Vào thời điểm ngày tàn trăng lên cao, thành phố hoa lệ lộng lẫy với những ánh đèn rực rỡ ở khắp mọi nơi, cũng là lúc những cuộc vui thâu hoan, điên cuồng với những điệu nhảy, và lư lư cùng men rượu chính thức bắt đầu.
Đế Vương – Á Lạp Tân.
Hoắc Khiêm vừa bước ra khỏi Đế vương thì đã không thể trụ vững, hắn dựa lên cánh cửa để trấn tỉnh, trước mắt vẫn một mãnh tối, mọi thứ trên đường đều đang mơ hồ chao đảo.
“Hoắc thiếu! Cậu có sao không?”
“Tôi… không sao.”
Nam tiếp viên của Đế Vương nhìn thấy hắn sắp ngã, nên bước tới đỡ, nhưng Hoắc Khiêm lại đẩy người ta ra.
Năng lực uống rượu của hắn không phải lúc nào cũng lợi hại như năng xuất xử lý công việc. Hoắc Khiêm luôn có chừng mực trong việc buông thả mình, nếu không phải thật cần thiết hoặc trong tình huống bất đắc dĩ. Hắn sẽ không uống rượu, khiến mình trở nên khốn đốn.
Nhưng đêm nay, để chúc mừng cho dự án khu chung cư Xóm Miễu đã hoàn thành, mọi người thay phiên nhau mời rượu hắn, khiến hắn say đến mất phương hướng.
Hắn tự cho là bản thân ổn, nên nam tiếp viên kia cũng không lưu lại quá lâu. Quay vào trong và tiếp đón những người khách khác.
“Thiếu gia! Đám người đó sao lại chuốc say cậu như vậy?”
Tiểu Cường đem xe chạy xe đến, từ xa nhìn thấy Hoắc Khiêm đang nôn ở bên đường. Nên lập tức thắng gấp, dìu hắn lên xe. Hoắc Khiêm mơ màng nhìn người trước mặt, hình ảnh cứ chập chờn, vừa quen vừa lạ, hóa ra là tài xế của hắn.
“Là anh?”
“Phải! Để tôi đưa cậu về… thiếu gia cẩn thận bậc thang.”
Hai tay vòng qua người ôm lấy Hoắc Khiêm, mở cửa xe ra và đặt hắn ngồi xuống ghế. Nhưng Hoắc Khiêm đã quá say nên vừa dựa lưng vào, đã nằm lăn ra ghế, còn kéo theo cả Tiểu Cường ngã theo.
Mất thân bằng, thuận theo đà Tiểu Cường nằm đè lên người của Hoắc Khiêm. Cơ thể họ dính sát vào nhau, nhiệt độ, mùi rượu xen lẫn mùi hương trên người Hoắc Khiêm, Tiểu Cường chân thật mà cảm nhận được, bởi vì họ đang quá gần, gần đến mức, chóp mũi của họ đang chạm vào nhau.
Hoắc Khiêm vì rượu nên say, Tiểu Cường lại vì bộ dạng động lòng của hắn mà say cùng. Khuôn mặt xinh đẹp, làn mi cong, sóng mũi thẳng và bờ môi mềm mại này nữa. Tất cả đều đang giày vò Tiểu Cường, mất dần sự kiềm chế.
Chỉ một lần này thôi, một lần duy nhất trong đời, hắn…
“Ưm… m…”
Hắn muốn có được Hoắc Khiêm một lần trong đời.
Tiểu Cường từ từ cúi người xuống, hôn lên môi của Hoắc Khiêm, không mãnh liệt mút lấy, chỉ là nhẹ nhàng lướt qua nhưng với hắn đã quá đủ. Tiểu Cường thuộc tuýt người đơn giản và dể thỏa mãn. Hắn hiểu rõ một điều, người trước mặt vĩnh viễn không thuộc về mình. Cho nên Tiêu Cường chỉ cần ngày ngày nhìn thấy, được lái xe cho Hoắc Khiêm đã mãn nguyện.
Đặt Hoắc Khiêm ngồi ngay ngắn lại ghế, Tiểu Cường đóng cửa xe và quay lại ghế trước.
Đây mới chính là vị trí của hắn.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv2.com/duc-uyen/
Sáng hôm sau – Hoắc gia.
Hậu quả của một đêm say khướt, Hoắc Khiêm mắt hoa đầu choáng, khắp người nhức mỏi bước xuống lầu.
“Chào buổi sáng thiếu gia.”
“Chào.”
“Chào buổi sáng thiếu gia…”
“Chào.”
Dọc theo những hành lang, từ cầu thang, ngoại trừ những người hầu siêng năng chăm chỉ ra. Hoắc Khiêm không nhìn thấy bất cứ một người nào khác, mặc dù đã chín giờ hơn. Người mà hắn nói chính là ám chỉ cha, mẹ, dì, và thằng em Hoắc Phi duy nhất trong nhà cũng mất tăm.
Hoắc Khiêm kéo ghế ra và ngồi vào bàn ăn.
Cả bàn ăn dài mấy m cũng chỉ có mình hắn độc tôn. Cả thế giới như chỉ riêng một mình “ta”. Cảm giác của Hoắc Khiêm lúc này chính là vậy. Hoắc Khiêm ngưng đũa, quay sang nhìn ông lão đứng phía sau.
“Hoắc quản gia! Mọi người trong nhà đâu hết rồi?”
“Thiếu gia! Hôm nay Dục Uyển tiểu thư sẽ về nước, tất cả mọi người đều ra sân bay đón tiểu thư.”
Nhanh thật, đã một tháng kể từ ngày Dục Uyển xuất viện. Bởi vì mức độ bỏng và vết thương trên người quá nặng. Tiêu Tường muốn tìm một nơi phẫu thuật thẩm mỹ tốt cho cô, trong nước không phải là không tốt nhưng gần mười năm vẫn không thể xóa cái bớt đỏ đã ăn sâu vào trong máu thịt của Dục Uyển, thì bà đã không còn hi vọng vào những bác sĩ trong bên viện.
Nên quyết định đưa Dục Uyển sang Ý điều trị, nghe nói ca phẫu thuật rất thành công.
“Thiếu gia! Cậu không ăn nữa sao?”
“Tôi no rồi… nói bác Trần chuẩn bị xe, tôi sẽ đến công ty.” Hoắc Khiêm lấy khăn tay lau miệng rồi kéo ghế ra, đi lên lầu.
“Dạ thiếu gia.”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv2.com/duc-uyen/
Sân Bay quốc Tế
Chờ đợi hơn ba tiếng, những hành khách trên những chuyến bay khác đều lần lượt xuống máy bay. Nhưng người họ chờ đợi vẫn chưa xuất hiện.
Nôn nóng lo lắng nhất có lẽ là mẹ Tiêu và Hoắc Phi.
“Tới giờ sao vẫn chưa thấy Tiểu Uyển, không phải nó lại xảy ra chuyện?”Tiêu Tường cứ dõi mắt nhìn theo cánh cửa, hết người này ra, người kia ra, nhưng Dục Uyển cần nhất, vẫn khống thấy đâu.
Dục Uyển xuất ngoại điều trị, mẹ Tiêu rất muốn đi cùng. Nhưng việc đó đã bị Hoắc Nghị bác bỏ, với lý do Tiêu Tường vừa mới sinh xong không nên đi xa. Và tiểu công chúa nhỏ Hoắc Tâm vẫn cần có mẹ bên cạnh, nên Tiêu Tường tuyệt đối không được đi cùng Dục Uyển ra nước ngoài.
“Em đừng tự mình dọa mình, có Luật bên cạnh… anh tin tưởng nó sẽ chăm sóc tốt cho Dục Uyển.” Hoắc Nghị đặt hai tay lên vai của Tiêu Tường, nhỏ giọng trấn an.
Bộ dạng quan tâm ân cần này của ông ta giành cho Tiêu Tường, làm cho người bên cạnh rất ngứa mắt.
“Phải đó! Em không nên lo lắng cho Dục Uyển… chị nghĩ nên lo cho Luật thì đúng hơn,” Lữ Trị bên cạnh mĩa mai, để con nhỏ lẳng lơ đó bên cạnh Luật, không biết có ăn tươi nuốt sống thằng bé hay không.
Lần xuất ngoại này không ai khác, chính là Hoắc Luật người tháp tùng cùng Dục Uyển.
Hoắc Mạn Ni là người không thoải mái với điều đó nhất, với lý do Hoắc Luật là người thành thạo tiếng Ý và thường xuyên xuất ngoại, nên trở thành ứng cữ viên sáng giá cho việc đi cùng Dục Uyển sang Ý điều trị.
Suốt một tháng với Mạn Ni dài như một năm, ăn ngủ đều không yên. Bởi vì không biết Hoắc Luật và Dục Uyển sẽ làm ra những chuyện gì khi không có ai bên cạnh.
“Sao không bắt máy? Uyển, em mau nghe điện thoại.”
Người tiếp theo sốt ruột đứng sau mẹ Tiêu, chính là Hoắc Phi. Hắn liên tục gọi điện thoại và đi lại. Hắn chính là người muốn đi cùng Dục Uyển nhất, muốn ở bên cạnh chăm sóc cô đến khi hồi phục.
Nhớ đến một tháng trước, khi mọi người có ý định đưa Dục Uyển sang Y1. Hắn là người đầu tiên mở miệng “Con muốn đi với Dục Uyển.” Đề nghị này hoàn toàn hợp tình lý, hắn là hôn phu của Dục Uyển, sẽ không ai thích hợp hơn hắn. Nhưng câu trả lời của Hoắc Nghị lại là “Luật! Con hãy đi với Dục Uyển.”
Hàng loạt lý do Hoắc Nghị đưa ra đều thuyết phục hơn hẳn lời đề nghị của Hoắc Phi.
Lý do thứ nhất liên quan đến thành tích học của Hoắc Phi, quá kém nên cần phải phụ đạo thêm với gia sư.
Lý do thứ hai Hoắc Phi không biết tiếng Ý.
Lý do do thứ ba số lần hắn xuất ngoại nước Ý chiếm tỉ số rất nhỏ.
Đã một Dục Uyển không biết ngoại ngữ, kéo theo một Hoắc Phi chỉ biết một câu “Buongiorno” xin chào. Hai kẻ mù ngoại ngữ mà ra nước ngoài cùng nhau thì ai sẽ lo cho ai, hay khiến cho cả nhà phải lo lắng vì bọn họ. Cho nên đối tượng hoàn mỹ vẫn là Hoắc Luật.
Chờ đợi thêm mấy tiếng, hành khách trên những chuyến bay khác cũng xuống hết. Nhưng Dục Uyển và Hoắc Luật vẫn không thấy đâu. Cho người tìm hiểu thì mới biết, ở Ý vừa xảy ra một trận bão tuyết, tất cả chuyến bay sẽ hạ cánh trễ hơn một ngày.
Lại thêm một đêm nữa, Hoắc Phi mất ăn mất ngủ, vì nôn nóng gặp được Dục Uyển.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |