Hắn chỉ lỡ đập cửa có một lần, thì đã bị lôi từ lầu năm xuống tầng trệt, rồi kéo ra ra tận ngoài vườn lạnh lẽo. Hắn thật không biết sao mình có thể bị lôi đi trong khoảng thời gian dài như vậy, mà không thấy mệt. Có lẽ vì hắn ngốc nghếch, nên thỏa mãn với cái nắm tay theo kiểu con nít này của Dục Uyển.
Và bây giờ họ lại ngồi trên xích đu, im lặng ngắm trăng…
“Tại sao lại bỏ chạy, không phải mày rất muốn biết họ làm gì trong phòng sao” Hắn quay sang nhìn cô.
“Đúng là rất muốn biết, nhưng nếu bọn họ quan minh chính đại không làm gì hết, Luật sẽ cho là tôi là người phụ nữ nhỏ mọn hay ghen tuông vớ vẫn, anh ấy sẽ ghét tôi… mà nếu họ có làm gì thật thì tôi cũng không biết phải làm sao lúc đó nữa” Dục Uyển lên tiếng.
Hoắc Phi lắc đầu nhìn Dục Uyển…
“Đúng là con ngốc, mày không khó chịu khi Luật và chị Mạn Ni ở chung phòng sao”
“Rất khó chịu là đằng khác, tôi không muốn Luật đến phòng của chị Mạn Ni mỗi tối… cũng không thích nhìn thấy anh ấy ở gần chị ta…”
“Vậy sao không nói ra những suy nghĩ của mày với Luật, hai người không phải đang hẹn hò sao”
“Anh chưa hẹn hò nên anh không biết, trong quá trình hẹn hò… người ta luôn muốn thể hiện thật tốt trước người mình yêu… nếu tôi nói ra, Luật sẽ nghĩ không tốt về tôi” Dục Uyển xoay qua nhìn Hoắc Phi, như một chuyên gia tình yêu tư vấn.
“Giống như anh và bạn gái của anh, không phải anh muốn thể hiện thật tốt với cô ta, còn lên kế hoạch thật hoành tráng để tỏ tình…” Nói chuyện người lại ngẫm đến chuyện của mình, Dục Uyển lại thất vọng.
“Tôi thật ngưỡng mộ bạn gái của anh, Luật chưa bao giờ chính thức tỏ tình với tôi cả” Trong ký ức của cô, Hoắc Luật chỉ nói có một câu “chúng ta hãy thử hẹn hò”, nhắc lại chỉ mới là “thử” thôi, chứ chưa phải là chính thức.
“Không cần phải ngưỡng mộ… vì cô ta ngốc như một con heo còn tự cho mình là thông minh, thật ra bản thân lại ngờ nghệch vô đối…”
Nghe Hoắc Phi mô tả về bạn gái của hắn, mà Dục Uyển lại có trận cười no bụng.
“Ha… a… Tôi chưa nghe ai lại nói bạn gái mình như anh… ngốc như heo, cô ta mà biết nhất định sẽ đá anh”
Hắn vốn dĩ còn chưa bắt đầu thì làm sao bị đá được. Nhưng nhìn thấy nụ cười vô tư của Dục Uyển, hắn cảm thấy thật hạnh phúc. Và Hoắc Phi cũng nhận ra chỉ cần cô vui vẻ thì hắn có thể làm được điều tưởng như là không thể, chỉ cần cô thấy vui vẻ khi ở bên Luật, hắn có thể buông tay.
Một vệt sáng xẹt qua trên bầu trời, làm cho cả con người của Dục Uyển bừng sức sống, cô phấn khích chạy ra bên ngoài, le hét ầm ĩ.
“Phi! Anh xem kìa… lại là sao băng…” Dục Uyển hào hứng chỉ tay lên trời, kêu réo Hoắc Phi.
“Có phải chưa từng nhìn thấy sao băng đâu, lần trước ở trên Đảo không phải đã thấy rồi… có cần vui như vậy không”
Hắn vừa nói tại sao cô lại vui như vậy, thì Dục Uyển lại lộ ra vẽ buồn chán nản, còn thất vọng, còn thở dài. Hắn lại nói gì sai nữa sao.
“Thật đáng tiếc” Dục Uyển nói.
“Mày tiếc cái gì” Hoắc Phi quay sang nhìn cô đầy khó hiểu.
“Anh không biết đâu… ngắm sao băng tuyệt vời nhất là chính là cùng với người mình yêu, nhưng cả hai lần tôi nhìn thấy sao băng đều là với anh… nếu với Luật thì thật là quá tốt”
“Bốp…”
Dục Uyển vừa nói xong thì Hoắc Phi đã đẩy cô một cái chao đảo, suýt úp mặt xuống đất. Hắn đã nói là buông bỏ, nhưng không có nghĩa là không được tức giận.
“Mày nghĩ tao muốn ngắm sao băng với mày sao, đi tìm Luật của mày đi… con heo ngốc nghếch”
“Có phải là đàn ông không đây… hở chút xíu là giận, tôi chỉ nói đùa thôi mà…” Dục Uyển cố sức mà rống họng gọi tên hắn, nhưng người ta vẫn đường thẳng mà đi.
“Phi! Giận rồi sao…”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv2.com/duc-uyen/
“Hoắc thị…
Tin tức Hoắc Khiêm độc chiếm Dương thị và Dương chủ tịch đang hôn mê trong phòng cấp cứu của bệnh viện, chính là đề tài mà cả thành phố đang xôn xao mấy ngày nay, còn hơn scandal của minh tinh điện ảnh.
Suốt mấy ngày liền, họ đều bàn luận về nhân cách làm người của Hoắc Khiêm, nói hắn tàn nhẫn vô nhân tính thế nào, nói hắn tuổi nhỏ mà tâm cơ thủ đoạn, nói chung là chửi thẳng vào mặt…
Người thì thích thú nhưng có người lại không nghe lọt tai. Hắn cảm thấy rất khó chịu khi có người nói xấu Hoắc Khiêm, bỏ dở nhiệm vụ đang làm, hắn chạy tới vạch mặt họ.
“Mấy người im hết đi! Chuyện kinh doanh làm ăn của người ta, các người biết cái gì mà nói”
Tiểu Cương, fan bự của Hoắc Khiêm bức xúc lên tiếng, hắn đang đứng canh cửa tòa nhà thì nghe thấy mấy bà thím đang lau chùi quét dọn ngoài cửa, nói xấu Hoắc Khiêm, nên tức giận chạy lại.
“Các người có tiếp xúc với cậu ấy chưa, hay từng nói chuyện qua… có biết con người của cậu ấy tốt thế nào không, mà nói xấu sau lưng hả…”
Bà nội hắn mất không có tiền chôn cất, chính Hoắc Khiêm là người đã lo hết chi phí tang lễ. Hắn lớn tuổi, không có việc làm cũng chính Hoắc Khiêm là người cho hắn công ăn chỗ ở. Cho nên, trong lòng của Tiểu Cương, Hoắc Khiêm là người vô cùng hoàn hảo vô khuyết và không ai được bôi nhọ.
“Tiểu Cương! Cái đó không phải là tôi nói, mà mọi người bên ngoài nói như vậy, cậu ra ngoài mà chửi họ…” Thím quét dọn lên tiếng.
“Phải! Chúng tôi chỉ là nghe mọi người bên ngoài nói sao thì kể lại cho mọi người nghe, có thêm bớt chữ nào đâu…” Thím lau chùi cũng lên tiếng.
“Các người chỉ nghe người bên ngoài nói, thì đã hùa nói theo nói xấu cậu ấy… chính vì có những người nhiều chuyện ăn không rảnh rỗi như các người, mà tất cả người bên ngoài đều nghĩ xấu cho cậu ấy” Tiểu Cương nóng tính lớn tiếng với hai bà thím.
Tại sao chuyện tốt mà thiếu gia làm không ai nói, còn chuyện “nhỏ xíu” này lại làm ầm lên, dù hắn không biết cái gì là kinh doanh, nhưng có nghe người ta nói “thương trường là chiến trường” nên dùng chút thủ đoạn là điều dễ thông cảm.
“Ê mà… cậu tại sao lại lớn tiếng như vậy, cậu nịnh nọt cũng phải vừa thôi, nghĩ mình là ai…”
“Xía… a… Đi thôi bà… kệ hắn ta, qua bên kia chúng ta nói tiếp…”
Hai bà thím người xách xô, người xách chổi đi thẳng một mạch, trước khi đi còn liếc xéo Tiểu Cương, tỏ ra khinh thường. Cả công ty này ai không biết. Tiểu Cương là kẻ nịnh bợ số một, hắn cũng rất thông minh, lựa người bự nhất ở đây để mà bợ đỡ, nhưng có cần phải làm quá đến như vậy, mở cửa xe, mở cổng, mở thang máy, cái gì cũng làm được, hắn như một tên nô bộc.
Tiểu Cương chỉ được cái to xác bự con, chứ thật ra rất là ngờ nghệch và hiền lành, với điều kiện duy nhất là đừng động vào idol của hắn, chính là Hoắc Khiêm.
“Éc… c…”
Từ xa nhìn thấy chiếc xe của Hoắc Khiêm thì Tiểu Cương đã mừng rỡ chạy đến trước. Khi chiếc xe vừa dừng lại, hắn lập tức mở cửa xe cho Hoắc Khiêm bước xuống.
“Thiếu gia! Mời…”
Hoắc Khiêm bước xuống xe và đi thẳng vào trong, Tiểu Cương cũng vội chạy lên trước mở cổng chào đón hắn bước vào. Lúc bọn họ tới gần thang máy thì Hoắc Khiêm mới lên tiếng.
“Anh Cương! Anh không cần ngày nào anh cũng phải làm như vậy, cứ làm việc của mình…”
“Thiếu gia! Cậu cũng nghĩ tôi đang nịnh nọt cậu giống như mọi người nói sao… tôi xin thề, tôi không có ý xấu đó… cậu hãy tin tôi”
Tiểu Cương hoảng sợ nhìn Hoắc Khiêm, mọi người có thể nghĩ xấu cho hắn thế nào cũng được, nhưng riêng Hoắc Khiêm thì không, Tiểu Cương rất coi trọng suy nghĩ của Hoắc Khiêm.
“Tôi tin anh không phải là loại người đó, nên anh không cần phải khẩn trương như vậy”
“Thiếu gia! Vậy cậu đừng cản tôi… tôi ngốc nghếch nên không biết làm gì để trả ơn cậu, tôi chỉ biết làm vậy thôi, nếu không… thì cậu có việc gì đó cứ giao cho tôi làm, tôi sẽ làm giúp cậu” Tiểu Cương thành thật, bộ dạng ngốc nghếch gãi gãi đầu nhìn Hoắc Khiêm.
“Tôi hiểu rồi, khi nào ngày đó đến… tôi sẽ tìm anh” Hoắc Khiêm mỉm cười với Tiểu Cương, nụ cười trìu mến ấm áp đó làm cho người ta phải ngượng ngùng.
Lưu trợ lý nhóm người về trước, giúp Hoắc Khiêm ấn nút thang máy, cửa thang máy dù đang khép lại dần nhưng bên ngoài Tiểu Cương vẫn còn đứng đó, đến khi nhìn thang máy lên tầng thứ 98 hắn mới chịu quay lại chỗ làm.
Bên trong, Lưu trợ lý lại đang cười tủm tỉm lén nhìn Hoắc Khiêm.
“Thiếu gia! Có khi nào… anh Cương đó… thích cậu không, tôi nghe mọi người trong công ty đồn, có người nhìn thấy trong ví của Tiểu Cương, có giấu hình của cậu”
“Ha… a… Nếu thật là vậy… thiếu gia, cậu cũng quá có mị lực, nam nữ đều bị thu hút”
Không nhịn được, Lưu trợ lý lại cười hô hố trong thang máy, cứ nhớ đến vẽ mặt ngượng ngùng, ửng đỏ khi Tiểu Cương đứng gần Hoắc Khiêm hắn lại ôm bụng cười.
Nhưng Hoắc Khiêm lại không thể cười được nổi…
“Thấy tôi được cả nam yêu thích… cậu vui đến vậy sao”
Cứ nghĩ đến bộ dang Tiểu Cương và Hoắc Khiêm nếu về chung một đội, một kẻ to xác ngốc nghếch và một mỹ nam lạnh lùng cùng ôm ấp nhau thì hắn vẫn cười không nhặt được mồm. Nhưng đối diện với vẽ mặt nghiêm túc của Hoắc Khiêm làm cho Lưu trợ lý như người bị sặc nước.
“Ực… ực… Không có…”
“Vậy sao… tôi thấy vẻ mặt của cậu rất là vui thì phải” Hoắc Khiêm mỉm cười nhìn Lưu trợ lý.
“Thế này đi… công ty vừa mở rộng một chi nhánh ở Bunradi, thành tích gần đây của cậu rất tốt, tôi muốn đề bạc cậu làm giám đốc chi nhánh mới, chiều nay lập tức lên máy bay, cậu thấy thế nào”
“Bộp!” Cặp táp của Lưu Trợ lý rơi tự do xuống thang máy.
“Thiếu gia! Câu đang nói đùa đúng không… cậu đừng dọa tôi, tôi sợ thật đó…” Lưu trợ lý nuốt từng ngụm nước bọt, tự trấn an mình.
“Lát nữa vào phòng, tôi sẽ nhờ thư kí Trần đánh một công văn thông báo cho toàn thể công ty, giờ cậu tin chưa…” Hoắc Khiêm là người rất ít nói đùa, cho nên những lúc hắn đùa hay nói thật cũng khó mà nhận ra.
“Hu… u… Thiếu gia, tôi sai rồi… tôi biết lỗi mình rồi, tôi sẽ không dám cười cậu nữa… cậu biết một tháng nữa tôi sẽ làm đám cưới, cậu lưu đày tôi đến Bunradi, thì ai sẽ làm chú rể”
“Chuyện đó để nhà gái giải quyết, cậu lo chuẩn bị hộ chiếu đi…”
“Ping… poang…”
Cửa thang máy mở ra, Hoắc Khiêm lạnh lùng đi lướt qua người của Lưu trợ lý. Gió mạnh thổi qua khiến cho Lưu trợ lý cả người tê tái, rồi lủi thủi đi theo Hoắc Khiêm vào phòng.
“Thiếu gia! Kỉ Quân tiểu thư đang ở trong phòng cậu… còn có… Lệ Kì tiểu thư” Thư Kí trần đón đầu Hoắc Khiêm trước cửa thang máy, khi hắn vừa bước vào tầng 98.
“Tôi biết rồi”
Hoắc Khiêm đi thẳng vào phòng, nhìn thấy bộ dạng thất thần của con rể tương lai, Trần nhạc mẫu bước tới trước mặt hắn.
“Cậu lại gây ra lỗi gì nữa…”
“Mẹ vợ! Lần này mẹ phải giúp con…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |