“Áh… h… Hoắc tam thiếu, em… em… không chịu nổi nữa… áh… a…”
Dù không nhìn thấy nhưng nghe thấy âm thanh rên rỉ, và tiếng ra vào kịch liệt, cũng đủ để tưởng tượng ra cảnh bên trong, có bao nhiêu là điên cuồng.
Trên giường.
Tây phục của Hoắc Phi vẫn còn nguyên trạng, chưa từng được cởi ra, chỉ có khóa quần là kéo xuống, nam căn to lớn đang mạnh mẽ ra vào.
Người con gái bên dưới gần như trần truồng, chiếc váy được vén lên tận cổ, áo lót bị đẩy lên, hai bầu vú trắng nõn lộ thiên. Hai chân như gọng kiềm kẹp chặt lấy hông của Hoắc Phi. Nơi giao hợp thì dính chặt lấy nhau.
“Áh… h… Dừng lại đi, dừng lại… em… em không chịu nổi nữa rồi… Hoắc… tam thiếu…”
Từng giọt mồ hôi liên tục chảy xuống, hắn vừa động thân vừa nhìn lên đồng hồ. Cũng đã gần một tiếng, tại sao hắn không thể đạt được cực khoái như lúc làm cùng con nhỏ dâm đãng đó, dù hắn kịch liệt hơn khi nãy, vẫn không thể có lại cái cảm giác hưng phấn sung sướng.
Nếu là trước đây thì hắn sớm đã thỏa mãn, nhưng bây giờ làm thế nào cũng không khiến hắn thỏa mãn được, lại có cảm giác ăn mãi không no, chỉ đang cố nuốt vào một món ăn mà mình không thích. Chuyện này là sao chứ…
Hoắc Phi vừa rút nam căn ra khỏi người phụ nữ, thì đẩy ngã người ta xuống giường. Hắn đứng dậy kéo khóa quần lên.
Người phụ nữ nằm trên giường hục hẫng bò dậy rồi quấn chặt lấy hắn.
“Hoắc thiếu! Chúng ta đang vui vẻ sao lại ngưng” Người phụ nữ còn chưa nói xong đã bị hất hất ra.
“Cô vui vẻ sao… nhưng tôi thì không, biến!”
Nhìn ánh mắt giận dữ của hắn, người phụ nữ lập tức mặc quần áo vào, rồi chạy vội ra khỏi phòng.
“Rầm… m…”
Hoắc Phi ngã phịch xuống giường.
“Chuyện này là sao chứ… tại sao mình cứ nghĩ về con nó… Chết tiệt!”
Hoắc Phi mặc tạm chiếc áo sơ mi vào rồi bước xuống lầu, lúc này thì khách khứa đã về hết. Lúc đi ngang qua từ đường thì nhìn thấy có người vẫn còn quỳ.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv2.com/duc-uyen/
Nửa tháng không được ra khỏi phòng, đóng băng hết các thẻ vô thời hạn, thêm phạt quỳ hai tiếng trước từ đường, là hình phạt Lữ Trị giành cho cô.
Dục Uyển mỏi mắt nhìn lên đồng hồ, chờ đợi hai tiếng trôi qua, cuối cùng thời khắc đó cũng đến.
“Tích… Tắc… tích!”
Dục Uyển vừa muốn đứng dậy thì có một bóng đen phủ lấy mình. Cô ngẩng đầu lên, là hắn.
Chiếc đầm dạ hội chữ V khoét sâu tận cổ, làm cho nửa bộ ngực đều bị lộ hết ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống hắn mơ hồ có thể nhìn thấy nụ hồng do cổ áo trệ xuống. Hắn hoài niệm về bộ ngực tròn trịa trắng nõn khi hai tay chạm vào, cảm nhận được hai vú mềm mại, lại đàn hồi.
“Háo sắc! Anh đang nhìn đi đâu… không cho nhìn” Dục Uyên lấy tay chắn trước ngực, che đi cảnh xuân đẹp đẽ.
Hoắc Phi không chút che giấu ánh mắt dâm dục của mình, ngang nhiên nhìn thẳng vào ngực của Dục Uyển. Hắn nhếch mép, trong suy nghĩ hắn thì hành động của Dục Uyển chỉ là làm màu, dâm nữ giả làm thục nữ.
“Mày ăn mặc khiêu khích như vậy, cũng chỉ muốn đàn ông nhìn vào… còn ra vẽ đoan trang, không thấy buồn cười sao”
“Ha. A… a… Thật là buồn cười” Dục Uyển cười hùa theo Hoắc Phi, còn nhái lại lời nói của hắn.
Ngay từ đầu nhìn thấy nụ cười tự mãn vô lại của hắn, chỉ muốn đánh cho một trận. Nhưng Dục Uyển nhịn, cô xoay người đi để lại hắn một mình, Hoắc Phi ngơ ngác nhìn theo. Trước khi Dục Uyển đi quá xa, Hoắc Phi đã giật mình đuổi theo.
“Tao vẫn chưa nói xong, ai phép mày đi”
Tên này thật phiền phức. Bụng cô đói, tay chân đều nhức mỏi. Cô chỉ muốn quay về căn phòng ấm cúng của mình, Dục Uyển khó chịu xoay người lại.
“Xin hỏi còn chuyện gì mà anh chưa nói xong…”
“Tao… tao…”
Hoắc Phi lúng túng khong nói được lời gì, chưa bao giờ hắn ngượng ngùng như lúc này.
Dục Uyển ngáp dài một hơi, rồi thở dài nhìn hắn.
“Tôi về phòng đợi anh, khi nào nghĩ xong thì đến tìm tôi”
Dục Uyển xoay người bỏ đi, Hoắc Phi từ phía sau nhìn không chớp mắt như kẻ si tình.
Tấm lưng trần trắng nõn gợi cảm, với vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông tròn trịa uyển chuyển đang hẹp mình trong chiếc đầm dạ hội phía trước, chưa bao giờ gợi lên ở hắn một chút ham muốn trong suốt mười hai năm qua.
Nhưng bây giờ hắn lại không thể rời mắt, cả người nóng hừng hực, chỉ muốn bổ nhào tới Dục Uyển, đè cô xuống và nghe tiếng rên rỉ của cô.
“Chắc là điên mất thôi”
Hoắc Phi vò đầu bức tóc rồi xoay người đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |