– Ta đưa giáo chủ một đoạn đường.
– Linh Tuyết Thần Chủ cũng muốn đưa Giang mỗ một đoạn đường sao?
Giang Nam nhìn về phía Thiên Đô nữ Thần chủ, mỉm cười nói.
Linh Tuyết Thần Chủ hé miệng cười nói:
– Đây cũng không phải, ta cùng với Vọng Nguyệt là tri giao khuê mật, tới tìm nàng ôn chuyện, cũng không phải là muốn tham dự đến trong chuyện này.
Giang Nam nhìn về phía Phong Đô Ngọc Dung Tiểu Quận Vương, Ngọc Dung Thần Chủ cười dài nói:
– Giáo chủ đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn cùng Linh Tuyết tỷ tỷ đấu, kết quả nàng không chịu, luôn núp ở Thần Đô, ta chỉ có thể ở nơi đây.
Ánh mắt Giang Nam rơi vào trên mặt Tiên Đô Bộ Chinh Bộ Thần Hầu, Bộ Thần Hầu mỉm cười nói:
– Giáo chủ yên tâm, Bộ mỗ tới chẳng qua là nhìn hai vị nữ Thần chủ đánh nhau. Nữ nhân đánh nhau, so sánh với nam nhân đánh nhau thú vị nhiều. Nếu như Giáo chủ không có chuyện gì khác, không bằng xem Linh Tuyết Thần Chủ cùng Ngọc Dung Tiểu Quận Vương đánh một trận xong, rời đi Thần Đô cũng không muộn.
Đột nhiên, Lưu Vân Thần Chủ lạnh lùng nói:
– Linh Tuyết Thần Chủ cùng Ngọc Dung Tiểu Quận Vương đánh một trận, chúng ta tự nhiên là mong đợi đã lâu, bất quá trước đó, ta cho rằng vẫn là trước đưa Giang giáo chủ lên đường mới tốt!
– Lưu Vân Thần Chủ, đăng tháp của tôn sư có mang đến không?
Giang Nam ánh mắt chớp động, nhẹ giọng cười nói:
– Không có mang đến đăng tháp, ngươi lưu không được ta.
Tần Lưu Vân sắc mặt trầm xuống, Giang Nam vạch áo cho người xem lưng, lần trước Kiến Vũ Thần Tôn tự mình đánh chặn đường Giang Nam, kết quả gặp phải bị thương nặng, ngay cả đăng tháp cũng bị đánh thành phấn vụn, sau khi trở về Kiến Vũ Thần Tôn liền tuyên bố bế quan, trọng luyện đăng tháp.
Bất quá, trong lúc đó cụ thể xảy ra chuyện gì, Kiến Vũ Thần Tôn cũng không có nói cho Tần Lưu Vân, cho nên lần này Tần Lưu Vân tới vì Thần Đô Thượng Tôn chúc thọ, cũng không mang theo đăng tháp.
– Đối phó Giang giáo chủ, còn cần dùng Thần Tôn chi bảo sao?
Đột nhiên một Thiên Thần lạnh nhạt nói:
– Giang giáo chủ lại không phải là Thần Chủ, bất quá là một cái rửa sạch của Đô Thiên Thần Giới, nếu giáo chủ có bản lãnh, há lại sẽ luân lạc tới trình độ đến Đô Thiên rửa sạch?
Giang Nam chuyển mắt nhìn đi, chỉ thấy vị Thiên Thần nói chuyện kia quần áo ngăn nắp đẹp đẽ, thực lực cực kỳ không kém, thuộc về cao thủ trong Thiên Thần, bên cạnh còn có một Chân Thần làm bạn, hiển nhiên lai lịch không nhỏ, mỉm cười nói:
– Các hạ là ai?
Thiên Thần kia cười ngạo nghễ:
– Văn Hoán Thần Tôn môn hạ, Thương Vân Sinh! Ta đã thấy ngươi xuất thủ, chém giết Cát Vân Chân Thần, đánh chết Chung Thiên Thư, thật có chút khả năng, bất quá ngươi nghĩ ở trước mặt chúng ta đùa bỡn, thì còn non nớt một chút! Đừng nói mấy vị Thần Chủ xuất thủ, coi như là ta, muốn bắt lại ngươi cũng dễ dàng!
– Nguyên lai là Thương Vân Thiên Thần.
Giang Nam lạnh nhạt nói:
– Ta cùng với mấy vị Thần Chủ nói chuyện, ngươi coi là vật gì? Nơi này cũng có phần ngươi xen mồm?
Sắc mặt Thương Vân Sinh đỏ lên, Chân Thần phía sau hắn tiến lên trước một bước, điềm nhiên nói:
– Tiểu bối, ngươi quá mức rồi! Vân Sinh chính là môn sinh đắc ý của Văn Hoán Thần Tôn, chiến tích vô số, chính là nhân vật siêu quần bạt tụy trong Thiên Thần! Hắn tu thành Thiên Thần đã có vạn năm, gặp qua thiên tài đếm không xuể…
Giang Nam tức cười, bật cười nói:
– Tu thành Thiên Thần có vạn năm, ra cửa còn mang theo bà vú, Vân Sinh Thiên Thần đến nay còn không có dứt sữa sao?
Thương Vân Sinh giận dữ, vỗ án phẫn nộ quát:
– Trử Hạo Chân Thần là sư huynh ta, không phải là bà vú!
– Trử Hạo Chân Thần bảo vệ ngươi đến nay, còn không phải là bà vú?
Giang Nam lắc đầu cười nói:
– Vân Sinh Thiên Thần đừng làm rộn, ngươi vẫn là biết điều một chút, về nhà bú sữa mẹ thì tốt hơn.
Đột nhiên, lại có một Thiên Thần cười lạnh nói:
– Huyền Thiên Giáo Chủ thật là nhanh mồm nhanh miệng, đáng tiếc không phải nhanh mồm nhanh miệng là có thể ở trong loạn thế này sống sót. Muốn sống sót, còn phải nhìn thực lực!
– Các hạ là?
Giang Nam hướng hắn xem ra, cười hỏi.
Thiên Thần kia lạnh lùng cười một tiếng, không có trả lời, mà là đỉnh đầu hiện ra một ngụm kim đấu, hình dạng như mũ cỏ:
– Giang giáo chủ hiện tại biết ta là ai a?
Giang Nam thấy kim đấu này, đột nhiên nhớ tới Tiên Thiên Thần Đăng ánh đèn đại phóng, có một vị Thần Giới Thần Tôn tế lên kim đấu xuất thủ, ý đồ đem mình tính cả Thần Đăng, Thần Hầu phủ cùng nhau lấy đi, đáng tiếc Thần Đô Thượng Tôn cùng mấy Thần Tôn cùng nhau thúc dục Tiên Thiên Thần Đăng, lửa đốt Câu Trần Thiên, đem kim đấu kia cháy sạch thủng lỗ chỗ.
Thiên Thần này tế lên kim đấu, hiển nhiên là môn hạ vị Thần Tôn xuất từ kia, kim đấu của hắn hẳn là bắt chước chế phẩm.
Giang Nam lắc đầu nói:
– Không biết.
– Dế nhũi.
Thiên Thần kia cười lạnh một tiếng:
– Ta là Trì Pháp Thiên Vương môn hạ Liêm Tông Thiên Thần! Ngươi phóng hỏa hành hung, đốt Thần Tôn Trì Pháp Thiên Vương Thần Tôn chi bảo, ta tới chính là muốn đòi công đạo!
– Sư tôn Trì Pháp Thiên Vương của ngươi đoạt pháp bảo của ta trước, ngươi lại tới khiêu khích ta, thật cho rằng bổn giáo là ngồi không sao?
Giang Nam lạnh lùng nói:
– Liêm Tông Thiên Thần, tại chỗ các vị đối với ta có lực uy hiếp là không ở số ít, bất quá ngươi không phải là một người trong đó. Nếu không muốn chết, cút!
Liêm Tông Thiên Thần giận tím mặt, lúc này liền muốn tế lên kim đấu, đem người này luyện hóa thành tro, đột nhiên Vọng Nguyệt phu nhân ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói:
– Đây là Vọng Nguyệt Lâu, mong rằng các vị nhẫn nhịn, không nên ở chỗ này sanh sự.
Liêm Tông Thiên Thần hừ lạnh một tiếng, thu kim đấu, ngạo nghễ nói:
– Ra khỏi Thần Đô, liền là tử kỳ của ngươi!
Giang Nam khẽ mỉm cười, nhìn chung quanh một lần, cất cao giọng nói:
– Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, chư vị còn có ai tính toán hướng bổn giáo xuất thủ?
– Huyền Thiên Giáo Chủ hào hùng như vậy, tính ta xem như một cái.
Một Chân Thần uống rượu, lại cười nói:
– Đầu Giáo chủ rất đáng tiền, ta nghĩ vô luận là Trường Nhạc công tử hay là Vị Ương công tử, cũng rất thích ý nhận lấy đầu giáo chủ.
– Giang giáo chủ nhận được Chương Dật Tôn Vương bát trận đồ hay không? Ta là Chương Dật Tôn Vương môn hạ đệ tử, Tưởng Ngư Chân Thần!
– Bàn tay của Sư tôn ta Phổ Kình Thượng Tôn, bị đốt đứt, thân là Phổ Kình Thượng Tôn đệ tử, há có thể ngồi yên không lý đến?
– Đạo nhân Nhiếp Trường Không, cùng giáo chủ không có ân oán, bất quá nhìn thấy giáo chủ ngay cả Tiên Thiên Thần Đăng cũng có thể đưa ra ngoài, cho nên rất muốn giết người đoạt bảo. Trên người Giáo chủ nhất định sẽ có rất nhiều bảo vật khó lường?
… Bạn đang đọc truyện Giang Nam – Quyển 14 tại nguồn: http://truyensextv2.com/giang-nam-quyen-14/
Trong Vọng Nguyệt lâu, Giang Nam cùng mọi người chuyện trò vui vẻ, hồn nhiên không giống như là sinh tử đại địch, phản phất giống như là lão hữu tụ hội, còn có nhiều Thần Minh cũng riêng phần mình báo ra danh hiệu, Giang Nam nhất nhất trả lời, không có chút tức giận nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/01/2015 11:29 (GMT+7) |