Cũng thật bất hạnh, Lữ Trị lại không có khả năng sinh nở. Bà ta không muốn Hoắc Nghị rước về thêm một bà ba, nên đã tìm đủ mọi cách, từ quan minh chính đại đến ám muội lén lút đều đã làm.
Không rõ năm là đó Lữ Trị đã nghe theo lời chỉ điểm của vị cao tăng đắc đạo nào, ông ta nói chỉ cần Lữ Trị nhận nuôi một đứa bé gái, tuổi tý sinh vào ngày 13 tháng 1 âm lịch, thì sẽ mang đến may mắn vô hạn cho Hoắc gia. Và người được nhận nuôi là một bé gái 6 tuổi, xinh xắn tên gọi là Mạn Ni.
Hai tháng sau, may mắn thật sự đã gõ cửa Hoắc gia. Lữ Tranh đã mang thai, còn là sinh ba.
Cho nên vị trí của Mạn Ni trong Hoắc gia rất lớn, ai cũng yêu thương và cưng chiều như nàng công chúa. Một năm trước Mạn Ni cũng đã kết hôn với một cậu ấm, chồng của Mạn Ni là người thừa kế duy nhất của Tống thị.
Tống gia cũng được xem là một đại gia tộc, không hề thua kém Hoắc gia. Nhưng quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Mạn Ni và Tống phu nhân lại không được tốt đẹp, đỉnh điểm của sự bất hòa là vào hai tháng trước, Mạn Ni tham gia vào nhóm bác sĩ tình nguyện sang Bunradi.
Tống thiếu vì thương vợ nên cũng vác hành lý đi theo. Tống gia cửu đời đơn truyền, Tống thiếu lại chưa một lần xa mẹ, cũng chưa nếm mùi khổ cực bao giờ nên không quen, Tống Phu nhân quá sót con nên càng có căm ghét Mạn Ni hơn.
“Trong khi bệnh nhân đang hấp hối, các người có khả năng cứu sống họ lại chỉ đứng nhìn, mặc cho họ chết… bởi vì họ không đóng đủ tiền viện phí, các ngươi như vậy mà cũng gọi là bác sĩ sao”
“Không cần cô phải dạy chúng tôi cách làm bác sĩ thế nào, chúng tôi biết bản thân phải làm gì và không làm gì”
Khi Hoắc Luật và Lữ Trị ra đến đại sảnh thì nhìn thấy Dục Uyển đang đôi co, lớn tiếng với một bác sĩ của bệnh viện, tình hình rất là căng, tất cả bệnh nhân cũng như y tá bác sĩ qua đường đều dừng lại, bu lại xem chuyện gì.
“Mẹ cậu ta nhập viện hơn nửa tháng nhưng tiền viện phí vẫn chưa đóng một đồng, bởi vì bà ta từng là người làm ở Hoắc gia, nên bệnh viện để bà ta ở lại đã là quá đãi ngộ… nếu muốn bà ta được phẫu thuật, thì các người phải đóng đủ tiền viện phí và phí phẫu thuật cho bệnh viện”
“Đây là quy định mới của phó chủ tịch, chúng tôi không thể làm khác hơn, mong cô đừng làm khó chúng tôi thêm”
“Không phải tôi đã nói sẽ bảo lãnh rồi sao, số tiền viện phí còn thiếu tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm… tại sao các người vẫn không chịu làm phẫu thuật cho dì ấy”
“Mày lấy cái gì để bảo lãnh”
Giọng nói từ phía xa vọng đến, Dục Uyển xoay người lại nhìn Lữ Trị. Đám đông dần tản ra, tránh đường cho bà ta.
“Bệnh viện đúng là nơi để cứu người, nhưng không phải là nơi để làm từ thiện, nếu bệnh nhân nào cũng giống như hai mẹ con nó thì bệnh viện lấy cái gì để duy trì, không có tiền thì đừng mong được phẫu thuật”
“Chào phó chủ tịch…”
“Chào phó chủ tịch…”
Theo từng bước đi của Lữ Trị chính là hành động cúi chào lễ phép của tất cả nhân viên của GoK, khi nhìn thấy bà ta đi qua.
“Dì nói đi… phải làm sao thì dì mới để họ phẫu thuật cho mẹ Dịch Nam”
“5% Cổ phần mà lão gia vừa chuyển sang tên cho mẹ mày, phải trả lại hết cho những người mang họ Hoắc”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv2.com/duc-uyen/
“Cốc! Cốc…”
“Vào đi…”
Trong thư phòng.
Hoắc Nghị đang ngồi điềm đạm uống trà, đối diện ông ta là ba vị giám đốc cấp cao của Hoắc thị mặt đầy sát khí, nhìn thấy hắn bước vào họ liền trừng mắt nhìn.
Hoắc Khiêm vẫn bình tĩnh như không có gì.
“Hoắc quản gia nói cha cho gọi con”
“Ngồi xuống đi”
Hoắc Khiêm vừa ngồi xuống đã tỏ ra lịch thiệp, mỉm cười nhìn Bành Diêu Ngô tổng, còn lên tiếng hỏi thăm sức khỏe họ.
“Sắc mặt của ba vị nhìn không được tốt cho lắm, có đi khám bác sĩ chưa…” Hắn lên tiếng.
“Hừ… m…”
“Hoắc chủ tịch! Ba lão già này có lẽ đã già rồi, không thích hợp với cách làm việc của thế hệ trẻ, chuyện gì cũng chậm hơn người ta, ngay cả dự án do bọn tôi đề xuất ra bị bác bỏ lúc nào… mấy lão già này cũng là người biết sau cùng” Diêu tổng lên tiếng.
“Hoắc thiếu gia! Nếu ban đầu cậu không đồng ý thì cứ nói thẳng ra, không cần sau lưng chơi chúng tôi một vố nặng như vậy, khiến bọn này trở thành trò cười của cả thành phố” Ngô tổng tiếp lời.
“Lúc đám phóng viên hỏi bọn tôi, tại sao Hoắc thị đã từ bỏ việc đấu thầu mà bọn già này còn mặt dày đến đây… lúc đó tôi chỉ muốn kiếm một cái lỗ mà chui xuống”
“Một khi chính phủ công bố dự án khu nghĩ dưỡng cao cấp ở Hán Trì, đất ở Vịnh Thiên Sa sẽ trở thành mỏ vàng hái ra tiền, dù không ưa mấy lão già này cũng không nên đem cơ hội tốt này hai tay dâng cho người khác” Diêu Tổng lên tiếng.
Bành tổng nóng tính, khó giữ được bình tĩnh, đặc biệt sau khi nhìn thấy dáng vẽ oai phong lẫm lẫm của lão trên mấy trang bìa của các tờ báo sáng nay.
“Tổn thất lần này cậu phải hoàn toàn chịu trách nhiệm” Bành tổng tức giận nhìn Hoắc Khiêm.
“Thôi đủ rồi” Hoắc Nghị lên tiếng, ngăn cuộc tranh cãi.
Ông ta nhìn sang chỗ của Hoắc Khiêm, người vẫn im lặng ngồi nghe chửi nãy giờ.
“Có gì giải thích”
Vẫn là nụ cười tự tin ngông cuồng mang thương hiệu “Hoắc Khiêm”, khiến cho ba lão già đối diện rất khó chịu, họ ghét nhất chính là thái độ tự mãn này của hắn, nhìn là ngứa con mắt. Đây là cảm nghĩ riêng của ba vị Bành Ngô Diêu lúc này.
Cũng muốn nghe xem Hoắc Khiêm có lời gì để giải thích cho những hành động ngu ngốc của hắn, nếu không thỏa đáng họ nhất định không để yên. Bộ dáng như hổ đang rình mồi của ba lão già này, lại khiến cho Hoắc Khiêm thấy rất buồn cười, họ càng nôn nóng thì hắn lại muốn thông thả từ từ.
“Nếu như tôi cho các vị biết… dự án khu nghĩ dưỡng cao cấp ở Hán Trì sẽ bị hủy bỏ ngay sau khi thị trưởng mới được bổ nhiệm, liệu các ngườị còn tức giận…”
“Cậu đang đùa với chúng tôi… cuộc bầu cử vẫn chưa kết thúc, ngay cả thị trưởng mới của Hán Trì là ai cũng không ai biết, cậu lại nói ông ta sẽ hủy bỏ dự án khu nghĩ dưỡng mà chính phủ đã lên kế hoạch nhiều năm”
Bành tổng bức xúc bật người khỏi ghế, còn tưởng Hoắc Khiêm sẽ viện ra một lý do nào đó hay ho hơn, đằng này hắn lại đưa ra một chuyện không có khả năng xảy ra.
“Không những hủy bỏ mà dự án khu nghĩ dưỡng cao cấp sẽ được thay bằng viện dưỡng lão cho người nghèo, nói trắng ra… đất ở vịnh Thiên Sa sẽ không còn đáng một xu” Hoắc Khiêm nói tiếp.
“Cậu đừng có bỡn cợt mấy lão già này, nếu muốn biện minh cho những hành động ngu xuẩn của mình, thì hãy đưa ra một lý do có sức thuyết phục hơn… đừng nghĩ ai cũng là kẻ ngốc để cậu dắt mũi” Ngô tổng lên tiếng.
“Nếu cậu không có gì giải thích, cũng không cần dựng chuyện bịa đặt… dự án khu nghĩ dưỡng nếu được khởi công, cậu biết nó sẽ mang về bao nhiêu lợi nhuận cho Hán Trì, không có tên thị trưởng nào ngu ngốc như vậy”
“Vậy chúng ta cùng đợi xem…” hắn mỉm cười tự tin nhìn họ.
Ba lão già cùng quay sang nhìn Hoắc Khiêm, đợi là đợi cái gì chứ, ý của họ là vậy…
Hiểu con không ai hơn cha, Hoắc Nghị tin những lời nói của Hoắc Khiêm không phải là bông đùa. Nó tự tin như vậy, chắc chắn nó biết thị trưởng mới của Hán Trì sẽ là ai.
“5 Ngày nữa, cuộc bầu cử thị trưởng mới sẽ kết thúc… thật hay giả tới lúc đó các người sẽ có đáp án”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |