Tại hội trường – Dahlia…
Hàng ngàn khuôn mặt ngáy ngủ, uể oải nằm dài trên bàn. Họ đang phải cố gắng chịu đựng một loại cực hình, chỉ vì hoàn thành cái thủ tục như thường lệ, chính lắng nghe giọng văn chán ngắt của hiệu trưởng.
“Kính thưa toàn thể nhân viên… kính thưa… kính thưa… và kính thưa…”
Mỗi năm, mỗi học kì đều phải nghe, nghe hơn mười mấy năm cũng chỉ có một bài diễn văn duy nhất. Bởi vì Dahlia là bao trọn gói từ mẫu giáo đến phổ thông, cho nên nếu còn là học sinh ở đây thì họ vẫn sẽ phải tiếp tục nghe mãi.
Nhưng hiệu trưởng là người vô cùng tâm lý, vô cùng thấu hiểu học sinh. Nên ông đã cố ngắn rút ngắn bài diễn văn của mình lại, lượt bớt vài trang. Bởi vì hôm nay có một sự thay đổi rất lớn, ông cần phải thông báo. Nói là ngắn cũng mất hơn một tiếng, ông ta mới hoàn thành xong phần đọc diễn văn của mình.
“Bộp…”
Hiệu trưởng gấp bài diễn văn đầy tâm huyết của mình lại, lúc ông ngẩng đầu lên nhìn xuống dưới hội trường. Thì tất cả học sinh đều đã ngủ.
“Khò… o…”
Là một người hiệu trưởng rất yêu thương học trò của mình, ông không muốn đánh thức bọn họ dậy.
“Ực… ực…” Hiệu trưởng chỉnh sửa lại micro, rồi tằng hắng vài tiếng đề lấy giọng.
“Tôi muốn thông báo cho các em một tin rất quan trọng, những bạn nào còn thức thì chuyển lời của tôi đến những bạn đang ngồi bên cạnh mình… bắt đầu từ học kì này… bảng thành tích học tập của các em sẽ được nhà trường gửi về cho phụ huynh”
Nhưng hiệu trưởng vừa thông báo xong, thì cả bên dưới đã nháo nhào cả lên. Đây chính là một tin vô cùng sốc với họ, trước giờ chuyện này chưa từng xảy ra. Điểm số học tập của họ, cũng chỉ có mình họ và nhà trường biết.
“Hiệu trưởng! Ông đùa đúng không…” Hoắc Phi bật dậy đầu tiên.
“Phải đó! Chuyện này là sao…” Những người khác cũng hưởng ứng theo.
“Tại sao lại đưa bảng thành tích cho phụ huynh… hiệu trưởng, ông đang chơi tụi này phải không”
“Đúng vậy…”
Mọi người đều hiểu Dahlia là trường quý tộc. Những đứa trẻ vào đây học, nếu không phải con của chủ tịch tập đoàn, cũng là chính khách máu mặt. Học chỉ là một hình thức với họ, điểm số cũng không mấy để tâm, dù sức học có cao hay thấp cũng không ảnh hưởng gì đến tương lai sau này của họ, vì đã có ô dù bảo kê.
Sau này phải làm gì, địa vị xã hội ra sao, cha mẹ họ đều đã chọn sẵn cho họ. Muốn thay đổi cũng không được thì học để làm gì.
Tiếp theo hàng loạt người đứng lên, phản đối mãnh liệt với hiệu trưởng. Đây chính là những thành phần ưu việt, đứng từ đầu bảng từ dưới đếm lên. Trong đó có Hoắc Phi. Bởi vì hắn cũng nằm trong số thành phần kể trên, có ô dù nên không cần lo nghĩ đến tương lai.
Thật sự là Hoắc Phi không coi trọng điểm số, nhưng rất trọng sĩ diện. Sẽ dễ cảm thông hơn, nếu bạn đặt mình vào vị trí của Hoắc Phi, có hai người anh trai vô cùng lợi hại về mặt điểm số, không bao giờ rớt khỏi tam bảng, thì bạn cũng sẽ phản ứng mạnh như Hoắc Phi bây giờ. Nếu bảng thành tích của hắn loạt vào tay của chủ tịch Hoắc, hắn chết chắc.
Là một người hiệu trưởng dày dạn kinh nghiệm, con sóng nào mà hiệu trưởng chưa gặp qua. Trong hoàn cạnh này, ông chỉ lựa chọn một biện pháp duy nhất là giữ im lặng, đợi sau khi bọn nhóc nói mệt rồi thì ông sẽ lên tiếng.
Im lặng như vậy, có lẽ đã đến lúc…
“Thật ra đây không phải quyết định từ phía của nhà trường… mà quyết định của hội phụ huynh, nhà trường chỉ thuận theo thôi… nếu các em có thắc mắc gì, thì liên hệ với hội trưởng hội phụ huynh, chắc các em cũng biết bà ta là ai mà…”
Hiệu trưởng vừa nói xong, Hoắc Phi lập tức quay nồng súng sang phía Bạch Ngạn Tổ đang ngồi.
“Mày nhìn tao như vậy làm gì, không liên quan đến tao… chuyện này tao cũng mới nghe lần đầu tiên”
Tại sao Bạch Ngạn Tổ lại phải giải thích. Bởi vì mẹ của hắn chính là hội trưởng hội phụ huynh. Sau khi biết đây là quyết định của phu nhân ông trùm hắc đạo, thì đám học sinh bên dưới hội trường đều im ru. Hiệu trưởng lại cao giọng nói tiếp.
“Tiếp theo tôi còn một tin khác muốn thông báo cho các em… các em cũng biết, bác sĩ Chu ở phòng ý tế năm nay sẽ về quê cưới vợ, cho nên từ học kì sau… phòng y tế sẽ có một bác sĩ mới…”
“Tôi xin giới thiệu với các em… Bác sĩ Hoắc”
“Cộp… cộp…”
Một cô gái với mái tóc dài óng ả trong chiếc áo Blouse trắng. Đang từng bước đi ra, trước đôi mắt ngạc nhiên của nhiều người. Bởi vì rất đông trong số họ, không còn xa lạ gì với người phụ nữ xinh đẹp này.
“Chị Mạn Ni” Hoắc Luật bật người khỏi ghế.
“Xin chào các em… chị tên Hoắc Mạn Ni, sau này phải nhờ các em chiếu cố”
Lời thì nói cho tất cả mọi người nghe, nhưng ánh mắt và nụ cười của Hoắc Mạn Ni lại đặt trên người của Hoắc Luật. Đúng vậy, cô đến đây chính vì hắn.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv2.com/duc-uyen/
Cùng thời điểm đó, tại một bênh viện vô danh ở Bunradi.
Trong một căn phòng bệnh thiếu khang trang với những máy móc y tế cũ kỹ. Một bệnh nhân nữ đang nằm bất động trên giường.
Ngoài cô ta ra, còn có một vài y tá và một bác sĩ. Theo thường lệ, mỗi buổi sáng họ đều đến thăm bệnh cho bệnh nhân.
“Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại sao”
“Dạ phải! Thưa bác sĩ”
Bác sĩ bước tới kiểm tra bệnh tình của nữ bênh nhân trên giường. Kết quả là so với một tháng trước thì không có gì tiến triển, vẫn như lúc mới được đưa đến đây. Mặc dù não bộ không bị tổn thương, những vết thương bên ngoài cũng đã gần như lành nhưng bệnh nhân vẫn chưa có dấu hiệu hồi tỉnh.
“Bên phía cảnh sát vẫn chưa điều tra được lai lịch của cô gái này sao”
“Dạ phải! Chắc chỉ có thể đợi bệnh nhân tỉnh lại, mới biết được cô ta là ai”
Thứ duy nhất có thể nhận dạng ra thân phận là giấy tờ tùy thân, nhưng thứ đó cảnh sát lại không thể tìm thấy trên người của cô gái này. Có lẽ kẻ gây ra tai nạn, cố tình không muốn ai tìm ra được cô gái này, thật ra giữa họ đã có ân oán gì… Bác sĩ thở dài lắc đầu, rồi đi ra khỏi phòng. Nhưng vừa ra tới cửa thì ông ta lại xoay người vào trong.
“Lần trước người đưa cô ta vào đây, có nghe họ nói cô ta tên gì không…”
“Hình như là… Mộc… Mộc Nhu…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |