Cầu Vô Cương ngồi tại trên ghế rồng của mình, vuốt vuốt hai bình ngọc trên tay, bên trong đã được rót đầy rất nhiều máu tươi hiện ra ánh vàng rực.
Dưới đại điện, một thân áo bào xanh Phong Long Sử, đang ngoan ngoãn phủ người trên mặt đất…
– Ngươi nói là, tu sĩ nhân loại kia, đột nhiên không thấy đâu?
Cầu Vô Cương hỏi.
Phong Long Sử gật đầu nói:
– Vâng, Bệ Hạ, bởi vì thuộc hạ không dám tiếp xúc quá gần sợ bị hắn phát hiện, nên thuộc hạ nhất thời không thể bắt, hắn liền biến mất không thấy đâu.
– Hắn tổng cộng giết bao nhiêu tộc nhân rồi.
Cầu Vô Cương nói.
– Trước mắt phát hiện, tổng cộng có mười lăm tộc nhân, ngoại trừ Lôi Long bát phẩm phía nam Phi Long Thành, Hỏa Long thất phẩm phía bắc Xích Long Tuyết Sơn, còn đâu đều là một ít tộc nhân hai đến lục phẩm.
Phong Long Sử nói.
Cầu Vô Cương cười khẽ nói:
– Xem ra là hắn cũng nhát gan, không dám tới gần Long cốc của ta.
– Đúng thế, có Long Vương Bệ Hạ ngồi tại đây, đố hắn cũng không dám.
Phong Long Sử nhàn nhạt vỗ mông ngựa.
– Phong Long Sử, ngươi khổ cực rồi, lần này thu thập máu huyết của Long tộc, coi như đã đầy đủ.
Cầu Vô Cương nhếch miệng cười nói.
Phong Long Sử có chút do dự mà nói:
– Bệ Hạ, đã thu thập đầy đủ long huyết rồi, vậy ngài có muốn thuộc hạ mang vài tên cao thủ trong tộc, đem đi diệt trừ tên tu sĩ nhân loại kia không? Dù sao chúng ta mượn tay hắn để thu thập long huyết cũng đã thành công.
– Không cần, người nọ là cao thủ, đi cũng chưa chắc có thể giết chết hắn, chẳng qua chỉ là chết mấy trên Long tộc biên cảnh tầm thường, chúng ta trong Long tộc không tiện ra tay, hắn coi như làm hộ chúng ta, vậy cứ để cho hắn sống lâu mấy ngày đi.
Cầu Vô Cương nói.
Phong Long Sử gật đầu.
– Bệ Hạ, ngài còn có gì phân phó?
Cầu Vô Cương híp híp mắt, trầm giọng nói:
– Ngươi đi về phía Lôi Long sử, Hỏa Long sử. Tuyên bố tin tức, bảo bọn hắn cần phải trở lại Long cốc trước khi thi đấu Thông Thiên. Mặt khác, âm thầm cẩn thận giám sát Băng Long Sử kia, hắn nếu như đi ra ngoài, lập tức hướng bổn vương bẩm báo!
– Vâng!
Phong Long Sử cũng không nhiều lời, lập tức hóa thành một con Thanh Long, từ trong điện rời khỏi.
… Bạn đang đọc truyện Dương Thần – Quyển 14 tại nguồn: http://truyensextv2.com/duong-than-quyen-14-full/
Trong động đá vôi Long huyệt, Dương Thần cũng không biết rằng, chính mình một mạch huyết tẩy đồ long, sớm đã bị Cầu Vô Cương phái Phong Long Sử âm thầm giám sát và điều khiển.
Dương Thần lại càng không biết, đây hết thảy cũng đều gián tiếp giúp Câù Vô Cương một phen, đi hoàn thành bước sau cùng của một kế hoạch.
Giờ khắc này, Dương Thần đứng tại trên mặt đất rộng lớn trong hang động đá vôi, nhìn khắp bốn phương tám hướng màu sắc rực rỡ, khoáng thạch ở đây tản ra ánh sáng chói mắt làm cho hắn có chút xuất thần.
Những khoáng thạch này có lớn có nhỏ, hình dạng khác nhau, thông qua sự hiểu biết của Dương Thần, cũng chỉ có thể từ bên trong phân biệt ra được một ít bảo thạch, thủy tinh cùng với một số quặng vàng bạc.
Mà những khoáng vật trân quý thì cũng không sáng lên mấy, bởi vì phần lớn tính chất của bọn nó đều không bắt sáng, cùng loại với huỳnh thạch tài nguyên khoáng sản chỗ chiếu xạ.
Kết quả là, đủ loại kiểu dáng ánh sáng, làm cho động này tỏa ra muôn màu muôn vẻ.
Dương Thần từng nghe thấy trong truyền thuyết, rồng là loài vật ưa thích thu thập những đồ vật có thể phát sáng, cho nên mới có những truyền kỳ về bảo tàng Long huyệt, vốn tưởng rằng chỉ là nói bậy, nhưng hôm nay đã tận mắt nhìn thấy rồi, những con rồng khác thì không biết thế nào, chứ con Băng Long này đúng là “Thần giữ của”.
Cũng không biết từ nơi này tìm được nhiều khoáng thạch kim loại trân quý như vậy, lại có thể đem toàn bộ Long huyệt đều trang trí đến mức tráng lệ như thế này.
Giờ đây, lại tiện nghi Dương Thần rồi.
Dương Thần đối với tiền tài cũng không có nhu cầu gì quá lớn, cho nên lực hấp dẫn của kim ngân quáng thạch đối với hắn gần như là không có.
Chẳng qua những bảo thạch tại đây, đặc biệt là bảo thạch màu lam, màu hồng lại quá đẹp mắt, hình thể lại cực lớn, nếu như ở bên ngoài chắc chắn có thể bán được giá trên trời, thậm chí có tiền mà cũng không mua được!
Dương Thần trong bụng nở hoa, những bảo thạch này nếu có thể mang ra ngoài, đưa cho Lâm Nhược Khê cùng các bà xã của mình, mỗi người một khối đại bảo thạch, so với nhẫn kim cương kết hôn còn khí phách gấp vạn lần.
Phụ nữ đối với những bảo thạch sáng lấp lánh luôn khó có thể kháng cự, đặc biệt là làm thành một dây chuyền ca – ra, vậy thì càng dễ dàng mất đi lý trí.
Lâu như vậy rồi mình không ở bên người các cô, khẳng định các cô lo lắng hãi hùng không ít, trở về đưa mấy viên đại bảo thạch này rồi xin tha, chắc các cô sẽ không giận mình nữa.
Nghĩ tới đây, Dương Thần vội vàng đem những thứ tài liệu luyện đan ở bên trong nhẫn Tu Di như linh thảo, long huyết, long cốt, có thể lấy được đều lấy hết ra.
Sau đó, Dương Thần nhảy về bốn phía các bức tường, có thể đào thì đào, có thể chuyển thì chuyển, muốn nện thì nện, đem những bảo thạch còn chưa được mài dũa kia nhét hết vào trong nhẫn.
Cũng không biết là vì bên trong Vạn Yêu Giới không có kim cương, hay là rồng ưa thích đồ vật có màu sắc, tại đây phần lớn là bảo thạch diễm lệ, cũng không thấy có kim cương tinh khiết, cái này khiến cho Dương Thần có chút tiếc nuối.
Thu xong một đống lớn bảo thạch chuẩn bị mang về nhà làm “Quà tặng du lịch” cho mấy người phụ nữ, Dương Thần lúc này mới đem lực chú ý đến vấn đề luyện đan.
Xuất ra Đồ Sơn Kim Đan Lục, Dương Thần cân nhắc sơ qua, liền từ giữa chọn lấy cách điều chế của hai loại đan dược thượng phẩm, một loại có thể nhanh chóng bổ sung chân nguyên, chắt lọc long huyết tinh phách làm ra Long Hoa đan tràn đầy linh khí, mà một loại khác, thì lại có trợ giúp tăng lên linh khí “Long thủ đan” tăng nhanh hiệu suất rèn luyện đối với thân thể, cả hai đều phải dùng Long lân Long cốt phối trí.
Cách điều chế của hai loại đan dược này, như là ở bên ngoài, thì chẳng khác nào phế vật, bởi vì ngoại giới đã sớm không có Yêu Long, những tu sĩ Độ Kiếp kỳ bình thường thể lực cũng không có năng lực đồ long, Nhưng những đan dược này trong mắt Dương Thần lúc này lại là trân bảo.
Chính mình có một đống lớn Long cốt, đủ để luyện chế hơn một ngàn thậm chí hơn vạn đan dược, chẳng qua linh thảo lại có hạn, tối đa cũng chỉ có thể luyện chế được mấy trăm viên.
Chẳng muốn suy nghĩ nhiều nữa, Dương Thần gọi ra Hỗn Độn đỉnh, dâng lên Tam Muội Chân Hỏa, bắt đầu chuyên tâm khống chế các loại tài liệu tiến vào trong đỉnh.
Đã rất lâu không có luyện đan, không những Dương Thần không có giảm lùi, ngược lại cảm ngộ theo ngày tháng không ngừng tăng lên, đối với phương pháp luyện đan đã có thêm một tầng cảm ngộ mới.
Trầm tâm tĩnh khí, đan hỏa hừng hực thiêu đốt…
Bất tri bất giác, thời gian đã qua trọn vẹn bốn ngày.
Trong động đá vôi dưới mặt đất không tiếng người nói chuyện, Dương Thần lại càng không bị gián đoạn trong việc luyện chế Long thủ đan cùng Long Hoa đan.
Long Hoa đan thành công ra lò, khiến cho Dương Thần phi thường hài lòng, những đan dược có màu hồng màu vàng này, nhanh chóng bổ sung chân nguyên trong cơ thể hắn.
Điều này khiến cho Dương Thần không ngừng điên cuồng luyện đan, trong vòng có bốn ngày, hắn đã đem hết bảy tám phần linh thảo bên trong nhẫn Tu Di ra luyện.
May mà, Long cốt còn có rất nhiều, phải biết bên ngoài đáy sông còn có thi thể của một con rồng, lần này xem như thu hoạch lớn rồi.
Dương Thần thu thập tất cả linh đan cùng tài liệu, đang muốn thu lại Hỗn Độn đỉnh, lại phát hiện đỉnh lô kia càng phát ra độ sáng mạnh hơn, những đường vân càng thêm nổi bật.
Dương Thần nhíu mày, Hỗn Độn này chắc chắn thừa lúc mình luyện đan, đã vụng trộm thu nạp không ít tinh khí Long tộc, đang khôi phục nguyên khí cho chính nó.
Chẳng qua Dương Thần lại không có biện pháp ngăn cản, nhìn Hỗn Độn đỉnh ngày càng khôi phục trở nên mạnh mẽ, Dương Thần ngoài việc lo lắng, cũng chỉ có thể chờ đợi thực lực của mình có thể ngăn chặn nó.
Sửa sang lại xong hết thảy, Dương Thần biết rõ sắp đến thời điểm cùng Ngọc Tuyết Ngưng ước hẹn, không muốn dừng lại thêm, hắn dùng tốc độ lao ra khỏi Long sào, lại đem thi thể của Lam Long thu thập một ít bộ vị trọng yếu, rồi thúc dục mười phần chân nguyên, trở về Ngọc Hồ cung.
Dọc theo con đường này, Dương Thần rốt cục không cần phải lo lắng chân nguyên không đủ, trong nhẫn đã cất vào 300 viên Long Hoa đan, trong vòng một lát có thể bổ sung chân nguyên cho mình.
Tổng cộng dùng ba viên đan dược, Dương Thần dùng tốc độ cực nhanh đã chạy về tới Ngọc Hồ cung.
Mới vừa đến nơi, đã thấy Ngọc Tuyết Ngưng một thân váy trắng phấp phới đứng chắn trước mặt Dương Thần.
Người phụ nữ này trước sau vẫn phong thái trác tuyệt như vậy, đánh giá trên dưới Dương Thần, vũ mị cười quyến rũ nói:
– Xem ra đã luyện chế ra không ít đan dược để bổ sung chân nguyên lực, còn không mau dâng lên cho Bổn cung mấy trăm viên?
Dương Thần nghĩ thầm Hồ Ly tinh này thành Chân Thần rồi, ả làm sao biết chính mình một mạch ăn đan dược để trở về, làm ra bộ dạng buồn khổ nói:
– Tôi đâu có nhiều đan dược như vậy, chỉ có hơn mười viên, cho cô tôi biết dùng bằng gì.
– Bớt lắm mồm đi! Ngươi tại Long tộc đã giết hơn mười con rồng nhỏ, thực sự nghĩ rằng bổn cung không biết sao? Nhiều ngày như vậy, làm sao có thể chỉ giết vài con như vậy, chắc chắn trốn tại nơi nào luyện đan, còn không mau mau đưa ra!
Ngọc Tuyết Ngưng lạnh giọng nói:
– Nếu ngươi còn dám đùa bỡn giở trò, tình nhân của ngươi sẽ khó giữ được mạng đấy!
– Cô uy hiếp tôi!?
– Ngươi đấu không lại ta.
Ngọc Tuyết Ngưng đoán chừng nói.
Dương Thần một hồi bực mình, hoàn toàn chính xác, bị ả uy hiếp thật rồi. Không có biện pháp, chỉ hận lúc này không thể đè ả ra mà gắt gao chà đạp…
Tức giận móc ra một lọ, bên trong cũng có hai mươi mấy viên Long Hoa đan, vứt cho Ngọc Tuyết Ngưng xong nói:
– Chỉ có từng này, nhiều hơn không có, trên người của tôi chưa có nhiều linh thảo như vậy để luyện chế, cái khác đều luyện ra một ít đan dược trợ giúp tu luyện cường thể mà thôi.
Ngọc Tuyết Ngưng cũng không có để ý, với tu vi của ả, có hai mươi mấy viên đan dược này rồi, cũng đủ để cho bất cứ đối thủ nào cũng phải sợ hãi.
Đang lúc Dương Thần còn muốn hỏi Tuệ Lâm ở đâu, một thân ảnh xinh đẹp mặc áo bào xanh đột nhiên từ trên Quỳnh Lâu bay xuống, đi tới bên người Dương Thần.
– Dương đại ca! Anh đã về rồi.
Trong mắt Tuệ Lâm tràn đầy kinh hỉ cùng vài phần đắc ý.
Dương Thần cẩn thận xác nhận không có nhìn lầm, sau đó lẩm bẩm:
– Hồ Ly tinh này cho em ăn cái gì vậy… Như thế nào vài ngày không gặp đã lên… Hóa Thần Kỳ rồi!?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/11/2020 03:29 (GMT+7) |