– Đi thôi em.
Những án mây mù che đi ánh mặt trời khiến trời sau cơn mưa trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết.
Tôi dựng em dậy, nắm tay em băng qua bãi cát, bỏ rơi lại những tổn thương còn hằn in trên cát ở đó…
Băng qua đường và chọn một khách sạn ưng mắt nhất…
Những ngày cuối năm khiến những cơn gió cứ hiu hắt lành lạnh len lỏi qua từng kẽ chân lông vào cơ thể.
“Hắt xì!?”
– Em cảm rồi.
Vy nhìn tôi, chợt cô ấy khựng lại…
Cả hai vẫn còn đứng giữa đường…
Vy rút tay lại.
Ánh mắt đó khiến lòng tôi gợn sóng từng hồi.
Tim đập loạn từng nhịp.
Tôi biết mà…
– Mày tính làm gì?
Vy nói.
Tim tôi như bị một sợi dây vô hình nào đó thắt chặt lại… đau… không hiểu vì sao đau đến thế.
Những gì tôi muốn là tốt cho em. Thế thôi, tiếc là em không hiểu, coi tôi như bao thằng khác… chỉ muốn địt em.
– Thay đồ, nghỉ ngơi rồi về thôi.
Tôi trả lời giọng đanh thép mặc dù lòng rất tổn thương…
– Từ giờ thích xưng mày tao thì coi như không còn quen biết nữa, những gì tao muốn là tốt cho mày, không phải cho tao. Tao chán cảnh phải làm bạn mày, đứng đó nhìn mày mãi nữa.
Không kiềm được cảm xúc tôi quát nó như thế.
– Tao không phải để yêu, cũng không đáng để mày yêu, tao bây giờ là một con phò, bẩn lắm. Vy chết rồi, mày đừng như thế nữa.
– Trong lòng tao chỉ có một người đã…
– Im đi.
Vy quát lớn, ngăn dòng cảm xúc của tôi lại.
Nó lấy tay vén hết tóc nghiêng đầu sang một bên bóp chặt những búi tóc cho khô…
– Mày vẫn thế thôi, vẫn đẹp trong lòng tao. Đúng, Vy ngày xưa chết rồi và Vy đó cũng không dành cho tao.
Dứt câu tôi nắm tay nó kéo đi không cho nó cưỡng lại, một tay trượt khỏi những búi tóc khiến tóc nó bay tung tăng khi nó bị tôi kéo đi.
… Bạn đang đọc truyện Đừng làm đĩ nữa tại nguồn: http://truyensextv2.com/dung-lam-di-nua/
– Tắm rửa trước đi, hút thuốc đã, mệt đầu quá.
– Tắm chung đi.
Hai tay đang chống ở lan can.
Mắt nhìn về xa xăm ngoài biển.
Chợt thằng em tôi nghe câu đó lại nổi loạn…
Tôi rít một hơi thuốc vỗ về nó.
“Đừng bậy, nhóc”.
Tôi trả lời.
– Không có hứng.
– Hahahaha đúng la Duy ngok ngek. (Nguyên văn là Duy fool).
Nó cười ầm lên tỏ vẻ hài lòng… kèm chút khinh khỉnh.
Chắc nó nghĩ tôi không dám.
Sao lại không dám nhỉ. Chỉ là không muốn, vì chưa đến lúc.
Âm thanh trong phòng tắm văng vẳng ra, lòng tôi lại cứ thế rạo rực theo.
Vì em yếu đuối.
Muôn đời em vẫn yếu đuối.
Em che hết đi bằng những gượng cười…
Nó cứ tỉ tê theo điệu nhạc đang vang lên trong điện thoại của nó…
Tiếng mở cửa… kèm theo mùi thơm từ cơ thể nó lan tỏa khắp căn phòng, ra ngoài lan can…
Nơi tôi đang ngồi…
Khứu giác của tôi tăng mạnh mẻ từ sau vụ bị tự kỷ… vì vậy mùi càng mạnh mẽ như thế đi vào trong giác quan của tôi…
Phản xạ khiến tôi quay lại nhìn nó…
Một mảnh khăn quấn ngang người nó.
Búi tóc được một tay nó nắm trên đỉnh tránh nước chảy khắp nơi…
Vì hành động đó mà bầu ngực nó lại gợn lên… một phần tư ngực muốn nhảy ra khỏi vành khăn quấn quanh ngực nó…
Một khoảnh khắc đẹp…
Trời đã gần trưa…
Ánh nắng lên rồi…
Một vài tia nắng xuyên qua những cái rèm trắng tinh mơ làm mọi thứ đã đẹp rồi còn hoàn hảo hơn nữa.
Tôi thốt lên.
– Đẹp lắm.
– Cái gì đẹp?
– Em đẹp, cảnh đẹp. Mọi thứ đều đẹp… trừ anh.
– Anh vào đây.
Ha! Sao ba chữ “anh vào đây” lại khiến tôi lạc nhịp như thế…
Thả điếu thuốc bay theo làn gió hững hờ rơi xuống…
Tôi bước tới bên nàng…
Tôi đứng đó, đối diện nàng… nhìn nàng thẫn thờ.
Nàng ngước lên nhìn tôi…
– Sấy tóc cho em.
– Này.
– Anh.
Tôi cứ đứng đó bất động, không nghe tiếng nàng nói, tôi đang bị cuốn vào thế giới của nàng như mọi lần trước, trở nên khờ dại, ngok ngek trước vẻ đẹp của nàng…
– Anh.
Vy quát lên, tôi giật mình nhìn nàng.
– Sấy tóc cho em, anh làm sao đấy.
– Ò h, ừ h…
Nàng đứng lên, nhìn vào trong gương, đưa máy sấy cho tôi.
Tôi đứng đằng sau sấy tóc cho nàng…
– Em già rồi…
Nàng nói…
Tôi im lặng không trả lời, tiếng mấy sấy tóc át đi âm thanh của nàng…
Tôi tắt máy sấy cho đỡ ồn, nhẹ nhàng nhìn nàng trả lời.
– Vẫn còn đẹp lắm.
Tôi dùng ngón trỏ của mình đặt ngang hờ hững đi trên vai nàng…
Tôi với lấy điện thoại kết nối Bluetooth với loa mini mở bài có lẽ hợp với lúc đó… (bài mọi người đang nghe)
Từng điệu beat chậm rãi thả trôi, tôi từng điệu beat đó đi dạo trên đôi vai nàng… nàng cứ đứng đó, hững hờ nhìn vào trong gương, nhìn tôi.
Nhạc và gái đẹp và mùi thơm…
“You got one moment, and here’s your moment.”
Đây là khoảnh khắc của tôi. Tôi phải nắm lấy…
Tôi bước hai bước với tay kéo rèm cửa lại.
Bước về lại hai bước để giữ nàng trong tầm tay.
Tôi ôm nàng… áp chặt nàng vào tâm hồn mình… lưng nàng áp chặt vào ngực tôi… tay tôi siết chặt bụng nàng…
Mùi hương đặc quánh chất riêng của cơ thể nàng cứ thế lan tỏa lên khứu giác của tôi…
Tay nàng một tay nắm giữ cho chiếc khăn không rơi khỏi bầu ngực mình.
Một tay nắm lấy cổ tay tôi dưới bụng nàng hờ hững gỡ ra nhẹ nhàng…
Nàng chậm rãi quay lại nhìn tôi hỏi.
– 8 Triệu anh có đi không?
– 800 Triệu cho anh nợ.
Tôi trả lời luôn không tốn một giây suy nghĩ nào…
Tôi cũng không để nàng có thêm cơ hội để từ chối hay đồng ý.
… Tôi hôn lên môi nàng… đôi môi mười ba năm.
Mười ba năm tuổi trẻ mười ba năm thanh xuân, mười ba năm cho một nụ hôn.
Mười ba năm cho một khoảnh khắc…
Hai tay tôi ôm vòng ra sau eo siết chặt nàng, nàng không chạy được rồi…
Chiếc khăn trên người nàng hững hờ như muốn rơi xuống bất cứ lúc nào mà nó muốn, nhưng không. Nó cứ hờ hững như thế, càng như thế nàng lại càng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết… âm thanh của bài nhạc tôi mở cứ như giai điệu đưa tôi và nàng vào một thế giới riêng…
Thế giới của tôi… thế giới tôi dành cho nàng…
Đến lúc này tôi chợt thoáng nghĩ một chút: Thật sự tôi yêu ai, là nàng hay là yêu Thư? Hay là cả hai…
Ôi tôi không còn tỉnh táo nữa rồi…
Tôi si mê khi bên cạnh nàng, tôi quên mất bản thân mình, quên mất giờ giấc, quên tất cả… chỉ có nàng là duy nhất ngay lúc này…
Nụ hôn tôi dành cho nàng cuồng nhiệt như cái cách tôi đã từng theo đuổi nàng năm ấy…
‘Làm một người đàn ông, nếu cả đời không được ôm người phụ nữ mình yêu cùng ngủ, cho dù có thể bắn đạn lên tận sao hỏa thì làm cái gì…
… được cả thế giới ngưỡng mộ thì làm cái gì? ‘
Có đúng vậy không? Đúng, nếu cuộc đời tôi chưa được một lần ngủ với nàng thì mọi thứ dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa…
Vì với tôi nàng quá kiêu kỳ. Dù cho nàng có là gì đi chẳng nữa, là một cô ăn xin, một cô bia ôm, hay một cô gái karaoke tay vịn hoặc thậm chí là một con đĩ… với tôi cũng chỉ vậy…
Vẫn là Vy thôi…
Tôi không quan tâm nàng đã từng là thứ gì… tôi chỉ quan tâm hiện tại tôi là gì với nàng…
– Thật sự là anh muốn gì?
– Anh muốn em.
– Em không muốn.
Nàng buông lời hờ hững khi đẩy nhẹ tôi ra khỏi môi nàng…
– Đó là việc của em. Not me.
Tôi lại tiếp tục đưa nàng đi dạo chơi trong thế giới của mình…
Tôi không vội.
À tôi vội, tôi không kiểm soát được bản thân nữa, lúc này nàng nói gì, cương quyết hay là miễn cưỡng cũng được. Tôi không quan tâm nữa.
Tôi gở chiếc khăn trên cơ thể nàng… một tay đỡ sau gáy nàng nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường…
Ánh sáng ban trưa khiến căn phòng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết… một thế giới hoàn mỹ.
– Em là thế giới của anh.
Tôi thỏ thẻ vào trong tai nàng như thế…
– Anh có mấy thế giới?
Nàng vặn vẹo lại tôi.
– Anh chỉ có một thế giới, là thế giới của anh. Ai bước chân vào thì lại là thế giới của người đó. Hiện tại… em là thế giới của anh.
Nàng lại đẩy tôi ra cách nàng mười phân… tính từ mắt của nàng tới mắt tôi.
– Em không muốn.
– Đó lại là việc của emm.
Tôi lại tiếp tục hôn nàng trong miễn cưỡng…
Nàng lại đẩy tôi ra…
– Nhưng…
Dứt câu nói…
… Nàng ôm chầm lấy cổ tôi ép tôi vào nụ hôn của nàng… một nụ hôn nồng cháy nhất kể từ đầu đến giờ…
Tôi đưa tay lên bầu ngực của nàng… vừa chạm đến bầu ngực hoàn hảo đó…
Nàng lại đẩy tôi ra…
– Nhưng em đã ngủ với quá nhiều người, cảm xúc của em không còn nữa…
Bị như thế nhiều lần, bị từ chối quá nhiều lần tôi gần như tụt hết mọi cảm xúc.
Tôi ngồi dậy với lấy điếu thuốc mồi hút và cũng không quên kéo chăn lên che cơ thể của nàng lại…
– Anh yêu em thì chưa chắc, vì chúng ta chỉ mới ngắn ngủi như thế. Nhưng em là một thứ gì đó cứ ở trong tâm trí anh, dai dẳng từ năm này qua tháng nọ, anh có thể yêu em rất nhanh và cũng có thể chán em bất cứ lúc nào, nhưng vì em kiêu kỳ như thế nên khiến anh lúc nào em cũng vẫn rất hấp dẫn.
Khói thuốc hòa vào những lời tôi vừa nói khiến nàng trầm lặng.
– Vậy chẳng phải em quá đáng sao.
Nàng trả lời khi với tay lấy điếu Esse.
Tôi đứng lên lấy cái áo thun màu trắng mặc vào cho nàng, tôi không muốn nhìn nàng cứ sexy như thế, tôi lại chịu không được… tôi nói.
– Em vẫn luôn quá đáng với anh… nhưng mà vì thế nên em luôn nằm ở một ngóc ngách nào đó trong tâm trí anh…
Rít một hơi thuốc tôi lại nói tiếp.
– Vì vậy nên anh có thể thả cái tâm trí đó ra bất cứ lúc nào, yêu em bất cứ lúc nào mà anh không kiểm soát được và anh sẽ mang lại cảm xúc cho em. Một tình yêu đích thực.
– Em cảm thấy nặng nề vì ngày đó đã không yêu anh.
Nàng trả lời tôi như thế khiến tâm hồn tôi lại bay bổng theo những làn khói một lần nữa.
– Vì ngày đó em không yêu anh nên cứ mãi trong tâm trí anh, ngày đó ta yêu nhau bây giờ chắc có lẽ với anh em không còn hấp dẫn nữa mà là một thứ gì đó rất khó chịu. Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở… phải không?
Mặc vội chiếc áo tôi đưa nàng, điếu thuốc trên môi nàng lại khiến nàng sexy hơn nữa… nàng lẩm bẩm.
– Dang dở…
– Đúng vậy, dang dở là thứ mà chúng ta đang sở hữu…
Tôi trở ra ban công ngắm biển dưới ánh nắng chói chang của ban trưa rồi trầm tư rít một hơi thuốc dài…
Vậy đấy! Thứ chúng ta càng muốn chiếm đoạt mà khó khăn thì nó lại càng trở nên mãnh liệt…
Thả một hơi khói thuốc lơ đễnh trong không trung quay người lại dựa vào ban công rồi khoanh tay lại nhìn nàng… rồi nhìn xuống thằng em trai hư hỏng của mình…
“Này nhóc, tự xử nhé”.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đừng làm đĩ nữa |
Tác giả | La Duy |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/06/2020 12:38 (GMT+7) |