Đọc tin tức, lên mạng đánh game với người em họ Việt Dã, nhưng thật ra lại vui vẻ vô cùng.
Viên Dã học cùng đại học với Đường Đường, thời gian rảnh rỗi không ít, dù sao cuộc sống đại học đối với một người hiếu động như Đường Đường mà nói cũng rất hấp dẫn.
Điều khiến Dương Thần có chút buồn bực là Đường Uyển lại giống như Lâm Nhược Khê, thuộc túyp người yêu công việc, vẫn chưa thân mật với cô ấy, cũng may Đường Uyển khá xem trọng chuyện tu luyện, dù sao muốn kéo dài tuổi thọ, vĩnh viễn níu giữ tuổi thanh xuân thì phải vất vả.
Khi sắp đến bữa trưa, Dương Thần đang định gọi đám thuộc hạ Triệu Đằng cùng đi ăn cơm, nhưng không ngờ lại nhận được điện thoại của Lưu Minh Ngọc.
Dương Thần nhận điện thoại, cười hỏi:
– Minh Ngọc yêu dấu, đang lúc đi làm gọi cho anh chắc phải khó lắm.
Lưu Minh Ngọc hừ một tiếng nói:
– Em cũng không muốn đâu, nhưng hôm nay em bận đến mấy cũng phải bỏ chút thời gian. Em biết anh nhất định là đang nhàn rỗi, vì vậy hãy mau chóng đón em đi.
– Đón em? Đi đâu?
– Đừng hỏi nhiều nữa, mau tới đây đi.
– Chậc, lại còn chơi trò với anh sao.
Dương Thần bất đắc dĩ cười một cái rồi cúp điện thoại xuống, vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, lái xe xuống đối diện tòa nhà Ngọc Lôi, đón Lưu Minh Ngọc đang đứng đợi ở đó.
Lưu Minh Ngọc mặc một bộ trang phục công sở, phía dưới đi một đôi tất da chân màu trắng, quàng một chiếc khăn lụa màu đỏ, đang mùa đông cũng không thấy lạnh, lộ vẻ vô cùng xinh đẹp.
Dù sao tu luyện cũng đến một trình độ nhất định, có thể chịu được cái lạnh hoàn toàn không còn là vấn đề nữa, vì vậy rất thuận tiện cho việc cô có thể mặc những bộ trang phục khá mát mẻ.
Điều khiến Dương Thần hiếu kỳ đó là trên tay cô còn cầm theo một chiếc túi khá lớn màu đỏ, giống như đang đựng quần áo vậy.
Đợi cô lên xe xong, Dương Thần rất lịch sự giúp cô thắt dây an toàn, nhân cơ hội có chạm vào bộ ngực căng tròn của cô, rồi cười lớn nói:
– Minh Ngọc yêu dấu, thơm quá.
– Đừng lằng nhằng nữa, đi thôi.
Lưu Minh Ngọc lườm hắn một cái.
– Còn chưa nói sẽ đi đâu?
– Đi đến nhà em, cha mẹ em gọi điện giục em đến.
Lưu Minh Ngọc nói.
Dương Thần sửng sốt:
– Cha mẹ em? Họ có chuyện cần tìm chúng ta sao? Sao anh không biết?
Vợ chồng Lưu Thanh Sơn để cho mình đến nhà của họ, đây không phải là lần đầu tiên, nhưng lần gần đây nhất, đối với cha mẹ vợ, cho dù là chuyện không quan trọng, thì những ngày bình thường cũng không tới.
Dù sao Lưu Thanh Sơn bây gờ cũng đang gấp rút đưa đứa con trai duy nhất của mình tiếp quản Thanh Long hội, không có thời gian rảnh rỗi mà ngồi tán gẫu với con rể được.
– Sớm đoán được anh không có lương tâm rồi, anh mau lái xe đi, đến thì sẽ biết liền.
Lưu Minh Ngọc thúc giục, vẫn như cũ thừa nước đục thả câu.
Dương Thần bĩu môi, nhấn chân ga, hướng tới căn biệt thự phía bờ biển mà Lưu Thanh Sơn mua.
Lưu Minh Ngọc thường ở trong căn hộ xa hoa đó một mình, không hay về nhà. Như vậy, đang lúc đi làm như thế này mà về nhà ăn cơm trưa là một việc hiếm thấy.
Trên đường đi, Dương Thần hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cũng vui vẻ nghe nhạc mà không trả lời, khiến cho Dương Thần hận một nỗi không thể dừng xe ngang đường vào buổi trưa như thế này.
Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe dừng ở bên ngoài ngôi biệt thự, vừa mới xuống xe, mùi mặn của biển đã ập ngay vào mũi, Dương Thần cảm thấy hơi sửng sốt.
– Mẹ, sao mẹ cũng đến đây?
Dương Thần kinh ngạc nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi chiếc Audi màu trắng đang mặc một chiếc áo choàng lông thú màu đen, đó chính là Quách Tuyết Hoa.
Quách Tuyết Hoa ít khi trang điểm như thế này, còn đeo một chiếc vòng tay, tay kia cầm một chiếc hộp lễ vậy màu đỏ.
Thấy Dương Thần hỏi như vậy, Quách Tuyết Hoa bất đắc dĩ thở dài:
– Một đứa con rể ngốc nghếch như con còn thực sự bị Minh Ngọc nói trúng rồi. Con không biết hôm nay là tổ chức lễ mừng thọ năm mươi tuổi cho mẹ của nó sao?
Dương Thần ngây người một hồi lâu, sờ sờ trán, lắc đầu hỏi:
– Hóa ra là như vậy, con thực sự không biết. Tại sao hai người không nói với con sớm hơn?
– Ngày sinh nhật của bề trên đương nhiên là con phải tự biết chứ, nhớ được mới càng tốt. Điều này sẽ làm cho con khắc sâu trí nhớ hơn, cũng nhắc nhở con sau này không được quên.
Lưu Minh Ngọc cười cười đưa hộp lễ vật màu đỏ cho Dương Thần, nói:
– Quà này cứ nói là anh tự mua, là chiếc áo gió hiệu… tặng cho mẹ em.
Đừng làm lộ, mẹ em có thể không phóng khoáng. Nếu như biết được quà này là em giúp anh chuẩn bị thì bà ấy sẽ cảm thấy không được vui vẻ đâu.
Dương Thần ngơ ngác cầm món quà, cùng với hai người phụ nữ bước vào trong nhà.
Trong nhà, để đơn giản hóa bữa tiệc mừng thọ, vợ chồng Lưu Thanh Sơn đã sắp xếp xong đồ ăn, chờ ba người.
Vợ chồng Lưu Thanh Sơn nhìn thấy Quách Tuyết Hoa bước vào cửa, lập tức ra nghênh đón, mời Quách Tuyết Hoa ngồi xuống, mẹ Lưu tự mình bưng nước trà. Hôm nay là mừng thọ bà ấy, để bà ấy tự mình bưng trà mời, Quách Tuyết Hoa cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Ở đây ngoài việc hy vọng con gái sau này có thể sống tốt ra thì đương nhiên cũng bao hàm một chút cách nghĩ của Lưu Thanh Sơn.
Giống như một gia đình giàu có như nhà họ Dương, một gia tộc có bối cảnh là xã hội đen như vậy khác nhau một trời một vực.
Như trước kia, tuyệt nhiên sẽ không dám leo lên, nhưng bây giờ Lưu Minh Ngọc và Dương Thần đã kết mối quan hệ như vậy, đương nhiên ông ta sẽ tìm cơ hội vào sinh nhật của vợ đặc biệt mời Quách Tuyết Hoa đến dự.
Đơn thuần mời Quách Tuyết Hoa đến, hiển nhiên phải ấm áp, cũng sẽ không đi rêu rao khắp nơi, khiến cho nhà họ Dương cảm thấy không thoải mái.
Trong lòng Quách Tuyết Hoa hiểu được đạo lý này, nhưng cũng không sao. Khi Lưu Minh Ngọc mời bà đến, bà liền đồng ý ngay.
Trên thực tế, giữ gìn tốt mối quan hệ với cha mẹ của vợ cũng là điều để Quách Tuyết Hoa phải quan tâm.
Đứa con trai Dương Thần không có gì cần phải để tâm, ngược lại chăm sóc tốt những người phụ nữ ở bên cạnh Dương Thần cũng khiến Dương Thần vui vẻ hơn nhiều.
Trên bàn cơm, Quách Tuyết Hoa và vợ chồng Lưu Thanh Sơn vừa nói vừa cười, mẹ Lưu cũng có thể coi là người biết ăn nói, khen Dương Thần hết lời. Ví dụ như làm thế nào để bảo vệ Minh Ngọc, làm sao cứu được Lưu Thanh Sơn và Lưu Thanh Hào, điều đó khiến cho bà ấy cảm kích vô cùng.
Cha mẹ đương nhiên thích nghe người khác khen con cái của mình, Quách Tuyết Hoa cũng không ngoại lệ.
Không lâu sau, Quách Tuyết Hoa cùng với mẹ Lưu đã thân với nhau đến nỗi không còn gì để giấu diếm nữa, bạn bè bằng tuổi cũng không nhiều, Quách Tuyết Hoa thiếu mấy một cô bạn gái cùng tuổi.
Dương Thần và Lưu Minh Ngọc cũng không ngờ, hai người mẹ lại có thể nói chuyện được như vậy.
Lưu Thanh Sơn ở bên nhìn vợ mình và Quách Tuyết Hoa ríu rít như vậy, cười không ngừng. Có chỗ dựa là Dương gia, ông ấy càng an tâm khi để Lưu Minh Hào tiếp nhận Thanh Long hội.
Sau bữa cơm, Quách Tuyết Hoa và mẹ Lưu chơi mạt chược và mặc quần áo, trang điểm, giống như một người bạn lâu năm.
Đợi đến lúc xế chiều, khi phải về nhà, Quách Tuyết Hoa đã đồng ý với mẹ Lưu hôm khác nhất định phải đến nhà họ Lưu để đánh mấy ván nữa, đồng thời bà cũng mời mẹ Lưu đến nhà mình chơi.
Dương Thần căn bản cảm thấy có chút không ổn, dù sao trong nhà cũng không phải chỉ có mình và Quách Tuyết Hoa, Lâm Nhược Khê có thể sẽ cảm thấy không thoải mái ở trong lòng.
Nhưng mẹ của Lưu Minh Ngọc cũng là mẹ vợ của mình, nếu như phản đối, có thể sẽ khiến cho những người phụ nữ này thất vọng.
Nghĩ tới những thứ này, Dương Thần cũng không nói gì.
… Bạn đang đọc truyện Dương Thần – Quyển 12 tại nguồn: http://truyensextv2.com/duong-than-quyen-12-full/
Vào bữa tối, Quách Tuyết Hoa còn vui vẻ nói chuyện với vú Vương về mẹ Lưu trong bữa ăn, cười xưng là thông gia, nói chuyện rất ý tứ, hơn nữa cũng rất thẳng thắn.
Lâm Nhược Khê mới biết ban ngày Dương Thần và Quách Tuyết Hoa có đi đến nhà Lưu Minh Ngọc để dự lễ sinh nhật của mẹ Lưu.
Trong mắt cô không khỏi hiện lên vẻ đau thương.
Dương Thẫn vẫn chú đến đến vẻ mặt của vợ mình, nhìn thấy cảnh đó, trong lòng thấy nhói đau, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng của Lâm Nhược Khê, quay đầu nói với Quách Tuyết Hoa:
– Mẹ, mẹ đừng nói nữa, ăn cơm thôi. Mẹ cứ nhắc mãi đến việc này, Nhược Khê sẽ rất nhớ mẹ của cô ấy đấy.
Quách Tuyết Hoa ngẩn người ra, nhìn Lâm Nhược Khê, áy náy xấu hổ cười nói:
– Mẹ xin lỗi, mẹ thực sự không cố ý, con đừng giận mẹ nhé, mẹ không có ý gì khác đâu, đơn thuần chỉ nói như vậy thôi…
Tiết Tử Tĩnh chết sớm, Lâm Nhược Khê cũng không thể giống như Lưu Minh Ngọc, có một người mẹ, còn có thể tổ chức sinh nhật, còn có thể được coi là mẹ vợ, trong lòng cảm thấy đau xót cũng là điều khó tránh khỏi.
Nghe Quách Tuyết Hoa xin lỗi, Lâm Nhược Khê lập tức lắc đầu cười nói:
– Không sao đâu mẹ à, con không giận mẹ đâu.
Quách Tuyết Hoa miễn cưỡng cười gật đầu nói:
– Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi…
Vừa nói như vậy, bầu không khí trên bàn ăn lập tức trùng xuống, ngoài việc Lam Lam căn bản miễn dịch với chủ đề của người lớn ra, tiếp tục đánh chén con gà nướng trước mặt, thì Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê không ăn uống gì nữa.
Dương Thần đang muốn nghĩ cách gì đó để có thể làm giảm không khí chết chóc trong nhà đi, mày nhíu lại, nhìn ra bóng đêm bên ngoài.
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân, quả thật đến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/10/2020 03:29 (GMT+7) |