Hoắc Phi đang gục mặt xuống đất, mặc dù trời đã sáng nhưng mưa vẫn còn rất lớn gây cản trở tầm nhìn của hắn. Muốn tìm Dục Uyển không phải chuyện dễ. Ước gì ngay lúc này trời có thể tạnh mưa.
Cầu được ước thấy, một lát sau thì cơn bão mà mọi người dự đoán sẽ kéo dài suốt mấy ngày đã chấm dứt. Trời quang mây tạnh, mây đen tan biến và bình minh ló dạng. Những tia chói chang xuất hiện sớm hơn thường ngày, một cách thần kì.
Ánh nắng phản chiếu từ trên cao lên chiếc điện thoại đang nằm giữa lưng chừng sườn, lấp lánh chói mắt đã dẫn đường Hoắc Phi tìm đến Dục Uyển. Cách đó vài bước chân, chủ nhân của chiếc điện thoại đang bất động nhân sự. Hoắc Phi mừng rỡ men theo sườn dốc mà chạy trượt thẳng xuống dưới chân đồi.
Hắn ôm chặt lấy cơ thể lạnh buốt và trầy xước của Dục Uyển, ra sức thức tỉnh cô.
“Dục Uyển… em có sao không… Dục uyển”
Dục Uyển mơ màng mở mắt ra nhìn Hoắc Phi. Và trong ánh sáng chói mắt và thần trí hỗn loạn, cô đã nhìn hắn thành Hoắc Luật.
“Luật! Em biết anh sẽ tìm thấy em…” Cánh tay cô yêu ớt chạm vào mặt Hoắc Phi, mỉm cười, rồi tuột khỏi mặt hắn một cách nhanh chóng, chìm trong mê mang.
“Dục Uyển… Dục Uyển”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv2.com/duc-uyen/
“Ặc… ặc…”
Trong căn nhà bếp cũ kỹ đang được bao phủ bởi màn khói dày đặc, cùng với tiếng ho sặc sụa của một người.
“Hay là cậu ra ngoài, để một mình tôi ở trong này cũng được…”
“Con không sao, việc nhỏ này con có thể làm được, sư thái hãy làm việc của mình…”
Không biết Hoắc Phi đang làm cái gì, mà cách đó mười mét xa gần đều ngửi thấy mùi khói. Vị sư thái bên cạnh cũng rất là lo lắng, vì sức khỏe của mọi người cũng muốn đuổi hắn ra, nhưng hắn cứ cương quyết ở lại trong bếp.
“Ặc… ặc…”
Đụng chuyện rồi thì Hoắc Phi mới biết đến cái công dụng của bếp điện nó lợi hại thế nào. Lần sau, nếu hắn quay lại nhất định sẽ mang theo cả chục cái bếp điện, không phải khổ sở như bây giờ, phải khum lưng cho từng cây củi vào lò và hì hục quạt lửa liên tục.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Phi đặt chân vào bếp, nhưng không phải kiếm thức ăn no bụng mà là sắc thuốc cho một người. Ngay cả hắn cũng không ngờ mình có ngày hôm nay.
“Ặc… ặc…”
Khuôn mặt Hoắc Phi đang nhễ nhãi mồ hôi và đỏ bừng vì độ nóng của bếp lò tỏ ra, thỉnh thoảng hắn lại lấy tay lau trán, khiến cho khuôn mặt trắng hồng có thêm vài đường nhọ đen trên mặt. Thật vừa thấy tội lại thấy thương.
“Chắc là được rồi… ba chén còn lại tám phân” Vị sư thái bước tới, mở nắp ấm ra xem thuốc trong nồi đã cạn bớt.
“Sư thái! Thuốc này có phải uống được rồi không” Hoắc Phi phấn khởi bật người dậy, sau mấy tiếng làm bạn với bếp lò.
“Ừ!”
Sư thái vừa gật đầu thì Hoắc Phi đã nhanh tay đổ thuốc ra chén, rồi vội vàng mang đến phòng cho Dục Uyển. Nhìn sự khẩn trương và lo lắng của hắn, bà cảm thấy Hoắc Phi đúng là người anh trai tốt nhất trên đời này.
“Thật hiếm có người anh trai nào lại yêu thương em gái đến vậy” Vị sư thái mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Hoắc Phi, rồi quay người lại nhìn lại hậu quả mà hắn để lại trong bếp, nụ cười đã không còn, bà đặt tay lên trán nhớ lại.
Thật ra một mình bà sắc thuốc vẫn ổn, chỉ hơi tốn thời gian hơn. Nhưng Hoắc Phi lại nôn nóng muốn nhìn thấy Dục Uyển tỉnh dậy ngay lập tức, nên nằng nặc đòi giúp. Dù bà nói thế nào cũng không thể ngăn cản hắn bước vào bếp, có lẽ lần sau, bà sẽ cẩn thận hơn khi ai đó đưa ra đề nghị muốn giúp mình.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv2.com/duc-uyen/
Bởi vì sống tận sâu trong núi xa cách thế nhân nên các sư thái ở đây cũng tự trang bị cho mình những kiến thức về y thuật. Bởi thỉnh thoảng cũng có những tiểu ni cô trong chùa, trượt chân hay té ngã ở đâu đó trên núi, bọn họ không thể tìm được bác sĩ hay đưa đến trạm y tế dưới trấn tức thì, nên các cô ở đây đều phải tự chữa trị cho mình. Đối với những chấn thương bên ngoài hay trầy xước thì họ có rất nhiều kinh nghiệm.
Dục Uyển ngoại trừ vết thương trên trán chảy máu và những vết trầy xước trên người thì không có bộ phận nào bị gãy hay tổn thương. Đó là một sự thần kì mà các sư thái ở đây không thể nào hiểu nổi nhưng họ cũng mừng vì cô đã không sao.
Mẹ Tiêu còn muốn ở lại bên cạnh Dục Uyển, nhưng trước sức ép và cưỡng chế của Hoắc Nghị bà đã bị ẩm về phòng trước con mắt kinh ngạc của mọi người. Bởi vì suốt cả đêm cho đến sáng nay mẹ Tiêu vẫn chưa chọp mắt, điều đó là không tốt cho một bà bầu.
Sau một đêm mệt mỏi vô nghĩa bởi vì một kẻ mình không ưa, Lữ Trị đã ngáp dài trở về phòng mình. Lữ Tranh cũng về phòng tiếp tục tụng kinh, cầu thần linh phù hộ cho Dục Uyển mau tỉnh dậy.
Cho nên trong phòng chỉ còn mỗi Hoắc Luật là ở cạnh Dục Uyển. Hoắc Mạn Ni thì đứng gần bên hắn không rời đi. Sự ghen tuông đã khiến cho Mạn Ni mờ đi lý trí, cô chỉ nhận sự thay đổi của Hoắc Luật, lại không nhận ra bản thân mình cũng đang dần thay đổi. Một Hoắc Mạn Ni tốt bụng trắng trong tinh khiết, đã bắt đầu nhuộm đen vì chữ ghen.
“Luật! Hay em về phòng nghỉ, để chị chăm sóc cho Dục Uyển… con gái với nhau thì cũng sẽ tiện hơn”
“Không! Em sẽ ở đây cho tới khi Dục Uyển tỉnh lại, nếu lúc đó em không rời khỏi đó… có lẽ đã tìm thấy Dục Uyển sớm hơn, cô ấy cũng không phải chịu khổ như vậy” Hoắc Luật cảm thấy tự tránh mình vì đã bỏ lỡ Dục Uyển.
“Luật! Em không nên tự nhận lỗi về mình, đâu ai biết được Dục Uyển lại rơi xuống núi” Hoắc Mạn Ni đặt tay lên vai của Hoắc Luật động viên.
Đây là lần đầu tiên, Luật nói chuyện mà lại không nhìn thẳng vào mặt cô. Tất cả lời nói và tâm trí của cậu ta đều đặt hết trên người của Dục Uyển đang nằm trên giường. Nhìn sự chăm sóc của Luật giành cho Dục Uyển thì Mạn Ni lại hy vọng, Dục Uyển nên mãi không tỉnh lại.
Nhưng phải làm cô ta thất vọng rồi…
“Thuốc sắc xong, mau cho Dục Uyển uống…” Hoắc Phi từ ngoài cửa vội vã chạy vào.
“Đưa anh” Hoắc Luật nhanh tay cầm lấy chén thuốc, đút cho Dục Uyển uống.
Nhưng hắn đút muỗng nào thì muỗng đó lại tràn ra ngoài, không muốn lãng phí thuốc. Hoắc Luật liền cầm chén thuốc uống vào từng ngụm, sau đó nâng Dục Uyển ngồi dậy, hắn từ từ mớm thuốc vào miệng cô. Cứ như vậy cho đến khi hết cả chén thuốc.
Hành động đút thuốc bằng miệng của Hoắc Luật, khiến cho Mạn Ni và Hoắc Phi tâm tư không yên. Hoắc Mạn Ni hai tay bấu mạnh vào quần, trước ngực cảm thấy rất nhói đau, như có gì đó đang siết chặt lấy ngực cô. Còn Hoắc Phi dù đã nói sẽ từ bỏ nhưng nhìn thấy cảnh thân mật này, hắn vẫn cảm thấy không dễ chịu, chung quy là do hắn vẫn chưa thể từ bỏ được, hắn cần một khoảng thời gian để thích nghi dần.
Cũng không phải quá thần kì, vừa uống chén thuốc xong đã tỉnh lại ngay. Phải hơn mấy tiếng sau thì Dục Uyển mới có được ý thức. Vừa mở mắt ra đã thấy Hoắc Luật đang ngồi gục đầu trên giường. Cô mỉm cười, rồi đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của hắn.
Dục Uyển tưởng đó chỉ là mình ảo giác, hóa ra người cứu cô thật sự là Hoắc Luật.
Hoắc Phi sau khi sắc xong chén thuốc thứ hai, hí hửng bưng chén thuốc đến phòng của Dục Uyển. Uống thêm chén thuốc này nữa, Uyển nhất định sẽ tỉnh lại. Nhưng vừa tới cửa thì nhìn thấy cảnh tượng khiến cho nụ cười của hắn không còn nguyên vẹn trên mặt nữa.
Dục Uyển đang vuốt ve mái tóc của Luật thật nhẹ nhàng, trên gương mặt tái xanh đó vẫn có được một nụ cười rạng rỡ hút người.
Hắn chùn bước, không đủ can đảm để bước vào trong, vì sợ sẽ phá vỡ bầu không khí trong phòng, sợ nụ cười đó của cô sẽ biến mất vì hắn bước vào.
Hoắc Phi bưng chén thuốc nép sang một bên, hắn dựa lưng vào cửa và ngẩn đầu nhìn trăng khuyết trên cao.
“Uyển! Nụ cười xinh đẹp đó của em… mãi mãi không thể giành cho anh sao”
Rời khỏi mái tóc của Hoắc Luật, Dục Uyển nhắm mắt lại cố gắng nhớ xem, chuyện gì đã xảy ra với mình và người đã đẩy cô xuống núi. Nhưng thật sự cô lại không thể nào nghĩ ra. Chẳng lẽ đó lại là một ảo giác khác, là cô tự mình trượt chân xuống núi thật.
Cũng chính trong căn phòng đó, ngay chiếc giường bên cạnh. Hoắc Mạn Ni đang nhìn chăm chăm vào Dục Uyển.
“Tại sao mày phải tỉnh dậy chứ”
Đó là một đêm dài hỗn loạn của mọi người, Dục Uyển, Hoắc Phi và cả Mạn Ni đều có những tâm sự riêng của mình mà không thể ngủ được. Chỉ có Hoắc Luật là an nhàn trong mộng đẹp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |