lên tàng 2. Nhỏ chạy vù lên vừa đỏ vừa nói.

– Cẩn thận ngã giờ.

Cười khì khì, đau thì đau thật mà có cái cảm giác người đỡ đi từng bước một này lại làm tôi nhớ về thời còn bé, mẹ thường dắt tôi đi lên bậc sàn nhà. Nhà tôi làm cao hơn sân nên có bậc.

Vất vả lắm mới lên được tới phòng, tôi nằm thụp luôn xuống giường, nhỏ thì đi lấy khăn mặt rồi nước lau mặt cho tôi, chăm từng li từng tí đúng chẳng khác gì trẻ con.

– Còn đau thế này sao anh ra ngoài được.

– Xin bác sĩ chứ sao, mai lại vào.

– Ngửa mặt ra đây.

Lau thì toàn trật vào lỗ mũi rồi chọc 2 bên bá, bực quá phải thét giả vờ đau cho thôi nghịch chứ nhỏ chúa nghịch dai.

Nhỏ cất chậu khăn rồi nằm luôn ngay bên cạnh, chui chui vào lòng (tất nhiên là bên trái).

– Anh xin lỗi nhé…!

Cứ nằm ôm nhau vậy thôi, nhỏ chẳng nói nên tôi cũng cứ im im luôn, được một lúc thì nhỏ ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mắt tôi không biết định nói gì nữa.

– Anh này!

– Sao?

– Em mua nhà rồi á, anh khỏe rồi về ở với em luôn nhé.

Đương đâu tự nhiên chuyển nhà, cái phòng đấy gắn bó với tôi từ năm cấp 3 đến bây giờ, lại còn đứa em thứ 2 lên HN học, con Như được dì nhờ chăm sóc, không biết tính thế nào cho vừa đôi bên đây. Chả nhẽ nhúc nhúc tất vào nhà nhỏ hả. Đường đường là đàn ông con trai, phải có bờ vai vững chắc để người mình yêu thương có thể dựa vào, đằng này thì hoàn toàn ngược lại…

– Còn 2 đứa em anh nữa cơ mà, không được không được. – Tôi lắc đầu.

– Rộng mà anh, không sao đâu.

– Mà ai cho em tiền mà mua nhà? Tí tuổi biết cái gì mà mua với bán.

– Bố mẹ em thống nhất ly hôn rồi, chia tài sản nên họ mua nhà cho em rồi chuyển tiền con em muốn mua đâu thì mua nên em nhờ thằng Hưng (Thằng trong quán cafe) tìm và mua hộ. Xem nhà rồi cũng rộng rãi, ở Minh Khai cũng không xa lắm.

Thì gần, gần trường tôi với trường Hồng chứ còn nhỏ với Như, tít bên Mai Dịch mà ở cái nhà rõ là xa, xa tít mù khơi vậy thì đi kiểu gì, vừa xa vừa mệt nữa. Mà phòng trọ hiện tại cũng đủ xa rồi, chuyển lên còn xa hơn…

– Không được, anh còn lo cho 2 đứa em, phòng của anh đã xa rồi giờ chuyển đi nữa con Như nó đi làm sao được.

Nhỏ nhẩm nhẩm suy nghĩ, hay tính mua nhà khác đây, sổ sách làm hết rồi mua kiểu quái gì được, cái gì cũng tự ý mình làm, chẳng bao giờ chịu hỏi ý kiến ai. Nhà này đang ở tự nhiên lại đổi đi đâu nữa, đổi rồi nhà này thuộc về ai?

– Thế em cũng chịu rồi, em ở một mình sợ lắm… – Mặt ngây thơ.

– Hài… Thì bao giờ rảnh anh sang cho đỡ buồn. Bé Hồng nhà anh nó ở kí túc năm đầu cho biết cái mùi kí túc xá, chết mệt với con này.

– Hì, muộn rồi đi ngủ đi, mai mấy giờ anh vào viện?

– À ừ chắc tầm trưa gì đấy.

Rồi nhỏ im im một lúc, nằm xuống lại ôm rồi mân mê má tôi rõ là nhột.

– Sau đừng giận em như thế, em sợ mất anh lắm…

Cười, chẳng biết nói gì hơn… Nhỏ bị chửi oan, bị đuổi trong khi ngoài nhỏ chẳng có ai khiến tôi cần như lúc đấy. Cũng chỉ vài câu xin lỗi coi như vỗ về, chứ giờ thân tàn ma dại thế này biết làm gì để bù đắp đây. Vậy là cái mùa hè chết tiệt này mọi dự định coi như chấm dứt hết. 2 lần do tôi mà mọi người phải hoãn, thấy áy náy quá…

– Anh lại làm em phải khổ rồi.

Tôi vén tóc mái nhỏ lên rồi hôn nhẹ vào trán, tình yêu luôn đi xen cùng hạnh phúc và sự cãi vã, không có cãi vã không có giận hờn chẳng bao giờ có hạnh phúc cả. Vậy đấy, cứ cãi nhau, rồi làm lành… Sẽ khiến cả 2 hiểu nhau hơn, rút kinh nghiệm cho những sai lầm… Sau việc này tôi có một bài học xương máu, cái gì cũng phải từ từ xem xét kĩ, chứ tự đánh mất lý trí thế này chẳng đâu vào với đâu cả.

Nhỏ ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi, cứ nhắm mắt còn tôi thì ôm trọn vào lòng, là người mình yêu, thì có nhìn lúc đi vệ sinh cũng thấy đẹp chứ đừng nói lúc ngủ. Mà nhỏ ngủ đẹp lắm, cứ ngây thơ vậy thôi, ngủ là như chết, gọi dậy thì cũng phải hò hét lâu mới chịu thoát khỏi cái giường.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Đời là câu chuyện buồn
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 06/03/2017 06:36 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Loạn luân với chị họ
Quả thật là lúc tối bị kích thích nên đến đi ngủ cũng bị ám ảnh. Bây giờ đã là 12h đêm, tôi vào wc rửa và thay quần mới. Khiếp, càng lớn càng hao quần các bạn ạ. Không thấy chị B đâu nữa, tôi nghĩ chắc là chị đã vào phòng ngủ. Tôi nằm lại nhưng không thể ngủ được. Có vẻ như giấc...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Tâm sự bạn đọc Truyện người lớn Truyện sex có thật
Vụng trộm
Thời gian cứ vậy trôi. Kể từ lần đó, chị M cố gắng gạt nó ra khỏi tâm trí của mình. Nàng không nhắn tin trả lời nó, và xóa tin nhắn nó ngay khi nó nhắn cho nàng. Lâu rồi, chị không trả lời tin nhắn nó đâm ra nó cũng nản. Mặt khác cũng lo ngại việc nhắn tin nếu như anh T chồng của chị mà...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Chị dâu em chồng Đụ với hàng xóm Thuốc kích dục Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện người lớn Truyện sex ngoại tình
Cave Biển Đông - Tác giả Cu Zũng
Mãi gần 12 giờ đêm quán mới hết khách, ngày đầu tiên ở nhà mới, tôi bị xích ở một góc phía bên ngoài quán. Thức ăn thì nhiều vô số kể và lại ngon ơi là ngon nữa, toàn đồ thừa của khách thôi. Cô chủ tôi lúc đầu cũng chưa quen việc cho lắm, tôi để ý mấy lần còn tính nhầm tiền nhưng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện xã hội
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba