– Thiên huynh, đêm qua huynh đi đâu vậy, huynh có sao không? – Ngọc Trinh gọi hắn khi thấy hắn bước ra từ hậu viện.
– Ahh… Ta qua hậu viện bên này, sáng sớm có chuyện gì không. – Thiên có chút giật mình.
– À chỉ là đêm qua ta có qua xem huynh thế nào nhưng thấy không có ở phòng, trong phòng đổ nát tưởng đã xảy ra chuyện nên ta lo lắng cho huynh thôi. – Ngọc Trinh lấp lửng.
– Anh không sao? Cảm ơn em. – Thiên mừng thầm, hắn không nghĩ Ngọc Trinh lại lo cho mình đến thế, xem ra cô đã chấp nhận trở thành vợ hắn rồi.
– À muội biết gì về cô gái hậu viện bên bày không? – Thiên chợt nhớ ra thứ hắn còn thắc mắc.
– Cô gái? Bên đó làm gì có ai? – Ngọc Trinh hơi ngạc nhiên với cô hỏi của Thiên.
Còn về phần Thiên, “chả lẽ mình nhìn nhầm sao, nhưng rõ ràng đêm qua còn đó vò rượu mà, sao lại nhầm lẫn được, hay mình mộng du ra đó uống rượu?”, Hắn thắc mắc không sao gỡ rối được.
– Huynh sao vậy?
– À không có gì? Mà bà chủ đâu rồi, mội gọi dùm bà chủ giúp ta được không?
Có lẽ bà chủ là người cuối cùng cho hắn lời giải đáp, nếu bà chủ còn không biết nữa thì hắn đành chấp nhận mình mộng du thật rồi. Ít phút sau, bà chủ đến gặp hắn.
– Có chuyện gì mà cậu muốn gặp ta vậy?
– Ta muốn hỏi bà biết cô gái ở hậu viện đêm qua không?
– Cô gái? – Bà chủ ngạc nhiên khi thấy hắn nhắc tới cô gái.
– Ư… bà biết sao? – Thiên mừng thầm, hắn cũng nghĩ chỉ có bà chủ mới biết thôi.
– Chả lẽ…
– Sao? Là ai vậy? – Thiên thúc giục hắn hào hứng muốn biết cô gái hôm qua.
– Sao vậy? Bà nói nhanh được không trời, ấp a ấp úng làm tim ta loạn nhịp rồi đó. – Thiên không kiềm chế nổi cơ cao trào trong cơ thể, hắn muốn biết lai lịch cô gái hôm qua vì hắn đã chắc chắn cô gái sẽ là mục tiêu chinh phục tiếp theo của hắn.
– Ta cũng không chắc nữa, hậu viện kế bên vốn dĩ dựng nên để đền đáp công ơn của vị quý nhân đó, ta cũng không biết lại lịch vị quý nhân đó, vị quý nhân đó tình thoảng thường đến hậu viện đó uống rượu một mình rồi đi mất tăm, ta cũng không có thời gian hỏi han, với lại có hỏi thì cũng chưa chắc vị đó đã trả lời, mấy chục năm nay không thấy bóng dáng vị quý nhân đó ta tượng người đã quên nơi này rồi nhưng không ngờ hôm nay lại xuất hiện. Quả thực ta cũng không biết rõ gì hơn cả.
– Một chút ít cũng không có sao? – Thiên nài ní bà chủ, hắn cảm thấy hụt hẫng vì không có thông tin gì về lai lịch cô gái.
– Không, hoàn toàn không?
– Bà nhớ dùm ta đi, dù một chút cũng được, cái này coi như quà báo đáp. – Thiên lấy trong túi ra 100 kim hồn tệ đưa cho bà chủ.
– Để ta coi. Hư… ahhh… ta nhớ là hình như có lần ta thấy mắt vị quý nhân đó đổi màu khiến cho ngàn người chết đắm, họ như bị mất hồn, ta cũng không biết đó là loại tà thuật gì.
– Mắt đổi màu… người mất hồn… – Thiên đăm chiêu suy nghĩ.
– “OMG! Chả lẽ là Huyết mị yêu hồ của hồ tộc!” – Thiên thốt lên.
– Bà chủ khi cô ấy đổi màu thì mắt màu gì?
– Hình như là màu tím thì phải. Ta cũng không chắc nữa.
– Đúng rồi! Cảm ơn bà chủ. – Thiên vui mừng hớn hở, hắn cuối cùng cũng tìm ra lai lịch cô gái, phen này hắn đành phải có một chuyến du hành tới hồ tộc rồi.
Long thành, Long tộc…
– Cậu ta thế nào rồi? – Một giọng nói từ người phụ nữ ngồi trên long ngai, người phụ nữ đó không ai khác là Hoàng long nữ vương – mẹ của Thiên trước đây.
– Bẩm bệ hạ? Cậu ta vẫn ổn, mọi hành động của cậu ta đều trong sự kiểm soát của chúng ta. Thần đã phái người đi theo để đảm bảo cậu ta an toàn.
– Ai? – Hoàng long nữ vương hỏi nhưng thần không trả lời, ánh mắt hắn nhìn xung quanh như muốn báo đây là chuyện bí mật.
– Các ngươi lui ra hết đi? – Hoàng long nữ vương cũng biết ý cho người gác điện lui ra hết.
Cung điện lúc này chỉ còn có hai, mọi chuyện dễ nói hẳn.
– Được rồi ngươi nói đi?
– Là Thần ẩn bộ – Thiên sát.
– Cái gì? – Hoàng long nữ vương ngạc nhiên.
– Ngươi dám để kẻ phản nghịch đi trông chừng cậu ta? Ngươi muốn chết hay sao? – Hoàng long nữ vương tức giận.
– Thần không dám? Chỉ có điều hắn là kẻ duy nhất của tộc chúng ta đi vào chợ đêm mà không bị phát hiện. – Thần cúi đầu, vẻ mặt có vẻ lo lắng.
– Nhưng ngươi không nghĩ hắn sẽ lại làm điều gì điên rồ nữa sao? Để một kẻ nguy hiểm như hắn đi hộ vệ cậu ta vây ngươi không nghĩ đến nguy cơ khác nữa hả? – Hoàng long nữ vương vẫn không hết tức giận.
– Thần có nghĩ qua nhưng đó là cách duy nhất rồi bệ hạ? Thần dám lấy tính mạng mình ra đảm bảo cho chuyện này.
– Tính mạng? Tính mạng của ngươi đủ để đảm bảo chuyện này hay sao?
– Xin bệ hạ hãy tin tưởng thần? Thần ẩn bộ tuy là phản nghịch nhưng hắn đã biết sai và muốn lấy công chuộc tội. Xin ngài cho hắn cơ hội. – NÓi đến đây thì Hoàng Long nữ vương mới nguôi giận đôi chút.
– Thôi! Ngươi lui ra đi, chuyện này ta giao cho ngươi phụ trách nếu xảy ra vấn đề gì thì ngươi cứ đến Chùy lao thiết bộ mà nhận tội.
– Hả… à… thần xin tuân mệnh… – Nghe đến chùy lao thiết bộ mà hắn có chút giật mình nhưng rồi nhanh chóng che đi cái sợ đó.
Ở long tộc, chùy lao thiết bộ có thể nói là còn tệ hơn cả địa ngục, chỉ có những người phạm trọng tội nặng hơn cả tội chết mới được đưa đến đây. Thiên sát đã từng trải qua hình phạt ở đó và hắn cũng chứng kiến cả tra tấn ở chùy lao thiết bộ nên có thể nói. Kẻ sống ra khỏi chùy lao thiết bộ là phúc 18 đời còn kẻ chết được trong chùy lao thiết bộ là phúc 20 đời. Vậy nên có thể nói nơi đó là nơi sống không được mà chết cũng không xong.
Hồ thành…
Hôm nay đèn rực cờ hoa, pháo nổ khắp nơi báo hiệu một sự kiện đại hỷ đang được diễn ra cùng song song với đó là Lang thành cũng vậy. Hôm nay đã là thời hạn đi lấy chồng, gạ dâu và lúc là lúc mối liên minh hai tộc được hình thành. Người người reo hò, nhà nhà hoan hỉ. Công chúa của Hồ tộc lấy công tử Lang tộc nên đây là đại hỷ của cả thành.
Trong gian phòng rộng lớn rực vải động, khăn đỏ, mọi thứ đều đỏ. Kế bên bàn trang điểm là một cô gái à không là một thiên thần đang nồi để cho người hầu chải tóc, make up.
– Sư tỷ, hôm nay là ngày đại hỷ nên tỷ phải vui mừng lên chứ, đừng để khuôn mặt u sầu như thế, không tốt đâu.
– Hử… muốn cười mà không cười được, người đi chứ hồn đâu có đi, tình cảm gửi gắm cho người kia nay chưa lấy lại được thì sao vui nổi đây. – Bạch Thiên Cơ nói trong u sầu.
Cuộc hôn nhân sắp đặt từ lâu với mục đích cao cả, cô hy sinh tình cảm của bạn thân vì gia đình dòng tộc nhưng cô không biết kết quả sẽ ra sao.
– Sư tỷ đừng buồn, em thấy công tử Thiết Lang cũng đâu có gì xấu, ngài ấy đẹp trai lại còn là người kế nhiệm của Lang tộc, sư tỷ phải vui lên mới đúng chứ.
– Hử… em còn nhỏ vẫn chưa trải đời nhiều, cuộc sống quanh quẩn trong gia tộc nên còn nhiều điều em trông thấy chưa chắc là thật đâu. Đời người không phải ai cũng như ai đâu.
– Vậy sao lúc sư tỷ không từ chối lời cầu hôn?
– Đại cục báo ân! Hồ phụ, hồ mẫu đã nuôi dưỡng ta đến chừng này thì ta phải báo đáp họ, dù hy sinh tính mạng cũng cam lòng.
Hai người tâm sự với nhau bởi lẽ họ không biết đến lúc nào họ mới có thể nói chuyện được với nhau khi Bạch Thiên Cơ bước ra cánh của này.
Ngoài kia, đàn xe do hàng trăm con chiến lang kéo vào với đầy đủ sính lễ, hàm trăn khố kim trân châu báu đang tiến vào cổng thành Hồ tộc. Trước cổng là Hồ đến đang đứng chờ tiếp hai cha con Lang đế. Tiếng pháo hỷ nộ rạo rực, vang ầm kéo dài từ cổng thành tới điện.
– Chú rể tớiiiiii… – Tiếng ngân dài báo hiệu chú rể đã vào tận cửa.
Trong kia, Bạch Thiên cơ được Hồ Ngọc Nương dắt tay ra trao cho chú rể, coi như là từ biệt con gái về nhà chồng. Thiết Lang cung kính mời phụ mẫu và bá mẫu ly rượu nhận tiếp con dâu. Sau khi lễ nghi diễn ra kết thúc cũng là lúc họ tiến con dâu về nơi đất khách quê người. Vợ chồng hộ đế nhìn con gái lên xe hoa mà không kiềm được nước mắt, dù biết đây chỉ là cuộc tính toán nhưng họ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, Bạch Thiên Cơ tuy không phải con ruột họ nhưng cũng là do một tay họ nuôi nấng mà thành, giờ đây xa nhà, xa gia đình họ lắng cho đứa con trăm bội phần.
– Đừng khóc nữa, nó là đứa cứng rắn, mạnh mẽ, bà đừng lo nữa. – Hồ đế vỗ vai an ủi vợ mình.
– Sao ta không lo được chứ, dù gì nó cũng là phận con gái lại ở nơi xứ người không một ai quen biết thì sao mà yên tâm được, hix hix…
– Thôi mà, tin tưởng con nó đi…
Cả đại thành Hồ tộc đưa ánh mắt nhìn theo đến khi đoàn chiến lang lấp khỏi sương mờ mới thôi.
Trở lại với chợ đêm…
Sau cả tháng trời du lịch ở chợ đêm hắn cuối cùng cũng tìm đến nơi mà hắn cần – Miêu quan. Đứng trước khu miếu, hắn cảm giác ngột ngạt đến khó tả, ma khí ở đây đậm đặc kinh khủng mà hắn là là người tu tiên nên trong cơ thể hắn và bên ngoài có một sự xung khắc mãnh liệt, hai luồng khí đối nghịch nhau làm hắn khó chịu vô cùng. Bất chợt màn đêm sương khói bao phủ kín đặc, ma khí ngày một dày, hắn cảm nhận được có thứ gì đó đang tới gần nhưng không kịp nữa rồi. Một hình bóng vụt tới đập thẳng vào mặt hắn là một tên hắn y.
– Haha… tiên giới, tiên đạo các ngươi lại có thể vào được đây mà lại còn dám vào, ngươi không sợ chết hay sao? – Tiếng nói ồm ồm, âm thanh vang lên giống như những tiếng của các oan hồn phát ra chứ không phải do người đang đứng trước mặt nói với hắn.
– Thần bảo hộ. – Thiên mặc dù cảm nhận được sát khí ngùn ngụt nhưng điều đó không làm hắn sợ, sau tất cả những lần chết đi sống lại thì giờ đây đối với hắn chết chả có gì mà phải sợ cả.
– Haha… ngươi không sợ sao?
– Sợ… nếu sợ thì ta đã không đến mà đã đến thì không sợ. – Hắn đáp trả một cách cứng rắn.
– Được lắm… nói đi, tiên đạo các ngươi đến đây làm gì, bắt ta?
– Không? Ta đến lấy lại thứ vốn thuộc về ta.
– Thuộc về ngươi? Haha… nơi đây, tất cả khu chợ này đề một mình ta gây dựng, tạo thành vậy ngươi nghĩ xem thứ gì trong nơi này lại là của ngươi?
– Con trai ta. – Thiên đáp trả một cách quyết liệt trước sự cuồng tiếu của tên hắc y.
– Con trai ngươi sao? Haha… hahah… hhaha… nực cười! Thật là quá nực cười…
– Nói máu, con trai ta đâu rồi, nếu không…
– Nếu không thì sao? Giết ta, hay bắt ta gì nhỉ… haha… haha… – Tên hắc y cười lớn, hắn cười một cách điên rồ nhưng nhanh chóng thay đổi bộ mặt khi Thiên động thủ.
– Ồ! Muốn đánh, được để lão này chơi với ngươi một chút dù gì dạo này cũng không có ai để ta đông tay động chân cả, ngứa ngáy cả tay chân đây này, hahaha… – Tên hắc y vừa cười vừa lạng lách né các cú tấn công của Thiên.
– Nghịch Lân… xiếccc… roẹt… – Âm thanh của thanh kiếm cắt qua chiếm tới kết hợp với xà lôi tạo nên những đường chém sắc nhanh vào gọn nhưng đối với hắc y thì đó chả nhằm nhò gì cả, hắn né một cách đơn giản thậm chí hắn cũng chả cần né đề thanh kiếm cắt qua cơ thể.
Thanh kiếm cắt qua thì cơ thể hắn biến thành lần khói đen rồi hội tụ lại nơi khác.
– Lén lén lút lút, có ngon thì đánh với ta, chỉ biết né thôi sao… – Thiên gào lên chém tới tấp.
– Haha… đánh với ngươi ta sợ ngươi không trụ nổi một cái chạm tay của ta. Haha…
– Nghịch Lân, kim ảnh phi vũ… – Những mảnh kiếm tách ra tạo thành các phi tiêu sắc nhọn tấn công tới tấp, hắc y xuất hiện đâu thì chúng lao tới xuyên qua.
Ảnh tạo rồi mất, cứ như vậy cho tận mấy chục phút sau.
– Hầy zà, ngươi còn non và xanh lắm… Bạooo… – Hắc y hô nhẹ một cái lập tức một luồng ma khí ập tới Thiên.
Hắn vận khí tạo ra bức tường chắn trước cơ thể nhưng không làm được gì.
– Rầm… phụttt… – Luồng ma khí xuyên qua một cách nhẹ nhàng đẩy hắn ra cả chục mét kéo theo ngụm máu.
– Thấy sao, muốn đánh nữa không. – Hắc y xuất hiện tức khắc trước mặt Thiên, hắn cúi cùn xuống nhìn Thiên với khuôn mặt tươi tỉnh.
– Chết tiệt! Thiết Cang Kim Cước… – Thiết đáp lại bằng cú đấm thẳng vào mặt hắc y cùng cú đá xoáy hiểm hóc nhưng tất cả bị chặn lại bởi bàn ta tràn ngập ma khí của hắc y.
– Hử… Thánh khi Bạch Hổ sao? Haha… không ngờ, thật không ngờ Bạch Hộ lại dám phái người tới đây ư, lần này thù cũ sẽ tính cả vốn lẫn lãi, hôm nay là ngày tận thế của ngươi rồi nhóc à… – Hắc y đổi giọng hoàn toàn khi nhận ra thánh khí của Bạch Hổ phát ra từ cú đấm lúc nãy của Thiên.
– Chết! Không biết hôm nay là ngày chết của ai đây? – Thiên đứng dậy quẹt môi gạt máu, hắn nở một nụ cười nhẹ trên môi, rồi lao tới hắc y nhanh nhất có thể.
– Phập… rầmmm… – Mọi việc xảy ra trong tức khắc, kẻ nằm xuống đất không ai khác là Thiên, hắn còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì đã thấy mình nằm trên đất, cảm giác muốn vỡ cả lồng ngực, chưa đến đó, hắn y xuất hiện trước mặt hắn tung ngay cú đá vào mặt khiến hắn bay vụt ra xa như một quả bóng.
– Tất Sát Bạooo… Vù vù… – Một đám ma khí từ hắc y xông thẳng tới thiên.
Thiên lúc này đúng là bất lực thật sự, hắn biết tên kia mạnh nhưng không ngờ mạnh đến thế.
– Rầm… roẹtttt… ầm ầm… bùmmmm… – Ma khí va vào Thiên tạo vụ nổ kinh khủng cây cối xung quanh đổ rạp tan tác.
Tưởng chừng hắn chết nhưng không, từ trong đám khói nghi ngút đó một con người mới tạo thành, vẫn là Thiên, vẫn là thanh niên ngáo cần ấy nhưng tất cả đã thay đổi khi nhìn vào cơ thể của hắn, không còn vết thương gì nữa, cơ thể hắn dường như đã được khai tạo lại hoàn toàn.
– Ngươi vẫn sống sao? – Hắc y có vẻ ngạc nhiên.
– Đúng vậy. Ngươi thấy ngạc nhiên sao? – Thiên trả lời với thái độ khác hẳn, tất cả mọi chuyện này chính là nhờ Thời Quang Chiếu Phản của Huyền Vũ lúc trước đưa cho hắn, nó đã chặn thay hắn một đòn chí mạng cũng đồng thời khai tạo cơ thể của hắn.
Hai kẻ nhìn mặt nhau không nói câu gì nữa mà thay vào đó là dùng tay chân để đáp trả.
– Rầm… xoẹt xoẹt… Thiết Cang Kim Cước… – Thiên đấm một cú trời giáng vào hắc y nhưng nhanh chóng hắn tàn ảnh ra sau Thiên đáp trả, nhanh chóng Thiên cũng xoay người dùng chân đối chân.
Tốc độ di chuyển của cả hai ngày càng nhanh cũng có nghĩa là trận đấu đang bắt đầu lên tới đỉnh điểm.
– Ma Long Bạo… – Hắc y vận khí tao ra năm con ma long chúng lượn lờ quanh hắn rồi xung kích tới Thiên.
– Grao grao… – Tiếng hống của những đầu ma long lao vào Thiên.
Thiên cũng nhanh chóng đáp trả.
– Nghịch Lân… Kích Sát… – Hắn lấy thanh kiếm cứa một đường trên tay.
Kiếm ăn máu bùng phát sức mạnh dữ dội. Đầu ma long tới, hắn dùng những nhát kiếm đầy uy lực chém tan. Mỗi một đầu ma long tan biến thì Thiên cũng mất đi không ít nguyên khí, đầu ma long cuối cùng khiến hắn không còn đủ sức dùng kiếm đành phải dùng tay đối trực diện.
– Rầm… rắc rắc… – Vụ va chạm kinh khủng kèm theo tiếng kêu của xương cốt, tay của Thiên bị thọt vài cm kéo theo tiếng rạn của xương khớp.
Uy lực đúng là khủng khiếp.
– Cuộc chiến đến đây kết thúc… Tất Sát Bạo… – Hắc y hô lên đồng nghĩa trước mặt hắn xuất hiện con đại Ma Long khủng khiếp vô cùng.
– Graooo… – Tiếng kêu của con ma long chấn động cả khu vực.
Nhìn thấy con ma long mà Thiên bất lực, cảm giác lúc nãy khiến hắn như vừa mất đi cánh tay còn đau đớn nay nghe tiếng rống điên cuồng của con ma long khiến hắn muốn chiến cũng không được.
– KÍch… Graooo… – Con ma long lao tới Thiên, cảm giác chết đang đến gần.
– Rầm… xoẹt xoẹt… – Tiếng nổ vang trời kèm theo hai đường kiếm sắc nhọn.
– Hử… lại có kẻ muốn chết… – Hắc y tức giận nhưng hắn nhanh chóng thay đổi sắc mặt khi kẻ vừa xuất hiện lao tới hắn với tốc độ nhanh chóng.
Kẻ đó xuất hiện rồi biến mất, chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh.
– Bạoooo… – Hắc y rống lên tạo ra một nguồn ma khí khủng khiếp tán ra xung quanh với mục đi tìm kiếm kẻ vừa đến.
– Muốn trốn sao? Đây là địa bàn của ta thì ở đâu cũng vậy thôi… ahhhh… – Hắc y gào lên tạo ra một luồng sức mạnh khủng bố.
– Sao thế này? Sao cơ thể mình cứng đờ vậy? – Thiên ngạc nhiên khi thấy bản thân không thể cử động.
– Vực? Đây là ma vực sao? – Thiên nhận ra thứ đang đè nén cơ thể mình.
Quả quá khủng bố.
– Haha… đây rồi, trốn nữa coi, ma long tất sát… – Hắc y tạo ra năm đầu ma long lao vào kẻ phá rối mình.
– Để coi ngươi sống thế nào? Grao grao… – Những con ma long lao tới còn tên kia thì đứng ở đó mà không di chuyển, chả lẽ do vực sao?
– Xoẹt xoẹt… graooo… xoẹt xoet… – Những đường kiếm nhanh chóng cắt qua giải tán hết năm đông ma long.
– Ngươi là ai? – Hắc y có vẻ ngạc nhiên.
– Thần ẩn bộ Thiên Sát.
Bạn vừa đọc xong Quyển 1, đọc tiếp Quyển 2 tại đây: http://truyensextv2.com/hac-long-quyen-2/
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Hắc Long” tại đây: http://truyensextv2.com/tag/tuyen-tap-hac-long/
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensextv2.com, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hắc Long - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2019 12:36 (GMT+7) |