Đến 4h hơn thì thằng Lâm gọi:
– Mày về đi.
– Hả, có việc gì à?
– Cứ về thì biết.
Giọng nó suốt ruột gấp gáp làm tôi cũng hơi bất an, phóng về với không khí nghi ngút ám khí, nhỏ đứng dưới cổng đợi tôi không biết từ bao giờ. Vừa thấy tôi ra cái bấu tay sợ sệt cái gì đó, vào nhà thì thấy Mai với Lâm đang ngồi nói chuyện, tay nắm tay rồi khóc sướt mướt, mọi chuyện chắc cũng giống như tôi nghĩ.
– Sao? Có chuyện gì thế? – Tôi và Quang hỏi.
Mai quệt nước mắt ngắn nước mắt dài, thằng Lâm cũng chẳng khá hơn mà mấy, nó lấy lại can đảm, sụt sịt kể lại cho chúng tôi nghe.
– Mai nói muốn phá thai, nhưng tao không muốn thế, bố mẹ tao chấp nhận rồi. Tao thừa sức chăm sóc đầy đủ tử tế cho mẹ con Mai mà, nó cũng là người… Nó có tội gì đâu… – Nó nói sụt sịt, gặp trường hợp tương tự như Truyền Biên Giới thì chắc muốn đổ vỏ lắm. CÒn thằng Lâm thì lại không, nó trân trọng hơn là muốn vứt bỏ.
Tôi thở dài, quay sang thằng Quang nhìn mặt nó hằm hằm rồi nói xối xả:
– Mày có bị ngu không Lâm, nó không có lỗi nhưng người có lỗi là 2 đứa mày đấy. Làm gì cũng phải suy nghĩ đến hậu quả chứ, mày ăn chơi rồi báo nợ về cho ông bà già mày bao nhiêu lần rồi mà mày không chừa cái tính bất cần mày không bao giờ bỏ được hả? Giờ mày nghĩ cưới xong là xong à? Còn ảnh hưởng đến công việc của bố mày, danh dự của gia đình mày và cả của Mai nữa. Lời ra tiếng vào tưởng dễ nghe à? Còn nếu cưới thì phải bỏ học, còn nếu đi học thì phải phá thai. Lựa chọn cái nào đúng cái nào sai đấy là quyền của 2 đứa mày, cái này tao không chọn thay mày được.
Nói dứt câu nó bỏ ra ngoài, thực ra trong cả đám đây chẳng ai muốn gặp phải cái hoàn cảnh này, thằng Lâm nó không bao giờ giữ được mồm cái gì cả. Nên việc này lộ ra thì Mai cũng sẽ ngại và ảnh hưởng với chúng tôi một phần.
Tối đến, Mai và Lâm vẫn ngồi trong phòng tôi, nhỏ bảo thằng Lâm chưa ăn gì từ trưa, chắc nhỏ cũng lo lắng trưa không biết về đã ăn được gì chưa. Giờ có nói nữa nói mãi cũng chẳng giải quyết được gì, cứ để yên cho chúng nó tĩnh tâm suy nghĩ kiểu gì chẳng thông.
Thằng Nam bị ông già gọi về làm nốt sổ sách gì đấy, thằng Quang cũng vừa đến, nhỏ thì nấu cơm với tôi từ tối, chuẩn bị hết lên bàn rồi gọi 2 đứa kia trên phòng xuống. Đứa nào cũng mắt sưng húp rũ rượi, nhưng Mai chắc cũng đang rất hạnh phúc, tôi đoán thế… Vì thằng Lâm có trách nhiệm với Mai, không như những người khác, gặp hoàn cảnh này là trốn chạy… Haiz, có gan làm thì có gan chịu, chứ trốn tránh trách nhiệm rồi gạt bỏ sự thật thì chẳng khác nào đứa vô học không biết suy nghĩ. Phải hiểu cảm giác của người con gái chứ, họ là người tổn thương nhất, đến lúc sướng cho mấy bạn con trai thì con gái sướng thay được đâu.
– Ăn đi, không tao nhét vào mồm mày đấy? – Tôi nói dọa thằng Lâm, nó gật đầu rồi húp tồm tộp ra, chắc cũng vì đói.
Bữa cơm diễn ra im lặng, không có gì ngoài những tiếng mời nhau, tiếng gắp thức ăn tiếng bán đũa…
Mai với nhỏ đang rửa bát, tôi kéo tay Mai dậy bảo:
– Rửa tay gọt hoa quả hộ anh, để đây anh rửa nốt cho.
– Vâng.
Đợi Mai đi một lúc thì nhỏ nói, mặt gian gian:
– Anh này? Chân anh dính cái gì kìa?
Theo bản năng, không trả lời mà tôi vội nhìn luôn xuống chân, chả có cái gì… Tay nhỏ quệt vào 2 má làm tôi mát lạnh vì nước và bồng bồng lên vì bọt. Ngước lên thì nhỏ cười tủm tỉm ngửa về sau lỡ ngửa quá suýt ngã chân tay quăng loạn đạp vào chậu bát thế là văng tung tóe vỡ tan tành luôn. Tôi mặt nghệt nhìn quanh bãi hỗn độn…
– Ui em… em xin lỗi…
– Nghịch cho khỏe vào – Tôi lườm.
– Em xin lỗi mà…
Tay vẫn còn dính nước rửa bát, tôi nựng luôn 2 cái má véo qua véo lại bọt dính đầy má, thế là hòa, cả 2 đều cười sằng sặc trong khi bát đĩa thì vỡ hết…
– Giờ dọn thế nào?
– Đứa nào làm vỡ thì đi mà dọn, anh vào trong trước đây.
– Ơ dọn cùng với em đi…
*Lắc đầu* Vạ vào thân, chỉ lấy cái chổi quét vài đường vào cái sọt xong cho luôn vào thùng rác mai đổ. Còn mấy mảnh bé không quét được thì phải nhặt cho an toàn, không lại đứt tay lúc đấy lại đẹp.
Tôi giờ mới được đi tắm, nhỏ lên nói chuyện với đám ngồi ở ngoài, chẳng ai biết cái đống bát đĩa có kết cục như thế nào cả. Tắm xong đi ra thấy Mai với Lâm đi về rồi, tại tôi có thói quen ngâm nước bất kể trời mưa lạnh kiểu gì tắm cũng không dưới 30′. Nó trở thành thói quen xấu mỗi khi nhỏ cần tôi làm việc gì đó…
– 2 đứa kia về lúc nào thế? – Tôi hỏi mọi người.
Thằng Nam nhanh nhảu trả lời:
– Về nhà nó, thấy bảo thế, tao với thằng Quang bảo đi cùng nhưng nó bảo không chịu.
– Ừ thôi kệ, giờ chỉ có 2 đứa nó mới quyết định được thôi…
… Bạn đang đọc truyện Đời là câu chuyện buồn tại nguồn: http://truyensextv2.com/doi-la-cau-chuyen-buon/
2 Ngày sau, tôi biết tin Mai phá thai, cả tôi và nhỏ đều không khỏi bất ngờ, tôi biết thế nào cũng sẽ như vậy. Nhưng giờ Mai giờ có thể qua lại gia đình Lâm như một thành viên hay người vợ. Thế cũng tốt, giờ chỉ mong 2 đứa nó hạnh phúc, vậy là mừng rồi, chắc Mai cũng biết thằng Lâm không hề vô trách nhiệm như những lần chơi bời phá phách toàn nhờ bố mẹ nó giải quyết.
– Anh này? Lỡ sau mình cũng vào hoàn cảnh của chị Mai thì thế nào anh? – Nhỏ hỏi, tay cứ nắm chặt tay tôi.
– Thì anh cũng sẽ luôn ở bên em thôi mà. – Véo cái mả hây hẩy.
– Ơ, thế anh định nuôi em bằng cái gì? Em nói rồi, em không chịu được khổ đâu.
– Thế thì anh trốn đi về quê lấy vợ cho nó lành. Ra câu thằng nào đại gia nào ngu rồi không khổ đâu.
– Đùa xíu mà cái mặt trông ghét không. À, sắp tết rồi anh nhỉ?
Giờ mới nhớ, đúng là sắp đến tết rồi, nhanh thật. Mới cái ngày nào còn như người xa lạ ở nhà bà My, giờ lại thành đôi rồi, rồi cả mùng 3 Mai lên chơi với tôi, đi xe máy từ quê lên chỉ để cho tôi bớt tủi thân. Không biết… Những gì tôi đã làm… Có ác và khiến sau này tôi hối hận không…!!
– Ừ, nhanh thật, lại có không khí tết rồi đấy nhỉ?
– Hì, anh… tết ở lại với em nhé…
– Mơ à, anh còn phải về quê.
– Anh nỡ để em một mình à?
– Bố mẹ em kiểu gì chẳng về, lúc đấy anh biết ở đâu?
– Vậy… em về quê với anh.
Tết đấy tôi cùng nhỏ về, họ hàng gần xa cứ tưởng tôi mang con dâu về ra mắt, mấy đứa bạn ở quê thấy tôi về sang nhà tôi đập phá ngay lập tức. Tôi phải thu xếp xong việc trên HN mới về quê được vào ngày 29, dù tôi với bố tôi chẳng còn nói chuyện với nhau và coi như không xuất hiện nhưng có vẻ bố tôi khá quý nhỏ. Nghe 2 đứa em đều nói bố tôi bỏ rượu rồi vì mắc bệnh gan mấy năm nay rồi giờ mới phát hiện, nhà thì làm gì có tiền mà chạy chọt, tôi chẳng am hiểu gì về mấy cái bênh này nên chỉ biết nó nguy hiểm và cần nhiều tiền chạy chọt và phải kiêng rượu bia dứt khoát.
– Anh M, tết không mua quà cho em hả? – Bé Lan nói.
– Quà gì nữa, anh mua cho cô mấy cái váy rồi còn gì? – Tôi lại xoa đầu nó.
– Ơ nhưng mà đồ đẹp thế em không nỡ mặc.
– Dở à? Không mặc sau này to như chị Quỳnh mặc thế nào được.
– Không, em thích đồ chơi cơ.
– Rồi rồi tí anh ra ngoài kia mua cho.
Lớn rồi mà vẫn ham đồ chơi, đúng là trẻ con, ở đây có đồ chơi là thích lắm, đến tôi giờ có đồ chơi mô hình siêu nhân ô tô cũng có thể ngồi chơi cả ngày được. Lắp ráp rồi mỗi tay một con siêu nhân cho nó đánh nhau ảo tưởng về một thế giới tội ác và những skill max ảo diệu… Đã từng khi nghịch của thằng cu hàng xóm.
Còn Hồng thì lớn rồi, sinh viên năm nhất còn gì nữa, cả làng cả xóm được 2 người học đại học thì có tôi với bé Hồng, nở nang mặt mày quá. Tôi về cùng với nhỏ, mà còn giải quyết vài việc còn Hồng thì nghỉ trước tôi ở HN cũng không làm gì nên tôi bảo về trước.
– Sao học hành thế nào rồi? Lâu lắm không thấy sang nhà anh đâu nhé. – Học sang chỗ tôi với nhỏ ở đúng 2 lần.
– Tại em bận mà.
– Bận gì, học mỗi một buổi thôi mà. Hay mày trốn anh đi làm thêm đúng không?
– Ơ… đâu… đâu có, em… đi học thêm.
– Lại cãi, nói cái giọng ấp úng thế mà bảo học thêm à. Không làm thêm lấy tiền đâu mà học thêm học nếm, thiếu bảo anh anh lo cho mày được cơ mà.
– Dạ.
– Nhớ chưa, mày lên HN học mà anh em cả tháng gặp nhau được một lần là anh thấy nghi rồi.
– Vâng, mà anh ơi em muốn thay cái điện thoại. – Nó dơ cái 1280 cục gạch lên.
– Ừ rồi, lên HN anh đưa cho máy khác.
Nó hởn hở ra mặt, ôm hôn thắm thiết, nếu không phải em gái chắc nhỏ lao vào xé xác luôn quá. Về quê nhỏ chẳng quen ai, làm việc nhà thì vụng nên tôi chẳng mượn làm gì cả, cứ động vào gì là lại lôi xềnh xệch lên nhà uống nước còn em tôi làm nốt.
– Ơ anh này, em về nhà anh mà chẳng làm gì ngồi không ngại chết.
– Thế em làm hỏng phá phách gì thì có ngại không?
– Thì tùy lúc…
– Đi với anh ra mua ít đồ.
Phóng lên tít thị xã cách hơn 10km, trên này mới bán mấy đồ như trên HN, cũng sầm uất lắm.
– Ơ kìa, phải Mạnh không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời là câu chuyện buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/03/2017 06:36 (GMT+7) |