– Lam Lam, đây là ông nội nói tặng cho con, ông nội cùng một người bạn tốt đi chơi, đến một chỗ rất xa, có thể rất lâu nữa mới quay lại.
– Nhưng bé mập con yên tâm, có cha ở đây, đảm bảo con mỗi ngày đều ăn ngon chơi vui, hơn nữa ai cũng không thể khi dễ khuê nữ bảo bối của cha.
Lam Lam cũng rất thông minh, đại khái đã nghe hiểu ý tứ những lời này, tội nghiệp nhìn Lâm Nhược Khê, lại nhìn Dương Thần, nhẹ nhàng hỏi:
– Nhưng mà cha, mẹ kia cũng không phải là mẹ Lam Lam sao?
Không đợi Dương Thần nói gì, Lâm Nhược Khê bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi lạnh như băng toát ra một tia quyết tuyệt.
– Không, ta không phải mẹ con, mẹ con tên 17, đã chết rồi. Từ nay về sau, ta không hề có chút quan hệ gì với hai người.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng nói xong, yên lặng xoay người đi ra cửa.
Bóng dáng cô tràn ngập cô đơn và lãnh ngạo, không chút lưu luyến, thậm chí bước đi còn nhẹ nhàng, dường như căn bản không có chút để ý nào.
Lòng Dương Thần một trận quặn đau, người phụ nữ này thế mà lại dễ dàng vứt bỏ tất cả, khiến hắn vừa cảm thấy không cam lòng, lại cảm thấy khó tin!
Lâm Nhược Khê rõ ràng yêu thương Lam Lam như vậy, cho dù biết thân thế của Lam Lam, cũng không thể cứ như vậy mà dễ dàng bỏ đi chứ?
Điều khiến Dương Thần càng không cam tâm chính là, lời nói của Lâm Nhược Khê, rõ ràng là đang nói, cô muốn vứt bỏ hai năm này, vứt bỏ cuộc hôn nhân không đếm được bao nhiêu gian khổ.
– Mẹ, giúp con ôm Lam Lam.
Dương Thần đưa con gái cho Quách Tuyết Hoa.
Quách Tuyết Hoa lúc này đặc biệt sốt sắng tiếp nhận cháu gái, cô bé trong mắt bà giờ phút này, chính là một bé mập đáng yêu tới cực điểm, hận không thể dính nó vào người, hung hăng hôn lấy ba ngày ba đêm!
Nguyện vọng muốn ôm cháu gái, thế mà lại được kinh hỉ thực hiện!
Về phần Lam Lam rốt cuộc là do người nào sinh ra, người phụ nữ kia rốt cuộc làm sao, Quách Tuyết Hoa không quan tâm, bà đã chờ đợi giờ khắc này lâu lắm rồi, kích động tới mức không ngừng rơi lệ.
Đám người Dương Công Minh cũng đem lực chú ý đặt lên người Lam Lam, dù sao Dương gia đột nhiên xuất hiện đời thứ tư chân chính, việc lo lắng cho hai vợ chồng Dương Thần trở thành hư không!
Thế nhân thường nói, vô tình nhất là nhà đế vương, tuy Dương gia chưa nói bằng nhà đế vương cổ đại, nhưng thế gia giàu có đương nhiên cũng có tính chất tương thông.
Bất kể nó lãnh khốc tàn nhẫn cũng được, khó dằn nổi cũng thế, nhà giàu có chính là coi trọng kế thừa huyết mạch.
Cực chẳng đã huyết thống đã từng thay qua đổi lại như Dương gia, chỉ trách lão Nguyên soái Dương Diệp chỉ có một một đứa con trai độc nhất là Dương Công Minh, cũng là không có cách, thật sự là con gái thân sinh, cũng tốt hơn so với không phải con ruột rất nhiều mà.
Huống hồ, bên cạnh Dương Thần không thiếu phụ nữ, Dương gia cũng sẽ không để ý Lâm Nhược Khê có loại quan hệ huyết thống với Ninh gia, thậm chí không có quan hệ này, Lâm Nhược Khê càng làm Dương gia yên tâm hơn.
Cho nên, đối với lão nhân Dương gia mà nói, có đứa chắt Lam Lam, có ích hơn nhiều so với cô cháu dâu có cá tính tính cách quá mức cứng rắn.
Quách Tuyết Hoa biết Dương Thần muốn đuổi theo Lâm Nhược Khê, sau khi đón lấy Lam Lam thì lập tức khuyên nhủ:
– Con trai, nếu Lâm Nhược Khê hiện tại nóng lên đầu, hơn nữa đả kích rất lớn, con lúc này đi ra ngoài cũng sẽ không nghe con nói, đêm nay là đêm 30, con không thể cả ngày đều ở bên ngoài được.
– Mẹ, đừng nói nữa, con không tin cô ấy tuyệt tình như vậy.
Dương Thần cũng không có ý buông tha, vẫn quay đầu chạy ra ngoài.
Dương Phá Quân trong phòng chỉ tiếc rèn thép không thành sắc, tức giận hừ nói:
– Tiểu tử không có tiền đồ, vì một người phụ nữ mà cơm tất niên cũng không ăn, cũng không phải mẹ đẻ của đứa trẻ, thật sự không biết phân biệt, thích nổi nóng thì kệ cô ta đi!
Dương Tiệp Dư không hờn giận nói:
– Anh, anh cũng nói quá ác nghiệt, Nhược Khê đã đủ khổ rồi, phụ nữ ai không muốn có đàn ông chung tình bên cạnh mình, hơn nữa cô luôn coi Lam Lam là con mình, có thể không bị đả kích sao?
– Gả cho hào môn nên có tính giác ngộ đó, nếu không lúc trước cũng đừng tiến vào, huống chi ngay từ đầu, hai đứa bọn chúng không phải chỉ là hôn nhân theo hiệp ước sao.
– Nếu lúc trước cô ta có giác ngộ của một người vợ, sao lại có nhiều phụ nữ xuất hiện phá rối như vậy? Đừng nghĩ anh cái gì cũng không biết!
Dương Phá Quân khinh thường nói.
Dương Tiệp Dư “Yô” một tiếng, cười nói:
– Không ngờ anh còn khá hiểu biết, xem ra con trai vẫn là con trai, mặt ngoài thì bài xích, nhưng bên trong vẫn luôn quan tâm, lúc này vẫn nói giúp nó.
Dương Phá Quân có chút xấu hồ, lầm bầm không nói lời nào, ông ta quả thật đã điều tra đủ nhiều.
Dương Công Minh ho khan hai tiếng, ý bảo hai người ngừng tranh cãi, đón lấy Lam Lam từ trong tay Quách Tuyết Hoa, cười tủm tỉm nói:
– Lam Lam, tới đây, ăn tiếp đi, chuyện cha mẹ cháu, bọn họ tự giải quyết.
Cho dù là Dương Công Minh luôn cẩn thận, nhưng lúc này gọi tên Lam Lam cũng từ ái vài phần so với lúc trước.
Nhưng Lam Lam lúc này khẩu vị không tốt, tốc độ gặm chân gà cũng chậm hơn rất nhiều.
Quách Tuyết Hoa vẻ mặt đau lòng, cười nói:
– Lam Lam, ngày mai cùng bà nội đến chỗ các bạn trong cô nhi viện chơi được không? Cùng bà đi phát lì xì cho họ?
Lam Lam lúc này mới có chút hứng thú, ngẩng đầu, vừa nhai vừa ngây thơ gật đầu.
… Bạn đang đọc truyện Dương Thần – Quyển 14 tại nguồn: http://truyensextv2.com/duong-than-quyen-14-full/
Cùng lúc đó, Dương Thần vọt ra ngoài đaị viện, kéo lấy tay Lâm Nhược Khê.
Cô vốn đang muốn lên xe, lại bị túm xoay người lại.
– Buông ra, tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy anh!
Lâm Nhược Khê sẵng giọng nói.
Dương Thần lắc đầu.
– Anh không tin, tình cảm hơn hai năm, sao có thể nói chấm dứt thì chấm dứt?
Trong mắt Lâm Nhược Khê hiện lên tia châm chọc, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, trêu tức nói:
– Dương Thần, dường như anh quên một chuyện.
Dương Thần hí mắt.
– Chuyện gì.
– Chẳng lẽ anh đã quên, ước định một năm tôi và anh ký kết?
Dương Thần một trận trống rỗng, thủy triều trong nháy mắt xâm nhập, tim đập nhanh hơn, hô hấp bắt đầu dồn dập.
– Một năm… ước định?
Sau khi rút tiền cho phụ nữ vượt qua cửa ải khó khăn ở ngân hàng Thụy Sĩ, đã lập điều kiện trao đổi.
– Đúng vậy.
Lâm Nhược Khê khẽ cười nói:
– Tuy vẫn còn dư ít ngày, nhưng kỳ thật xem như đã đến rồi, chỉ hơn nửa tháng nữa, đi so đo cũng không có ý nghĩa gì.
– Lúc trước tôi đồng ý với anh trong vòng 1 năm sẽ không gây phiền toái cho người phụ nữ này, cũng có thể dễ dàng tha thứ các người, cũng có thể tiếp nhận cô ta. Nhưng hiện tại thời gian đã đến, đáp án của tôi là không tiếp nhận được, mà tôi cũng đã trả lại cho anh món nợ ân tình lần đó anh cứu công ty của tôi.
– Anh tốt nhất đừng cưỡng bách tôi ở lại bên cạnh anh, bởi vì anh cũng thấy đấy, tôi thật sự dám giết người, có lẽ một ngày nào đó anh không chú ý, người phụ nữ của anh sẽ bị tôi đưa xuống địa ngục…
Dương Thần thậm chí suýt nữa đã quên, nhưng bị Lâm Nhược Khê nhắc tới, phát hiện thời gian quả thức đã tới, trong lúc nhất thời, tim như rơi vào hầm băng.
– Anh đường đường là Đại thiếu gia Dương gia, lại không thể nói không giữ lời chứ, anh bây giờ còn muốn dây dưa không rời tôi sao?
Lâm Nhược Khê trào phúng nhìn hắn, dùng ánh mắt chán ghét nói:
– Tôi sớm đã chịu đủ anh rồi, nếu không phải vì Lam Lam mà tôi yêu thích, tôi bước vào cửa nhà này đều cảm thấy ghê tởm.
– Bây giờ cũng tốt, biết Lam Lam là con gái ruột của anh, tôi đây cũng không cần, tôi muốn quay về cuộc sống của mình, mà không phải ở bên cạnh anh không ngừng vì anh mà cảm thấy buồn nôn!
– Em căn bản là đang nói xằng! Em không phải là loại phụ nữ tùy tiện như vậy!
Dương Thần tức giận nói.
– Tôi biết, anh là muốn nói tôi ngủ với anh nhiều lần như vậy, sao có thể nói đi là đi đúng không?
– Đừng choáng váng, tôi cũng là người phụ nữ bình thường, tôi cũng cần đàn ông, tôi thừa nhận năng lực trên giường của anh rất giỏi, nhưng điều này căn bản không giữ được tôi, đây chẳng qua là độc tính hormone phát tác thôi.
Lâm Nhược Khê gần như nói không lựa lời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/11/2020 03:29 (GMT+7) |